Chương 42
Trước kia Tô Tiểu Tông không biết hình dáng của bố như thế nào nên mỗi lần nghĩ tới bố thì trong đầu chỉ có một bóng dáng cao lớn, bất quá bé cảm thấy không sao cả bởi vì bé có cảm giác, cảm giác là bố rất nhanh sẽ về nhà. Bây giờ thì bé đã biết rõ hình dáng của bố rồi nên mỗi lần nghĩ đến bố thì trong đầu không chỉ là một bóng dáng cao lớn nữa.
Tô Tiểu Tông không yên lòng ngồi trên thảm trải sàn chơi đồ chơi, vừa chơi vừa nghĩ đến bố.
Một lát sau, cu cậu nhịn không được vứt đồ chơi trong tay xuống thảm, chạy bịch bịch đến trước mặt Tô Tầm. Tô Tầm đang tra tài liệu, thấy dáng vẻ Tô Tiểu Tông bóp ngón tay muốn hỏi chuyện thì trong lòng cảm thán ‘rốt cuộc cũng đã đến’.
Bỏ công việc trong tay xuống, Tô Tầm biết rõ còn cố hỏi: “Sao vậy con? Muốn đi ra ngoài chơi sao?” Hôm nay là cuối tuần, cô định buổi tối dẫn con trai ra ngoài đi dạo.
Đầu tiên Tô Tiểu Tông gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không phải … mẹ ơi … cái kia …” Cu cậu có chút không nói nên lời, rốt cuộc là gọi bố hay là chú đây, muốn gọi bố nhưng có chút thẹn nên cu cậu gọi không được.
Tô Tầm khích lệ nhìn con trai: “Sao? Con muốn nói gì nào?”
Tô Tiểu Tông cúi đầu, có chút khổ sở: “Mẹ ơi, con, con … sao chú kia không đến tìm con …” Cậu nhóc hết sức lo lắng, có phải bố lại đi công tác ở một nơi rất xa rồi không, phải lâu lắm mới về?
Tô Tầm cười, vươn tay ôm con trai: “Mấy ngày trước bố gọi điện đến muốn nói chuyện với con, không phải là con không muốn nói chuyện với bố sao?” Lục Trình Dương còn ở thành phố S, mấy ngày nay, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm tình hình của Tô Tiểu Tông, muốn nói chuyện với con trai nhưng mỗi lần như vậy Tô Tiểu Tông đều chạy mất.
Sự việc đã đến bước này rồi nên hiện tại Tô Tầm phải đứng về phía Lục Trình Dương, làm cho Tô Tiểu Tông nhanh chóng tiếp nhận anh nhưng cô sẽ không nói tốt giúp Lục Trình Dương cũng sẽ không nói đến chuyện trước kia, cô chỉ là muốn thỏa mãn nguyện vọng muốn có bố của Tô Tiểu Tông mà thôi.
“Con muốn bố tới thăm con sao?” Tô Tầm hỏi con trai.
“Trước kia chú đều đến, bây giờ … tại sao lại không đến nữa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông chau lại thành dáng vẻ u buồn, có phải do ngày đó bé không để ý đến bố cho nên bố cũng không đến gặp bé nữa hay không?
Đó chính là muốn Lục Trình Dương đến rồi, Tô Tầm cười cười, không ngờ việc con trai nghĩ đến bố lại không được tự nhiên như vậy: “Bố đi công tác rồi, chắc là ngày mai sẽ về, bố nói sau khi trở về sẽ đến thăm con, con có đồng ý cho bố đến không?”
Tô Tiểu Tông đưa tay lên che mặt, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ.”
Nhưng ngày hôm sau Lục Trình Dương cũng chưa có trở lại nên Tô Tiểu Tông có chút mất mát.
Mãi đến chiều thứ sáu tuần kế tiếp Lục Trình Dương mới gọi điện nói cho Tô Tầm biết là tối hôm nay anh về, cùng lúc đó Lâm Đan đem về một tin tốt là công ty đã giành được quyền quảng cáo cho ‘Ưu Việt’. ‘Ưu Việt’ là một trang web mua sắm, nghe nói là mới thành lập hồi đầu năm, đến bây giờ mới dần dần ổn định. Nếu một trang web mua sắm muốn có chỗ đứng thì nhất định phải chi mạnh tay cho quảng cáo, đây là dự án lớn đầu tiên mà Tấn Mại tiếp nhận, trước đó hầu như chỉ là các dự án nhỏ.
Sau khi Lâm Đan tuyên bố tin này xong thì cả phòng làm việc đều hân hoan, có người ồn ào: “Giám đốc Lâm, mời cơm đi thôi, hì hì.”
Có người khởi đầu nên mọi người bắt đầu rối rít ồn ào, Lâm Đan cười cười: “Đó là đương nhiên, tối nay mọi người cứ thoải mái ăn uống và ca hát, tôi mời.”
Đây là lần liên hoan đầu tiên ở công ty mới nên Tô Tầm không tiện từ chối nên chỉ có thể gọi điện cho Tô Thậm nhờ anh đến đón Tô Tiểu Tông nhưng Tô Thậm nói: “Không được, tối nay anh phải họp, chắc khoảng bảy giờ mới xong được, em nhờ Cần Cần đón đi, họp xong anh sẽ đến chỗ cô ấy đón đầu xoăn nhỏ.”
Tô Tầm thử dò xét hỏi: “Không phải là chị ấy không để ý đến anh sao?” Lần trước ở sân bay, sau khi Triệu Cần Cần biết Tô Thậm là anh trai của cô thì tâm trạng không thoải mái. Sau này cô hẹn gặp nói chuyện với Triệu Cần Cần mới biết được thì ra đàn anh suốt ngày gửi thư cho Triệu Cần Cần hồi học đại học chính là anh trai của mình, còn tại sao lại chia tay thì Triệu Cần Cần không nói, điều này thật đúng là bất ngờ mà.
Tô Thậm lưu manh vô lại nói: “Chính vì cô ấy không để ý đến anh nên anh mới bảo em gọi cho cô ấy đi đón.”
Được rồi, cô đã hiểu: “Để em gọi cho chị ấy, nếu chị ấy không đi thì em sẽ gọi cho bố.”
“Đợi chút,” Tô Thậm không vui, “Đừng nói với cô ấy, chút nữa anh gọi cho em, đến lúc đó em nói địa chỉ của cô ấy cho anh, anh trực tiếp đi qua.”
Tô Tầm: “…”
Tô Thậm: “Vì anh trai, em nói dối dụ dỗ cô ấy một chút không được sao?”
Tô Tầm: “…”
Tô Thậm: “Quyết định vậy đi, nếu không sau này anh sẽ không giúp em trông đầu xoăn nhỏ nữa.”
Tô Tầm: “…”
Tô Tầm không có cách nào đành phải gọi điện cho Triệu Cần Cần, sau khi xác định cô ấy có thời gian thì liền gọi cho cô giáo Trương.
Tan làm, đoàn người tiến thẳng đến khách sạn, Lâm Đan đặt hai bàn ghế lô, vừa vặn đủ chỗ, ai ngờ ăn được một nửa thì Tưởng Uy đến, đi cùng còn có Mục Viễn.
Tưởng Uy cười híp mắt hỏi: “Không ngại bọn anh đến ăn chùa chứ?”
Mọi người lắc đầu: “Không ngại, không ngại.” Đùa à, ông xã của bà chủ, làm sao dám để ý chứ.
Đàn chị bên tài vụ ngồi bên cạnh Tô Tầm gọi nhân viên phục vụ: “Thêm hai cái ghế ở đây.” Lại nói với Tô Tầm, “Em chuyển qua bên này một chút, mọi người xích qua bên kia, còn chị qua bàn bên cạnh ngồi.”
Đàn chị bên tài vụ qua bàn bên cạnh nên vị trí bên cạnh Tô Tầm để trống, nhân viên phục vụ thêm ở mỗi bàn một cái ghế, như thế bên tay phải của cô liền trống hai chỗ.
Tưởng Uy ngồi xuống bên cạnh Lâm Đan nên vị trí bên cạnh Tô Tầm còn trống, Mục Viễn rất tự nhiên ngồi xuống.
Thân mật ngồi gần, thì thầm vào tai cô: “Tầm Tầm, Tiểu Tông đâu? Sao không dẫn cậu nhóc theo?”
Tô Tầm nghiêng đầu: “Em nhờ bạn đón rồi, ăn xong mọi người còn đi hát nữa nên không tiện.”
Mục Viễn gật đầu: “Cũng tốt, đến khuya em sẽ đi đón bé sao?”
Tô Tầm: “Vâng.” Không nhiều lời nữa, Tô Tầm vùi đầu ăn.
Ăn xong, mọi người vui vẻ thỏa mãn đi đến điểm tiếp theo, KTV mà Lâm Đan đã đặt rất gần khách sạn, đi đường chỉ mất khoảng mười phút.
Đêm mùa hè đã rút đi cái nóng ran của ban ngày, gió mát thổi nhẹ, một đám người đi trên đường tỏa ra khí thế rất lớn. Không biết có phải là cố ý hay không nhưng Tô Tầm phát hiện ra các đồng nghiệp đều tự động đi cách xa cô, còn Mục Viễn mỉm cười đi bên cạnh, hai người dần dần rơi vào đội ngũ phía sau.
“Lâu rồi anh không gặp Tiểu Tông, ngày mai anh đưa bọn em đến nông trang được không? Tiểu Tông chưa từng đến đó phải không?”
“Sao?” Tô Tầm thất thần, mờ mịt ngẩng đầu, cô không nghe rõ anh nói cái gì.
Mục Viễn thấy dáng vẻ mơ hồ của cô thì cười: “Bạn bè giới thiệu nông trang, anh thấy có điểm đặc sắc nên ngày mai chúng ta đưa Tiểu Tông đi chơi được không?”
Tô Tầm im lặng một lát mới nói: “Em đã hẹn với Lục Trình Dương là trưa mai đưa Tiểu Tông đi ăn rồi.”
Sắc mặt Mục Viễn thay đổi, giọng nói bỗng dưng có chút nghẹn: “Em và Lục Trình Dương …”
“Anh ấy biết Tiểu Tông là con của mình, Tiểu Tông cũng biết rồi.” Tô Tầm không nhìn anh, “Tiểu Tông và anh ấy nhận nhau là điều đương nhiên. Giữa em và anh ấy có đứa nhỏ, cho dù ly hôn rồi nhưng cũng có lúc cũng cần gặp nhau, ví dụ như mỗi tuần cùng nhau ăn cơm với con, vấn đề giao tiếp của con … nên đây là điều không thể tránh được.”
Mục Viễn nhìn chằm chằm vào một bên sườn mặt bình tĩnh của cô, hít sâu một hơi: “Tầm Tầm, anh hiểu rõ em muốn nói cái gì, bình thường đàn ông chắc chắn sẽ không chấp nhận người phụ nữ của mình lui tới với chồng cũ, anh đã nói rồi, đừng xem nhẹ lòng bao dung của anh với em.”
Tô Tầm cười: “Đàn anh, có lẽ anh có thể bao dung nhưng người trong nhà anh thì sao?”
Mục Viễn trầm mặc, bước chân Tô Tầm chậm lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Em không muốn làm cho hoàn cảnh trưởng thành của Tiểu Tông trở nên phức tạp hơn. Ở cùng với anh, phải đối mặt với cái gì thì trong lòng anh hiểu rõ; bất kể là vì chính mình hay là vì Tiểu Tông thì chúng ta khó có khả năng.”
Trẻ nhỏ trưởng thành trong gia đình ly hôn vốn đã hơi phức tạp rồi, nếu quả thật ở cùng với Mục Viễn thì cô không dám tưởng tượng sẽ biến thành cái dạng gì.
Đi tới đi lui lại giống như trở về thời học đại học, chỉ khác là bây giờ Tô Tầm uyển chuyển hơn so với hồi đại học, khi đó cô hay nói thẳng, không như bây giờ lại có thể đẩy người ta cách xa ngàn dặm.
Phải đối mặt với điều gì thì Mục Viễn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, Tô Tầm không yêu anh cho nên không muốn bước vào thế giới của anh.
Đến khúc quanh, người lui tới ít, mọi người trong đoàn đã chẳng biết đi đâu, điều gì cần đến đã đến.
Mục Viễn giữ chặt lấy cô, có lẽ do đèn đường quá mờ nên đôi mắt anh nhìn rất đen: “Tầm Tầm, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em và Tiểu Tông bị tổn thương đâu, chỉ cần em cho anh một chút thời gian.”
Tô Tầm đang muốn rút tay ra thì sau lưng đột nhiên bị người ta hung hăng đụng một cái, chân mang giầy cao gót lập tức bị trẹo, cả người ngã vào trong lòng Mục Viễn. Mục Viễn vội vàng vươn tay đỡ cô, thuận thế ôm cô vào lòng, anh vốn cho là cướp bóc nhưng phát hiện ra túi của cô vẫn còn, anh nhíu mày nhìn bóng người đã chạy xa: “Có sao không?”
“Không sao …” Tô Tầm nhíu chặt mày, trên lưng bị đụng phải nên rất đau, chân bị trẹo cũng rất đau.
Đưa tay chống lên lồng ngực của anh để mở rộng khoảng cách giữa hai người, từ từ đứng thẳng lên rồi lùi lại phía sau.
Mục Viễn thấy cô cắn môi thì không nói một lời liền ngồi xổm xuống, cầm lấy mắt cá chân của cô, không để cho cô giãy giụa liền trầm giọng: “Đừng động, để anh xem một chút có bị thương hay không.”
Tô Tầm chưa từng thân mật như vậy với người đàn ông nào khác ngoại trừ Lục Trình Dương, cả người cô cứng đờ, không được tự nhiên nói: “Chân em không sao, chỉ bị trầy da thôi.” Lưng giầy cao gót cọ mạnh vào chân nên bị rách da, vừa rồi lại ma sát thêm nên rất là đau.
Thấy Tô Tầm giãy giụa nên Mục Viễn buông tay ra đứng lên, nhìn chằm chằm vào cô nhỏ giọng hỏi: “Em chắc chắn không sao chứ?”
Tô Tầm lắc đầu, từ trong túi lấy ra một miếng băng keo cá nhân dán lên: “Như vậy là được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, bọn họ hẳn là đã đến rồi.”
Mục Viễn cụp mắt nhìn miếng băng keo cá nhân đáng yêu của trẻ em kia, không nói gì nữa.
Hai người vào phòng đã được đặt trước, rượu và đồ ăn đã bày đầy bàn, vài đồng nghiệp đang hát, không khí rất là náo nhiệt.
Ánh mắt mọi người nhìn bọn họ có chút ái muội, mặt Tô Tầm nóng lên, tìm một chỗ ngồi xuống, Mục Viễn nhìn cô một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Một tiếng sau, Mục Viễn cầm theo hộp giầy trong tay đi vào, Lâm Đan nghi hoặc nhìn anh: “Chào cũng không chào một tiếng, ra ngoài lâu như vậy tưởng em về rồi chứ, em mua giầy làm gì vậy?”
Mục Viễn nhàn nhạt nói: “Tầm Tầm bị trật chân.”
Mở hộp giầy ra, từ trong đó lấy ra một đôi giầy đế bằng đặt bên chân Tô Tầm, Tô Tầm lẳng lặng nhìn anh, cúi đầu nhìn đôi giầy dưới chân.
Đồng nghiệp đang ca hát đều dừng lại nhìn về phía hộp giầy, thương hiệu hay giá cả của đôi giầy này đều rất tuyệt, các cô gái rất hâm mộ nhìn Tô Tầm: “Tổng giám đốc Mục thật là chu đáo …” Phụ nữ đã ly hôn lại còn có con nhỏ mà lại được một người đàn ông chất lượng như vậy theo đuổi thì bảo những người độc thân như các cô làm sao bây giờ?
Mặt Tô Tầm lại nóng lên, không biết nói gì cho phải, chỉ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Mục Viễn cười: “Thay đi.”
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn xuống đất, lo lắng anh lại làm ra hành động gì kinh người nên Tô Tầm yên lặng, cởi giầy cao gót ra, đi đôi giầy đế bằng vào, size 36, hết sức vừa chân.
Đúng lúc này Triệu Cần Cần gọi điện tới giải nguy cho cô, Tô Tầm nhanh chóng đi ra khỏi ghế, ở cửa thở phào một hơi mới nhấn nút trả lời, Triệu Cần Cần ở trong điện thoại càm ràm: “Con trai nuôi bảo bối đã nói cho chị biết, chút nữa anh trai em sẽ đến tìm chị đúng không? Bây giờ chị đã không ở đó nữa, em bảo anh trai em đừng đến, nha đầu chết tiệt dám lừa chị!”
Tô Tầm đau đầu xoa trán, chột dạ hỏi: “Thế bây giờ chị đang ở đâu?”
Triệu Cần Cần: “Ở trên taxi, chị dẫn Tô Tiểu Tông qua đó tìm em, bên cạnh đó có trung tâm thương mại, chị dẫn con nuôi đi dạo, khoảng mười giờ em có thể thoát thân rồi chứ?”
Tô Tầm suy nghĩ một chút: “Được rồi, để em nói với anh trai, chút nữa em đến tìm chị.”
Tô Tiểu Tông không hề biết mình đã bán đứng cậu, ở bên cạnh khoan khoái nói: “Mẹ ơi, mẹ mau đến đón con nha!”
Triệu Cần Cần để điện thoại vài tai cậu nhóc, Tô Tầm cười đồng ý với con trai: “Được, mẹ sẽ nhanh đến đón con, con nhớ ngoan đó.”
Tô Tiểu Tông vui vẻ trả lời: “Con rất ngoan mà, mẹ cũng phải ngoan đấy, ngoan ngoãn nhanh đến đón con …”
Cười cúp điện thoại, Tô Tầm liền gọi cho Tô Thậm, không thể tránh khỏi bị anh mắng một trận, Tô Tầm áp lực cúp máy.
Cố ý ở bên ngoài một lát, lại đi toilet một chuyến mới đi vào phòng, không khí lúng túng lúc nãy đã tiêu tan, Mục Viễn đã bị Tưởng Uy kéo đi uống rượu.
Tô Tầm ngồi xuống vị trí lúc nãy, trong công ty phần lớn là người trẻ tuổi yêu thích ca hát, tất cả mọi người đều lo hát. Cô không có nhiều hứng thú với ca hát nên nhàn nhã ngồi nghe, ăn chút quà vặt, chờ đến giờ liền đi đón Tô Tiểu Tông.
Chưa đến mười giờ Tô Tầm lại nhận được điện thoại của Triệu Cần Cần, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở của Triệu Cần Cần: “Tầm Tầm … thật xin lỗi … ô ô thật xin lỗi … đều tại chị …”
Triệu Cần Cần càng khóc càng lớn tiếng, trong nháy mắt tim Tô Tầm như bị người ta hung hăng siết chặt, trong lòng xuất hiện bất an mãnh liệt: “Sao? Có chuyện gì vậy?”
Triệu Cần Cần còn đang khóc, trong mấy giây ngắn ngủi, ngón tay Tô Tầm dùng sức nắm điện thoại trở nên trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Tiểu Tông đâu …”
“Tiểu Tông … Tiểu Tông … không thấy …” Triệu Cần Cần run giọng, mang theo tiếng nức nở nồng đậm: “Chị tính dẫn Tiểu Tông đi tìm em, trên đường bị người ta chụp thuốc mê nên ngất đi … tỉnh lại, tỉnh lại thì không thấy tung tích của Tiểu Tông đâu …”
Điện thoại từ trong tay rơi xuống, khí lực toàn thân Tô Tầm như bị rút đi hết, toàn thân lạnh buốt vô lực …
Thân thể của cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
Bình luận truyện