Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi
Chương 86: Cùi trỏ không hướng ra ngoài
Thẩm Hành cảm thấy thật bế tắc.
Trên phố có câu châm ngôn: Một người không thích bạn, có thể vì hắn chẳng hiểu bạn bao nhiêu. Hai người không thích bạn, có thể do thời vận của bạn không tốt. Nhưng nếu tất cả mọi người đều không thích bạn, hãy suy nghĩ thử xem vì sao người ta lại không thích mình đi.
Nhìn người nào đó đang chân chó trước mặt, lần đầu tiên nàng có cảm giác kích động muốn bỏ về nhà mẹ. “Tô Dạng, không ai muốn cho nàng mượn bạc cả, hay bỏ cái nghiên bút kia đi.”
“Nhưng người ta thích nó mà.”
“Nàng” đưa tờ giấy kia lên, hai mắt còn long lanh ánh nước. Thẩm Hành biết, có người lén chấm ớt mà ra, tuy rằng không hay nhưng cũng đâu phải dê. nhìn người trước mắt đang làm bộ đáng thương, nàng khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn phải lôi kéo “nàng ta” đi tới phòng Nguyệt Cẩm. “Đồ trang sức trong này cũng bán được ít bạc, nàng cầm lấy đi.”
Đống trang sức nàng toàn là đồ cưới của nàng cả đấy, bằng vàng ròng hẳn hoi, nhìn rất có phong cách của nhà giàu mới nổi.
Nàng tự định giá, tính đi tính lại, Tô Nguyệt Cẩm cũng sắp trở về rồi, nếu hắn có hỏi đến thì xin hắn ít bạc ra chuộc về là được.
Tô Dạng nhìn sang, đôi mắt phượng được đảo quanh một lúc, hình như trên mặt còn có vẻ sững sờ.
Không ngờ cô nương này lại chân thực như vậy, còn chịu giúp hắn như vậy nữa. Hắn là người có nghĩa khí, nếu đối phương rộng rãi chi tiên, mình cứ đùn đẩy thì không hay cho lắm.
Thế là gật đầu, rưng rưng, cảm kích rơi nước mắt, làm đủ trò một lượt rồi mới móc cái bao tải nhỏ trong tay áo mình ra, từng bước tiến về đống trang sức.
Từ trướ tới nay, Thẩm đại tiểu thư rất ít cho người khác vay tiền, nhìn thấy “nàng ta” đang “mạnh tay” đến vậy, không hiểu sao nàng lại thấy bị lừa.
“Cái kia, Tô Dạng...Sao lại cần nhiều trang sức vậy chứ?”
Trong nháy mắt “nàng ấy” ngẩng đầu, giỡ lên mấy chữ to, “Nhiều trả thiếu bù, HÀnh tỷ tỷ, tỷ phải tin tưởng nhân phẩm của ta/”
Nàng tin được mới là gặp quỷ ấy!
Sau một hồi lâu, Dạng tiểu chủ vui vẻ gánh bao tải nhỏ đồ yrang sức đi ra, Thẩm Hành cắn chặt khăn nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đã bước đi xa quá, kích động muốn ôm hết quay về.
Đạo Đạo ghé sát cả khuôn mặt bự sư, ăn không nói có, “Tiểu thư, bình thường chính thất vẫn phải cho thị thiếp ít đồ mới mua chuộc được lòng người, bạc của tiểu thư xài đúng chỗ lắm mà.” Nàng trừng đôi mắt không hề có tiêu cự, mê man đáp lại: “Đáng giá sao? Nhưng ta có muốn mua chuộc nàng ta đâu.”
Sự thực chứng minh rằng, dù nàng có muốn mua chuộc hay không, bạc này cũng phải bỏ. Hơn nữa, sau vụ việc nghiên rửa bút qua đi, Dạng tiểu chủ lại đam mê tranh chữ của BÀnh Văn Viễn, bình sứ của Nhữ Dao Phường, cộng thêm chén lưi ly tứ giác của Cao Ly.
Mấu chốt nhất là, “nàng” toàn mua trúng hàng nhái cao cấp. Mặc dù Thẩm HÀnh không am hiểu về đồ cổ cho lắm, nhưng đi theo thiên tuế cũng mưa dầm thấm lâu, nàng cũng nhận biết được ít nhiều.
Tranh chữ của Bành Văn Viễn trong truyền thuyết được bán với giá một lượng năm tấm ở đầu hẻm kia kìa, nhưng “nàng ta” lại bỏ ra một trăm lượng bạc ròng.
Theo lý mà nói, Thẩm Hành không nên quản mấy loại chuyện vô bổ thế này. Nhưng những thứ đó đều là tiền mình cả, nghĩ thế nào cũng thấy mình có liên quan đến mấy chuyện này đây.
Thế là, khi Tô Dạng quyết định đi mua cái chén bằng lưu ly tứ giác, nàng lẳng lặng không tiếng động theo sau.
Khiến người ta không tưởng tượng được là, kết quả của việc theo đuôi càng khiến nàng phẫn uất. Bởi vì “nàng ta” không đi đến một cửa hàng nào cả, mà là một tiệm bán thuốc ở cách đó cực xa.
Tô Dạng vừa mới ngồi xuống đã có tiểu nhị ân cần ra bưng trà rót nước. Ông chủ cầm một chiếc hộp gỗ không lớn không nhỏ đưa cho “nàng“. Thẩm Hành cẩn thận thò đầu ra xem, tuy nhìn không rõ, nhưng nàng cũng biết vật kia không hề nặng chút nào. Vậy mà số bạc Tô Dạng lấy ra lại không hề nhỏ, nàng thầm tính toán, ít nhất cũng phải hơn hai trăm lượng.
Sau đó, hắn rời khỏi tiệm thuốc lại loanh quanh ngoài chợ. Lần này thì ngược lại. Ba lượng bạc được một đôi.
Rốt cuộc Thẩm đại tiểu thư cũng hiểu, hóa ra không phải hắn không biết xem hàng, mà là cố ý mua những thứ đó, về để lừa nàng mà thôi.
Ngẫm lại, từ năm sáu tuổi nàng đã xông xáo giang hồ, cũng từng đánh con trai ngốc ba tuổi nhà võ lâm minh chủ một miệng đầy nước miếng.
Tuy chín tuổi đã quay về chính đạo, nhưng nàng cũng từng đá vào đầu nhi tử nhà thị lang, quét ngang chân vô số kẻ vô danh tiểu tốt. Mười hai tuổi bắt đầu học đoan trang, nhưng trong nhóm khuê các cũng không phải người dễ bắt nạt.
Thế là, nàng xắn tay áo, vò nắm đấm, tiến lên muốn lí luận với “nàng ta” một phen. Nhưng tiếc là, còn chưa được vài bước đã đụng phải một người. Khí thế nhất thời mất đi hơn một nửa. Nàng xoa xoa thái dương đau đớn, còn chưa mở mắt ra là cảm giác có bàn tay vươn tới, “Đụng đau à?”
Nàng vô thức muốn đẩy cái tay kia ra, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của hắn mới miễn cưỡng dừng lại. “Cố tiểu hầu gia?”
Nàng mở mắt ra, kinh ngạc nhìn công tử phong thần tuấn lãng ngay trước mặt.
“Ừ“. Khóe môi hắn vẫn hàm chứ ý cười, nhưng sau tiếng đáp lại không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt đầy ôn nhu.
Dường như hắn có vẻ hơi đen, cũng gầy gò hơn trước, nhưng giữa hàng lông mày lại anh khí ngời ngời, mang theo nét cô độc và trầm ổn khác xưa.
Một bộ áo gấm ngắn thêu mãng xà cuộn quanh, qiafy ống thấp thêu vân mây bay lượn, ít đi vài phần công tư phong lưu, lại nhiều thêm vài phần trưởng thành nội liễm.
Lâu rồi nàng chưa nhìn thấy hắn, cho nên không nhận ra khác lạ, Thẩm Hành cười hề hề chào hỏi: “Nghe Nguyệt Cẩm nói ngài đi Giang Thành a, ở đó có ngoại tộc náo loạn. Cố tiểu Hầu gia tự mình lĩnh binh ra trận, đánh một trận vô cùng hiển hách/”
Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, khi nghe đến hai chữ “Nguyệt Cẩm” từ miệng nàng phát ra thì lại thoáng cau mày, hạ mi xuống.
Hắn nói: “Vừa đi Kinh Miên, lúc trở về đã nghe được tin đám cưới của hai người.... Muốn đi thăm nàng mà lại cảm thấy không thỏa đáng.”
“Sao lại nói khách sáo vậy chứ.”
Thẩm Hành cười, nhìn hắn.
“Ngàu và Nguyệt Cẩm là huynh đệ, nên thường xuyên qua lại mới phải. Hơn nữa ta cũng thích chơi cờ với Hầu gia, ngại vừa mới về à, có muốn đến ăn một bữa cơm đạm bạc không.”
Không biết vì sao vẻ mặt hắn trở nên chua xót, thoáng qua rồi lại cười đáp lại: “Như vậy đi, ta sẽ nhớ kỹ lời này. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn nếm thử tay nghê của nàng xem sao.”
Tay nghề của nàng à. Thẩm đại tiểu thư lúng túng, xoa xoa tay. “Có...cơ hội, nhất định sẽ thế.” Gió xuân trong lành, phảng phất theo chút hơi lạnh triền miên.
Cô nương trước mặt vẫn mỉm cười đơn thuần như thế, mặc một bộ váy màu xanh thêu dây hoa đơn giản, lại thanh lịch nhẹ nhàng, nàng không vì thân phận đã thay đổi mà mất hết những dáng vẻ ngày xưa.
Mái tóc dài nghịch ngợm vờn lên khoé môi người ấy, hắn bất giác muốn đưa tay ra vuốt, nhưng lúc sắp sửa giơ tay lại có một người khác đột nhiên chen vào giữa.
“Cố HẦu gia, đã lâu không gặp.”
Trước mặt là tờ giấy vẫn chưa khô vết mực, Cố Duẫn Chi nhìn dung nhan thanh tú trong bộ quần áo diêm dúa lòe loẹt thì không khỏi bật cười.
“Tô Dạng đúng là hiếm khi có cơ hội thấy mặt ngươi.” Dạng tiểu chủ vung bút lông vung lên viết. “Người ta sợ nắng chiếu, cho nên mới không thích ra ngoài. Đúng rồi, sao Hầu gia lại xuất hiện ở đây, không phải là theo Hành tỷ tỷ của ta đi ra ngoài đấy chứ?”
Cố Duẫn Chi bật cười, nhìn Tô Dạng. Đương nhiên hắn cũng biết “nàng ta” là con trai, tính ra, ba người bọn hắn cũng là bạn cùng khôn lớn. Năm đó, sở dĩ hắn không nói chuyện này với Thẩm Hành cũng là vì những toan tính riêng mình. Đáng tiếc, Tô Nguyệt Cẩm lại khôn khéo hơn hắn, chưa lộ chút nào đã điều hắn đến Giang Thành rồi.
Bây giờ, nhìn cái tư thế này của TTo Dạng cũng biết ngay củi chỏ sẽ không hướng ra ngoài, hắn muốn giúp Nguyệt Cẩm trông chừng vợ đây mà.
“Ta tiện đường đi dạo đến đây, vô tình gặp mặt nàng mà thôi. Nếu Tô tiểu chủ đã quay về thì ở thêm đôi ngày nữa hãy đi, mặc dù Nguyệt Cẩm không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ ngươi lắm đấy.”
Cố ý gây khó dễ đó à. Dạng tiểu gia đưa bảng lên, loạt xoạt vài nét bút. “Tiện thiếp thất sủng đã lâu rồi, bạc để mua đồ còn phải hỏi mượn Hành tỷ tỷ. Hơn nữa, Cố Hầu gia tuổi cũng không nhỏ nữa, dù sao cũng nên lập gia đình đi thôi, có muốn ta giới thiệu vài ngươfi cho không nhỉ?”
“Làm phiền Dạng tiểu chủ nhớ nhung, có điều bây giờ Cố mỗ không có lòng với nữ nhi tình trường, để hai năm nữa rồi nói đi.”
Tuy nói là như vậy, nhưng ánh mắt lại liếc về Thẩm Hành còn đang đứng một bên. Tô Dạng đưa lưng về phía Hành tỷ tỷ, đưa mắt cảnh cáo Cố Duẫn Chi, sau đó hắn huơ huơ tay, viết. “Người ta đói bụng rồi, chúng ta trở về đi thôi.”
Vốn là Thẩm Hành còn kìm nén chuyện đang muốn hỏi “nàng ta”, đương nhiên nàng sẽ thoải mái đồng ý, cho đến khi bóng lưng của hai người từ từ khuất xa, Cố Duẫn Chi vẫn còn đứng nguyên ở chỗ đó, mịt mờ khó hiểu.
Đời người khó sẽ mất đi vài thứ, bỏ lỡ rồi có khi sẽ bỏ lỡ một đời. Cố Duẫn Chi nghĩ, có thể lúc trước Tô Nguyệt Cẩm nói đúng, hắn yêu Thẩm Hành, nhưng hắn lại không dũng cảm tiến lên
Trên phố có câu châm ngôn: Một người không thích bạn, có thể vì hắn chẳng hiểu bạn bao nhiêu. Hai người không thích bạn, có thể do thời vận của bạn không tốt. Nhưng nếu tất cả mọi người đều không thích bạn, hãy suy nghĩ thử xem vì sao người ta lại không thích mình đi.
Nhìn người nào đó đang chân chó trước mặt, lần đầu tiên nàng có cảm giác kích động muốn bỏ về nhà mẹ. “Tô Dạng, không ai muốn cho nàng mượn bạc cả, hay bỏ cái nghiên bút kia đi.”
“Nhưng người ta thích nó mà.”
“Nàng” đưa tờ giấy kia lên, hai mắt còn long lanh ánh nước. Thẩm Hành biết, có người lén chấm ớt mà ra, tuy rằng không hay nhưng cũng đâu phải dê. nhìn người trước mắt đang làm bộ đáng thương, nàng khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn phải lôi kéo “nàng ta” đi tới phòng Nguyệt Cẩm. “Đồ trang sức trong này cũng bán được ít bạc, nàng cầm lấy đi.”
Đống trang sức nàng toàn là đồ cưới của nàng cả đấy, bằng vàng ròng hẳn hoi, nhìn rất có phong cách của nhà giàu mới nổi.
Nàng tự định giá, tính đi tính lại, Tô Nguyệt Cẩm cũng sắp trở về rồi, nếu hắn có hỏi đến thì xin hắn ít bạc ra chuộc về là được.
Tô Dạng nhìn sang, đôi mắt phượng được đảo quanh một lúc, hình như trên mặt còn có vẻ sững sờ.
Không ngờ cô nương này lại chân thực như vậy, còn chịu giúp hắn như vậy nữa. Hắn là người có nghĩa khí, nếu đối phương rộng rãi chi tiên, mình cứ đùn đẩy thì không hay cho lắm.
Thế là gật đầu, rưng rưng, cảm kích rơi nước mắt, làm đủ trò một lượt rồi mới móc cái bao tải nhỏ trong tay áo mình ra, từng bước tiến về đống trang sức.
Từ trướ tới nay, Thẩm đại tiểu thư rất ít cho người khác vay tiền, nhìn thấy “nàng ta” đang “mạnh tay” đến vậy, không hiểu sao nàng lại thấy bị lừa.
“Cái kia, Tô Dạng...Sao lại cần nhiều trang sức vậy chứ?”
Trong nháy mắt “nàng ấy” ngẩng đầu, giỡ lên mấy chữ to, “Nhiều trả thiếu bù, HÀnh tỷ tỷ, tỷ phải tin tưởng nhân phẩm của ta/”
Nàng tin được mới là gặp quỷ ấy!
Sau một hồi lâu, Dạng tiểu chủ vui vẻ gánh bao tải nhỏ đồ yrang sức đi ra, Thẩm Hành cắn chặt khăn nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đã bước đi xa quá, kích động muốn ôm hết quay về.
Đạo Đạo ghé sát cả khuôn mặt bự sư, ăn không nói có, “Tiểu thư, bình thường chính thất vẫn phải cho thị thiếp ít đồ mới mua chuộc được lòng người, bạc của tiểu thư xài đúng chỗ lắm mà.” Nàng trừng đôi mắt không hề có tiêu cự, mê man đáp lại: “Đáng giá sao? Nhưng ta có muốn mua chuộc nàng ta đâu.”
Sự thực chứng minh rằng, dù nàng có muốn mua chuộc hay không, bạc này cũng phải bỏ. Hơn nữa, sau vụ việc nghiên rửa bút qua đi, Dạng tiểu chủ lại đam mê tranh chữ của BÀnh Văn Viễn, bình sứ của Nhữ Dao Phường, cộng thêm chén lưi ly tứ giác của Cao Ly.
Mấu chốt nhất là, “nàng” toàn mua trúng hàng nhái cao cấp. Mặc dù Thẩm HÀnh không am hiểu về đồ cổ cho lắm, nhưng đi theo thiên tuế cũng mưa dầm thấm lâu, nàng cũng nhận biết được ít nhiều.
Tranh chữ của Bành Văn Viễn trong truyền thuyết được bán với giá một lượng năm tấm ở đầu hẻm kia kìa, nhưng “nàng ta” lại bỏ ra một trăm lượng bạc ròng.
Theo lý mà nói, Thẩm Hành không nên quản mấy loại chuyện vô bổ thế này. Nhưng những thứ đó đều là tiền mình cả, nghĩ thế nào cũng thấy mình có liên quan đến mấy chuyện này đây.
Thế là, khi Tô Dạng quyết định đi mua cái chén bằng lưu ly tứ giác, nàng lẳng lặng không tiếng động theo sau.
Khiến người ta không tưởng tượng được là, kết quả của việc theo đuôi càng khiến nàng phẫn uất. Bởi vì “nàng ta” không đi đến một cửa hàng nào cả, mà là một tiệm bán thuốc ở cách đó cực xa.
Tô Dạng vừa mới ngồi xuống đã có tiểu nhị ân cần ra bưng trà rót nước. Ông chủ cầm một chiếc hộp gỗ không lớn không nhỏ đưa cho “nàng“. Thẩm Hành cẩn thận thò đầu ra xem, tuy nhìn không rõ, nhưng nàng cũng biết vật kia không hề nặng chút nào. Vậy mà số bạc Tô Dạng lấy ra lại không hề nhỏ, nàng thầm tính toán, ít nhất cũng phải hơn hai trăm lượng.
Sau đó, hắn rời khỏi tiệm thuốc lại loanh quanh ngoài chợ. Lần này thì ngược lại. Ba lượng bạc được một đôi.
Rốt cuộc Thẩm đại tiểu thư cũng hiểu, hóa ra không phải hắn không biết xem hàng, mà là cố ý mua những thứ đó, về để lừa nàng mà thôi.
Ngẫm lại, từ năm sáu tuổi nàng đã xông xáo giang hồ, cũng từng đánh con trai ngốc ba tuổi nhà võ lâm minh chủ một miệng đầy nước miếng.
Tuy chín tuổi đã quay về chính đạo, nhưng nàng cũng từng đá vào đầu nhi tử nhà thị lang, quét ngang chân vô số kẻ vô danh tiểu tốt. Mười hai tuổi bắt đầu học đoan trang, nhưng trong nhóm khuê các cũng không phải người dễ bắt nạt.
Thế là, nàng xắn tay áo, vò nắm đấm, tiến lên muốn lí luận với “nàng ta” một phen. Nhưng tiếc là, còn chưa được vài bước đã đụng phải một người. Khí thế nhất thời mất đi hơn một nửa. Nàng xoa xoa thái dương đau đớn, còn chưa mở mắt ra là cảm giác có bàn tay vươn tới, “Đụng đau à?”
Nàng vô thức muốn đẩy cái tay kia ra, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của hắn mới miễn cưỡng dừng lại. “Cố tiểu hầu gia?”
Nàng mở mắt ra, kinh ngạc nhìn công tử phong thần tuấn lãng ngay trước mặt.
“Ừ“. Khóe môi hắn vẫn hàm chứ ý cười, nhưng sau tiếng đáp lại không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt đầy ôn nhu.
Dường như hắn có vẻ hơi đen, cũng gầy gò hơn trước, nhưng giữa hàng lông mày lại anh khí ngời ngời, mang theo nét cô độc và trầm ổn khác xưa.
Một bộ áo gấm ngắn thêu mãng xà cuộn quanh, qiafy ống thấp thêu vân mây bay lượn, ít đi vài phần công tư phong lưu, lại nhiều thêm vài phần trưởng thành nội liễm.
Lâu rồi nàng chưa nhìn thấy hắn, cho nên không nhận ra khác lạ, Thẩm Hành cười hề hề chào hỏi: “Nghe Nguyệt Cẩm nói ngài đi Giang Thành a, ở đó có ngoại tộc náo loạn. Cố tiểu Hầu gia tự mình lĩnh binh ra trận, đánh một trận vô cùng hiển hách/”
Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, khi nghe đến hai chữ “Nguyệt Cẩm” từ miệng nàng phát ra thì lại thoáng cau mày, hạ mi xuống.
Hắn nói: “Vừa đi Kinh Miên, lúc trở về đã nghe được tin đám cưới của hai người.... Muốn đi thăm nàng mà lại cảm thấy không thỏa đáng.”
“Sao lại nói khách sáo vậy chứ.”
Thẩm Hành cười, nhìn hắn.
“Ngàu và Nguyệt Cẩm là huynh đệ, nên thường xuyên qua lại mới phải. Hơn nữa ta cũng thích chơi cờ với Hầu gia, ngại vừa mới về à, có muốn đến ăn một bữa cơm đạm bạc không.”
Không biết vì sao vẻ mặt hắn trở nên chua xót, thoáng qua rồi lại cười đáp lại: “Như vậy đi, ta sẽ nhớ kỹ lời này. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn nếm thử tay nghê của nàng xem sao.”
Tay nghề của nàng à. Thẩm đại tiểu thư lúng túng, xoa xoa tay. “Có...cơ hội, nhất định sẽ thế.” Gió xuân trong lành, phảng phất theo chút hơi lạnh triền miên.
Cô nương trước mặt vẫn mỉm cười đơn thuần như thế, mặc một bộ váy màu xanh thêu dây hoa đơn giản, lại thanh lịch nhẹ nhàng, nàng không vì thân phận đã thay đổi mà mất hết những dáng vẻ ngày xưa.
Mái tóc dài nghịch ngợm vờn lên khoé môi người ấy, hắn bất giác muốn đưa tay ra vuốt, nhưng lúc sắp sửa giơ tay lại có một người khác đột nhiên chen vào giữa.
“Cố HẦu gia, đã lâu không gặp.”
Trước mặt là tờ giấy vẫn chưa khô vết mực, Cố Duẫn Chi nhìn dung nhan thanh tú trong bộ quần áo diêm dúa lòe loẹt thì không khỏi bật cười.
“Tô Dạng đúng là hiếm khi có cơ hội thấy mặt ngươi.” Dạng tiểu chủ vung bút lông vung lên viết. “Người ta sợ nắng chiếu, cho nên mới không thích ra ngoài. Đúng rồi, sao Hầu gia lại xuất hiện ở đây, không phải là theo Hành tỷ tỷ của ta đi ra ngoài đấy chứ?”
Cố Duẫn Chi bật cười, nhìn Tô Dạng. Đương nhiên hắn cũng biết “nàng ta” là con trai, tính ra, ba người bọn hắn cũng là bạn cùng khôn lớn. Năm đó, sở dĩ hắn không nói chuyện này với Thẩm Hành cũng là vì những toan tính riêng mình. Đáng tiếc, Tô Nguyệt Cẩm lại khôn khéo hơn hắn, chưa lộ chút nào đã điều hắn đến Giang Thành rồi.
Bây giờ, nhìn cái tư thế này của TTo Dạng cũng biết ngay củi chỏ sẽ không hướng ra ngoài, hắn muốn giúp Nguyệt Cẩm trông chừng vợ đây mà.
“Ta tiện đường đi dạo đến đây, vô tình gặp mặt nàng mà thôi. Nếu Tô tiểu chủ đã quay về thì ở thêm đôi ngày nữa hãy đi, mặc dù Nguyệt Cẩm không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ ngươi lắm đấy.”
Cố ý gây khó dễ đó à. Dạng tiểu gia đưa bảng lên, loạt xoạt vài nét bút. “Tiện thiếp thất sủng đã lâu rồi, bạc để mua đồ còn phải hỏi mượn Hành tỷ tỷ. Hơn nữa, Cố Hầu gia tuổi cũng không nhỏ nữa, dù sao cũng nên lập gia đình đi thôi, có muốn ta giới thiệu vài ngươfi cho không nhỉ?”
“Làm phiền Dạng tiểu chủ nhớ nhung, có điều bây giờ Cố mỗ không có lòng với nữ nhi tình trường, để hai năm nữa rồi nói đi.”
Tuy nói là như vậy, nhưng ánh mắt lại liếc về Thẩm Hành còn đang đứng một bên. Tô Dạng đưa lưng về phía Hành tỷ tỷ, đưa mắt cảnh cáo Cố Duẫn Chi, sau đó hắn huơ huơ tay, viết. “Người ta đói bụng rồi, chúng ta trở về đi thôi.”
Vốn là Thẩm Hành còn kìm nén chuyện đang muốn hỏi “nàng ta”, đương nhiên nàng sẽ thoải mái đồng ý, cho đến khi bóng lưng của hai người từ từ khuất xa, Cố Duẫn Chi vẫn còn đứng nguyên ở chỗ đó, mịt mờ khó hiểu.
Đời người khó sẽ mất đi vài thứ, bỏ lỡ rồi có khi sẽ bỏ lỡ một đời. Cố Duẫn Chi nghĩ, có thể lúc trước Tô Nguyệt Cẩm nói đúng, hắn yêu Thẩm Hành, nhưng hắn lại không dũng cảm tiến lên
Bình luận truyện