Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 126: Chờ ta trở lại
Editor: Luna Huang
Lãnh Hạo cùng Lãnh Triệt mỗi ngày cũng sẽ nhận được mật báo của thám báo, ngày vượt qua trong căng thẳng, bách tính của Đại Di cũng đều biết chuyện tam quốc phân Di, không phải khóc không chạy trốn tứ phía, mà là biểu thị oai hùng cộng kiên định của quốc nạn, thề sống chết muốn thủ vệ Đại Di, người người đều là vì nước tử mà bất khuất dõng dạc, tất cả tất cả, bách tính thấy được triều đình Đại Di chân chính muốn để bách tính có được cuộc sống tốt, quốc hữu ân, dân liền không thể nghĩa, đây là quốc khí trăm năm của Đại Di không đổi.
Tiểu An tử gửi thư nói có thể hoãn lại nửa tháng thời gian, liên quân tam quốc quả nhiên là nửa tháng không động tĩnh, thế nhưng khó khăn lắm nửa tháng mới đi qua, mật thư của tiểu An tử khó khăn lắm chuyển đến trên bàn sách của Lãnh Hạo, khẩn cấp của thám báo cũng theo sát mà đến.
Phá hư minh ước thất bại, đây là nội dung trong thư của tiểu An tử.
Liên quân tam quốc hai mươi hai vạn chính áp ngoại cảnh Đại Di, ngoài quan khẩu Hiệp Lăng Đạo đóng quân, đây là thư khẩn cấp của thám báo.
Trong tay Lãnh Hạo nắm chặt hai phong thư, trên trán thấm mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, Lãnh Triệt thấy thế, lấy thư trong tay hắn, ấn vai để hắn ngồi xuống ghế, hồi hồi thần, lập tức hạ lệnh triệu Tử vương cùng các bộ hạ phó tướng kiến thức cùng với quan viên bộ binh.
Lãnh Triệt nắm thật chặt thư trong tay, mâu quang âm hàn, một ngày này, cũng đã đến, tránh cũng tránh không xong!
Ôn Nhu bên này, cũng là một phong thư gửi đến trong tay của nàng, chỉ nhìn hắc vũ trên phong thư một cách đơn thuần, nàng liền biết đây là thư khẩn cấp Bắc Ích gửi cho nàng, đến tột cùng là chuyện gì Bắc Ích cư nhiên gửi thư khẩn cho nàng?
Khi Ôn Nhu mở thư, thấy nội dung trên thư, chấn kinh rồi.
Tam quốc phân Di, ít ngày nữa phát binh.
Ôn Nhu thiêu hủy thư, không để ý Duẫn Nhi khuyên can, để Vân Lãng lái xe đến thành nam Bắc Lâm trang viên, thế nhưng nghênh đón nàng chỉ có một lão quản gia, nói công tử Bắc đã ly khai Đại Di, đến Hải quốc.
Ôn Nhu biết Bắc Ích nhất định là vì Đại Di chu toàn, thoáng thở dài một hơi, di tây cũng đáp ứng vì Đại Di xuất binh, hai vạn nô lệ quân cũng sắp xếp trong quốc quân, Nam Nguyên cùng Đông Lộ cũng cùng nô lệ quân đi tòng quân, mỗi ngày không ngừng võ rất là hiển hách có uy, trong lúc này Đại Di cần dùng gấp có thể đem ra dùng.
Tiếp cận hai mươi vạn liên quân, binh tướng Đại Di tổng cộng mười vạn, có thể tránh thoát một kiếp này sao?
Triệt, làm sao bây giờ?
Ôn Nhu nhìn phương hướng của hoàng cung, muốn đi tìm Lãnh Triệt, cuối cùng vẫn chọn hồi Bạch vương phủ, nàng có thể làm cũng đã vì hắn làm, còn sót lại, lấy nàng của hiện nay, có thể nói là cái gì cũng không làm được, chiến trận quân tranh, hắn biết đến sẽ không so với nàng ít, nàng không xuất hiện, hắn càng có thể cùng Vương Thượng còn có tướng quân bọn họ thương lượng phòng thủ chi sách.
Không có khả viên chi binh, mười vạn binh tướng, đó là tất cả lực lượng của Đại Di, minh ước tam quốc, phải hủy diệt! Như vậy Đại Di mới có thể là một Đại Di hoàn chỉnh!
Thế nhưng, minh ước này, làm sao mới phá được?
Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, vào Ngõa Phủ Lôi Minh, đứng ở trước thác nước dóc, cho đến trăng sáng nhô lên cao, mới xoay người đi vào trong phòng.
” A Nhu.” Ôn Nhu đang muốn xoay người, một đạo giọng ôn hòa vang lên bên tai, Ôn Nhu cho là mình là nghe lầm, ngước mắt, chỉ thấy Lãnh Triệt một bộ bạch y đứng ở trước mặt nàng, gió đêm hơi lớn, thổi lên tay áo thật dài của hắn, ánh trăng phảng phất t địch tịnh tất cả quanh mình của hắn, đem cả người hắn độ một tầng ánh trăng nhàn nhạt, Ôn Nhu nhất thời viền mắt có chút khó chịu, đến gần hắn, giơ hai tay lên ôm lấy hắn.
” Làm sao vậy?” Đối với động tác của Ôn Nhu Lãnh Triệt có chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười, cũng ôm vai Ôn Nhu, nhẹ giọng nói, “Thế nào đột nhiên muốn đến Ngõa Phủ Lôi Minh?”
Ở Yên Thủy các không có nhìn thấy thân ảnh của nàng, hắn khẩn trương tựa như tìm toàn bộ đế đô đều tìm không được nàng vậy, may mà Túc Dạ xuất hiện nói cho hắn biết nàng tới Ngõa Phủ Lôi Minh, nếu không là tìm được sợ là hắn muốn lật tung toàn bộ đế đô.
” Nhớ ngươi mà thôi.” Ngõa Phủ Lôi Minh này, hơi thở của hắn tương đối nồng.
Lãnh Triệt ngẩn ra, tâm có chút đau, hắn biết hắn cho nàng thiếu ấm áp, không thể thường xuyên bồi bên người nàng, để cho nàng tịch mịch, “Xin lỗi.”
” Sỏa đầu gỗ, nói cái gì xin lỗi, ngươi lại không làm gì sai, bất quá là ta nhớ ngươi mà thôi.” Ôn Nhu nhẹ nhàng buông lỏng Lãnh Triệt ra, ngẩng đầu nhìn ngẩng hắn, ánh mắt sáng quắc tựa hồ muốn khắc khuôn mặt của hắn ở trong đầu, ánh mắt của Ôn Nhu như vậy để Lãnh Triệt nhìn có chút hoảng hốt, lại có chút đau lòng, cầm thật chặt hai tay hơi lạnh của Ôn Nhu, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?”
” Đói bụng.” Ôn Nhu mỉm cười, “Muốn ăn đồ ngươi làm.”
” Ân, ta đây đi làm cho nàng.” Lãnh Triệt ôm gương mặt của Ôn Nhu, nắm tay nàng trở về phòng, để cho nàng ngồi ở tiểu tháp gần cửa sổ, “Chờ ta một chút, rất nhanh thì xong.”
“Ân.” Ôn Nhu nhẹ nhàng gật đầu, buông lỏng tay đang nắm thật chặt tay hắn ra.
Lãnh Triệt ly khai, tâm Ôn Nhu lại trầm trầm, nàng có trực giác, tối nay hắn trở về, nhất định là có việc cùng nàng nói, chuyện hắn cần làm, nàng không nỡ để hắn đi làm, thế nhưng nàng lại không thể ngăn cản, bởi vì như vậy hắn liền không phải là hắn mà nàng yêu.
Qua hồi lâu, Lãnh Triệt đang cầm khay xuất hiện ở trước mặt Ôn Nhu, món ăn đơn giản, một cung canh cá trích, một cái đĩa ngó sen trộn gừng, một chén cơm trắng, Lãnh Triệt kéo ghế ngồi trước mặt Ôn Nhu, như trước thay nàng lấy xương cá.
” Triệt, ngươi dùng qua bữa tối rồi sao?” Ôn Nhu ngậm một miếng ngó sen Lãnh Triệt đưa đến, nhai nát rồi nuốt xuống, nắm tay kia hắn đặt trên đầu dối, hỏi.
“Trong cung dùng qua.” Lãnh Triệt múc một thìa canh, thổi thổi, thử thử ôn độ, xác định không nóng mới đưa tới bên mép của Ôn Nhu, “Ta không đói bụng, A Nhu ăn là tốt rồi.”
” Có đủ ăn hay không? Thiếu ta lại nấu.” Lãnh Triệt uy Ôn Nhu ăn xong ngụm cơm cuối cùng, thấy biên miệng nàng dính một hạt gạo, động tác êm ái thay nàng lấy xuống, vấn.
” Sỏa đầu gỗ, cho ta là héo sao?” Nàng vốn cũng không đói, bất quá là muốn ăn đồ hắn làm thôi, như vậy có thể để cho nàng cảm giác được sự hiện hữu của hắn nhiều hơn chút.
“Thật ra là muốn đem A Nhu nuôi như heo một dạng trắng trắng mập mập.” Lúm đồng tiền của Ôn Nhu để Lãnh Triệt không khỏi cong lên khóe miệng, quốc sự quá mức trầm trọng, cũng chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới có thể cười từ đáy lòng.
” Không sợ đến lúc đó ta vừa xấu vừa béo dọa người sao?” Ôn Nhu nhịn không được ngắt mũi của Lãnh Triệt một chút, nghiêm phạt hắn.
” Ở trong lòng ta, A Nhu vĩnh viễn là A Nhu, không quan hệ cái gì.” Lãnh Triệt cũng đáp chính kinh, giơ tay lên sờ sờ mũi bị Ôn Nhu bóp qua, ánh mắt kiên định nhìn Ôn Nhu, để lòng Ôn Nhu không khỏi hơi bị chấn động.
” Triệt...” Ôn Nhu đột nhiên nắm thật chặt hai tay của Lãnh Triệt, phảng phất sợ hắn sẽ tiêu thất trước mắt, “Ngươi phải ly khai, đúng không?”
Lãnh Triệt không có kinh ngạc, chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ôn Nhu, ôn nhu nói: “Đúng vậy, phải ly khai.”
Quả nhiên là A Nhu của hắn, hắn cái gì vẫn chưa nói, nàng cũng đã đoán được nghĩ cách đáy lòng hắn, thế nhưng, hắn phải ly khai, cho nên mới phải trước khi rời đi trở lại thăm nàng một chút.
Hắn phải đến tiền quân, phải đến chiến trường, bảo trụ Đại Di, cũng bảo vệ cho nàng cùng hài tử chưa xuất thế của bọn họ, vô luận như thế nào, hắn đều phải đi.
” Bao giờ trở về?” Nàng sẽ không ngăn cản hắn, thế nhưng nàng lại lo lắng hắn, đao kiếm vô tình, nàng không phải là người chủ nghĩa huyễn tưởng, không tin thật sự có thể lấy một địch thiên tồn tại, dù cho công phu của hắn cường thịnh trở lại, nhưng Đại Di cũng chỉ là mười vạn binh sĩ mà thôi, còn đối với hai mươi hai vạn, nhân số của cách xa như vậy, nàng làm sao có thể yên tâm được hắn?
” Không biết.” Hiện tại hắn không có cách nào khác nói cho nàng biết đáp án xác thực, bởi vì bản thân hắn cũng không biết một trận chiến này cùng minh tam quốc này sẽ duy trì bao lâu, chống được, chính là thắng, không chống được, đó là nước mất nhà tan, hắn chỉ có thể dùng hết tất cả để bảo vệ những thứ hắn muốn bảo vệ.
” Bất quá, tin tưởng ta, ta sẽ bình an trở về.” Lãnh Triệt ôm chầm Ôn Nhu, để lỗ tai của nàng tim của mình, để cho nàng nghe nhịp tim của mình, cũng truyền cho một ít an lòng.
Hắn biết nàng lo lắng hắn, thế nhưng chuyện hắn hứa hẹn không được hắn vĩnh viễn sẽ không lừa dối nàng, thế nhưng chỉ cần có hắn một ngày, hắn thề sống chết cũng sẽ thủ hộ Đại Di, thủ hộ nàng!
(Luna: Dịch đến lúc này ta khóc rồi, có nàng nào cũng vậy không)
” Ân, ta tin ngươi.” Ôn Nhu ôm chặt Lãnh Triệt, nhón chân lên, ngấc đầu lên hôn lên đôi môi lạnh lẽo mỏng tước của Lãnh Triệt, “Ta chờ ngươi Ta trở về.”
“Ân, chờ ta.” Lãnh Triệt hơi nhắm đôi mắt lại, cúi đầu, đáp lại cái hôn của Ôn Nhu.
Có thể, lúc hắn trở lại, là có thể thấy hài tử của bọn họ rồi.
” Xin lỗi.” Lãnh Triệt hôn vành tai Ôn Nhu, rù rì nói.
Xin lỗi, không thể ở bên cạnh nàng, không thể bồi nàng sinh hài tử.
Xin lỗi, gả cho ta như vậy, lại không thể cho nàng cái gì.
“Không nên nói.” Ôn Nhu hôn ngăn chặn miệng của Lãnh Triệt, nàng cũng không trách hắn, yêu hắn, là nàng chọn, nàng sẽ không hối hận, cũng sẽ không oán giận, nàng yêu chính là đại nghĩa lòng mang gia quốc của hắn, nếu trong lòng của hắn chỉ có tư tình nhi nữ, có thể nàng căn bản sẽ không liếc hắn một cái, hắn làm tất cả, bất luận cái gì, nàng cũng sẽ không ngăn cản, cũng không oán trách.
” Ngươi không có gì xin lỗi ta, ta rất hạnh phúc.” Yêu hắn, có thể được được hắn yêu, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, là hắn cho nàng một nhà, là hắn cho ấm áp chưa từng có.
Hạnh phúc...
Lãnh Triệt cười đến mặt mày ôn nhu, hạnh phúc, hắn làm sao cũng không phải? Là nàng cho hắn quan tâm chưa từng có, cũng bởi vì có nàng, hắn mới có tính mệnh để bảo vệ nhà.
Ôn Nhu gối cánh tay của Lãnh Triệt, nằm ở trên giường hẹp cùng hắn nói cả đêm, trời gần sáng Ôn Nhu mới nhợt nhạt ngủ, ngay khi nàng ngủ được an ổn, Lãnh Triệt ly khai nàng.
Ôn Nhu biết hắn ly khai, lại làm bộ vẫn còn ngủ say, nàng sợ nàng mở mắt ra thấy hắn sẽ luyến tiếc để hắn ly khai, giả bộ trở mình thân, mặt hướng trong, không để cho mình thấy bóng lưng hắn rời đi.
Qua hồi lâu, thẳng đến mặt trời lên cao, Ôn Nhu chưa từng ngủ được, rời giường, Duẫn Nhi hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó vì nàng vì nàng bưng tới đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng quen thuộc, để Ôn Nhu ngậm trong miệng, vừa hài lòng lại khổ sáp.
Lần sau để được ăn đồ ăn sáng như vậy nữa, sẽ là lúc nào...
Bên tai, Duẫn Nhi đang không ngừng nói Vương gia đối với Vương phi tốt bao nhiêu, mỗi lần ly khai vương phủ trước đó sẽ làm đồ ăn sáng cho Vương phi mới sẽ rời đi, còn nói hôm nay sau khi Vương gia rời đi, Khiết phu nhân vẫn một mình ở hậu viện cũng bị Túc Dạ thỉnh ly khai, mà chuyện này vốn nên để Ôn Nhu có chút phản ứng, hôm nay nàng cũng cảm thấy có cái gì.
Bởi vì, một lòng của nàng, thắt ở trên người hắn, không bao giờ nghĩ đến chuyện khác, chỉ niệm hắn an hảo.
**
Cái bụng của Ôn Nhu càng ngày càng lớn hơn, thân thể luôn luôn mệt.
Luôn luôn cách mấy ngày, Ôn Nhu thu được một phong thư không ghi tên, nói cho nàng biết tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, kỳ thực dù cho không có kí tên, Ôn Nhu cũng biết người gửi thư cho mình là ai, ngoại trừ Bắc Ích, sợ là không người có khả năng như vậy, có thể đem tình hình chiến đấu hướng nàng báo cho biết nhất thanh nhị sở.
Dù cho liên quân tam quốc phân hai đội luân phiên đánh biên phòng Đại Di, nhưng các dưới thủ hộ của các tướng sĩ, đủ một tháng, liên quân tam quốc vẫn chưa thể đột phá biên phòng của Đại Di, kể từ đó, sĩ khí của Đại Di tăng trưởng, mà hành dinh của liên quân tam quốc còn lại là bắt đầu phát sinh khập khiễng.
Hảo, chỉ cần bảo vệ biên phòng, Đại Di tóm lại là có hi vọng.
Như vậy hơn một tháng đã qua, biên phòng Đại Di kiên quyết, điều này không khỏi làm khiến tướng lĩnh của liên quân tam quốc có chút nổi giận, rốt cục hạ lệnh đình ba ngày, cho các tướng sĩ Đại Di hầu như một tháng không ngủ không nghỉ có một cơ hội thở dốc.
Chỉ là, thành tường thật cao, đã bị tiên huyết thấm thấu, lỗ châu mai dính đầy vết máu dày, lấy tay đặt lên lỗ châu mai, đều có thể kéo được vệt máu, mười vạn binh tướng Đại Di, đã hao tổn bốn vạn rồi.
Lãnh Triệt đứng ở trên tường thành, nhìn vệt đỏ hiện lên lỗ châu mai, chân đạp chi địa, chỗ tay chạm, tất cả đều là máu sềnh sệch, vai trái của hắn bị thương, vết thương dữ tợn.
Hơn một tháng luân phiên tiến công, nếu không có tre già măng mọc binh sĩ thủ thành thủ vững trên tường thành, nếu không có dân chúng hậu viên, sợ là thành tường dày này đã sớm ngã, hôm nay có thể nói là máu chảy thành sông, thi thể binh lính thảng toàn bộ thành tường cũng không có thời gian tới thu thập, tối nay, liền để các tướng sĩ hảo hảo đi vào giấc mộng thôi.
Ban đêm, một tòa sơn của biên phòng dấy lên hừng hực liệt hỏa, thiêu đốt thi cốt của các tướng sĩ vì nước mà chết.
Hỏa quang ánh mặt của Lãnh Triệt, tất cả các tướng sĩ ở đây im lặng không lên tiếng, toàn bộ sơn cốc tĩnh đến lạ.
” Tướng quân!” Đột nhiên, một đạo thanh âm vội vàng phá vỡ mảnh trầm tĩnh này, Lãnh Triệt quay đầu lại, thấy trung quân họ Tư Mã chính hướng hắn chạy đến, “Tướng quân, thư khẩn cấp của người!”
Lãnh Triệt nhíu mày, tiếp nhận đồng quản, vạch trần che, rút ra tấm da dê bên trong, một mắt quét xong thấy máy hàng chữ, sau đó mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, siết chặt tấm da dê trong tay, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của chúng tướng sĩ, chạy như bay đến hành dinh!
Lãnh Hạo cùng Lãnh Triệt mỗi ngày cũng sẽ nhận được mật báo của thám báo, ngày vượt qua trong căng thẳng, bách tính của Đại Di cũng đều biết chuyện tam quốc phân Di, không phải khóc không chạy trốn tứ phía, mà là biểu thị oai hùng cộng kiên định của quốc nạn, thề sống chết muốn thủ vệ Đại Di, người người đều là vì nước tử mà bất khuất dõng dạc, tất cả tất cả, bách tính thấy được triều đình Đại Di chân chính muốn để bách tính có được cuộc sống tốt, quốc hữu ân, dân liền không thể nghĩa, đây là quốc khí trăm năm của Đại Di không đổi.
Tiểu An tử gửi thư nói có thể hoãn lại nửa tháng thời gian, liên quân tam quốc quả nhiên là nửa tháng không động tĩnh, thế nhưng khó khăn lắm nửa tháng mới đi qua, mật thư của tiểu An tử khó khăn lắm chuyển đến trên bàn sách của Lãnh Hạo, khẩn cấp của thám báo cũng theo sát mà đến.
Phá hư minh ước thất bại, đây là nội dung trong thư của tiểu An tử.
Liên quân tam quốc hai mươi hai vạn chính áp ngoại cảnh Đại Di, ngoài quan khẩu Hiệp Lăng Đạo đóng quân, đây là thư khẩn cấp của thám báo.
Trong tay Lãnh Hạo nắm chặt hai phong thư, trên trán thấm mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, Lãnh Triệt thấy thế, lấy thư trong tay hắn, ấn vai để hắn ngồi xuống ghế, hồi hồi thần, lập tức hạ lệnh triệu Tử vương cùng các bộ hạ phó tướng kiến thức cùng với quan viên bộ binh.
Lãnh Triệt nắm thật chặt thư trong tay, mâu quang âm hàn, một ngày này, cũng đã đến, tránh cũng tránh không xong!
Ôn Nhu bên này, cũng là một phong thư gửi đến trong tay của nàng, chỉ nhìn hắc vũ trên phong thư một cách đơn thuần, nàng liền biết đây là thư khẩn cấp Bắc Ích gửi cho nàng, đến tột cùng là chuyện gì Bắc Ích cư nhiên gửi thư khẩn cho nàng?
Khi Ôn Nhu mở thư, thấy nội dung trên thư, chấn kinh rồi.
Tam quốc phân Di, ít ngày nữa phát binh.
Ôn Nhu thiêu hủy thư, không để ý Duẫn Nhi khuyên can, để Vân Lãng lái xe đến thành nam Bắc Lâm trang viên, thế nhưng nghênh đón nàng chỉ có một lão quản gia, nói công tử Bắc đã ly khai Đại Di, đến Hải quốc.
Ôn Nhu biết Bắc Ích nhất định là vì Đại Di chu toàn, thoáng thở dài một hơi, di tây cũng đáp ứng vì Đại Di xuất binh, hai vạn nô lệ quân cũng sắp xếp trong quốc quân, Nam Nguyên cùng Đông Lộ cũng cùng nô lệ quân đi tòng quân, mỗi ngày không ngừng võ rất là hiển hách có uy, trong lúc này Đại Di cần dùng gấp có thể đem ra dùng.
Tiếp cận hai mươi vạn liên quân, binh tướng Đại Di tổng cộng mười vạn, có thể tránh thoát một kiếp này sao?
Triệt, làm sao bây giờ?
Ôn Nhu nhìn phương hướng của hoàng cung, muốn đi tìm Lãnh Triệt, cuối cùng vẫn chọn hồi Bạch vương phủ, nàng có thể làm cũng đã vì hắn làm, còn sót lại, lấy nàng của hiện nay, có thể nói là cái gì cũng không làm được, chiến trận quân tranh, hắn biết đến sẽ không so với nàng ít, nàng không xuất hiện, hắn càng có thể cùng Vương Thượng còn có tướng quân bọn họ thương lượng phòng thủ chi sách.
Không có khả viên chi binh, mười vạn binh tướng, đó là tất cả lực lượng của Đại Di, minh ước tam quốc, phải hủy diệt! Như vậy Đại Di mới có thể là một Đại Di hoàn chỉnh!
Thế nhưng, minh ước này, làm sao mới phá được?
Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, vào Ngõa Phủ Lôi Minh, đứng ở trước thác nước dóc, cho đến trăng sáng nhô lên cao, mới xoay người đi vào trong phòng.
” A Nhu.” Ôn Nhu đang muốn xoay người, một đạo giọng ôn hòa vang lên bên tai, Ôn Nhu cho là mình là nghe lầm, ngước mắt, chỉ thấy Lãnh Triệt một bộ bạch y đứng ở trước mặt nàng, gió đêm hơi lớn, thổi lên tay áo thật dài của hắn, ánh trăng phảng phất t địch tịnh tất cả quanh mình của hắn, đem cả người hắn độ một tầng ánh trăng nhàn nhạt, Ôn Nhu nhất thời viền mắt có chút khó chịu, đến gần hắn, giơ hai tay lên ôm lấy hắn.
” Làm sao vậy?” Đối với động tác của Ôn Nhu Lãnh Triệt có chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười, cũng ôm vai Ôn Nhu, nhẹ giọng nói, “Thế nào đột nhiên muốn đến Ngõa Phủ Lôi Minh?”
Ở Yên Thủy các không có nhìn thấy thân ảnh của nàng, hắn khẩn trương tựa như tìm toàn bộ đế đô đều tìm không được nàng vậy, may mà Túc Dạ xuất hiện nói cho hắn biết nàng tới Ngõa Phủ Lôi Minh, nếu không là tìm được sợ là hắn muốn lật tung toàn bộ đế đô.
” Nhớ ngươi mà thôi.” Ngõa Phủ Lôi Minh này, hơi thở của hắn tương đối nồng.
Lãnh Triệt ngẩn ra, tâm có chút đau, hắn biết hắn cho nàng thiếu ấm áp, không thể thường xuyên bồi bên người nàng, để cho nàng tịch mịch, “Xin lỗi.”
” Sỏa đầu gỗ, nói cái gì xin lỗi, ngươi lại không làm gì sai, bất quá là ta nhớ ngươi mà thôi.” Ôn Nhu nhẹ nhàng buông lỏng Lãnh Triệt ra, ngẩng đầu nhìn ngẩng hắn, ánh mắt sáng quắc tựa hồ muốn khắc khuôn mặt của hắn ở trong đầu, ánh mắt của Ôn Nhu như vậy để Lãnh Triệt nhìn có chút hoảng hốt, lại có chút đau lòng, cầm thật chặt hai tay hơi lạnh của Ôn Nhu, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?”
” Đói bụng.” Ôn Nhu mỉm cười, “Muốn ăn đồ ngươi làm.”
” Ân, ta đây đi làm cho nàng.” Lãnh Triệt ôm gương mặt của Ôn Nhu, nắm tay nàng trở về phòng, để cho nàng ngồi ở tiểu tháp gần cửa sổ, “Chờ ta một chút, rất nhanh thì xong.”
“Ân.” Ôn Nhu nhẹ nhàng gật đầu, buông lỏng tay đang nắm thật chặt tay hắn ra.
Lãnh Triệt ly khai, tâm Ôn Nhu lại trầm trầm, nàng có trực giác, tối nay hắn trở về, nhất định là có việc cùng nàng nói, chuyện hắn cần làm, nàng không nỡ để hắn đi làm, thế nhưng nàng lại không thể ngăn cản, bởi vì như vậy hắn liền không phải là hắn mà nàng yêu.
Qua hồi lâu, Lãnh Triệt đang cầm khay xuất hiện ở trước mặt Ôn Nhu, món ăn đơn giản, một cung canh cá trích, một cái đĩa ngó sen trộn gừng, một chén cơm trắng, Lãnh Triệt kéo ghế ngồi trước mặt Ôn Nhu, như trước thay nàng lấy xương cá.
” Triệt, ngươi dùng qua bữa tối rồi sao?” Ôn Nhu ngậm một miếng ngó sen Lãnh Triệt đưa đến, nhai nát rồi nuốt xuống, nắm tay kia hắn đặt trên đầu dối, hỏi.
“Trong cung dùng qua.” Lãnh Triệt múc một thìa canh, thổi thổi, thử thử ôn độ, xác định không nóng mới đưa tới bên mép của Ôn Nhu, “Ta không đói bụng, A Nhu ăn là tốt rồi.”
” Có đủ ăn hay không? Thiếu ta lại nấu.” Lãnh Triệt uy Ôn Nhu ăn xong ngụm cơm cuối cùng, thấy biên miệng nàng dính một hạt gạo, động tác êm ái thay nàng lấy xuống, vấn.
” Sỏa đầu gỗ, cho ta là héo sao?” Nàng vốn cũng không đói, bất quá là muốn ăn đồ hắn làm thôi, như vậy có thể để cho nàng cảm giác được sự hiện hữu của hắn nhiều hơn chút.
“Thật ra là muốn đem A Nhu nuôi như heo một dạng trắng trắng mập mập.” Lúm đồng tiền của Ôn Nhu để Lãnh Triệt không khỏi cong lên khóe miệng, quốc sự quá mức trầm trọng, cũng chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới có thể cười từ đáy lòng.
” Không sợ đến lúc đó ta vừa xấu vừa béo dọa người sao?” Ôn Nhu nhịn không được ngắt mũi của Lãnh Triệt một chút, nghiêm phạt hắn.
” Ở trong lòng ta, A Nhu vĩnh viễn là A Nhu, không quan hệ cái gì.” Lãnh Triệt cũng đáp chính kinh, giơ tay lên sờ sờ mũi bị Ôn Nhu bóp qua, ánh mắt kiên định nhìn Ôn Nhu, để lòng Ôn Nhu không khỏi hơi bị chấn động.
” Triệt...” Ôn Nhu đột nhiên nắm thật chặt hai tay của Lãnh Triệt, phảng phất sợ hắn sẽ tiêu thất trước mắt, “Ngươi phải ly khai, đúng không?”
Lãnh Triệt không có kinh ngạc, chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ôn Nhu, ôn nhu nói: “Đúng vậy, phải ly khai.”
Quả nhiên là A Nhu của hắn, hắn cái gì vẫn chưa nói, nàng cũng đã đoán được nghĩ cách đáy lòng hắn, thế nhưng, hắn phải ly khai, cho nên mới phải trước khi rời đi trở lại thăm nàng một chút.
Hắn phải đến tiền quân, phải đến chiến trường, bảo trụ Đại Di, cũng bảo vệ cho nàng cùng hài tử chưa xuất thế của bọn họ, vô luận như thế nào, hắn đều phải đi.
” Bao giờ trở về?” Nàng sẽ không ngăn cản hắn, thế nhưng nàng lại lo lắng hắn, đao kiếm vô tình, nàng không phải là người chủ nghĩa huyễn tưởng, không tin thật sự có thể lấy một địch thiên tồn tại, dù cho công phu của hắn cường thịnh trở lại, nhưng Đại Di cũng chỉ là mười vạn binh sĩ mà thôi, còn đối với hai mươi hai vạn, nhân số của cách xa như vậy, nàng làm sao có thể yên tâm được hắn?
” Không biết.” Hiện tại hắn không có cách nào khác nói cho nàng biết đáp án xác thực, bởi vì bản thân hắn cũng không biết một trận chiến này cùng minh tam quốc này sẽ duy trì bao lâu, chống được, chính là thắng, không chống được, đó là nước mất nhà tan, hắn chỉ có thể dùng hết tất cả để bảo vệ những thứ hắn muốn bảo vệ.
” Bất quá, tin tưởng ta, ta sẽ bình an trở về.” Lãnh Triệt ôm chầm Ôn Nhu, để lỗ tai của nàng tim của mình, để cho nàng nghe nhịp tim của mình, cũng truyền cho một ít an lòng.
Hắn biết nàng lo lắng hắn, thế nhưng chuyện hắn hứa hẹn không được hắn vĩnh viễn sẽ không lừa dối nàng, thế nhưng chỉ cần có hắn một ngày, hắn thề sống chết cũng sẽ thủ hộ Đại Di, thủ hộ nàng!
(Luna: Dịch đến lúc này ta khóc rồi, có nàng nào cũng vậy không)
” Ân, ta tin ngươi.” Ôn Nhu ôm chặt Lãnh Triệt, nhón chân lên, ngấc đầu lên hôn lên đôi môi lạnh lẽo mỏng tước của Lãnh Triệt, “Ta chờ ngươi Ta trở về.”
“Ân, chờ ta.” Lãnh Triệt hơi nhắm đôi mắt lại, cúi đầu, đáp lại cái hôn của Ôn Nhu.
Có thể, lúc hắn trở lại, là có thể thấy hài tử của bọn họ rồi.
” Xin lỗi.” Lãnh Triệt hôn vành tai Ôn Nhu, rù rì nói.
Xin lỗi, không thể ở bên cạnh nàng, không thể bồi nàng sinh hài tử.
Xin lỗi, gả cho ta như vậy, lại không thể cho nàng cái gì.
“Không nên nói.” Ôn Nhu hôn ngăn chặn miệng của Lãnh Triệt, nàng cũng không trách hắn, yêu hắn, là nàng chọn, nàng sẽ không hối hận, cũng sẽ không oán giận, nàng yêu chính là đại nghĩa lòng mang gia quốc của hắn, nếu trong lòng của hắn chỉ có tư tình nhi nữ, có thể nàng căn bản sẽ không liếc hắn một cái, hắn làm tất cả, bất luận cái gì, nàng cũng sẽ không ngăn cản, cũng không oán trách.
” Ngươi không có gì xin lỗi ta, ta rất hạnh phúc.” Yêu hắn, có thể được được hắn yêu, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, là hắn cho nàng một nhà, là hắn cho ấm áp chưa từng có.
Hạnh phúc...
Lãnh Triệt cười đến mặt mày ôn nhu, hạnh phúc, hắn làm sao cũng không phải? Là nàng cho hắn quan tâm chưa từng có, cũng bởi vì có nàng, hắn mới có tính mệnh để bảo vệ nhà.
Ôn Nhu gối cánh tay của Lãnh Triệt, nằm ở trên giường hẹp cùng hắn nói cả đêm, trời gần sáng Ôn Nhu mới nhợt nhạt ngủ, ngay khi nàng ngủ được an ổn, Lãnh Triệt ly khai nàng.
Ôn Nhu biết hắn ly khai, lại làm bộ vẫn còn ngủ say, nàng sợ nàng mở mắt ra thấy hắn sẽ luyến tiếc để hắn ly khai, giả bộ trở mình thân, mặt hướng trong, không để cho mình thấy bóng lưng hắn rời đi.
Qua hồi lâu, thẳng đến mặt trời lên cao, Ôn Nhu chưa từng ngủ được, rời giường, Duẫn Nhi hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó vì nàng vì nàng bưng tới đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng quen thuộc, để Ôn Nhu ngậm trong miệng, vừa hài lòng lại khổ sáp.
Lần sau để được ăn đồ ăn sáng như vậy nữa, sẽ là lúc nào...
Bên tai, Duẫn Nhi đang không ngừng nói Vương gia đối với Vương phi tốt bao nhiêu, mỗi lần ly khai vương phủ trước đó sẽ làm đồ ăn sáng cho Vương phi mới sẽ rời đi, còn nói hôm nay sau khi Vương gia rời đi, Khiết phu nhân vẫn một mình ở hậu viện cũng bị Túc Dạ thỉnh ly khai, mà chuyện này vốn nên để Ôn Nhu có chút phản ứng, hôm nay nàng cũng cảm thấy có cái gì.
Bởi vì, một lòng của nàng, thắt ở trên người hắn, không bao giờ nghĩ đến chuyện khác, chỉ niệm hắn an hảo.
**
Cái bụng của Ôn Nhu càng ngày càng lớn hơn, thân thể luôn luôn mệt.
Luôn luôn cách mấy ngày, Ôn Nhu thu được một phong thư không ghi tên, nói cho nàng biết tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, kỳ thực dù cho không có kí tên, Ôn Nhu cũng biết người gửi thư cho mình là ai, ngoại trừ Bắc Ích, sợ là không người có khả năng như vậy, có thể đem tình hình chiến đấu hướng nàng báo cho biết nhất thanh nhị sở.
Dù cho liên quân tam quốc phân hai đội luân phiên đánh biên phòng Đại Di, nhưng các dưới thủ hộ của các tướng sĩ, đủ một tháng, liên quân tam quốc vẫn chưa thể đột phá biên phòng của Đại Di, kể từ đó, sĩ khí của Đại Di tăng trưởng, mà hành dinh của liên quân tam quốc còn lại là bắt đầu phát sinh khập khiễng.
Hảo, chỉ cần bảo vệ biên phòng, Đại Di tóm lại là có hi vọng.
Như vậy hơn một tháng đã qua, biên phòng Đại Di kiên quyết, điều này không khỏi làm khiến tướng lĩnh của liên quân tam quốc có chút nổi giận, rốt cục hạ lệnh đình ba ngày, cho các tướng sĩ Đại Di hầu như một tháng không ngủ không nghỉ có một cơ hội thở dốc.
Chỉ là, thành tường thật cao, đã bị tiên huyết thấm thấu, lỗ châu mai dính đầy vết máu dày, lấy tay đặt lên lỗ châu mai, đều có thể kéo được vệt máu, mười vạn binh tướng Đại Di, đã hao tổn bốn vạn rồi.
Lãnh Triệt đứng ở trên tường thành, nhìn vệt đỏ hiện lên lỗ châu mai, chân đạp chi địa, chỗ tay chạm, tất cả đều là máu sềnh sệch, vai trái của hắn bị thương, vết thương dữ tợn.
Hơn một tháng luân phiên tiến công, nếu không có tre già măng mọc binh sĩ thủ thành thủ vững trên tường thành, nếu không có dân chúng hậu viên, sợ là thành tường dày này đã sớm ngã, hôm nay có thể nói là máu chảy thành sông, thi thể binh lính thảng toàn bộ thành tường cũng không có thời gian tới thu thập, tối nay, liền để các tướng sĩ hảo hảo đi vào giấc mộng thôi.
Ban đêm, một tòa sơn của biên phòng dấy lên hừng hực liệt hỏa, thiêu đốt thi cốt của các tướng sĩ vì nước mà chết.
Hỏa quang ánh mặt của Lãnh Triệt, tất cả các tướng sĩ ở đây im lặng không lên tiếng, toàn bộ sơn cốc tĩnh đến lạ.
” Tướng quân!” Đột nhiên, một đạo thanh âm vội vàng phá vỡ mảnh trầm tĩnh này, Lãnh Triệt quay đầu lại, thấy trung quân họ Tư Mã chính hướng hắn chạy đến, “Tướng quân, thư khẩn cấp của người!”
Lãnh Triệt nhíu mày, tiếp nhận đồng quản, vạch trần che, rút ra tấm da dê bên trong, một mắt quét xong thấy máy hàng chữ, sau đó mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, siết chặt tấm da dê trong tay, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của chúng tướng sĩ, chạy như bay đến hành dinh!
Bình luận truyện