Chương 25-26
Chương 25
Sau bữa tối, Cố Vi giúp mẹ rửa bát xong liền đến thư phòng tầng hai, Tư Sùng Chí cũng lên theo, Lan Khả Nhi nhìn tình hình rồi tiếp tục ngồi xem tivi cùng Diệp Huệ, nói nhỏ: “Lại đi tình cảm rồi.”
Diệp Huệ nhéo nhéo hai má cô: “Đừng học hai người đó.”
“Vậy sao dì không phản đối họ?”
“Dì cũng tầm đó tuổi đã kết hôn sinh con, con bé lớn rồi, có thể làm chủ chính mình, dì không thể làm mẫu vương chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ được.” Diệp Huệ nói, năm đó bà kết hôn, hai mươi tuổi đã sinh Cố Vi.
Nam nữ ở thành phố C này cũng kết hôn sớm, Lan Khả Nhi cũng hiểu, gật đầu: “Con thì không muốn kết hôn sớm vậy đâu, ít nhất cũng tốt nghiệp đại học đã, có việc rồi tính tiếp.”
”Thành bà cô già rồi không ai ngó nữa!” Diệp Huệ trêu cô,,
Thư phòng tầng hai, một nửa số sách là lấy từ Tư gia, đều là những quyển Cố Vi thích, sách đã bày đầy mấy kệ.
Tư Sùng Chí đi vào thư phòng cùng cô, tiện tay khóa cửa, Cố Vi đang đứng tìm sách, nghe tiếng khóa cửa, xoay người nhìn anh, không nhịn được cong ,môi cười.
Tư Sùng Chí thong thả bước đến, ôm cô vào lòng.
Cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt đen láy mở lớn, im lặng nhìn anh.
Tư Sùng Chí cúi đầu, hôn lên môi cô thật sâu.
Cố Vi tùy ý để anh hôn, vươn đầu lưỡi triền miên cùng anh.
Cảm giác triền miên nơi đầu lưỡi khiến cả hai muốn ngừng mà không được, Tư Sùng Chí bắt đầu tiến tay vào vạt áo cô vuốt v e.
Cố Vi cảm nhận được, hôn môi cũng khiến người ta nghiện, mà người đàn ông này, cũng có thể gây nghiện.
Sau khi hôn môi kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển, Tư Sùng Chí gắt gao ôm cô vào lồ ng ngực, quả thực không thể không yêu, chỉ hận không thể ở bên cô mỗi phút mỗi giây.
Cố Vi tìm được quyển sách trên giá, chuẩn bị đến sofa ngồi đọc, nhưng thấy hai người hiếm khi được bên nhau, mình lại đi đọc sách thì có chút lạnh nhạt, liền nói: “Hay là, anh cũng lấy sách lại đây đọc đi?”
Tư Sùng Chí buồn cười nhìn cô, ngồi lên sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Anh đọc cùng em.”
Cố Vi cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bên anh, tìm tư thế thoải mái rồi mở sách đọc.
“Giải mộng?” Tư Sùng Chí nhìn tên sách, nhăn mày: “Sao lại đọc cái này?”
Cố Vi nghe anh hỏi vậy, có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Gần đây em mơ một giấc mơ kỳ lạ, nên muốn xem sách nói thế nào.”
Nhưng phàm là chuyện liên quan đến cô, Tư Sùng Chí đều rất để ý, cô đã nói vậy, anh không thể không quan tâm: “Là giấc mơ thế nào?”
Cố Vi chau mày, nói: “Gần đây em luôn mơ cùng một giấc mơ, em trong mơ có cuộc sống không giống hiện tại chút nào.”
Tư Sùng Chí vốn đang thả lỏng dựa vào sofa, nghe cô nói vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng dậy: “Cụ thể là thế nào?”
Vừa nghĩ đến trong mơ mình là bạn gái Cao Triết, sau đó còn bị phản bội, Cố Vi không biết nên nói với Tư Sùng Chí thế nào.
Cố Vi cuối cùng vẫn chọn tránh nhắc tới Cao Triết: “Mơ đến cuộc sống cấp ba của em, không hề giống với đời thực, trong mơ anh không hề xuất hiện.”
Tư Sùng Chí nghe xong, tâm có điểm trùng xuống: Anh không những không xuất hiện, em còn yêu tình đầu của em, em nghĩ em không nói với anh, anh sẽ không biết chắc?!
Bất quá, hiện tượng này cũng rất quỷ dị, Cố Vi kiếp này mơ đến Cố Vi của kiếp trước sao?
Anh lại hỏi: “Từ khi nào em bắt đầu mơ giấc mơ ấy? Trước đây không nghe em nhắc đến.”
“Chính là vào hôm sinh nhật.”
Tối hôm sinh nhật cô, hai người lần đầu chung giường, lẽ nào là vì chính thức hẹn hò rồi, sau đó còn phát sinh loại chuyện kia, nên chuyện kiếp trước mới hiện lên trong giấc mơ của Cố Vi?
Tư Sùng Chí bất chợt cảm thấy IQ của mình quá cao!
Có lẽ mình có thể xuất bản một cuốn sách không chừng.
Nhưng nếu Cố Vi biết hết chuyện kiếp trước, cô hẳn sẽ thấy mình hiện tại không bình thường, nghĩ đến đây, Tư Sùng Chí có chút băn khoăn. Mình nên chủ động thật? Hay để Cố Vi tự tìm ra chân tướng?
“Em đừng nghĩ nhiều, có lẽ là trùng hợp mà thôi.” Tư Sùng Chí xoa bóp bả vai cô, an ủi.
“Ừm. Cố Vi lật lật sách, cũng không thật sự muốn xem, chủ yếu là vì dựa vào lòng anh khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật thoải mái.
Sau đó Tư Sùng Chí bảo Cố Vi miêu tả lại giấc mơ cho anh, Cố Vi chần chừ mãi, vẫn quyết định giấu chuyện Cao Triết đi.
“Em mơ em ở ký túc xá sáu người, anh không xuất hiện, cũng không có trung tâm Vi Vi, em cũng không có nhà mới, luôn ở lầu trên của tiệm áo quần. Sau đó chuyện hôm nay cậu em gọi tới nói cần mượn tiền, em cũng đã mơ đến.”
“Thần kỳ vậy sao.” Tư Sùng Chí hôn lên trán cô, hỏi: “Vậy ở trường thì sao? Không mơ có ai theo đuổi em à?”
“Sao anh hỏi vậy?”
“Thì anh không xuất hiện, em lại ưu tú như vậy, khẳng định có người theo đuổi em mới đúng.”
“Em không biết.” Cố Vi ngang nhiên chơi trò vô lại.
....
Bộ dáng này của cô, cũng thật đáng yêu!
Tư Sùng Chí bị sự đáng yêu này dìm chết mất thôi.
Tối hôm nay, sau khi tiễn khách, Cố Vi ôm chăn đến phòng Diệp Huệ, viện lý do trời lạnh, muốn mẹ ủ ấm, Diệp Huệ đương nhiên đồng ý, còn cười cô lớn vậy còn làm nũng.
Tối hôm đó, dù có người nằm bên cạnh, giấc mơ vẫn đến đúng hẹn.
Cố Vi học ở ngôi trường tuy không nổi tiếng như Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh (Bắc Đại) nhưng cũng không tồi, mà Cao Triết, nghe nói vẫn thi đậu Bắc Đại, nhưng những chuyện liên quan đến con người này, vốn đã không còn khiến cô động lòng.
Vốn tưởng rằng lên đại học chuyện học hành sẽ không căng thẳng, cuộc sống sẽ êm đềm hơn, nhưng không ngờ vào thời điểm cô nghỉ hè, Diệp Huệ bị nhiễm trùng đường tiểu, tình trạng không thể lạc quan. Đối diện với những biến cố này, Cố Vi cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Cố vốn muốn bỏ học ở nhà chăm mẹ, nhưng Diệp Huệ không đồng ý mà cô cũng nghĩ đến Bắc Kinh chữa bệnh chắc chắn tốt hơn ở nhà, nên thuyết phục Diệp Huệ, nhân lúc này bán tiệm đi, hai người gói gém đồ đạc, cùng nhau lên Bắc Kinh.
Sau đó một thời gian dài, đối với hai mẹ con mà nói, là vô cùng đau khổ, vô cùng khó khăn.
Lại một lần nữa gặp được cơ hội, cô vì muốn kiếm thêm thu nhập, cùng bạn học đi làm diễn viên không chuyên, vì khuôn mặt xuất chúng, rất nhanh đã được đạo diễn nhìn trúng, cô rất nhanh đã kiếm được một khoản không nhỏ, cũng từ đó, cô từ từ tiến vào giới giải trí.
Cố Vi tỉnh giấc, lệ thấm đẫm gối, cảm giác mất đi người thân mà cô trải qua trong giấc mơ, là loại cảm giác đứt từng đoạn ruột, không nói thành lời.
Thấy Diệp Huệ không còn bên cạnh nữa, cô hoang mang ngồi dậy, không kịp mang cả dép
“Mẹ...” Cô chạy đến phòng khách gọi, tiếng nói còn khàn khàn sau giấc ngủ.
“Sao vậy?” Diệp Huệ đi ra từ phòng bếp: “Có chuyện gì mà con gấp đến thế? Trời thì lạnh, dép cũng không mang!”
Thấy Diệp Huệ còn đang khỏe mạnh, Cố Vi thở phào một hơi, hình ảnh trong mơ quá chân thực khiến cô không khỏi lo lắng.
Cố Vi chẳng mấy khi thân thiết thế này, chủ động chạy đến ôm chặt lấy mẹ: “Con mơ thấy ác mộng.”
Diệp Huệ bị con gái làm nũng không khỏi ngạc nhiên, mềm lòng vỗ vỗ vai cô: “Mơ gì nào?”
Cố Vi lắc lắc đầu, không muốn kể.
Cô mơ thấy mẹ bị bệnh nặng, vì không thể chữa được mà qua đời.
Đến lúc này, Cố Vi không còn cách nào đối diện một cách bình tĩnh với những giấc mơ này nữa, đây chắc chắn không phải là giấc mơ bình thường, mà là một kiểu tiên đoán.
Trong đời thực, vì sự xuất hiện của Tư Sùng Chí nên mới có thể thay đổi một số chuyện, nhưng nếu không có sự xuất hiện của Tư Sùng Chí, cuộc sống của mình chắc chắn sẽ giống như trong mơ.
Đáng tiếc là vì mơ nên cô không thể nhớ được chi tiết, chỉ biết những chuyện quan trọng, hơn nữa chuyện trong mơ xảy ra rất nhanh, giống như bộ bộ phim điện ảnh quay nhanh vậy.
Nếu những chuyện xảy ra ở cấp ba cô còn có thể chấp nhận được, thì chuyện sau đại học thật khó có thể bình tĩnh đối mặt.
Hôm qua còn có thể dùng thái độ bình tĩnh kể với Tư Sùng Chí chuyện này, nhưng sau giấc mơ kia, cô không thể làm như không có chuyện gì.
Sau bữa sáng vẫn còn sớm, Cố Vi chào mẹ một câu rồi đạp xe qua Tư gia.
Tư Sùng Chí không ngờ Cố Vi mới sớm đã đến, lúc này còn đang chìm trong giấc ngủ, Cố Vi đến thẳng tầng ba, bước vào căn phòng quen thuộc.
Lúc vào cửa, nhìn bức họa treo trên tường, phiên bản trưởng thành của bản thân, cô bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, có lẽ nào Tư Sùng Chí biết chuyện gì đó?
Bước đến bên giường, vòng tay trước ngực, im lặng nhìn Tư Sùng Chí đang say giấc, khuôn mặt đang ngủ vẫn vô cùng đẹp trai.
Giống như cảm nhận được không khí khác thường, Tư Sùng Chí nhăn mặt rồi lập tức mở mắt.
“......”
Không nói không rằng đứng bên cạnh, rất dọa người đó biết không.
Tư Sùng Chí xoa xoa mắt, mơ màng: “Bảo bối, sớm vậy.”
“Tư Sùng Chí, anh qua đây, em có chuyện muốn hỏi.” Cố Vi không tâm tư chào hỏi, xoay người bước đến chỗ sofa, đợi anh qua.
“Anh đi rửa mặt đã.” Trước mặt vợ không thể lôi thôi được, Tư Sùng Chí, Tư Sùng Chí phải bảo vệ hình tượng của mình chứ.
Chờ Tư Sùng Chí rửa mặt sạch sẽ đến bên cạnh, Cố Vi dương căm thị ý cho anh ngồi xuống đối diện, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Em sẽ kể cụ thể giấc mơ của em.” Cô nói.
Tư Sùng Chí gật đầu, đợi cô kể.
Sau đó Cố Vi kể lại chi tiết giấc mơ, lần này, cô cũng kể luôn chuyện Cao Triết và chuyện hôm qua.
Nói đến đoạn Diệp Huệ qua đời, cô đỏ cả khoang mắt.
“Em không nghĩ đây là một giấc mơ bình thường, nó giống như điềm báo hơn, tiên đoán về tương lai của em.”
Cố Vi nhìn Tư Sùng Chí: “Em nghĩ có lẽ anh biết gì đó, anh nói nhất kiến chung tình với em, nhưng anh gặp em ở đâu? Lúc đó em làm gì?”
Vì sự xuất hiện của anh, mà cuộc sống hiện tại của cô không giống trong mơ, nhưng nếu anh không xuất hiện thì sao?
Tư Sùng Chí nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Vi, cũng biết cô đã bị giấc mơ đêm qua dọa sợ, thật ra chân tướng đã rất gần với cô rồi, nghe lời cô nói, giấc mơ có vẻ tua rất nhanh, nên hẳn là anh sắp xuất hiện trong giấc mơ của cô rồi.
“Đúng là anh có biết, nhưng anh sợ sẽ dọa đến em, nên anh không nói thật cho em biết.”
Cố Vi trợn mắt nhìn anh: “Em đã mơ đến chuyện tệ hại nhất rồi, còn sợ gì nữa.”
Diệp Huệ qua đời, chính là chuyện tồi tệ nhất, đã là chuyện cô không gánh nổi nhất rồi.
Tư Sùng Chí than một hơi: “Giấc mơ của em, không phải là tiên đoán, mà nó thật sự tồn tại, tồn tại ở kiếp trước, hoặc là tương lai. Anh cũng không rõ, hiện tượng này quả nhiên quỷ dị, thực ra anh đã sống đến năm 62 tuổi, lúc đó thực ra anh đã chết rồi. Nhưng lúc anh mở mắt ra, lại quay về tuổi 25, hơn nữa còn mang theo ký ức kia.”
Tư Sùng Chí tận lực nói rõ cho cô hiểu, nhưng ngọn nguồn câu chuyện quả thực quá huyền huyễn, nếu người nghe không lý giải được chắc chắn sẽ cho rằng anh bị thần kinh.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Vi, anh mới có chút yên tâm, tiếp tục nói: “Vì không biết định ra làm sao, nên anh mới xem những ký ức kia tính kiếp trước, hồi đó anh quen em vào năm 42 tuổi, lúc đó em 30 tuổi, vô cùng nổi tiếng. Vì vẻ đẹp của em, anh nhất kiến chung tình.”
Nói đến đây, anh nhìn lên bức họa trên tường: “Bức tranh năm 30 tuổi kia của em, là lần đầu anh nhìn thấy em, anh thật sự bị mê hoặc hoàn toàn, sau đó theo đuổi em hai năm, em mới đồng ý quen anh, mà những chuyện em từng trải qua, anh cũng chỉ lâu lâu mới được em kể, nên cũng không rõ lắm. Anh biết em có mối tình đầu, nhưng không biết là ai. Anh cũng biết mẹ em bệnh nặng qua đời, nhưng cũng không biết cụ thể là lúc nào.”
......
“Cho nên, hai năm nay, mỗi năm anh đều dẫn em và mẹ đi khám toàn diện, là vì anh biết mẹ em sẽ có bệnh.”
Tư Sùng Chí gật đầu: “Bệnh nhiễm trùng đường tiểu nếu phát hiện sớm, chữa trị kịp thời sẽ có thể chữa khỏi, không phải bệnh nan y. Thực ra anh đã tìm hiểu rồi, chúng ta có thể đến Bắc Kinh làm phẫu thuật, nếu em vẫn không yên tâm, chúng ta có thể đi ra nước ngoài, cho nên em đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu.”
“Sẽ không sao?” Cố Vi nghi ngại nhìn anh.
Tư Sùng Chí gật đầu đảm bảo: “Có anh ở đây, mẹ và em sẽ khỏe mạnh thôi.”
“Em cũng có bệnh sao?”
Tư Sùng Chí ho một cái: “Em bệnh là vì stress, vì bệnh phí của mẹ, em phải tiến vào giới giải trí, sau khi vào đó em lại cố gắng đến liều mạng. Rõ ràng chưa từng học võ lại tự mình đóng cảnh đánh nhau, sau khi mẹ em qua đời, em càng liều mạng hơn, cả người toàn thương tích. Sau đó tuy em rất nổi tiếng, nhưng lại không được khỏe mạnh nữa.”
Ngoài chuyện bệnh tình của mẹ khiến cô giật mình, nghe đến chuyện của mình, Cố Vi ngược lại cảm thấy rất bình thường. Cô nghĩ, chuyện mẹ ra đi đã là đả kích lớn nhất rồi, không còn tổn thương nào lớn hơn.
“Cho nên, theo những bức tranh trên tường anh, em chỉ sống đến 50 tuổi?” Nhìn sự gầy gò của mình trong bức vẽ, tuy có trang điểm sắc sảo nhưng không giấu được sự bạc nhược.
Tư Sùng Chí cũng nhìn lên bức họa, nhìn rất lâu, sau đó gật đầu.
“Em đi rồi, vậy còn anh?” Nhìn vợ mình ra đi trước, có lẽ là chuyện rất đau khổ.
Không ngờ nghe cô hỏi, Tư Sùng Chí lại cười, rất vui nói: “Lúc đó anh ôm lấy em cùng chết, ngay dưới biển lớn, nơi em thích nhất.”
Nói đến cái chết của mình, mà lại vui như vậy, đúng là cạn lời.
“Anh phải thấy may mắn vì đã quyết định như thế, nếu không, anh không cách nào quay ngược thời gian, cũng không cách nào gặp được em ở lứa tuổi đẹp nhất đời người. Cho nên anh rất vui.”
Kiếp này, chúng ta sẽ tốt hơn, sẽ qua một đời dài hơn.
Hai người có chút cảm khái, cứ ngồi vậy, đột nhiên Cố Vi dang rộng hai tay, đó là tư thế ôm lấy, ý bảo Tư Sùng Chí đi qua.
Tư Sùng Chí rất nghe lời, đứng dậy bước về phía cô, quỳ xuống trước mặt, gắt gao ôm lấy lấy cô.
Khoảnh khắc này, bọn họ mới đúng là thực sự tâm linh tương thông.
“Kiếp trước em là diễn viên?”
“Là một diễn viên rất nổi tiếng, rất giỏi giang.”
“Nhưng không phải chuyên nghiệp mà.”
“Nhưng em còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp.” Trong mắt anh, cô là tốt nhất.
“Bắc Kinh có trường nào chuyên dạy diễn xuất không?” Cố Vi hỏi.
“Có chứ, là Bắc Ảnh (Học viện điện ảnh Bắc Kinh) rất nổi tiếng đó.”
“Em có thể đi học không?”
“.....” Tư Sùng Chí im lặng nhìn cô, anh có thể nói không được sao? Thực ra anh vốn không hy vọng kiếp này cô lại xuất đầu lộ diện trước công chúng.
Chương 26
“Thành tích của em cố gắng chút thì có thể vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, em không muốn học đại học tốt nhất nước sao?” Tư Sùng Chí hỏi ngược lại cô.
“Em thấy học đại học thì ở đâu cũng giống nhau, căn bản là không thấy thích chuyên ngành nào, làm giáo viên hay bác sĩ đều được, nhưng hiện tại đã có cái em thấy thích rồi.”
Cô bẩm sinh đã lạnh lùng, rất ít khi vui vẻ với người khác, chuyện này cô biết rõ. Nhưng trong mơ, cô có thể diễn đủ loại vai diễn, cao lãnh có, vui tươi có, các biểu cảm đều vô cùng tự nhiên trước ống kính. Cho nên chuyện này khiến cô vô cùng ngạc nhiên, cũng rất thích thú, hóa ra mình còn có thể như vậy.
Nhìn Cố Vi vẻ như “đã quyết định rồi”, Tư Sùng Chí cũng không khuyên nữa, trước mặt cô, anh không có quyền đàm phán. Thói quen này là từ kiếp trước, đến nay chưa từng thay đổi, cũng không muốn thay đổi.
Cô thích thì cứ làm vậy, cùng lắm anh giám sát chặt một chút là được thôi.
“Chuyện này em có cần thương lượng với mẹ chút không?” Anh hỏi.
Cố Vi gật đầu: “Em sẽ nói với mẹ.”
Diệp Huệ luôn ủng hộ quyết định của cô, chuyện này chắc cũng sẽ không phản đối.
Tư Sùng Chí tỉ mỉ ngắm cô, cười: “Nếu đã nói xong, chúng ta làm chuyện khác đi.”
Anh bất ngờ đề nghị khiến Cố Vi có chút ngây ngời, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh, anh là đang cầu hoan chứ gì, cô buồn cười nhìn khuôn mặt người đàn ông này, bất chợt nổi ý muốn trêu chọc anh.
Chỉ nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của cô, đưa tay nâng cằm anh lên, quay ngang quay dọc, ra vẻ ghét bỏ:
“Vị đại thúc này, râu của anh còn chưa cạo sạch, sẽ đâm người đấy.”
Vốn rất tin vào nhan sắc siêu cấp vô địch của mình, nay bị cô nói vậy, Tư Sùng Chí vội đưa tay sờ cằm.
Quả nhiên có chút châm chích ở tay, có lẽ ban nãy quá vội, không kịp cạo kỹ. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Chuyện này có thể bỏ qua mà.” Tư tổng chơi trò vô lại, hướng về phía bảo bối muốn thơm thơm.
Cố Vi đưa tay ngăn trên môi anh, lắc đầu: “Đi cạo sạch đi, ngoan.”
Thấy vẻ mặt trong sáng nhưng lại lộ vẻ khí chất trưởng thành của cô, Tư Sùng Chí ngây ra, tâm can tan chảy.
Bất đắc dĩ buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vừa mới bôi kem cạo râu xong, phát hiện Cố Vi cũng đi vào phòng tắm, Tư Sùng Chí nhịn không được chớp chớp mắt với cô: “Lại cạo râu giúp chồng đi.”
Cô Vi không ý kiến, nhận lấy dao cạo, ra ý bảo anh cúi thấp đầu, cẩn thận cạo râu cho anh.
“Kiếp trước em cũng thường cạo râu cho anh đấy.” Tư Sùng Chí cảm khái.
Cố Vi liếc anh một cái, lại tiếp tục động tác, chờ đến lúc cạo xong mới bình tĩnh nói: “Không được so sánh em với kiếp được, em sẽ chỉ yêu anh hơn thôi.”
Tư Sùng Chí hiếm khi nghe được cô nói câu tình cảm liền cảm động đến hồ đồ, mặc kệ bọt trên mặt còn chưa sạch đã ôm lấy cô hôn sâu.
Vị khoan khoái của kem cạo râu nháy mắt xông vào khoang mũi Cố Vi, khiến cô cũng cảm thấy mát mẻ.
Hai người triền miên không nỡ rời ở trong nhà tắm, hôn lên khắp nơi, Tư Sùng Chí vẫn không rời môi, ôm cô kiểu công chúa lên đến giường. Cố Vi sớm đã bị anh hôn đến ngây ngất, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn bị anh ăn đậu hũ.
Đương nhiên Tư Sùng Chí rất có nguyên tắc, anh đã thề Cố Vi chưa tốt nghiệp anh sẽ không đi đến bước cuối cùng. Anh chỉ để Cố Vi dùng tay giúp mình giải quyết, chuyện này với anh mà nói, rõ ràng là ăn bánh vẽ, đã gãi không đúng chỗ ngứa, ngược lại chỉ thêm ngứa hơn mà thôi.
Hai người xuống lầu đã là buổi trưa, Tư Sùng Chí bỏ qua bữa sáng, kêu dì Lưu làm bữa trưa luôn.
Bữa cơm hôm nay ăn bít tết, Cố Vi là lần đầu dùng dao nĩa, cô có chút e ngại nhìn Tư Sùng Chí, chỉ cần thấy ánh mắt này, Tư Sùng Chí vội chuyển đ ĩa thịt đã cắt xong đến trước mặt cô.
Không ngờ Cố Vi từ chối: “Em muốn tự làm thử, anh thị phạm cho em là được.”
Thật ra Tư Sùng Chí lúc này, hận không thể tận tay bón cho cô mà thôi, tiếc là vợ mình quá độc lập, tinh thần thê nô của anh cũng không có chỗ dùng rồi.
Cuối cùng dưới sự thị phạm của Tư Sùng Chí, Cố Vi cũng học được cách dùng dao nĩa, hơn nữa còn vô cùng nho nhã, quả nhiên là bẩm sinh.
Đến dì Lưu cũng nhịn không được cảm thán: “Tiểu Vi của chúng ta bẩm sinh đã là đại tiểu thư nho nhã rồi.”
Câu nói này khiến Cố Vi rất ngại, mà Tư Sùng Chí lại tự hào vui cười hớn hở.
Ăn đến một nửa, Cố Vi hỏi: “Không gọi Tiểu Khả xuống ăn cơm sao?”
“Hôm qua nó chơi điện tử đến nửa đêm, mặc kệ nó đi.”
Ăn xong cơm, hai người thong thả đi bộ về nhà Cố Vi, trời có chút lạnh, tay Cố Vi được Tư Sùng Chí nắm chặt, sau đó nhét vào túi áo, cả đường về nhà, đều vô cùng ấm áp.
Cừa về đến nhà, Diệp Huệ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy hai người nắm tay bước vào, liền không định ra ngoài nữa.
“Mẹ, mẹ định đến cửa hàng sao?”
”Ừ, ở nhà chán quá muốn đi xem sao, nhưng hai đứa qua đây rồi, mẹ không đi nữa.”
Thực ra Tư Sùng Chí chỉ nhỏ hơn Diệp Huệ 8 tuổi, đúng ra mà nói, chỉ cần gọi bà là chị, nhưng vì anh đang hẹn hò với Cố Vi, vì thế cũng coi bà là trưởng bối.
May mà mặt Tư Sùng Chí đủ dài, mỗi lần đều thân thiết gọi bà là bác gái, bất quá, cuối cùng vẫn bảo anh gọi dì Huệ là được, hai tiếng bác gái này, nếu dùng tiếng địa phương mà nói quả thực không được tự nhiên.
Hai năm nay, thời gian Tư Sùng Chí ở thành phố C cũng đủ dài, bây giờ cũng biết nói tiếng địa phương, tuy vẫn hơi loạn, nhưng nếu dùng trong đối thoại hằng ngày thì không vấn đề.
“Ăn cơm rồi chứ?” Diệp Huệ mang trà ra pha.
Tư Sùng Chí đáp: “Bọn con ăn rồi.” Sau đó nhận ấm trà từ tay bà: “Để con.”
Diệp Huệ cũng không từ chối, đưa ấm trà cho anh.
Cố Vi ở bên, không hề do dự nói với mẹ quyết định của mình:
“Mẹ, còn muốn học Bắc Ảnh.”
“Học viện điện ảnh Bắc Kinh? Ở đó học cái gì, quay phim à?” Diệp Huệ chưa từng nghe qua, nhưng bà chỉ biết được mấy trường nổi tiếng. Hơn nữa mọi người đếu nói thành tích Cố Vi rất tốt, chắc chắn sẽ vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, bà cũng chỉ biết những trường này rất nổi tiếng, nhưng cụ thể là tốt thế nào, bà cũng không biết.
Mà hôm nay, Cố Vi nói muốn vào Bắc Ảnh, bà lại chưa nghe cô giáo có nhắc đến tên trường này.
“Vâng, là đóng phim đó mẹ.”
“Sao con bỗng dưng lại muốn học cái này? Trước kia không phải con nói muốn làm bác sĩ hoặc giáo viên sao?”
Diệp Huệ thấy, nghề diễn viên không đáng tin cậy, vẫn là giáo viên hoặc bác sĩ sẽ ổn định hơn. Con gái mà, vẫn nên tìm một công việc ổn định, sau này kết hôn sinh con mới đúng.
“Là vì con không tìm thấy sở thích thực sự.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Diệp Huệ vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Tính cách của con, thích hợp để đóng phim sao?” Nói rồi lại nhìn Tư Sùng Chí: “Ý con thì sao, con là người Bắc Kinh, chuyện này có tốt không chắc con cũng biết chút ít nhỉ.”
Tư Sùng Chí chuyên tâm pha trà, chỉ bất lực nói: “Con không có ý kiến, mà dù có ý kiến, cũng sẽ bị phản bác thôi.”
Diệp Huệ nhịn không được trách anh: “Xem tiền đồ của con kìa.”
Tư Sùng Chí nghĩ bà đang lo ngại trường không tốt, vội giải thích: “Trường Bắc Ảnh cũng rất chính quy, cũng là trường nổi tiếng, dì cứ yên tâm đi ạ.”
“Dì chỉ cảm thấy, Tiểu Vi nó không hợp với nghề này.”
“Mẹ, con thích thì con sẽ làm thật tốt, mẹ yên tâm đi.”
“Nếu đã quyết định rồi, thì phải đi một chuyến Bắc Kinh với anh. Vì trường này không thi đại học mà thi kỹ nghệ.” Thật ra anh cũng không rõ lắm, nhưng kiếp trước có tiếp xúc với giới minh tinh nên có nghe qua ít nhiều.
Cố Vi và Diệp Huệ vừa nghe đến biểu diễn tài nghệ đều chau mày.
“Tiểu Vi thì có tài nghệ gì? Con bé hát hay nhảy múa đều không biết, chẳng lẽ đi biểu diễn đọc sách?” Diệp Huệ hiếm khi nói đùa.
“.....”
Cố Vi cũng không biết, hóa ra lại phiền phức như vậy.
“Nếu Tiểu Vi thật sự muốn đi, con sẽ sắp xếp được.” Kiếp trước nhìn cô công thành danh toại, nhưng toàn thân đau đớn, mà kiếp này, anh vẫn muốn cô được công thành danh toại, nhưng phải khỏe mạnh mới được.
“Hầy, mẹ không quản hai đứa nó, có quản cũng không được, hai đứa muốn làm gì thì làm đi.”
Hai người trẻ cùng đồng lòng cùng có bản lĩnh, bà đúng là quản cũng không được.
Một tuần sau đó, Tư Sùng Chí bay về Bắc Kinh, lần này, anh về không phải vì công sự, nhưng lại còn quan trọng hơn công sự.
Lần này anh về là để đi cửa sau.
Nhưng đương nhiên anh sẽ không phải mua quà đến dâng người ta, chỉ cần anh nguyện ý, người ta dâng quà đến nhà anh còn không kịp.
Về đến Bắc Kinh, chuyện đầu tiên là hẹn mấy người bạn đến tụ tập.
Thực ra từ hồi trọng sinh đến nay, anh hầu như không qua lại với đám bạn trước kia nữa, chi dù có gặp mặt, cũng chỉ là quan hệ thân sơ. Bất quá Bắc Kinh tuy lớn, nhưng nhóm thiếu gia có tiền cũng có hạn, cho nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người, không quen mới lạ.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, không ít người đến cung phụng anh, quan hệ xã hội này, cứ duy trì tốt nói không chừng có ngày sẽ cần đến.
“Không phải nghe nói tiểu tử cậu hồi tâm chuyển ý, thành con ngoan trò giỏi rồi sao.” Dương Tiến, tên công tử trước đây từng thân với anh, vừa tiến vào đã trêu chọc.
Tư Sùng Chí ngồi dựa sofa, châm điếu thuốc, cười: “Đó là vì cảm thấy các cậu quá vô vị.”
“Ha, thấy bọn tớ nhàm chán còn gọi đến.” Dương Tiến phản bác.
“Thì mỗi ngày đều đi tụ tập sẽ chán.” Tư Sùng Chí dập tàn thuốc,
Lời chê bai này của anh, thật ra cũng có lý. Đám người cùng chơi với anh, chỉ có mình anh kế nghiệp gia đình, còn lại vẫn đang chơi bời du ngoạn.
Kiếp trước, dù bị mẹ gây áp lực bắt lên công ty, nhưng anh vẫn chơi với đám công tử này.
“Nghe nói cậu lại gây sự với bà cụ? Tôi nói không phải chỉ là vì con gái thôi sao? Không thích thì cứ để đó, mắc mớ gì phải chống đối lại mẹ.” Dương Tiến rót rượu cho cả hai, làm bộ dạng huynh trưởng hiểu em út.
Tư Sùng Chí cong môi cười: “Kiếp này, tôi chỉ muốn ở bên một mình vợ tôi thôi.”
Lúc anh nói lời này, Dương Tiến vừa uống một hớp rượu, y nghe xong liền phụt cả nước “Khụ khụ khụ...tên tiểu tử này, không những ngoan mà còn ngu luôn rồi? Loại thâm tình này học đâu ra thế?”
Tư Sùng Chí không đáp, trực tiếp đổi đề tài: “Có ai quen thân với người của Bắc Ảnh không, gần đây bên đó có chiêu sinh không?”
Dương Tiến không nghĩ ngợi gì đáp: “Bố Lý Niên là người của Bắc Ảnh, thân lắm, sao vậy, cậu có người muốn vào?”
Tư Sùng Chí vuốt cằm: “Ngày mai anh giúp tôi hẹn họ đi, cùng nhau ăn cơm.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Chuyện này không thành vấn đề.
Vì đã bàn xong chuyện, Tư Sùng Chí cũng không nán lại nữa, đứng dậy rời đi, chỉ nhắn mọi người chơi vui vẻ, anh thanh toán hết.
Lúc về nhà, thấy vấn chưa đến 10 giờ, không khỏi lắc đầu cười khổ, bản thân thực sự trở thành con ngoan trò giỏi rồi.
Vì trong nhà có giúp việc, nên bình thường đèn nhà sáng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đến đèn trong phòng ngủ cũng sáng mới là điểm kỳ lạ.
Tư Sùng Chí chau mày dừng xe, sải bước vào nhà.
Tiện tay giữ một người lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Là ai đến?” Cư nhiên bật hết tất cả đèn trong nhà lên, đón năm mới chắc?
“Lúc thiếu gia đi, bà chủ có đến, còn dẫn theo một tiểu thư, bọn họ nói tham quan nhà nên bật hết đèn lên. Bà chỉ vừa mới ra khỏi nhà là thiếu gia về, vị tiểu thư đó còn ở trong nhà.”
Tư Sùng Chí nghe xong, nhăn mày: “Đi tắt điện bên ngoài đi, chói mắt quá.”
Người giúp việc vội gật đầu chạy đi tắt điện.
Tư Sùng Chí tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên ghế đọc sách, vừa nhìn đã biết là một mỹ nữ.
Nhưng trong mắt anh chỉ có Cố Vi, những nữ nhân khác đều xấu, đều không liên quan đến anh.
Thấy chủ nhân của ngôi nhà đã về, liền đứng dậy cười nói: “Tư tiên sinh, chào anh, tôi là Thẩm Giai Vân, chúng ta từng gặp nhau.”
Tư Sùng Chí đánh giá cô ta một hồi, thấy bộ dạng không tồi, hơn nữa cái tên này nghe rất quen, đây là vị hôn thê kiếp trước của anh sao?! Sao xuất hiện sớm vậy?
“Chúng ta từng gặp nhau? Khi nào?” Tư Sùng Chí ngồi xuống, vô tâm hỏi cô.
Thẩm Giai Vân vẫn cười ngọt ngào: “Hai năm trước, ở bữa tiệc của bác gái, anh còn khen bộ váy tím em mang rất đẹp, nhớ không?”
Tư Sùng Chí đỡ trán, đúng là anh có khen, nhưng chỉ đơn thuần là khen bộ váy màu tím, chứ không hề khen khuôn mặt cô.
Sau đó không kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy sao cô lại xuất hiện ở đây? Sao không về cùng mẹ tôi?”
Anh hỏi vậy khiến Thẩm Giai Vân liền thẹn thùng đứng lên: “Em rất thích Tứ Hợp Viện này, hơn nữa ở đây vừa to vừa đẹp, bác gái nói em ở lại chơi mấy ngày, tiện thể kết bạn với anh.”
“Kết bạn?” Tư Sùng Chí lặp lại hai từ này, mẹ anh cũng tài thật, cư nhiên có thể khiến con gái nhà người ta làm ra hành vi thấp kém này.
Kiếp trước, người phụ nữ này sau khi thẹn thùng nói muốn làm bạn với anh, đêm đến lại trèo lên giường anh, cái kiểu bạn bè này, chuyện vừa xong đã bị anh vứt sang một bên, những gì quá dễ dàng có được thường sẽ không khiến người ta trân trọng.
Vì ở bên những người như thế này, khiến anh nhớ lại quãng lịch sử đen tối của mình, khiến anh cảm thấy có chút khó xử.
“Cô đi đi, ở đây ngoại trừ nữ chủ nhân, không cho người lạ vào ở.”
“Nhưng bác gái nói....”
“Bác gái có nói gì, tôi cũng không quản.”
”Anh...” Thâm Giai Vân ấm ức nhìn anh, không ngờ Tư Sùng Chí lại là người có trái tim sắt đá đến vậy.
Cuối cùng, Thẩm Giai Vân chỉ đành mất mát rời đi.
Tư Sùng Chí day day huyệt thái dương, nghĩ cứ thế này mãi cũng không được, hôm nay mẹ anh còn cho người đến nhà, có khi ngày mai lại cho người trèo lên giường anh, thật sự phải đề phòng vẫn hơn, tốt nhất là cưới vợ sớm mới được.
“Thành tích của em cố gắng chút thì có thể vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, em không muốn học đại học tốt nhất nước sao?” Tư Sùng Chí hỏi ngược lại cô.
“Em thấy học đại học thì ở đâu cũng giống nhau, căn bản là không thấy thích chuyên ngành nào, làm giáo viên hay bác sĩ đều được, nhưng hiện tại đã có cái em thấy thích rồi.”
Cô bẩm sinh đã lạnh lùng, rất ít khi vui vẻ với người khác, chuyện này cô biết rõ. Nhưng trong mơ, cô có thể diễn đủ loại vai diễn, cao lãnh có, vui tươi có, các biểu cảm đều vô cùng tự nhiên trước ống kính. Cho nên chuyện này khiến cô vô cùng ngạc nhiên, cũng rất thích thú, hóa ra mình còn có thể như vậy.
Nhìn Cố Vi vẻ như “đã quyết định rồi”, Tư Sùng Chí cũng không khuyên nữa, trước mặt cô, anh không có quyền đàm phán. Thói quen này là từ kiếp trước, đến nay chưa từng thay đổi, cũng không muốn thay đổi.
Cô thích thì cứ làm vậy, cùng lắm anh giám sát chặt một chút là được thôi.
“Chuyện này em có cần thương lượng với mẹ chút không?” Anh hỏi.
Cố Vi gật đầu: “Em sẽ nói với mẹ.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Diệp Huệ luôn ủng hộ quyết định của cô, chuyện này chắc cũng sẽ không phản đối.
Tư Sùng Chí tỉ mỉ ngắm cô, cười: “Nếu đã nói xong, chúng ta làm chuyện khác đi.”
Anh bất ngờ đề nghị khiến Cố Vi có chút ngây ngời, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh, anh là đang cầu hoan chứ gì, cô buồn cười nhìn khuôn mặt người đàn ông này, bất chợt nổi ý muốn trêu chọc anh.
Chỉ nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của cô, đưa tay nâng cằm anh lên, quay ngang quay dọc, ra vẻ ghét bỏ:
“Vị đại thúc này, râu của anh còn chưa cạo sạch, sẽ đâm người đấy.”
Vốn rất tin vào nhan sắc siêu cấp vô địch của mình, nay bị cô nói vậy, Tư Sùng Chí vội đưa tay sờ cằm.
Quả nhiên có chút châm chích ở tay, có lẽ ban nãy quá vội, không kịp cạo kỹ.
“Chuyện này có thể bỏ qua mà.” Tư tổng chơi trò vô lại, hướng về phía bảo bối muốn thơm thơm.
Cố Vi đưa tay ngăn trên môi anh, lắc đầu: “Đi cạo sạch đi, ngoan.”
Thấy vẻ mặt trong sáng nhưng lại lộ vẻ khí chất trưởng thành của cô, Tư Sùng Chí ngây ra, tâm can tan chảy.
Bất đắc dĩ buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vừa mới bôi kem cạo râu xong, phát hiện Cố Vi cũng đi vào phòng tắm, Tư Sùng Chí nhịn không được chớp chớp mắt với cô: “Lại cạo râu giúp chồng đi.”
Cô Vi không ý kiến, nhận lấy dao cạo, ra ý bảo anh cúi thấp đầu, cẩn thận cạo râu cho anh.
“Kiếp trước em cũng thường cạo râu cho anh đấy.” Tư Sùng Chí cảm khái.
Cố Vi liếc anh một cái, lại tiếp tục động tác, chờ đến lúc cạo xong mới bình tĩnh nói: “Không được so sánh em với kiếp được, em sẽ chỉ yêu anh hơn thôi.”
Tư Sùng Chí hiếm khi nghe được cô nói câu tình cảm liền cảm động đến hồ đồ, mặc kệ bọt trên mặt còn chưa sạch đã ôm lấy cô hôn sâu.
Vị khoan khoái của kem cạo râu nháy mắt xông vào khoang mũi Cố Vi, khiến cô cũng cảm thấy mát mẻ.
Hai người triền miên không nỡ rời ở trong nhà tắm, hôn lên khắp nơi, Tư Sùng Chí vẫn không rời môi, ôm cô kiểu công chúa lên đến giường. Cố Vi sớm đã bị anh hôn đến ngây ngất, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn bị anh ăn đậu hũ.
Đương nhiên Tư Sùng Chí rất có nguyên tắc, anh đã thề Cố Vi chưa tốt nghiệp anh sẽ không đi đến bước cuối cùng. Anh chỉ để Cố Vi dùng tay giúp mình giải quyết, chuyện này với anh mà nói, rõ ràng là ăn bánh vẽ, đã gãi không đúng chỗ ngứa, ngược lại chỉ thêm ngứa hơn mà thôi.
Hai người xuống lầu đã là buổi trưa, Tư Sùng Chí bỏ qua bữa sáng, kêu dì Lưu làm bữa trưa luôn.
Bữa cơm hôm nay ăn bít tết, Cố Vi là lần đầu dùng dao nĩa, cô có chút e ngại nhìn Tư Sùng Chí, chỉ cần thấy ánh mắt này, Tư Sùng Chí vội chuyển đ ĩa thịt đã cắt xong đến trước mặt cô.
Không ngờ Cố Vi từ chối: “Em muốn tự làm thử, anh thị phạm cho em là được.”
Thật ra Tư Sùng Chí lúc này, hận không thể tận tay bón cho cô mà thôi, tiếc là vợ mình quá độc lập, tinh thần thê nô của anh cũng không có chỗ dùng rồi.
Cuối cùng dưới sự thị phạm của Tư Sùng Chí, Cố Vi cũng học được cách dùng dao nĩa, hơn nữa còn vô cùng nho nhã, quả nhiên là bẩm sinh.
Đến dì Lưu cũng nhịn không được cảm thán: “Tiểu Vi của chúng ta bẩm sinh đã là đại tiểu thư nho nhã rồi.”
Câu nói này khiến Cố Vi rất ngại, mà Tư Sùng Chí lại tự hào vui cười hớn hở.
Ăn đến một nửa, Cố Vi hỏi: “Không gọi Tiểu Khả xuống ăn cơm sao?”
“Hôm qua nó chơi điện tử đến nửa đêm, mặc kệ nó đi.”
Ăn xong cơm, hai người thong thả đi bộ về nhà Cố Vi, trời có chút lạnh, tay Cố Vi được Tư Sùng Chí nắm chặt, sau đó nhét vào túi áo, cả đường về nhà, đều vô cùng ấm áp.
Cừa về đến nhà, Diệp Huệ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy hai người nắm tay bước vào, liền không định ra ngoài nữa.
“Mẹ, mẹ định đến cửa hàng sao?”
”Ừ, ở nhà chán quá muốn đi xem sao, nhưng hai đứa qua đây rồi, mẹ không đi nữa.”
Thực ra Tư Sùng Chí chỉ nhỏ hơn Diệp Huệ 8 tuổi, đúng ra mà nói, chỉ cần gọi bà là chị, nhưng vì anh đang hẹn hò với Cố Vi, vì thế cũng coi bà là trưởng bối.
May mà mặt Tư Sùng Chí đủ dài, mỗi lần đều thân thiết gọi bà là bác gái, bất quá, cuối cùng vẫn bảo anh gọi dì Huệ là được, hai tiếng bác gái này, nếu dùng tiếng địa phương mà nói quả thực không được tự nhiên.
Hai năm nay, thời gian Tư Sùng Chí ở thành phố C cũng đủ dài, bây giờ cũng biết nói tiếng địa phương, tuy vẫn hơi loạn, nhưng nếu dùng trong đối thoại hằng ngày thì không vấn đề.
“Ăn cơm rồi chứ?” Diệp Huệ mang trà ra pha.
Tư Sùng Chí đáp: “Bọn con ăn rồi.” Sau đó nhận ấm trà từ tay bà: “Để con.”
Diệp Huệ cũng không từ chối, đưa ấm trà cho anh. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Cố Vi ở bên, không hề do dự nói với mẹ quyết định của mình:
“Mẹ, còn muốn học Bắc Ảnh.”
“Học viện điện ảnh Bắc Kinh? Ở đó học cái gì, quay phim à?” Diệp Huệ chưa từng nghe qua, nhưng bà chỉ biết được mấy trường nổi tiếng. Hơn nữa mọi người đếu nói thành tích Cố Vi rất tốt, chắc chắn sẽ vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, bà cũng chỉ biết những trường này rất nổi tiếng, nhưng cụ thể là tốt thế nào, bà cũng không biết.
Mà hôm nay, Cố Vi nói muốn vào Bắc Ảnh, bà lại chưa nghe cô giáo có nhắc đến tên trường này.
“Vâng, là đóng phim đó mẹ.”
“Sao con bỗng dưng lại muốn học cái này? Trước kia không phải con nói muốn làm bác sĩ hoặc giáo viên sao?”
Diệp Huệ thấy, nghề diễn viên không đáng tin cậy, vẫn là giáo viên hoặc bác sĩ sẽ ổn định hơn. Con gái mà, vẫn nên tìm một công việc ổn định, sau này kết hôn sinh con mới đúng.
“Là vì con không tìm thấy sở thích thực sự.”
Diệp Huệ vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Tính cách của con, thích hợp để đóng phim sao?” Nói rồi lại nhìn Tư Sùng Chí: “Ý con thì sao, con là người Bắc Kinh, chuyện này có tốt không chắc con cũng biết chút ít nhỉ.”
Tư Sùng Chí chuyên tâm pha trà, chỉ bất lực nói: “Con không có ý kiến, mà dù có ý kiến, cũng sẽ bị phản bác thôi.”
Diệp Huệ nhịn không được trách anh: “Xem tiền đồ của con kìa.”
Tư Sùng Chí nghĩ bà đang lo ngại trường không tốt, vội giải thích: “Trường Bắc Ảnh cũng rất chính quy, cũng là trường nổi tiếng, dì cứ yên tâm đi ạ.”
“Dì chỉ cảm thấy, Tiểu Vi nó không hợp với nghề này.”
“Mẹ, con thích thì con sẽ làm thật tốt, mẹ yên tâm đi.”
“Nếu đã quyết định rồi, thì phải đi một chuyến Bắc Kinh với anh. Vì trường này không thi đại học mà thi kỹ nghệ.” Thật ra anh cũng không rõ lắm, nhưng kiếp trước có tiếp xúc với giới minh tinh nên có nghe qua ít nhiều.
Cố Vi và Diệp Huệ vừa nghe đến biểu diễn tài nghệ đều chau mày.
“Tiểu Vi thì có tài nghệ gì? Con bé hát hay nhảy múa đều không biết, chẳng lẽ đi biểu diễn đọc sách?” Diệp Huệ hiếm khi nói đùa.
“.....”
Cố Vi cũng không biết, hóa ra lại phiền phức như vậy.
“Nếu Tiểu Vi thật sự muốn đi, con sẽ sắp xếp được.” Kiếp trước nhìn cô công thành danh toại, nhưng toàn thân đau đớn, mà kiếp này, anh vẫn muốn cô được công thành danh toại, nhưng phải khỏe mạnh mới được.
“Hầy, mẹ không quản hai đứa nó, có quản cũng không được, hai đứa muốn làm gì thì làm đi.”
Hai người trẻ cùng đồng lòng cùng có bản lĩnh, bà đúng là quản cũng không được.
Một tuần sau đó, Tư Sùng Chí bay về Bắc Kinh, lần này, anh về không phải vì công sự, nhưng lại còn quan trọng hơn công sự.
Lần này anh về là để đi cửa sau.
Nhưng đương nhiên anh sẽ không phải mua quà đến dâng người ta, chỉ cần anh nguyện ý, người ta dâng quà đến nhà anh còn không kịp.
Về đến Bắc Kinh, chuyện đầu tiên là hẹn mấy người bạn đến tụ tập. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Thực ra từ hồi trọng sinh đến nay, anh hầu như không qua lại với đám bạn trước kia nữa, chi dù có gặp mặt, cũng chỉ là quan hệ thân sơ. Bất quá Bắc Kinh tuy lớn, nhưng nhóm thiếu gia có tiền cũng có hạn, cho nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người, không quen mới lạ.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, không ít người đến cung phụng anh, quan hệ xã hội này, cứ duy trì tốt nói không chừng có ngày sẽ cần đến.
“Không phải nghe nói tiểu tử cậu hồi tâm chuyển ý, thành con ngoan trò giỏi rồi sao.” Dương Tiến, tên công tử trước đây từng thân với anh, vừa tiến vào đã trêu chọc.
Tư Sùng Chí ngồi dựa sofa, châm điếu thuốc, cười: “Đó là vì cảm thấy các cậu quá vô vị.”
“Ha, thấy bọn tớ nhàm chán còn gọi đến.” Dương Tiến phản bác.
“Thì mỗi ngày đều đi tụ tập sẽ chán.” Tư Sùng Chí dập tàn thuốc,
Lời chê bai này của anh, thật ra cũng có lý. Đám người cùng chơi với anh, chỉ có mình anh kế nghiệp gia đình, còn lại vẫn đang chơi bời du ngoạn.
Kiếp trước, dù bị mẹ gây áp lực bắt lên công ty, nhưng anh vẫn chơi với đám công tử này.
“Nghe nói cậu lại gây sự với bà cụ? Tôi nói không phải chỉ là vì con gái thôi sao? Không thích thì cứ để đó, mắc mớ gì phải chống đối lại mẹ.” Dương Tiến rót rượu cho cả hai, làm bộ dạng huynh trưởng hiểu em út.
Tư Sùng Chí cong môi cười: “Kiếp này, tôi chỉ muốn ở bên một mình vợ tôi thôi.”
Lúc anh nói lời này, Dương Tiến vừa uống một hớp rượu, y nghe xong liền phụt cả nước “Khụ khụ khụ...tên tiểu tử này, không những ngoan mà còn ngu luôn rồi? Loại thâm tình này học đâu ra thế?”
Tư Sùng Chí không đáp, trực tiếp đổi đề tài: “Có ai quen thân với người của Bắc Ảnh không, gần đây bên đó có chiêu sinh không?”
Dương Tiến không nghĩ ngợi gì đáp: “Bố Lý Niên là người của Bắc Ảnh, thân lắm, sao vậy, cậu có người muốn vào?”
Tư Sùng Chí vuốt cằm: “Ngày mai anh giúp tôi hẹn họ đi, cùng nhau ăn cơm.”
“Chuyện này không thành vấn đề.
Vì đã bàn xong chuyện, Tư Sùng Chí cũng không nán lại nữa, đứng dậy rời đi, chỉ nhắn mọi người chơi vui vẻ, anh thanh toán hết.
Lúc về nhà, thấy vấn chưa đến 10 giờ, không khỏi lắc đầu cười khổ, bản thân thực sự trở thành con ngoan trò giỏi rồi.
Vì trong nhà có giúp việc, nên bình thường đèn nhà sáng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đến đèn trong phòng ngủ cũng sáng mới là điểm kỳ lạ.
Tư Sùng Chí chau mày dừng xe, sải bước vào nhà.
Tiện tay giữ một người lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Là ai đến?” Cư nhiên bật hết tất cả đèn trong nhà lên, đón năm mới chắc?
“Lúc thiếu gia đi, bà chủ có đến, còn dẫn theo một tiểu thư, bọn họ nói tham quan nhà nên bật hết đèn lên. Bà chỉ vừa mới ra khỏi nhà là thiếu gia về, vị tiểu thư đó còn ở trong nhà.”
Tư Sùng Chí nghe xong, nhăn mày: “Đi tắt điện bên ngoài đi, chói mắt quá.”
Người giúp việc vội gật đầu chạy đi tắt điện.
Tư Sùng Chí tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên ghế đọc sách, vừa nhìn đã biết là một mỹ nữ.
Nhưng trong mắt anh chỉ có Cố Vi, những nữ nhân khác đều xấu, đều không liên quan đến anh.
Thấy chủ nhân của ngôi nhà đã về, liền đứng dậy cười nói: “Tư tiên sinh, chào anh, tôi là Thẩm Giai Vân, chúng ta từng gặp nhau.”
Tư Sùng Chí đánh giá cô ta một hồi, thấy bộ dạng không tồi, hơn nữa cái tên này nghe rất quen, đây là vị hôn thê kiếp trước của anh sao?! Sao xuất hiện sớm vậy?
“Chúng ta từng gặp nhau? Khi nào?” Tư Sùng Chí ngồi xuống, vô tâm hỏi cô.
Thẩm Giai Vân vẫn cười ngọt ngào: “Hai năm trước, ở bữa tiệc của bác gái, anh còn khen bộ váy tím em mang rất đẹp, nhớ không?”
Tư Sùng Chí đỡ trán, đúng là anh có khen, nhưng chỉ đơn thuần là khen bộ váy màu tím, chứ không hề khen khuôn mặt cô.
Sau đó không kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy sao cô lại xuất hiện ở đây? Sao không về cùng mẹ tôi?” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Anh hỏi vậy khiến Thẩm Giai Vân liền thẹn thùng đứng lên: “Em rất thích Tứ Hợp Viện này, hơn nữa ở đây vừa to vừa đẹp, bác gái nói em ở lại chơi mấy ngày, tiện thể kết bạn với anh.”
“Kết bạn?” Tư Sùng Chí lặp lại hai từ này, mẹ anh cũng tài thật, cư nhiên có thể khiến con gái nhà người ta làm ra hành vi thấp kém này.
Kiếp trước, người phụ nữ này sau khi thẹn thùng nói muốn làm bạn với anh, đêm đến lại trèo lên giường anh, cái kiểu bạn bè này, chuyện vừa xong đã bị anh vứt sang một bên, những gì quá dễ dàng có được thường sẽ không khiến người ta trân trọng.
Vì ở bên những người như thế này, khiến anh nhớ lại quãng lịch sử đen tối của mình, khiến anh cảm thấy có chút khó xử.
“Cô đi đi, ở đây ngoại trừ nữ chủ nhân, không cho người lạ vào ở.”
“Nhưng bác gái nói....”
“Bác gái có nói gì, tôi cũng không quản.”
”Anh...” Thâm Giai Vân ấm ức nhìn anh, không ngờ Tư Sùng Chí lại là người có trái tim sắt đá đến vậy.
Cuối cùng, Thẩm Giai Vân chỉ đành mất mát rời đi.
Tư Sùng Chí day day huyệt thái dương, nghĩ cứ thế này mãi cũng không được, hôm nay mẹ anh còn cho người đến nhà, có khi ngày mai lại cho người trèo lên giường anh, thật sự phải đề phòng vẫn hơn, tốt nhất là cưới vợ sớm mới được.
Bình luận truyện