Niên Tư Kiến
Chương 11: “Anh vẫn chờ em”
Cuộc họp báo trải dài suốt gần ba tiếng, từ một giờ trưa đến gần bốn giờ chiều, trong thời gian đó Thời Niên là người luôn nhận được rất nhiều lời phỏng vấn.
Đạo diễn Thời lần đầu lộ mặt trước ống kính, có thể không khiến các cánh báo chí và các tay săn ảnh không đua nhau không ngừng hỏi hỏi, chụp chụp hay sao?
Câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Mà mỗi khi được hỏi đến, Thời Niên đều phải mỉm cười thẳng lưng tiếp nhận câu hỏi, sau đó dùng phong thái lịch sự ung dung nhất của mình mà đáp trả.
Cứ như thế đến lúc kết thúc, Thời Niên sâu sắc cảm thấy cổ họng khát khô, lưng cũng muốn gãy rụng thành từng đốt luôn rồi.
Đến lúc vào trong phòng chờ, Donna nịnh nọt đi theo bóp lưng, đưa nước cho Thời Niên, cung phụng cho cô giống y như bà hoàng.
Đợi tất cả các phóng viên và paparazi lần lượt ra về hết thì các diễn viên mới bắt đầu lục đục lên xe bảo mẫu, mục đích chính là không cho phép bất kì ai ở lại chụp được biển số xe của diễn viên.
Mặc dù Thời Niên và Chử Tư Kiến đều không phải người hoạt động trong lĩnh vực giải trí, xong mức độ được chú ý của hai người vẫn rất cao. Thậm chí khi ra khỏi phòng chờ, hai người cũng giống như các diễn viên khác, đều phải mang khẩu trang.
Trợ lý Trình che chở Chử Tư Kiến khỏi ống kính của paparazi, đi ra bên ngoài bãi đỗ xe.
Hắn ta chu đáo mở cửa xe sau cho anh ngồi vào, sau đó chính mình cũng ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh tài xế.
Tài xế thấy Chử Tử Kiến và trợ lý Trình đã lên xe hết, theo thói quen muốn vặn chìa khoá xe mở máy nhưng lại bị trợ lý Trình vươn tay ngăn lại: “Khoan đã, còn một người nữa.”
Tài xế kinh ngạc nhướn mày với trợ lý Trình, liền nhận được cái nhìn bất đắc dĩ từ hắn ta.
Qua gương chiếu hậu trước mặt, tài xế nhìn thấy nét mặt Chử Tư Kiến xuất hiện tia chờ mong vui vẻ, trong lòng ông ta tự nhiên cũng muốn xem xem rốt cuộc Tổng giám đốc của bọn họ đang chờ ai.
Người nào mà có đủ tư cách khiến Tổng giám đốc của bọn họ cho phép ngồi chung xe?
Mười phút trôi qua, chiếc Bentley trắng mang biển số thành phố S cứ như thế im lìm dừng cách phòng chờ hai trăm mét, rốt cuộc cũng đợi được người xuất hiện.
Thời Niên bị Donna cưỡng ép mang một chiếc khẩu trang vải màu đen, dáng vẻ cẩn thận đi tới, sau đó lén lút mở cửa xe ngồi vào của cô khiến Chử Tư Kiến bật cười.
Làm cái gì mà như ăn trộm thế này...
Chử Tư Kiến nhanh chóng duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cưng chiều nói: “Em không cần cẩn thận như thế, nếu tin tức lộ ra thì phòng công tác ngoại giao sẽ nhanh chóng xử lý.”
Nhưng Thời Niên không để lời nói của anh vào tai, cô nâng tay gỡ khẩu trang trên mặt xuống, đôi gò má bị hun nóng đến ửng hồng lập tức lộ ra.
Xém nữa thì ngộp chết cô rồi!!!
Ánh mắt Thời Niên loé lên tia ghét bỏ nhìn khẩu trang đen thùi như cục than, tay muốn ném nhưng lại sợ phụ lòng Donna, cuối cùng đành bĩu môi giữ lại.
Nhìn cô bộ dáng chân thật ngồi bên cạnh anh tức giận thở phì phò, Chử Tư Kiến đột nhiên giống như gặp ảo giác, không dám tin đây thật sự là cô.
Bọn họ xa cách nhau mười hai năm- cứ như vậy trở về rồi sao?
Ban đầu anh chấp nhận lời mời của Donna chỉ đơn thuần là muốn giúp cô tuyên truyền phim, sau đó khi gặp được cô rồi mới biết thì ra là do anh khao khát muốn được nhìn thấy cô.
Tự tìm cho mình một cái cớ nhưng thật chất chỉ muốn được ở gần cô mà thôi. Nhưng anh có chết cũng không ngờ đến việc cô sẽ đột nhiên nhớ lại như thế này.
Hạnh phúc đến nhanh quá, bất ngờ đến mức thần kinh Chử Tư Kiến vẫn lâng lâng đến giờ chưa tỉnh táo lại hẳn.
Ánh mắt Chử Tư Kiến quá mức nóng bỏng, dán chặt vào khuôn mặt xinh xắn của Thời Niên, đồng tử không thay đổi tiêu cự.
Rốt cuộc vẫn là Thời Niên phát giác Chử Tư Kiến bất thường, lo lắng vỗ vỗ mặt anh: “Tư Kiến, anh sao thế?”
“Không sao, anh vui mừng quá thôi.” Chử Tư Kiến bị cô vỗ tỉnh, trở tay nắm lấy tay cô không buông: “Thật không ngờ, cuối cùng anh cũng chờ được đến ngày em nhớ lại và trở về bên anh.”
Nghe Chử Tư Kiến nói, hai mắt Thời Niên lại nóng lên lần nữa, cô nghẹn ngào nhào vào lòng anh: “Sao em có thể vĩnh viễn quên anh chứ. Sao có thể quên được.”
Chử Tư Kiến bất đắc dĩ vòng tay ôm lấy cô, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc, anh ở đây rồi. Chỉ cần em quay lại, sẽ luôn nhìn thấy anh.”
Trợ lý Trình và tài xế hai mặt nhìn nhau, đồng dạng lần đầu thấy được bộ mặt ôn nhu này của sếp.
Không hiểu sao hai người có chút không rét mà run!!!
Mẹ kiếp, người yêu nhau phát cẩu lương thật *** chất lượng mà!
Nhưng nào hay, Chử Tư Kiến càng dỗ, Thời Niên khóc càng lúc càng dữ dội hơn.
Cô giống như muốn tranh thủ giải toả tất cả uất ức bao năm qua mà mình đã dồn nén, những uỷ khuất không thể nói thành lời, những cảm xúc tiêu cực giấu trong lòng không cách nào lấy ra.
Khóc đến mức lòng Chử Tư Kiến xoắn hết lại.
Rồi kết quả là cô khóc nhiều tới nổi ngủ luôn trong ngực anh.
Thấy Thời Niên rốt cuộc nín khóc ngủ say, Chử Tư Kiến không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô còn khóc nữa, anh sợ mình sẽ vì đau lòng mà làm ra hành động phi lễ như cưỡng hôn cô mất.
Khoé môi anh kéo lên nụ cười cưng chiều, Chử Tư Kiến nhẹ nhàng nâng cổ Thời Niên để cô dựa tạm vào lưng ghế, sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo khoác tây trang đã sớm bị cô khóc ướt vạt áo trước ngực, ném qua một bên.
Anh cúi đầu xác nhận lớp áo sơ mi bên trong thật sự chưa bị ướt, lúc này Chử Tư Kiến mới xoay người nâng Thời Niên đang ngủ say như chết bên cạnh lên, để cô ngồi lên chân anh, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, an ổn ngủ.
Tài xế yên lặng nãy giờ rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội lên tiếng: “Chử tổng, vậy chúng ta đi đâu?”
Bên ngoài cửa kính xe, gió chiều mơn man thổi khẽ lay cành hoa sữa trắng đong đưa, sắc trời đã dần chiều.
Chử Tư Kiến nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Về biệt thự đi.”
Cô ngủ như thế này, anh cũng không đành lòng đưa cô đến công ty làm gì.
Ngay khi chiếc Bently trắng của Chử Tư Kiến lao ra khỏi thị trấn T, thì ở một hướng khác, chiếc Cadillac đen của Nguyên Triệt lại chậm rãi tiến vào.
Xoay vô lăng rồi đạp phanh, Nguyên Triệt dừng xe trước căn nhà được chọn làm phòng chờ, lấy điện thoại ấn số Vi Hân Ninh.
Đây là lần đầu tiên mà hắn chủ động gọi điện thoại cho nàng trong suốt mười mấy năm qua.
Những lời nói mấy ngày trước của Chử Tư Kiến đã khiến Nguyên Triệt thông suốt một số điều.
Hắn thẳng thắn đối diện với lòng mình và nhận ra rằng- vị trí giữa Vi Hân Ninh và Kỷ Linh ở trong lòng hắn, từ rất lâu về trước đã chầm chậm đổi chỗ cho nhau.
Vi Hân Ninh ở trong lúc hắn không để ý, đã dần dần chiếm trọn trái tim hắn, khiến cho hắn dù nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu cũng đều toàn là hình bóng nàng.
Bao nhiêu ngày qua không liên lạc, hắn nhận ra mình nhớ Vi Hân Ninh đến phát điên.
Hắn nhớ khuôn mặt minh tinh xinh đẹp của nàng, nhớ nụ cười của nàng dịu dàng động lòng người ra sao, nhớ giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang bên tai, lại càng nhớ cách mà nàng nhìn hắn, tình yêu trong mắt dâng tràn ra ngoài.
Ngập trái tim hắn.
Cuối cùng sau khi đã tích đủ dũng khí, hắn quyết định chủ động đến tìm nàng.
Điện thoại trong tay Nguyên Triệt vang lên rất nhiều tiếng “tút”, thật lâu sau mới có người nối máy, giọng nói vẫn dịu dàng như thuở ban đầu: “[Alo Nguyên Triệt, em đây. Anh có việc gì sao?]”
Nguyên Triệt hạ mi mắt, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại Vi Hân Ninh: “Anh... đến đón em.”
Đầu dây bên kia, Vi Hân Ninh nghe xong đột nhiên im bặt, sau đó mới hỏi: “[Anh đang ở đâu?]”
Nguyên Triệt vô thức sờ biểu tượng xe khắc trên vô lăng: “Thị trấn T, gần phòng chờ của đoàn phim.”
Vi Hân Ninh mệt mỏi xoa mi tâm, giọng nói có chút vô lực: “[Bọn em vừa về rồi, đang trên đường.]”
Yết hầu Nguyên Triệt giật giật, muốn nói nhiều điều nhưng lại không biết phải bắt đầu nói gì, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Vậy à, thôi vậy. Anh cũng nên về thôi.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng Vi Hân Ninh đè giọng nói chuyện với ai đó, sau đó mới lại nghe điện thoại: “[Bọn em vừa đi thôi, còn chưa đi xa lắm. Hay thế này đi. Em cho tài xế tấp xe vào dừng bên đường đợi anh, khi nào anh đến thì gọi điện em xuống đổi xe.]”
Nguyên Triệt lập tức gật đầu: “Được. Vậy em chờ anh một chút, anh đến ngay thôi.”
“[Biển số xe bảo mẫu của em là SZXXXX, chiếc Limousine màu xám.]”
“Được, anh biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Nguyên Triệt không chần chừ lập tức đánh vô lăng xoay một vòng rồi nhấn chân ga, chiếc Cadillac dùng tốc độ nhanh liền lao ra khỏi thị trấn T.
Vi Hân Ninh đã lại cho hắn cơ hội, lần này hắn không được phép bỏ lỡ nàng.
Bởi vì quá hào hứng nên Nguyên Triệt không nhận ra, phía sau hắn có hai chiếc xe con vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần, chậm rãi bám theo.
—
Biệt thự của Chử Tư Kiến cũng ở trong khu biệt thự Phong Hoa, cách biệt thự nhà Nguyên Triệt hơn mười căn.
Vì anh thích yên tĩnh nên đã lựa chọn căn số ba mươi hai, nằm gần cuối khu biệt thự xa hoa này.
Khi tài vế vững vàng dừng xe ở trước cổng biệt thự đã là hơn một tiếng rưỡi sau đó.
Chử Tư Kiến cúi đầu nhìn Thời Niên ngủ rất say, một bộ dáng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh lại.
Không còn cách nào khác đành phải để trợ lý Trình giúp anh mở cổng biệt thự và cửa nhà, chính mình thì dùng sức bồng Thời Niên đang bám trên người anh như con gấu Koala ra ngoài.
Ở phía Tây, bầu trời hoàng hôn rực rỡ một màu cam cháy.
Trợ lý Trình sau khi giúp Chử Tư Kiến mở hai lớp khoá cổng, cũng không có ý định nán lại, nói một tiếng với anh rồi xoay người ra về.
“Bóng đèn bất đắc dĩ” là trợ lý Trình nghẹn ngào gạt nước mắt, dáng vẻ rời đi giống như đang chạy trối chết.
Không chạy mới lạ đó, ông đây không muốn tự dưng bị thồn một họng cẩu lương nữa đâu huhu!!!
Mà người “thồn” cẩu lương cho trợ lý Trình là Chử Tư Kiến- lúc này không hề hay biết gì, vẫn đang nghiêm túc đưa Thời Niên về phòng ngủ.
Ban ngày đi vội nên Chử Tư Kiến không khoá cửa phòng ngủ, trái lại thuận tiện cho việc anh đẩy cửa vào mà vẫn không đánh thức Thời Niên.
Nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường ngủ mềm mại, Chử Tư Kiến cẩn thận giúp Thời Niên tháo giày và trang sức trên cổ, lại tỉ mỉ kéo chăn đắp kín người cô.
Từ lúc trong xe, Chử Tư Kiến đã giúp Thời Niên rút hết trang sức trên tóc ra, đầu tóc đen nhánh suông dài giờ phút này xoã lên gối đầu một màu trắng ngà, nhất thời phân thành hai gam màu hắc bạch rõ rệt.
Lớp chăn mỏng mùa hè cũng có màu trắng ngà, dưới sự hô hấp của cô mà khẽ khàng lên xuống, tạo thành nhịp điệu.
Chử Tư Kiến đứng lên chỉnh điều hoà nhiệt độ trong phòng xuống thấp hai độ, sợ cô nóng sẽ đổ mồ hôi, nếu ngấm vào người thì không tốt cho sức khoẻ.
Đâu đó xong xuôi, Chử Tư Kiến mới chầm chậm tháo đồng hồ đeo tay đặt lên bàn, lần lượt mở hai nút măng-sét trên cổ tay áo sơ mi, sắn lên hai lớp rồi cũng nhanh chóng giở chăn chui vào, nằm xuống bên cạnh Thời Niên.
Anh dịu dàng luồn tay qua sau gáy cô, để đầu cô gối lên tay mình.
Đầu Thời Niên hơi nghiêng về phía Chử Tư Kiến, từng luồng hơi thở ấm nóng vương mùi hoa Quỳnh của cô khẽ phả vào trong lồng ngực, khiến lòng anh xốn xang.
Một cảm giác yên bình và hạnh phúc từ từ dâng lên, phủ lấy trái tim mười hai năm khô cằn.
Mấy ngày này Chử Tư Kiến bận rộn xử lý công việc với Thời thị, đã rất lâu rồi không được ngủ đủ giấc.
Chính vì vậy, hôm nay vừa cùng cô nằm xuống, đôi mắt màu lục xinh đẹp của anh cũng không kiên cường được nữa, chậm rãi nhắm lại.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Chử Tư Kiến siết chặt lấy bàn tay Thời Niên, đưa lên miệng dịu dàng in xuống một nụ hôn, cánh môi khe khẽ mấp máy: “Niên Niên, mười hai năm qua, anh vẫn luôn chờ em.”
Vì anh biết, có một ngày em sẽ trở về.
Anh vẫn luôn tin như thế.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết một màu vàng nhạt từng chút bị kéo lên cao.
Gió đêm lặng lẽ lướt qua làm tán cây đào trong sân dao động, mấy cánh hoa đào hồng tươi bị cuốn bay theo chiều gió, khẽ phất phơ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng như thế, có mùi thuốc súng chậm rãi bao trùm.
Ngay lúc đó, điện thoại của Chử Tư Kiến đang để trong túi áo vest được trợ lý Trình đặt ở ngoài phòng khách, kịch liệt rung lên.
Là tin nhắn từ Vi Hân Ninh.
[Anh Tư Kiến, Nguyên Triệt bị tai nạn rồi, đang trong phòng cấp cứu ở bệnh viện Trung ương S thành.]
[Nếu anh đọc được tin nhắn thì đến ngay nhé, em rất sợ, bác sĩ nói tình hình anh ấy rất nguy kịch.]
Đạo diễn Thời lần đầu lộ mặt trước ống kính, có thể không khiến các cánh báo chí và các tay săn ảnh không đua nhau không ngừng hỏi hỏi, chụp chụp hay sao?
Câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Mà mỗi khi được hỏi đến, Thời Niên đều phải mỉm cười thẳng lưng tiếp nhận câu hỏi, sau đó dùng phong thái lịch sự ung dung nhất của mình mà đáp trả.
Cứ như thế đến lúc kết thúc, Thời Niên sâu sắc cảm thấy cổ họng khát khô, lưng cũng muốn gãy rụng thành từng đốt luôn rồi.
Đến lúc vào trong phòng chờ, Donna nịnh nọt đi theo bóp lưng, đưa nước cho Thời Niên, cung phụng cho cô giống y như bà hoàng.
Đợi tất cả các phóng viên và paparazi lần lượt ra về hết thì các diễn viên mới bắt đầu lục đục lên xe bảo mẫu, mục đích chính là không cho phép bất kì ai ở lại chụp được biển số xe của diễn viên.
Mặc dù Thời Niên và Chử Tư Kiến đều không phải người hoạt động trong lĩnh vực giải trí, xong mức độ được chú ý của hai người vẫn rất cao. Thậm chí khi ra khỏi phòng chờ, hai người cũng giống như các diễn viên khác, đều phải mang khẩu trang.
Trợ lý Trình che chở Chử Tư Kiến khỏi ống kính của paparazi, đi ra bên ngoài bãi đỗ xe.
Hắn ta chu đáo mở cửa xe sau cho anh ngồi vào, sau đó chính mình cũng ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh tài xế.
Tài xế thấy Chử Tử Kiến và trợ lý Trình đã lên xe hết, theo thói quen muốn vặn chìa khoá xe mở máy nhưng lại bị trợ lý Trình vươn tay ngăn lại: “Khoan đã, còn một người nữa.”
Tài xế kinh ngạc nhướn mày với trợ lý Trình, liền nhận được cái nhìn bất đắc dĩ từ hắn ta.
Qua gương chiếu hậu trước mặt, tài xế nhìn thấy nét mặt Chử Tư Kiến xuất hiện tia chờ mong vui vẻ, trong lòng ông ta tự nhiên cũng muốn xem xem rốt cuộc Tổng giám đốc của bọn họ đang chờ ai.
Người nào mà có đủ tư cách khiến Tổng giám đốc của bọn họ cho phép ngồi chung xe?
Mười phút trôi qua, chiếc Bentley trắng mang biển số thành phố S cứ như thế im lìm dừng cách phòng chờ hai trăm mét, rốt cuộc cũng đợi được người xuất hiện.
Thời Niên bị Donna cưỡng ép mang một chiếc khẩu trang vải màu đen, dáng vẻ cẩn thận đi tới, sau đó lén lút mở cửa xe ngồi vào của cô khiến Chử Tư Kiến bật cười.
Làm cái gì mà như ăn trộm thế này...
Chử Tư Kiến nhanh chóng duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cưng chiều nói: “Em không cần cẩn thận như thế, nếu tin tức lộ ra thì phòng công tác ngoại giao sẽ nhanh chóng xử lý.”
Nhưng Thời Niên không để lời nói của anh vào tai, cô nâng tay gỡ khẩu trang trên mặt xuống, đôi gò má bị hun nóng đến ửng hồng lập tức lộ ra.
Xém nữa thì ngộp chết cô rồi!!!
Ánh mắt Thời Niên loé lên tia ghét bỏ nhìn khẩu trang đen thùi như cục than, tay muốn ném nhưng lại sợ phụ lòng Donna, cuối cùng đành bĩu môi giữ lại.
Nhìn cô bộ dáng chân thật ngồi bên cạnh anh tức giận thở phì phò, Chử Tư Kiến đột nhiên giống như gặp ảo giác, không dám tin đây thật sự là cô.
Bọn họ xa cách nhau mười hai năm- cứ như vậy trở về rồi sao?
Ban đầu anh chấp nhận lời mời của Donna chỉ đơn thuần là muốn giúp cô tuyên truyền phim, sau đó khi gặp được cô rồi mới biết thì ra là do anh khao khát muốn được nhìn thấy cô.
Tự tìm cho mình một cái cớ nhưng thật chất chỉ muốn được ở gần cô mà thôi. Nhưng anh có chết cũng không ngờ đến việc cô sẽ đột nhiên nhớ lại như thế này.
Hạnh phúc đến nhanh quá, bất ngờ đến mức thần kinh Chử Tư Kiến vẫn lâng lâng đến giờ chưa tỉnh táo lại hẳn.
Ánh mắt Chử Tư Kiến quá mức nóng bỏng, dán chặt vào khuôn mặt xinh xắn của Thời Niên, đồng tử không thay đổi tiêu cự.
Rốt cuộc vẫn là Thời Niên phát giác Chử Tư Kiến bất thường, lo lắng vỗ vỗ mặt anh: “Tư Kiến, anh sao thế?”
“Không sao, anh vui mừng quá thôi.” Chử Tư Kiến bị cô vỗ tỉnh, trở tay nắm lấy tay cô không buông: “Thật không ngờ, cuối cùng anh cũng chờ được đến ngày em nhớ lại và trở về bên anh.”
Nghe Chử Tư Kiến nói, hai mắt Thời Niên lại nóng lên lần nữa, cô nghẹn ngào nhào vào lòng anh: “Sao em có thể vĩnh viễn quên anh chứ. Sao có thể quên được.”
Chử Tư Kiến bất đắc dĩ vòng tay ôm lấy cô, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc, anh ở đây rồi. Chỉ cần em quay lại, sẽ luôn nhìn thấy anh.”
Trợ lý Trình và tài xế hai mặt nhìn nhau, đồng dạng lần đầu thấy được bộ mặt ôn nhu này của sếp.
Không hiểu sao hai người có chút không rét mà run!!!
Mẹ kiếp, người yêu nhau phát cẩu lương thật *** chất lượng mà!
Nhưng nào hay, Chử Tư Kiến càng dỗ, Thời Niên khóc càng lúc càng dữ dội hơn.
Cô giống như muốn tranh thủ giải toả tất cả uất ức bao năm qua mà mình đã dồn nén, những uỷ khuất không thể nói thành lời, những cảm xúc tiêu cực giấu trong lòng không cách nào lấy ra.
Khóc đến mức lòng Chử Tư Kiến xoắn hết lại.
Rồi kết quả là cô khóc nhiều tới nổi ngủ luôn trong ngực anh.
Thấy Thời Niên rốt cuộc nín khóc ngủ say, Chử Tư Kiến không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô còn khóc nữa, anh sợ mình sẽ vì đau lòng mà làm ra hành động phi lễ như cưỡng hôn cô mất.
Khoé môi anh kéo lên nụ cười cưng chiều, Chử Tư Kiến nhẹ nhàng nâng cổ Thời Niên để cô dựa tạm vào lưng ghế, sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo khoác tây trang đã sớm bị cô khóc ướt vạt áo trước ngực, ném qua một bên.
Anh cúi đầu xác nhận lớp áo sơ mi bên trong thật sự chưa bị ướt, lúc này Chử Tư Kiến mới xoay người nâng Thời Niên đang ngủ say như chết bên cạnh lên, để cô ngồi lên chân anh, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, an ổn ngủ.
Tài xế yên lặng nãy giờ rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội lên tiếng: “Chử tổng, vậy chúng ta đi đâu?”
Bên ngoài cửa kính xe, gió chiều mơn man thổi khẽ lay cành hoa sữa trắng đong đưa, sắc trời đã dần chiều.
Chử Tư Kiến nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Về biệt thự đi.”
Cô ngủ như thế này, anh cũng không đành lòng đưa cô đến công ty làm gì.
Ngay khi chiếc Bently trắng của Chử Tư Kiến lao ra khỏi thị trấn T, thì ở một hướng khác, chiếc Cadillac đen của Nguyên Triệt lại chậm rãi tiến vào.
Xoay vô lăng rồi đạp phanh, Nguyên Triệt dừng xe trước căn nhà được chọn làm phòng chờ, lấy điện thoại ấn số Vi Hân Ninh.
Đây là lần đầu tiên mà hắn chủ động gọi điện thoại cho nàng trong suốt mười mấy năm qua.
Những lời nói mấy ngày trước của Chử Tư Kiến đã khiến Nguyên Triệt thông suốt một số điều.
Hắn thẳng thắn đối diện với lòng mình và nhận ra rằng- vị trí giữa Vi Hân Ninh và Kỷ Linh ở trong lòng hắn, từ rất lâu về trước đã chầm chậm đổi chỗ cho nhau.
Vi Hân Ninh ở trong lúc hắn không để ý, đã dần dần chiếm trọn trái tim hắn, khiến cho hắn dù nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu cũng đều toàn là hình bóng nàng.
Bao nhiêu ngày qua không liên lạc, hắn nhận ra mình nhớ Vi Hân Ninh đến phát điên.
Hắn nhớ khuôn mặt minh tinh xinh đẹp của nàng, nhớ nụ cười của nàng dịu dàng động lòng người ra sao, nhớ giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang bên tai, lại càng nhớ cách mà nàng nhìn hắn, tình yêu trong mắt dâng tràn ra ngoài.
Ngập trái tim hắn.
Cuối cùng sau khi đã tích đủ dũng khí, hắn quyết định chủ động đến tìm nàng.
Điện thoại trong tay Nguyên Triệt vang lên rất nhiều tiếng “tút”, thật lâu sau mới có người nối máy, giọng nói vẫn dịu dàng như thuở ban đầu: “[Alo Nguyên Triệt, em đây. Anh có việc gì sao?]”
Nguyên Triệt hạ mi mắt, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại Vi Hân Ninh: “Anh... đến đón em.”
Đầu dây bên kia, Vi Hân Ninh nghe xong đột nhiên im bặt, sau đó mới hỏi: “[Anh đang ở đâu?]”
Nguyên Triệt vô thức sờ biểu tượng xe khắc trên vô lăng: “Thị trấn T, gần phòng chờ của đoàn phim.”
Vi Hân Ninh mệt mỏi xoa mi tâm, giọng nói có chút vô lực: “[Bọn em vừa về rồi, đang trên đường.]”
Yết hầu Nguyên Triệt giật giật, muốn nói nhiều điều nhưng lại không biết phải bắt đầu nói gì, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Vậy à, thôi vậy. Anh cũng nên về thôi.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng Vi Hân Ninh đè giọng nói chuyện với ai đó, sau đó mới lại nghe điện thoại: “[Bọn em vừa đi thôi, còn chưa đi xa lắm. Hay thế này đi. Em cho tài xế tấp xe vào dừng bên đường đợi anh, khi nào anh đến thì gọi điện em xuống đổi xe.]”
Nguyên Triệt lập tức gật đầu: “Được. Vậy em chờ anh một chút, anh đến ngay thôi.”
“[Biển số xe bảo mẫu của em là SZXXXX, chiếc Limousine màu xám.]”
“Được, anh biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Nguyên Triệt không chần chừ lập tức đánh vô lăng xoay một vòng rồi nhấn chân ga, chiếc Cadillac dùng tốc độ nhanh liền lao ra khỏi thị trấn T.
Vi Hân Ninh đã lại cho hắn cơ hội, lần này hắn không được phép bỏ lỡ nàng.
Bởi vì quá hào hứng nên Nguyên Triệt không nhận ra, phía sau hắn có hai chiếc xe con vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần, chậm rãi bám theo.
—
Biệt thự của Chử Tư Kiến cũng ở trong khu biệt thự Phong Hoa, cách biệt thự nhà Nguyên Triệt hơn mười căn.
Vì anh thích yên tĩnh nên đã lựa chọn căn số ba mươi hai, nằm gần cuối khu biệt thự xa hoa này.
Khi tài vế vững vàng dừng xe ở trước cổng biệt thự đã là hơn một tiếng rưỡi sau đó.
Chử Tư Kiến cúi đầu nhìn Thời Niên ngủ rất say, một bộ dáng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh lại.
Không còn cách nào khác đành phải để trợ lý Trình giúp anh mở cổng biệt thự và cửa nhà, chính mình thì dùng sức bồng Thời Niên đang bám trên người anh như con gấu Koala ra ngoài.
Ở phía Tây, bầu trời hoàng hôn rực rỡ một màu cam cháy.
Trợ lý Trình sau khi giúp Chử Tư Kiến mở hai lớp khoá cổng, cũng không có ý định nán lại, nói một tiếng với anh rồi xoay người ra về.
“Bóng đèn bất đắc dĩ” là trợ lý Trình nghẹn ngào gạt nước mắt, dáng vẻ rời đi giống như đang chạy trối chết.
Không chạy mới lạ đó, ông đây không muốn tự dưng bị thồn một họng cẩu lương nữa đâu huhu!!!
Mà người “thồn” cẩu lương cho trợ lý Trình là Chử Tư Kiến- lúc này không hề hay biết gì, vẫn đang nghiêm túc đưa Thời Niên về phòng ngủ.
Ban ngày đi vội nên Chử Tư Kiến không khoá cửa phòng ngủ, trái lại thuận tiện cho việc anh đẩy cửa vào mà vẫn không đánh thức Thời Niên.
Nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường ngủ mềm mại, Chử Tư Kiến cẩn thận giúp Thời Niên tháo giày và trang sức trên cổ, lại tỉ mỉ kéo chăn đắp kín người cô.
Từ lúc trong xe, Chử Tư Kiến đã giúp Thời Niên rút hết trang sức trên tóc ra, đầu tóc đen nhánh suông dài giờ phút này xoã lên gối đầu một màu trắng ngà, nhất thời phân thành hai gam màu hắc bạch rõ rệt.
Lớp chăn mỏng mùa hè cũng có màu trắng ngà, dưới sự hô hấp của cô mà khẽ khàng lên xuống, tạo thành nhịp điệu.
Chử Tư Kiến đứng lên chỉnh điều hoà nhiệt độ trong phòng xuống thấp hai độ, sợ cô nóng sẽ đổ mồ hôi, nếu ngấm vào người thì không tốt cho sức khoẻ.
Đâu đó xong xuôi, Chử Tư Kiến mới chầm chậm tháo đồng hồ đeo tay đặt lên bàn, lần lượt mở hai nút măng-sét trên cổ tay áo sơ mi, sắn lên hai lớp rồi cũng nhanh chóng giở chăn chui vào, nằm xuống bên cạnh Thời Niên.
Anh dịu dàng luồn tay qua sau gáy cô, để đầu cô gối lên tay mình.
Đầu Thời Niên hơi nghiêng về phía Chử Tư Kiến, từng luồng hơi thở ấm nóng vương mùi hoa Quỳnh của cô khẽ phả vào trong lồng ngực, khiến lòng anh xốn xang.
Một cảm giác yên bình và hạnh phúc từ từ dâng lên, phủ lấy trái tim mười hai năm khô cằn.
Mấy ngày này Chử Tư Kiến bận rộn xử lý công việc với Thời thị, đã rất lâu rồi không được ngủ đủ giấc.
Chính vì vậy, hôm nay vừa cùng cô nằm xuống, đôi mắt màu lục xinh đẹp của anh cũng không kiên cường được nữa, chậm rãi nhắm lại.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Chử Tư Kiến siết chặt lấy bàn tay Thời Niên, đưa lên miệng dịu dàng in xuống một nụ hôn, cánh môi khe khẽ mấp máy: “Niên Niên, mười hai năm qua, anh vẫn luôn chờ em.”
Vì anh biết, có một ngày em sẽ trở về.
Anh vẫn luôn tin như thế.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết một màu vàng nhạt từng chút bị kéo lên cao.
Gió đêm lặng lẽ lướt qua làm tán cây đào trong sân dao động, mấy cánh hoa đào hồng tươi bị cuốn bay theo chiều gió, khẽ phất phơ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng như thế, có mùi thuốc súng chậm rãi bao trùm.
Ngay lúc đó, điện thoại của Chử Tư Kiến đang để trong túi áo vest được trợ lý Trình đặt ở ngoài phòng khách, kịch liệt rung lên.
Là tin nhắn từ Vi Hân Ninh.
[Anh Tư Kiến, Nguyên Triệt bị tai nạn rồi, đang trong phòng cấp cứu ở bệnh viện Trung ương S thành.]
[Nếu anh đọc được tin nhắn thì đến ngay nhé, em rất sợ, bác sĩ nói tình hình anh ấy rất nguy kịch.]
Bình luận truyện