Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 54: Bắt đầu



Editor: Quỳnh Cửu

Chuyện Mục Lâm chết thực sự là một đả kích rất lớn đối với Mục Căng, tinh thần cô hoàn toàn sa sút, suốt ngày ngẩn người, nếu không thì ngồi ôm quyển sổ mà Mục Lâm viết cho cô mà khóc.

Phương Mạc Hoài không đành lòng, thế nhưng anh cũng biết chuyện này chỉ có thể tự Mục Căng thoát ra mà thôi.

Chiều hôm đấy, Thi Lâm đi công tác nước ngoài về, Phương Mạc Hoài nói với anh chuyện xảy ra mấy ngày này.

Anh bước vào nhà, thấy Mục Căng đang ngồi trên sofa ngẩn người, Thi Lâm bước tới ngồi xổm xuống, "Nhu Nhu."

"Anh trai về rồi này." Anh xoa xoa đầu cô, đau lòng vô cùng.

Khoảnh khắc Mục Căng nghe thấy giọng của Thi Lâm, nước mắt đột nhiên chảy xuống, cô vừa khóc vừa nhìn anh, "Anh ơi, Tiểu Lâm chết rồi, nhưng em vẫn còn sống, em có nhà rồi, nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa kịp được người nhà thằng bé, em thậm chí còn không được gặp thằng bé lần cuối, thằng bé đã đi rồi."

"Nhu Nhu, đừng khóc." Anh cầm khăn tay lau nước mắt cho cô.

"Sống chết có số, Tiểu Lâm có thể cũng cảm thấy cậu ấy được giải thoát rồi." Thi Lâm cũng rất tiếc thương.

"Sao thằng bé lại thấy giải thoát được cơ chứ? Thằng bé muốn sống hơn bất kì ai..." Mục Căng lắc đầu khóc.

Mục Căng bây giờ như đi tới ngõ cụt rồi, nếu cô không thể thoát ra thì sẽ sụp đổ mất, cả tinh thần lẫn thể xác.

"Em nghe anh nói này!" Thi Lâm cầm tay cô, để cô bình tĩnh lại.

"Em nghe anh trai nói, Tiểu Lâm đã chết rồi, việc cấp bách bây giờ là tỉnh táo lại, trả thù cho cậu ấy!" Anh lau nước mắt trên mặt Mục Căng.

"Nhu Nhu, chuyện này là chuyện em nhất định phải làm, cũng chỉ có em mới có thể làm mà thôi, em đã nỗ lực vì ngày này bao nhiêu lâu rồi, Tiểu Lâm đã cố gắng bao lâu rồi?"

Phương Mạc Hoài ngồi bên cạnh, ôm Mục Căng vỗ về cô.

Hai ngày nay anh cố gắng khai thông tư tưởng cho cô rất nhiều lần nhưng không có hiệu quả gì, vì cái chết của Mục Lâm chính là sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.

*Đồng nghĩa với giọt nước tràn li.

Trong những chứng cứ mà Mục Lâm cung cấp, cái nào cũng tàn bạo kinh dị, cho dù xử tội chết 180 lần cũng không đủ, hơn nữa Mục Lâm lại đi rồi, cô không thể chịu đựng nổi.

Cô cần thời gian để thoát khỏi ngõ cụt đó.

Thi Lâm an ủi cô một lúc lâu, không yên tâm rời đi, Phương Mạc Hoài thúc Mục Căng đi tắm, rồi cũng đi tắm luôn.

Lúc Mục Căng tắm xong ra vẫn còn đang ngẩn người, anh thở dài, nằm lên giường ôm cô vào lòng.

Mục Căng cũng quay đầu vùi mình vào lòng anh.

"Phương Mạc Hoài." Cô gọi anh.

"Ừ, anh ở đây." Phương Mạc Hoài trả lời.

Mục Căng lại gọi thêm mấy lần nữa, lần nào Phương Mạc Hoài cũng trả lời cô, "Anh ở đây."

Mục Căng hít hít mũi, cọ cọ lên ngực anh.

"Cũng may anh vẫn ở đây." Cô nói.

Nếu như không có Phương Mạc Hoài, Mục Căng không biết cô phải sống tiếp thế nào nữa.

"Anh sẽ luôn ở đây, xong chuyện này, chúng mình kết hôn, có con, có gia đình của chúng mình, được không em?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Vâng.." Mục Căng nghẹn ngào bằng lòng, cô ngẩng đầu, tìm kiếm đôi môi anh, hôn lên.

Phương Mạc Hoài chính là tất cả động lực của Mục Căng.

Phương Mạc Hoài hé miệng, tùy ý để cô hôn, phối hợp với cô, một lát sau Mục Căng mới buông ra.

Anh lần lần tóc cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Ngoan một chút, đừng làm anh lo lắng nữa nhé."

"Vâng..." Mục Căng nhẹ nói, nhưng lại nức nở hơn.

"Ngoan nào, ngủ một giấc! Từ ngày mai trở đi là trận chiến chân chính bắt đầu rồi đấy."

"Vâng." Mục Căng ngoan ngoãn gật đầu, "Anh ôm em một cái đi."

Phương Mạc Hoài cười, ôm cô lại gần hơn, nhẹ vỗ bả vai cô, hát bài "Ngôi sao nhỏ" cho cô nghe.

Rất ngây thơ, nhưng Mục Căng lại dính chiêu đấy.

Mục Căng từ từ bị anh dụ ngủ, tư liệu đã chỉnh lí xong, ngày mai sẽ đem tới cục cảnh sát, sau đấy trực tiếp phát tán trên mạng luôn.

Chuyện này sẽ gây nên không ít sóng gió, mà con sóng này sẽ dìm chết không ít người.

Sáng sớm hôm sau, Mục Căng rời giường, Phương Mạc Hoài cũng thế, hai người ngồi trong thư phòng quay cho Mục Căng một đoạn video nói về thân thế của cô, quá trình bị lừa bán, cuộc sống sau khi bị bán và những người liên quan.

Sau khi quay xong, thấy đã đến lúc, Thi Lâm cũng tới, còn dẫn theo mấy vệ sĩ nữa, cộng thêm vệ sĩ bên phía Phương Mạc Hoài cũng khoảng hơn 20 người.

Hà Thanh lúc này đã nhận được thư, đang gác ở tòa nhà đối diện với chỗ Mục Căng.

Chỉ tiếc mấy ngày vừa rồi phong Mục Căng không hề kéo rèm ra, cậu ta cũng chẳng có cách nào, sáng hôm nay Mục Căng cuôi cùng cũng ra ngoài, Hà Thanh lên nòng súng, nhắm ngay cửa.

Nhưng không ngờ bên kia chuẩn bị sẵn cả biên pháp đối phó với các tay bắn tỉa, mọi người đều mặc đồ đen, che ô, cả đám người ô này sát ô kia, không thể thấy nổi người đang đứng đâu cả.

Hà Thanh gọi điện cho Lương Cảnh, báo cáo tình huống.

Lương Cảnh đang ăn điểm tâm, nghe thế lật cả bàn đi, "Phế vật! Không xử được Mục Căng thì mày cũng đừng về nữa!"

Nói xong cúp điện thoại.

Sắc mặt Hà Thanh tối hẳn đi, cậu ta thuần phục ông ta nhiều năm, nhưng cậu ta biết, Lương Cảnh chưa bao giờ xem cậu ta là người cả, cậu ta giúp ông ta giết người phóng hỏa đã quá nhiều lần rồi, thế nhưng lại nhận về được một câu như thế.

Đột nhiên, một khẩu súng kề trên thái dương cậu ta.

Hà Thanh sửng sốt, hơi quay đầu, lại phát hiện ra đó là một trong số những người mà Lương tiên sinh phái tới hỗ trợ cậu ta.

"Lương tiên sinh để tôi giám sát cậu làm nhiệm vụ, Mục Căng nhất định phải chết, nhanh làm đi." Người kia lạnh như băng mà nói.

"Tôi cũng phải có bản lĩnh làm được nữa chứ! Tôi căn bản không nhắm được Mục Căng ở đâu, một mình tôi đối phó với hơn 20 vệ sĩ thế nào được?" Hà Thanh trừng mắt.

"Vậy cũng không phải chuyện của chúng tôi nữa rồi."

Hà Thanh vứt súng bắn tỉa, đứng dậy gọi điện thoại cho Lương Cảnh, nhưng câu trả lời cậu ta nhận được lại khiến lòng cậu ta lạnh buốt.

Cậu ta nhìn những người đang đối diện cậu ta, ai nấy đều rục rich, muốn giết cậu ta.

Hà Thanh đột nhiên nở nụ cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra hai khẩu súng bên hông, "đoàng đoàng" mấy phát, người bên kia còn chưa kịp nhận ra thì đã bị giết sách.

Hà Thanh cầm lấy súng bắn tỉa trên đất, tháo ra đặt lại vào rương, cầm súng bỏ vào xe, đuổi theo Mục Căng.

Bên phía Mục Căng có vệ sĩ, cũng có rất nhiều bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thế nên vô cùng mẫn cảm với xung quanh, hồi nãy cũng phát hiện ra có tay bắn tỉa ở gần.

Đoàn người tới cục cảnh sát, Mục Căng hít sâu một hơi, Phương Mạc Hoài với Thi Lâm cũng cùng cô vào.

"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?" Cảnh viên ở quầy tiếp dân hỏi.

"Tôi muốn báo án."

"Được, cô bị mất thứ gì?" Cảnh viên tưởng là Mục Căng làm mất đồ.

Cô ấy đợi cả nửa ngày cũng không thấy Mục Căng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nghe thấy cô nói.

"Án buôn người đặc biệt lớn, chứng cứ vô cùng xác thực!" Cô nói xong, kéo khẩu trang xuống.

"Tôi là Mục Căng."

Cùng lúc đấy, Weibo của Mục Căng cũng có bài đăng mới, là Video mà Mục Căng quay sáng nay.

Chỉ vẻn vẹn ba phút, đã thẳng đường lên top 1 hot search.

#Thân thế của Mục Căng#

#Mục Căng cáo án buôn người đặc biệt lớn#

Sau đấy là bài đăng Weibo đầu tiên của Mục Căng.

@Mục Căng V: Xin chào mọi người, rất cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi trong thời gian qua, nhưng hiện tại điều tôi muốn nói chính là, tôi vào Showbiz chính là vì ngày hôm nay, cụ thể mời xem video phía dưới, tất cả mọi vấn đề sẽ được làm rõ.

Trên màn hình, khuôn mặt của Mục Căng xuất hiện, vẫn đẹp như trước.

"Chào mọi người, đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã yêu thích tôi lâu nay."

"Tôi không phải là con cháu nhà quyền quý gì cả, tôi chỉ là một cô bé bị lừa bán mà thôi, cụ thể, xin hãy xem chứng cứ tôi cung cấp sau đây."

....

- -------------------------------

Làm mấy chương này khó chịu bí bách thực sự. Ngột ngạt vãi chưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện