Niếp Môn
Chương 6: Bám chặt không buông
Dọc theo đường đi, điện thoại của Lãnh Tang Thanh liên tục vang lên;
Dọc theo đương đi, xe vẫn chưa từng dừng lại;
Dọc theo đường đi, dù Lãnh Tang Thanh có hỏi thế nào, đe doa dụ dỗ ra sao, người đàn ông bên cạnh vẫn yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến khi, Lãnh Tang Thanh không còn chút sức nào.
Đến khi, cô mệt mỏi, không khách khí mà ngủ...
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cô tỉnh dậy, cảm thấy bên dưới cơ thể rất mềm mại, giống như đang nằm trên đám mây, rất thoải mái đến nổi không muốn mở mắt, trong không khí hình như có mùi xạ hương rất nhạt, khiến cô càng cảm thấy an tâm, hình như mình đang ở trên thiên đường.
Ánh mắt giật giật, cô thoải mái thở dài một hơi, vừa muốn xoay người ngủ thêm một hồi nữa, bên tai lại truyền đến âm thanh của tiếng lật báo, mặc dù chỉ là một tiếng, nhưng cô nghe được rất rõ.
Liền mở mắt ra, từ trên tờ báo mà nhìn tới, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông kia.
Thời gian như dừng lại, cô chớp chớp mắt mà nhìn anh, còn anh, tâm tình cũng không có chút thay đổi nào, cùng cô đối mặt, sau đó cầm tờ báo để sang một bên, chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
Hơn nửa ngày, cô cũng không có phản ứng gì.
Đó là loại tình huống gì?
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, trên đầu là một chùm đèn pha lê rất to, xung quanh là những ánh sáng vụn vặt, thảm trải sàn màu trắng, bàn trà màu trắng... Tất cả đều hết sức sạch sẽ từ trong ra ngoài toàn là màu trắng, nơi này là...
"Binh" một cái, cô đột nhiên ngồi bật dậy, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện bản thân hóa ra đang nằm ngủ trên đùi anh, bên dưới là sô pha.
Đây là đâu, cô không nhớ cô ngủ lúc nào, trong lúc ngủ, làm thế nào mà anh lại đem cô đến đây được chứ? Một lúc lâu sau, tay cô chỉ chỉ, có chút xấu hổ mà nói, "Cái đó... Chân của anh không sao chứ?"
Cô ngủ thêm một lúc nữa, có lẽ sẽ không đi được." Âm thanh của anh vẫn điềm đạm.
Lãnh Tang Thanh đưa tay vuốt vuốt tóc, cắn cắn môi không biết nên nói cái gì cho tốt, người đàn ông này thật khó hiểu, chân tê thì nói một tiếng, có thể để cô nằm bừa lên sô pha thì tốt rồi, còn liên tục ngồi ở đây mà đọc báo nữa?
"Đây là nơi nào?" Cô đứng dậy vận động gân cốt, lại thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, lập tức có phản ứng, " Phòng nghỉ ở sân bay?"
Niếp Ngân không để ý đến cô, lại tự mình đọc báo.
Lãnh Tang Thanh nhận ra nơi này, vội vã lấy túi, vừa liếc qua điện thoại di động, lại lớn tiếng mở miệng, "Điện thoại của tôi là do anh nghe?"
"Chỉ không muốn cho bạn cô lo lắng mà thôi." Anh lại giở trang báo tiếp theo, đúng là báo Pháp, các chữ viết đẹp đẽ như nhảy múa, sau khi anh đọc xong trang báo, yên lặng mà hơi nhíu mày.
Lãnh Tang Thanh trừng mắt, hơn nửa ngày mới hỏi một câu, "Anh đã nói gì với Phác Tuệ?"
"Nói cô tình nguyện theo tôi đi du lịch." Niếp Ngân vừa nhìn tờ báo vừa trả lời, đôi lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ việc gì đó.
Lãnh Tang Thanh không nhìn kĩ sự thay đổi trên gương mặt anh, một tay giựt lấy tờ báo, đối mặt với anh, "Niếp Tích, tôi nói muốn theo anh du lịch khi nào?"
Nụ cười nhạt nhạt bên môi, "Tôi tưởng là cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Ách?
"Đầu tiên là thay bạn bè đòi lại công bằng, sau đó gọi là cái gì tinh thần đòi bồi thường, tôi hỏi bạn cô rồi, cô muốn bồi thường đơn giản là vì muốn đi du lịch."
"Hả? Phác Tuệ nói như vậy với anh?” Lãnh Tang Thanh há to miệng...
Niếp Ngân nhìn cô, không nói gì nữa.
"Anh... Đừng có tự đại, tôi làm sao biết lòng tốt của anh là thật hay giả? Lãnh Tang Thanh cầm túi đi ra ngoài, quên đi, cô cũng không muốn chơi với lửa, nếu anh đã biết mục đích của cô, vậy số tiền này không thể lấy được rồi.
Niếp Ngân miễn cưỡng giương mắt nhìn bóng lưng của cô một chút, cũng không đứng dậy ngăn cản, để cô tùy ý rời đi.
Phòng khách trên lầu, đúng là phòng riêng dành cho nhân viên trên máy bay nghỉ ngơi, so với phòng VIP có chỗ khác nhau, ở đây không tao nhã bằng, người nước ngoài không thể vào được.
Lãnh Tang Thanh đi vào thang máy, trực tiếp ấn tầng cuối cùng, lấy điện thoại ra hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của một người. Điện thoại rất nhanh kết nối, Phác Tuệ không ngờ cô sẽ gọi điện đến, hưng phấn mà hỏi thăm hành trình của cô ra sao.
"Anh ta rốt cục nói với cậu cái gì hả?"
"Làm sao vậy, Tang Thanh, anh ta cũng không nói với tớ cái gì, chỉ nói cho tớ biết, cậu sẽ cùng anh ta đi du lịch, à, đến Somalia."
"Somalia? Lãnh Tang Thanh sửng sốt. Trước khi mua đồ đúng là vì mục đích đi Somalia, anh làm thế nào biết được nơi cô muốn đi? Cô không có thói quen nói mớ đó chứ?
"Đúng vậy, anh ta nói anh ta muốn đi Somalia."
"Trời ạ..." Lãnh Tang Thanh sắp rời khỏi sân bay, quay lại điện thoại thiếu chút nữa mà mạnh mẽ hôn nó, "Phác Tuệ, tớ muốn đi Somalia, cám ơn cậu, tới nơi tớ sẽ gọi điện cho cậu." Nói xong liền cúp điện thoại, quay người nhanh nhẹn bước vào thang máy, nhấn mạnh tầng trên cùng...
_____________________
Niếp Ngân vẫn ngồi chỗ cũ mà đọc báo, đối với sự trở lại của Lãnh Tang Thanh cũng không thấy kì lạ, chỉ hơi nhìn cô một chút, nhàn nhạt cười.
"Niếp Tích.." mắt của cô xoay tròn, thấy anh hơi nhíu mày, lại vội vàng đổi giọng, "À không, Niếp tiên sinh."
"Ừ." Anh chỉ từ trong mũi hừ một tiếng, không hề mở miệng.
"Việc đó..." Lãnh Tang Thanh mím môi, giọng nói cũng trở nên ngọt liệm, kéo tay áo của anh, "Nghe nói, chúng ta sẽ đi Somalia đúng không?"
Niếp Ngân theo bàn tay nhỏ bé nhìn khuôn mặt "Nịnh bợ" của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, nhưng cũng chỉ yên lặng "Sửa lời cô", "Là tôi muốn đi Somalia."
Lãnh Tang Thanh nghe ra ý của anh, mặt dù có chút lo lắng, trong đầu liên tục nghĩ ra biện pháp, vừa rồi cô chủ động bỏ đi, bây giờ lại quay về có chút mất mặt, nhưng vì để đi đến Somalia, cô sẽ nhịn.
"Vậy...Chúng ta đi đến đó thế nào? Có phải là máy bay tư nhân không?" Cô cẩn thận lựa lời mà hỏi, tốt nhất là như thế, nếu không cô muốn đi anh cả cô cũng không cho cô đi.
"Máy bay đang nạp nhiên liệu, vài phút sau tôi sẽ xuất phát." Anh không điếm xỉa đến lời nịnh hót của cô.
"Vài phút sau?" Lãnh Tang Thanh thiếu chút nữa thét ra tiếng, vài phút sau anh sẽ rời khỏi đây, nói cách khác, cô muốn thuyết phục anh ta chỉ còn lại vài phút đồng hồ?
Làm sau bây giờ?
"Cái đó... Niếp tiên sinh." Cô không thể tỏ ra nhiệt tình thái quá, chỉ có thể dùng phương pháp dụ dỗ, thành thật mà lắc lắc tay anh, đem khuôn mặt kề sát vào người anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Hành trình này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có tôi ở bên cạnh anh sẽ rất tốt, có thể nói chuyện cùng anh, thời gian sẽ rất nhanh trôi qua."
Niếp Ngân quay đầu nhìn người phụ nữ đang kéo cánh tay của mình, không lập tức đem cô đẩy ra, cũng không nói chuyện. Lãnh Tang Thanh thấy mắt anh nhìn chằm chằm vào tay cô, sau đó xấu hổ mà buông ra, lại đặc biệt đưa mắt nhìn anh vuốt thẳng ống tay áo, lại nhìn vẻ mặt anh, cười, "Anh không nói lời nào, tôi coi là anh đồng ý rồi nha."
Khóe môi anh hơi cong lên, "Vừa không không phải chính cô cự tuyệt sao, tôi không thích ép buộc người khác."
"Không hề, anh nào có ép buộc người khác?" Lãnh Tang Thanh vừa nghe giọng điệu của anh giống như có một chút trì hoãn, vội vàng giải thích: "Là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngài đại nhân đại lượng đừng nhớ lời của tiểu nhân đã nói, đừng canh cánh trong lòng."
Tầm mắt Niếp Ngân dường như mang theo ý cười, lại ngầm che dấu, sau khi nhìn cổ tay một chút, nhàn nhạt mở miệng, "Còn năm phút nữa."
Dù sao cũng là máy bay cá nhân mà, tại sao phải vội như thế?" Lãnh Tang Thanh vội vàng đè cổ tay anh xuống, nụ cười càng thêm sáng lạn, "Anh biết một nơi như Somalia mà phong cảnh mặc dù rất đẹp, nhưng rất nguy hiểm, nếu anh đi một mình, sao tôi có thể yên tâm được chứ?"
Niếp Ngân nhíu mày nhìn cô, giống như không hiểu ý cô.
Lãnh Tang Thanh hắng giọng, "Tôi cũng nghe nói Somalia an ninh không tốt lắm, anh nói một đại thiếu gia như anh, tay trói gà không chặt, ngộ nhỡ bị bắt cóc hoặc bị cướp thì phả làm sao? Lại có thể phía bên kia thấy anh đẹp trai, nổi lên sắc tâm thì sao? Anh với người bình thường có sự khác biệt, Suy nghĩ đơn thuần như thế bị người đàn ông lừa thì sao? anh..."
Nói liền một hơi, cô chỉ thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, lông mày cũng từ từ giãn ra, lại vội sửa lời: "Anh dừng hiểu lầm, tôi chỉ ví dụ mà thôi, chẳng qua là nghĩ cho anh, hai người chúng ta cùng đồng hành là thích hợp nhất, hơn nữa xuất thân của tôi là học y, trên đường ngộ nhỡ anh có đau đẩu nhức óc gì cũng không cần lo lắng.
Khóe miệng Niếp Ngân thoáng cong lên, hình như vừa muốn mở miệng, một thuộc hạ gõ cửa, cung kính nói, "Niếp tiên sinh, ngài có thể xuất phát rồi."
Anh gật đầu, vừa muốn đứng dậy đã bị Lãnh Tang Thanh túm lại,
"Niếp tiên sinh, tôi nòi với anh nhiều như vậy, anh sẽ không làm ngơ chứ?"
"Chúng ta đi." Anh thoát khỏi sự vướng víu của cô, đứng dậy lấy tay chỉnh cà-vat, thản nhiên nói.
Lãng Tang Thanh cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ cô quạnh, lần này cô không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng cầm túi đi đến trước mặt anh, cúi đầu nói, "Này...Chúc anh đi đường vui vẻ."
Làm khó người khác thực sự không phải là tác phong của cô, nếu đã cầu xin lâu như vậy, cô cũng biết cái gì gọi là chừng mực, dẫu sao hai người bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau, cũng không phải là bạn bè, người thân dựa vào cái gì nhất định phải đáp ứng yêu cầu của cô chứ?
Niếp Ngân thực không ngời tớ cô lại bỏ qua như vậy, có chút giật mình, thấy cô đi tới cửa, ngay lúc cô chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài, anh liền mờ miệng,
"Cô nói cô học y?"
"Đúng vậy." Lãnh Tang Thanh ỉu xìu mà nói.
"Lần sau nhớ kỹ, không có tiền đừng học người khác đi du lịch." Niếp Ngân đột nhiên nói một câu như thế.
Lãnh Tang Thanh liên quay đầu lại nhìn anh, thấy đôi mắt anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng điệu dường như...
"Niếp tiên sinh, anh..."
"Tôi thực sự đang cần một người học y bên cạnh chăm sóc, coi như cô trả nợ tôi chi phí du lịch." Niếp ngân cầm áo khoác, không điếm xỉa tới cô.
Lãnh Tang Thanh thoáng cái phản ứng trở lại, reo hò một tiếng sau đó như kẹo cao su, "quấn" trên người Niếp Ngân, không khách khí mà kéo cánh tay anh, cũng không quan tâm là anh không vừa ý với hành động thân mật như vậy, mặt mày hớn hở mà ngửa đầu nhìn anh, "Anh... Đồng ý mang tôi cùng đi?"
Niếp Ngân cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như miếng ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làm anh nổi lên một chút hoảng hốt, lại thấy vẻ mặt vui vẻ của cô như thế, cô thể cô không chút cố kỵ mà dán lên cánh tay anh, cuối cùng làm anh có chút không muốn mà rút ra.
"Có thể mang theo cô, có điều tốt nhất nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, đừng cho tôi gặp rắc rối, đừng quấy rối tôi". Ngữ khí của anh hơi khác một chút.
"Thật tốt quá, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh. Lãnh Tang Thanh thật sự rất vui, cô lập tức sẽ được đến Somalia bằng máy bay, cô lập tức có thể bước trên mảnh đất đó.
Tâm tình Niếp Ngân vốn bình tĩnh dường như cũng bị cô lây nhiễm, nhìn cánh tay nhỏ đang khoát lên người anh, nhẹ giọng nói, "Cô sẽ không cùng người đàn ông khác nhiệt tình như vậy chứ?"
Lãnh Tang Thanh theo ánh mắt anh nhìn xuống, thoáng cái có phản ứng, vội vàng buông tay, cười cười, "Dương nhiên không phải, anh... Không phải tình huống đặc biệt sao?"
Anh là một người đồng tính, cô mới không lo lằng anh sẽ có ý gì với cô đâu, người như thế đối với phụ nữ không có nhiều hứng thú, cho nên cô mới có chút hành động lớn mật, coi như bạn gái thôi.
Niếp Ngân ngay từ đầu phản ứng không có ý tứ gì, sau đó hiểu ra trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đôi mày đột nhiên nổi lên tia không vui, bỏ cánh tay cô ra, không nói gì sảy bước ra khỏi phòng nghỉ.
"Này, chờ chút", lần này Lãnh Tang Thanh lập tức đuổi theo.
Bước chân Niếp Ngân rất dài, bước đi cũng nhanh hơn, Lãnh Tang Thanh chỉ có thể liên tiếp chạy chậm phía sau, nhìn cảnh này vẫn rất ấm áp...
Hành trình, sắp bắt đầu, tươi đẹp hay không, thì...
Dọc theo đương đi, xe vẫn chưa từng dừng lại;
Dọc theo đường đi, dù Lãnh Tang Thanh có hỏi thế nào, đe doa dụ dỗ ra sao, người đàn ông bên cạnh vẫn yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến khi, Lãnh Tang Thanh không còn chút sức nào.
Đến khi, cô mệt mỏi, không khách khí mà ngủ...
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cô tỉnh dậy, cảm thấy bên dưới cơ thể rất mềm mại, giống như đang nằm trên đám mây, rất thoải mái đến nổi không muốn mở mắt, trong không khí hình như có mùi xạ hương rất nhạt, khiến cô càng cảm thấy an tâm, hình như mình đang ở trên thiên đường.
Ánh mắt giật giật, cô thoải mái thở dài một hơi, vừa muốn xoay người ngủ thêm một hồi nữa, bên tai lại truyền đến âm thanh của tiếng lật báo, mặc dù chỉ là một tiếng, nhưng cô nghe được rất rõ.
Liền mở mắt ra, từ trên tờ báo mà nhìn tới, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông kia.
Thời gian như dừng lại, cô chớp chớp mắt mà nhìn anh, còn anh, tâm tình cũng không có chút thay đổi nào, cùng cô đối mặt, sau đó cầm tờ báo để sang một bên, chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
Hơn nửa ngày, cô cũng không có phản ứng gì.
Đó là loại tình huống gì?
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, trên đầu là một chùm đèn pha lê rất to, xung quanh là những ánh sáng vụn vặt, thảm trải sàn màu trắng, bàn trà màu trắng... Tất cả đều hết sức sạch sẽ từ trong ra ngoài toàn là màu trắng, nơi này là...
"Binh" một cái, cô đột nhiên ngồi bật dậy, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện bản thân hóa ra đang nằm ngủ trên đùi anh, bên dưới là sô pha.
Đây là đâu, cô không nhớ cô ngủ lúc nào, trong lúc ngủ, làm thế nào mà anh lại đem cô đến đây được chứ? Một lúc lâu sau, tay cô chỉ chỉ, có chút xấu hổ mà nói, "Cái đó... Chân của anh không sao chứ?"
Cô ngủ thêm một lúc nữa, có lẽ sẽ không đi được." Âm thanh của anh vẫn điềm đạm.
Lãnh Tang Thanh đưa tay vuốt vuốt tóc, cắn cắn môi không biết nên nói cái gì cho tốt, người đàn ông này thật khó hiểu, chân tê thì nói một tiếng, có thể để cô nằm bừa lên sô pha thì tốt rồi, còn liên tục ngồi ở đây mà đọc báo nữa?
"Đây là nơi nào?" Cô đứng dậy vận động gân cốt, lại thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, lập tức có phản ứng, " Phòng nghỉ ở sân bay?"
Niếp Ngân không để ý đến cô, lại tự mình đọc báo.
Lãnh Tang Thanh nhận ra nơi này, vội vã lấy túi, vừa liếc qua điện thoại di động, lại lớn tiếng mở miệng, "Điện thoại của tôi là do anh nghe?"
"Chỉ không muốn cho bạn cô lo lắng mà thôi." Anh lại giở trang báo tiếp theo, đúng là báo Pháp, các chữ viết đẹp đẽ như nhảy múa, sau khi anh đọc xong trang báo, yên lặng mà hơi nhíu mày.
Lãnh Tang Thanh trừng mắt, hơn nửa ngày mới hỏi một câu, "Anh đã nói gì với Phác Tuệ?"
"Nói cô tình nguyện theo tôi đi du lịch." Niếp Ngân vừa nhìn tờ báo vừa trả lời, đôi lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ việc gì đó.
Lãnh Tang Thanh không nhìn kĩ sự thay đổi trên gương mặt anh, một tay giựt lấy tờ báo, đối mặt với anh, "Niếp Tích, tôi nói muốn theo anh du lịch khi nào?"
Nụ cười nhạt nhạt bên môi, "Tôi tưởng là cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Ách?
"Đầu tiên là thay bạn bè đòi lại công bằng, sau đó gọi là cái gì tinh thần đòi bồi thường, tôi hỏi bạn cô rồi, cô muốn bồi thường đơn giản là vì muốn đi du lịch."
"Hả? Phác Tuệ nói như vậy với anh?” Lãnh Tang Thanh há to miệng...
Niếp Ngân nhìn cô, không nói gì nữa.
"Anh... Đừng có tự đại, tôi làm sao biết lòng tốt của anh là thật hay giả? Lãnh Tang Thanh cầm túi đi ra ngoài, quên đi, cô cũng không muốn chơi với lửa, nếu anh đã biết mục đích của cô, vậy số tiền này không thể lấy được rồi.
Niếp Ngân miễn cưỡng giương mắt nhìn bóng lưng của cô một chút, cũng không đứng dậy ngăn cản, để cô tùy ý rời đi.
Phòng khách trên lầu, đúng là phòng riêng dành cho nhân viên trên máy bay nghỉ ngơi, so với phòng VIP có chỗ khác nhau, ở đây không tao nhã bằng, người nước ngoài không thể vào được.
Lãnh Tang Thanh đi vào thang máy, trực tiếp ấn tầng cuối cùng, lấy điện thoại ra hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của một người. Điện thoại rất nhanh kết nối, Phác Tuệ không ngờ cô sẽ gọi điện đến, hưng phấn mà hỏi thăm hành trình của cô ra sao.
"Anh ta rốt cục nói với cậu cái gì hả?"
"Làm sao vậy, Tang Thanh, anh ta cũng không nói với tớ cái gì, chỉ nói cho tớ biết, cậu sẽ cùng anh ta đi du lịch, à, đến Somalia."
"Somalia? Lãnh Tang Thanh sửng sốt. Trước khi mua đồ đúng là vì mục đích đi Somalia, anh làm thế nào biết được nơi cô muốn đi? Cô không có thói quen nói mớ đó chứ?
"Đúng vậy, anh ta nói anh ta muốn đi Somalia."
"Trời ạ..." Lãnh Tang Thanh sắp rời khỏi sân bay, quay lại điện thoại thiếu chút nữa mà mạnh mẽ hôn nó, "Phác Tuệ, tớ muốn đi Somalia, cám ơn cậu, tới nơi tớ sẽ gọi điện cho cậu." Nói xong liền cúp điện thoại, quay người nhanh nhẹn bước vào thang máy, nhấn mạnh tầng trên cùng...
_____________________
Niếp Ngân vẫn ngồi chỗ cũ mà đọc báo, đối với sự trở lại của Lãnh Tang Thanh cũng không thấy kì lạ, chỉ hơi nhìn cô một chút, nhàn nhạt cười.
"Niếp Tích.." mắt của cô xoay tròn, thấy anh hơi nhíu mày, lại vội vàng đổi giọng, "À không, Niếp tiên sinh."
"Ừ." Anh chỉ từ trong mũi hừ một tiếng, không hề mở miệng.
"Việc đó..." Lãnh Tang Thanh mím môi, giọng nói cũng trở nên ngọt liệm, kéo tay áo của anh, "Nghe nói, chúng ta sẽ đi Somalia đúng không?"
Niếp Ngân theo bàn tay nhỏ bé nhìn khuôn mặt "Nịnh bợ" của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, nhưng cũng chỉ yên lặng "Sửa lời cô", "Là tôi muốn đi Somalia."
Lãnh Tang Thanh nghe ra ý của anh, mặt dù có chút lo lắng, trong đầu liên tục nghĩ ra biện pháp, vừa rồi cô chủ động bỏ đi, bây giờ lại quay về có chút mất mặt, nhưng vì để đi đến Somalia, cô sẽ nhịn.
"Vậy...Chúng ta đi đến đó thế nào? Có phải là máy bay tư nhân không?" Cô cẩn thận lựa lời mà hỏi, tốt nhất là như thế, nếu không cô muốn đi anh cả cô cũng không cho cô đi.
"Máy bay đang nạp nhiên liệu, vài phút sau tôi sẽ xuất phát." Anh không điếm xỉa đến lời nịnh hót của cô.
"Vài phút sau?" Lãnh Tang Thanh thiếu chút nữa thét ra tiếng, vài phút sau anh sẽ rời khỏi đây, nói cách khác, cô muốn thuyết phục anh ta chỉ còn lại vài phút đồng hồ?
Làm sau bây giờ?
"Cái đó... Niếp tiên sinh." Cô không thể tỏ ra nhiệt tình thái quá, chỉ có thể dùng phương pháp dụ dỗ, thành thật mà lắc lắc tay anh, đem khuôn mặt kề sát vào người anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Hành trình này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có tôi ở bên cạnh anh sẽ rất tốt, có thể nói chuyện cùng anh, thời gian sẽ rất nhanh trôi qua."
Niếp Ngân quay đầu nhìn người phụ nữ đang kéo cánh tay của mình, không lập tức đem cô đẩy ra, cũng không nói chuyện. Lãnh Tang Thanh thấy mắt anh nhìn chằm chằm vào tay cô, sau đó xấu hổ mà buông ra, lại đặc biệt đưa mắt nhìn anh vuốt thẳng ống tay áo, lại nhìn vẻ mặt anh, cười, "Anh không nói lời nào, tôi coi là anh đồng ý rồi nha."
Khóe môi anh hơi cong lên, "Vừa không không phải chính cô cự tuyệt sao, tôi không thích ép buộc người khác."
"Không hề, anh nào có ép buộc người khác?" Lãnh Tang Thanh vừa nghe giọng điệu của anh giống như có một chút trì hoãn, vội vàng giải thích: "Là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngài đại nhân đại lượng đừng nhớ lời của tiểu nhân đã nói, đừng canh cánh trong lòng."
Tầm mắt Niếp Ngân dường như mang theo ý cười, lại ngầm che dấu, sau khi nhìn cổ tay một chút, nhàn nhạt mở miệng, "Còn năm phút nữa."
Dù sao cũng là máy bay cá nhân mà, tại sao phải vội như thế?" Lãnh Tang Thanh vội vàng đè cổ tay anh xuống, nụ cười càng thêm sáng lạn, "Anh biết một nơi như Somalia mà phong cảnh mặc dù rất đẹp, nhưng rất nguy hiểm, nếu anh đi một mình, sao tôi có thể yên tâm được chứ?"
Niếp Ngân nhíu mày nhìn cô, giống như không hiểu ý cô.
Lãnh Tang Thanh hắng giọng, "Tôi cũng nghe nói Somalia an ninh không tốt lắm, anh nói một đại thiếu gia như anh, tay trói gà không chặt, ngộ nhỡ bị bắt cóc hoặc bị cướp thì phả làm sao? Lại có thể phía bên kia thấy anh đẹp trai, nổi lên sắc tâm thì sao? Anh với người bình thường có sự khác biệt, Suy nghĩ đơn thuần như thế bị người đàn ông lừa thì sao? anh..."
Nói liền một hơi, cô chỉ thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, lông mày cũng từ từ giãn ra, lại vội sửa lời: "Anh dừng hiểu lầm, tôi chỉ ví dụ mà thôi, chẳng qua là nghĩ cho anh, hai người chúng ta cùng đồng hành là thích hợp nhất, hơn nữa xuất thân của tôi là học y, trên đường ngộ nhỡ anh có đau đẩu nhức óc gì cũng không cần lo lắng.
Khóe miệng Niếp Ngân thoáng cong lên, hình như vừa muốn mở miệng, một thuộc hạ gõ cửa, cung kính nói, "Niếp tiên sinh, ngài có thể xuất phát rồi."
Anh gật đầu, vừa muốn đứng dậy đã bị Lãnh Tang Thanh túm lại,
"Niếp tiên sinh, tôi nòi với anh nhiều như vậy, anh sẽ không làm ngơ chứ?"
"Chúng ta đi." Anh thoát khỏi sự vướng víu của cô, đứng dậy lấy tay chỉnh cà-vat, thản nhiên nói.
Lãng Tang Thanh cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ cô quạnh, lần này cô không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng cầm túi đi đến trước mặt anh, cúi đầu nói, "Này...Chúc anh đi đường vui vẻ."
Làm khó người khác thực sự không phải là tác phong của cô, nếu đã cầu xin lâu như vậy, cô cũng biết cái gì gọi là chừng mực, dẫu sao hai người bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau, cũng không phải là bạn bè, người thân dựa vào cái gì nhất định phải đáp ứng yêu cầu của cô chứ?
Niếp Ngân thực không ngời tớ cô lại bỏ qua như vậy, có chút giật mình, thấy cô đi tới cửa, ngay lúc cô chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài, anh liền mờ miệng,
"Cô nói cô học y?"
"Đúng vậy." Lãnh Tang Thanh ỉu xìu mà nói.
"Lần sau nhớ kỹ, không có tiền đừng học người khác đi du lịch." Niếp Ngân đột nhiên nói một câu như thế.
Lãnh Tang Thanh liên quay đầu lại nhìn anh, thấy đôi mắt anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng điệu dường như...
"Niếp tiên sinh, anh..."
"Tôi thực sự đang cần một người học y bên cạnh chăm sóc, coi như cô trả nợ tôi chi phí du lịch." Niếp ngân cầm áo khoác, không điếm xỉa tới cô.
Lãnh Tang Thanh thoáng cái phản ứng trở lại, reo hò một tiếng sau đó như kẹo cao su, "quấn" trên người Niếp Ngân, không khách khí mà kéo cánh tay anh, cũng không quan tâm là anh không vừa ý với hành động thân mật như vậy, mặt mày hớn hở mà ngửa đầu nhìn anh, "Anh... Đồng ý mang tôi cùng đi?"
Niếp Ngân cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như miếng ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làm anh nổi lên một chút hoảng hốt, lại thấy vẻ mặt vui vẻ của cô như thế, cô thể cô không chút cố kỵ mà dán lên cánh tay anh, cuối cùng làm anh có chút không muốn mà rút ra.
"Có thể mang theo cô, có điều tốt nhất nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, đừng cho tôi gặp rắc rối, đừng quấy rối tôi". Ngữ khí của anh hơi khác một chút.
"Thật tốt quá, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh. Lãnh Tang Thanh thật sự rất vui, cô lập tức sẽ được đến Somalia bằng máy bay, cô lập tức có thể bước trên mảnh đất đó.
Tâm tình Niếp Ngân vốn bình tĩnh dường như cũng bị cô lây nhiễm, nhìn cánh tay nhỏ đang khoát lên người anh, nhẹ giọng nói, "Cô sẽ không cùng người đàn ông khác nhiệt tình như vậy chứ?"
Lãnh Tang Thanh theo ánh mắt anh nhìn xuống, thoáng cái có phản ứng, vội vàng buông tay, cười cười, "Dương nhiên không phải, anh... Không phải tình huống đặc biệt sao?"
Anh là một người đồng tính, cô mới không lo lằng anh sẽ có ý gì với cô đâu, người như thế đối với phụ nữ không có nhiều hứng thú, cho nên cô mới có chút hành động lớn mật, coi như bạn gái thôi.
Niếp Ngân ngay từ đầu phản ứng không có ý tứ gì, sau đó hiểu ra trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đôi mày đột nhiên nổi lên tia không vui, bỏ cánh tay cô ra, không nói gì sảy bước ra khỏi phòng nghỉ.
"Này, chờ chút", lần này Lãnh Tang Thanh lập tức đuổi theo.
Bước chân Niếp Ngân rất dài, bước đi cũng nhanh hơn, Lãnh Tang Thanh chỉ có thể liên tiếp chạy chậm phía sau, nhìn cảnh này vẫn rất ấm áp...
Hành trình, sắp bắt đầu, tươi đẹp hay không, thì...
Bình luận truyện