Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 66: Tổ phụ di ngôn



Editor: Luna Huang

Ôn Nhu về tới Yên Thủy các, gọi Duẫn nhi đến, đã có thị nữ nói Duẫn nhi sớm đã rời khỏi, Ôn Nhu gật đầu một chút, thị nữ bưng đồ ăn sáng đến, một đêm chưa ngủ, mặc dù nàng không cảm thấy ủ rũ, cũng cảm thấy đói bụng, dùng qua bữa sáng, liền thấy Duẫn nhi thần sắc khẩn cấp chạy vào.

" Nô tỳ gặp qua Vương phi." Duẫn nhi hướng Ôn Nhu hơi phúc, Ôn Nhu gật đầu, Duẫn nhi liền đi tới liền đi tới bên người nàng cúi đầu rỉ tai vài câu, sắc mặt của Ôn Nhu chìm, đi vào phòng ngủ.

Duẫn nhi lập tức tìm tới hai bộ nam trang, sau khi hai người mặc vào, lặng lẽ từ tiểu môn của vương phủ đi ra ngoài.

Hai người đi tới trong đường hẻm yên lặng, Duẫn nhi quan sát hai bên lúc xác định không ai theo, liền gõ ba cái lên của gỗ nhỏ sơn nước, chỉ thấy tiểu nha hoàn chải song kế mở cửa, đưa Ôn Nhu hai người tiến vào trong tiểu viện, lại thăm dò nhìn ra bên ngoài, vững tin không ai mới đóng cửa lại.

" Nô tỳ Tiểu Diêu gặp qua phu nhân." Tiểu Diêu chưa từng thấy qua người nào đẹp như Ôn Nhu vậy, y như tiên nữ hạ phàm vậy, những cũng không dám nhìn lâu, vội vã cúi đầu, " Lão bá ở bên cạnh, thỉnh phu nhân theo nô tỳ."

Tiểu Diêu đưa Ôn Nhu cùng Duẫn nhi đi vào căn phòng thứ ba, đẩy cửa phòng khép hờ ra, đập vào mặt chính là mùi thuốc đông y nồng nặc, mi tâm của Ôn Nhu hơi nhíu, hướng Tiểu Diêu một bên hỏi: "Thế nào mùi vị thuốc đông y nặng như vậy?"

" Phu nhân, vết thương trên người lão bá không tốt rồi, mỗi ngày chủ yếu bó thuốc, uống thuốc, cho nên mùi thuốc đông y mới nặng như vậy." Tiểu Diêu cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

" Lui ra đi."

"Vâng."

Ôn Nhu bước vào phòng, đầu tiên đặt vào mắt chính là lão nhân nhắm hai mắt trên tháp, khô gầy như que củi, chăn bông dày đắp lên trên người hắn, hầu như đem thân hình gầy nhỏ của hắn giấu đi, đầu chân mày của Ôn Nhu giất một cái, đi tới trước giường, ngồi xuống mép giường, vừa muốn lên tiếng, Lý bá liền mở mắt ra, lập tức hai tay chống giường muốn ngồi dậy, Ôn Nhu đỡ, Duẫn nhi đem gối đầu đặt sau lưng hắn, để hắn dựa vào ngồi xong.

" Lão nô gặp qua tiểu thư!" Lý bá còn muốn đứng dậy hành lễ, bị Ôn Nhu ngăn lại.

" Lý bá thân thể ngươi không tốt, nghỉ ngơi cho tốt, không cần đa lễ." Ôn Nhu mỉm cười nhìn Lý bá, phân phó Duẫn nhi lui xuống mang thức ăn đến, lại quan tâm hỏi, "Lý bá, ở đây có cảm thấy thoái mái không?"

" Hồi tiểu thư, được tiểu thư chiếu cố, lão nô ở đây rất thư thái!" Lý bá nhìn gương mặt của Ôn Nhu đẹp đến vô pháp nói, đột nhiên lão lệ tung hoành, "Tiểu thư, lão nô còn có nhiều chuyện chưa nói với người, lần trước thân thể xương cốt của lão thân không chống đỡ được, còn chưa nói đã ngất đi."

" Lý bá, người chỉ cần dưỡng thương cho tốt thôi, có lời gì muốn nói, chờ thương thế tốt lên hẵn tính." Nhìn Lý bá nhiệt lệ ngang dọc trên mặt, Ôn Nhu phảng phất thấy được gương mặt từ ái trong trí nhớ, "Tổ phụ ở dưới nếu biết được người như vậy, sợ cũng sẽ trách Ôn Nhu."

" Không! Tiểu thư, thừa dịp lão nô bây giờ còn tỉnh táo, lão nô đem chuyện nói hết cùng tiểu thư, nếu không lão nô cũng sẽ không vội vã tìm tiểu thư đến." Lý bá lau lệ, ánh mắt kiên định, "Cái mạng này của lão nô lão nô biết không được bao lâu, nếu là nếu không nói, sợ là không còn cơ hội nữa."

Ôn Nhu nhìn dáng dấp nghiêm túc của Lý bá, không khỏi ngồi nghiêm túc, từ trong ánh mắt của Lý bá, nàng biết Lý bá muốn nói tất nhiên sẽ là đại sự, "Lý bá mời nói."

Lý bá từ trong áo lấy ra một khối bạch ngọc bài nhỏ bằng bàn tay, thần sắc trang trọng đem bạch ngọc bài đưa cho Ôn Nhu, nói: "Tiểu thư, đây là lão gia di lưu chi tế giao cho lão nô, để lão nô chuyển giao cho tiểu thư, ai biết lão gia mới đi, thiếu gia liền cùng Triệu di nương đuổi lão nô, nếu không phải lão nô giả ngây giả dại, sợ là cái mạng già này cũng không giữ được."

Ôn Nhu tiếp nhận bạch ngọc bài, phát hiện mặt trên khắc không phải họ tộc "Ôn", cũng không huy tộc Ôn gia, mà là họ hoàng tộc Di quốc "Lãnh"!

" Đây cũng là thứ ngày ấy Lý bá ngươi liều mạng bảo vệ?" Ôn Nhu còn nhớ rõ tình cảnh ngày ấy Lý bá bị lưu manh truy.

"Đúng vậy, lão nô bảo hộ nó còn tốt hơn so với mạng." Trong con ngươi Lý bá lộ lên vẻ xảm xịt, hối hận nói, "Nếu ngày ấy không phải lão nô vô ý té, lộ ra một góc ngọc bài, cũng sẽ không bị những người đó đuổi theo muốn đoạt đi."

" Nếu là đồ tổ phụ cho Ôn Nhu, vì sao Lý bá không còn sớm chút đem nó giao cho Ôn Nhu?" Vì sao phải Vì sao phải loại thời điểm này mới lấy ra.

" Tiểu thư, lão nô đã từng vô số lần muốn tìm ngươi, thế nhưng Triệu di nương lúc nào cũng phái người nhìn chằm chằm ngươi, tuy lão nô đem ngọc bài giao cho tiểu thư, sợ cũng sẽ bị Triệu di nương cầm đi." Lý bá đau khổ cười, "Cho nên lão nô chỉ có chờ cơ hội, rốt cục chờ đến tiểu thư gả vào Bạch vương phủ, cho nên mỗi ngày lão nô chờ ở bên ngoài Bạch vương phủ, sẽ chờ có thể nhìn thấy tiểu thư, lão Thiên cuối cùng là thương cảm ta bộ xương già này, trước lúc xuống mồ có thể gặp được tiểu thư, nếu không lão nô không biết lấy mặt mũi nào đi gặp lão gia!"

Nói đến chỗ bi thống, khóe mắt của Lý bá như ao nước đầy trào ra ngoài, Ôn Nhu không khỏi trấn an nói: "Lý bá, ủy khuất ngài."

" Không ủy khuất, chỉ cần có thể nhìn thấy tiểu thư, hoàn thành tâm nguyện của lão gia, lão nô làm cái gì cũng đáng giá."

" Vậy thời gian tổ phụ đem khối ngọc bài này giao cho người, có thể có lời gì để người nói lại cho Ôn Nhu không?" Nàng không tin tổ phụ cũng chỉ lưu lại cho nàng một khối ngọc bài không thuộc về Ôn gia, mà không lưu vài câu, tất là có lời nói rất quan trọng.

" Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân, noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả." Mỗi chữ mỗi câu của Lý bá cực kỳ rõ ràng, vén lên một cánh tay khô gầy, vết hằng của tuổi tác cùng chữ viết thình lình lọt vào trong tầm mắt, để tâm của Ôn Nhu run rẩy mạnh.

Đây nên là vô cùng trung tâm...

" Lý bá..." Đáy lòng Ôn Nhu bỗng nhiên sinh ra một kính nể, thế giới này, là còn có nhiều người đem một câu nói có thể thấy được mạng của mình còn nặng hơn.

" Ha ha, tiểu thư không cần kinh ngạc, những năm gần đây lão nô đầu óc càng ngày càng không tốt, sợ mình sẽ quên, chỉ có như vậy, mới có thể khiến bản thân không quên." Lý bá cũng từ ái cười giải thích.

" Tổ phụ không nói gì nữa sao?" Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân, noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả, là ý gì? Cùng bạch ngọc bài lại có quan hệ gì?

" Đế đô tây giao, Tây Vân tự trụ trì." Lý bá cúi thấp đầu xuống, thì thào một câu, tựa hồ là nói mớ, Ôn Nhu xề gần một phần, muốn xác nhận lại lần nữa lời hắn nói, vấn, "Lý bá, người đang nói cái gì?"

Nhưng mà trong mắt Lý bá nổi lên vẻ ngây thơ, Ôn Nhu kêu một tiếng, Lý bá mới chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn đến Ôn Nhu, gương mặt kinh hỉ.

"A? Tiểu thư? Người đã tới, người tới khi nào? Sao nói cho lão nô biết trước một tiếng, lão nô hảo hảo chờ đón ngươi!" Lý bá nhìn Ôn Nhu, gương mặt hồ đồ, gương mặt kích động, hình như đem lời mới vừa nói quên sạch hết.

Ôn Nhu chỉ là mỉm cười, nói chỉ là đến xem Lý bá thế nào thôi, không có việc gì, rỗi rãnh cùng Lý bá nói, liền gọi Tiểu Diêu tiến đến hầu hạ Lý bá, mình thì đi ra khỏi gian nhà.

Lý bá tự biết bản thân càng ngày càng không nhớ được nhiều chuyện, tự biết đầu óc của bản thân xuất hiện hỗn loạn, nếu không thừa dịp lúc còn minh mẫn nói rõ ràng, hắn sợ hắn sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.

Tiểu Diêu thay Lý bá đổi xong thuốc, lại cho Lý bá ăn vài thứ, dụ dỗ hắn ngủ, mới lui ra ngoài.

" Ngươi tên là Tiểu Diêu?" Ôn Nhu nhìn Tiểu Diêu vẫn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

" Hồi phu nhân, nô tỳ gọi là Tiểu Diêu."

" Mấy ngày nay Lý bá đều như thế này?"

" Hồi phu nhân, đúng vậy, lão bá tựa như tiểu hài tử vậy, nói một chút, lại quên, bình thường đến nô tỳ cũng không thể nhớ được, mỗi ngày đều hỏi tên của nô tỳ rất nhiều lần, chỉ là đêm qua lão bá đột nhiên tỉnh lại, trong mắt rất dọa người không giống ngày thường, rất là rõ ràng, còn nô tỳ đi báo cho Duẫn nhi tỷ tỷ biết, mời phu nhân tới." Tiểu Diêu cẩn thận trả lời.

" Ân, chiếu cố tốt Lý bá." Ôn Nhu khẽ vuốt cằm.

" Hồi phu nhân, nô tỳ sẽ."

" Duẫn nhi, trở về." Ôn Nhu nắm chặt bạch ngọc bài trong tay, ly khai khỏi tiểu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện