Niếp Môn

Chương 41: Không dám mở miệng



"Cái đồ song sinh nhà ngươi! Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lẽ nào bên kia khờ khạo đến nổi chỉ tùy tiện bố trí vài người đến đối phó các anh sao?" Lãnh Tang Thanh tức giận mà hướng về phía Niếp Tích hét lên.

"Tang lễ là chuyện có thật, gia tộc Niếp thị đều nhận được thông báo, chỉ có điều Niếp Nhân Thế mượn tin bản thân chết để làm cái cớ, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, nếu miễn cưỡng mà nói, bọn họ không cần phải phí phạm như thế." Niếp Ngân vẫn liên tục trầm mặc đã mở miệng.

"Không sai! Không sai!" Niếp Tích chống hông, bước qua bước lại: "Người bác cả kia, đúng là tín đồ phật giáo, Ông ấy hẳn là không dùng cái chết của bản thân để viết văn, như vậy với ông ấy mà nói rất kiêng kị..."

Nói đến đây, Niếp Tích có chút sửng sốt: "Sẽ không, ông ấy thực sự đã chết sao, Tần quản gia nói lúc đầu sơ bộ cho rằng là mưu sát, chẳng lẽ muốn đem tội danh đó đổ lên đầu chúng ta?"

Lông mày Niếp Ngân nhíu chặt như lưỡi dao, như dao khắc trên trán, đầy ngờ vực, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của quản gia La Sâm hung ác kia.

"Tích, cậu đi qua Niếp môn xem tình hình trước, ta cùng cha ngày mai sẽ qua bên kia tụ hợp." Niếp Ngân phân phó.

"Như vậy có phải quá nguy hiểm không?" Trong mắt Lãnh Tang Thanh hiện lên chút lo lắng.

"Không việc gì, nếu tuyên bố lễ tang vào ban ngày, trò đùa tốt như vậy chắc chắn sắp xếp vào ban ngày." Niếp Ngân lạnh lùng mà nói, sau đó hướng về phía phòng sách: Tôi lo lắng sau khi trải qua chuyện lần này, bọn họ sẽ làm cái gì đó bất lợi với cha."

"Niếp bá bá..." Lãnh Tang Thanh khẽ thở dài một tiếng.

Niếp Ngân cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt Lãnh Tang Thanh trắng bệch không có chút hồng, trong lòng có chút chua xót: "Sao vậy? Đêm qua không ngủ sao? Trong mắt nhiều tơ máu như vậy."

Lãnh Tang Thanh không biết nên trả lời thế nào, lặng lẽ cúi đầu.

"Một lòng một dạ rồi lại thay đổi nhanh như vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng không ngủ được." Niếp Tích ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu.

Niếp Ngân bổng nhiên ý thức được trong lòng của cô, chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Về chuyện hôn lễ..."

Niếp Ngân nói được phân nửa, chỉ thấy Niếp Tích quay mặt, hai tay che lỗ tai, hình dạng không đành lòng muốn nghe, anh nói to một tiếng: “Tôi đi trước chọn xe." Nói xong, nhanh chóng rời khỏi.

Lãnh Tang Thanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy hoóc-môn đặc biệt.

Niếp Ngân ho một tiếng: " Về chuyện hôn lễ, chờ qua chuyện này sẽ giải quyết sau."

Anh cuối cùng cũng không giải thích rõ, thời gian qua dù cái chết ngay trước mặt cũng không hề sợ hãi, nhưng trong chuyện này lại xuất hiện một chút sợ sệt, chính anh cũng không biết tại sao.

"Vâng." Trong lòng Lãnh Tang Thanh cũng thở dài nhẹ nhõm, mặc dù áo cưới thật sự rất đẹp, đôi giày thủy tinh kia như trong mơ, nhưng tất cả mọi chuyện cũng giống như đôi giày thủy tinh kia, tới quá bất ngờ, bản thân hoàn toàn không có cách nào chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hai người một trái một phải mà đi vào biệt thự, đi tới phòng sách của Niếp Nhân Quân.

Trong phòng sách, Niếp Nhân Quân ngồi trên ghế thâm trầm mà nhìn bầu trời, một ly thủy tinh đế cao chứa đầy rượu đỏ, trong tay ông lắc lư. Ruby đứng phía sau ông, dịu dàng như nước mà bóp vai cho ông.

"Con đã để Tích qua bên Niếp môn trước." Niếp Ngân không để ý đến những người khác trong phòng, trực tiếp đi tới đối mặt với Niếp Nhân Quân, ngồi ở trên ghế.

"Niếp bá bá!" Lãnh Tang Thanh lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Niếp Ngân.

Niếp Nhân Quân nhìn thấy Lãnh Tang Thanh, liền tháo bỏ vẻ nặng nề trên mặt xuống: "Thanh nhi, cơ thể con phục hồi thế nào rồi?" Ông ân cần hỏi thăm.

"Đã tốt lên nhiều rồi." Lãnh Tang Thanh đáp.

Niếp Nhân Quân cười cười, sau đó đem ly rượu một hơi uống sạch: "Tốt lắm, vậy ngày mai theo Niếp bá bá cùng đi tham dự tang lễ, không thành vấn đề chứ."

Niếp Ngân chợt ngẩng đầu lên: "Cái gì? Cô ấy phải cùng đi sao?"

Lãnh Tang Thanh cũng bị hoảng sợ.

Niếp Nhân Quân đem ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên mặt Niếp Ngân, so với anh càng thêm nghi ngờ mà hỏi: “Con dâu không đi lễ tang, lẽ nào con muốn những người khác trong gia tộc để ý đến ta sao?"

"Thế nào? Chuyện đám cưới cha vẫn còn để trong lòng sao?" Vẻ mặt Niếp Ngân trầm xuống.

Khóe miệng Niếp Nhân Quân tùy ý cong lên: "Chuyện hôn lễ, cha không lúc nào không để trong lòng!"

Cuộc đối thoại của hai người Lãnh Tang Thanh càng nghe càng không hiểu.

Niếp Ngân lạnh lùng nhìn Lãnh Tang Thanh, trong lòng xuất hiện một chút thương xót.

______________________

Dọc theo đường đi của cơn bão, gió biển uy hiếp trên Ấn Độ Dương, trước cửa lớn của Niếp môn, Niếp Tích chạy tới.

Mấy người bảo vệ đều nhô đầu ra, muốn nhìn mặt người trong xe là ai.

Niếp Tích liên tục nhấn kèn trên vô lăng, lộ đầu ra ngoài cửa sổ, tháo kính mát xuống.

"Đúng là thiếu gia Niếp Tích!" Đám bảo vệ kinh ngạc lên tiếng, vội vàng chạy tới mở chốt cửa. Cái tên bảo vệ này, trên viền mắt còn đọng lại nắm đấm của Niếp Tích.

Niếp Tích cẩn thận mà dò xét tất cả mọi thứ trong cánh cửa, khởi động xe, đến bên cạnh tên bảo vệ thì ngừng lại, vương ngón tay hoắc một cái, bảo vệ lập tức tiến đến bên cạnh cửa xe của Niếp Tích.

"Chuyện gì? Thiếu gia Niếp Tích." Hắn khom lưng, đợi lệnh.

"Nghe nói bác cả ta bất hạnh qua đời." Niếp Tích hình như có chuẩn bị mà hỏi một câu.

Vẻ mặt bảo vệ lập tức méo ra, dáng dấp như cha mình qua đời, hai tay lau nước mắt: "Vâng, Ông trời ơi! Thật là bất hạnh mà! Sau khi biết tin Niếp tiên sinh qua đời, nước mắt tôi cũng chảy khô rồi."

Niếp Tích liếc mắt nhìn hắn, đôi lông mày mất tự nhiên mà giật giật, sau đó, thẳng một đấm, đánh vào con mắt khác của hắn, bảo vệ thoáng cái nằm trên mặt đất, mấy người bảo vệ khác thấp thỏm mà đứng tại chỗ, bởi vì có bài học kinh nghiệm lần trước.

"Ôi chao, khóc không khóc cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu ngươi giả bộ khóc, nhất định là coi thường trí tuệ của ta rồi." Sau đó anh một chân đạp ga, chạy vào trong sân.

Dọc theo đường đi, anh chưa từng giảm tốc độ, vẫn liên tục để chân lên chân ga, hai mắt nhìn dọc nhìn ngang, quan sát chuyện kì lạ này.

Lễ tang thực sự có thật, tất cả mọi người đều bận rộn, bố trí lễ đường cũng đang tiến hành, chỗ tiếp khách, bàn hoa tươi, tất cả đều được sắp xếp, cũng không phải rất lớn, nhưng cực kì đẹp đẽ, có cảm giác thương tiếc của của đám tang.

Niếp Nhân Thế qua đời, ông ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai đang nằm trong tủ đông lạnh, có chuyện gì xảy ra, cũng có người kia, Niếp Tích tìm kiếm xung quanh hình dáng của tên đó, cái kẻ làm người khác sợ hãi, nhưng hình dáng hắn lại làm cho anh hưng phấn.

"Ầm!" Xe không biết đụng vào vật gì, đột nhiên ngừng lại, toàn bộ nửa người trên của Niếp Tích bị quăng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện