Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 59: Hữu hữu lục y
Editor: Luna Huang
Hai bóng dáng bạch y, hoà lẫn, khiến cho mọi người cảm thấy, nghĩ họ là một đôi thần tiên quyến lữ không thuộc về trần thế.
Huyền vương quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh đó, mâu quang chìm chìm, quay đầu không nhìn nữa, cùng mọi người đi đến đại điện.
" Tài bắn cung của Vương phi rất cao, giải thích lại tốt, bội phục." Câu nói đầu tiên của Lãnh Triệt, là tán thưởng, người nữ nhân này, tựa hồ ra lam những chuyện khiến người khác không ngờ tới, hôm nay nàng, đủ để có thể để cho hắn xác định nàng không phải là người của Thanh vương.
" Vương gia đây chính là thật tình xuất phát từ đáy lòng khích lệ Ôn Nhu?" Ôn Nhu nhàn nhạt trả lời, giữa hai người thủy chung vẫn duy trì cự ly khoảng một chưởng (Luna: có lẽ là một cánh tay), "Hay là vương gia muốn hướng Ôn Nhu nói tạ ơn?"
" Vương phi tâm tư thông tuệ, tự nhiên biết lời của ta có hay không xuất phát từ chân tâm." Lãnh Triệt nói xong mặt không có biểu tình, phảng phất như lời nói cũng mình không có nửa phần quan hệ một dạng, "Về phần nói lời cảm tạ, ta đúng là nên hướng Vương phi nói một tiếng tạ ơn."
" Ôn Nhu tin tưởng, nếu là bản thân vương gia giương cung bắn tên, càng có thể để cho sứ thần Hải quốc sợ hãi."
(Luna: chỗ này ghi là sứ thần Di quốc nên mình sửa lại :P)
" Cũng có thể giống như dự đoán của Vương phi, không lâu sau, ta cũng chỉ có thể trở thành một thi thể lạnh."
" Vương gia ngược lại cũng biết được rõ ràng, cho nên vẫn là bảo vệ tốt cái mạng này cho thật tốt, đừng làm khó thầy thuốc như ta." Quản hắn thế nào lăn qua lăn lại, chỉ cần giữ lại mạng, là được, nàng cũng không có bản lĩnh thông thiên cải tử hồi sinh.
Nếu không phải cái lời thề nhập môn kia, nếu không phải mỗi đệ tử nhập môn đều phải thề, nàng mới không rảnh rỗi quản sống chết của hắn, mặc dù sẽ cảm thấy trên thế giới cứ thiếu một nam tử trích tiên như vậy có chút đáng tiếc.
" Thầy thuốc thiện tâm, ta hiểu được." Lãnh Triệt như trước mâu quang nặng nề, "Chỉ là Vương phi không biết, phong mang quá lộ không phải là chuyện tốt, Vương phi cũng biết ngươi hôm nay bắn tên nhanh như vậy, kinh sợ không chỉ có Hải quốc?"
Sóng ngầm bắt đầu khởi động, hắn chưa từng tương lai sẽ xuất hiện người tương trợ mình, thế nhưng nếu nàng là vì cứu hắn mà cuốn vào, hắn tất cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị sóng ngầm thôn phệ, dù sao hắn không phải một người vong ân phụ nghĩa.
" Trong lời nói của Vương gia." Nàng đương nhiên phong mang quá lộ không phải là chuyện tốt, giấu tài mới là người khôn ngoan, nhưng mà mạng của bệnh nhân trong tay, xảy ra trước mặt, không phải do nàng chọn, huống hồ việc dầu sôi lửa bỏng nàng cũng đã làm qua, còn có gì để sợ hãi? Nàng không tin còn có cái gì có thể làm khó được nàng, "Ôn Nhu không thể làm chính là thấy chết mà không cứu được, tin tưởng vương gia cũng sẽ giống như Ôn Nhu."
" Nga? Thật không? Nói như vậy, Vương phi trái lại hiểu ta rồi?"
" Bởi vì, ta tin tưởng, vương gia vẫn chờ Ôn Nhu tới cứu trị, tự nhiên sẽ không đối với Ôn Nhu thấy chết mà không cứu được, Ôn Nhu nói có đúng không?" Nàng cũng mơ hồ phát giác được, triều đình Di quốc này có thể nói là ám vân dũng động, chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu thôi.
Mà Bạch vương Lãnh Triệt này, khẳng định cũng là một đám ám vân trong đó, hôm nay nàng vì bảo hộ ạng của hắn mà phong mang, bị người khác nghĩ lầm nàng cùng hắn cùng hắn là một phe, vậy cũng sẽ không thể tránh khỏi tự lãnh đại hoa vào người rồi.
(Luna: Ủa chị không phải cùng ảnh là một phen sao????)
Nếu lúc trước nàng biết cứu hắn một mạng sẽ phiền phức như vậy, nàng chẳng thà chọn chạy trước tốt hơn, hà tất vì danh tiếng đột nhiên nghĩ đến cùng hắn nói điều kiện, bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy cái được không bù đủ cái mất rồi?
Thôi, cái mạng sát thủ này của nàng, nếu không phải bị bắn lén, chẳng phải là không thể tận hướng thú vui trên đời? Nếu là cuộc sống này nhàm chán, thì lại đến một nơi mà nàng có thể tiêu diêu tự tại khác cũng không muộn.
" Vương phi thanh khiến thông minh, nói gì cũng đúng." Người nữ nhân này, tâm tư thật nhạy cảm không giống thường nhân, lại không thuộc về bất luận kẻ nào, nếu có thể vì mình sở dụng, không biết thế nào?
" Ha ha, có phu quân tri kỷ, cũng là không sai." Ôn Nhu sang sảng cười, bước lên cầu thang, đem Lãnh Triệt bỏ rơi lại phía sau.
Lãnh Triệt hơi ngẩn ra, mặt âm trầm cũng hướng đại điện bước.
Ôn Nhu vào đại điện, an vị, Ôn Nhan liền xông tới, gương mặt sùng kính nói: "Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy, tài bắn cung của đại tỷ tỷ thật là tốt, để sứ thần Hải quốc mất mặt."
" Bạch vương phi khiến cho Đại Di chúng ta quá nhiều thể diện, không nhìn thấy mới vừa rồi dáng dấp phách lối của sứ thần Hải quốc, Bạch vương phi thật là làm cho bọn họ hảo hảo nghẹn một phen."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Mới vừa rồi mấy tên đại thần còn theo đuổi nói Ôn Nhu không tốt, biết được Vương Thượng cũng thưởng thức Ôn Nhu, lại quay đầu nịnh bợ.
" Hừ, đường đường là Bạch vương phi Di quốc, trước mặt sứ giả Hải quốc xuất đầu lộ diện còn thể thống gì? Từ Mạn vốn là đố kị dung mạo của Ôn Nhu, hôm nay Ôn Nhu được Vương Thượng thưởng thức càng làm cho nàng tức giận, "Cái này nếu truyền ra ngoài, còn không phải là nữ tử Đại Di chúng ta mất thể thống? Có thể nào bởi vì nữ nhân đã từng làm ra những chuyện khiến người gièm pha, hủy đi danh tiếng của toàn bộ nữ tử Đại Di chúng ta."
"Đúng vậy, cha ta từng nói, nữ tử học chút cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú là được rồi, người học vũ đao lộng thương căn bản không phải nữ tử tốt, bất quá xem Bạch vương phi như vậy, vừa ấn chứng với lời nói của cha ta."
" Các vị tỷ tỷ, thỉnh không nên nói như vậy, đại tỷ tỷ tuy rằng từ nhỏ luyện thương luyện kiếm, nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng là..." Ôn Tâm lại giả bộ đứng lên vì Ôn Nhu biện giải, gương mặt nũng nịu, để Ôn Nhu cảm thấy chán ghét.
" Vũ đao lộng thương có gì không tốt? Có cái gì không được? Chúng tiểu thư cảm thấy rất có mất thể thống rất mất mặt sao?" Ôn Nhu vốn không muốn cùng những thiên kim tiểu thư này tốn nhiều hơi sức, thế nhưng các nàng luôn luôn không cho tai của nàng được thanh tịnh, vậy đừng trách miệng nàng không lưu tình, "Năm đó thái tổ của Vương Thượng lấy giang sơn Đại Di, chính là thái tổ vương hậu cùng thái tổ Vương Thượng một lượt ra sa trường, nếu theo nhứ chúng nói như vậy, thái tổ vương hậu cũng là mất thể thống rồi? Không phải nữ tử tốt?"
" Ngươi nói bậy! Già mồm át lẽ phải! Chúng ta khi nào nói qua thái tổ vương hậu không phải? Thái tổ vương hậu là anh thư, ngươi thì như thế nào có thể cùng thái tổ vương hậu so được?" Đối phương mặc dù đuối lý, cũng không tính nhượng bước
" Có gì không so được? Cùng là nữ nhân, thái tổ vương hậu vì nước vì nước làm vẻ vang đó là anh thư, Ôn Nhu vì nước làm vẻ vang đó là mất thể thống, là Ôn Nhu già mồm át lẽ phải, hay là bọn ngươi không nên dồn Ôn Nhu vào đường cùng không lưu lại chút mặt mũi nào?" Một đám nữ nhân chỉ biết trốn trong phủ, nàng cũng không muốn cùng các nàng nhiều lời.
" Bạch vương phi nói rất có lý, ai nói nữ tử không bằng nam tử? Ai nói nữ tử không thể quanh minh chính đại đứng trước mặt người khác? Nữ tử chúng ta cũng có thể giống nhuw nam tử, vì nước tranh vinh quang, thái tổ vương hậu có thể danh xưng là anh thư, nữ tử ta vì sao không thể?" Có một nữ tử lục y đứng lên, nghiêm túc nói, âm thanh không lớn nhưng lại có lý, làm lời nói của Từ Mạn cùng các tiểu thư nghẹn xuất không ra miệng.
Ôn Nhu nhìn nữ tử này có có chút hảo cảm, không khỏi cùng nàng khẽ gật đầu cười.
" Bạch vương phi, tiểu nữ danh Lục Y, là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư, nếu như Bạch vương phi bất khí, Lục Y muốn cùng Bạch vương phi kết giao bằng hữu." Lục Y mỉm cười, nhàn nhạt giống như hoa sen mới nở.
Trước khi chưa gặp qua Ôn Nhu, Lục Y cũng như mọi người vậy có cái nhìn không tốt về Ôn Nhu, nhưng là khi gặp qua Ôn Nhu, nàng cảm thấy, Ôn Nhu cũng không phải là người như trong tin đồn, nếu đó là sự thực, nhất định có nguyên nhân gì đó mà người ngoài không biết được, thời gian khi nhìn đến Ôn Nhu vì Bạch vương vì Di quốc đứng ra, nàng đối với nàng đã không còn cảm giác chán ghét như trước nữa.
Nếu nói là người như vậy bị vạn người phỉ nhổ, vậy đám nữ tử đang ngồi ở đây thì phải cho là như thế nào?
" Lục Y cô nương, gọi Ôn Nhu là được, Bạch vương phi trái lại mới lạ rồi." Nguyên lai là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư, có thể cùng giai nhân như vậy kết bạn, cũng là không tệ.
Hoàng yến giằng co hơn một canh giờ, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, thái giám quản sự lại xuất hiện, hướng mọi người thân, nói: "Các tiểu thư đã mệt rồi, mời đến hậu điện nghỉ ngơi một chút, một chút nữ ở thiền điện thái hậu vì các tiểu thư làm tiểu yến."
Cái tiểu yến này rốt cục đến, khóe môi của Ôn Nhu hơi cong lên, nàng tiến cung là vì cái tiểu yến này.
Hai bóng dáng bạch y, hoà lẫn, khiến cho mọi người cảm thấy, nghĩ họ là một đôi thần tiên quyến lữ không thuộc về trần thế.
Huyền vương quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh đó, mâu quang chìm chìm, quay đầu không nhìn nữa, cùng mọi người đi đến đại điện.
" Tài bắn cung của Vương phi rất cao, giải thích lại tốt, bội phục." Câu nói đầu tiên của Lãnh Triệt, là tán thưởng, người nữ nhân này, tựa hồ ra lam những chuyện khiến người khác không ngờ tới, hôm nay nàng, đủ để có thể để cho hắn xác định nàng không phải là người của Thanh vương.
" Vương gia đây chính là thật tình xuất phát từ đáy lòng khích lệ Ôn Nhu?" Ôn Nhu nhàn nhạt trả lời, giữa hai người thủy chung vẫn duy trì cự ly khoảng một chưởng (Luna: có lẽ là một cánh tay), "Hay là vương gia muốn hướng Ôn Nhu nói tạ ơn?"
" Vương phi tâm tư thông tuệ, tự nhiên biết lời của ta có hay không xuất phát từ chân tâm." Lãnh Triệt nói xong mặt không có biểu tình, phảng phất như lời nói cũng mình không có nửa phần quan hệ một dạng, "Về phần nói lời cảm tạ, ta đúng là nên hướng Vương phi nói một tiếng tạ ơn."
" Ôn Nhu tin tưởng, nếu là bản thân vương gia giương cung bắn tên, càng có thể để cho sứ thần Hải quốc sợ hãi."
(Luna: chỗ này ghi là sứ thần Di quốc nên mình sửa lại :P)
" Cũng có thể giống như dự đoán của Vương phi, không lâu sau, ta cũng chỉ có thể trở thành một thi thể lạnh."
" Vương gia ngược lại cũng biết được rõ ràng, cho nên vẫn là bảo vệ tốt cái mạng này cho thật tốt, đừng làm khó thầy thuốc như ta." Quản hắn thế nào lăn qua lăn lại, chỉ cần giữ lại mạng, là được, nàng cũng không có bản lĩnh thông thiên cải tử hồi sinh.
Nếu không phải cái lời thề nhập môn kia, nếu không phải mỗi đệ tử nhập môn đều phải thề, nàng mới không rảnh rỗi quản sống chết của hắn, mặc dù sẽ cảm thấy trên thế giới cứ thiếu một nam tử trích tiên như vậy có chút đáng tiếc.
" Thầy thuốc thiện tâm, ta hiểu được." Lãnh Triệt như trước mâu quang nặng nề, "Chỉ là Vương phi không biết, phong mang quá lộ không phải là chuyện tốt, Vương phi cũng biết ngươi hôm nay bắn tên nhanh như vậy, kinh sợ không chỉ có Hải quốc?"
Sóng ngầm bắt đầu khởi động, hắn chưa từng tương lai sẽ xuất hiện người tương trợ mình, thế nhưng nếu nàng là vì cứu hắn mà cuốn vào, hắn tất cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị sóng ngầm thôn phệ, dù sao hắn không phải một người vong ân phụ nghĩa.
" Trong lời nói của Vương gia." Nàng đương nhiên phong mang quá lộ không phải là chuyện tốt, giấu tài mới là người khôn ngoan, nhưng mà mạng của bệnh nhân trong tay, xảy ra trước mặt, không phải do nàng chọn, huống hồ việc dầu sôi lửa bỏng nàng cũng đã làm qua, còn có gì để sợ hãi? Nàng không tin còn có cái gì có thể làm khó được nàng, "Ôn Nhu không thể làm chính là thấy chết mà không cứu được, tin tưởng vương gia cũng sẽ giống như Ôn Nhu."
" Nga? Thật không? Nói như vậy, Vương phi trái lại hiểu ta rồi?"
" Bởi vì, ta tin tưởng, vương gia vẫn chờ Ôn Nhu tới cứu trị, tự nhiên sẽ không đối với Ôn Nhu thấy chết mà không cứu được, Ôn Nhu nói có đúng không?" Nàng cũng mơ hồ phát giác được, triều đình Di quốc này có thể nói là ám vân dũng động, chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu thôi.
Mà Bạch vương Lãnh Triệt này, khẳng định cũng là một đám ám vân trong đó, hôm nay nàng vì bảo hộ ạng của hắn mà phong mang, bị người khác nghĩ lầm nàng cùng hắn cùng hắn là một phe, vậy cũng sẽ không thể tránh khỏi tự lãnh đại hoa vào người rồi.
(Luna: Ủa chị không phải cùng ảnh là một phen sao????)
Nếu lúc trước nàng biết cứu hắn một mạng sẽ phiền phức như vậy, nàng chẳng thà chọn chạy trước tốt hơn, hà tất vì danh tiếng đột nhiên nghĩ đến cùng hắn nói điều kiện, bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy cái được không bù đủ cái mất rồi?
Thôi, cái mạng sát thủ này của nàng, nếu không phải bị bắn lén, chẳng phải là không thể tận hướng thú vui trên đời? Nếu là cuộc sống này nhàm chán, thì lại đến một nơi mà nàng có thể tiêu diêu tự tại khác cũng không muộn.
" Vương phi thanh khiến thông minh, nói gì cũng đúng." Người nữ nhân này, tâm tư thật nhạy cảm không giống thường nhân, lại không thuộc về bất luận kẻ nào, nếu có thể vì mình sở dụng, không biết thế nào?
" Ha ha, có phu quân tri kỷ, cũng là không sai." Ôn Nhu sang sảng cười, bước lên cầu thang, đem Lãnh Triệt bỏ rơi lại phía sau.
Lãnh Triệt hơi ngẩn ra, mặt âm trầm cũng hướng đại điện bước.
Ôn Nhu vào đại điện, an vị, Ôn Nhan liền xông tới, gương mặt sùng kính nói: "Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy, tài bắn cung của đại tỷ tỷ thật là tốt, để sứ thần Hải quốc mất mặt."
" Bạch vương phi khiến cho Đại Di chúng ta quá nhiều thể diện, không nhìn thấy mới vừa rồi dáng dấp phách lối của sứ thần Hải quốc, Bạch vương phi thật là làm cho bọn họ hảo hảo nghẹn một phen."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Mới vừa rồi mấy tên đại thần còn theo đuổi nói Ôn Nhu không tốt, biết được Vương Thượng cũng thưởng thức Ôn Nhu, lại quay đầu nịnh bợ.
" Hừ, đường đường là Bạch vương phi Di quốc, trước mặt sứ giả Hải quốc xuất đầu lộ diện còn thể thống gì? Từ Mạn vốn là đố kị dung mạo của Ôn Nhu, hôm nay Ôn Nhu được Vương Thượng thưởng thức càng làm cho nàng tức giận, "Cái này nếu truyền ra ngoài, còn không phải là nữ tử Đại Di chúng ta mất thể thống? Có thể nào bởi vì nữ nhân đã từng làm ra những chuyện khiến người gièm pha, hủy đi danh tiếng của toàn bộ nữ tử Đại Di chúng ta."
"Đúng vậy, cha ta từng nói, nữ tử học chút cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú là được rồi, người học vũ đao lộng thương căn bản không phải nữ tử tốt, bất quá xem Bạch vương phi như vậy, vừa ấn chứng với lời nói của cha ta."
" Các vị tỷ tỷ, thỉnh không nên nói như vậy, đại tỷ tỷ tuy rằng từ nhỏ luyện thương luyện kiếm, nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng là..." Ôn Tâm lại giả bộ đứng lên vì Ôn Nhu biện giải, gương mặt nũng nịu, để Ôn Nhu cảm thấy chán ghét.
" Vũ đao lộng thương có gì không tốt? Có cái gì không được? Chúng tiểu thư cảm thấy rất có mất thể thống rất mất mặt sao?" Ôn Nhu vốn không muốn cùng những thiên kim tiểu thư này tốn nhiều hơi sức, thế nhưng các nàng luôn luôn không cho tai của nàng được thanh tịnh, vậy đừng trách miệng nàng không lưu tình, "Năm đó thái tổ của Vương Thượng lấy giang sơn Đại Di, chính là thái tổ vương hậu cùng thái tổ Vương Thượng một lượt ra sa trường, nếu theo nhứ chúng nói như vậy, thái tổ vương hậu cũng là mất thể thống rồi? Không phải nữ tử tốt?"
" Ngươi nói bậy! Già mồm át lẽ phải! Chúng ta khi nào nói qua thái tổ vương hậu không phải? Thái tổ vương hậu là anh thư, ngươi thì như thế nào có thể cùng thái tổ vương hậu so được?" Đối phương mặc dù đuối lý, cũng không tính nhượng bước
" Có gì không so được? Cùng là nữ nhân, thái tổ vương hậu vì nước vì nước làm vẻ vang đó là anh thư, Ôn Nhu vì nước làm vẻ vang đó là mất thể thống, là Ôn Nhu già mồm át lẽ phải, hay là bọn ngươi không nên dồn Ôn Nhu vào đường cùng không lưu lại chút mặt mũi nào?" Một đám nữ nhân chỉ biết trốn trong phủ, nàng cũng không muốn cùng các nàng nhiều lời.
" Bạch vương phi nói rất có lý, ai nói nữ tử không bằng nam tử? Ai nói nữ tử không thể quanh minh chính đại đứng trước mặt người khác? Nữ tử chúng ta cũng có thể giống nhuw nam tử, vì nước tranh vinh quang, thái tổ vương hậu có thể danh xưng là anh thư, nữ tử ta vì sao không thể?" Có một nữ tử lục y đứng lên, nghiêm túc nói, âm thanh không lớn nhưng lại có lý, làm lời nói của Từ Mạn cùng các tiểu thư nghẹn xuất không ra miệng.
Ôn Nhu nhìn nữ tử này có có chút hảo cảm, không khỏi cùng nàng khẽ gật đầu cười.
" Bạch vương phi, tiểu nữ danh Lục Y, là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư, nếu như Bạch vương phi bất khí, Lục Y muốn cùng Bạch vương phi kết giao bằng hữu." Lục Y mỉm cười, nhàn nhạt giống như hoa sen mới nở.
Trước khi chưa gặp qua Ôn Nhu, Lục Y cũng như mọi người vậy có cái nhìn không tốt về Ôn Nhu, nhưng là khi gặp qua Ôn Nhu, nàng cảm thấy, Ôn Nhu cũng không phải là người như trong tin đồn, nếu đó là sự thực, nhất định có nguyên nhân gì đó mà người ngoài không biết được, thời gian khi nhìn đến Ôn Nhu vì Bạch vương vì Di quốc đứng ra, nàng đối với nàng đã không còn cảm giác chán ghét như trước nữa.
Nếu nói là người như vậy bị vạn người phỉ nhổ, vậy đám nữ tử đang ngồi ở đây thì phải cho là như thế nào?
" Lục Y cô nương, gọi Ôn Nhu là được, Bạch vương phi trái lại mới lạ rồi." Nguyên lai là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư, có thể cùng giai nhân như vậy kết bạn, cũng là không tệ.
Hoàng yến giằng co hơn một canh giờ, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, thái giám quản sự lại xuất hiện, hướng mọi người thân, nói: "Các tiểu thư đã mệt rồi, mời đến hậu điện nghỉ ngơi một chút, một chút nữ ở thiền điện thái hậu vì các tiểu thư làm tiểu yến."
Cái tiểu yến này rốt cục đến, khóe môi của Ôn Nhu hơi cong lên, nàng tiến cung là vì cái tiểu yến này.
Bình luận truyện