Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 42



Trong tay Âu Tuấn Trình cầm lệnh bài của Bác Vọng hầu phủ, Thịnh Ngọc Minh ngươi thật to gan. Từng nghe qua Thịnh Ngọc Minh nói rất thích tiên tri Lưu Đình, muốn có hắn, Lưu Đình là người của tiên hoàng, trước khi chết tiên hoàng đã nhắc nhở ta phải hảo hảo đối đãi Lưu Đình, ngươi thật là tên háo sắc lớn mật, trong mắt ngươi còn có hoàng thượng sao! Hắn nghĩ đi nghĩ lại, sai, vạn nhất có người hãm hại Bác Vọng hầu thì sao, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

“Người đâu, kiểm tra xem trong phủ Bác Vọng hầu có gì dị thường không.” Âu Tuấn Trình nói.

Tiểu thái giám vội vã chạy ra, một lúc sau đã đã trở về, hắn nói với Âu Tuấn Trình: “Khởi bẩm hoàng thượng, mọi chuyện trong Bác Vọng hầu đều bình thường, nhưng Hầu gia có mang về một cái rương lớn, rương rất lớn, chứa một người cũng không thành vấn đề.” Sắc mặt Âu Tuấn Trình thoáng chốc thay đổi, quả thật là hắn làm!

“Người đâu, gọi Vương Nguyên Võ tướng quân tới cho trẫm!” Âu Tuấn Trình lập tức phân phó tiểu thái giám bên người. Tiểu thái giám cũng biết sự tình không ổn, lập tức chạy đi tìm Vương tướng quân.

Tâm tình Âu Tuấn Trình chán nản tới cực điểm, thái giám đi vào mà nói: “Bệ hạ, mời dùng bữa.”

“Dùng bữa, dùng cái gì mà dùng!” Trong lòng Âu Tuấn Trình nghẹn ứ cả một cỗ hoả không chỗ phát tiết, Trình Thu Vũ, lúc này hắn lại rời đi, chết tiệt, ngày hôm qua ta bắt hắn bãi quan về nhà làm ruộng, tại sao tên gia khỏa này lại không thể vào cung lấy lòng ta một chút, ta sẽ vui vẻ mà cho hắn phụ chức, cái tên đầu gỗ đáng chết!

“Gọi thừa tướng đại nhân lại đây, phái người canh giữ Lim điện, có chuyện gì thì bẩm báo lại cho trẫm.” Trong lòng Âu Tuấn Trình mắng, dám vui đùa trước mũi ta, ta muốn xem các ngươi có thể tạo bao nhiêu sóng gió.

——— —————— ————

Vương Nguyên Võ mang binh vây quanh phủ đệ của Bác Vọng hầu, khiến phủ đệ một trận đại loạn, Vương Nguyên Võ dẫn người chạy ào ào vào phủ đệ, quản gia thị vệ ngăn cản bọn họ, Vương Nguyên Võ giơ thánh chỉ, trừng mắt giết một thị vệ, mọi người đều nơm nớp lo sợ.

“Hầu gia các ngươi đâu?” Vương Nguyên Võ vận khôi giáp kim sắc, lông mày rậm nhíu chặt, lần này Bác Vọng hầu nhất định gặp đại họa!

“Hồi tướng quân, Hầu gia chúng ta nạp tân sủng, đang ở phòng ngủ của hậu viện. ..” Quản gia còn chưa nói xong, Vương Nguyên Võ quát một tiếng bất hảo! Hắn lập tức dẫn người chạy đến phòng ngủ của Thịnh Ngọc Minh, Vương Nguyên Võ còn chưa tới trước cửa phòng, chợt nghe thấy thanh âm bên trong không thích hợp, lần này Bác Vọng hầu chết chắc rồi, ngươi động đến người của tiên hoàng, huống chi tiên tri Lưu Đình chính là sư phó của hoàng thượng!

Vương Nguyên Võ lệnh binh sĩ đứng ở bên ngoài chờ, hắn giơ chân lên đạp cửa, đi vào phòng ngủ. Vương Nguyên Võ tiến đến, nhìn lên, trợn tròn mắt. Mặt Lưu Đình sưng phù lên, khóe miệng chảy tơ máu, cổ tay bị buộc chặt đầu giường, trên người đều là vết máu loang lổ. Thịnh Ngọc Minh nằm trên người Lưu Đình, hắn vừa thấy Vương Nguyên Võ tiến đến, cảm thấy giận dữ nói: “Vương tướng quân, ngươi quá thất lễ, tự tiện xông vào phòng ngủ bản quan làm gì.”

Vương Nguyên Võ vừa nghe những lời này của Thịnh Ngọc Minh, lửa giận dấy lên trong lòng, bàn tay to như thiết trảo, nắm tay Thịnh Ngọc Minh kéo ra sau, Thịnh Ngọc Minh bị vứt ra đến cửa. Vương Nnguyên Võ quát, “Trói lại đưa vào thiên lao cho ta!”

Lưu Đình suy yếu giơ mí mắt lên, hắn khóc không ra nước mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Giết ta đi Vương tướng quân, ta còn mặt mũi nào để sống trên đời.”

Trên giường đều là vết máu, là do Lưu Đình giãy dụa phản kháng sự tàn nhẫn ngược đãi của Thịnh Ngọc Minh, Vương Nguyên Võ không đành lòng nhìn nữa. Hắn cầm lấy chăn trùm lên thân thể đầy vết thương của Lưu Đình, ôm lấy hắn, nhỏ giọng thoải mái nói: “Hoàng thượng phái hạ quan tới cứu người, không có việc gì nữa, hạ quan đưa người hồi cung, không còn việc gì nữa.”

Lưu Đình cuộn trong chăn khóc nức nở, báo ứng đây là báo ứng, Lưu Đình, ngươi còn có mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng, Lưu Đình, ngươi còn tư cách ở lại hoàng cung sao. Vương Nguyên Võ sai người áp giải Bác Vọng hầu vào thiên lao, cũng bắt toàn bộ người nhà của Bác Vọng hầu, tự mình hộ tống Lưu Đình hồi hoàng cung. Lưu Đình trở lại trong cung, ngự y khám và chữa bệnh cho hắn. Âu Tuấn Trình vội vã đến thăm Lưu Đình, Lưu Đình hôn mê bất tỉnh, trên người đều là vết tích bị bạo ngược. Từ nhỏ đến lớn Lưu Đình đối với Âu Tuấn Trình phi thường tốt, Âu Tuấn Trình và Lưu Đình giống như người một nhà, hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lưu Đình, thập phần tức giận, tên Thịnh Ngọc Minh chết tiệt!

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam ngồi gần cửa sổ của Thiên Hương Minh ăn thịt hươu uống rượu chay, nhìn thấy một trận đại loạn trên đường, thủ lĩnh cấm vệ quân Vương Nguyên Võ đang áp giải người của Bác Vọng hầu phủ. Đoan Mộc Dĩnh gọi thị nữ tới nói, “Nói cho chủ tử của ngươi, cừu nhân của hắn đã bị bắt, không lâu sau sẽ bị xử tử.”

Thị nữ vừa nghe Đoan Mộc Dĩnh nói như vậy, lập tức chạy đến hậu viện báo tin. Đoan Mộc Thanh Lam duỗi thắt lưng, ngả ra đằng sau, lười biếng nói: “Trẫm đã bảo Dư nhi, Sỏa Căn và sư phụ của hắn quay về Tề quốc, chuyện Lưu Đình bị bắt cóc không còn đối chứng, Âu Tuấn Trình, trẫm xem ngươi xử lý thế nào.”

“Nhìn một cái, thương cảm a, thương cảm quốc sư, thương cảm Bác Vọng hầu. Trời xanh a, chuyện của phụ hoàng làm, ta không quan hệ ni, muốn tính sổ thì tìm phụ hoàng ta a.” Đoan Mộc Dĩnh hai tay tạo thành chữ thập, thành kính hướng về phía trước cầu khẩn.

“Được rồi a, tiểu bại hoại, là chủ ý của ai, hiện tại ngươi phủi tay sạch sẽ.” Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, dùng sức nhu nhu đầu Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh giãy dụa, che đầu oa oa kêu to.

Thật vất vả mới tránh được ma trảo của Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dĩnh chỉnh lại đầu, tóc đều rối loạn. Phụ thân này đã bao nhiêu tuổi, so với ta còn trẻ con hơn. Đoan Mộc Dĩnh sờ sờ đầu, oán giận nói, “Đừng tưởng rằng nhi thần không biết người tìm người giả trang thích khách giết chúng ta, vu oan cho Tố Vân cung, phụ hoàng với nhi thần là tám lạng nửa cân.”

“Ngươi đã biết, lần sau phụ hoàng sẽ hành sự cẩn thận, nếu ngươi có thể biết, vạn nhất Âu Tuấn Trình nhìn ra thì trẫm đâu còn gì vui mà xem.” Đoan Mộc Thanh Lam vuốt cằm, nhíu mày, cố làm ra biểu tình thận trọng của một đế vương

“Phụ hoàng, chúng ta an bài như thế, Âu Tuấn Trình sẽ cùng chúng ta liên thủ sao?” Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Xuất phát từ lợi ích hai bên, hắn sẽ liên thủ cùng chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam gắp cho Đoan Mộc Dĩnh một khối thịt, mấy ngày nay hài tử này ăn nhiều thịt, ôm rất thoải mái, Đoan Mộc Thanh Lam quyết định phải dưỡng phì Đoan Mộc Dĩnh.

“Bác Vọng hầu là kẻ ham sắc dục, chết là đáng.” Đoan Mộc Dĩnh giơ lên ly rượu, hướng Thịnh Ngọc Minh bị cấm về quân mang đi, kính một chén

Chợt nghe tiếng bước chân thùng thùng ngoài hành lang, có người vừa đi vừa cười, cửa bị đẩy ra, Tang gia cười to đi vào. Tang gia tiến đến hành lễ với Đoan Mộc Thanh Lam: “Đa tạ bệ hạ báo thù rửa hận cho Tang thị, thống khoái! Quá thống khoái!”

Tang Gia vẫn thích nói hai chữ “thống khoái” như vậy.

“Tang tiên sinh hà tất nhiều lễ như vậy, chúng ta đều là người Tề quốc, đều là đồng tông đồng nguyên, giúp đỡ nhau là đương nhiên.” Đoan Mộc Thanh Lam biểu hiện như đại hiệp, nói ra tâm huyết trên giang hồ.

Tang gia nghe hắn nói cũng cảm động, mắt hàm nhiệt lệ. Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Lại đây, Tang tiên sinh ngồi xuống, cùng nhau thống khoái uống mấy chén.”

“Hảo, thảo dân tựu bồi hoàng thượng uống rượu, thảo dân là người thích thống khoái, hôm nay cùng uống rượu, không say không về.” Tang Gia phân phó thị nữ bên người. Thị nữ cười nhu tình như nước, trong lòng vui vẻ vì Tang gia vui vẻ, nàng vội vã đẩy cửa ra đi ra ngoài, không lâu sau có mấy thị nữ bưng tới rượu chay cùng thịt hươu, mọi người nâng cốc, thống khoái chè chén.

Thị nữ bên người Tang gia đi qua hành lang, cúi đầu đi trước, cẩn thận tiêu sái qua bậc thang, vừa nhấc đầu, trước mắt là cửa hình bán nguyệt, phía sau cửa là tiểu đình viện, trồng nhiều thanh tùng và liễu, mô phỏng theo bình dân tạo mấy gian phòng bằng cỏ tranh, mỗi gian đều được treo rèm cửa, thị nữ xốc rèm cửa lên, đi vào trong phòng. Một lão thái thái ngồi ở trên ghế tay cầm trúc trượng, ho khan vài tiếng, thị nữ bên người lão thái thái đang cầm một chén thuốc.

“Lão tổ tông, có đại hỉ.” Thị nữ cười thỉnh lão thái thái, lão thái thái có điểm không rõ, thị nữ này là thiếp thất Tang gia yêu nhất, bình thường nàng đều thay mặt Tang gia quản lý Thiên Hương Minh.

“Hồng Tiêu, lão thái thái ta đã một trăm tuổi, còn có việc gì vui.” Lão thái thái đau thương nói.

“Lão thân tám mươi tuế rời đi, còn có đại hỷ sự gì.”

Hồng Tiêu đi tới bên người lão thái thái, nhỏ giọng nói bên tai, “Hôm nay cừu nhân của cúng ta bị quan phủ bắt, nghe nói sẽ bị xử tử, Thịnh Ngọc Minh bị xét nhà.”

“Thật sao, quả thật là đại hỷ sự! Ha ha ha. .” Lão thái thái vừa nghe, tâm tình thư sướng tựa như ăn linh đan diệu dược, cảm giác tật bệnh đều không còn.

“Ai giúp chúng ta báo thù, phải trọng trọng cảm tạ.”

“Hiếu thân vương cùng thánh thượng của Tề quốc âm thầm làm, người biết là được, nghìn vạn lần bảo mật.” Hồng Tiêu nhỏ giọng nói.

“Hảo, ta còn sống được đến ngày báo thù, thống khoái!” Lão thái thái vui mừng, nhỏ giọng nói với Hồng Tiêu, “Đại cừu của Tang thị đã báo, nói cho Gia nhi, sau này phải thuần phục hoàng thượng, Tang thị sẽ tận tâm với hoàng thượng.”

“Hồng Tiêu đã biết, lão tổ tông, người đã khỏe nhiều, không còn ho nhiều như lúc nãy.”

“Đúng vậy, nghe được tin tức này trong lòng ta thống khoái, tâm lý thoải mái, đương nhiên không bệnh.” Lão thái thái như phảng phất tuổi còn trẻ, dung quang toả sáng, “Đi, chúng ta đi nhìn Thịnh Ngọc Minh giờ ra cái dạng gì.”

“Vâng, Hồng Tiêu đỡ người đi xem náo nhiệt.” Hồng Tiêu ôn nhu nói, nâng dậy lão thái thái, lão thái thái hôm nay đi đứng lưu loát, một già một trẻ bước nhanh ra cửa xem náo nhiệt.

——— —————— ———–

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam uống không ít, Đoan Mộc Thanh Lam trăm chén không say, Đoan Mộc Dĩnh ba chén gục, Đoan Mộc Dĩnh tựa sát trên người Đoan Mộc Thanh Lam, rất giống tiểu hầu tử. Bọn họ tiêu sái bước đi.

“Tang gia chơi cờ dở rượu cũng dở, là ta nhường hắn, bằng không hắn sẽ say đến ngủ ba ngày.” Đoan Mộc Dĩnh nói không còn lưu loát. Đoan Mộc Thanh Lam buồn cười, Tang gia là bị Đoan Mộc Thanh Lam chuốc say, sao lại thành Đoan Mộc Dĩnh. Tiểu gia khỏa thật thú vị.

“Đúng đúng đúng, Tang Gia không chỉ chơi cờ dở, mà uống rượu cũng dơ, chỉ có Dĩnh nhi của ta trăm chén không say.” Đoan Mộc Thanh Lam đỡ lấy Đoan Mộc Dĩnh, nói mấy câu dễ nghe với tiểu quỷ này, Đoan Mộc Dĩnh cười híp cả con mắt.

“Ta là rượu phễu, ai cũng đừng nghĩ khiến ta say. . . .” Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam vừa đi vừa nói chuyện, mọi người trên đường đều tránh xa họ một chút, đã là con ma men thì không giảng đạo lý, gây ra chuyện cũng không ít.

Một đám hài tử vây quanh một người, vừa cười vừa nói, “Mau đến xem người điên, người điên, người điên!”

“Xem người điên tới, đại gia chạy mau a.” Một hài tử vừa chạy vừa kêu.

Người điên tóc tai chỉnh tể, diện mục ngăn nắp sạch sẽ, quần áo sạch sẽ. Ánh mắt ngốc lăng lăng, si ngốc ngây ngốc khập khiễng đi về phía trước, thấy thiếu niên chạy tới liền nhìn xem có phải người hắn muốn tìm hay không. Trong miệng người điên liên tục lẩm bẩm: “Bình nhi, Bình nhi, Bình nhi của ta.”

Trữ Tiểu Bạch! Đoan Mộc Dĩnh không nghĩ lại gặp hắn như vậy, hắn còn nghĩ bọn họ sẽ gặp nhau tại hoàng cung Lương quốc, Đoan Mộc Dĩnh còn nghĩ mình sẽ căm hận. Nhưng sự tình không có phát sinh như Đoan Mộc Dĩnh dự đoán, trên đại điện của Lương quốc không có bóng dáng người này. Lại ở trên đường gặp hắn, Đoan Mộc Dĩnh tỉnh rượu phân nửa. Đoan Mộc Dĩnh đứng ở trên đường ngốc lăng lăng nhìn Trữ Tiểu Bạch, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sẽ hung hăng chạy tới mắng hắn giết hắn, nhưng Đoan Mộc Dĩnh không hề động, có cái gì đó ngăn cản cước bộ, Đoan Mộc Dĩnh cũng không rõ ràng lắm. Hắn cũng giống như người điên, nhãn thần dại ra, trước mặt hiện lên khung cảnh ngày trước, hắn cũng được người kia quý trọng, cùng người kia thề non hẹn biển. Bên suối nước có hai thiếu niên ôm nhau cùng một chỗ, kể ra thật hâm mộ. Lập thệ sinh tử không rời. Nhưng sự tuyệt tình của người kia, lạnh lùng của người kia, người kia đứng trên thành lâu, diện vô biểu tình nhìn mình bị giết, tình là gì, yêu là gì, đều bị chiến đao trảm phá thành mảnh nhỏ. . . . Tất cả cảnh tượng giống như cánh hoa tử đằng theo gió bay đi, không để lại một vết tích. Đã từng căm hận như vậy, vô số lần trong mơ uy hiếp hắn, khiến cho hắn kinh khủng vạn phần, muốn hắn cho rằng mình là quỷ hồn dằn vặt hắn, muốn hắn không dám đi vào giấc ngủ. Hắn điên rồi, cuối cùng ngày hôm nay cũng nhìn thấy người này điên rồi, thế nhưng sao lại không vui sướng, báo thù chẳng lẽ không vui sướng sao?

“Bình nhi, Bình nhi của ta, ngươi ở nơi nào?” Trữ Tiểu Bạch như cái xác không hồn đi đến phía trước, bỗng nhiên con mắt của hắn phát quang nhìn thẳng vào Đoan Mộc Dĩnh, ôm cổ Đoan Mộc Dĩnh: “Bình nhi, Bình nhi của ta, vì sao ngươi không nói lời nào. Ta xin lỗi ngươi, ta nói chúng ta sinh chết cùng một chỗ, ta bán đứng ngươi, tha thứ ta đi, ta từ hôm nay trở đi hảo hảo đối đãi ngươi, sau này chỉ yêu thương một mình ngươi.”

Đoan Mộc Dĩnh sợ ngây người, hắn quên phản kháng. Đoan Mộc Thanh Lam chau mày, cố sức giật Trữ Tiểu Bạch ra, Trữ Tiểu Bạch không chịu buông tay, Đoan Mộc Thanh Lam giận dữ một chưởng đánh hắn bay ra ngoài. Đoan Mộc Thanh Lam sai tử y vệ bên người đến giết Trữ Tiểu Bạch, bị Đoan Mộc Dĩnh ngăn cản.

“Coi như hết, không cần tính toán với người điên làm gì.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

Đoan Mộc Thanh Lam khoát khoát tay, tử y vệ không hành động, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn biểu tình mất tự nhiên của Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng thập phần không hài lòng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài. Lúc này một phụ nhân chạy tới, hướng Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh xin lỗi: “Xin lỗi, phu quân nhà ta điên rồi, khiến các vị gặp phiền phức, đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha hắn a.” Nói xong phụ nhân chạy đến nâng Trữ Tiểu Bạch dậy, Trữ Tiểu Bạch đau nhức, che ngực, nôn ra một búng máu. Phụ nhân thay hắn lau khô vết máu, “Phu quân, chúng ta về nhà, không nên chạy loạn bên ngoài, Bình nhi của ngươi ở nhà chờ ngươi, theo ta trở về đi.”

“Bình nhi, Bình nhi, Bình nhi ở nơi nào. . .” Trữ Tiểu Bạch ngơ ngác đi theo phu nhân của hắn, hắn thường thường quay đầu lại nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh đau xót, nước mắt muốn chảy ra, nhịn xuống! Đoan Mộc Dĩnh ngươi phải nhịn xuống, ngươi không phải là Trình Thu Bình, ngươi là Đoan Mộc Dĩnh! Đoan Mộc Dĩnh chăm chú nắm tay Đoan Mộc Thanh Lam, đứng như tượng gỗ. Đoan Mộc Thanh Lam bỏ tay Đoan Mộc Dĩnh ra, ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam như hàn băng, đông lạnh khiến Đoan Mộc Dĩnh rùng mình một cái.

“Ngươi không quên hắn, vậy ta là cái gì, trong lòng ngươi ta là cái gì!” Lời của Đoan Mộc Thanh Lam giống như đao nhọn, đâm vào nội tâm Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh muốn nói, rồi lại nói không nên lời. Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, Đoan Mộc Thanh Lam là ái nhân của ta sao? Hắn là ái nhân của ta nhưng cũng là phụ thân của ta. Mặc dù bọn họ đang cùng nhau, nhưng Đoan Mộc Dĩnh chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới vị trí của Đoan Mộc Thanh Lam trong lòng hắn.

Đoan Mộc Thanh Lam lạnh lùng xoay người cùng tử y vệ rời đi, lưu lại Đoan Mộc Dĩnh đứng ở trên đường, Đoan Mộc Dĩnh rượu tỉnh, trong lòng một mảnh thanh minh. Đối mặt với hắn là một vị hoàng đế, những thứ Đoan Mộc Dĩnh có đều do vị hoàng đế này cấp, chỉ cần hoàng đế không vui, sẽ thu hồi tất cả ân sủng. Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên không muốn nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam, hắn biết Đoan Mộc Thanh Lam ghen, cũng biết mình chưa từng hứa hẹn gì, Đoan Mộc Thanh Lam là một vị hoàng đế, hắn rất ít khi lấy lòng người khác, Đoan Mộc Dĩnh thở dài một tiếng, chúng ta không làm được tình nhân thì chúng ta làm phụ tử, làm không được phụ tử, cái này thân thể là nhi tử của Đoan Mộc Thanh Lam, cùng lắm thì trả lại cho hắn, ta còn là ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện