Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 89: Phong vũ tương lai



Ôn Nhu qua loa xử lý băng bó vết thương trên vai, phân phó binh sĩ chiếu cố những binh sĩ bị thướng khác, dùng ngọc bội quyền hành sự ở Tào thành của Lãnh Triệt cho nàng may mắn tránh khỏi khó khăn triệu tập đại phu, sau khi một lượt giúp đám binh sĩ trị thương, liền bắt đầu hết sức chuyên chú vì Tử vương xử lý vết thương.

Thật là thương nặng...

Khi Ôn Nhu nhìn thị nữ dỡ xuống ngân giáp trên người Tử vương, nhìn đến vết thương lớn nhỏ trải rộng trên người hắn, nhợt nhạt thật sâu, kiếm thương vết đao, da thịt bong tróc, có một loại cảm giác nhìn thấy mà giật mình, mâu quang trầm tĩnh, cởi sam y bị nhuộm máu của hắn, thị nữ đem đem nguyên liệu cho vào lò sưởi, sau đó trong thau đồng vắt khăn, bắt đầu vì hắn rửa vết thương.

May là không có thương tổn đến phế phủ, nếu không muốn tìm một hảo nam nhi như vậy không biết nên mất hết bao nhiêu thời gian, mà kinh nghiệm tĩnh dưỡng đối với tướng sĩ thích đánh trận mà nói, không khác gì là dày vò.

Mặc dù Ôn Nhu cẩn thận không đụng tới vết thương trên người Tử vương, thế nhưng thương thế hắn quá nặng, chỉ cần dùng khăn thấm nhẹ lên chỗ bên cạnh vết thướng cũng làm cho thân thể hắn bỗng nhiên run lên, Ôn Nhu không thể không nhẹ nhàng hơm một phần.

Thẳng đến khi vết thương trên người Tử vương được tẩy xong, đã thay đổi ba thau nước nóng, trên trán của Ôn Nhu cũng thấm ra tầng mồ hôi mịn, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi hột trên trán, Ôn Nhu tiếp nhận bình thuốc nhỏ thị nữ đưa tới, để binh sĩ đè càu cùng chân của Tử vương lại, liền mở nắp bình, nhẹ nhàng rải thuốc phấn lên các vết thương trên người hắn, rát để cho Tử vương đang hôn mê mạnh run thân thể, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Ôn Nhu chịu đựng đau nhức trên vai trái, lấy băng gạc, đích thân vì Tử vương băng bó kỹ vết thương, đợi Ôn Nhu đem vết thương trên người Tử vương băng bó kỹ, toàn bộ thân thể của Tử vương đều là bị băng gạc quấn vòng quanh, chỉ lộ ra hai cái tay, lúc này Ôn Nhu mới gọi thị nữ vì Tử vương rửa mặt, mình thì mép giường đứng lên.

Nhưng mà Ôn Nhu đứng lên, cổ tay bị người nắm lại, sửng sốt, nhìn lại, Tử vương đúng là hơi mở mắt ra.

"Tướng quân tỉnh?" Ôn Nhu mỉm cười, cũng không thèm để ý đến Tử vương đột nhiên nắm tay mình, chỉ nhẹ nhành đưa tay hắn tách ra, đặt vào trong chăn, "Tính mạng của Tướng quân không lo, Vân mỗ thay tướng quân băng bó kỹ vết thương, tướng quân hiện nay chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt, Hiệp Lăng Đạo, tướng quân thắng, Đại Di ta thắng, tướng quân yên tâm nghỉ ngơi, Vân mỗ không ở chỗ này lâu, có chuyện gì đợi thương lành lại nói cũng không muộn."

(Luna: có chút không hiểu, câu hỏi mâu thuẫn @@ tác giả có quánh dư chữ không?)

Ôn Nhu nói xong, nhìn dáng dấp mệt mỏi của Tử vương, cũng không hy vọng hiện nay hắn nói thêm cái gì, gọi thị nữ hầu hạ, liền xoay người ly khai.

Chỉ là, Ôn Nhu không biết, khóe miệng nàng tràn ra một nụ cười khẽ, làm lòng ai đó xôn xao, thật lâu không thể bình phục.

Tử vương nhìn bóng lưng nho nhỏ của Ôn Nhu, muốn gọi hắn lưu lại, thế nhưng hầu khàn giọng vô lực một chữ cũng không phun ra được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ôn Nhu dần dần tiêu thất trong tầm mắt của hắn.

Hắn tinh tường nhớ kỹ, ở Hiệp Lăng Đạo, hắn cưỡi một con bạch mã cũng vận bạch y, tay cầm trường kích từ đồi núi lao xuống, trong nháy mắt để hắn kinh vi thiên nhân, hắn vọt tới bên cạnh hắn, vì hắn đỡ một đao, thậm chí vì hắn, để trường kích của địch quân hung hăng đâm vào vai trái!

Một khắc kia, tim của hắn lại lần nữa hung hăng rung chuyển, sinh ra nghĩ cách muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử sóng vai cộng tiến.

(Luna: Tử vương đoạn tụ @@)

Thế nhưng, hắn thế nào sẽ đối với một nam nhân có ý nghĩ như vậy? Nói vậy hắn là điên rồi!

Ôn Nhu từ lâu khuất khỏi đường nhìn của Tử vương, nhưng mà hai mắt của Tử vương như trước chăm chú nhìn theo phương hướng ly khai của nàng, nội tâm dị thường giãy giụa.

Ôn Nhu rời khỏi chỗ nghĩ ngơi của Tử vương, thay đổi một thân y sam sạch sẽ, liền hướng đến cửa hàng ở thành tây bước,

Đến hiệu cầm đồ, chưởng quỹ vẻ mặt cười lấy lòng đem Ôn Nhu mời vào nội viện, chỉ là chưởng quỹ cũng không phải là là Cữu mà Ôn Nhu đã gặp, vào nội viện, chưởng quỹ lập tức thu hồi tươi cười trên mặt, dáng dấp nghiêm túc vô tình.

"Thuộc hạ Băng Ngũ Nhị, nhận lệnh của chủ thượng, ở đây chờ phu nhân." Ngũ Nhị cúi đầu, dùng thanh âm gần như máy móc hướng Ôn Nhu cung kính nói.

"Vương gia ở đâu?"

"Hồi phu nhân, chủ thượng ngày hôm trước đã hồi đế đô."

"...!" Lời nói của Ngũ Nhị, nhất thời để Ôn Nhu âm trầm, chậm rãi nắm chặt hai tay xuôi bên người, đáy lòng cổ lửa giận nhảy lên cao, khiến cho mình tỉnh táo lại, lạnh lùng hỏi, "Vương gia có lời gì lưu lại?"

Tào thành đã vô sự, nàng cũng đã nói trước, nếu đế đô không có chuyện gì cấp bách, hắn sẽ không gấp như vậy chạy về đế đô, lẽ nào đế đô phát sinh đại sự?

"Chủ thượng để lại một phong thư, để thuộc hạ giao tận tay cho phu nhân." Ngũ Nhị nói, từ trong lòng ngực xuất ra một phong, dâng cho Ôn Nhu.

Ôn Nhu tiếp nhận, mở thư ra, đôi mắt nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy.

Trong thư hắn không viết gì nhiều, chỉ có vài hàng, nhưng chỉ là mấy hàng này có thể tóm tắt lại thế cục, một khắc trước Ôn Nhu còn vì hắn tự ý rời khỏi Tào thành mà nộ, mà giờ khắc này Ôn Nhu không khỏi vì hắn thâm tư thục lự phòng ngừa chu đáo mà thán phục, cam nguyện vì hắn vì hắn mà bi thuyết phục, bất luận kiếp trước kiếp này, cũng không nhiều người nhận được tán thưởng của nàng, càng đừng nói đến chuyện thuyết phục nàng, hắn, là người duy nhất.

Hắn nghĩ không sai, nếu vì bảo trụ Tào thành mà mất triều đình đế đô, đó là cái được không bù đắp đủ cái mất.

Ôn Nhu cất thư xong, hướng Ngũ Nhị nói: "Thay ta chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị tiễn ta hồi đế đô."

"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm."

Ôn Nhu đi ra khỏi hiệu cầm đồ, mặc kệ lần này cùng Hải quốc chi chiến bất luận là bại hay là thắng, hắn nghĩ xong cách đối phó, chiếu theo sự tình trong thư mà làm tốt, nàng liền phải nhanh một chút chạy về đế đô, nàng không muốn hắn tự đưa mình vào phong vũ.

Sau khi rời đi, Ôn Nhu trở về chỗ nghỉ ngơi của Tử vương, chỉ thấy Tử vương đã ngủ, muốn gọi hắn tỉnh, rồi lại nghĩ để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn, liền xoay người ly khai/

"Vân công tử đến đây, là có chuyện quan trọng gì muốn nói cùng Lãnh Tịch?" Ôn Nhu khó khăn lắm mới đi được vài bước, phía sau liền truyền đến âm thanh hư nhược của Tử vương, xoay người lại nhìn, Tử vương đã chống ngồi dậy, Ôn Nhu bước đến.

Việc này không thể kéo dài, nếu hắn tỉnh lại liền thuận tiện cùng hắn nói, Ôn Nhu đi tới trước giường, từ trước ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Tử vương: "Tướng quân mời xem, đây là thư Bạch vương gia tự tay viết."

"Thư của đại ca." Tử vương cau mi lại, đại ca rất ít viết thư, có lời muốn cùng hắn cũng sẽ để Túc Dạ đích thân đến nhắn nhủ, hôm nay thư, chẳng lẽ là chuyện gì xảy ra?

Tử vương tiếp nhận thư, nhìn, đem thư ở trong tay chăm chú nắm, lúc buông tay ra thư đã thành một nùi, thần tình nghiêm túc nói: "Lãnh Tịch liền dâng tấu trình Vương Thượng, đem chiến bại Hiệp Lăng Đạo nhất dịch, tình hình thực tế biên quan thất thủ báo cáo."

"Hảo!" Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, "Như vậy, tướng quân dưỡng thương cho tốt, Vân mỗ nhanh chóng trở về đế đô, cùng vương gia một lượt để phòng trong cung có biến, công hộ quốc của tướng quân, Vân mỗ chắc chắn hướng vương gia truyền đạt."

Ôn Nhu nói xong, hướng Tử vương liền ôm quyền, xoay người rời khỏi, lại bị Tử vương gọi lại.

"Không biết Lãnh Tịch cùng Vân công tử nhưng còn có hậu hội chi kỳ?" Nhìn dáng dấp Ôn Nhu vội vã rời đi, trong lòng Tử vương cực kỳ không muốn, rồi lại không thể nào nói rõ.

"Hậu hội, tự nhiên có kỳ." Chỉ nghe Ôn Nhu lang lảnh cười, người đã đến ngoài cửa, "Tất cả, chỉ đợi tướng quân khỏi hẳn lại nói."

Tử vương đưa tay phóng tới ngực, cảm thụ nhịp tim của mình, hậu hội, tự nhiên có kỳ...

(Luna: Ché Nhu đi đâu cũng rãi đào hoa =.=)

**

"Khụ khụ khụ ——" trong xe ngựa, Túc Dạ mãnh liệt ho khan, Ôn Nhu ngồi đối diện, cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, "Vương phi, Túc Dạ vẫn là ra ngoài xe ngựa ngồi cho tốt."

Hắn là thuộc hạ, sao có thể cũng chủ tử ngồi chung một chiếc xe ngựa, vẫn là ngồi bên ngoài tốt hơn.

"Đại quản sự, ta lấy thân phận Bạch vương phi mệnh lệnh ngươi, hảo hảo ngồi." Ôn Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm Túc Dạ, dùng giọng ra lệnh nói, cái này có phải là hay không chủ tử thế nào thì thuộng hạ thế nấy? Trong khung xương vẫn là bướng bỉnh như nhau? Một thân thương liều mạng phải che chở nàng hồi đế đô xem như thôi đi, còn muốn ra đầu xe ngồi? Thực sự là ngại mạng của mình quá dài?

"..." Túc Dạ không dám nói nhiều một câu, an tĩnh ngồi.

Ôn Nhu tuy biết như vậy là câu thúc hắn, thế nhưng nàng cũng không thể ứng yêu cầu của hắn để hắn ngồi đầu xe, nếu thật sự là như thế, sợ là đến Bạch vương phủ sẽ tan nát cõi lòng của người đó (Luna: ý là Du phu nhân) huống hồ Túc Dạ không để ý mình cũng phải bảo vệ nàng như vậy, nàng tuy ý chí sắt đá, cũng không nên đem mạng của hắn đến hoàng tuyền sớm một bước.

Huống chi, mất Túc Dạ, chẳng khác nào hắn mất đi một cánh tay, vì thế, nàng cũng sẽ không để Túc Dạ có việc gì.

Tử vương phát ra tấu chương tám trăm dậm lúc này trình đến trước mặt Vương Thượng, hiện nay tình huống đế đô thế nào? Hắn lại sẽ ứng đối thế nào? Thế nhưng thân thể của Túc Dạ không thích hợp phi ngựa cấp tốc, xe ngựa này đến đế đô chỉ sợ cũng hơn nửa ngày sau.

Tuy nàng khẩn trương thế nào muốn biết huống của đế đô, cũng vô dụng.

**

Đế đô, hoàng cung, Loan Hoàng cung.

"Thái hậu, Hình bộ Lưu đại nhân cầu kiến." Thái hậu dựa ở trên quý phi tháp, có cung nữ đang vì nàng đấm chân bóp vai, một thái giám báo lại.

"Thỉnh Lưu đại nhân tiến đến." Thái hậu hơi khoát tay chặn lại, ở trong điện đến thái giám cung nữ liền khom người cúi đầu lui xuống, sau đó, một nam tử trung niên mặc triều phục đi đến.

"Hạ thần Lưu Chu gặp qua thái hậu, thái hậu kim." Lưu đại nhân nhấc vạt áo lên, hướng thái hậu quỳ một chân trên đất.

"Lưu đại nhân xin đứng lên, ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ." Thái hậu ngồi dậy trên quý phi tháp, hướng ghế thái sư trước mặt làm động tác "Thỉnh", "Lưu đại nhân mời ngồi."

"Tạ qua thái hậu." Lưu đại nhân đứng dậy, tự nhiên ngồi xuống ghế thái sư.

"Thái hậu, hôm nay lâm triều nhận được tấu chương tám trăm dặm về tình hình biên quan Tào thành, biên quân chiến bại, biên quan thất thủ, ít ngày nữa gót sắt của Hải quốc liền đạp đến lãnh thổ Đại Di, Tử vương gia thỉnh cầu Vương Thượng phái binh gấp rút tiếp viện." Lưu đại nhân giảm thấp xuống âm lượng.

"Tin tức không sai?" Khóe miệng của thái hậu khẽ giật, đáy mắt lòe ra thoả mãn, được chuyện rồi sao?

"Tuyệt không sai, hôm nay lâm triều thám báo là từ Tào thành đến đây tự mình trình lên tấu chương, Vương Thượng lập tức liền xem qua, tại chỗ hỏi mọi người thảo luận đối sách."

"Bạch vương ở đâu?" Biên quan Tào thành thất thủ, triều đình Đại Di tất vong, chỗ Lam vương báo lại nói Tào thành có người làm khó dễ, nhưng mà thám tử Tào thành lại nói sự đã thành, cái này liền chứng minh Tào thành là thật thất thủ, mà nếu Tào thành không có rơi vào tay giặc, muốn đến biên quân cũng có thể một trận, thế nào sẽ bại, như vậy xem ra, mưu kế của chủ thượng thành công phân nửa, chỉ đợi nàng làm triều đình Di quốc hưởng ứng, nàng nỗ lực ở Di quốc liên có thể đem Di quốc hủy diệt, hiện nay, nàng phải đề phòng, chỉ có Bạch vương.

Bạch vương kia bụng dạ khôn ngoan, chỉ cần nàng cho rằng có chướng ngại, đều không thể không phòng, Huyền vương cũng phải phòng.

"Hồi thái hậu, hôm nay Bạch vương không có vào triều sớm, nói là bệnh cũ lại tái phát, vô pháp xuống giường." Lưu đại nhân đắc ý nhỏ giọng nói, "Bạch vương ngay tại lúc quan trọng liền tái phát bệnh, chẳng lẽ không phải trời cũng giúp ta?"

"Không thể khinh suất." Thái hậu lại không có vì vậy mà cảm thấy trời giúp bọn họ, trái lại cảm thấy Bạch vương ngay giờ phút quan trọng lại không xuất đầu thật khiến người hoài nghi, "Trông kỹ Bạch vương phủ, có động tĩnh gì lập tức báo lại."

"Hạ thần minh bạch."

"Chỗ của ngươi thế nào?" Mâu quang của thái hậu run một cái, đã không có Bạch vương, Vương Thượng liền không đáng nhắc tới.

"Hồi thái hậu, an bài thỏa đáng, chỉ đợi thái hậu ra lệnh một tiếng." Lưu Chu nghiêm túc nói.

"Tiến thêm một bước điều tra rõ biên quan báo lại xem là thật hay không, nếu là thật, giờ Dậu hôm nay, hành động!"

"Hạ thần minh bạch! Hạ thần liền đi tiến thêm một bước điều tra rõ! Hạ thần xin được cáo lui trước!" Lưu đại nhân hướng thái hậu cung kính khom người, thái hậu khẽ gật đầu, Lưu đại nhân xoay người ly khai.

Mười năm tiến hành, cuối cùng cũng sắp thấy bình minh rồi sao?

Cùng lúc đó, Huyền vương.

"Mộc Phong, đã tìm hiểu rõ đại ca đến Tào thành vì chuyện gì?" Căn phòng lịch sự tao nhã, Huyền vương đang vìcây mai cắt đi vài cành dư thừa, sau đó đến trước bàn sách đặt một nhánh vào bình hoa, không đầu không đuôi, nhàn nhạt hỏi Mộc Phong.

"Không có tra ra, hai ba tiến vào Tào thành thám tử còn chưa có âm tính truyền đến." Mộc Phong vặn chặt mi, thám tử trước giờ chưa từng phát sinh ra những chuyện như vậy, là chết, trước khi chết cũng sẽ lưu lại tín hiệu, vì sao đợt thứ hai phái ra không có tin tức, "Công tử, có cần phát thêm đợt thứ ba?"

"Không nên, thám tử phái ra đã nhiều, để người hoài nghi, hôm nay ta có thể nói là như lý bạc băng, lần trước không thể đắc thủ, nói vậy đại ca là nghi ta." Huyền vương vẫn không có ngẩng đầu, như trước bộ sung thêm một nhánh mai vào bình, thản nhiên nói, "Ở Đại Di, ai cũng có thể không sợ, nhưng chỉ độc duy nhất đại ca không thể không sợ."

Mộc Phong từ nhỏ lớn lên bên người Huyền vương, Huyền vương tín nhiệm hắn, rất nhiều chuyện đều cùng hắn nói, hắn tự nhiên biết chủ tử nhà mình cố kỵ Bạch vương, bởi vì nếu không có Bạch vương, năm đó tiên vương Đại Di hoăng đã bị hủy rồi, thế nào còn có thể kéo dài hơi tàn đến giờ, mà hết thảy, Bạch vương làm được vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả thái hậu cũng không biết, đó là chủ tử, cũng là một năm trước mới biết được, Di quốc nhìn như vết thương trước mắt, thực tế lại là ẩn nhẫn mà không phát.

Mà trước mặt người khác, vẫn lã là thân vương ốm yếu, không có người hoài nghi, cái này, đó là Bạch vương để Huyền vương cố kỵ.

"Công tử, hôm nay lâm triều, biên quan gửi đến tấu chương, công tử nhìn thế nào?"

"Lấy khả năng của tam đệ, đương nhiên sẽ không để biên quan trong vòng một ngày liền bị Hải quốc phá." Huyền vương ngước mắt, "Trong đó, tất có chuyện ta ngươi không biết phát sinh."

"Mà gót sắt của Hải quốc bước vào Đại Di, nói vậy trong cung cần phải rung chuyển một phen, lần này liền chỉ nhìn ai thắng thua, chúng ta chỉ cần sống chết mặc bây."

"Công tử, chúng ta không cần hành động?" Sống chết mặc bây? Nếu là kết quả không phải suy nghĩ trong lòng của công tử, công tử những năm này ẩn nhẫn chẳng lẽ không phải thất bại trong gang tấc?

"Hành động?" Huyền vương cười lạnh một tiếng, "Tuy ta muốn hành động, căn cơ của ta Mộc Phong ngươi cũng không phải không nhìn thấy, dùng cái gì hành động? Bản thân đi chịu chết sao?"

"..." Mộc Phong ngữ kết, công tử cũng không phải là không có căn cơ, chỉ bất quá lần lượt nỗ lực thành lập căn cơ đều bị lực lượng âm thầm làm hỏng, "Nếu là phe cánh của thái hậu. Chẳng phải là ——"

Huyền vương giơ tay lên cắt đứt lời nói của Mộc Phong, khẩu khí đạm nhiên như thường, nhãn thần cũng một chút nhu hòa cũng không, "Lấy năng lực của đại ca, thái hậu thế nào sẽ thực hiện được, về phần biên quan Tào thành bị phá, sợ chuyện đều là đại ca như đã đoán trước, ta không tin đại ca không thể nào ứng đối mà chỉ đợi thái hậu đường lang bộ thiền."

"Nhưng nếu là Bạch vương thả lưới bắt trọn phe cách của thái hậu, chẳng lẽ không phải càng không ổn?" Mộc Phong ninh mi càng chặt hơn.

"Lẽ nào Mộc Phong ngươi không có phát hiện, đến hôm này phe cánh của Thanh vương còn chưa phạt?" Thái hậu chôn sâu ở Đại Di mười năm mà không ngã, sẽ làm người khôn khéo, làm sao có thể tự mình xuất thủ, nàng muốn, là hiệu quả hoàng tước tại hậu.

"Ý của công tử là, thái hậu mượn tay Thanh vương ——?" Mộc Phong từ trước đến nay liền bội phục tâm tư kín đáo cuae gia công tử nhà mình.

"Có Thanh vương ngu xuẩn tốt như vậy, ai không muốn hảo hảo lợi dụng?" Ánh mắt của Huyền vương lạnh lẽo khinh bỉ càng đậm, "Huynh đệ tương sát, là thú vị nhất."

Huyền vương dứt lời, bỗng nhiên khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay nhất loan, nhánh mai trong tay gãy, tuy là động tác nho nhỏ, Mộc Phong lại biết đây là Huyền vương đem tình cảm đáy lòng chôn dấu sâu nhất khuấy dậy.

"Mộc Phong, một ngày nào đó, ta muốn đoạt lại thứ thuộc về ta!"

Khóe miệng của Huyền vương nhu hòa, đáy mắt sâu không thấy đáy, Mộc Phong bị vẻ mặt như vậy của Huyền vương kinh sợ, biết hắn ẩn nhẫn như vậy, ngày khác tất sẽ làm nơi nào đó máu chảy thành sông.

--------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------

Hưởng ứng phòng trào virut wanna cry nên mình tạm thời không onl đến khi mọi chuyện lặng xuống. Hôm nay up chương trước để mọi người khỏi trông nha.

Hy vọng con virut kia sớm bị tiêu diệt để tiếp tục gặp các nàng *Hét thật to* ta muốn nói là ta yêu các nàng nhiều lắm, các nàng đừng quên ta nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện