Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng
Chương 44: Ngoại truyện 1
Hoàng Hi Ngôn đón Triệu Lộ Lộ trước, rồi sau đó đón dì Trương.
Hai người xuống máy bay cách nhau nửa tiếng, Triệu Lộ Lộ bế con gái ra xe chờ trước.
Đợi Hoàng Hi Ngôn dẫn dì Trương ra xe, Triệu Lộ Lộ đang “đánh con”, bé gái nghịch như quỷ đã xả một đống bánh quy ở sàn ghế sau.
Hoàng Hi Ngôn cười bảo không sao nhưng Triệu Lộ Lộ lại khăng khăng đòi trả tiền rửa xe cho cô.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Dù sao cũng là xe Tịch Việt mà.”
Dì Trương hỏi: “Sao Tịch Việt lại để cháu lái xe đi đón bọn dì thế?”
Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Anh ấy không có bằng lái, đang ở nhà dọn dẹp ạ.”
Triệu Lộ Lộ trầm trồ: “Cách bọn em ở chung lạ thật.”
Dì Trương và Triệu Lộ Lộ đều lần đầu đến thành phố Nam, Hoàng Hi Ngôn lái xe, dọc đường giới thiệu với bọn họ đâu là chùa cổ, đâu là thành cũ, đâu là trung tâm thương mại tốt nhất để mua sắm.
Hoàng Hi Ngôn giữ họ lại mấy ngày, bảo ngày mai sẽ dẫn họ đi chơi.
Sau khi về nhà không lâu, Tưởng Hỗ Sinh, Đinh Hiểu và Hà Tiêu cũng lục tục đến.
Căn chung cư hai phòng lần đầu tập nấp như vậy.
Trong phòng khách có một cây thông Giáng sinh cao hơn một mét, tuy làm bằng nhựa nhưng nhái y hệt cây thật, con gái Triệu Lộ Lộ là Diệu Diệu tưởng tuyết đọng trên lá thông là thật bèn đưa tay sờ thử, sau đó phấn khích la lên: “Là giả!”
Đám người lớn không hiểu nổi tâm tư con trẻ, giả mà sao còn vui thế.
Trong phòng bật máy sưởi nên rất ấm áp, áo khoác đều được treo lên, mọi người chỉ mặc áo len. Hoàng Hi Ngôn đã hẹn dress code cho bữa tối nay nên tất cả mọi người đều mặc áo len có màu nổi nhất trong tủ đồ của mình.
Thế là, Hoàng Hi Ngôn thấy Tưởng Hỗ Sinh mặc áo tím trông bóng chúa, Đinh Hiểu thì diện một chiếc áo len Mohair màu vàng, Triệu Lộ Lộ mặc màu đỏ hồng, Hà Tiêu chọn màu đỏ pha lam cực chói, còn dì Trương thì mặc áo đen có hoa hồng đỏ đúng chất nông thôn Đông Bắc.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt thì mặc áo tông màu Giáng Sinh, trước ngực có thêu hình tuần lộc và ông già Noel.
Đủ mọi màu sắc, còn lòe loẹt hơn cả hộp quà.
Nhưng Hà Tiêu đâu cam lòng: “Hai người mặc không đủ nổi.”
Hoàng Hi Ngôn: “ Với một người suốt ngày mặc đồ đen như Tịch Việt thì áo này đã nổi lắm rồi đấy.”
Tịch Việt đứng cạnh, một tay bế Diệu Diệu đi hái ngôi sao trên đỉnh cây thông Noel, chiếc áo len lòe loẹt không hề làm giảm khí chất của anh, ngược lại còn khiến cảnh tượng này trông như bộ ảnh Giáng sinh của người mẫu nào đó.
Hoàng Hi Ngôn nhìn qua, quả thực muốn thở dài, có trời mới biết cô đã phải ra sức trên giường cỡ nào mới dỗ được Tịch Việt ngoan ngoãn mặc chiếc áo len này.
Tịch Việt, dì Trương, Tưởng Hỗ Sinh và Hà Tiêu ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, nhân tiện canh chừng Diệu Diệu.
Trong bếp, Triệu Lộ Lộ và Đinh Hiểu phụ Hoàng Hi Ngôn làm bữa tối.
Thực đơn Hoàng Hi Ngôn đã chuẩn bị tốt, dán ở trên kệ để cô tiện xem lúc nào cũng được. Đều là những món kiểu Tây, Triệu Lộ Lộ chỉ biết làm trứng xào cà chua và Đinh Hiểu xưa giờ chưa từng vào bếp chỉ có thể phụ chút việc vặt như nhặt tỏi, rửa cần tây, hoặc là bóc vỏ cà chua.
Triệu Lộ Lộ hỏi Hoàng Hi Ngôn: “Thế bữa cơm này xem như là tiệc cưới của hai đứa hả?”
“Vâng ạ.”
Năm thứ ba sau khi được cầu hôn, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bàn bạc, sắp xếp một bữa cơm mời bạn bè tới dự, xem như là tiệc cưới.
Đến Giáng sinh năm nay là vừa tròn ba năm, nghe cũng có vẻ đủ không khí nghi thức.
“Tiệc cưới mà còn phải tự mình xuống bếp.”
“Thế mới thấy rõ thành ý của em chứ, không tốt ạ?”
Đinh Hiểu cười khen: “Mình thấy rất tốt, rất độc đáo. Sau này mình kết hôn cũng chỉ mời bạn thân thôi.”
Nói đến đây, Hoàng Hi Ngôn lại muốn làm mối cho Đinh Hiểu, bèn xích tới chỗ cô ấy, bảo cô ấy nhìn ra phòng khách xem cậu chàng nào đó mặc áo màu đỏ phối với lam có tính cách chân thành thẳng thắn, có muốn tìm hiểu chút không?
Đinh Hiểu chối: “Thôi tha cho mình đi, lại là em trai nữa.”
“Lại?”
Đinh Hiểu im bặt ngay, dù dụ dỗ uy hiếp kiểu gì cũng không chịu hé răng.
Hoàng Hi Ngôn bảo Đinh Hiểu: “Bạn trai còn chẳng có mà cậu đòi kết hôn.”
“Bạn ơi, cậu phải biết là cái loại vừa tốt nghiệp đã kết hôn như cậu mới hiếm đấy.”
Hoàng Hi Ngôn bỉ bai: “Trong phòng bếp này, cậu mới là thiểu số.”
Đầu Đinh Hiểu toàn dấu chấm hỏi.
Triệu Lộ Lộ cười nói: “Ngại ghê, chị cũng vừa tốt nghiệp xong là lấy chồng luôn.”
Đinh Hiểu nếm trải mùi vị của kẻ chiến bại.
Nấu nướng hết hai tiếng, đến bảy giờ, tiệc tối bắt đầu.
Đinh Hiểu khen Hoàng Hi Ngôn có tiến bộ, cô vốn tưởng bữa tối sẽ chuyển thành bữa khuya.
Trên chiếc bàn dài một mét tám bày biện gà nướng chanh, thịt xông khói, sườn nướng, khoai tây nướng và bánh quy gừng, chỉ có mỗi bánh kem là không phải do Hoàng Hi Ngôn tự tay làm mà là ổ bánh Tưởng Hỗ Sinh đặt ở một tiệm xa xỉ nào đó để mừng lễ cưới của họ, kích cỡ không lớn nhưng kiểu dáng bắt mắt, trên đó cắm một tấm bảng làm bằng sô cô la đen ghi dòng chữ: “xy&xy”.
Tịch Việt khui rượu, là một chai vang nổ vị trái cây thích hợp cho cả nam lẫn nữ, màu vàng óng ánh, rót vào ly thủy tinh đế cao, dù chưa khai tiệc trông đã rất có không khí.
Hoàng Hi Ngôn bận rộn cả tối, bị Tưởng Hỗ Sinh ấn xuống ngồi cạnh Tịch Việt, mọi người muốn hai người họ uống trước một ly.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bắt chéo tay, mỗi người cầm một ly rượu, đứng dậy. Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, nói trước: “… Vậy xin chúc mọi người ăn uống ngon miệng.”
Mọi người cười khanh khách, lại ầm ĩ bảo cô nói thêm mấy câu.
Hoàng Hi Ngôn vốn không muốn làm tâm điểm mới chọn hôm nay để tổ chức, không ngờ vẫn tránh trời không khỏi nắng, vẫn bị điểm danh, đành phải tìm từ ngữ, mỉm cười, sau đó cụp mắt nói: “Em là một người không hề tự tin, có phước lắm mới gặp được mọi người, được mọi người chăm sóc và cổ vũ…”
Đinh Hiểu ngắt lời cô: “Cậu là người kết hôn, bọn mình đâu quan trọng, kể chút chuyện của cậu với nhà điêu khắc đi!”
Hoàng Hi Ngôn bật cười, “Mình và anh ấy thì có gì mà kể.”
Tưởng Hỗ Sinh nhao nhao nói: “Yêu nhau thế nào cũng nên chia sẻ tí chứ.”
“Tha cho em đi…” Hoàng Hi Ngôn cười, từ chối khéo, đang cân nhắc muốn trốn thế nào thì Tịch Việt đã buông bàn tay đang nắm tay cô ra, chuyển sang ôm vai cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Tưởng Hỗ Sinh huýt sáo còn những người khác thì la muốn bể cửa sổ.
Tịch Việt nói: “Ăn được chưa?”
“Được được, có thành ý quá!”
Triệu Lộ Lộ đang giơ tay bịt mắt Diệu Diệu, cười bảo: “Làm phiền hai người lần sau cảnh báo trước một tiếng nhé.”
Mặt Hoàng Hi Ngôn nóng đến đỏ bừng.
Trong bữa cơm, mọi người nói đủ thứ chuyện, lúc là Triệu Lộ Lộ truyền thụ kinh nghiệm nuôi con, lúc là lịch sử dựng nghiệp của Tưởng Hỗ Sinh, lúc là Đinh Hiểu kể chuyện con giáp thứ mười ba ở đài truyền hình cô ấy làm, lúc là dì Trương dạy mọi người mấy bài thánh kinh về mạt chược…
Suốt quá trình, Hoàng Hi Ngôn đều cười mãi không thôi, chẳng biết do men rượu hay không khí bữa tiệc mà khiến cô nhẹ hẫng như lên mây.
Kéo dài suốt ba tiếng, bữa tối mới kết thúc.
Mọi người tặng quà xong, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt dẫn họ xuống lầu đi ra ngoài.
Nếu ai cần thì nói riêng với nhau đôi lời.
Hà Tiêu chúc mừng Hoàng Hi Ngôn rồi ngượng ngùng khoe cô hay tháng trước cậu ta vừa thoát kiếp độc thân.
Hoàng Hi Ngôn cười hỏi: “Thế sao không dẫn bạn gái cùng tới?”
“Cô ấy ngại chỗ đông người, lại không quen ai ở đây, tới không tự nhiên. Lần sau nếu chị rảnh tới thành phố Sùng thì bọn em sẽ mời chị ăn cơm.”
“Được luôn.”
Từ lúc gặp Hà Tiêu trước khi cậu ta nhập học năm nhất Đại học, có tầm một năm ròng hai người không có bất cứ liên lạc hai chiều nào. Tuy lễ tết Hoàng Hi Ngôn hay nhắn tin chúc mừng nhưng mãi chẳng nhận được hồi âm. Mãi đến tết năm ngoái, khi cô gửi tin nhắn chúc mừng Hà Tiêu thì cuối cùng cậu ta cũng gửi mừng cô một phong bì đỏ. Sau đó, Hà Tiêu gọi điện cho cô, lúc ấy đã thật sự buông tay.
Mà ở một nơi khác, dì Trương và Tịch Việt cũng đang nói chuyện riêng.
Tết năm ngoái, Tịch Việt và Hoàng Hi Ngôn về quê ăn tết một chuyến, dì Trương rất phấn khởi, chẳng hề chơi ván mạt chược nào, cứ tất tả bận rộn lo chuyện của họ. Hôm nay xem như là lễ cưới chính thức của hai người, bà được mời nên khá sốc trước tấm thịnh tình này.
Hôm nay bà là người lớn duy nhất, nên cố gắng nghiêm túc đúng với thân phận dì Út của mình, chúc Tịch Việt và Hoàng Hi Ngôn sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long.
Tịch Việt nói: “Bọn con sẽ.” Dì Trương cười mà mắt nhòe lệ.
Tiễn mọi người ra đến cổng, nghe Tưởng Hỗ Sinh và Hà Tiêu hứa sẽ đưa những người khác về khách sạn, Hoàng Hi Ngôn bèn về nhà với Tịch Việt.
Đồ đạc trên bàn vẫn còn đó, hai người phân công nhau quét dọn.
Bàn được lau sạch, chén đĩa được bỏ vào máy rửa chén, danh sách nhạc Giáng sinh đã phát một lần, lại lặp thêm lần nữa.
Hoàng Hi Ngôn cảm thấy mệt mỏi nhưng lại rất vui, cô ngồi trên sàn nhà bằng gỗ dưới gốc cây thông Giáng sinh, gọi Tịch Việt tới mở quà.
Đinh Hiểu tặng họ một bộ đồ ăn rất đẹp, dì Trương tặng một bộ ga giường bốn món, Hà Tiêu tặng một món trang trí đúng thẩm mỹ trai thẳng, là một căn nhà Giáng sinh trong quả cầu tuyết. Triệu Lộ Lộ tặng một hũ mật ong Sophora, với hai hũ ớt ngâm nhà mình, trên đó có tấm thẻ viết đây là ớt ngâm mẹ chị làm riêng theo khẩu vị “hơi cay” của họ, cùng với rất nhiều thịt bò và nấm đông cô, bảo đảm ăn ngon.
Hoàng Hi Ngôn bưng trán nhìn tấm thẻ, nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi bật cười.
Ở bên kia, Tịch Việt bóc quà của Tưởng Hỗ Sinh.
Sau khi mở, anh liếc sang cô rồi đậy hộp lại, giấu ra sau.
Vốn tưởng đã giấu nhẹm được, nhưng khi Hoàng Hi Ngôn đếm lại thấy thiếu một món bèntìm khắp nơi, cuối cùng vẫn tìm ra.
Muốn cầm lấy thì bị Tịch Việt ngăn lại, “Đừng xem, không phải thứ gì có ích đâu.”
Hoàng Hi Ngôn biết chắc là thứ gì đó kỳ quái, lòng tò mò nổi lên, cứ nằng nặc đòi xem bằng được.
Cô giật mấy lần, Tịch Việt đành thỏa hiệp.
Trong hộp quà to đùng, trừ một cặp ghim cài áo nạm đá quý đặt trước cho hai người thì còn có một… món đồ chơi tình thú?
Hoàng Hi Ngôn trợn mắt há miệng, quả nhiên không dám cầm.
Tịch Việt trông còn ngại ngùng hơn cả cô, cầm nắp hộp toan đậy lại, nhưng trước đó Hoàng Hi Ngôn đã ôm lấy bờ vai anh, ngước mắt nhìn anh cười bảo: “Thử tí đi.”
“…”
Gò má cô hây hây đỏ vì men rượu, cặp mắt lấp lánh long lanh, giọng nói nhu mì nhưng nội dung câu nói lại đầy ý dụ dỗ.
Hình như cô xem sự im lặng của anh là lời từ chối nhã nhặn, bèn nhích lại gần anh thì thầm, “Lát nữa mình thử tí đi.”
Muốn chết thực sự.
Tịch Việt giơ tay đẩy mặt cô ra, “… Đi tắm trước đã.”
“Tắm chung ha.”
“…”
Hai người xuống máy bay cách nhau nửa tiếng, Triệu Lộ Lộ bế con gái ra xe chờ trước.
Đợi Hoàng Hi Ngôn dẫn dì Trương ra xe, Triệu Lộ Lộ đang “đánh con”, bé gái nghịch như quỷ đã xả một đống bánh quy ở sàn ghế sau.
Hoàng Hi Ngôn cười bảo không sao nhưng Triệu Lộ Lộ lại khăng khăng đòi trả tiền rửa xe cho cô.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Dù sao cũng là xe Tịch Việt mà.”
Dì Trương hỏi: “Sao Tịch Việt lại để cháu lái xe đi đón bọn dì thế?”
Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Anh ấy không có bằng lái, đang ở nhà dọn dẹp ạ.”
Triệu Lộ Lộ trầm trồ: “Cách bọn em ở chung lạ thật.”
Dì Trương và Triệu Lộ Lộ đều lần đầu đến thành phố Nam, Hoàng Hi Ngôn lái xe, dọc đường giới thiệu với bọn họ đâu là chùa cổ, đâu là thành cũ, đâu là trung tâm thương mại tốt nhất để mua sắm.
Hoàng Hi Ngôn giữ họ lại mấy ngày, bảo ngày mai sẽ dẫn họ đi chơi.
Sau khi về nhà không lâu, Tưởng Hỗ Sinh, Đinh Hiểu và Hà Tiêu cũng lục tục đến.
Căn chung cư hai phòng lần đầu tập nấp như vậy.
Trong phòng khách có một cây thông Giáng sinh cao hơn một mét, tuy làm bằng nhựa nhưng nhái y hệt cây thật, con gái Triệu Lộ Lộ là Diệu Diệu tưởng tuyết đọng trên lá thông là thật bèn đưa tay sờ thử, sau đó phấn khích la lên: “Là giả!”
Đám người lớn không hiểu nổi tâm tư con trẻ, giả mà sao còn vui thế.
Trong phòng bật máy sưởi nên rất ấm áp, áo khoác đều được treo lên, mọi người chỉ mặc áo len. Hoàng Hi Ngôn đã hẹn dress code cho bữa tối nay nên tất cả mọi người đều mặc áo len có màu nổi nhất trong tủ đồ của mình.
Thế là, Hoàng Hi Ngôn thấy Tưởng Hỗ Sinh mặc áo tím trông bóng chúa, Đinh Hiểu thì diện một chiếc áo len Mohair màu vàng, Triệu Lộ Lộ mặc màu đỏ hồng, Hà Tiêu chọn màu đỏ pha lam cực chói, còn dì Trương thì mặc áo đen có hoa hồng đỏ đúng chất nông thôn Đông Bắc.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt thì mặc áo tông màu Giáng Sinh, trước ngực có thêu hình tuần lộc và ông già Noel.
Đủ mọi màu sắc, còn lòe loẹt hơn cả hộp quà.
Nhưng Hà Tiêu đâu cam lòng: “Hai người mặc không đủ nổi.”
Hoàng Hi Ngôn: “ Với một người suốt ngày mặc đồ đen như Tịch Việt thì áo này đã nổi lắm rồi đấy.”
Tịch Việt đứng cạnh, một tay bế Diệu Diệu đi hái ngôi sao trên đỉnh cây thông Noel, chiếc áo len lòe loẹt không hề làm giảm khí chất của anh, ngược lại còn khiến cảnh tượng này trông như bộ ảnh Giáng sinh của người mẫu nào đó.
Hoàng Hi Ngôn nhìn qua, quả thực muốn thở dài, có trời mới biết cô đã phải ra sức trên giường cỡ nào mới dỗ được Tịch Việt ngoan ngoãn mặc chiếc áo len này.
Tịch Việt, dì Trương, Tưởng Hỗ Sinh và Hà Tiêu ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, nhân tiện canh chừng Diệu Diệu.
Trong bếp, Triệu Lộ Lộ và Đinh Hiểu phụ Hoàng Hi Ngôn làm bữa tối.
Thực đơn Hoàng Hi Ngôn đã chuẩn bị tốt, dán ở trên kệ để cô tiện xem lúc nào cũng được. Đều là những món kiểu Tây, Triệu Lộ Lộ chỉ biết làm trứng xào cà chua và Đinh Hiểu xưa giờ chưa từng vào bếp chỉ có thể phụ chút việc vặt như nhặt tỏi, rửa cần tây, hoặc là bóc vỏ cà chua.
Triệu Lộ Lộ hỏi Hoàng Hi Ngôn: “Thế bữa cơm này xem như là tiệc cưới của hai đứa hả?”
“Vâng ạ.”
Năm thứ ba sau khi được cầu hôn, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bàn bạc, sắp xếp một bữa cơm mời bạn bè tới dự, xem như là tiệc cưới.
Đến Giáng sinh năm nay là vừa tròn ba năm, nghe cũng có vẻ đủ không khí nghi thức.
“Tiệc cưới mà còn phải tự mình xuống bếp.”
“Thế mới thấy rõ thành ý của em chứ, không tốt ạ?”
Đinh Hiểu cười khen: “Mình thấy rất tốt, rất độc đáo. Sau này mình kết hôn cũng chỉ mời bạn thân thôi.”
Nói đến đây, Hoàng Hi Ngôn lại muốn làm mối cho Đinh Hiểu, bèn xích tới chỗ cô ấy, bảo cô ấy nhìn ra phòng khách xem cậu chàng nào đó mặc áo màu đỏ phối với lam có tính cách chân thành thẳng thắn, có muốn tìm hiểu chút không?
Đinh Hiểu chối: “Thôi tha cho mình đi, lại là em trai nữa.”
“Lại?”
Đinh Hiểu im bặt ngay, dù dụ dỗ uy hiếp kiểu gì cũng không chịu hé răng.
Hoàng Hi Ngôn bảo Đinh Hiểu: “Bạn trai còn chẳng có mà cậu đòi kết hôn.”
“Bạn ơi, cậu phải biết là cái loại vừa tốt nghiệp đã kết hôn như cậu mới hiếm đấy.”
Hoàng Hi Ngôn bỉ bai: “Trong phòng bếp này, cậu mới là thiểu số.”
Đầu Đinh Hiểu toàn dấu chấm hỏi.
Triệu Lộ Lộ cười nói: “Ngại ghê, chị cũng vừa tốt nghiệp xong là lấy chồng luôn.”
Đinh Hiểu nếm trải mùi vị của kẻ chiến bại.
Nấu nướng hết hai tiếng, đến bảy giờ, tiệc tối bắt đầu.
Đinh Hiểu khen Hoàng Hi Ngôn có tiến bộ, cô vốn tưởng bữa tối sẽ chuyển thành bữa khuya.
Trên chiếc bàn dài một mét tám bày biện gà nướng chanh, thịt xông khói, sườn nướng, khoai tây nướng và bánh quy gừng, chỉ có mỗi bánh kem là không phải do Hoàng Hi Ngôn tự tay làm mà là ổ bánh Tưởng Hỗ Sinh đặt ở một tiệm xa xỉ nào đó để mừng lễ cưới của họ, kích cỡ không lớn nhưng kiểu dáng bắt mắt, trên đó cắm một tấm bảng làm bằng sô cô la đen ghi dòng chữ: “xy&xy”.
Tịch Việt khui rượu, là một chai vang nổ vị trái cây thích hợp cho cả nam lẫn nữ, màu vàng óng ánh, rót vào ly thủy tinh đế cao, dù chưa khai tiệc trông đã rất có không khí.
Hoàng Hi Ngôn bận rộn cả tối, bị Tưởng Hỗ Sinh ấn xuống ngồi cạnh Tịch Việt, mọi người muốn hai người họ uống trước một ly.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bắt chéo tay, mỗi người cầm một ly rượu, đứng dậy. Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, nói trước: “… Vậy xin chúc mọi người ăn uống ngon miệng.”
Mọi người cười khanh khách, lại ầm ĩ bảo cô nói thêm mấy câu.
Hoàng Hi Ngôn vốn không muốn làm tâm điểm mới chọn hôm nay để tổ chức, không ngờ vẫn tránh trời không khỏi nắng, vẫn bị điểm danh, đành phải tìm từ ngữ, mỉm cười, sau đó cụp mắt nói: “Em là một người không hề tự tin, có phước lắm mới gặp được mọi người, được mọi người chăm sóc và cổ vũ…”
Đinh Hiểu ngắt lời cô: “Cậu là người kết hôn, bọn mình đâu quan trọng, kể chút chuyện của cậu với nhà điêu khắc đi!”
Hoàng Hi Ngôn bật cười, “Mình và anh ấy thì có gì mà kể.”
Tưởng Hỗ Sinh nhao nhao nói: “Yêu nhau thế nào cũng nên chia sẻ tí chứ.”
“Tha cho em đi…” Hoàng Hi Ngôn cười, từ chối khéo, đang cân nhắc muốn trốn thế nào thì Tịch Việt đã buông bàn tay đang nắm tay cô ra, chuyển sang ôm vai cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Tưởng Hỗ Sinh huýt sáo còn những người khác thì la muốn bể cửa sổ.
Tịch Việt nói: “Ăn được chưa?”
“Được được, có thành ý quá!”
Triệu Lộ Lộ đang giơ tay bịt mắt Diệu Diệu, cười bảo: “Làm phiền hai người lần sau cảnh báo trước một tiếng nhé.”
Mặt Hoàng Hi Ngôn nóng đến đỏ bừng.
Trong bữa cơm, mọi người nói đủ thứ chuyện, lúc là Triệu Lộ Lộ truyền thụ kinh nghiệm nuôi con, lúc là lịch sử dựng nghiệp của Tưởng Hỗ Sinh, lúc là Đinh Hiểu kể chuyện con giáp thứ mười ba ở đài truyền hình cô ấy làm, lúc là dì Trương dạy mọi người mấy bài thánh kinh về mạt chược…
Suốt quá trình, Hoàng Hi Ngôn đều cười mãi không thôi, chẳng biết do men rượu hay không khí bữa tiệc mà khiến cô nhẹ hẫng như lên mây.
Kéo dài suốt ba tiếng, bữa tối mới kết thúc.
Mọi người tặng quà xong, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt dẫn họ xuống lầu đi ra ngoài.
Nếu ai cần thì nói riêng với nhau đôi lời.
Hà Tiêu chúc mừng Hoàng Hi Ngôn rồi ngượng ngùng khoe cô hay tháng trước cậu ta vừa thoát kiếp độc thân.
Hoàng Hi Ngôn cười hỏi: “Thế sao không dẫn bạn gái cùng tới?”
“Cô ấy ngại chỗ đông người, lại không quen ai ở đây, tới không tự nhiên. Lần sau nếu chị rảnh tới thành phố Sùng thì bọn em sẽ mời chị ăn cơm.”
“Được luôn.”
Từ lúc gặp Hà Tiêu trước khi cậu ta nhập học năm nhất Đại học, có tầm một năm ròng hai người không có bất cứ liên lạc hai chiều nào. Tuy lễ tết Hoàng Hi Ngôn hay nhắn tin chúc mừng nhưng mãi chẳng nhận được hồi âm. Mãi đến tết năm ngoái, khi cô gửi tin nhắn chúc mừng Hà Tiêu thì cuối cùng cậu ta cũng gửi mừng cô một phong bì đỏ. Sau đó, Hà Tiêu gọi điện cho cô, lúc ấy đã thật sự buông tay.
Mà ở một nơi khác, dì Trương và Tịch Việt cũng đang nói chuyện riêng.
Tết năm ngoái, Tịch Việt và Hoàng Hi Ngôn về quê ăn tết một chuyến, dì Trương rất phấn khởi, chẳng hề chơi ván mạt chược nào, cứ tất tả bận rộn lo chuyện của họ. Hôm nay xem như là lễ cưới chính thức của hai người, bà được mời nên khá sốc trước tấm thịnh tình này.
Hôm nay bà là người lớn duy nhất, nên cố gắng nghiêm túc đúng với thân phận dì Út của mình, chúc Tịch Việt và Hoàng Hi Ngôn sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long.
Tịch Việt nói: “Bọn con sẽ.” Dì Trương cười mà mắt nhòe lệ.
Tiễn mọi người ra đến cổng, nghe Tưởng Hỗ Sinh và Hà Tiêu hứa sẽ đưa những người khác về khách sạn, Hoàng Hi Ngôn bèn về nhà với Tịch Việt.
Đồ đạc trên bàn vẫn còn đó, hai người phân công nhau quét dọn.
Bàn được lau sạch, chén đĩa được bỏ vào máy rửa chén, danh sách nhạc Giáng sinh đã phát một lần, lại lặp thêm lần nữa.
Hoàng Hi Ngôn cảm thấy mệt mỏi nhưng lại rất vui, cô ngồi trên sàn nhà bằng gỗ dưới gốc cây thông Giáng sinh, gọi Tịch Việt tới mở quà.
Đinh Hiểu tặng họ một bộ đồ ăn rất đẹp, dì Trương tặng một bộ ga giường bốn món, Hà Tiêu tặng một món trang trí đúng thẩm mỹ trai thẳng, là một căn nhà Giáng sinh trong quả cầu tuyết. Triệu Lộ Lộ tặng một hũ mật ong Sophora, với hai hũ ớt ngâm nhà mình, trên đó có tấm thẻ viết đây là ớt ngâm mẹ chị làm riêng theo khẩu vị “hơi cay” của họ, cùng với rất nhiều thịt bò và nấm đông cô, bảo đảm ăn ngon.
Hoàng Hi Ngôn bưng trán nhìn tấm thẻ, nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi bật cười.
Ở bên kia, Tịch Việt bóc quà của Tưởng Hỗ Sinh.
Sau khi mở, anh liếc sang cô rồi đậy hộp lại, giấu ra sau.
Vốn tưởng đã giấu nhẹm được, nhưng khi Hoàng Hi Ngôn đếm lại thấy thiếu một món bèntìm khắp nơi, cuối cùng vẫn tìm ra.
Muốn cầm lấy thì bị Tịch Việt ngăn lại, “Đừng xem, không phải thứ gì có ích đâu.”
Hoàng Hi Ngôn biết chắc là thứ gì đó kỳ quái, lòng tò mò nổi lên, cứ nằng nặc đòi xem bằng được.
Cô giật mấy lần, Tịch Việt đành thỏa hiệp.
Trong hộp quà to đùng, trừ một cặp ghim cài áo nạm đá quý đặt trước cho hai người thì còn có một… món đồ chơi tình thú?
Hoàng Hi Ngôn trợn mắt há miệng, quả nhiên không dám cầm.
Tịch Việt trông còn ngại ngùng hơn cả cô, cầm nắp hộp toan đậy lại, nhưng trước đó Hoàng Hi Ngôn đã ôm lấy bờ vai anh, ngước mắt nhìn anh cười bảo: “Thử tí đi.”
“…”
Gò má cô hây hây đỏ vì men rượu, cặp mắt lấp lánh long lanh, giọng nói nhu mì nhưng nội dung câu nói lại đầy ý dụ dỗ.
Hình như cô xem sự im lặng của anh là lời từ chối nhã nhặn, bèn nhích lại gần anh thì thầm, “Lát nữa mình thử tí đi.”
Muốn chết thực sự.
Tịch Việt giơ tay đẩy mặt cô ra, “… Đi tắm trước đã.”
“Tắm chung ha.”
“…”
Bình luận truyện