Chương 77
Quà 20/10
Quân Thụy sau khi lâm triều trở về Phù Sơ Viên liền thấy một loạt cung nhân đang đứng bên ngoài phòng Tư Đồ Bích vẻ mặt khổ sở, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Vì vậy Quân Thụy liền bước nhanh vào trong phòng, vừa nhìn liền thấy Tư Đồ Bích đang ngồi trên nhuyễn tháp nhàn nhã đọc sách, vì vậy Quân Thụy nghĩ thầm người này đại khái là bị phương thuốc của thái y cùng với đủ loại kiêng khem đem chọc giận, không khỏi cười cười ngồi xuống bên cạnh y, ôn nhu hỏi: “Đang đọc cái gì đó?”
Tư Đồ Bích khẽ hừ một tiếng, cũng không cho Quân Thụy sắc mặt tốt, quay đầu tiếp tục đọc sách giống như không có người tồn tại. Quân Thụy vẫn cười hì hì không nổi giận, trái lại càng thêm vô cùng thân thiến tiến lại ôm ngang hông y, mũi cọ cọ vài cái vào cỗ đối phương, lại hôn một chút, thấy Tư Đồ Bích không nói lời nào tâm tư true chọc liền nổi lên, không ngừng chọc ghẹo lỗ tai y. Tư Đồ Bích xấu hổ không tôi, rụt rụt cái cổ muốn tránh thế nhưng lại không thánh được, chỉ có thể đặt sách xuống dùng tay chống cự.
“Ngươi… Ừ… Ngươi… làm gì đó…” Thanh âm của Tư Đồ Bích nghe không giống như đang kháng nghị, ngược lại giống như thỏa mãn hừ nhẹ, ngay cả chính y cũng vì vậy mà thẹn thùng không ít. Quân Thụy càng cười đến thập phần đắc ý, nhìn thấy y đã buông sách xuống liền thuận thế ôm người giở trò.
“Quân Thụy… ngươi… dừng tay…” Tư Đồ Bích yếu giọng nói. Thế nhưng bởi vì phan kháng quá yếu ớt nên có thể hoàn toàn không kể đến, bất quá Quân Thụy chỉ trêu chọc y một phen liền buông ra. Người trong lòng, trên gương mặt trắng nõn hiện ra sắc hồng nhạt, môi bị cắn đến hơi sưng, miệng còn đang khẽ mở thở dốc hổn hển, bộ dạng muốn bao nhiêu ngon miệng thì có bấy nhiêu ngon miệng, thế nhưng lời khuyên của thái y vẫn còn vang vọng bên tai hắn, Quân Thụy thật sự muốn học Liễu Hạ Huệ1, mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm tư không loạn.
“A Bích, ngươi vì sao lại đuổi đám người kia ra ngoài?” Quân Thụy giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của ái nhân, trái tim vẫn đang thình thịch đập loạn, thật là có chút nôn nóng, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ nguyên vẻ ôn nhu ổn trọng, từ khi hắn trở thành Hoàng đế vẫn chưa từng uất ức như vậy bao giờ.
Nói đến chuyện này, Tư Đồ Bích giống như vừa bị chú ngữ nào đó tác động sắc mặt liền lạnh xuống, quay đi không thèm nhìn mặt Quân Thụy, khiến Quân Thụy không khỏi sửng sốt.
“Ngươi…” Tư Đồ Bích cắn môi không nhìn hắn, nửa ngày mới lầm bầm, “Ngươi sao không quay về cung, lại tới đay làm gì?”
“Ừ?” Quân Thụy có chút không nghĩ ra, “Làm sao vậy?”
“Bệ hạ chính trực tráng niên, một đem có thể đến bảy lần, vì sao không về cung cùng những phi tử mới vừa tuyển chọn đ?”
Quân Thụy hoàn toàn không hiểu ra sao, lăng lăng nhìn y, Tư Đồ Bích quay đầu đi chỗ khác hơi hướng người về phái bên trong nhuyễn tháp, trung y màu trắng bởi vì lúc nãy vừa náo loạn đã hơi mở rông, lộ ra xưng quai xanh gầy gầy cùng làn da tuyết rắng, Quân Thụy hơn nữa ngày mới phản ứng được —— Thái độ của tổ tông này, hẳn là đang… ghen đi?
“Nghĩ gì thế?” Quân Thụy buồn cười nói, “Lại nghe ai huyên thuyên nói loạn rồi? Những kẻ đó thực là chán sống mà, cũng dám nói những lời nhàn thoại như vậy, trẫm liền đem bọn họ ra ngoài trượng tễ2…”
“Còn không biết người ta nói gì, thế nào đã muốn nghiêm phạt hạ nhân rồi?” Tư Đồ Bích quay đầu tà tà nhìn hắn, biểu tình giống như vô số lần trước đã nhìn, mang theo tính toán cùng châm chọc nhàn nhạt, , “Ngươi cho ta uống thứ thuốc kia, không phải vừa lúc có thể nói rõ vấn đề sao? Bên trong tất cả đều là… đều là… loại đồ vật đó…” Tư Đồ Bích có chút đỏ mặt, có vài chữ y không thể nói ra miệng, xấu hổ đến mức không nói được gì nữa.
“Hóa ra…” Quân Thụy bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời không thể nhịn được bật cười, vươn tay ôm chặt lấy Tư Đồ Bích sờ soạng, đến khi suýt nữa không nhịn được mới ngừng lại, mặt kề mặt, môi chạm môi, nhẹ giọng nói: “A Bích, ta chỉ có một mình ngươi, người khác ta không chạm vào.”
Tư Đồ Bích tính tình vốn biệt nữu, sau khi nghe lời này cũng di nói cái gì, dù sao những việc phòng the như vậy đối với nam nhân vẫn rất mẫn cảm, Tư Đồ Bích phải uống loại thuốc kia thật sự là có chút giận dữ cùng xấu hổ không chịu được. Lúc Cẩn nhi đem thành phần dược liệu nói cho y biết, y thiếu chút nữa đã thổ huyết!
“A Bích, đừng nóng giận, ta mang ngươi đi xem thứ tốt có được không? ” Quân Thụy ăn nói khép nép, lôi kéo cánh tay y lắc lắc, quả thực trẻ con đến cực điểm, còn không chờ Tư Đồ Bích tỏ thái độ liền vén chăn lên ôm người xuống, gọi cung nhân bên ngoài tiến vào hầu hạ y thay y phục, chờ y phục mặc xong liền chu đáo đỡ người ra ngoài. Vừa đến cửa tình cờ nhìn thấy Tư Đồ Cẩn đang bưng chén thuốc đến.
“Thập ca?” Tư Đồ Cẩn chào một câu, có chút không xác định nhìn Quân Thụy, thấy hắn một tay đang choàng qua eo Tư Đồ Bích, hai người giống như dính cùng một chỗ, nhãn thần liền ảm đạm, cúi đầu nhìn chén thuốc, nói, “Thập ca, thuốc đã sắc xong, là ta tự mình điều phối, không có… không có những thứ lộn xộn kia…”
Tư Đồ Bích vừa định nói với Tư Đồ Cẩn cái gì đó đã bị Quân Thụy ngăn chặn, hắn đột nhiên siết chặt eo y nghiêng đầu không chút dao động nói với Tư Đồ Cẩn, “Ngươi trước cứ cất chén thuốc này lại đi, ta dẫn y ra ngoài chơi một chuyến.”
Tư Đồ Cẩn cúi đầu, thoạt nhìn mang theo thất lạc rõ ràng, Tư Đồ Bích ngầm thở dài cũng không nói gì thêm, mặc cho Quân Thụy lôi kéo ngồi vào mã xa đi về hướng Hoàng cung.
Mã xa một đường liên tục trực tiếp chạy đến nơi nào đó trong cung mới dứng lại, trên đường chỉ cần Tư Đồ Bích tò mò muốn vén rèm lên xem bọn hắn rốt cuộc đã đi đến đâu đều bị Quân Thụy ngăn cản, một phen trêu đùa ôm ấp, quả thực khiến y quên mất dự định.
Đợi đến khi mã xa dừng lại liền có người vén rèm mời bọn họ đi ra, Tư Đồ Bích được Quân Thụy đở tay bước xuống xe, khi ngẩng đầu lên nhìn liền không khỏi ngây người —— Nơi bọn họ đến vốn không phải chỗ xa lạ gì, chính là địa phương đại diện quyền lực chính trị tối cao của vương triều Đại Thích, Ngự Thư phòng, Đông Noãn các.
Vốn Tư Đồ Bích đối với Đông Noãn các có hồi ức không tốt đẹp gì, vừa thấy đang đứng ở trước nơi đó sắc mặt liền lạnh đi vài phần, đang định phác tác lại nghe Quân Thụy ghé vào tai mình nói nhỏ: “Không nên suy nghĩ vẫn vơ, ta quả thật có thứ tốt cho ngươi xem.”
Tư Đồ Bích từ chối cho ý kiến, tùy ý để Quân Thụy nữa dìu nữa ôm vào Ngự Thư phòng. Bàn tay ấm áp đặt trên vai y ôm chặt truyền đến lực lượng không tầm thường, khiến Tư Đồ Bích đem những cảm giác không tốt đều vứt ra sau đầu.
Vào thư phòng, Tư Đồ Bích liền thấy một người đang chờ bên trong, người nọ nghe được tiếng bước chân liền bước đến hành lễ, tung hô “Ngô hoàng vạn tuế”, trong giọng nói còn mơ hồ dẫn theo một tia sung bái cuồng nhiệt, khiến người luôn không lớn không nhỏ trước Quân Thụy như Tư Đồ Bích không khỏi tâm tình dâng trào.
“Bình thân.” Quân Thụy lạnh nhạt nói, hắn đỡ Tư Đồ Bích ngồi vào cái ghế ngay bên cạnh án thư, Tư Đồ Bích tò mò quan sát người đang đứng bên dưới, quan phục màu đỏ, bên trên thêu đồ án trân cầm túi đeo ngân ngư, là một tứ phẩm văn quan, lại nhìn lên trên một chút, làn da tiểu mạch ngâm đen rõ ràng là quanh năm phơi thần dưới nắng, mày rậm mắt to, lấp lánh hữu thần, có vẻ rất đoan chính, bất quá làn môi hơi mỏng, thoạt nhìn là người cẩn thận đến mức hà khắc.
“Tống… Tống Tử Mặc…” Tư Đồ Bích lăng lăng kêu một tiếng, người đứng đó không phải là kẻ ngày đó ở Cảnh Nguyên tử triền lạn đã3 muốn y lưu lại trợ giúp xử lý thiên tai Tống Tử Mặc thì còn là ai nữa?
“Tư Đồ đại nhân.” Tống Tử Mặc khom người vái chào, Tư Đồ Bích tỏ vẻ muốn đứng lên đáp lễ nhưng lại bị Quân Thụy đè bả vai lại, không chút dao động nói: “Ái khanh có bệnh trong người không cần đa lễ. Tống ái khanh, ngươi cũng đừng khách sáo, người đâu, ban tọa.”
Tư Đồ Bích lặng lẽ bĩu môi nhìn lén Quân Thụy, lúc này hắn đang ngồi nghiêm chỉng trên long ỷ, một bộ nghiêm túc uy nghi. Tư Đồ Bích nhớ đến vừa nãy ở trên xe ngựa, người này còn nổi tính trẻ con không ngừng quấy rối mình, trên mặt không khỏi nóng lên, vừa lúc Quân Thụy xoay chuyển ánh mắt nhìn qua. Quân Thụy mắt đầy tiếu ý, khóe môi im lặng kéo lên giống như đang hỏi: “Nhìn cái gì?” Tư Đồ Bích vội vã dời mắt nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, xung quanh Ngự Thư phòng vốn vô cùng yên tĩnh, tại trong nắng ấm giữa thu hiện ra phong tình dịu dàng thắm thiết.
Quân Thụy và Tống Tử Mặc bắt đaàu thảo luật, Tư Đồ Bích thế mới biết hóa ra Quân Thụy phái Tống Tử Mặc đi điều tra địa hình phía nam, mất thời gian hai năm mới vẽ ra được một tấm bản đồ chi tiết.
“Nói như vậy, lúc đó ở Cảnh Nguyên…” Tư Đồ Bích như có điều suy nghĩ nói, “Tống đại nhân…”
“Đúng vậy. Tống ái khanh hai năm trước đã xuất phát đến biên giới phía nam điều tra địa hình, đến Cảnh Nguyên bất quá là muốn tiếp ứng cho trẫm, thuận tiện đề nghị một vài tiếp tế cần thiết. Sau lại bởi vì thiên tai ở Cảnh Nguyên mà trễ nãi một ít thời gian. ” Quân Thụy cười ha ha, “Rốt cuộc cũng là ta ủy khuất hắn. Hai năm, đi nhiều nơi như vậy, còn phải giúp trẫm xử lý không ít rắc rối tại địa phương, mà bản đồ lại hoàn thành sớm hơn dự tính cả một năm, quả thật thành công vang dội!”
Tư Đồ Bích thiêu thiêu mi trừng mắt nhìn Quân Thụy, trong lòng không khỏi một phen tính toán: Người này hai năm trước đã phái thuộc hạ bí mật thăm dò tình hình biên cảnh, không biết đã bắt đầu mơ ước ngôi vị Hoàng đế từ khi nào, thật đúng là thập phần dã tâm. Bất quá, hắn đúng là rất có khí thế bễ nghễ thiên hạ mà.
Quân Thụy và Tống Tử Mặc lại thảo luận một trận, chốc lát sau liền có người mang đến một quyển trục da trâu khá nặng, đặt lên bàn còn tung lên không ít bụi bặm. Tư Đồ Bích che mũi nhẹ ho khan vài tiếng, một bên nghe Tống Tử Mặc dõng dạc tuyết minh, một bên xốc lên xem cho rõ quyển trục được vài khối da trâu may lại tạo thành.
Đó là một tấm bản đồ, sau khi mở hết ra liền chiếm hết một bộ phận sàn nhà của Ngự Thư phòng, bên trên còn có không ít ký hiệu ghi chú, tất cả đều là tên của núi non thành trấn, phong hỏa đài4, thành trì, pháo đài cùng trạm dịch ở biên cảnh phía nam, mỗi kiến trúc quân sự đều được dùng bút son ghi chép, những nơi then chốt núi cao bao nhiêu, nước sâu mấy tấc đều được tỉ mỉ ghi ra, quả thực vô cùng đầy đủ, vừa xem đã hiểu. Tư Đồ Bích vừa nhìn công trình đồ sộ trước mặt mình liền khiếp sợ há to miệng, cái tay che mũi vẫn duy trì nguyên tư thế nhưng người cũng đã kinh ngạc đứng lên.
“Tốt!” Quân Thụy khó có thể kiềm chế tâm tình kích động, cao giọng hô mấy tiếng tốt, còn vỗ vai Tống Tử Mặc mấy cái thật mạnh, sãi chân đến trước địa đồ, mang theo khí thế quân lâm thiên hạ hang hái nói: “Đại Thích vương triều kiến quốc hơn trăm năm, dân giàu nước mạnh, hôm nay là lúc thích hợp để ra trận bình định biên cương!”
Quân Thụy khẽ phất ống tay áo, đưa một cánh tay về phía Tư Đồ Bích, biểu tình mang theo nét phóng đãng không thể kềm chế, giọng nói ôn nhu nhưng hoàn toàn không cho phép đối phương cự tuyệt, từng chữ thốt ra: “Ái khanh, đến đây cùng ta chinh phục thiên hạ!”
————————————————————-
1/ Liễu Hạ Huệ: tên Triển Hoạch, tự Quí, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, người thời Đông Chu Liệt Quốc. Làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Ông nói : “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”.
Tên thụy của ông là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa).
Nhiều người xem ông là Thánh Nhân của Nho Giáo, tức tương đương với Khổng Tử, và cao quí hơn Mạnh Tử
Tích “Tọa hoài bất loạn”: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo choàng , khoác lên người nàng rồi ôm vào lòng để nàng hết lạnh, mà không có một chút tà tâm.
2/ Trượng tễ: Hình phạt dùng trượng đánh chết, rất phổ biến ngày xưa.
3/ Tử triền lạn đã: đánh đá bậy bạ, chỉ dùng mọi cách cho dù có vô lại để đạt mục đích.
4/ Phong hỏa đài: Một loại kiến trúc quân sự, có chiều cao nổi trội, dùng để đốt lửa truyền thông tin cho những nơi xa xôi, thường được xây dựng ở biên giới hoặc Hoàng cung, phong hỏa đài được đốt khi thong báo có quân địch xâm lấn hoặc cầu cứu quan trọng.
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Bình luận truyện