Chương 5: 5: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 5
Trong chốc lát, hắn nhìn cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết của Đàm Âm, trong tay không dời ánh mắt đi được, miệng lại bỡn cợt nói: "Đường Hoa còn có rất nhiều việc phải làm, cũng khó cho hắn nhớ được chuyện này, quả nhiên là bản tính khó dời."
Lời còn chưa dứt, liền nghe ngoài cửa viện một người tiếp lời nói: "Ngươi sờ da mặt mình xem, có phải lại dày thêm mấy tấc hay không."
Một công tử áo trắng tiến vào, phía sau còn đi theo hai thị nữ tuyệt sắc, một nâng bút mực, một nâng giấy trắng, trong một thoáng mọi người chỉ cảm thấy vầng mặt trời vạn trượng đều bị lu mờ.
Lúc trước đại tăng lữ khiến các cô nương hoài nghi lời đồn về tiên nhân bộ tộc Hữu Hồ còn không biết có phải mắt mình bị hỏng rồi hay không, nhưng hiện tại vị công tử tiên nhân ngang trời xuất hiện này khiến các nàng lập tức có lòng tin.
Đây mới là Tiên Nhân! Tiên nhân thập phần thanh nhã tuấn mỹ, ngay cả từng sợi tóc đều đang phát sáng.
Đại tăng lữ quả nhiên sờ sờ da mặt của mình, rất là nghiêm túc: "Hình như thật có chút dày."
Đường Hoa cười khổ đi tới, hắn không có cách gì để nói chuyện nghiêm trang cùng người này, được rồi, kỳ thực trong tộc cho tới bây giờ cũng không có ai có thể cùng đại tăng lữ nghiêm chỉnh nói vài câu, hắn chuyên thích nói chuyện cười, còn thường nói loại chuyện cười khiến người ta lạnh cả người.
"Ta muốn sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, ngươi không có việc gì thì đi đi." Đường Hoa không khách khí đuổi người.
Đại tăng lữ lại ôm lòng không đi, ánh mắt qua lại trên mặt các cô nương, bị hắn đánh giá các cô nương đều cúi thấp đầu, hận không thể co lại thành quả cầu nhỏ.
"Đúng lúc ta đang thiếu một thị nữ có năng lực, để ta chọn trước một người."
Mọi người nghe hắn nói vậy, đầu vùi xuống càng thấp hơn.
Đại tăng lữ cười híp mắt đi qua, nhìn hết người này, lại nhìn người kia, các cô nương đều mang dáng vẻ muốn tránh hắn không kịp, chỉ có Đàm Âm ở xa xa nhìn hắn, ý cười nhu thuận, nhìn qua vừa nhã nhặn, vừa hào phóng.
"Chính là ngươi." Đại tăng lữ đi đến trước mặt Đàm Âm, nhặt đoá Bạch Liên lúc nãy nàng ném xuống, đặt ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Hoa sen trong hồ vuông này vốn là một giống sen quý, là hạt giống một giáp trước hắn đã tự mình cầu từ Mi Sơn Quân , mỗi một đóa đều gồm chín chín, tám mươi mốt cánh hoa hợp thành, không nhiều hơn hay ít hơn dù là một cánh.
Vậy mà đóa sen trắng bất hạnh này, không biết đã bị tên xấu xa độc ác nào giật xuống hai ba cánh hoa, nhìn thật thê lương.
"Ngươi tên là gì? năm nay bao nhiêu tuổi ?" Đại tăng lữ lẳng lặng nhìn nàng, hắn bình thản, hai mắt lại cực kỳ có thần thái, giống như đang nghiêm túc nói chuyện.
Giữa tiếng thở dài nhẹ nhõm như vừa thoát nạn của các cô nương, giọng nói thanh đạm của Đàm Âm nhẹ nhàng vang lên.
"Tiểu nữ Cơ Đàm Âm, năm nay mười bảy tuổi.
Có thể hầu hạ đại tăng lữ điện hạ, là phúc khí của tiểu nữ ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó đã là chuyện rất lâu rồi, lâu đến mức nàng không nhớ rõ được chi tiết.
Chỉ nhớ mỗi ngày nghiên cứu tuyệt kỹ Linh Lung Ốc của gia tộc, mỗi đêm, đều mất ăn mất ngủ.
Gia tộc mà nàng xuất thân nhân khẩu thưa thớt, nữ hài tử càng không có mấy người, mẫu thân vì bệnh tật mà mất sớm, đến lúc nàng mười lăm tuổi, trong gia tộc chỉ còn nàng cùng lão phụ thân sống nương tựa lẫn nhau.
Chiêu thức tuyệt kỹ này của Cơ gia vang danh vạn dặm, cho nên chi phí ăn mặc cũng không thiếu, nhưng gia tộc tàn lụi cũng là sự thật không thể chối cãi.
Lão phụ trước khi chết nói: " Đàm Âm, vẫn nên tìm người tốt gả đi, tuyệt kỹ này quả là nghịch thiên, về sau cũng không cần dùng nữa, lại càng không cần truyền thừa nữ tử.
Cơ gia chúng ta đến tình cảnh như thế, quả thực đã gặp thiên khiển."
Nàng nghe cha dặn nhưng không thấy lọt tai, thân là con gái Cơ gia, nghiên cứu tuyệt kỹ gia truyền đã trở thành bản năng của nàng, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình, hoặc là có người yêu.
Tay nghề của nàng so với lão phụ thân còn tinh xảo hơn, làm ra Linh Lung Ốc nhỏ có thể để vào trong tay áo, diện tích có thể lên tới trăm vạn mẫu.
Trong thiên địa, chỉ có thành tiên gia mới có thể mở động thiên, mà muốn thành tiên thì cần phải trải qua thiên lôi chi kiếp.
Cơ gia bất quá chỉ là một đám phàm nhân tầm thường, phàm nhân có được kỹ xảo mở động thiên, nhưng không có trải qua lôi kiếp tẩy lễ thành tiên, không thua gì nghịch thiên.
Bình luận truyện