Nơi Chốn An Lòng
Chương 11
Liêu Hành đọc được những bình luận đó, không khỏi bi phẫn: Mấy cô tưởng tui thích sao? Con gái đại Boss tôi dám cự tuyệt sao?
Vinh Yên nhìn hắn cúi đầu nghịch di động, ngồi ở bên cạnh hỏi hắn:
– Hành Hành, chú đang làm gì đấy?
– Không có gì. – Liêu Hành cất di động đi, nhìn đồng hồ đeo tay thấy kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ hơn, liền nói với nó:
– Con nên đi tắp rồi! Đi, đi lấy áo ngủ của con.
Liêu Hành vốn còn đang xoắn xuýt có cần phải tắm cho tiểu cô nương này không, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân a… may mà Vinh Yên đã chủ động nói:
– Hành Hành, con tự tắm!
Liêu Hành thở phào:
– Được, chú xả nước cho con.
Vừa xả nước hắn vừa căn dặn con bé:
– Bồn tắm hơi lớn, nên chú chỉ xả nước ít thôi, có vấn đề gì con nhớ gọi chú, chú ở bên ngoài. Có thể tự gội đầu không?
Vinh Yên lắc đầu:
– Con không.
– Được rồi, chú gội đầu cho con trước. – Liêu Hành lấy chậu rửa mặt ra hứng nước cho đầy chậu, thử qua độ ấm của nước xong, để Vinh Yên nằm trên ghế dài trong nhà tắm, để đầu con bé ghé vào trong chậu, thập phần chuyên nghiệp mà gội đầu, y chang bộ dáng em trai phục vụ trong tiệm làm tóc.
Vinh Yên nhìn hắn, cười rộ lên:
– Hành Hành, chú gội đầu thật thoải mái nha!
– Đương nhiên, anh đây đã học qua đấy! – Liêu Hành đắc ý nói – Nghỉ đông và nghỉ hè của thứ nhất đại học, chú đã đi học việc ở tiệm làm đầu, không nói cái khác, gội đầu cực kì chuyên nghiệp! Chú còn có thể cắt tóc đó!
Vinh Yên làm mặt sùng bái:
– Hành Hành thật lợi hại.
– Ha ha!
Liêu Hành gội đầu cho con bé xong, đổ sữa tắm, và đặt khăn mặt, khăn tắm, áo ngủ gọn gàng ở trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, lại cẩn thận dặn một lần nữa, rồi mới đi ra ngoài cửa, vừa nghịch di động vừa chờ con bé tắm.
Vinh Yên tắm rửa mặc đồ đến lúc đi ra, trước sau hết tới 40 phút, hai cái cánh tay nhỏ nhắn ôm dịt khăn mặt ở trên đầu, chờ hắn lau tóc cho.
Cách lau tóc của Liêu Hành đương nhiên cũng chuyên nghiệp, chỉ chốc lát đã xong. Ôm con bé đến phòng ngủ của khách đặt lên giường xong, nhìn lên đồng hồ đã sớm 10 giờ, hắn nói:
– Đi ngủ sớm một chút đi.
Vinh Yên kéo tay áo hắn:
– Nhưng Hành Hành còn chưa kể chuyện cổ tích ni.
– …Con còn muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ? – Liêu Hành phiền muộn – Chú không biết kể chuyện cổ tích a…
Vinh Yên rút ra quyển sách thiếu nhi ban sáng đã mua đưa cho hắn:
– Đọc cái này đi.
Liêu Hành bất đắc dĩ, chỉ đành nằm xuống bên cạnh con bé, mở sách ra, cũng may nếu không phải là các loại truyện cổ tích phương tây, thì cũng là dạy ghép vần đọc Tây Du Kí, Liêu Hành thấy toàn truyện kinh điển a, dù sao đọc cũng không mệt, liền coi như tụng kịch bản là tốt rồi.
Kể chuyện xưa quả nhiên hữu hiệu, Vinh Yên nghe một lát liền ngủ.
Liêu Hành khép sách lại, tắt đèn, rón rén đi ra ngoài cửa, thấy thời gian còn sớm, liền đi tắm trước, sau đó mới về phòng mở máy tính chơi trò chơi.
Đang giết quái, tiếng di động đột nhiên vang lên, dọa cho Liêu Hành run tay, bị quái chém chết. Hắn tức giận nhận điện thoại, giọng nói rất không thoải mái:
– A Lô?
– … – Bên kia là một hồi yên tĩnh.
Liêu Hành cau mày nhìn lại số điện thoại, là số lạ, không quen. Đang chuẩn bị cúp, đột nhiên cảm thấy dãy số này có vẻ quen mắt… Hắn vội lấy ra danh thiếp mà Thẩm Trùng đưa cho, quả nhiên… Vẻ mặt Liêu Hành đau đớn:
– Chủ…Chủ tịch?
Cũng may Vinh Mặc không để ý hắn vô lễ, bình tĩnh nói:
– Ừ, là tôi. Dục Trạch đã ngủ chưa?
– Chủ rồi, trước mười giờ! Tôi còn chưa kể chuyện xong con bé đã ngủ rồi…
– Ừm, thế tắm chưa?
– Tắm rồi tắm rồi, sấy khô tóc xong mới ngủ!
– Còn cơm tối ăn cái gì?
– Bánh bao với cháo rau củ. – Liêu Hành mặt không đổi sắc nói sạo.
– Ồ? Con bé có ăn rau? – Vinh Mặc dường như có vẻ vui mừng, giọng nói cũng hòa dịu hơn – Con bé không nghịch chứ?
– Không có không có, con bé ngoan cực kỳ!
– Vậy…
– Con bé không ăn đồ ăn vặt, sau khi ăn trưa xong có ngủ trưa, buổi chiều và buổi tối còn cùng chơi ghép hình, không có ra ngoài phơi nắng! – Liêu Hành đáp một hơi, rất sợ quên gì đó, liền cẩn thận hỏi – Tôi… Tôi dựa theo dặn dò của chủ tịch mà làm.
– … – Vinh Mặc nghẹn một hơi ở cuống họng, đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Người này cứ như vậy không muốn nói chuyện với mình sao? Giọng y lạnh xuống – Vậy cứ thế đi.
Tít, cúp điện thoại.
Liêu Hành nhìn chằm chằm vào di động, nghi hoặc: Giọng của chủ tịch có vẻ không ổn lắm a… Có phải mình nói sai cái gì không?
Nếu như Thân Việt ở đây, tuyệt đối là phi dép tới! Chưa từng thấy qua thằng nào không có tiền đồ như vậy! Lôi kéo thân cận với đại Boss cũng không biết làm!
Ngày hôm sau Liêu Hành dạy Vinh Yên chơi vài trò chơi, hai người làm ổ trong nhà chơi Angry Bird cả ngày, chơi một hồi, Liêu Hành cũng không cần trợ giúp nữa, để cho mình Vinh Yên chơi đến cao hứng. Cơm trưa gọi cơm hộp, cơm tối thì thành thật uống cháo ăn bánh bao, chăm sóc Vinh Yên tắm rửa ngủ nghỉ xong, Liêu Hành trực tiếp tê liệt ngã xuống giường… Cho tới bây giờ hắn còn chưa từng cùng trẻ con chơi đến mệt như vậy đâu.
Gần ngủ tới nơi, thì lại bị điện thoại đánh thức, quả nhiên là Vinh Mặc đến kiểm tra công tác.
Liêu Hành mơ hồ nghe điện thoại:
– Alo, chào chủ tịch…
Vinh Mặc nghe ra hắn ngái ngủ, hạ thấp thanh âm:
– Ngủ rồi sao?
– Ừm, còn chưa, đang nằm bẹp trên giường một chút, Dục Trạch ngủ rồi. – Liêu Hành ngáp một cái, cư nhiên rất tùy ý hỏi – Sao chủ tịch còn chưa ngủ a?
Vinh Mặc sửng sốt một chút, không suy nghĩ nhiều, cũng tự nhiên mà nói chuyện với hắn:
– Công việc còn chưa làm xong. Còn cậu, hiện tại sao còn chưa ngủ?
– Buổi tối muốn đánh Boss, đợi lát nữa mở vi tính lên chơi. – Liêu Hành từ trên giường đứng dậy – À lát nữa phải đi tắm trước đã, như vậy mới có tinh thần.
– Bình thường cậu vẫn thức đêm như vậy à? – Vinh Mặc nhớ tới bộ dáng ăn khuya thuần thục của hắn, hỏi – Cậu lại ăn khuya?
– Không có, tí nữa đói bụng thì ăn. – Liêu Hành lướt vào phòng tắm – Trong tủ lạnh có một đống lớn đồ ăn vặt, tùy tay mà ăn, rất tiện. Được rồi, tôi đi tắm đây, bye bye~
– …
Lần đầu tiên Vinh Mặc bị người ta cúp điện thoại, y nghiêm trọng nghi ngờ đối phương có phải đang mớ ngủ hay không, còn chưa ý thức được mình là ai đi? Lắc đầu bật cười, vốn còn định dặn hắn không nên ăn đồ ăn khuya, thôi bỏ đi.
Vinh Mặc nhìn văn kiện trên bàn, tiếp tục công việc.
Vị nào đó tắm được một nửa bỗng nhiên ở trong phòng tắm la thất thanh:
– ÔI CÁI ĐỜ MỜ!!! Vừa rồi mình cúp điện thoại của chủ tịch!!!
Có nên chúc mừng hắn cuối cùng cũng nhận ra không?
Sau đó lúc đánh Boss Liêu Hành liên tục thất thần, bị đá ra khỏi đội, buồn bực đi qua phòng bếp úp một tô mình, vừa ăn vừa cầm di động lên, theo thói quen quấy rầy Thân Việt một chút. Lại nhìn thời gian đã muộn, sợ bị chửi, liền lặng lẽ đặt di động xuống.
Ăn xong mì úp, vẫn không ngủ được, vì vậy rút kịch bản ra xem.
Phương hướng phát triển sau này hắn cũng đã cân nhắc qua, chỉ là không nghĩ tới nhanh như thế đã phải đối mặt với việc lựa chọn. Mặc dù bản thân ngại phiền, nhưng cũng không thể vong ân phụ nghĩa khiến công ty và Thân Việt khó xử, vì vậy lại ngoan ngoãn lấy kịch bản phim đến xem.
Liêu Hành không hay đóng điện ảnh, không có nghĩa là hắn không diễn được điện ảnh. Ngược lại, hắn diễn không tệ, rất nhiều đạo diễn phim điện ảnh đều chìa cành ô liu về phía hắn, chỉ là Liêu Hành vô cùng kén chọn kịch bản, những điều kiện khác cũng nhiều, lại còn không phối hợp với tiết mục tuyên truyền, quả thực khiến cho người ta xoắn xuýt.
Liêu Hành biết công ty có ý định đem hắn đào tạo thành ảnh đế hàng đầu của công ty, những điều kiện tự do tản mạn trước đây sợ rằng không có cách nào đồng ý nữa, chỉ sợ lại bắt đầu bận rộn. Cười khổ, Liêu Hành vô tư mà nghĩ, giới giải trí biến đổi nhanh như thế, nói không chừng đến ngày nào đó hắn cũng phải ăn cục tức ni? Vẫn là sớm một chút kếm một khoản tiền dưỡng lã đi.
Nghiêm túc xem kịch bản, vừa ngẩng đầu đã thấy 7 giờ sáng.
Vinh Yên dụi mắt đi tới, thấy Liêu Hành dựa vào ghế salon đọc kịch bản, tay cầm bút nhớ, trên bàn trà còn mở một quyển. Vinh Yên đi tới gọi:
– Hành Hành?
Liêu Hành ngẩng đầu:
– Ngủ dậy rồi sao? Ây, thì ra đã sáng rồi?
– Hành Hành chú thức thâu đêm sao?
– Có ngủ một chút, sau đó không ngủ được nữa thì tỉnh luôn. – Liêu Hành gấp lại kịch bản, đứng lên – Dục Trạch đi rửa mặt đi con, chú làm bữa sáng.
– A? Hành Hành, chú biết làm cơm a?
– Khụ khụ, biết chút chút. – Liêu Hành đỏ mặt, mỗi ngày gọi đồ ăn bên ngoài, thực là ủy khuất Vinh Yên rồi.
Đích thực là hắn chỉ biết làm mấy món đơn giản, trước tiên đem trứng chần nước sôi, nấu hai bát mì sợi, thả một chút dưa leo sợi cà rốt sợi vào, từ trong tủ lấy ra dưa chua mà chủ nhà cho, hợp lại đủ một bàn ăn sáng.
Vinh Yên vừa ăn vừa khen hắn:
– Nấu thật ngon, ngon như dì Hoàng nấu ấy.
Liêu Hành đoán dì Hoàng đại khái là bảo mẫu của con bé, cười nói:
– Ừm, vậy con phải ăn nhiều một chút nha.
Ăn sáng xong, Liêu Hành lại rầu rĩ, Vinh Mặc không muốn cho Vinh Yên ra ngoài chơi, ngốc ở trong nhà thì có thể làm gì ni?
– Dục Trạch, bình thường ở nhà con làm cái gì?
– Đọc sách, học piano, học chơi cờ, học vẽ một chút… – Vinh Yên giơ ngón tay ra đếm – Thỉnh thoảng về nhà ông bà, cùng ông bà đi bộ, nếu như ở nhà chú hai, thì cùng chú hai vẽ, đúng rồi, còn có thể chơi với Đại Bạch!
– Đại Bạch là ai?
– Nhà chú hai nuôi một con cún Đại Bạch, lúc cười lên nhìn yêu lắm!
– Samoyed?
– Vâng vâng!
– Vậy hôm nay con muốn làm gì? – Liêu Hành cũng vạch đầu ngón tay ra đếm – Nhà chú không có piano, không có bàn cờ, không có đồ vẽ… cũng không có chó.
Liêu Hành đột nhiên cảm thấy cuộc sống sinh hoạt nghiệp dư của mình quả thực là bần cùng đến rối tinh rối mù.
– Hành Hành thích chó sao?
– Hử? Chó á, rất thích, chẳng qua chú không thể nuôi. – Liêu Hành nói – Công việc của chú rất bận, không hay ở nhà, nuôi thú cưng sẽ khiến chúng chết, ngay cả cây xương rồng chú còn không chăm cho nó sống được. À… nếu không chú dẫn con đi mua đồ vẽ tranh để về vẽ vẽ một chút?
– Đừng mà. – Vinh Yên bĩu môi – Chúng ta đi xem phim hoạt hình đi! Hoặc là xem phim Hành Hành diễn?
– … – Liêu Hành đỡ trán – Chúng ta cứ đi xem phim hoạt hình đi.
Thế là hai người lại xem phim hoạt hình cả ngày.
Buổi tối Thân Việt tới, thấy bộ dạng ăn lầm ở lỳ trong nhà của hai người bọn họ cũng không nói gì, đem hoa quả mới mua cho Liêu Hành rửa, rồi ngồi xuống bên cạnh Vinh Yên xem ti vi.
– Tiểu Yên, lần này con nghỉ lâu như vậy, sao không ở cùng ông bà a?
– Ông bà ra nước ngoài chơi rồi, bọn họ nói lúc về sẽ tặng quà cho con. – Vinh Yên suy nghĩ một chút, lại nói tiếp – Ông bà ngoại cũng về quê rồi, cách xa quá, ba ba nói lần sau lại đi gặp họ.
Thân Việt từng nghe qua, sau khi vợ của Vinh Mặc mất không lâu, cha mẹ vợ của Vinh Mặc cũng về quê cũ.
Năm đó khi Vinh Mặc kết hôn thì phi thường yên ắng, bởi vì đằng nữ là bạn cùng học du học của Vinh Mặc, cũng không có bối cảnh gia đình. Vinh Mặc vì bảo vệ vợ, chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn, rồi cử hành hôn lễ trước bố mẹ hai bên và một số bạn bè thân thiết. Sau đó Vinh đại thiếu phu nhân khó sinh mà mất, hôn lễ của em trai Vinh Thác và Thẩm Trùng loại quá oanh động, cho nên mọi người tuyệt không biết tình hình gia đình bên nhà Đại thiếu phu nhân đã mất sớm này.
Vinh Yên nhìn hắn cúi đầu nghịch di động, ngồi ở bên cạnh hỏi hắn:
– Hành Hành, chú đang làm gì đấy?
– Không có gì. – Liêu Hành cất di động đi, nhìn đồng hồ đeo tay thấy kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ hơn, liền nói với nó:
– Con nên đi tắp rồi! Đi, đi lấy áo ngủ của con.
Liêu Hành vốn còn đang xoắn xuýt có cần phải tắm cho tiểu cô nương này không, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân a… may mà Vinh Yên đã chủ động nói:
– Hành Hành, con tự tắm!
Liêu Hành thở phào:
– Được, chú xả nước cho con.
Vừa xả nước hắn vừa căn dặn con bé:
– Bồn tắm hơi lớn, nên chú chỉ xả nước ít thôi, có vấn đề gì con nhớ gọi chú, chú ở bên ngoài. Có thể tự gội đầu không?
Vinh Yên lắc đầu:
– Con không.
– Được rồi, chú gội đầu cho con trước. – Liêu Hành lấy chậu rửa mặt ra hứng nước cho đầy chậu, thử qua độ ấm của nước xong, để Vinh Yên nằm trên ghế dài trong nhà tắm, để đầu con bé ghé vào trong chậu, thập phần chuyên nghiệp mà gội đầu, y chang bộ dáng em trai phục vụ trong tiệm làm tóc.
Vinh Yên nhìn hắn, cười rộ lên:
– Hành Hành, chú gội đầu thật thoải mái nha!
– Đương nhiên, anh đây đã học qua đấy! – Liêu Hành đắc ý nói – Nghỉ đông và nghỉ hè của thứ nhất đại học, chú đã đi học việc ở tiệm làm đầu, không nói cái khác, gội đầu cực kì chuyên nghiệp! Chú còn có thể cắt tóc đó!
Vinh Yên làm mặt sùng bái:
– Hành Hành thật lợi hại.
– Ha ha!
Liêu Hành gội đầu cho con bé xong, đổ sữa tắm, và đặt khăn mặt, khăn tắm, áo ngủ gọn gàng ở trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, lại cẩn thận dặn một lần nữa, rồi mới đi ra ngoài cửa, vừa nghịch di động vừa chờ con bé tắm.
Vinh Yên tắm rửa mặc đồ đến lúc đi ra, trước sau hết tới 40 phút, hai cái cánh tay nhỏ nhắn ôm dịt khăn mặt ở trên đầu, chờ hắn lau tóc cho.
Cách lau tóc của Liêu Hành đương nhiên cũng chuyên nghiệp, chỉ chốc lát đã xong. Ôm con bé đến phòng ngủ của khách đặt lên giường xong, nhìn lên đồng hồ đã sớm 10 giờ, hắn nói:
– Đi ngủ sớm một chút đi.
Vinh Yên kéo tay áo hắn:
– Nhưng Hành Hành còn chưa kể chuyện cổ tích ni.
– …Con còn muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ? – Liêu Hành phiền muộn – Chú không biết kể chuyện cổ tích a…
Vinh Yên rút ra quyển sách thiếu nhi ban sáng đã mua đưa cho hắn:
– Đọc cái này đi.
Liêu Hành bất đắc dĩ, chỉ đành nằm xuống bên cạnh con bé, mở sách ra, cũng may nếu không phải là các loại truyện cổ tích phương tây, thì cũng là dạy ghép vần đọc Tây Du Kí, Liêu Hành thấy toàn truyện kinh điển a, dù sao đọc cũng không mệt, liền coi như tụng kịch bản là tốt rồi.
Kể chuyện xưa quả nhiên hữu hiệu, Vinh Yên nghe một lát liền ngủ.
Liêu Hành khép sách lại, tắt đèn, rón rén đi ra ngoài cửa, thấy thời gian còn sớm, liền đi tắm trước, sau đó mới về phòng mở máy tính chơi trò chơi.
Đang giết quái, tiếng di động đột nhiên vang lên, dọa cho Liêu Hành run tay, bị quái chém chết. Hắn tức giận nhận điện thoại, giọng nói rất không thoải mái:
– A Lô?
– … – Bên kia là một hồi yên tĩnh.
Liêu Hành cau mày nhìn lại số điện thoại, là số lạ, không quen. Đang chuẩn bị cúp, đột nhiên cảm thấy dãy số này có vẻ quen mắt… Hắn vội lấy ra danh thiếp mà Thẩm Trùng đưa cho, quả nhiên… Vẻ mặt Liêu Hành đau đớn:
– Chủ…Chủ tịch?
Cũng may Vinh Mặc không để ý hắn vô lễ, bình tĩnh nói:
– Ừ, là tôi. Dục Trạch đã ngủ chưa?
– Chủ rồi, trước mười giờ! Tôi còn chưa kể chuyện xong con bé đã ngủ rồi…
– Ừm, thế tắm chưa?
– Tắm rồi tắm rồi, sấy khô tóc xong mới ngủ!
– Còn cơm tối ăn cái gì?
– Bánh bao với cháo rau củ. – Liêu Hành mặt không đổi sắc nói sạo.
– Ồ? Con bé có ăn rau? – Vinh Mặc dường như có vẻ vui mừng, giọng nói cũng hòa dịu hơn – Con bé không nghịch chứ?
– Không có không có, con bé ngoan cực kỳ!
– Vậy…
– Con bé không ăn đồ ăn vặt, sau khi ăn trưa xong có ngủ trưa, buổi chiều và buổi tối còn cùng chơi ghép hình, không có ra ngoài phơi nắng! – Liêu Hành đáp một hơi, rất sợ quên gì đó, liền cẩn thận hỏi – Tôi… Tôi dựa theo dặn dò của chủ tịch mà làm.
– … – Vinh Mặc nghẹn một hơi ở cuống họng, đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Người này cứ như vậy không muốn nói chuyện với mình sao? Giọng y lạnh xuống – Vậy cứ thế đi.
Tít, cúp điện thoại.
Liêu Hành nhìn chằm chằm vào di động, nghi hoặc: Giọng của chủ tịch có vẻ không ổn lắm a… Có phải mình nói sai cái gì không?
Nếu như Thân Việt ở đây, tuyệt đối là phi dép tới! Chưa từng thấy qua thằng nào không có tiền đồ như vậy! Lôi kéo thân cận với đại Boss cũng không biết làm!
Ngày hôm sau Liêu Hành dạy Vinh Yên chơi vài trò chơi, hai người làm ổ trong nhà chơi Angry Bird cả ngày, chơi một hồi, Liêu Hành cũng không cần trợ giúp nữa, để cho mình Vinh Yên chơi đến cao hứng. Cơm trưa gọi cơm hộp, cơm tối thì thành thật uống cháo ăn bánh bao, chăm sóc Vinh Yên tắm rửa ngủ nghỉ xong, Liêu Hành trực tiếp tê liệt ngã xuống giường… Cho tới bây giờ hắn còn chưa từng cùng trẻ con chơi đến mệt như vậy đâu.
Gần ngủ tới nơi, thì lại bị điện thoại đánh thức, quả nhiên là Vinh Mặc đến kiểm tra công tác.
Liêu Hành mơ hồ nghe điện thoại:
– Alo, chào chủ tịch…
Vinh Mặc nghe ra hắn ngái ngủ, hạ thấp thanh âm:
– Ngủ rồi sao?
– Ừm, còn chưa, đang nằm bẹp trên giường một chút, Dục Trạch ngủ rồi. – Liêu Hành ngáp một cái, cư nhiên rất tùy ý hỏi – Sao chủ tịch còn chưa ngủ a?
Vinh Mặc sửng sốt một chút, không suy nghĩ nhiều, cũng tự nhiên mà nói chuyện với hắn:
– Công việc còn chưa làm xong. Còn cậu, hiện tại sao còn chưa ngủ?
– Buổi tối muốn đánh Boss, đợi lát nữa mở vi tính lên chơi. – Liêu Hành từ trên giường đứng dậy – À lát nữa phải đi tắm trước đã, như vậy mới có tinh thần.
– Bình thường cậu vẫn thức đêm như vậy à? – Vinh Mặc nhớ tới bộ dáng ăn khuya thuần thục của hắn, hỏi – Cậu lại ăn khuya?
– Không có, tí nữa đói bụng thì ăn. – Liêu Hành lướt vào phòng tắm – Trong tủ lạnh có một đống lớn đồ ăn vặt, tùy tay mà ăn, rất tiện. Được rồi, tôi đi tắm đây, bye bye~
– …
Lần đầu tiên Vinh Mặc bị người ta cúp điện thoại, y nghiêm trọng nghi ngờ đối phương có phải đang mớ ngủ hay không, còn chưa ý thức được mình là ai đi? Lắc đầu bật cười, vốn còn định dặn hắn không nên ăn đồ ăn khuya, thôi bỏ đi.
Vinh Mặc nhìn văn kiện trên bàn, tiếp tục công việc.
Vị nào đó tắm được một nửa bỗng nhiên ở trong phòng tắm la thất thanh:
– ÔI CÁI ĐỜ MỜ!!! Vừa rồi mình cúp điện thoại của chủ tịch!!!
Có nên chúc mừng hắn cuối cùng cũng nhận ra không?
Sau đó lúc đánh Boss Liêu Hành liên tục thất thần, bị đá ra khỏi đội, buồn bực đi qua phòng bếp úp một tô mình, vừa ăn vừa cầm di động lên, theo thói quen quấy rầy Thân Việt một chút. Lại nhìn thời gian đã muộn, sợ bị chửi, liền lặng lẽ đặt di động xuống.
Ăn xong mì úp, vẫn không ngủ được, vì vậy rút kịch bản ra xem.
Phương hướng phát triển sau này hắn cũng đã cân nhắc qua, chỉ là không nghĩ tới nhanh như thế đã phải đối mặt với việc lựa chọn. Mặc dù bản thân ngại phiền, nhưng cũng không thể vong ân phụ nghĩa khiến công ty và Thân Việt khó xử, vì vậy lại ngoan ngoãn lấy kịch bản phim đến xem.
Liêu Hành không hay đóng điện ảnh, không có nghĩa là hắn không diễn được điện ảnh. Ngược lại, hắn diễn không tệ, rất nhiều đạo diễn phim điện ảnh đều chìa cành ô liu về phía hắn, chỉ là Liêu Hành vô cùng kén chọn kịch bản, những điều kiện khác cũng nhiều, lại còn không phối hợp với tiết mục tuyên truyền, quả thực khiến cho người ta xoắn xuýt.
Liêu Hành biết công ty có ý định đem hắn đào tạo thành ảnh đế hàng đầu của công ty, những điều kiện tự do tản mạn trước đây sợ rằng không có cách nào đồng ý nữa, chỉ sợ lại bắt đầu bận rộn. Cười khổ, Liêu Hành vô tư mà nghĩ, giới giải trí biến đổi nhanh như thế, nói không chừng đến ngày nào đó hắn cũng phải ăn cục tức ni? Vẫn là sớm một chút kếm một khoản tiền dưỡng lã đi.
Nghiêm túc xem kịch bản, vừa ngẩng đầu đã thấy 7 giờ sáng.
Vinh Yên dụi mắt đi tới, thấy Liêu Hành dựa vào ghế salon đọc kịch bản, tay cầm bút nhớ, trên bàn trà còn mở một quyển. Vinh Yên đi tới gọi:
– Hành Hành?
Liêu Hành ngẩng đầu:
– Ngủ dậy rồi sao? Ây, thì ra đã sáng rồi?
– Hành Hành chú thức thâu đêm sao?
– Có ngủ một chút, sau đó không ngủ được nữa thì tỉnh luôn. – Liêu Hành gấp lại kịch bản, đứng lên – Dục Trạch đi rửa mặt đi con, chú làm bữa sáng.
– A? Hành Hành, chú biết làm cơm a?
– Khụ khụ, biết chút chút. – Liêu Hành đỏ mặt, mỗi ngày gọi đồ ăn bên ngoài, thực là ủy khuất Vinh Yên rồi.
Đích thực là hắn chỉ biết làm mấy món đơn giản, trước tiên đem trứng chần nước sôi, nấu hai bát mì sợi, thả một chút dưa leo sợi cà rốt sợi vào, từ trong tủ lấy ra dưa chua mà chủ nhà cho, hợp lại đủ một bàn ăn sáng.
Vinh Yên vừa ăn vừa khen hắn:
– Nấu thật ngon, ngon như dì Hoàng nấu ấy.
Liêu Hành đoán dì Hoàng đại khái là bảo mẫu của con bé, cười nói:
– Ừm, vậy con phải ăn nhiều một chút nha.
Ăn sáng xong, Liêu Hành lại rầu rĩ, Vinh Mặc không muốn cho Vinh Yên ra ngoài chơi, ngốc ở trong nhà thì có thể làm gì ni?
– Dục Trạch, bình thường ở nhà con làm cái gì?
– Đọc sách, học piano, học chơi cờ, học vẽ một chút… – Vinh Yên giơ ngón tay ra đếm – Thỉnh thoảng về nhà ông bà, cùng ông bà đi bộ, nếu như ở nhà chú hai, thì cùng chú hai vẽ, đúng rồi, còn có thể chơi với Đại Bạch!
– Đại Bạch là ai?
– Nhà chú hai nuôi một con cún Đại Bạch, lúc cười lên nhìn yêu lắm!
– Samoyed?
– Vâng vâng!
– Vậy hôm nay con muốn làm gì? – Liêu Hành cũng vạch đầu ngón tay ra đếm – Nhà chú không có piano, không có bàn cờ, không có đồ vẽ… cũng không có chó.
Liêu Hành đột nhiên cảm thấy cuộc sống sinh hoạt nghiệp dư của mình quả thực là bần cùng đến rối tinh rối mù.
– Hành Hành thích chó sao?
– Hử? Chó á, rất thích, chẳng qua chú không thể nuôi. – Liêu Hành nói – Công việc của chú rất bận, không hay ở nhà, nuôi thú cưng sẽ khiến chúng chết, ngay cả cây xương rồng chú còn không chăm cho nó sống được. À… nếu không chú dẫn con đi mua đồ vẽ tranh để về vẽ vẽ một chút?
– Đừng mà. – Vinh Yên bĩu môi – Chúng ta đi xem phim hoạt hình đi! Hoặc là xem phim Hành Hành diễn?
– … – Liêu Hành đỡ trán – Chúng ta cứ đi xem phim hoạt hình đi.
Thế là hai người lại xem phim hoạt hình cả ngày.
Buổi tối Thân Việt tới, thấy bộ dạng ăn lầm ở lỳ trong nhà của hai người bọn họ cũng không nói gì, đem hoa quả mới mua cho Liêu Hành rửa, rồi ngồi xuống bên cạnh Vinh Yên xem ti vi.
– Tiểu Yên, lần này con nghỉ lâu như vậy, sao không ở cùng ông bà a?
– Ông bà ra nước ngoài chơi rồi, bọn họ nói lúc về sẽ tặng quà cho con. – Vinh Yên suy nghĩ một chút, lại nói tiếp – Ông bà ngoại cũng về quê rồi, cách xa quá, ba ba nói lần sau lại đi gặp họ.
Thân Việt từng nghe qua, sau khi vợ của Vinh Mặc mất không lâu, cha mẹ vợ của Vinh Mặc cũng về quê cũ.
Năm đó khi Vinh Mặc kết hôn thì phi thường yên ắng, bởi vì đằng nữ là bạn cùng học du học của Vinh Mặc, cũng không có bối cảnh gia đình. Vinh Mặc vì bảo vệ vợ, chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn, rồi cử hành hôn lễ trước bố mẹ hai bên và một số bạn bè thân thiết. Sau đó Vinh đại thiếu phu nhân khó sinh mà mất, hôn lễ của em trai Vinh Thác và Thẩm Trùng loại quá oanh động, cho nên mọi người tuyệt không biết tình hình gia đình bên nhà Đại thiếu phu nhân đã mất sớm này.
Bình luận truyện