Nơi Anh Là Chốn Em Về
Chương 49: Âm mưu
Editor: Quỳnh Cửu
"Con biết rồi ạ." Mục Căng cười, vừa ăn vừa nói.
"Mẹ, sao con lại để con bé mệt được?" Thi Lâm đặt cơm hộp của đoàn xuống, ăn không no lắm, đang định chạy sang chỗ Mục Căng ké tí cơm
Lại bị mẹ Thi đánh một phát, "Gì, còn định cướp cơm của Nhu Nhu à? Đợi con bé ăn xong thì con ăn."
Phương Mạc Hoài không nể mặt gì bật cười thành tiếng, cầm thêm một hộp cơm của đoàn qua đưa cho anh, "Cho nè, cho cậu thêm một suất cơm hộp nữa đấy."
Thi Lâm, "..."
Anh từ chối hộp cơm của Phương Mạc Hoài, "Dầu mỡ lắm, dạ dày tôi chịu không nổi."
Ăn xong đúng hơi buồn nôn thật, mấy năm rồi bận rộn nên dạ dày cũng hỏng theo luôn rồi, trước đây thỉnh thoảng mẹ Thi cũng nấu cho anh, nhưng giờ Mục Căng về rồi, đừng nói đưa cơm, đến cơm thừa còn không có mà ăn nữa cơ.
"Này anh, anh ăn của em đi, em ăn không hết được." Mục Căng đưa cặp lồng canh gà sang cho anh.
Thi Lâm cũng chẳng khách sáo làm gì, rót nửa bát canh gà, không dám nhiều hơn.
Mục Căng lại lấy cặp lồng rót cho Phương Mạc Hoài một tí.
"Nhớ chăm sóc sức khỏe tử tế nghe không? Ở gần còn đễ, mẹ còn đưa cơm cho con được, đi xa thì khó lắm." Mẹ Thi gắp thức ăn cho cô.
"Vâng ạ." Mục Căng gậ đầu.
"Bố mẹ, hai người cũng ăn đi." Mục Căng vô cùng tự nhiên chuyển cặp lồng cơm qua chõ họ.
Mặc dù cô không nói nhưng trong lòng đã sớm tiếp nhận họ rồi, thế nhưng hai chữ "Bố mẹ" thực sự khó mà nói ra.
Mẹ Thi vừa nghe thấy, trong nháy mắt nước mắt đã tràn ra cả viền mi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay đang nắm tay của bố Thi cũng siết chặt lại, có thể cảm thấy được sự kích động của cô lúc này.
"Con ăn đi, bố mẹ ăn ở nhà rồi mới qua." Mẹ Thi giọng nghẹn ngào, bà thực sự không thể không chế nổi.
Bố Thi cũng vui sướng, nhưng rốt cuộc là đàn ông mà, vỗ nhẹ nhẹ lưng cho mẹ Thi.
Mục Căng mím mím môi, vươn tay lau khóe mắt cho bà, "Mẹ, đừng khóc."
"Ừ." Mẹ Thi cười gật đầu, đôi mắt vẫn nhòe nước.
Phương Mạc Hoài cười vỗ vỗ bả vai Mục Căng, Thi Lâm cũng vui vẻ vô cùng, hơi quay người đi không để người ta thấy, khẽ lau khóe mắt.
Vì vẫn còn phải làm tiếp, bố mẹ Thi cũng không ở lại lâu, ba người ăn cơm xong là cầm cặp lồng về rồi.
Mục Căng quay xong quảng cáo, thay đồ, định đi về cùng Phương Mạc Hoài.
Thi Lâm vẫn còn bận, không về cùng họ được.
Vừa vào thang máy Mục Căng mới sực nhớ ra để quên kịch bản ở chỗ Thi Lâm mất rồi, cô phải quay lại lấy, nếu không hôm nay không đọc thì ngày mai không thể quay được.
"Anh đi lấy, em vào trong xe chờ anh trước đi." Phương Mạc Hoài nói.
"Không cần đâu, anh không biết em để chỗ nào, để em lên lấy là được, anh đánh xe ra trước đi." Mục Căng lắc đầu.
"Đi, đi nhanh về nhanh nhé, đừng để anh trai em túm lại đấy!" Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.
"Hôn một cái nào." Anh yêu cầu,
Mục Căng, hơi hôi chu môi hôn anh một cái, "Không đâu, em lấy rồi đi liền."
Phương Mạc Hoài cười, cúi đầu cọ lên chóp mũi cô một cái, "Lát nữa đi siêu thị một chuyến nhé."
"Đi siêu thị làm gì ạ?" Mục Căng thắc mắc, "Tối nay anh định nấu cơm ạ?"
"Đi mua áo mưa." Phương Mạc Hoài cười.
Mục Căng, "..." Đúng là không có một khắc nào mà quên cái chuyện này hết á.
Thang máy tới nơi, Phương Mạc Hoài bấm lại cho cô rồi ra ngoài.
Mục Căng quay về lấy kịch bản xong, cầm lấy bỏ túi rồi xuống tầm hầm.
Sau khi lấy xe xong, Phương Mạc Hoài đánh ra đậu ngay trước cửa thang máy, cách đó không tới mười mét, Mục Căng cười xách túi chạy qua, lại bị một người đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy mình.
Cô ta cầm dao gọt trái cây trong tay, cả người đồ đen với mũ lưỡi trai, khí áp quanh thân thấp kinh khủng, nhìn thấy Mục Căng, không thèm nói câu nào đã chạy tới chém.
Mục Căng bị dọa thét chói tai, Phương Mạc Hoài đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng hét của cô nhanh xông cửa chạy tới, thấy Mục Căng ngã trên đất, tay đang kìm lấy tay cầm dao của người kia.
"Mục Mục!" Anh nhanh chóng chạy qua.
Thi Lưu vừa nghe thấy tiếng, càng điên cùng hơn, xuống tay ác độc, Mục Căng không ngăn được, bị cô ta bẻ tay đâm vào bả vai cô.
Bởi vì có tay đỡ cho nên cũng không sâu lắm, hơn nữa còn có quần áo dày nên chỉ hơi rách da.
Thế nhưng tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi, Phương Mạc Hoài chưa kịp lại ngăn thì Mục Căng đã bị thương rồi.
Anh chạy lại đã văng người bên trên Mục Căng ra, vội đỡ cô dậy, bế cô lên chạy về phía xe.
Mục Căng bị cơn đau làm cho không kìm được nước mắt, cứ chảy mãi, cũng làm trái tim của Phương Mạc Hoài đau dữ dội.
"Mục Mục, em có sao không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Không sao, chỉ là tay bị thương thôi." Mục Căng lắc đầu.
"Được rồi, không khóc nữa nhé, chúng mình đi viện." Nói xong anh mở cửa xe, để Mục Căng ngồi lên.
Mục Căng ngồi lên xe, nhìn thấy sau lưng Phương Mạc Hoài, trợn mắt, "Phương Mạc Hoài!"
Phương Mạc Hoài cũng cảm giác được, nhanh chóng tránh sang một bên, tiện tay đóng cửa lại.
Nhưng vẫn bị Thi Lưu quẹt phải, sượt qua bên hông.
"Sao lại giúp cô ta? Vì sao? Tại sao ai cũng giúp cô ta?" Thi Lưu điên rồi, không ngừng cầm dao chém loạn Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài nhanh chóng tránh sang một bên, khuyên nhủ, "Thi Lưu, cô bình tĩnh lại đi, cô biết thế này là phạm tội không?"
Tuy trong lòng anh đã nghĩ xong rất nhiều cách để đối phó với cô ta sau này rồi, nhưng giờ phải sống được cái đã, bây giờ cô ta gì cũng dám làm hết.
"Tao chỉ muốn giết cô ta, giết mày, còn cả Thi Lâm nữa! Chúng mày hủy hoại tao! Chúng mày đáng chết!" Thi Lưu nói, lực đâm càng mạnh hơn, thân xe cũng làm cô ta làm trầy mấy phát.
Mục Căng ngồi trong xe nghe rõ ràng hết thấy, cô lo lắng, kéo cửa sổ xe xuống, "Phương Mạc Hoài!"
"Không cho phép xuông!" Phương Mạc Hoài biết cô muốn gì, nhanh chóng ngăn cản.
Giọng điệu nghiêm khắc mà anh ít khi dùng tới!
Thi Lưu đã phát điên rồi, liều mình xông lên, ngay lúc cô ta giơ tay, Phương Mạc Hoài túm được cơ hội, đạp một phát lên bụng cô ta.
Lúc này Thi Lâm cũng chạy tới, hồi nãy Mục Căng vừa gọi điện cho anh.
Anh vội vàng quật Thi Lưu xuống chế trụ, cướp dao trên tay cô ta đi, tàn nhẫn tặng thêm một cước nữa.
Thực sự không thể nhịn nổi nữa rồi, thứ chết tiệt!
"Có sao không?" Thi Lâm hỏi Phương Mạc Hoài.
Mục Căng nhảy xuống xe, nước mắt chảy xuống chạy qua, tay vẫn còn rỉ máu, "Phương Mạc Hoài!"
Phương Mạc Hoài ôm cô vào lòng, "Không sao."
"Anh có đau không?" Cô vừa khóc vừa hỏi.
"Không đau, em đừng khóc." Lau nước mắt cho cô.
"Đi viện trước đã."
Thi Lâm ở lại để làm việc với cảnh sát, Phương Mạc Hoài chào anh một cái, Thi Lâm nhìn vết thương của Mục Căng, gọi tài xế tới đưa hai người đi viện.
"Con biết rồi ạ." Mục Căng cười, vừa ăn vừa nói.
"Mẹ, sao con lại để con bé mệt được?" Thi Lâm đặt cơm hộp của đoàn xuống, ăn không no lắm, đang định chạy sang chỗ Mục Căng ké tí cơm
Lại bị mẹ Thi đánh một phát, "Gì, còn định cướp cơm của Nhu Nhu à? Đợi con bé ăn xong thì con ăn."
Phương Mạc Hoài không nể mặt gì bật cười thành tiếng, cầm thêm một hộp cơm của đoàn qua đưa cho anh, "Cho nè, cho cậu thêm một suất cơm hộp nữa đấy."
Thi Lâm, "..."
Anh từ chối hộp cơm của Phương Mạc Hoài, "Dầu mỡ lắm, dạ dày tôi chịu không nổi."
Ăn xong đúng hơi buồn nôn thật, mấy năm rồi bận rộn nên dạ dày cũng hỏng theo luôn rồi, trước đây thỉnh thoảng mẹ Thi cũng nấu cho anh, nhưng giờ Mục Căng về rồi, đừng nói đưa cơm, đến cơm thừa còn không có mà ăn nữa cơ.
"Này anh, anh ăn của em đi, em ăn không hết được." Mục Căng đưa cặp lồng canh gà sang cho anh.
Thi Lâm cũng chẳng khách sáo làm gì, rót nửa bát canh gà, không dám nhiều hơn.
Mục Căng lại lấy cặp lồng rót cho Phương Mạc Hoài một tí.
"Nhớ chăm sóc sức khỏe tử tế nghe không? Ở gần còn đễ, mẹ còn đưa cơm cho con được, đi xa thì khó lắm." Mẹ Thi gắp thức ăn cho cô.
"Vâng ạ." Mục Căng gậ đầu.
"Bố mẹ, hai người cũng ăn đi." Mục Căng vô cùng tự nhiên chuyển cặp lồng cơm qua chõ họ.
Mặc dù cô không nói nhưng trong lòng đã sớm tiếp nhận họ rồi, thế nhưng hai chữ "Bố mẹ" thực sự khó mà nói ra.
Mẹ Thi vừa nghe thấy, trong nháy mắt nước mắt đã tràn ra cả viền mi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay đang nắm tay của bố Thi cũng siết chặt lại, có thể cảm thấy được sự kích động của cô lúc này.
"Con ăn đi, bố mẹ ăn ở nhà rồi mới qua." Mẹ Thi giọng nghẹn ngào, bà thực sự không thể không chế nổi.
Bố Thi cũng vui sướng, nhưng rốt cuộc là đàn ông mà, vỗ nhẹ nhẹ lưng cho mẹ Thi.
Mục Căng mím mím môi, vươn tay lau khóe mắt cho bà, "Mẹ, đừng khóc."
"Ừ." Mẹ Thi cười gật đầu, đôi mắt vẫn nhòe nước.
Phương Mạc Hoài cười vỗ vỗ bả vai Mục Căng, Thi Lâm cũng vui vẻ vô cùng, hơi quay người đi không để người ta thấy, khẽ lau khóe mắt.
Vì vẫn còn phải làm tiếp, bố mẹ Thi cũng không ở lại lâu, ba người ăn cơm xong là cầm cặp lồng về rồi.
Mục Căng quay xong quảng cáo, thay đồ, định đi về cùng Phương Mạc Hoài.
Thi Lâm vẫn còn bận, không về cùng họ được.
Vừa vào thang máy Mục Căng mới sực nhớ ra để quên kịch bản ở chỗ Thi Lâm mất rồi, cô phải quay lại lấy, nếu không hôm nay không đọc thì ngày mai không thể quay được.
"Anh đi lấy, em vào trong xe chờ anh trước đi." Phương Mạc Hoài nói.
"Không cần đâu, anh không biết em để chỗ nào, để em lên lấy là được, anh đánh xe ra trước đi." Mục Căng lắc đầu.
"Đi, đi nhanh về nhanh nhé, đừng để anh trai em túm lại đấy!" Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.
"Hôn một cái nào." Anh yêu cầu,
Mục Căng, hơi hôi chu môi hôn anh một cái, "Không đâu, em lấy rồi đi liền."
Phương Mạc Hoài cười, cúi đầu cọ lên chóp mũi cô một cái, "Lát nữa đi siêu thị một chuyến nhé."
"Đi siêu thị làm gì ạ?" Mục Căng thắc mắc, "Tối nay anh định nấu cơm ạ?"
"Đi mua áo mưa." Phương Mạc Hoài cười.
Mục Căng, "..." Đúng là không có một khắc nào mà quên cái chuyện này hết á.
Thang máy tới nơi, Phương Mạc Hoài bấm lại cho cô rồi ra ngoài.
Mục Căng quay về lấy kịch bản xong, cầm lấy bỏ túi rồi xuống tầm hầm.
Sau khi lấy xe xong, Phương Mạc Hoài đánh ra đậu ngay trước cửa thang máy, cách đó không tới mười mét, Mục Căng cười xách túi chạy qua, lại bị một người đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy mình.
Cô ta cầm dao gọt trái cây trong tay, cả người đồ đen với mũ lưỡi trai, khí áp quanh thân thấp kinh khủng, nhìn thấy Mục Căng, không thèm nói câu nào đã chạy tới chém.
Mục Căng bị dọa thét chói tai, Phương Mạc Hoài đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng hét của cô nhanh xông cửa chạy tới, thấy Mục Căng ngã trên đất, tay đang kìm lấy tay cầm dao của người kia.
"Mục Mục!" Anh nhanh chóng chạy qua.
Thi Lưu vừa nghe thấy tiếng, càng điên cùng hơn, xuống tay ác độc, Mục Căng không ngăn được, bị cô ta bẻ tay đâm vào bả vai cô.
Bởi vì có tay đỡ cho nên cũng không sâu lắm, hơn nữa còn có quần áo dày nên chỉ hơi rách da.
Thế nhưng tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi, Phương Mạc Hoài chưa kịp lại ngăn thì Mục Căng đã bị thương rồi.
Anh chạy lại đã văng người bên trên Mục Căng ra, vội đỡ cô dậy, bế cô lên chạy về phía xe.
Mục Căng bị cơn đau làm cho không kìm được nước mắt, cứ chảy mãi, cũng làm trái tim của Phương Mạc Hoài đau dữ dội.
"Mục Mục, em có sao không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Không sao, chỉ là tay bị thương thôi." Mục Căng lắc đầu.
"Được rồi, không khóc nữa nhé, chúng mình đi viện." Nói xong anh mở cửa xe, để Mục Căng ngồi lên.
Mục Căng ngồi lên xe, nhìn thấy sau lưng Phương Mạc Hoài, trợn mắt, "Phương Mạc Hoài!"
Phương Mạc Hoài cũng cảm giác được, nhanh chóng tránh sang một bên, tiện tay đóng cửa lại.
Nhưng vẫn bị Thi Lưu quẹt phải, sượt qua bên hông.
"Sao lại giúp cô ta? Vì sao? Tại sao ai cũng giúp cô ta?" Thi Lưu điên rồi, không ngừng cầm dao chém loạn Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài nhanh chóng tránh sang một bên, khuyên nhủ, "Thi Lưu, cô bình tĩnh lại đi, cô biết thế này là phạm tội không?"
Tuy trong lòng anh đã nghĩ xong rất nhiều cách để đối phó với cô ta sau này rồi, nhưng giờ phải sống được cái đã, bây giờ cô ta gì cũng dám làm hết.
"Tao chỉ muốn giết cô ta, giết mày, còn cả Thi Lâm nữa! Chúng mày hủy hoại tao! Chúng mày đáng chết!" Thi Lưu nói, lực đâm càng mạnh hơn, thân xe cũng làm cô ta làm trầy mấy phát.
Mục Căng ngồi trong xe nghe rõ ràng hết thấy, cô lo lắng, kéo cửa sổ xe xuống, "Phương Mạc Hoài!"
"Không cho phép xuông!" Phương Mạc Hoài biết cô muốn gì, nhanh chóng ngăn cản.
Giọng điệu nghiêm khắc mà anh ít khi dùng tới!
Thi Lưu đã phát điên rồi, liều mình xông lên, ngay lúc cô ta giơ tay, Phương Mạc Hoài túm được cơ hội, đạp một phát lên bụng cô ta.
Lúc này Thi Lâm cũng chạy tới, hồi nãy Mục Căng vừa gọi điện cho anh.
Anh vội vàng quật Thi Lưu xuống chế trụ, cướp dao trên tay cô ta đi, tàn nhẫn tặng thêm một cước nữa.
Thực sự không thể nhịn nổi nữa rồi, thứ chết tiệt!
"Có sao không?" Thi Lâm hỏi Phương Mạc Hoài.
Mục Căng nhảy xuống xe, nước mắt chảy xuống chạy qua, tay vẫn còn rỉ máu, "Phương Mạc Hoài!"
Phương Mạc Hoài ôm cô vào lòng, "Không sao."
"Anh có đau không?" Cô vừa khóc vừa hỏi.
"Không đau, em đừng khóc." Lau nước mắt cho cô.
"Đi viện trước đã."
Thi Lâm ở lại để làm việc với cảnh sát, Phương Mạc Hoài chào anh một cái, Thi Lâm nhìn vết thương của Mục Căng, gọi tài xế tới đưa hai người đi viện.
Bình luận truyện