Niềm Đau Chôn Dấu
Chương 18
Còn Duy. Anh đang ngạc nhiên hết cỡ nhìn Vân. Mấy năm qua em đã sống như thế nào mà thành ra như vậy? Em là ai mà tên kia vừa nghe em nói gì đó
đã tỏ ra cung kính em một cách sợ sệt như thế?
Bọn kia rút hết chỉ còn Vân đứng vô cảm còn Duy vẫn không hiểu nổi Vân của anh nữa. Ngày trước Vân rất sợ máu và cũng chưa bao giờ làm ai bị thương. Nhưng…bây giờ…anh cứ muốn hỏi những năm qua Vân sống như thế nào nhưng lại chưa có cơ hội. Bây giờ đã ngồi yên trên xe, anh mới lên tiếng phá tan bầu không khí lặng yên đến ngột ngạt.
- Hơn 3 năm qua…em đã sống như thế nào? Nói cho anh biết được không?- Anh hỏi nhẹ nhàng.
- Trước khi tôi nói…anh có thể cho tôi biết Vân đã từng là người như thế nào được không?- Nó hỏi lại anh.
- Em trước kia…à không…Vân trước kia…là một người rất đáng yêu. Nhí nhảnh. Thích cười đùa. Hay nghịch ngợm.hay khóc nhè. em…a anh cứ quen miệng…Vân thích đi dạo, nhất là biển. Cô ấy nói biển mang lại cho cô ấy cảm giác bình yên.
Bất chợt hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nó. Nó không biết tại sao nó khóc. Nhưng…có cái gì đó…nó cảm thấy chắc chắn nó là Vân… một cảm giác rất mãnh liệt…nhưng nó lại sợ nó hi vọng quá rồi lỡ may… nhưng…
Nó quay vội người đi, đưa tay gạt nước mắt.
- Tại sao anh yêu tôi…ý tôi là yêu Vân đến vậy? Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
- Anh yêu Vân vì cô ấy là cô ấy. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy. Yêu nụ cười, yêu cả cái cách nháy mắt tinh nghịch của cô ấy nữa. Và anh chắc chắn em là Vân. – Anh nói chắc nịch.
- Tôi cũng hi vọng tôi là Vân. Tôi mệt mỏi với cuộc sống không có kí ức, không có một chút quá khứ. Tôi ghét cảm giác mỗi khi tỉnh giấc sau những giấc mơ. Không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc. – Nó nói một tràng. Hình như đây là lần đầu tiên nó thổ lộ nỗi lòng mình với một người mà nó cho là xa lạ. Không hiểu sao nó cảm thấy anh gần gũi thế. Cứ như đã quen từ lâu lắm rồi. Mà cũng đúng thôi. Quen lâu rồi
đấy.
- Vậy…em có thể cho anh biết cuộc sống của em nhưng năm qua được không? – Duy quay sang nhìn nó dịu dàng như anh đã từng nhìn Vân trước đây.
- Anh không nên biết nhiều về tôi của hiện tại. Điều đó có thể lấy đi tính mạng của anh. Cũng như bây giờ, anh đang đi với tôi. Sẽ có lúc anh gặp nguy hiểm. Tôi không muốn làm gì có hại cho anh. Vậy nên đến một lúc nào đó tôi sẽ cho anh biết. Còn giờ tôi chỉ có thể nói hơn 3 năm qua tôi sống rất tốt. Được gia đình yêu thương. Chỉ thế thôi.
- Vậy…có liên quan gì đến việc em mang súng bên người chứ? Ở Việt Nam đâu được phép mang súng theo bên người.- Anh nêu lên thắc mắc của mình.
- Tôi nói rồi, anh chưa nên biết. Biết càng ít càng có lợi cho anh thôi.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà 3 tầng có cổng màu xanh dương và hai bên là giàn hoa giấy bông trắng xen lẫn hồng. nhìn ngôi nhà sao nó thấy quen thuộc đến thế. Nó đã thấy ở đâu rồi. Hình như…trong giấc mơ…nó đã từng thấy ngôi nhà giống như thế này trong giấc mơ thì phải…ngôi nhà cổng xanh có giàn hoa giấy…
…King…Kong………
một chàng trai dáng cao cao, vẻ mặt cương trực đầy nam tính đi ra mở cửa- là anh trai nó. Anh ruột.
- Duy hả em? Đi đâu mà lâu nay không thấy đến nhà anh chơi hả?- Người đó cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Duy.
- Anh Minh. Lâu nay em bận quá không đến chơi được. Hai bác có nhà không anh?
- Không. Ba mẹ anh hôm nay về quê có đám giỗ bên ngoại. Đáng ra anh cũng về rồi nhưng công ty có việc đột xuất nên không về được. Em vào nhà đi. Mà… ai đấy?- Minh hất hất mặt về phía cô gái đang đứng quay lưng về phía anh. Vân đang nhìn cảnh vật xung quanh. Cảnh vật ở đây gợi cho nó cảm giác xao xuyến.
- Cô ấy…anh bình tĩnh nhé…- Duy trấn an Minh. Anh biết kiểu gì khi Minh nhìn thấy Vân cũng sẽ bị shock.
- Satomi...- Duy gọi.
Nó đang nhìn lung tung, nghe tiếng gọi thì ngoảnh lại.
Chùm chìa khoá trên tay Minh rơi xuống đất. Vân- đứa em gái của anh…sao lại…nó…chẳng phải nó đã…rồi sao? tại sao…
- Vân?- Minh mở to mắt nhìn nó. Shock. Không nói được gì. chỉ lắp bắp tên nó. “Vân”…
- Anh. Em biết anh đang rất shock nhưng chúng ta vào nhà nói chuyện chứ cứ đứng ngoài đường e không tiện.- Duy đề nghị.
- Nhưng… nó…Vân…- Minh vẫn không tin vào mắt mình. Anh thẫn thờ nhìn Duy, rồi lại nhìn Vân. Anh chạy ào đến bên Vân. Đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Vân. Là Vân bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh thật sao?
- Anh…là ai?- Nó hỏi một cách ngây thơ hết chỗ nói. Câu hỏi ngây thơ nhưng khuôn mặt thì chả ngây thơ tẹo nào. Một khuôn mặt không vô cảm hoàn toàn nhưng cũng khó đớn được nó đang nghĩ gì trong đầu.
- Anh là ai?... là anh trai em mà… sao em lại hỏi thế? Duy…chuyện này là sao? Sao Vân…sao con bé lại còn sống thế này... chẳng phải… rốt cuộc là thế nào đây hả?- Minh gần như hét lên.
- Được rồi. Em sẽ giải thích mà. Anh phải cho cô ấy vào nhà đã chứ.
Rồi cả ba đi vào phòng khách. Đập ngay vào mắt Vân là những tấm hình lớn. Có nó. Một tấm hình có vẻ như là gia đình. Một tấm nó chụp với người con trai tên Minh này. Và một tấm là nó chụp với một cô gái nào đó. Tóc ngắn, nhuộm nâu- là Trinh.
Nó nhìn chăm chú những bức ảnh treo trên tường. Bất giác đưa tay lên sờ sờ tấm ảnh. Cô gái trong bức tranh kia đúng là nó nếu không muốn nói là có người nào đó giống nó như khuôn đúc. Giống như hai giọt nước.
- Giờ hãy cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi.- Minh lên tiếng.
Duy đã thay nó kể lại mọi chuyện từ lúc nó bị tai nạn mất trí nhớ. Rồi quãng thời gian Duy đi tìm Vân vì không tin Vân đã chết. Rồi một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của Vân trên một tập hình. Rồi gặp Vân.Vấn đề bây giờ là Vân hoàn toàn mất trí nhớ. Và chính Vân cũng không tin Vân là Vân. Nó không biết nó là ai. Không nhớ gì hết.
- Vậy nghĩa là… Vân không chết. Và mất trí nhớ.- Minh thêm một lần shock vì những gì đứa em gái bé bỏng của anh đã trải qua.
- Thật em không nhớ anh là ai sao Vân?- Minh nhìn Vân chua xót.
Nó lắc đầu.
Cả Minh lẫn Duy đều đau đớn nhìn nó.
- Tôi muốn biết tôi có phải là Vân thật sự hay không? Dù tôi thật sự muốn tin mình là Vân nhưng…- Nó hơi ngập ngừng.
- Anh sẽ gọi điện cho ba mẹ về. Hai đứa chờ anh một lát.
Nó lại nhìn lên bức anh nó chụp với co gái kia. Có vẻ thân thiết quá. Thật sự mà nói thì không hẳn nó giống Vân trước đây hoàn toàn. Vì Vântrong bức ảnh nét mặt hồn nhiên, vô tư, có cái gì đó ngây thơ. Còn nó giờ thì… lăn lộn trong giới xã hội đen suốt mấy năm qua làm cho nó có gương mặt cứng cỏi hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng đường nét thì nó vẫn là nó một cách chuẩn xác.Vả lại, Vân trong bức ảnh tóc dài đen óng còn nó bây giờ tóc uốn lọn to, nhuộm đó tía, rủ xuống khuôn mặt trắng hồng
càng làm nó xinh hơn. Không, phải nó là Vân xinh còn nó lại đẹp.
Phía trong phòng, Minh đang gọi điện cho ba mẹ.
- Ba, ba mẹ về nhà ngay đi.
- Sao thế con trai? Công ty có việc gì không ổn hả? Con tự giải quyết được rồi. Ba mẹ đang bận mà. Chưa về ngay được.
- Không. Công ty không có việc gì hết. Nhưng…thì ba mẹ cứ về đi. Chuyện quan trọng thật sự. Ba mẹ xin phép mọi người rồi về nhà ngay đi.
- Cái thằng này. Thế rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ?
- Ba mẹ về nhà sẽ biết. Con không dám nói. Ba mẹ về ngay nhé.- Minh giục.
- Được rồi. Về liền đây. Khổ lắm.
- Vâng vâng. Ba mẹ đi luôn đi. Ba mẹ nhớ đi cẩn thận nhé.
Minh cúp máy, trở ra với Duy và Vân.
- Em có muốn lên phòng em không? Từ lúc nghĩ em mất, phòng của em vẫn giữ nguyên vẹn như xưa.
- Vâng.
Minh đưa nó và Duy đi lên cầu thang thì anh có điện thoại. Anh nói Duy dẫn Vân đi. Nhưng Duy đi sau nó, chưa kịp dẫn đường thì…nó cứ đi thẳng một mạch lên tầng 2, căn phòng thứ 2 bên tay trái cầu thang. Nó đứng trước cửa căn phòng này. Tần ngần. Rồi nó đưa tay đẩy cánh cửa màu nâu nhạt, trước của có vẽ một chữ “ V” to đùng. Không phải căn phòng nào khác mà lại là căn phòng này.
Nó đặt chân vào căn phòng. Một màu vàng nhạt. Giống với màu căn phòng của nó bên Nhật. Nhưng trong phòng có vô số thú nhồi bông từ to đến nhỏ. Giống phòng của một cô công chúa nhỏ. Đồ vật trong phòng cái gì cũng đặc mùi con gái. Cái nào cũng dễ thương, xinh xắn.
- Tại sao em đi thẳng vào phòng này mà không phải phòng khác?- Duy ngạc nhiên vì nó vẫn có thể nhớ được chi tiết nhỏ như vậy.
- Tôi cũng không biết. Tôi cứ bước thế thôi. Trực giác của tôi mách bảo tôi phải vào căn phòng này.- Nó cũng ngạc nhiên không kém anh.
Ở dưới nhà có tiếng ôtô. Là ba mẹ nó đã về.
- Có chuyện gì mà con gọi ba mẹ về gấp thế này hả?- Người phụ nữ lên tiếng.- Là mẹ nó. Người đã sinh ra nó và nuôi nó khôn lớn. Người đã khóc cạn nước mắt khi nhận được tin nó đã ra đi.
- Ba, mẹ. Con muốn ba mẹ gặp một người. Nhưng ba mẹ phải thật bình tĩnh.- Minh nói.
- Cái thằng này. Rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ? Mày làm ba mẹ lo lắng quá đấy. Định cho ba mẹ gặp ai nào?
Đúng lúc Vân đang bước xuống cầu thang. Minh ngoái đầu lại nhìn thấy Vân, anh đứng tránh sang một bên để ba mẹ có thể nhìn thấy. Ba mẹ nó nhìn thấy nó thì cũng như Duy và Minh, đều há hốc miệng. Mẹ nó ngã khuỵ xuống đất. Bà ngất đi....
Bọn kia rút hết chỉ còn Vân đứng vô cảm còn Duy vẫn không hiểu nổi Vân của anh nữa. Ngày trước Vân rất sợ máu và cũng chưa bao giờ làm ai bị thương. Nhưng…bây giờ…anh cứ muốn hỏi những năm qua Vân sống như thế nào nhưng lại chưa có cơ hội. Bây giờ đã ngồi yên trên xe, anh mới lên tiếng phá tan bầu không khí lặng yên đến ngột ngạt.
- Hơn 3 năm qua…em đã sống như thế nào? Nói cho anh biết được không?- Anh hỏi nhẹ nhàng.
- Trước khi tôi nói…anh có thể cho tôi biết Vân đã từng là người như thế nào được không?- Nó hỏi lại anh.
- Em trước kia…à không…Vân trước kia…là một người rất đáng yêu. Nhí nhảnh. Thích cười đùa. Hay nghịch ngợm.hay khóc nhè. em…a anh cứ quen miệng…Vân thích đi dạo, nhất là biển. Cô ấy nói biển mang lại cho cô ấy cảm giác bình yên.
Bất chợt hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nó. Nó không biết tại sao nó khóc. Nhưng…có cái gì đó…nó cảm thấy chắc chắn nó là Vân… một cảm giác rất mãnh liệt…nhưng nó lại sợ nó hi vọng quá rồi lỡ may… nhưng…
Nó quay vội người đi, đưa tay gạt nước mắt.
- Tại sao anh yêu tôi…ý tôi là yêu Vân đến vậy? Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
- Anh yêu Vân vì cô ấy là cô ấy. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy. Yêu nụ cười, yêu cả cái cách nháy mắt tinh nghịch của cô ấy nữa. Và anh chắc chắn em là Vân. – Anh nói chắc nịch.
- Tôi cũng hi vọng tôi là Vân. Tôi mệt mỏi với cuộc sống không có kí ức, không có một chút quá khứ. Tôi ghét cảm giác mỗi khi tỉnh giấc sau những giấc mơ. Không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc. – Nó nói một tràng. Hình như đây là lần đầu tiên nó thổ lộ nỗi lòng mình với một người mà nó cho là xa lạ. Không hiểu sao nó cảm thấy anh gần gũi thế. Cứ như đã quen từ lâu lắm rồi. Mà cũng đúng thôi. Quen lâu rồi
đấy.
- Vậy…em có thể cho anh biết cuộc sống của em nhưng năm qua được không? – Duy quay sang nhìn nó dịu dàng như anh đã từng nhìn Vân trước đây.
- Anh không nên biết nhiều về tôi của hiện tại. Điều đó có thể lấy đi tính mạng của anh. Cũng như bây giờ, anh đang đi với tôi. Sẽ có lúc anh gặp nguy hiểm. Tôi không muốn làm gì có hại cho anh. Vậy nên đến một lúc nào đó tôi sẽ cho anh biết. Còn giờ tôi chỉ có thể nói hơn 3 năm qua tôi sống rất tốt. Được gia đình yêu thương. Chỉ thế thôi.
- Vậy…có liên quan gì đến việc em mang súng bên người chứ? Ở Việt Nam đâu được phép mang súng theo bên người.- Anh nêu lên thắc mắc của mình.
- Tôi nói rồi, anh chưa nên biết. Biết càng ít càng có lợi cho anh thôi.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà 3 tầng có cổng màu xanh dương và hai bên là giàn hoa giấy bông trắng xen lẫn hồng. nhìn ngôi nhà sao nó thấy quen thuộc đến thế. Nó đã thấy ở đâu rồi. Hình như…trong giấc mơ…nó đã từng thấy ngôi nhà giống như thế này trong giấc mơ thì phải…ngôi nhà cổng xanh có giàn hoa giấy…
…King…Kong………
một chàng trai dáng cao cao, vẻ mặt cương trực đầy nam tính đi ra mở cửa- là anh trai nó. Anh ruột.
- Duy hả em? Đi đâu mà lâu nay không thấy đến nhà anh chơi hả?- Người đó cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Duy.
- Anh Minh. Lâu nay em bận quá không đến chơi được. Hai bác có nhà không anh?
- Không. Ba mẹ anh hôm nay về quê có đám giỗ bên ngoại. Đáng ra anh cũng về rồi nhưng công ty có việc đột xuất nên không về được. Em vào nhà đi. Mà… ai đấy?- Minh hất hất mặt về phía cô gái đang đứng quay lưng về phía anh. Vân đang nhìn cảnh vật xung quanh. Cảnh vật ở đây gợi cho nó cảm giác xao xuyến.
- Cô ấy…anh bình tĩnh nhé…- Duy trấn an Minh. Anh biết kiểu gì khi Minh nhìn thấy Vân cũng sẽ bị shock.
- Satomi...- Duy gọi.
Nó đang nhìn lung tung, nghe tiếng gọi thì ngoảnh lại.
Chùm chìa khoá trên tay Minh rơi xuống đất. Vân- đứa em gái của anh…sao lại…nó…chẳng phải nó đã…rồi sao? tại sao…
- Vân?- Minh mở to mắt nhìn nó. Shock. Không nói được gì. chỉ lắp bắp tên nó. “Vân”…
- Anh. Em biết anh đang rất shock nhưng chúng ta vào nhà nói chuyện chứ cứ đứng ngoài đường e không tiện.- Duy đề nghị.
- Nhưng… nó…Vân…- Minh vẫn không tin vào mắt mình. Anh thẫn thờ nhìn Duy, rồi lại nhìn Vân. Anh chạy ào đến bên Vân. Đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Vân. Là Vân bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh thật sao?
- Anh…là ai?- Nó hỏi một cách ngây thơ hết chỗ nói. Câu hỏi ngây thơ nhưng khuôn mặt thì chả ngây thơ tẹo nào. Một khuôn mặt không vô cảm hoàn toàn nhưng cũng khó đớn được nó đang nghĩ gì trong đầu.
- Anh là ai?... là anh trai em mà… sao em lại hỏi thế? Duy…chuyện này là sao? Sao Vân…sao con bé lại còn sống thế này... chẳng phải… rốt cuộc là thế nào đây hả?- Minh gần như hét lên.
- Được rồi. Em sẽ giải thích mà. Anh phải cho cô ấy vào nhà đã chứ.
Rồi cả ba đi vào phòng khách. Đập ngay vào mắt Vân là những tấm hình lớn. Có nó. Một tấm hình có vẻ như là gia đình. Một tấm nó chụp với người con trai tên Minh này. Và một tấm là nó chụp với một cô gái nào đó. Tóc ngắn, nhuộm nâu- là Trinh.
Nó nhìn chăm chú những bức ảnh treo trên tường. Bất giác đưa tay lên sờ sờ tấm ảnh. Cô gái trong bức tranh kia đúng là nó nếu không muốn nói là có người nào đó giống nó như khuôn đúc. Giống như hai giọt nước.
- Giờ hãy cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi.- Minh lên tiếng.
Duy đã thay nó kể lại mọi chuyện từ lúc nó bị tai nạn mất trí nhớ. Rồi quãng thời gian Duy đi tìm Vân vì không tin Vân đã chết. Rồi một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của Vân trên một tập hình. Rồi gặp Vân.Vấn đề bây giờ là Vân hoàn toàn mất trí nhớ. Và chính Vân cũng không tin Vân là Vân. Nó không biết nó là ai. Không nhớ gì hết.
- Vậy nghĩa là… Vân không chết. Và mất trí nhớ.- Minh thêm một lần shock vì những gì đứa em gái bé bỏng của anh đã trải qua.
- Thật em không nhớ anh là ai sao Vân?- Minh nhìn Vân chua xót.
Nó lắc đầu.
Cả Minh lẫn Duy đều đau đớn nhìn nó.
- Tôi muốn biết tôi có phải là Vân thật sự hay không? Dù tôi thật sự muốn tin mình là Vân nhưng…- Nó hơi ngập ngừng.
- Anh sẽ gọi điện cho ba mẹ về. Hai đứa chờ anh một lát.
Nó lại nhìn lên bức anh nó chụp với co gái kia. Có vẻ thân thiết quá. Thật sự mà nói thì không hẳn nó giống Vân trước đây hoàn toàn. Vì Vântrong bức ảnh nét mặt hồn nhiên, vô tư, có cái gì đó ngây thơ. Còn nó giờ thì… lăn lộn trong giới xã hội đen suốt mấy năm qua làm cho nó có gương mặt cứng cỏi hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng đường nét thì nó vẫn là nó một cách chuẩn xác.Vả lại, Vân trong bức ảnh tóc dài đen óng còn nó bây giờ tóc uốn lọn to, nhuộm đó tía, rủ xuống khuôn mặt trắng hồng
càng làm nó xinh hơn. Không, phải nó là Vân xinh còn nó lại đẹp.
Phía trong phòng, Minh đang gọi điện cho ba mẹ.
- Ba, ba mẹ về nhà ngay đi.
- Sao thế con trai? Công ty có việc gì không ổn hả? Con tự giải quyết được rồi. Ba mẹ đang bận mà. Chưa về ngay được.
- Không. Công ty không có việc gì hết. Nhưng…thì ba mẹ cứ về đi. Chuyện quan trọng thật sự. Ba mẹ xin phép mọi người rồi về nhà ngay đi.
- Cái thằng này. Thế rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ?
- Ba mẹ về nhà sẽ biết. Con không dám nói. Ba mẹ về ngay nhé.- Minh giục.
- Được rồi. Về liền đây. Khổ lắm.
- Vâng vâng. Ba mẹ đi luôn đi. Ba mẹ nhớ đi cẩn thận nhé.
Minh cúp máy, trở ra với Duy và Vân.
- Em có muốn lên phòng em không? Từ lúc nghĩ em mất, phòng của em vẫn giữ nguyên vẹn như xưa.
- Vâng.
Minh đưa nó và Duy đi lên cầu thang thì anh có điện thoại. Anh nói Duy dẫn Vân đi. Nhưng Duy đi sau nó, chưa kịp dẫn đường thì…nó cứ đi thẳng một mạch lên tầng 2, căn phòng thứ 2 bên tay trái cầu thang. Nó đứng trước cửa căn phòng này. Tần ngần. Rồi nó đưa tay đẩy cánh cửa màu nâu nhạt, trước của có vẽ một chữ “ V” to đùng. Không phải căn phòng nào khác mà lại là căn phòng này.
Nó đặt chân vào căn phòng. Một màu vàng nhạt. Giống với màu căn phòng của nó bên Nhật. Nhưng trong phòng có vô số thú nhồi bông từ to đến nhỏ. Giống phòng của một cô công chúa nhỏ. Đồ vật trong phòng cái gì cũng đặc mùi con gái. Cái nào cũng dễ thương, xinh xắn.
- Tại sao em đi thẳng vào phòng này mà không phải phòng khác?- Duy ngạc nhiên vì nó vẫn có thể nhớ được chi tiết nhỏ như vậy.
- Tôi cũng không biết. Tôi cứ bước thế thôi. Trực giác của tôi mách bảo tôi phải vào căn phòng này.- Nó cũng ngạc nhiên không kém anh.
Ở dưới nhà có tiếng ôtô. Là ba mẹ nó đã về.
- Có chuyện gì mà con gọi ba mẹ về gấp thế này hả?- Người phụ nữ lên tiếng.- Là mẹ nó. Người đã sinh ra nó và nuôi nó khôn lớn. Người đã khóc cạn nước mắt khi nhận được tin nó đã ra đi.
- Ba, mẹ. Con muốn ba mẹ gặp một người. Nhưng ba mẹ phải thật bình tĩnh.- Minh nói.
- Cái thằng này. Rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ? Mày làm ba mẹ lo lắng quá đấy. Định cho ba mẹ gặp ai nào?
Đúng lúc Vân đang bước xuống cầu thang. Minh ngoái đầu lại nhìn thấy Vân, anh đứng tránh sang một bên để ba mẹ có thể nhìn thấy. Ba mẹ nó nhìn thấy nó thì cũng như Duy và Minh, đều há hốc miệng. Mẹ nó ngã khuỵ xuống đất. Bà ngất đi....
Bình luận truyện