Nơi Ấy Có Anh

Chương 57: Chương 57




Ngay lúc đó, cánh cửa bỗng mở ra , một người bước vào, vừa nhìn thấy người đó, đôi đũa của Ngân Hằng rơi xuống.

- Xin lỗi, em lỡ tay – Ngân Hằng vội vàng cười ngượng xấu hổ đáp khi Quang Khải quay sang nhìn cô, rồi cúi đầu nhặt lên, tay cô run run, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện.

- Lấy đũa khác đi, dơ rồi – Quang Khải nhíu mày, nhìn vẻ lúng túng của Ngân Hằng cảm thấy khó hiểu, đến nỗi cô lại ngớ ngẩng cuối người nhặt đôi đũa đã rớt dưới đất lên. Nhưng Quang Khải không có thời gian , chỉ khẽ nhắc cô một tiếng rồi đứng lên mĩm cười lịch sự chào người đang bước vào.
- Lâu quá không gặp chú. Không ngờ chú lại đến tận đây, thật là quá nể mặt. Lần này cũng nhờ chú nể mặt nên công ty cháu mới giành được hợp đồng.

- Là công ty cháu tài năng đầy rẫy, lại được sự lãnh đạo tài tình của cháu, giành được hợp đồng là điều đương nhiên rồi – Người đó cười cười vỗ vai Quang Khải đáp – Nghe nói cháu và nhân viên đến đây ăn cơm nên chú ghé qua chào hỏi. Nhân tiện mời mọi người bữa cơm, mọi người cứ gọi đồ ăn tự nhiên.

- Vậy thì sao được, phải để cháu mời chú mới đúng – Quang Khải khách sáo đáp.

- Đừng khách sáo nữa, chúng ta ngồi vào bàn đi thôi.

Quang Khải bèn gật đầu đồng ý. Một người lập tức đứng lên đi về phía dưới bàn ngồi nhường chỗ ngồi lại cho người mới đến. Quang Khải lập tức gọi người đem chén bát mới đến, nhân tiện đem cho Ngân Hằng thêm một đôi đũa.

- Mọi người – Quang Khải lớn tiếng hô – Vị này là tổng giám đốc của công ty Phong Tịnh, chính là người chủ đầu tư cho dự án xây dựng bênh viện đa khoa mà chúng ta vừa trúng thầu. Mọi người hãy ột tràng vỗ tay hoan nghênh chú ấy nào.

Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô vang dội. Người đó bèn đưa tay giơ lên với mọi người nói:

- Được rồi, mọi người cứ ăn uống tự nhiên đi.

Sau đó mọi người vẫn ăn uống nói chuyện bình thường, chỉ có Ngân Hằng cúi mãi cúi đầu không lên tiếng. Cô nghe người đó nói:

- À, lần này bản thiết kế bên con làm rất tốt. Chú rất hài lòng, vậy kiến trúc sư đã vẽ bản thiết kế đó là ai? Chú thật mong được diện kiến tài năng như thế.


- Dạ vâng, cô ấy là kiến trúc sư trẻ nhưng có tài, cháu may mắn có được – Quang Khải vui vẻ đáp – Cô ấy tên Ngân Hằng.

Ngân Hằng nghe Quang Khải gọi tên mình thì giật thót tim, cắn chặt môi, hai tay siết chặt dưới bàn. Người đó cũng khẽ nhíu mày. Quang Khải không để ý tâm trạng của hai người bọn họ, quay đầu nhìn Ngân Hằng khẽ bảo:
- Ngân Hằng, đây là chú Hoàng Nam, là chủ công trình của chúng ta hiện nay. Em mau chào chú ấy đi.
Ngân Hằng biết, trước sau gì cũng phải đối mặt, bởi vì họ còn hợp tác với nhau khá dài lâu nữa. Dự án lần này, khi xây dựng phải kéo dài nhiều năm trời, không thể không gặp mặt ông ấy. Cho nên cô hít một hơi thật sâu, quyết định ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, cô cười chào một cách khách sáo đến lạnh nhạt.

- Chào tổng giám đốc Nam. Thật hân hạnh được làm quen với bác.

Cô chìa tay ra trước mặt ông ta, vẻ mặt ông Hoàng Nam cứng đờ mấy giây nhưng sau đó nhanh chóng cười đưa tay bắt lấy tay cô. Hai người quyết tâm xem như đây là lần đầu tiên gặp nhau.
- Thật không ngờ người vẽ ra bản thiết kế đó lại là một cô gái trẻ như thế – Ông ta nhìn Ngân Hằng thật lâu rồi mở miệng khen ngợi.

- Cám ơn bác quá khen.

Sau đó Quang Khải xem vào giữa hai người bọn họ, cứ hỏi và đáp cho đến khi tàn bữa tiệc. Sắc mặt Ngân hằng mỗi lúc càng xấu, cô dường như cảm thấy khó thở khi ông ta hiện diện, bởi vì ông ta nhắc cho cô nhớ đến một người. Một hình bóng in sâu trong tim cô vẫn chưa phôi phai.

Quang Khải đưa Ngân hằng về, trên đường về, Quang khải quan tâm nhìn cô hỏi:

- Em sao vậy, cả buổi cứ cúi đầu xuống dưới. Cứ như người mất hồn ấy.
- Có lẽ em mệt quá đo thôi. Thật là chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon lành – Cô lãng tránh đáp.
- Ừ, từ hôm qua đến hôm nay chắc là em ngủ rất ít để hoàn thành công việc cho nên giờ mới mệt như thế. Được rồi, dựa lưng vào ghế ngủ chút đi. Khi nào đến nhà, anh gọi em dậy.

- Cám ơn anh – Ngân Hằng yếu ớt đáp, cô khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.


Trong tâm trí cô vẫn còn nhớ mãi lời người dàn ông đó nói.

“ Cháu nên hiểu mối quan hệ giữa các cháu chỉ là một mối quan hệ trẻ con mà thôi. Sau này chắc chắn sẽ thay đổi, không ai có thể bảo đảm mai sau cả hai đứa có thể bên nhau mãi mãi. Thời gian rồi sẽ làm người ta quên lãng đi quá khứ. Hai đứa nó đều là con của bác, bác không muốn chúng dính dáng gì đến cháu nữa hết. Hãy cắt đứt hết toàn bộ liên lạc đi, cả Minh Nhật cũng như Lâm Phong.
Đây là lần cuối bác nói với cháu những lời này. Mong cháu hiểu cho bác, bác đã giúp gia đình cháu vực lại công ty coi như là trả cho cháu món nợ này. Hy vọng từ nay về sau, chúng ta không còn mối liên quan gì nữa hết. Nếu không, chắc cháu cũng hiểu hậu quả sẽ là gì mà phải không?”

Minh Nhật dù ra nước ngoài vẫn thường xuyên gửi mail cho cô kể lại cuộc sống của cậu ấy bên mỹ. Dù Ngân Hằng chưa bao giờ hỏi, Minh Nhật cũng chưa từng nhắc lấy một lời. Nhưng Ngân Hằng thông qua cuộc sống của Minh Nhật để biết tình hình của lâm Phong. Trường của cậu học, nhà của cậu ở, những nơi cậu có thể đi…., cô nhìn thấy hình dáng của Lâm Phong qua lời kể về cuộc sống của Minh Nhật. Cô thật sự muốn gặp Lâm Phong để hỏi nguyên nhân vì sao lại không đến

Chỉ đáng tiếc rằng, ông Hoàng Nam phát hiện điều này và không muốn cô và Minh Nhật tiếp tục trao đổi với nhau nữa cho nên tìm cô để nói chuyện. Cuối cùng Ngân Hằng cũng từ bỏ nốt niềm hy vọng cuối cùng của mình cho đến khi bị đuổi khỏi nhà. Chỉ để một tin nhắn với Minh Nhật “ Đừng gửi thư ình nữa, mình không muốn liên hệ gì với bạn nữa”

Ở một biệt thự sang trọng trong khu đắt tiền nhất thành phố.

- Ba à, ba không sao chứ – Bà Ngọc lan vỗ lưng cho ba chồng mình khi ông ho một tràn dài.
- Có lẽ ba sẽ không qua khỏi.

- Ba đừng nói vậy mà ba….- Bà Ngọc lan hoảng hốt nói.

- Cả hai đứa nó đều hận ba, đều hận ông già này.

- Không có đâu ba, tụi nó là bận học mà thôi. Rồi bây giờ đang quản lí công ty bên đó nên….

- 7 năm rồi, nếu ta không qua đó, tụi nó cũng chẳng có lấy một lần trở về đây thăm ta. Gọi chúng nó trở về đi….


- Dạ được, con lập tức gọi tụi nó trở về, ba yên tâm…

Sân bay ồn ào tiếng người vui mừng gặp lại nhau, Lâm Phong nặng nề kéo lê vali đi ra khỏi cổng. Ngày trở về, cậu không thông báo cho ai hay hết, cho nên chỉ mình cậu cô đơn ở sân bay mà thôi.

Bước ra khỏi sân bay, bầu trời trở nên trong xanh vô cùng, cậu khẽ nhắm mắt lại thật lâu, hít một hơi thật sâu trước bầu trời quen thuộc đầy nhung nhớ này. 7 năm đã trôi qua, Minh Nhật còn quay về đây ít lần, còn cậu, chưa bao giờ cậu quay lại đây.

Lúc gặp Minh Nhật ở bên Mỹ, cậu cũng vô cùng ngạc nhiên, muốn hỏi vì sao lại qua đây, muốn hỏi Ngân Hằng thì thế nào.
Còn nhớ trước khi ra đi, ba cậu đã bảo:” Đừng nghĩ đến con bé nữa. Nó đã bán con để nhận lấy một số tiền lớn từ ba, giúp gia đình nó rồi. Hiện tại người nó muốn bên cạnh không phải là con. Con nghĩ con có cái gì để con bé quyết định từ bỏ mọi thứ để theo con trốn đi. Con chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Nếu con không cố gắng, thì con mãi mãi không thể bằng Minh Nhật được”

Sau khi đi mỹ, gặp Minh Nhật, Minh Nhật đã bảo:” Cô ấy hiện sống rất tốt. Cô ấy bảo sẽ chờ tao trở về, chờ đến khi tao có đủ thực lực đưa cô ấy thoát khỏi nơi đó, cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc”
Trong suốt một năm đầu, Minh Nhật vẫn thường cùng Ngân Hằng gửi mai cho nhau, Minh Nhật để chọc tức cậu, đã để cho cậu đọc hết những cái mail của Ngân Hằng gửi. Trong mail đó, Ngân Hằng chưa có lấy một lời hỏi thăm cậu, chỉ là những lời động viên và kể chuyện cuộc sống với Minh Nhật mà thôi. Lòng Lâm Phong cảm thấy nhói đau vô cùng, như thế ai đó đang xé ruột gan cậu ra từng mảnh.
Cậu cảm thấy hận người con gái đó vô cùng, hận cô vì chút vật chất đã thay đổi. Hận cô không giữ lời hứa, hận cô quên đi mất lời thề năm nào. Nhưng có một điều, hận càng nhiều lại càng nhớ nhiều. 7 năm trôi qua, mang theo nỗi hận , chưa ngày nào cậu không nhớ đến cô. Sợi dây đeo lọ thủy tinh trên cổ cậu vẫn chưa khi nào tháo xuống. Từng đêm cậu nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay muốn bóp nát nó, nhưng rồi không nỡ. Bởi trong đó, có câu nói mà cô ghi cho cậu:” Không mong ước gì nhiều, chỉ mong ước có thể cùng nhau già đi”

Đó là điều mong ước của cô, cũng là điều mong ước của cậu. Chỉ có điều cô đã quên. Cô đã chọn, chọn người mà cô có thể tin tưởng là Minh Nhật chứ không phải cậu. Nghĩ đến điều này, trái tim cậu quặn đau từng hồi không dứt.
- Anh à, anh muốn đi đâu.

Thay vì nói địa chỉ nhà, không ngờ Lâm Phong lại nói ra địa chỉ của nhà Ngân Hằng. Người tài xế vô tình cũng chở cậu đến trước địa chỉ nhà Ngân Hằng. Đây là địa chỉ nhà sau khi họ gần như phá sản. Nơi chứng kiến bao nỗi đau của hai người.

Lâm Phong đứng bần thần trước cảnh cũ, ngôi nhà đã đóng kín cửa từ lâu, bên ngoài đã phủ màu rêu, họ rời xa đây chắc là cũng lâu rồi. Trong lòng Lâm Phong tự hỏi:” Ngân Hằng là khi đó rời đi cùng Minh Nhật hay là sau này mới rời khỏi”. Không có câu trả lời nào dành cho cậu, Lâm Phong thở dài quay bước, từng ký ức ngọt ngào hạnh phúc, từng ký ức đau thương cứ như con lũ cuốn qua trí não cậu khiến bước chân cậu chậm nhịp trở nên mất hồn. Cậu vô tình va vào một người con trai đeo mắt kính đi ngang qua.

- Xin lỗi, cậu khẽ nói.
Sau đó cũng không nhìn người con trai đó mà bước đi.
- Lâm Phong, là cậu phải không?
Lâm Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn anh chàng đó, nhưng không tài nào nhớ ra.

- Mình là Gia Huy – Gia Huy nhã nhặn cười nhắc lại.


- Lâu quá không gặp – Lâm Phong chợt nhớ ra bèn cười giả lã chào.
- Đã 7 năm rồi – Gia Huy cố tình nhắc đến – Nếu như Phong không đi, có lẽ chúng ta sẽ thân nhau hơn.

- Mình mới vừa từ sân bay về. Dạo này, cậu thế nào? – Lâm Phong lãng tránh nhắc lại chuyện xưa bèn hỏi.
- Mình sắp cưới vợ rồi.

- Chúc mừng cậu.
- Lời chúc thực tế là đến chung vui cùng mình – Gia Huy cười đáp.
- Được, ngày nào? Mình nhất định đến – Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu. Sau đó trao đổi số điện thoại cho nhau rồi mới ra về. Gia Huy nhìn theo bóng dáng Lâm Phong, trong lòng cậu bỗng mơ hồ một điều gì đó.Năm xưa, cậu không trực tiếp giúp đỡ hai người bọn họ, chỉ nghe kể lại mọi chuyện, luôn cảm thấy có chút gì không đúng. Dù không tiếp xúc với Lâm Phong nhiều, nhưng cậu yêu mến tính tình của lâm Phong, cậu không nghĩ Lâm Phong là loại người bỏ rơi Ngân hằng như thế. Còn nữa, vừa từ máy bay trở về, vì sao lại đến nơi này trước tiên, tìm kiếm muốn gặp Ngân Hằng chăng. Gia Huy cảm giác hình như mình hiểu được tấm lòng của Lâm Phong dành cho Ngân hằng qua đôi mắt buồn bã kia. Cậu muốn giúp họ gặp nhau nên cố tình mời Lâm Phong đến dự đám cưới của mình với Nhật Tân.

Khi Lâm Phong bước vào nhà, ông nội của cậu tức giận quăng cây gậy chống của mình vào cậu. Lâm Phong thấy cây gậy chống văng tới cũng không buồn tránh né, cứ đứng im lặng đón nhận. Điều này càng khiến ông cậu tức giận hơn nữa, tay ông run run chỉ vào cậu nói:

- Mày còn về đây làm gì. Sao không chờ tao chết rồi hãy về.

Bà Ngọc lan thấy ba chồng nổi giận, lại thấy sắc mặt ông không tốt, hơi thở khó khăn bèn mắng lâm Phong mong ba chồng bớt tức giận:

- Phong, con mau xin lỗi ông nội mau. Tại sao bây giờ này mới chịu về nhà, mẹ đã gọi điện cho con biết bao nhiêu lầu rồi. Con xem, Minh Nhật vừa nghe ông bệnh lập tức vê ngay, còn con ở mãi tới bây giờ. Làm sao không khiến ông nội con không tức giận đây hả.
Lâm Phong nghe mẹ mắng, thở dài định bước đến đỡ ông nội thì ông đã nói:

- Không cần thiết. Bây giờ ba không muốn nhìn mặt nó. Mau đỡ ba vào phòng nghĩ đi.
Bà Ngọc Lan nhìn con trai oán trách rồi bất đắc dĩ dìu ba chồng về phòng. Sau khi bà Ngọc Lan đi rồi, ông nội Lâm Phong mới từ từ đi lại kệ sách, ông lấy trên kệ một cuốn sách dày cộm, mở một trang sách, bên trong có kẹp một tấm hình của hai ông cháu rất thân thiết.

Sau khi Lâm Phong ra đời, tự cảm thấy mình đã già, ông giao công ty lại cho con trai mình, dù vẫn đứng chủ quyền. Con trai và con dâu bận bịu công việc, để lại hai đứa cháu cho ông chơi đùa. Lâm Tịnh đã lớn lại là con gái nên hai ông cháu không thân thiết, còn Lâm Phong, từ nhỏ đã thích đeo bám ông, cùng đi câu, cùng trồng cây….làm sao mà ông không thương cho được.

Dù ông biết Minh Nhật cũng là cháu nội ruột của mình, nhưng tình cảm đối với cậu ấy rất nhạt nhòa. Tình cảm ông đều dành cho Lâm Phong hết, dù tuyên bố gia tài sẽ để cho người giỏi giang, nhưng ông chưa từng có ý định giao cho Minh Nhật. Chỉ có điều đứa cháu này của ông vì chuyện năm xưa mà bỏ đi mất 7 năm trời mới chịu về. Khi ông quăng cây gậy cũng không buồn né tránh, có phải vì không còn để ông trong mắt hay không? Nghĩ đến đây, ông không khỏi đau lòng.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 58



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện