Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 43



Editor: Đào Sindy

Tô Đường đóng cửa phòng thí nghiệm lại, cùng Khương Trì chuẩn bị bung dù trở về, đột nhiên Khương Trì nói một câu: "Bánh bao, còn không đến một tháng, anh sẽ tròn mười tám." 

Bước chân Tô Đường dừng lại, cô ừ nhẹ một tiếng: "Em biết." Trước đây không lâu Địch Lộ nói với cô về chuyện sinh nhật Khương Trì. Sinh nhật Khương Trì đúng lúc là đêm giáng sinh, mà trước đây không lâu cô vừa mới hứa hẹn cùng anh, sau này sẽ cùng anh qua từng cái sinh nhật. Cho nên biết ngày sinh nhật của anh rồi, cô đã bắt đầu chuẩn bị tặng quà tặng sinh nhật cho anh. 

Bởi vì Khương Trì người cao chân dài, Tô Đường bung dù sẽ đụng đầu anh, cho nên vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, Khương Trì đã chủ động nhận lấy dù. Cơn mưa thu này, khí thế hung hăng, giọt mưa đập xuống đất, văng lên một vòng bọt nước không nhỏ. Gió thu thổi vào mặt, mang theo hơi lạnh. Khương Trì bình tĩnh đi trước bên trái Tô Đường, vì cô cản tý mưa bay đến. 

Không gian của câu dù trắng Tô Đường cầm đến không lớn, bình thường một mình cô bung dù vẫn còn tốt, chen lấn hai người, bên trong lại có Khương Trì thân cao mét tám, lập tức có chút bất thường. Tô Đường suy nghĩ, vẫn đưa tay, nắm chặt vạt áo thay Khương Trì đang bung dù, khiến hai người dựa vào càng gần thêm một chút. Nhưng đợi đến bọn họ đi đến phòng học, nửa bên bả vai của Khương Trì vẫn ướt đẫm, ngay cả trên mặt anh cũng có nước mưa chảy xuống, mà Tô Đường ướt ống quần, trên người có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, không dính bao nhiêu nước mưa. 

Tô Đường tưởng tượng, đoán được Khương Trì nghiêng dù sang bên mình, mà chính anh lại không che chắn. Cô lấy khăn ra để Khương Trì tự lau sơ, nhưng Khương Trì trực tiếp đưa mặt đến trước mặt cô. Hai người đứng cạnh cửa sổ gần cửa ra vào, người bên trong không nhìn thấy, nhưng người đang ngồi bên cửa sổ vẫn có khả năng thấy đấy. 

"Tay anh đâu?" Trên mặt Tô Đường hiện lên chút xấu hổ. 

"Em xem, không phải cầm dù sao." Nói xong, Khương Trì vẫn không quên giơ lên cây dù lụa hồng lên. Nhưng một cái tay khác vẫn cắm trong túi quần. 

Làm sao Tô Đường cũng không nghĩ tới, Khương Trì càng ngày càng không cần mặt mũi. Khăn trên tay cô Khương Trì hoàn toàn không có ý nhận. Hiện tại không ai đi trên hành lang, nhưng qua khoảng ba bốn phút nữa, giờ nghỉ trưa sẽ kết thúc, đến lúc đó nếu có người nhìn thấy... Tô Đường thật sự không có cách nào với Khương Trì, cô mím môi, rút ra một tờ giấy, đưa tay, cẩn thận lau sạch sẽ giọt nước trên mặt Khương Trì, Khương Trì nhắm mắt, ngoan ngoãn để cô lau đi giọt nước trên mí mắt. Lúc Khương Trì nhắm mắt, khí thế phô trương giấy kĩ, nhìn qua giống như là một thiếu niên an tĩnh đẹp trai. Nhưng chỉ có Tô Đường biết, anh thật sự vừa hư vừa ấm. Làm không ai chống cự nổi. 

Lau xong mặt Khương Trì, Tô Đường không nói lời gì rút tay Khương Trì đang cắm túi ra, sau đó nhét khăn vào tay anh. 

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp nặng nề của Khương Trì. 

Tô Đường mím môi, không phản ứng lại anh, lúc cô vào lớp, phát hiện ánh nữ sinh mắt ngồi bên cửa sổ phức tạp nhìn chằm chằm cô và Khương Trì, bị người ta thấy cô và Khương Trì quan tâm lẫn nhau, trong bụng cô mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng không để trong lòng. 

Tiết tự học buổi chiều, lớp trưởng đến truyền lời cho Tô Đường, nói chủ nhiệm lớp tìm cô. 

Tô Đường để bút trên tay xuống, ngẩng đầu nói với lớp trưởng: "Đã biết." 

Địch Lộ ngồi trước nghe vậy quay đầu cười hì hì nói: "Ai, có phải lại có chuyện tốt gì sắp xảy ra?" Lần trước Tô Đường đi văn phòng chủ nhiệm lớp cũng là vì làm học sinh đại biểu ở lễ khai giảng, hiện tại lần này chủ nhiệm lớp tìm người, trước tiên Địch Lộ nghĩ đến là một chuyện tốt. 

Đột nhiên Địch Lộ nghĩ đến gì đó, há to miệng, dùng giọng điệu cực kinh ngạc nói: "Có phải là chuyện về kỷ niệm ngày thành lập trường không? Không phải cho cậu làm MC nữ chứ?" 

Lúc này Lăng Lang cũng phụ hoạ "lố" theo: "Mẹ nó, rất có khả năng đấy." 

Tô Đường không gia nhập đề tài của bọn họ, cô khép sách bài tập lại, lúc đứng lên phát hiện lớp trưởng muốn nói lại thôi. Trong lòng Tô Đường không khỏi xẹt qua chút nghi hoặc, lúc cô ra đến ngoài phòng học, lớp trưởng cũng đi theo ra ngoài. 

Cậu do do dự dự gọi Tô Đường lại. 

Tô Đường quay đầu nhìn về phía lớp trưởng. Nhưng cậu nhất thời không tiếp tục nói hết. Từ lần trước lớp trưởng tỏ tình thất bại, đây là lần thứ nhất cậu và Tô Đường nói chuyện. Cậu thở dài một hơi, vẫn nhắc nhở nói: " Lát nữa gặp chủ nhiệm, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." 

Lòng Tô Đường không khỏi một lộp bộp. Cô mím môi, nói: "Đã biết, lớp trưởng, cám ơn cậu." 

Khi Tô Đường đến văn phòng, trong văn phòng không có mấy giáo viên, đoán chừng đều đang đi dạy học. Cô đến trước bàn làm việc chủ nhiệm lớp, Trầm Căn mới phát hiện cô đến đây, sau đó tay ông chỉ vào một chiếc ghế: "Đến đây, ngồi." 

Lúc này Tô Đường mới phát hiện, lần này ngay cả vị trí cho cô ngồi Trầm Căn cũng chuẩn bị, thậm chí còn chuẩn bị nước ấm cho cô. Tô Đường vừa mới ngồi xuống, Trần Căn đã đặt ly nước đến trước mặt cô, nhìn qua giống như chuẩn bị nói chuyện lâu. 

Tô Đường nhấp một miếng nước ấm, Trầm Căn mới bắt đầu nói chuyện lần này. 

Trước là ông quả quyết về thành tích lần này như đúc, cũng tiến hành cổ vũ, hi vọng cô có thể tiếp tục không ngừng cố gắng, sáng tạo nên giai thoại. Dù sao làm học sinh lớp A16, cô là người duy nhất tồn tại có thể so sánh với lớp chọn, cho nên Trầm Căn có kì vọng rất lớn với cô. Nói xong những lời này, ông cầm quyển sách mực đỏ, dùng bút gõ nhẹ trên bàn mấy lần, lông mày nhíu chặt, dường như đang đắn đo dùng từ. 

Tô Đường biết, hôm nay tiết mục quan trọng sẽ đến. 

Trầm Căn gõ bút trên bàn không ít lần, ông mới mở miệng nói: "Tô Đường, em là một học sinh giỏi, đây là không thể nghi ngờ, thầy có kì vọng rất cao với em, ba lần thi trước đó, em chưa từng khiến thầy thất vọng." Nói xong, Trầm Căn nhìn về phía Tô Đường trong ánh mắt đầy tán thưởng và cổ vũ. 

Tô Đường vâng nhẹ một tiếng. 

Trầm Căn chậm mấy giây mới nói tiếp: "Các em khi còn trẻ, nên làm chút chuyện. Mà giai đoạn hiện tại, nhiệm vụ của em là học tập cho giỏi, sau đó thi vào một trường đại học tốt. Em thấy có đúng không?" 

Tô Đường nhẹ gật đầu. 

Trầm Căn thở dài: "Đương nhiên, thi đại học không phải là đường ra duy nhất, có một số bạn học, cho dù thành tích nó không tốt, nhưng nó có thể lựa chọn trực tiếp xuất ngoại, cũng có thể tòng quân, lựa chọn nhiều cách khác, tương lai vẫn có thể sống rất tốt. Nhưng lại có một ít bạn, lựa chọn khác, thi đại học, cầm một tấm bằng ngon, là đường ra tốt nhất. Thầy biết em rất thông minh, em nghe hiểu ý thầy." 

Tô Đường nghe xong lời Trầm Căn nói, lòng cô không khỏi nặng nề, như rơi vào sâu vực sâu không thấy đáy, làm cô không nhìn thấy chút ánh sáng. 

Cô nghe ra chủ nhiệm lớp nói bóng gió. 

Trong nháy mắt, đã hiểu. 

Môt số bạn trong lời ông là Khương Trì. Mà một số bạn đằng sau, là chỉ cô. 

Gia tộc phía sau Khương Trì, chính là bảo vệ lớn nhất của anh. Cho dù thành tích của anh không tốt, nhưng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với anh, bởi vì lựa chọn của anh chỗ trống rất nhiều. 

Mà cô, một bé gái mồ côi, chỉ sống nhờ ở Khương gia mà thôi, trên thực tế, cô không có bất kỳ chỗ nào nương vào. 

Tô Đường biết Trầm Căn nói đúng, vì cô biết đối phương nói đúng, cô bất lực phản bác, mới khiến cô càng thêm khổ sở. 

"Có người báo, em và... có một số hành vi, đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến học hành của họ, đồng thời nghiêm trọng ảnh hưởng đến nội quy trường." 

Tim Tô Đường, như bị kim đau, lít nha lít nhít đau. 

Nhìn thấy phản ứng của Tô Đường, Trầm Căn không đành lòng nói nhiều, ông không có ý nhiều chuyện sâu, lần này nói chuyện: "Thầy hi vọng em trở về suy nghĩ thật kỹ, cái gì mới là quan trọng nhất với em." 

Tô Đường đi khỏi văn phòng, cả người cô vẫn lơ mơ. Vừa rồi rõ ràng chủ nhiệm lớp không nói thêm gì nặng, nhưng ông nói một phen, như một hòn đá nặng, giờ phút này vẫn trĩu nặng trong lòng cô. Cô biết, hẳn có người trước mặt chủ nhiệm lớp nói gì đó. Mà chủ đề nói, có thể là cô và Khương Trì yêu sớm, đồng thời ảnh hưởng đến người khác. 

Cô biết, cô hiện tại không yêu sớm. Nhưng quan hệ hai người giữa cô và Khương Trì... Đoán chừng trong mắt rất nhiều người đều trên mức tình bạn. 

Khi Tô Đường về đến phòng học, lớp tự học đã qua nửa. Cô ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Địch Lộ vội vã không nhịn nổi xoay đầu lại, cô ấy gọi: "Tô Đường, chủ nhiệm lớp gọi cậu làm gì vậy? Có phải về chuyện MC nữ trong buổi kỷ niệm không?" 

Tô Đường lắc đầu, cô không nói gì, mà cầm bút đen lên, lật ra sách bài tập khi nãy, chuẩn bị tiếp tục làm bài. Nhưng tay cô nắm bút không khỏi run rẩy. 

Địch Lộ còn đang nói huyên thuyên: "Không phải về chuyện MC nữ à, vậy là chuyện gì?" Nói xong câu này, Địch Lộ chậm chạp không chờ đến Tô Đường đáp lại, cô nhìn thoáng qua Tô Đường, lúc này phát hiện cô không được bình thường. 

Địch Lộ cúi lưng xuống, hai bước đi đến bên người Lăng Lang, dùng sức lắc lắc Lăng Lang đang nằm sấp ngủ trên bàn, nhẹ giọng gọi: "Này, anh mau tỉnh." 

Lăng Lang mơ màng mở ra một mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: "Sao vậy?" 

Địch Lộ cúi người cẩn thận từng li từng tí nói bên tai Lăng Lang: " Tâm trạng Tô Đường không tốt." 

Nghe được câu này, Lăng Lang đang ngủ gật lập tức tỉnh hơn phân nửa, anh ta lập tức nhìn Tô Đường, chỉ thấy cô cúi thấp đầu thật sâu, mái tóc đen rủ xuống, che khuất nửa gương mặt, làm người ta cảm thấy không rõ biểu lộ, nhưng tay cô run nhè nhẹ, lộ ra nội tâm cô hiện tại không an tĩnh.

Lăng Lang vừa định đụng vào hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta nhìn thoáng qua Khương Trì, lúc này hai cánh tay Khương Trì tuỳ ý đặt trên bàn học, mà người đang tựa trên cánh tay, ngủ say.

Lăng Lang vừa định lay tỉnh Khương Trì, lập tức bị Địch Lộ ngăn lại, cô không thể tin dõi theo anh ta: "Anh điên rồi à? Anh muốn đánh thức anh Trì ư?"

Lăng Lang liếc mắt, nói chuyện đương nhiên: "Đương nhiên, chuyện của Tô Tô, cậu ấy ra mặt càng hữu dụng, còn hữu dụng hơn anh." Anh ta nói xong câu này, Địch Lộ trầm mặc, bởi vì cô biết anh ta nói rất đúng. Chuyện của Tô Đường, vẫn để Khương Trì tới hỏi.

Lăng Lang không do dự nữa, anh ta lập tức đẩy Khương Trì, Khương Trì trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, nhịn không được nhíu mày lại, anh ngồi dậy, trong mắt còn mang theo ba phần mông lung vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy kẻ đầu têu Lăng Lang, giọng điệu anh không vui: "Làm sao?"

Lăng Lang cũng không quan tâm tâm trạng Khương Trì, anh ta bĩu môi về phía Tô Đường.

Khương Trì lập tức nhìn Tô Đường, trước tiên phát hiện sự khác thường của cô. Anh hỏi Lăng Lang một câu: "Bánh bao thế nào?"

Lăng Lang lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Tao cũng không biết, nghe Địch Lộ nói, em ấy từ văn phòng về liền thành như thế."

Mắt Khương Trì tối tối, anh đứng dậy, mấy bước ngồi vào vị trí Địch Lộ bên trên, sau đó vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt Tô Đường. Cảm giác trên mặt cô không có nước mắt, lòng anh mới thở ra một hơi.

Tô Đường nghiêng mặt, tránh đi tay Khương Trì. Khương Trì lập tức phát hiện cô xa cách, mắt anh nhíu lại, đưa tay giữ cằm tinh xảo của cô, làm cô nhìn mình.

Tròng mắt Tô Đường, không nhìn Khương Trì.

"Bánh bao, sao thế?" Giọng Khương Trì có chút trầm.

"Không sao." Tô Đường mới mở miệng, giọng khàn đến nỗi ngay cả chính cô cũng giật mình kêu lên. Khương Trì nhíu mày lại.

"Thật sự không sao?" Khương Trì lại hỏi một lần.

"Ừm, thật sự không sao." Nói xong, cô giật cằm mình, tránh thoát từ tay đối phương.

Mắt Khương Trì càng u ám hơn.

Tô Đường mím môi không nói. Khương Trì nhìn Tô Đường hỏi không ra thứ gì, trở về chỗ ngồi của mình.

Anh nói với Lăng Lang: "Lát nữa mày đi hỏi Trầm Phong, xem cậu ta biết gì không."

Trầm Phong là tên của lớp trưởng. Lăng Lang lập tức ừ một tiếng.

Khương Trì nhìn chằm chằm vào Tô Đường, mắt tối tăm. Ánh mắt liếc về một bạn nam đang dùng kim dán các bài thi lại với nhau, anh như nghĩ đến cái gì, đi đến trước mặt bạn đó, vỗ vai cậu.

Bạn nam ngẩng đầu nhìn thấy là Khương Trì, lập tức thụ sủng nhược kinh* hỏi: "" Anh Trì, có chuyện gì hả?""

*được cưng chiều mà hốt hoảng.

Khương Trì giương cằm: "Có đính sách không?""

Bạn nam nghe vậy liên tục không ngừng nói "Có có có."" Cậu lấy ra từ trong túi đặt trước mặt, giọng hơi có chút nịnh nọt nói: "Anh Trì, đinh này còn mới, chưa từng dùng, anh cầm đi.""

Khương Trì cũng không khách sáo, tiện tay cầm lấy, trong miệng không quên nói: "Cám ơn, lần sau trả lại cho cậu.""

Nghe được Khương Trì nói cảm ơn, bạn nam kích động đến thân thể đều muốn run rẩy, cậu vội khoát tay: "Không cần, anh Trì, đinh sắt này không đáng bao nhiêu tiền.""

Khương Trì ừ một tiếng, cũng không nhiều lời, trực tiếp trở về trên vị trí của mình.

Anh lấy ra điện thoại di động, gõ keyword, sau đó tìm giáo trình trên mạng, chuẩn bị dựa theo cách làm trên mạng. Đầu tiên anh đổ hộp đinh ra, sau đó từng bước từng bước đẩy. Tiếp theo xếp chúng theo một trình tự.

Đây là lần đầu anh làm chuyện này, không quen, cho nên động tác có chút chậm chạp, nhưng động tác dưới tay anh không bao lâu càng ngày càng quen hơn, tốc độ trưng bày đinh càng lúc càng nhanh.

Hiện tại anh đang làm gì đó, làm xong mười một cây đinh. Địch Lộ vẫn yên lặng quan sát Tô Đường và Khương Trì, hiện tại nhìn thấy chiêu này của Khương Trì, cô không khỏi phát ra tiếng kinh hô: "Giỏi quá."" Cô nhịn không được đẩy cánh tay Tô Đường: "Tô Đường, cậu mau nhìn anh Trì nè.""

Tô Đường vẫn cúi thấp đầu, nghe Địch Lộ nói, cô cũng không nhìn Khương Trì.

Vừa rồi chủ nhiệm lớp nói nhiều hay ít cũng gây ảnh hưởng đến cô. Làm cô nhất thời không biết làm sao ở chung cùng Khương Trì.

Lúc này, chuông tan học tiết tự học vang lên. Mà lúc này, Khương Trì cũng vừa dùng hết số đinh kia.

Anh giật giật mình thoáng ngón tay có chút chua xót để số đinh đã xếp ;ên tờ giấy. Sau đó anh đứng dậy, nâng tờ giấy này tới trước mặt Tô Đường.

Trong chớp mắt, anh trực tiếp để tờ giấy trước mặt Tô Đường.

Tô Đường liếc mắt liền thấy được trên tờ giấy bày đặt tốt phá lệ đẹp mắt mười sáu đoá hoa hồng.

Dùng đinh xếp thành hoa hồng.

Mỗi một đoá hoa hồng đều dùng mười một cây đinh xếp nên, tạo hình độc đáo, mặc dù vật liệu đơn giản, nhưng vẫn rất đẹp.

Tô Đường nghĩ, để tách từng cây đinh ra, đã tốn không ít thời gian, huống chi trong thời gian ngắn như vậy xếp đinh làm thành hình hoa hồng.

Lòng cô, đột nhiên lại run lên.

Mỗi lần Khương Trì đều làm một số việc ngoài dự liệu. Mặc dù chỉ là một số chi tiết, nhưng vẫn có thể đả động lòng người.

Rõ ràng cô đã muốn rời xa anh. Tại sao mỗi động tác tuỳ ý của anh, liền có thể rối loạn hô hấp của cô?

Khương Trì đưa đến tờ giấy trắng, đặt mười sáu hoa hồng sắt trên bàn học của Tô Đường.

Mỗi một đoá, đều là tâm ý của anh.

"Tặng em.""

Tô Đường mím môi, nhỏ giọng nói: "Những thứ này làm rất tốn thời gian lại phí sức đó?"

Nhất thời Khương Trì không trả lời, mà đứng bên cạnh cô chăm chú nhìn cô.

Tô Đường cắn môi, hạ quyết tâm: "Anh không cần cứ để ý đến em, hãy làm chuyện của anh đi."

Người bên cạnh trầm mặc vài giây, sau đó vang lên tiếng nói đặc hữu trầm thấp lại dễ nghe của Khương Trì.

Anh nói: "Nhưng mà anh không muốn làm chuyện gì khác bây giờ cả."

"Hiện tại anh chỉ muốn dỗ dành em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện