Nộ Xà Triền Quân
Chương 38
“Ngươi đã là người của trẫm, trẫm phí tâm lo người mình là chuyện nên mà.” Kéo tay hắn đem hắn đặt tại trên tường, nâng cằm hắn để mặt đối mặt y.
“Hoàng thượng, xin ngài quên chuyện đêm qua.” Khó chịu xoay người đi …rũ xuống khóe mắt.
Hắn cũng không phải phi tần trong hậu cung, đường đường nam nhi chí ở bốn phương, nếu không phải muốn điều tra phản đồ, hắn thà … rằng đóng quân tại chiến trường chứ không nguyện trở lại kinh thành.
“Đêm qua thật tuyệt vời, trẫm vô cùng vui vẻ sao có thể quên? !” Bàn tay to tà tứ lướt qua eo hắn, chọn nơi nhạy cảm của hắn hạ thủ.
Thật vô tình mới chỉ một đêm đã muốn bỏ rơi y, dù sao y cũng đã dùng toàn tực để hắn hài lòng mà!
Xem ra cần phải cố gắng thêm để Quân Bất Phàm mê luyến chuyện lên giường, ít nhất khi không có y ở bên cạnh cũng phải nhớ đến y.
“. . . . . .” Quân Bất Phàm ngậm miệng, ngăn cản mình phát ra thanh âm.
Thấy hắn động tình, trán cao gầy rỉ mồ hôi, siết chặt áo bào để mở lộ ra xà căn cao thẳng, đang muốn dùng kiếm tiến tới lại bị gián đoạn.
“Hoàng thượng, Lãnh tướng quân cầu kiến.” Thanh âm the thé từ ngoài cửa truyền tới, y không vui ngẩng đầu nhìn ra cửa điện.
“Là hắn. . . . . .” Khẽ hô một tiếng, Quân Bất Phàm trừng lớn hai mắt.
Hắn còn nhớ trong kinh không có vị nào tên Lãnh tướng quân, đến chính là phản đồ từng truy sát hắn không thể là người khác.
Hận không được lập tức xông ra bắt tên phản đồ đòi lại công lý, nhưng bộ dạng hiện tại của hắn căn bản không thể gặp người. . . . . .
“Cút, ai cũng không gặp.” Đem xà căn đỉnh ở cửa vào hậu huyện, muốn mãnh liệt tiến vào.
Đáng chết, ai dám phá hoại chuyện tốt của y đều phải chết!
“Lãnh tướng quân, Lãnh tướng quân, hoàng thượng. . . . . .” Ngoài điện truyền tới tiếng hô lớn cùng tiếng bước chân.
“Quân ái khanh, không nên dễ dàng vọng động, trẫm tự có chủ trương.” Ngắt sống lưng cứng ngắc, ở trong lòng thở dài.
Mắt xà hàn quang bắn ra bốn phía, không cần nhìn cũng biết vị Lãnh tướng quân đang tiến đến, khen cho vị tướng quân can đảm không nhỏ.
Nhớ tới hai ngày trước tình cảnh vào cung, hoàng đế chết có lẽ liên quan đến vị Lãnh tướng quân này, Quân Bất Phàm cũng từng nói chuyện phản đồ gì đó, liên kết hai việc lại với nhau không khó đoán ra kết quả.
Xem ra loài người còn phức tạp hơn trong xà tộc bọn họ, bất quá Quân Bất Phàm thì khác, y nói gì hắn đều tin, cho nên y quyết định tiếp tục trò chơi , kết thúc quá sớm sẽ không thú vị.
“Tuân chỉ, thần cáo lui trước.” Thừa dịp y không chú ý, Quân Bất Phàm đẩy ra y, phủ thêm xiêm y từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhìn bộ dạng xốc xếch của hắn thật khó ra ngoài gặp mặt phản đồ, hơn nữa hoàng thượng vừa nói nói, hắn lại càng không thể vọng động.
Nhiều ngày đợi tại Thiên Đô, không ngại đợi thêm vài ngày, nếu hoàng thượng đã tin tưởng hắn, tất sẽ đề phòng phản đồ, bây giờ quan trọng nhất là vấn an song thân, chờ sau khi trở về mới cùng hoàng thượng thương lượng đại sự.
“Hừ, thân thủ nhanh nhẹn, sớm biết không buông tha ngươi.” Trong lòng trống rỗng, cảm giác mất mát ập đến y thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
…………
Đến buổi tối, sau khi Quân Bất Phàm gặp qua song thân, quyết định tạm thời đem song thân ở lại trong cung, so với bên ngoài cung còn an toàn hơn nhiều, vậy hắn mới có thể tập trung đối phó phản đồ.
Đang lúc chuẩn bị ra cung mới phát hiện ánh mặt trời đã lặn xuống núi, hắn lo lắng an nguy hoàng thượng, sải bước đi đến thư phòng bỗng nhiên ngừng chân tại ngự hoa viên.
Ánh mặt ngã về phía Tây, bên trong Thạch đình có một bóng người sáng chói đang ngồi, bên cạnh đứng một người quá đỗi quen thuộc.
Hắn cắn chặt răng, bóp chặt song quyền, cảnh báo mình không nên quá xúc động để tránh làm hỏng chuyện lớn của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, thần nghe nói Quân Bất Phàm trở về kinh.” Nói chuyện là nam tử thân hình cao lớn, vần trán hiên ngang, trong mắt lấp lánh quang mang lạ thường.
“A, Lãnh tướng quân lời của khanh là có ý gì?” Đối với ánh mắt của hắn làm như không thấy, rồi nhếch cao mắt phượng liếc lấy hắn.
“Hoàng thượng phải cẩn thận, Quân Bất Phàm lòng lang dạ thú, lần này trở về e có thể đã tính toán chuyện xấu, nói không chừng sẽ tiến cung giết ngài.”
“Lãnh tướng quân thật trung thành cảnh cảnh, đúng là lương tướng thiên triều ta khó được.” Nụ cười không tới đáy mắt, y bưng lên chén trà trước mặt nhấp một ngụm.
“Hoàng thượng, xin ngài quên chuyện đêm qua.” Khó chịu xoay người đi …rũ xuống khóe mắt.
Hắn cũng không phải phi tần trong hậu cung, đường đường nam nhi chí ở bốn phương, nếu không phải muốn điều tra phản đồ, hắn thà … rằng đóng quân tại chiến trường chứ không nguyện trở lại kinh thành.
“Đêm qua thật tuyệt vời, trẫm vô cùng vui vẻ sao có thể quên? !” Bàn tay to tà tứ lướt qua eo hắn, chọn nơi nhạy cảm của hắn hạ thủ.
Thật vô tình mới chỉ một đêm đã muốn bỏ rơi y, dù sao y cũng đã dùng toàn tực để hắn hài lòng mà!
Xem ra cần phải cố gắng thêm để Quân Bất Phàm mê luyến chuyện lên giường, ít nhất khi không có y ở bên cạnh cũng phải nhớ đến y.
“. . . . . .” Quân Bất Phàm ngậm miệng, ngăn cản mình phát ra thanh âm.
Thấy hắn động tình, trán cao gầy rỉ mồ hôi, siết chặt áo bào để mở lộ ra xà căn cao thẳng, đang muốn dùng kiếm tiến tới lại bị gián đoạn.
“Hoàng thượng, Lãnh tướng quân cầu kiến.” Thanh âm the thé từ ngoài cửa truyền tới, y không vui ngẩng đầu nhìn ra cửa điện.
“Là hắn. . . . . .” Khẽ hô một tiếng, Quân Bất Phàm trừng lớn hai mắt.
Hắn còn nhớ trong kinh không có vị nào tên Lãnh tướng quân, đến chính là phản đồ từng truy sát hắn không thể là người khác.
Hận không được lập tức xông ra bắt tên phản đồ đòi lại công lý, nhưng bộ dạng hiện tại của hắn căn bản không thể gặp người. . . . . .
“Cút, ai cũng không gặp.” Đem xà căn đỉnh ở cửa vào hậu huyện, muốn mãnh liệt tiến vào.
Đáng chết, ai dám phá hoại chuyện tốt của y đều phải chết!
“Lãnh tướng quân, Lãnh tướng quân, hoàng thượng. . . . . .” Ngoài điện truyền tới tiếng hô lớn cùng tiếng bước chân.
“Quân ái khanh, không nên dễ dàng vọng động, trẫm tự có chủ trương.” Ngắt sống lưng cứng ngắc, ở trong lòng thở dài.
Mắt xà hàn quang bắn ra bốn phía, không cần nhìn cũng biết vị Lãnh tướng quân đang tiến đến, khen cho vị tướng quân can đảm không nhỏ.
Nhớ tới hai ngày trước tình cảnh vào cung, hoàng đế chết có lẽ liên quan đến vị Lãnh tướng quân này, Quân Bất Phàm cũng từng nói chuyện phản đồ gì đó, liên kết hai việc lại với nhau không khó đoán ra kết quả.
Xem ra loài người còn phức tạp hơn trong xà tộc bọn họ, bất quá Quân Bất Phàm thì khác, y nói gì hắn đều tin, cho nên y quyết định tiếp tục trò chơi , kết thúc quá sớm sẽ không thú vị.
“Tuân chỉ, thần cáo lui trước.” Thừa dịp y không chú ý, Quân Bất Phàm đẩy ra y, phủ thêm xiêm y từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhìn bộ dạng xốc xếch của hắn thật khó ra ngoài gặp mặt phản đồ, hơn nữa hoàng thượng vừa nói nói, hắn lại càng không thể vọng động.
Nhiều ngày đợi tại Thiên Đô, không ngại đợi thêm vài ngày, nếu hoàng thượng đã tin tưởng hắn, tất sẽ đề phòng phản đồ, bây giờ quan trọng nhất là vấn an song thân, chờ sau khi trở về mới cùng hoàng thượng thương lượng đại sự.
“Hừ, thân thủ nhanh nhẹn, sớm biết không buông tha ngươi.” Trong lòng trống rỗng, cảm giác mất mát ập đến y thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
…………
Đến buổi tối, sau khi Quân Bất Phàm gặp qua song thân, quyết định tạm thời đem song thân ở lại trong cung, so với bên ngoài cung còn an toàn hơn nhiều, vậy hắn mới có thể tập trung đối phó phản đồ.
Đang lúc chuẩn bị ra cung mới phát hiện ánh mặt trời đã lặn xuống núi, hắn lo lắng an nguy hoàng thượng, sải bước đi đến thư phòng bỗng nhiên ngừng chân tại ngự hoa viên.
Ánh mặt ngã về phía Tây, bên trong Thạch đình có một bóng người sáng chói đang ngồi, bên cạnh đứng một người quá đỗi quen thuộc.
Hắn cắn chặt răng, bóp chặt song quyền, cảnh báo mình không nên quá xúc động để tránh làm hỏng chuyện lớn của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, thần nghe nói Quân Bất Phàm trở về kinh.” Nói chuyện là nam tử thân hình cao lớn, vần trán hiên ngang, trong mắt lấp lánh quang mang lạ thường.
“A, Lãnh tướng quân lời của khanh là có ý gì?” Đối với ánh mắt của hắn làm như không thấy, rồi nhếch cao mắt phượng liếc lấy hắn.
“Hoàng thượng phải cẩn thận, Quân Bất Phàm lòng lang dạ thú, lần này trở về e có thể đã tính toán chuyện xấu, nói không chừng sẽ tiến cung giết ngài.”
“Lãnh tướng quân thật trung thành cảnh cảnh, đúng là lương tướng thiên triều ta khó được.” Nụ cười không tới đáy mắt, y bưng lên chén trà trước mặt nhấp một ngụm.
Bình luận truyện