Nộ Xà Triền Quân
Chương 23
Sủng vật không nghe lời phải hảo hảo dạy dỗ, đợi khuất phục rồi từ từ hưởng dụng, trong xuân cung đồ có đến mấy chục loại tư thế, y muốn từ từ sử dụng trên người Quân Bất Phàm.
“Không nên đụng chỗ đó. . . . . .” Quân Bất Phàm thanh âm khàn khàn tràn đầy kích tình, động tác tay càng thêm nhanh chóng.
“Ăn no có lực khí phản kháng, sớm biết ta để ngươi đói.” Ngón tay trong mật huyệt chặt trất cọ sát qua lại.
Y không rõ lòng mình đối với Quân Bất Phàm thế nào, nhìn Quân Bất Phàm đói bộ dạng yếu ớt y thấy thoải mái, nhưng đến khi Quân Bất Phàm khôi phục tinh thần, ại luôn phản kháng y, chọc y tức giận.
Y không không biết chiếm đoạt Quân Bất Phàm thế nào mới tốt, một lần lại một lần mạnh mẽ đòi hỏi, chỉ có chôn thật sâu bên trong thân thể ấm áp của Quân Bất Phàm, y mới không nghĩ quá nhiều. . . . . .
“Không. . . . . .” Quân Bất Phàm lắc đầu, dùng sức toàn thân đẩy ra.
Không được, hắn không thể tiếp tục trầm luân làm chuyện trái luân thường, tuyệt đối không thể tiếp tục. . . . . .
Đáng tiếc y tựa như một tòa núi lớn, mặc kệ hắn dùng sức đẩy cỡ nào ngươi kia cũng không nhúc nhích, ngược lại vì hắn kháng cự chọc giận y.
“Ngươi đúng thật rất ngang bướng.”
Ngón tay hung hăng đâm vào mật huyệt của hắn, nhưng chỉ ở phía trước kéo ra đưa vào gãi ngứa chứ không như xà căn trước kia thâm nhập sâu.
Hành hạ thế này như cho người khát nước tới cùng cực một ngụm nước lại không cho hắn thỏa mãn.
Sở dĩ làm vậy vì muốn để Quân Bất Phàm hiểu thân thể hắn cần y, không thể rời khỏi y, không được phản kháng y, chọc y tức giận.
“Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn thế nào. . . . . .” Không ngừng thở hắt ra, ngay cả nói cũng không mạch lạc.
Làn da màu mật ong phủ đầy màu hồng nhạt, khuôn mặt kiên cường giờ phút này đã bị ngọn lửa dục vọng nhấn chìm, hai đùi thon dài dẻo dai vô lực mở rộng, giúp ngón tay dễ dàng ra vào.
“Ngươi không phải đã đồng ý nghe lời ta, còn không biết ta muốn gì sao?” Không ngừng xâm nhập, mật huyệt ngậm chặt ngón tay , vừa ướt vừa nóng một lỗ hỏng cũng không có.
“Ngươi. . . . . .”
Lý trí rốt cuộc cũng không phải địch thủ dục vọng, Quân Bất Phàm chỉ có thể ôm chặt vai y, lớn tiếng rên rỉ.
“Gọi thật dễ nghe, gọi nhiều một chút để ta nghe nào.”
Đem ngón tay của mình đẩy sâu vào, nhanh chóng đưa đẩy, vừa liếm mút môi hắn, hận không được một ngụm nuốt trọn hắn vào.
“Chậm chịu. . . . . . Chịu không được. . . . . .”
Giờ phút này hắn gì cũng không nghe, chỉ biết nhích gần đến thân thể lạnh băng, nâng cao eo mình nghênh hợp ngón tay nhịp nhàng ra vào.
Thấy Quân Bất Phàm vì động tình mà hai má ửng hồng, bộ dạng vong tình khiến y trong lòng cuồng loạn, không thỏa mãn chỉ tiếp xúc bằng ngón tay──
Y luyến tiếc hôn môi Quân Bất Phàm, bá đạo chiếm lĩnh mỗi một góc trong miệng hắn, như món ngon nhất thiên hạ khiến y không nỡ buông tha đôi môi ấy.
“A. . . . . .” Thuận theo ngón tay kéo ra đưa vào, tiếng rên rỉ cuồn cuộn không gián đoạn từ trong miệng hắn tràn ra, vang vọng cả sơn động.
Rút ra ngón tay, lần nữa nâng cao hai chân hắn, mật huyệt hồng diễm mấp máy mở ra hợp lại giống như đang mời y tiến vào.
“Đừng nhìn. . . . . .” Ý thức người kia nhìn chằm chằm hạ thân hắn, xấu hổ muốn chết, hắn rống to.
“Rất đẹp, hồng hồng .”
Sau một khắc, Quân Bất Phàm cảm giác cự vật lạnh như băng từ từ đẩy vào bên trong thân thể hắn, khác với trước kia tốc độ đẩy vào chậm làm hắn ngứa ngáy không thôi.
“Ừ. . . . . . A. . . . . .”
Nghe hắn thở dồn dập, xà căn bên trong thân thể hắn nháy mắt phình lên khổng lồ, một lần đã đỉnh đến chỗ sâu nhất.
Trước kia người khác muốn y quan tâm, y sẽ không phí tâm làm hài lòng đối phương.
Nhưng Quân Bất Phàm tuyệt đối ngoại lệ.
Hắn buộc y phải đi tìm thức ăn, làm y phải nhìn xuân cung đồ, hơn nữa lần đầu tiên cũng cho hắn.
Quân Bất Phàm cảm giác được mình sắp không thở được muốn ngất đến nơi, hai chân căn bản không có sức chỉ có thể hoàn quanh eo y.
“Không nên đụng chỗ đó. . . . . .” Quân Bất Phàm thanh âm khàn khàn tràn đầy kích tình, động tác tay càng thêm nhanh chóng.
“Ăn no có lực khí phản kháng, sớm biết ta để ngươi đói.” Ngón tay trong mật huyệt chặt trất cọ sát qua lại.
Y không rõ lòng mình đối với Quân Bất Phàm thế nào, nhìn Quân Bất Phàm đói bộ dạng yếu ớt y thấy thoải mái, nhưng đến khi Quân Bất Phàm khôi phục tinh thần, ại luôn phản kháng y, chọc y tức giận.
Y không không biết chiếm đoạt Quân Bất Phàm thế nào mới tốt, một lần lại một lần mạnh mẽ đòi hỏi, chỉ có chôn thật sâu bên trong thân thể ấm áp của Quân Bất Phàm, y mới không nghĩ quá nhiều. . . . . .
“Không. . . . . .” Quân Bất Phàm lắc đầu, dùng sức toàn thân đẩy ra.
Không được, hắn không thể tiếp tục trầm luân làm chuyện trái luân thường, tuyệt đối không thể tiếp tục. . . . . .
Đáng tiếc y tựa như một tòa núi lớn, mặc kệ hắn dùng sức đẩy cỡ nào ngươi kia cũng không nhúc nhích, ngược lại vì hắn kháng cự chọc giận y.
“Ngươi đúng thật rất ngang bướng.”
Ngón tay hung hăng đâm vào mật huyệt của hắn, nhưng chỉ ở phía trước kéo ra đưa vào gãi ngứa chứ không như xà căn trước kia thâm nhập sâu.
Hành hạ thế này như cho người khát nước tới cùng cực một ngụm nước lại không cho hắn thỏa mãn.
Sở dĩ làm vậy vì muốn để Quân Bất Phàm hiểu thân thể hắn cần y, không thể rời khỏi y, không được phản kháng y, chọc y tức giận.
“Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn thế nào. . . . . .” Không ngừng thở hắt ra, ngay cả nói cũng không mạch lạc.
Làn da màu mật ong phủ đầy màu hồng nhạt, khuôn mặt kiên cường giờ phút này đã bị ngọn lửa dục vọng nhấn chìm, hai đùi thon dài dẻo dai vô lực mở rộng, giúp ngón tay dễ dàng ra vào.
“Ngươi không phải đã đồng ý nghe lời ta, còn không biết ta muốn gì sao?” Không ngừng xâm nhập, mật huyệt ngậm chặt ngón tay , vừa ướt vừa nóng một lỗ hỏng cũng không có.
“Ngươi. . . . . .”
Lý trí rốt cuộc cũng không phải địch thủ dục vọng, Quân Bất Phàm chỉ có thể ôm chặt vai y, lớn tiếng rên rỉ.
“Gọi thật dễ nghe, gọi nhiều một chút để ta nghe nào.”
Đem ngón tay của mình đẩy sâu vào, nhanh chóng đưa đẩy, vừa liếm mút môi hắn, hận không được một ngụm nuốt trọn hắn vào.
“Chậm chịu. . . . . . Chịu không được. . . . . .”
Giờ phút này hắn gì cũng không nghe, chỉ biết nhích gần đến thân thể lạnh băng, nâng cao eo mình nghênh hợp ngón tay nhịp nhàng ra vào.
Thấy Quân Bất Phàm vì động tình mà hai má ửng hồng, bộ dạng vong tình khiến y trong lòng cuồng loạn, không thỏa mãn chỉ tiếp xúc bằng ngón tay──
Y luyến tiếc hôn môi Quân Bất Phàm, bá đạo chiếm lĩnh mỗi một góc trong miệng hắn, như món ngon nhất thiên hạ khiến y không nỡ buông tha đôi môi ấy.
“A. . . . . .” Thuận theo ngón tay kéo ra đưa vào, tiếng rên rỉ cuồn cuộn không gián đoạn từ trong miệng hắn tràn ra, vang vọng cả sơn động.
Rút ra ngón tay, lần nữa nâng cao hai chân hắn, mật huyệt hồng diễm mấp máy mở ra hợp lại giống như đang mời y tiến vào.
“Đừng nhìn. . . . . .” Ý thức người kia nhìn chằm chằm hạ thân hắn, xấu hổ muốn chết, hắn rống to.
“Rất đẹp, hồng hồng .”
Sau một khắc, Quân Bất Phàm cảm giác cự vật lạnh như băng từ từ đẩy vào bên trong thân thể hắn, khác với trước kia tốc độ đẩy vào chậm làm hắn ngứa ngáy không thôi.
“Ừ. . . . . . A. . . . . .”
Nghe hắn thở dồn dập, xà căn bên trong thân thể hắn nháy mắt phình lên khổng lồ, một lần đã đỉnh đến chỗ sâu nhất.
Trước kia người khác muốn y quan tâm, y sẽ không phí tâm làm hài lòng đối phương.
Nhưng Quân Bất Phàm tuyệt đối ngoại lệ.
Hắn buộc y phải đi tìm thức ăn, làm y phải nhìn xuân cung đồ, hơn nữa lần đầu tiên cũng cho hắn.
Quân Bất Phàm cảm giác được mình sắp không thở được muốn ngất đến nơi, hai chân căn bản không có sức chỉ có thể hoàn quanh eo y.
Bình luận truyện