Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
Chương 55: Phần 2
Đàm Tĩnh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn mang theo tiền mặt và chi phiếu đi gặp Tôn Chí Quân, cô sợ Tôn Chí Quân lại giở trò đưa ra con số vượt quá khả năng chi trả, hoặc lật lọng nuốt lời. Suốt quãng đường đi, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Khi về tới căn phòng thuê trước đây, cô để ý thấy mọi thứ đã được dọn dẹp tinh tươm, thậm chí Tôn Chí Quân còn nấu ba đĩa thức ăn và một bát canh, nhìn thấy cô về, Tôn Chí Quân hồ hởi chào: “Ngồi đi, nồi cơm điện hỏng rồi, anh dùng nồi áp suất nấu cơm, nhưng bị sống, vừa nãy mới nấu lại nồi khác, có lẽ phải chừng chục phút là chín thôi.” Đàm Tĩnh thấy anh ta như biến thành người khác, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cô nói: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.” “Bữa cơm chia tay của chúng ta, em cũng không chịu ăn một chút sao?” Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng không chịu cầm đũa. Tôn Chí Quân cầm đũa nếm thử món trứng tráng, suýt chút nữa thì phun ra: “Phù phù! Mặn quá! Mấy năm không nấu nướng rồi, giờ đến muối nhiều hay ít cũng không biết nữa.” Đàm Tĩnh đặt đũa xuống, nói: “Hay để em đi tráng đĩa khác.” “Ừ, em tráng đi.” Đàm Tĩnh tráng một đĩa trứng gà, nhìn thấy dưới sàn bếp vẫn còn hai củ khoai tây, cô bèn thái chỉ, xào thêm đĩa khoai tây chua cay, xong xuôi mới bưng cả hai món ra. Tôn Chí Quân nếm thử một miếng, khen: “Cơm em nấu vẫn là ngon hơn cả.” Đàm Tĩnh ngồi im chờ Tôn Chí Quân ăn xong, hôm nay Tôn Chí Quân không uống rượu, lúc xới cơm còn hỏi lại cô: “Em thực sự không ăn tí nào à?” Đàm Tĩnh lắc lắc đầu, Tôn Chí Quân ăn như thuồng luồng, nhất là hai món Đàm Tĩnh làm, Tôn Chí Quân đều ăn hết sạch, cả bát canh cũng chan nốt vào bát, trộn cơm ăn hết. Ăn xong, hắn buông đũa xuống, lấy tay quẹt ngang miệng, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Đưa đây, anh ký.” Đàm Tĩnh hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?” “Anh không cần tiền.” Tôn Chí Quân hào sảng nói: “Hồi xưa, anh giúp em không phải vì tiền. Hơn nữa mấy năm nay em cơm bưng nước rót, tận tụy phục vụ anh, lại trả giùm anh không ít nợ nần, anh còn đòi tiền em nữa thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.” Đàm Tĩnh ngây người, Tôn Chí Quân nhìn lá đơn ly hôn hỏi: “Em có không?” Đàm Tĩnh đưa bút, Tôn Chí Quân loằng ngoằng ký tên mình lên đó, rồi bảo: “Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng ra sở Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn đi.” Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại dễ chịu đến vậy, bèn cùng anh ta đến sở Dân chính. Tại đây, cô thấy người kết hôn thì nhiều, còn ly hôn lại chẳng có ai. Đàm Tĩnh không ngờ chuyện ly hôn lại dễ dàng đến thế, người ta chỉ hỏi vài câu, hai bên ký tên, nộp lệ phí rồi lĩnh mỗi người một tờ giấy chứng nhận ly hôn. Bước chân ra khỏi sở Dân chính, Đàm Tĩnh vẫn còn ngẩn ngơ. Dưới ánh nắng chói chang, xe cộ và người đi lại trên phố đông như mắc cửi, Tôn Chí Quân nói: “May mà em chuyển hộ khẩu đến đây rồi, nếu không chúng ta không thể ly hôn được.” Đàm Tĩnh không nói gì, sau khi bỏ dở đại học, hộ khẩu của cô vẫn để trong trường, vừa qua Nhiếp Vũ Thịnh mới giúp cô chuyển hộ khẩu đến đây, để tiện cho con đi học sau này. Tôn Bình phẫu thuật tim xong sẽ có thể đăng ký đi học được ngay. Nhiếp Vũ Thịnh là người đặc biệt chu đáo trong những chuyện như vậy, anh sợ con theo hộ khẩu của mình sẽ khiến cô không vui, vì vậy mới tìm người giúp đỡ làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cô đến đây. Không ngờ hôm nay sở Dân chính hỏi đến, nếu không phải hộ khẩu bản địa, thì phải về địa phương nơi có hộ khẩu thường trú để làm thủ tục, cho nên Tôn Chí Quân mới nói vậy. Đàm Tĩnh quyết tâm lấy mấy vạn tệ trong túi ra, bảo Tôn Chí Quân: “Anh Tôn này, số tiền này anh cứ cầm lấy đi, cảm ơn anh bao năm qua đã chăm sóc mẹ con em. Còn nữa, cảm ơn anh đã cho Bình Bình một mái nhà.” Tôn Chí Quân từ chối: “Anh không lấy!” Đàm Tĩnh cố dúi vào tay Tôn Chí Quân, nói: “Lúc đó em vừa mới sinh Bình Bình, anh đã vay giúp em không ít tiền để chữa trị cho con, từ đó đến giờ em vẫn chưa trả được cho anh, nên số tiền này anh cứ nhận lấy đi.” Cô ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Về sau anh nên bớt uống rượu đi, cứ như vậy mãi sẽ hại sức khỏe đấy. Còn nữa, anh tìm việc khác mà làm, đừng bữa đực bữa cái như vậy, công việc lái xe cẩu hàng của anh thu nhập cũng đâu đến nỗi, lại còn có bảo hiểm, để mất thì đáng tiếc quá. Mấy năm nay là em có lỗi với anh, em cũng biết vì sao anh lại đánh nhau với Phùng Cảnh Huy rồi, thực ra anh vẫn luôn nghĩ cho em…” Nói đến đây cô đột nhiên lúng túng, chẳng biết nói gì tiếp nữa. Tôn Chí Quân gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu nói: “Ấy, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì. Thực ra bây giờ muốn kiếm việc làm cũng không khó, em biết đấy, anh rất cừ mà.” Đàm Tĩnh khẽ gật đầu, tự nhiên chẳng biết nên tiếp lời phải, bỗng nhiên cô lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn lên má Tôn Chí Quân một cái, nói: “Anh à, tìm ình một cô gái tốt đi, anh là người đàn ông tốt mà.” Tôn Chí Quân bị nụ hôn bất ngờ của cô làm ụ mị, cứ ngây ra nhìn cô, khiến Đàm Tĩnh cũng thấy ngài ngại, định bụng quay lưng rời đi, thì Tôn Chí Quân bất ngờ gọi giật cô lại: “Đàm Tĩnh!” Đàm Tĩnh quay đầu lại, Tôn Chí Quân rảo bước đến gần cô nói: “Em phải đề phòng tên họ Thịnh đó, không hiểu hắn đang tính toán chuyện gì. Là hắn cho anh tiền, kêu anh hôm nay ly hôn với em…” Tôn Chí Quân không nói tiếp được nữa, chỉ cầm số tiền trong tay nhét vào tay Đàm Tĩnh, “Thực ra anh yêu em, nhưng lại đối xử không tốt với em, anh đúng là đồ vô lại! Từ giờ về sau, em hãy sống hạnh phúc, bác sĩ Nhiếp nhé, anh đi đây!” Không đợi Đàm Tĩnh nói thêm gì, Tôn Chí Quân vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Đàm Tĩnh cầm nắm tiền đứng ngây ra, cô đang mải nghĩ xem tại sao Thịnh Phương Đình nhất định muốn Tôn Chí Quân phải ly hôn với mình vào hôm nay? Hôm nay là ngày gì đặc biệt ư? Còn hai ngày nữa mới tới đại hội cổ đông, nếu hôm nay ly hôn cũng chẳng có lợi ích gì rõ rệt đối với Thịnh Phương Đình và Tập đoàn Khánh Sinh đằng sau hắn cả, tại sao hắn lại phải làm việc thừa thãi này? Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Thịnh Phương Đình phải mua chuộc Tôn Chí Quân để họ ly hôn? Đàm Tĩnh sức nhớ ra - hôm nay là ngày Nhiếp Vũ Thịnh đưa con quay lại bệnh viện tái khám! Tái khám bắt buộc phải tới bệnh viện, vì có những máy móc lớn chỉ ở bệnh viện mới có, hơn nữa kết quả tái khám phải đưa cho Chủ nhiệm Phương xem. Đàm Tĩnh vắt chân lên cổ, chạy ra bên đường vẫy một chiếc taxi, cô cuống cuồng bảo tài xế: “Tới bệnh viện Phổ Nhân! Nhanh lên!” Khi taxi chạy tới Phổ Nhân, từ xa Đàm Tĩnh đã nhìn thấy vô số xe cảnh sát đỗ đầy bên dưới tòa nhà của khoa Ngoại Tim mạch, đèn xanh trắng loang loáng, còn có cả cảnh sát mặc áo chống đạn, phía ngoài tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch đều chăng dây cảnh báo. Rất nhiều người đang xúm đông xúm đỏ đứng xem, Đàm Tĩnh bước xuống xe mà chân mềm nhũn ra, tài xế trả lại tiền thừa, cô cũng quên không cầm, tiếc rằng, cô bị cảnh sát chặn lại bên ngoài: “Không được vào!” “Trong đó xảy ra chuyện gì vậy? Con tôi đang ở trong đó!” Cảnh sát tưởng cô là người nhà bệnh nhân, liền dịu giọng an ủi: “Có kẻ xấu đang bắt gữi con tin, cô yên tâm đi, tất cả bệnh nhân đều được sơ tán hết rồi, những bệnh nhân không đi lại được cũng có y tá trông nom, các lối ra vào đều đã bố trí cảnh sát đứng canh, sẽ không chuyện gì xảy ra đâu.” Với Đàm Tĩnh, hôm đó là ngày dài nhất trong đời. Đàm Tĩnh liên tục gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng anh không bắt máy. Cũng không biết bao lâu sau thì xạ thủ nổ súng, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, những người vây xung quanh bàn tán xôn xao, Đàm Tĩnh cuối cùng cũng nhìn thấy Tôn Bình, cậu bé được một cảnh sát bế ra ngoài. Nhìn thấy trên người con có máu, Đàm Tĩnh cuống lên, vừa gọi tên con vừa loạng choạng chạy tới, Tôn Bình nhìn thấy cô cũng òa lên khóc gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Cảnh sát đứng quanh đó thấy cô là mẹ thằng bé, vội vàng kéo hai mẹ con lại, nói: “Bác sĩ bên này! Mau đến đây!” “Sao thế? Con đau ở đâu?” Đàm Tĩnh lo lắng đến phát điên, hai ba bác sĩ cấp cứu vội lao đến, lập tức đặt Tôn Bình lên cáng, vừa dùng bông thấm cồn lau sạch vết máu, vừa nhanh tay cắt bỏ quần áo bên người Tôn Bình, cẩn thận kiểm tra chân tay và cơ thể xem có bị thương ở đâu không, sau vài phút kiểm tra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, không bị thương ngoài da, cũng không gãy xương.” Rồi quay ra hỏi Tôn Bình, “Đầu con có đau không? Có bị va vào đầu vào đâu không? Con có bị chóng mặt không? Có buồn nôn không?” Rõ ràng Tôn Bình quá mức sợ hãi nên bị sốc, tay nó cứ nắm chặt lấy áo mẹ, bác sĩ lấy đèn soi vào mắt Tôn Bình, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Chắc không bị chấn thương não đâu, nếu không yên tâm thì mau đến phòng khám chụp CT.” Lúc này Đàm Tĩnh đang lo sợ một việc khác, cô hỏi Tôn Bình: “Bố con đâu? Sao bố con không bật máy? Không phải bố con đưa con đến đây khám lại sao, bố con đâu rồi?” Thấy Tôn Bình tròn xoe mắt, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra, vội nuốt nước bọt, dỗ con: “Ngoan nào, đừng sợ, mẹ đang hỏi con về chú Nhiếp, chú Nhiếp sao rồi con?” Tôn Bình lại òa khóc, giơ tay chỉ về phía tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch. Rất nhiều cảnh sát đang chạy về hướng đó, không hiểu bên đó xảy ra chuyện gì. Sau này Đàm Tĩnh mới biết, Nhiếp Vũ Thịnh không chỉ bị đánh vào đầu, mà còn bị đâm mười bốn nhát dao, máu trên người Tôn Bình toàn là máu của anh, sau khi kẻ xấu giơ chiếc xe đẩy lên và đập vào đầu anh, anh còn gắng xoay người lại, lấy lưng che đỡ cho con, vì thế Tôn Bình mới không bị thương. Trong những nhát dao đó, có một nhát đâm từ sau lưng thấu đến tận tim. Xạ thủ đã bắn chết kẻ xấu, toàn bộ nhân tài của khoa Ngoại đều lao đến, hầu như tất cả chủ nhiệm các khoa đều có mặt, mọi người tập trung ở phòng phẫu thuật. Y tá trưởng trực tiếp đưa Nhiếp Vũ Thịnh vào phòng phẫu thuật, đợi bác sĩ gây mê tiến hành gây mê xong mới đi ra ngoài, ra đến bên ngoài, chị vừa khóc vừa nói, chị nhìn thấy Chủ nhiệm Phương phụ trách xử lý phần lồng ngực cầm dao điện mà tay run lẩy bẩy, hơn ba mươi năm làm phẫu thuật, đây là lần đầu tiên chị thấy Chủ nhiệm Phương run tay. Rất nhiều bác sĩ và y tá khoa Ngoại Tim mạch đều bật khóc, bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết, người bị sảnh sát bắn chết chính là anh trai của bệnh nhân mới chết trong dự án CM. Hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu, cảnh sát vẫn đang khám nghiệm hiện trường. Đàm Tĩnh ôm Tôn Bình trong tay, được mấy bác sĩ dìu vào phòng trực ban. Cả người Đàm Tĩnh đờ đẫn, Tôn Bình cũng bị sốc nặng, hai mẹ con trông như người mất hồn, người ta kêu cô ngồi xuống thì cô bế con ngồi xuống, bưng trà cho cô thì cô vô thức đưa tay ra nhận, rồi đặt lên bàn. Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, cứ chốc chốc lại hỏi: “Mẹ ơi, chú Nhiếp đâu rồi mẹ?” Lần nào Đàm Tĩnh cũng chỉ có một câu trả lời: “Bình Bình ngoan, bố Nhiếp đang trong phòng phẫu thuật.” Sau khi hỏi đi hỏi lại đến mười mấy lần, một lát sau Tôn Bình lại quay ra hỏi: “Mẹ ơi, bố Nhiếp đâu rồi?” Nước mắt Đàm Tĩnh lã chã rơi trên tóc con, cô không nói lên lời. Sau khi buổi điều trần kết thúc, cả bệnh viện ai cũng biết thằng bé này là con trai của Nhiếp Vũ Thịnh, nhìn tình cảnh hai mẹ con, cả khoa Ngoại Tim mạch càng thấy xót xa. Một lúc sau, y tá trưởng đem đến một bình sữa, dỗ: “Bình Bình ngoan nào, trưa nay con chưa ăn gì, có đói không? Con uống sữa nhé?” Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, lắc đầu: “Con không cần sữa, con chỉ cần bố Nhiếp thôi.” Câu nói của thằng bé khiến y tá trưởng suýt bật khóc, vội đi tìm cho Tôn Bình bộ quần áo sạch sẽ để thay, vì vừa nãy bác sĩ cấp cứu vội lo kiểm tra đã cắt hết quần áo thằng bé. Đàm Tĩnh vẫn ngồi lặng lẽ, y tá trưởng và mấy y tá khác đón lấy thằng bé, cô cũng buông tay cho họ đón, đợi mọi người thay quần áo cho con xong, Tôn Bình lại rúc vào lòng cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy con. Ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng đồng hồ, cô cũng ngồi trong phòng trực ban suốt bảy giờ đồng hồ, cảnh sát hỏi câu gì thì cô trả lời câu đó. Như hỏi cô có quan hệ với Nhiếp Vũ Thịnh? Có quen biết tên tội phạm không? Cảnh sát cũng ra sức an ủi Tôn Bình, nhưng Tôn Bình quá sợ hãi, cứ một mực ôm chặt lấy cổ Đàm Tĩnh, chốc chốc lại nói: “Con muốn bố Nhiếp cơ!” Chủ nhiệm Phương từ phòng mổ đi ra, trông thấy Đàm Tĩnh ôm con ngồi đó như một pho tượng, cũng lấy làm thương hại, bèn tiến lại bảo cô: “Cháu đừng lo lắng quá, ca phẫu thuật về cơ bản là xong rồi, vết thương ở tim phổi không nghiêm trọng lắm, chú là phẫu thuật nên chú biết. Chỉ vết thương ở não… Chủ nhiệm Lê ở khoa Ngoại não mổ… Chủ nhiệm Trần Thanh Minh ở bệnh viện Thiên Đàn, sư huynh của Chủ nhiệm Lê cũng vừa tới tham gia hội chẩn, đây đã là những chuyên gia về não uy tín nhất nước rồi…” Chủ nhiệm Phương gỡ cặp kính xuống, nói với Đàm Tĩnh: “Cháu đừng khóc, cũng đừng lo lắng, mọi người ở bệnh viện sẽ cố gắng hết sức. Tiểu Nhiếp cũng là học trò của chú…” Đàm Tĩnh không khóc, trái lại, Chủ nhiệm Phương không kìm được nước mắt, ông từng nói chuyện với vô số bệnh nhân, từng an ủi vô số người, làm việc tại khoa Ngoại Tim mạch, ông đã kinh qua vô vàn ca cấp cứu, chứng kiến biết bao cuộc sinh ly tử biệt, vậy mà hôm nay ông vẫn ròng ròng nước mắt, trong khi Đàm Tĩnh không nhỏ một giọt lệ nào. Ông lau nước mắt, rồi xoa đầu Tôn Bình: “Cháu à, ngoan nhé, trời tối rồi, đi ăn cơm với ông được không?” “Cháu không đi, cháu ở đây đợi bố Nhiếp cùng mẹ cơ.” Chủ nhiệm Phương lại xoa đầu cậu bé rồi quay người đi ra ngoài, lát sau ông quay lại, mang theo một thanh chocolate, dỗ Tôn Bình: “Ngoan, ăn cái này đi, kẻo lát nữa đói quá tụt huyết áp, không tốt cho sức khỏe.” Tôn Bình nghe lời bóc chocolate ra ăn, Chủ nhiệm Phương lại gọi y tá xuống nhà ăn mua cơm cho Đàm Tĩnh, ông nói: “Người là sắt, cơm là thép, cháu không ăn thì làm sao đợi được cậu ấy ra?” Đàm Tĩnh vẫn không nuốt nổi cơm, cô chỉ ăn hai thìa cơm trắng đã thấy no. Thời gian trôi qua quá chậm chạp, kim đồng hồ ở phòng trực ban dường như không hề nhúc nhích, đến nỗi Đàm Tĩnh còn nghi ngờ hay là nó hỏng rồi. Nhưng các y tá vẫn giao ban rồi đi kiểm tra phòng bệnh hết lượt này đến lượt khác. Bệnh nhân sau khi được sơ tán lại bắt đầu quay về phòng bệnh, tất cả mọi việc dần trở lại bình thường, ở nơi mà cô không nhìn thấy được, thời gian tựa hồ đang trôi thật nhanh, nhưng ở trước mắt cô đây, dường như nó đã vĩnh viễn ngừng lại. Chủ nhiệm Phương không về, ông ngồi đợi đến khi ca mổ kết thúc, Nhiếp Vũ Thịnh được đưa đến phòng Chăm sóc đặc biệt. Đàm Tĩnh cũng không ngồi đờ ra đó nữa, cô ôm con nài nỉ Chủ nhiệm Phương cho theo vào phòng Chăm sóc đặc biệt, Chủ nhiệm khoa Chăm sóc đặc biệt khó xử nhìn Chủ nhiệm Phương, Chủ nhiệm Phương thở dài, kêu Đàm Tĩnh đi thay quần áo khử trùng, rồi theo mình vào trong. Mới cách nửa ngày mà Nhiếp Vũ Thịnh đã trở thành bệnh nhân vô tri vô giác nằm trên giường bệnh. Tóc anh phải cạo trọc vì ca mổ não, toàn thân cắm đầy các loại máy móc ống dẫn, bị chấn thương nghiêm trọng. Chủ nhiệm Lê nói thầm với Chủ nhiệm Phương: “Không được lạc quan Chủ nhiệm Phương biết, Chủ nhiệm Lê nói như vậy có ý là Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Ông vội quay đi giấu nước mắt, lần này, sau khi lau khô nước mắt, ông quyết định nói thật với Đàm Tĩnh: “Chủ nhiệm khoa Ngoại não nói, tình hình Nhiếp Vũ Thịnh không được lạc quan lắm, cũng có nghĩa là, vết thương ở sọ não quá nghiêm trọng, các vết thương ngoài da khác đều là thứ yếu thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng có thể tỉnh lại được, nhưng trí não sẽ bị ảnh hưởng.” Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô rất bình tĩnh, chỉ “ồ” một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của người nhà bệnh nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản ứng quyết liệt khác, thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn tượng của ông về cô không được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi cặp mắt cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: “Cháu sẽ chờ.” Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói: “Đàm Tĩnh, cháu cứ khóc đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à… cháu nín nhịn như thế… cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu… Nhiếp Vũ Thịnh còn trẻ, có thể cậu ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh lại…” Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: “Cháu sẽ chờ.” Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: “Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.” Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn xích mích với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu cuối cùng mà Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi.” Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản đến gần như tuyệt vọng ấy của anh. Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng dành tất cả để yêu anh, không phải cô không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ quá đỗi nặng nề, đến nỗi cô buộc phải từ bỏ, từ bỏ tình cảm của mình.
Bình luận truyện