Niên Hoa

Chương 20



Edit: Mr.Downer

Gần một giờ Thẩm Lạc mới trở lại Tô Châu, hắn chạy trên đường rất gấp, lúc sắp tới nhà lại chậm đi, động tác dùng chìa khoá mở cửa cũng đều rón rén, sợ đánh thức người trong nhà.

Khí trời Tô Châu cuối năm, thường hay một hồi mưa thu một hồi lạnh lẽo, khi Thẩm Lạc vào trong nhà chỉ cảm thấy bản thân mình thật cóng, ngược lại bên trong phòng khách đặc biệt ấm áp.

Vốn tưởng rằng Hạ Nhất Dương đang ngủ ở trong phòng, kết quá Thẩm Lạc vừa mở đèn phòng khách, người nằm trên sô pha liền trở mình.

Thẩm Lạc ngay lập tức tắt đèn.

Hắn chờ một lúc, rồi mới chậm rãi tới gần ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha.

Hạ Nhất Dương chỉ cần thật sự mệt thê thảm, chất lượng giấc ngủ luôn luôn rất tốt, lúc trước khi làm tình đến nửa đoạn sau, anh đều có thể chợp mắt một lúc do hết thể lực chịu đựng, điểm ấy trái lại làm cho Thẩm Lạc hâm mộ.

Hạ Nhất Dương quả nhiên không tỉnh, nhưng dường như ngủ không yên, tay anh nắm chặt trước ngực, khi Thẩm Lạc đắp chăn cho anh mới phát hiện trong tay đối phương đang siết thứ gì.

Thẩm Lạc nhìn kỹ một chút, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi mắt ngủ sưng đỏ của Hạ Nhất Dương, cũng không biết hắn đang đau lòng hay là vui mừng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, Hạ Nhất Dương vẫn không tỉnh, Thẩm Lạc lại nhìn anh một lúc, rồi cầm điện thoại di động đi tới ban công.

Trương Ngưng không nghĩ tới nửa đêm còn có thể nhận được điện thoại của con trai, bà vốn ngủ nông, cũng cảm thấy không sao khi Thẩm Lạc muộn như vậy còn quấy rầy mình, ngữ khí của bà vừa căng thẳng vừa ân cần.

“Con về rồi?” Trương Ngưng hỏi.

Thẩm Lạc “Vâng” một tiếng, hắn có chút do dự nói: “Sốt ruột nên quên mất đã trễ thế này.”

Trương Ngưng lập tức nói: “Không sao.”

Thẩm Lạc im lặng một lúc, đi thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm nay mẹ tới chỗ con?”

Trương Ngưng: “Mẹ đến đưa ít đồ.” Bà chần chừ một lúc, rồi mới chậm rãi nói, “Kim phật kia… Mẹ luôn cảm thấy đó coi như là cũng cứu con, nên muốn đưa cho con để bảo đảm bình an.”

Thẩm Lạc không lên tiếng, kỳ thực bây giờ nhìn lại chuyện này rất là mỉa mai, lúc đó hắn nuốt vàng, vừa cầu sinh cũng là liều chết, người già mê tín cổ hủ, đến nay đã qua nhiều năm như vậy, coi như bên ngoài tiếp nhận, nhưng trong xương vẫn còn mù quáng.

“Thằng bé kia…”Trương Ngưng khô cằn tìm lời, “Rất tốt, mấy con… Cố gắng sống tốt.”

Thẩm Lạc cười khẽ: “Con biết rồi.”

Trương Ngưng còn nói, đến tết dẫn cậu ta về nhà ăn cơm.

Thẩm Lạc suy nghĩ, nói, tính sau đi.

Trương Ngưng rất thất vọng “Ừ” một tiếng.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Hạ Nhất Dương hình như vừa trở mình, cái chăn vừa đắp cho anh đã rớt xuống một nửa.

“Con cúp đây.” Thẩm Lạc thản nhiên nói, dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói một câu, “Cảm ơn mẹ.”

Động tác trở mình lần này của Hạ Nhất Dương có hơi lớn, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, anh ôm lấy cái chăn ngồi dậy, hai mắt hầu như sưng thành một cái khe.

Thẩm Lạc đóng cửa ban công, gọi anh một tiếng: “Nhất Dương.”

Hạ Nhất Dương híp mắt nhìn hắn, cảm thấy như là đang nằm mơ: “Anh đã về rồi?”

“Anh không về thì còn có thể đi chỗ nào?” Thẩm Lạc nở nụ cười, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Dương, cúi đầu nhìn thấy trong tay đối phương còn đang nắm chặt kim phật.

Rốt cuộc Hạ Nhất Dương xem như thanh tỉnh một chút, theo bản năng muốn tìm nơi giấu kim phật đi, đã bị Thẩm Lạc giữ tay lại.

“Đừng giấu.” Hắn nói, “Không sao.”

Hạ Nhất Dương lúng túng nói được.

Thẩm Lạc nhìn đôi mắt của anh, thở dài: “Em đây là khóc bao lâu, cánh hoa của Tiểu Hoa đều ỉu xìu rồi.”

Tuy nói trong ký túc xá đại học, Hạ Nhất Dương bởi vì diện mạo nên có mỹ danh “Giao tế hoa” tất cả đều biết, thế nhưng thật sự không có ai gọi biệt danh này trước mặt anh.

Đầu lưỡi của Thẩm Lạc cứ như vậy nhẹ nhàng thốt ra, gọi dáng vẻ khóc sưng mắt này của anh một cách thanh tỉnh thoát tục như thế.

Hạ Nhất Dương đỏ mặt không đúng lúc.

Thẩm Lạc gỡ đầu ngón tay của Hạ Nhất Dương ra, cầm kim phật ra hiệu đối phương cúi đầu, hắn duỗi hai tay, ôm Hạ Nhất Dương, đeo tượng phật trên cổ anh.

“Rất đẹp mắt.” Thẩm Lạc đánh giác một phen, hắn ôm Hạ Nhất Dương không buông tay, lần thứ hai gần kề hôn mí mắt của đối phương.

“Bao cao su mua chưa?” Thẩm Lạc đột nhiên hỏi.

Hạ Nhất Dương: “Mua, mua rồi.”

Thẩm Lạc: “Trước tiên ngủ đã.”

Hạ Nhất Dương sửng sốt một chút rồi mới đồng ý một tiếng, nét mặt khó tránh khỏi có chút thất vọng.

“Anh sợ làm đến một nửa thì em ngủ mất.” Thẩm Lạc miết cổ của anh.

Hạ Nhất Dương lại đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc mạnh miệng một câu: “Sẽ không đâu.”

Ghế sô pha trong phòng khách rất lớn, Thẩm Lạc trực tiếp cởi áo trên cùng quần dài ôm Hạ Nhất Dương ngủ, hắn kéo chăn, đắp đến bả vai của Hạ Nhất Dương.

“Đừng nghịch loạn.” Thẩm Lạc nhắm mắt, đè lại cái chân không thành thật của Hạ Nhất Dương.

Hạ Nhất Dương đành phải bất động ôm chặt hắn.

Cuối cùng Thẩm Lạc vẫn nhịn không được, ngắt mông Hạ Nhất Dương: “Sáng mai sẽ làm em, bây giờ, ngủ.”

Hạ Nhất Dương: “…”

Một giấc này, ngủ đến gần giữa trưa, lúc tỉnh lại Hạ Nhất Dương phát hiện hình như hai mắt của mình rốt cuộc đã hết sưng.

Thẩm Lạc nằm ở bên cạnh, chống đầu nhìn anh một lúc: “Tỉnh rồi?”

Hạ Nhất Dương sờ mắt: “Còn sưng sao?”

Thẩm Lạc: “Còn một chút.”

Hạ Nhất Dương nhẹ nhàng thở ra một cách khó hiểu, than thở nói: “Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Lạc nở nụ cười, hắn cúi đầu dùng chóp mũi cọ mặt Hạ Nhất Dương, sượt sượt, hai người liền trao đổi một cái hôn.

Hạ Nhất Dương vừa hôn vừa ráng nhớ xem bao cao su cùng dầu bôi trơn mình đã bỏ ở đâu, Thẩm Lạc cũng đã cởi quần áo của anh, ôm người ngồi trên người mình.

Bởi vì trước khi ngủ Thẩm Lạc gần như là để trần, vì vậy ngay từ lúc bắt đầu tính khí của hắn đã cứng rắn chọc phải Hạ Nhất Dương.

Thời điểm Hạ Nhất Dương ngồi trên người Thẩm Lạc còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy đối phương dùng ngữ khí dụ dỗ nói với mình: “Em ở trên được không?”

Hạ Nhất Dương: “……?”

Thẩm Lạc đỡ eo của Hạ Nhất Dương, bôi dầu bôi trơn vào hậu huyệt của anh, một tay khác của hắn vuốt ve tính khí phía trước của Hạ Nhất Dương, bấy giờ Hạ Nhất Dương mới hiểu được “Ở trên” mà Thẩm Lạc nói là như thế nào.

Cảm giác khi hậu huyệt mới bắt đầu bị dị vật xâm nhập không thể nói là thoải mái bao nhiêu, nhưng Thẩm Lạc rất ôn nhu, hắn vừa làm vừa nhìn biểu tình của Hạ Nhất Dương, khi thấy đối phương nhíu mày liền bĩu môi nói: “Lại đây, hôn hôn.”

Hạ Nhất Dương vừa cười vừa cúi đầu hôn hắn.

Kim phật treo trên cổ lắc lư, tôn lên màu da ôn nhuận của anh, tạo nên một loại cảm giác sắc tình rất long trọng, Thẩm Lạc nhìn một lát, rồi lại chuyển ánh mắt về trên khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.

Hai gò má của Hạ Nhất Dương ửng hồng, ánh mắt ướt át tựa như chó con muốn ăn kẹo, mặt trước cùng mặt sau của anh đã sớm ướt đẫm thành một mảnh, Hạ Nhất Dương đỡ tính khí của Thẩm Lạc muốn ngồi xuống.

“Chậm một chút.” Thẩm Lạc vỗ mông anh, “Kê ba của ông xã em chỉ có một cây thôi.”

Hạ Nhất Dương bị câu nói dâm không biết xấu hổ của đối phương làm cho thật sự quẫn bách, may mắn Thẩm Lạc không khi dễ anh nhiều hơn nữa.

Tư thế cưỡi ngựa không phải rất dễ cắm vào, mỗi lần Thẩm Lạc đều chỉ vào một ít, rời một điểm, rồi lại vào một ít, cứ như vậy hơn mười lần, mới xem như thật sự đi vào toàn bộ, Hạ Nhất Dương bình thường không chú ý rèn luyện, thực hiện lên xuống như thế khiến cho thắt lưng có chút ăn không tiêu, chỉ có thể dựa vào lực đỡ của Thẩm Lạc mới miễn cưỡng chịu đựng được.

Thẩm Lạc đỉnh lộng một lúc, chợt ôm Hạ Nhất Dương nằm úp sấp trên người mình

Hạ Nhất Dương sợ mình đè nặng hắn, Thẩm Lạc chỉ ngậm lấy môi anh mơ hồ nói: “Không sao, anh muốn ôm em.”

Mặt kề nhau thật gần, môi dĩ nhiên không thể tách rời, Thẩm Lạc dường như cũng không vội vã kết thúc trận hoan ái này, cách hôn môi cũng giống như đang ăn món ngon, từng chút từng chút, vừa mút vừa dính.

Tính khí của Hạ Nhất Dương vuốt ve bụng của đối phương, lúc trước cũng đã bắn một lần, đằng sau lại bị đỉnh lộng không nặng không nhẹ, như gần như xa nhưng thuỷ chung không đến điểm cao trào kia.

Anh nhịn không được kẹp chặt mông, chọc Thẩm Lạc lại cười lên.

“Chúng ta chụp ảnh được không.” Thẩm Lạc cắn vành tai anh, dỗ anh, “Dùng di động của em chụp, chụp xong em không thích thì xoá đi.”

Hạ Nhất Dương thật sự không nghĩ tới hắn có thể cố chấp như vậy, mặt đỏ tai hồng nói một câu, anh làm sao lại biến thái như thế.

Thẩm Lạc dùng sức thúc vào anh vài lần, hơi có chút vô lại nói: “Chỉ một tấm.”

Hạ Nhất Dương do dự một lát, rồi kéo lấy điện thoại di động đang để dưới bàn trà, anh nghĩ thầm chuyện cắt đất bồi thường này thật sự không thể làm tiếp vào lần sau, tuyệt đối không thể nhẹ dạ, khiến đối phương được voi đòi tiên.

Cũng không biết Thẩm Lạc chụp thế nào, Hạ Nhất Dương ngược lại ngại ngùng không lộ mặt, toàn bộ đầu anh đều vùi trong bả vai của đối phương, Thẩm Lạc chụp xong mới đưa cho anh xem.

“Em không muốn nhìn.” Hạ Nhất Dương giận dỗi nói.

Thẩm Lạc cũng không ép anh, tiếp tục ung dung thong thả làm anh đến cao trào, cuối cùng mới để mình tiết ra.

Thời gian vuốt ve an ủi sau khi làm tình dường như càng là niềm vui của Thẩm Lạc, có lẽ chuyện phát tiết dục vọng vào thời điểm trẻ tuổi tương đối quan trọng, trái lại tuổi lớn không có tính nóng vội như vậy.

Vì thân thể của Hạ Nhất Dương, Thẩm Lạc vẫn kiên trì mang bao, sau khi ném vỏ bao, hắn kéo chăn đắp cho cả hai, một bàn tay xoa eo của đối phương.

Hạ Nhất Dương quay sang, nhìn thấy Thẩm Lạc còn cầm di động của anh xem ảnh mình vừa chụp.

“Thật không xem sao?” Thẩm Lạc hỏi anh.

Hạ Nhất Dương bĩu môi, nghĩ bây giờ không xem, đợi lén lên INS nhất định cũng có thể nhìn thấy.

Cuối cùng Thẩm Lạc vẫn không nhịn được, gửi ảnh chụp sang di động của mình.

“Anh vừa nãy còn nói nếu em không thích thì xoá đi.” Hạ Nhất Dương thấp giọng oán giận.

Thẩm Lạc nhấc mí mắt, hắn cười hiển nhiên không tốt bụng gì lắm: “Em nhất định sẽ thích, bởi vì anh chụp rất đẹp.”

Hạ Nhất Dương lầm bầm một câu biến thái.

Hai người ôm nhau nằm tán gẫu, Thẩm Lạc hỏi chuyện cao ốc Đông Sơn.

Hạ Nhất Dương lấy sơ đồ nhà cho hắn xem: “Đại bình tầng, có thể mua một loạt gần hồ, chiều cao nhà gần tới năm mét.”

“Chiều cao này không tệ.” Thẩm Lạc bình luận, hắn nhìn một lúc còn nói, “Nhà vệ sinh rất lớn.”

Kiểu nhà của Ngự Viên không tồi, nhưng có điều nhà bếp và nhà vệ sinh lại khá nhỏ, đặc biệt là nhà vệ sinh, chỉ có thể lắp buồng tắm vòi sen.

Hạ Nhất Dương cũng không chú ý: “Em nhìn một chút.”

Thẩm Lạc chỉ cho anh xem: “Rất lớn, có thể lắp bồn tắm.”

Hạ Nhất Dương không phải chỉ mới được nghe lời này một lần, khi vừa chuyển tới Ngự Viên, Thẩm Lạc thường than với anh rằng không thể lắp bồn tắm, kết quả bây giờ nhìn phòng mới, trước hết phải xem nhà vệ sinh có thể lắp bồn tắm hay không.

“Sao anh lại cố chấp với bồn tắm như thế?” Hạ Nhất Dương nở nụ cười, “Anh là cá sao?”

Thẩm Lạc ngược lại nói như chuyện đương nhiên: “Anh muốn tắm chung cùng em, hơn nữa bồn tắm lớn rất thích hợp chụp ảnh, anh sẽ chuẩn bị bồn tắm đầy bọt cho em, em nằm trong đó khẳng định sẽ rất đẹp mắt, anh có thể chụp thành nguyên một album.”

Hạ Nhất Dương: “……”

Thẩm Lạc: “Em thẹn thùng cái gì, không phải anh đã nói, từ từ em sẽ quen sao?”

Hạ Nhất Dương tức giận xấu hổ nói: “Chuyện như vậy làm sao có thể quen?!”

Lại nằm khoảng hơn nửa tiếng, hai người rốt cuộc đói bụng đến không chịu nổi mới nghĩ tới chuyện ăn cơm, bởi vì không muốn nấu nướng, cả hai dứt khoát gọi đồ ăn ngoài, ăn xong Hạ Nhất Dương lê dép xuống lầu vứt rác, lúc đi lên lại nhìn thấy Thẩm Lạc cầm ảnh chụp mới ra treo trên tường.

“Đừng treo ảnh nude.” Hạ Nhất Dương hiếm thấy đề nghị.

Thẩm Lạc quay đầu liếc mắt nhìn anh, không đồng ý cũng không từ chối, nhưng nét mặt có chút không cam lòng.

Hạ Nhất Dương theo dõi hắn chậm rì cất ảnh nude đi.

Thừa dịp Thẩm Lạc nghiêm túc treo ảnh, Hạ Nhất Dương cầm di động ngồi trên bồn cầu, anh cởi quần xong còn nhìn ra phía bên ngoài vài lần, mới lén lút lên INS.

Vừa mở trang của Thẩm Lạc, lọt vào mắt đầu tiên chính là tấm ảnh chụp lưng trần của anh, cũng không biết Thẩm Lạc động tay chân lúc nào, dây chuyền kim phật trong ảnh vốn treo trên cổ Hạ Nhất Dương đã bị xoay ra đằng sau.

Từ đầu đến eo, dây chuyền hình chữ V phác thảo rõ ràng đường nét vai cổ, tượng phật vàng an tĩnh nằm giữa hai phiến hồ điệp cốt* của Hạ Nhất Dương.

*Là hai khối xương bả vai đối xứng hai bên sau lưng. 

Tuy rằng không thấy mặt, nhưng lần đầu tiên nhìn ảnh lộ thân của mình trên mạng xã hội, Hạ Nhất Dương thật sự có tâm tình phức tạp, anh che mặt nhìn một lúc lâu, rồi mới kéo ngón tay chậm rãi đi xuống.

Lần đầu tiên Thẩm Lạc ghi chữ phía dưới hình của mình.

Hắn viết.

“Độ tôi qua khổ hải, thành viên mãn của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện