Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 48
Edit: Song Linh
Ngày hôm sau, Tô Đường nghe Địch Lộ nói, người tuyết có thể là do Phó Tiểu Nhã phá huỷ. Lúc nghe được cái tên Phó Tiểu Nhã này, Tô Đường hoảng hốt trong phút chốc, thật sự là vì đã rất lâu cô không nghe đến cô ta rồi. Hơn nữa từ sau khi Phó Tiểu Nhã chuyển lớp, hai người cũng chưa từng gặp lại.
Địch Lộ không nhịn được, nói: "Phó Tiểu Nhã không dám trực tiếp đối mặt với cậu, chỉ lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng, thật khiến người khác buồn nôn."
Địch Lộ vô cùng tức giận, nhưng cô nghĩ tới tin tức nho nhỏ gần đây mình nghe ngóng được, lại nói: "Nhưng mà nghe nói người nhà cố ý để cho cô ta xuất ngoại, chắc sau này chúng ta sẽ không cần thấy mặt cô ta nữa."
Nói xong, Địch Lộ giang hai tay, cười tươi như hoa.
Tô Đường nghe Địch Lộ nói xong liền im lặng hai giây. Không phải bởi vì chuyện của Phó Tiểu Nhã, mà là vì hai chữ "xuất ngoại" kia. Sau khi sáu tháng cuối năm trôi qua, kỳ thi Đại học kết thúc, có lẽ Khương Trì sẽ xuất ngoại, còn về phần cô...
Những ngày này Tô Đường cũng một mực lo lắng về tương lai của bản thân, suy nghĩ kĩ, sau khi đọc toàn bộ thông tin du học về các trường danh giá ở Mĩ. Cô biết, nếu trúng tuyển đại học Harvard sẽ có học bổng trị giá bảy mươi nghìn đô-la, có học bổng trong tay, cô sẽ không phải lo lắng về học phí và phí sinh hoạt, nếu chương trình học không quá nặng, cô còn có thể đi làm thêm kiếm tiền. Nếu như trượt Harvard, còn có đại học Stanford và Viện Công nghệ Massachusetts, cô đều chuẩn bị để thử một lần.
Cô nhớ là đại học của Đường Vãn Thu là ở thành đô, như vậy khi đó cô đã đi Mỹ, có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của hai mẹ con Trầm Oánh rồi.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Tô Đường nhận được quà tặng là hai người tuyết. Không lâu sau trận tuyết này, Giáng sinh đến.
Đêm nay, ngoại trừ là Giáng sinh, còn là sinh nhật của Khương Trì. Qua đêm nay, anh đã thật sự trưởng thành rồi.
Quà sinh nhật dành cho Khương Trì đã được Tô Đường chuẩn bị từ sớm. Tuy rằng không quá quý giá nhưng lại là tấm lòng của cô. Cô nghĩ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ đưa món quà này cho anh.
Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Khương Trì tổ chức tại chính biệt thự nhà anh. Tiệc sinh nhật có ý nghĩa quan trọng trong đời anh đương nhiên là được tổ chức vô cùng long trọng. Đêm nay, ngoại trừ bên ông nội, cùng với ông ngoại thì toàn bộ họ hàng thân thích đều đến. Còn có Khương Ưng và những người quen thân trong quân đội và người nhà. Vì bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, trừ dì Lục, có rất nhiều người nhà họ Khương đến giúp đỡ. Vì vậy đêm nay biệt thự họ Khương vô cùng náo nhiệt. Mà bạn học cùng lớp chỉ có Lăng Lang, Địch Lộ không đến.
Lễ phục của Tô Đường là do Khương Ưng đặc biệt chuẩn bị, một bộ váy màu trắng, kiểu dáng đơn giản nhưng từng chi tiết lại cho thấy sự tỉ mỉ vô cùng. Bộ váy này mặc trên người Tô Đường vô cùng thoát tục, kết hợp với khí chất của cô càng nổi bật. Ông trời không chỉ ban cho cô khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ nhất, còn có khí chất độc nhất vô nhị. Loại khí chất ấy, khiến cô như thiên tiên nổi bật trong đám đông.
Vốn là Tô Đường muốn đợi trong phòng mình, không tham gia tiệc sinh nhật của Khương Trì, nhưng cô vừa nói xong liền bị Khương Trì không chút do dự phản đối.
Lúc ấy mày Khương Trì nhíu lại: "Ngày sinh nhật của anh, em không ở bên cạnh?"
Lời nói khiến Tô Đường không thể phản bác.
Lúc này, Tô Đường đứng trong đại sảnh, trong lòng có chút không tự nhiên, xung quanh là những người mặc trên mình bộ quần áo xa xỉ, có không ít người đã hướng ánh mắt phức tạp về phía cô. Khương Ưng đã sớm giới thiệu thân phận của cô với một số người rồi: "Con gái của bạn cũ". Nhưng trong này còn một số người vẫn chưa biết, nên trong ánh mắt cũng có thêm vài phần dò xét.
Tô Đường cố gắng khiến dáng vẻ của mình tự nhiên ung dung nhất.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của Khương Trì, cô không thể cản trở anh, cũng không thể khiến cho người khác bàn tán, nói tại sao đứa con gái sống nhờ họ Khương lại kém cỏi như vậy, thật là vứt hết mặt mũi của nhà họ Khương đi rồi. Cô không thể lưu lại ấn tượng như vậy với người khác.
Vì vậy Tô Đường hơi cong khoé miệng, khiến bản thân cười vô cùng ngọt ngào. Xung quanh liền vang lên một loạt âm thanh hít khí, chẳng qua là cô không để ý.
Hôm nay, một vài người bạn ở nước ngoài của Khương Trì cũng đến, anh bị bọn họ quấn lấy không thể thoát ra. Lăng Lang cũng không biết đã đi đâu. Người xung quanh thì Tô Đường không biết ai cả, cô vừa chuẩn bị tìm một chỗ tương đối yên tĩnh để nghỉ ngơi một chút thì một người lại lọt vào tầm mắt của cô.
Ban đầu, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng sau khi quan sát kỹ lần nữa, cô thật sự xác định, bản thân không nhầm.
Là anh.
Người này đối với cô quen thuộc đến cực điểm, quen thuộc đến mức chỉ cần một hành động nhỏ khác thường của đối phương, cô cũng có thể đoán được tâm tình của anh.
Tô Đường không bao giờ nghĩ, ở nhà họ Khương, cô sẽ gặp được Quý Tử Khiêm! Tại sao lại là Quý Tử Khiêm?
Tại sao anh ta lại đến đây?
Trong trí nhớ của Tô Đường, Quý Tử Khiêm chưa bao giờ nói về thân thế của mình. Cô chỉ có thể từ tác phong hàng ngày, cùng lời người khác nói truyền đến tai đại khái đoán rằng thân thế của anh ta cũng không nhỏ. Tô Đường chỉ đoán được rằng Quý Tử Khiêm chỉ là một phú nhị đại bình thường thôi, dù sao bình thường anh ta tiêu tiền khá hào phóng, từ quần áo trên người cùng với xe hơi, có thể nhìn ra gia đình anh ta vô cùng giàu có.
Nhưng hôm nay, ở một nơi như vậy, chỉ sợ thân phận phú nhị đại cũng không đủ để cho anh ta tới đây.
Bởi vì Đường Thế Thành, người cha trên danh nghĩa của cô kiếp này, có xí nghiệp nổi tiếng cả nước, cũng không có tư cách được nhận thiệp mời của nhà họ Khương.
Quý Tử Khiêm đứng cách Tô Đường không xa.
Cô phát hiện dáng vẻ anh ta và trong trí nhớ rất khác biệt, gầy đi rất nhiều, nhưng cũng thành thục hơn nhiều. Rõ ràng anh ta hiện tại và thời điểm cô quen biết ở kiếp trước trẻ hơn, nhưng mà cô nhận ra, so với lúc hơn hai mươi tuổi, anh ta càng thêm thành thục.
Trên mặt vẫn luôn mang nụ cười không thể chê vào đâu được.
Mặc dù gầy, nhưng vẫn tuấn tú như kiếp trước.
Tô Đường biết rõ Quý Tử Khiêm lớn lên vô cùng đẹp trai, nhưng không cùng loại đẹp trai với Khương Trì. Nếu như Khương Trì mang theo vài phần cuồng dã thì Quý Tử Khiêm có vài phần lịch sự tao nhã. Khi đó, ở trường bọn họ có không ít cô gái theo đuổi anh ta, vì vậy kể từ khi làm bạn gái anh ta, cô vẫn cảm thấy rất hư ảo, không chút chân thực.
Tô Đường không khỏi nhớ đến chuyện kiếp trước của mình và Quý Tử Khiêm. Khi đó có một trò chơi điện tử cạnh tranh vô cùng khốc liệt thịnh hành cả nước, vô cùng hot, khi đó Quý Tử Khiêm cũng mê mẩn trò chơi này. Cô nhớ rõ, lúc đó bọn họ đã henh hò được mấy tháng, bình thường thời gian rảnh của cô rất ít, phải học, phải đi làm thêm, thời gian còn lại cô tận lực ở bên cạnh anh ta, sau khi biết anh ta thích trò chơi này, cô cũng tải về điện thoại, sau đó toàn bộ thời gian đều chơi cùng nhau.
Thời điểm hai người chơi trò chơi này với nhau, anh ta chỉ dùng một vị anh hùng, đó là Lữ Bố, mà lần nào anh ta cũng bắt cô chươi nhân vậy Điêu Thuyền. Nhưng mà Điêu Thuyền yêu cầu kỹ thuật rất cao, nhưng cô chơi quá kém, kỹ năng gì đó đều không có, luôn cản trở đến anh ta. Mặc dù thứ hạng luôn rớt xuống thảm hại, Quý Tử Khiêm cũng không quan tâm. Thật ra kỹ thuật của Quý Tử Khiêm rất tốt, nhưng mà một mình Lữ Bố không thể cân được tất cả, vì vậy số lần thắng của Lữ Bố vô cùng ít.
Tuyệt chiêu của Lữ Bố là Ma thần hàng thế, của Điêu Thuyền là Trán Phong Hoa, khi xuất chiêu đều vô cùng hiệu quả, phạm vi ảnh hưởng rất rộng, chỉ cần là kẻ địch trong phạm vi kia đều bị thương nặng.
Tuyệt chiêu của hai vị anh hùng này, nhìn rất đẹp.
Khi xuất chiêu, trên màn hình loé lên ánh sáng hồng nhạt.
Khi đó Quý Tử Khiêm nói với cô: "Em xem, chiêu này là để quy định phạm vi hoạt động, đời này, em không thoát khỏi anh được."
Lúc Tô Đường nghe thấy, nghĩ đây cũng coi như lời tỏ tình đi.
Ngay cả trò chơi yêu thích Quý Tử Khiêm cũng muốn dùng một đôi người yêu, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà khi đó cô không để ý hoặc cố ý không để ý, Lữ Bố và Điêu Thuyền không có một cái kết hậu.
Cuối cùng bọn họ không làm bạn đến già.
Tô Đường nhớ rõ lúc cuối kỳ, cô loay hoay sứt đầu mẻ trán vì thi cuối kỳ, không dám lãng phí một giây nào. Cô cần đạt điểm cao tất cả các môn, như vậy mới có thể lấy được học bổng tốt nhất. Học bổng quá quan trọng với cô. Vì vậy đến cuối kỳ, cô thật sự không có thời gian dành cho Quý Tử Khiêm. Khi đó, Quý Tử Khiêm đến thư việc trường tìm cô còn mang theo một túi lớn Vua mũi dài. Thật ra cô không thích đồ ăn vặt quá ngọt, mà nhân của Vua mũi dài là lòng đỏ trứng, vô cùng ngọt. Nhưng Quý Tử Khiêm luôn ăn chung với cô, vốn là đồ ăn ngọt đến phát ngán, mùi vị trở nên vừa vặn.
Quý Tử Khiêm nói: "Vua mũi dài còn gọi là thỏi thông minh, cuối kỳ có thể giúp em tai thính mắt linh, sáng mắt sáng lòng, buff tăng cường trí nhớ, cuối cùng sẽ đạt thành tích tốt."
Mặc dù biết là anh ta nói đùa, nhưng cô cảm thấy đầu mình trước nay vì đọc sách quá nhiều mà trở nên choáng váng đã tốt hơn rất nhiều.
Khi đó, anh ta sẽ ở thư viện với cô đến tận trưa.
Cô đọc sách của cô, anh ta chơi trò chơi của anh ta.
Bọn họ không làm phiền nhau. Nhưng nếu ngẫu nhiên chạm mắt, trên mặt sẽ lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Không ai có thể nghĩ, bọn họ có thể ở bên nhau, hoá ra chỉ xuất phát từ một trò đùa vô ý của bạn bè.
Cho nên việc ngay từ đầu khi ở bên nhau, anh ta đối xử tốt với cô như vậy, nhưng sau khi tình yêu đích thực Hứa Ngưng Đông kia xuất hiện, anh ta còn không đủ kiên nhẫn quan tâm cô nữa rồi. Trong lòng anh ta, cô vĩnh viễn không bằng Hứa Ngưng Đông.
Những lời nói của anh ta, hiện tại cô nhớ lại, lòng vẫn có chút chua xót khổ sở.
Tô Đường hít sâu một hơi, bất kể quan hệ kiếp trước của bọn họ như thế nào, cô sẽ tận lực không mang loại tình cảm yêu yêu hận hận theo suốt kiếp này.
Lúc này Quý Tử Khiêm vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Anh ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô. Cô không yêu, cũng không hận. Vì vậy làm người xa lạ là lựa chọn tốt nhất.
Tô Đường hít sâu một hơi, dừng việc nhớ lại. Lúc cô chuẩn bị rời đi, đúng lúc Quý Tử Khiêm nhìn qua bên này.
Rõ ràng biểu cảm trên mặt anh ta vô cùng hoàn mỹ, nhưng cô biết rõ, hiện tại anh ta đã có chút ít thiếu kiên nhẫn rồi, đôi mắt trong suốt như nước hồ không gợn sóng, không ấm áp, mặc dù lúc này anh ta đang cười.
Ngày hôm sau, Tô Đường nghe Địch Lộ nói, người tuyết có thể là do Phó Tiểu Nhã phá huỷ. Lúc nghe được cái tên Phó Tiểu Nhã này, Tô Đường hoảng hốt trong phút chốc, thật sự là vì đã rất lâu cô không nghe đến cô ta rồi. Hơn nữa từ sau khi Phó Tiểu Nhã chuyển lớp, hai người cũng chưa từng gặp lại.
Địch Lộ không nhịn được, nói: "Phó Tiểu Nhã không dám trực tiếp đối mặt với cậu, chỉ lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng, thật khiến người khác buồn nôn."
Địch Lộ vô cùng tức giận, nhưng cô nghĩ tới tin tức nho nhỏ gần đây mình nghe ngóng được, lại nói: "Nhưng mà nghe nói người nhà cố ý để cho cô ta xuất ngoại, chắc sau này chúng ta sẽ không cần thấy mặt cô ta nữa."
Nói xong, Địch Lộ giang hai tay, cười tươi như hoa.
Tô Đường nghe Địch Lộ nói xong liền im lặng hai giây. Không phải bởi vì chuyện của Phó Tiểu Nhã, mà là vì hai chữ "xuất ngoại" kia. Sau khi sáu tháng cuối năm trôi qua, kỳ thi Đại học kết thúc, có lẽ Khương Trì sẽ xuất ngoại, còn về phần cô...
Những ngày này Tô Đường cũng một mực lo lắng về tương lai của bản thân, suy nghĩ kĩ, sau khi đọc toàn bộ thông tin du học về các trường danh giá ở Mĩ. Cô biết, nếu trúng tuyển đại học Harvard sẽ có học bổng trị giá bảy mươi nghìn đô-la, có học bổng trong tay, cô sẽ không phải lo lắng về học phí và phí sinh hoạt, nếu chương trình học không quá nặng, cô còn có thể đi làm thêm kiếm tiền. Nếu như trượt Harvard, còn có đại học Stanford và Viện Công nghệ Massachusetts, cô đều chuẩn bị để thử một lần.
Cô nhớ là đại học của Đường Vãn Thu là ở thành đô, như vậy khi đó cô đã đi Mỹ, có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của hai mẹ con Trầm Oánh rồi.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Tô Đường nhận được quà tặng là hai người tuyết. Không lâu sau trận tuyết này, Giáng sinh đến.
Đêm nay, ngoại trừ là Giáng sinh, còn là sinh nhật của Khương Trì. Qua đêm nay, anh đã thật sự trưởng thành rồi.
Quà sinh nhật dành cho Khương Trì đã được Tô Đường chuẩn bị từ sớm. Tuy rằng không quá quý giá nhưng lại là tấm lòng của cô. Cô nghĩ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ đưa món quà này cho anh.
Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Khương Trì tổ chức tại chính biệt thự nhà anh. Tiệc sinh nhật có ý nghĩa quan trọng trong đời anh đương nhiên là được tổ chức vô cùng long trọng. Đêm nay, ngoại trừ bên ông nội, cùng với ông ngoại thì toàn bộ họ hàng thân thích đều đến. Còn có Khương Ưng và những người quen thân trong quân đội và người nhà. Vì bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, trừ dì Lục, có rất nhiều người nhà họ Khương đến giúp đỡ. Vì vậy đêm nay biệt thự họ Khương vô cùng náo nhiệt. Mà bạn học cùng lớp chỉ có Lăng Lang, Địch Lộ không đến.
Lễ phục của Tô Đường là do Khương Ưng đặc biệt chuẩn bị, một bộ váy màu trắng, kiểu dáng đơn giản nhưng từng chi tiết lại cho thấy sự tỉ mỉ vô cùng. Bộ váy này mặc trên người Tô Đường vô cùng thoát tục, kết hợp với khí chất của cô càng nổi bật. Ông trời không chỉ ban cho cô khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ nhất, còn có khí chất độc nhất vô nhị. Loại khí chất ấy, khiến cô như thiên tiên nổi bật trong đám đông.
Vốn là Tô Đường muốn đợi trong phòng mình, không tham gia tiệc sinh nhật của Khương Trì, nhưng cô vừa nói xong liền bị Khương Trì không chút do dự phản đối.
Lúc ấy mày Khương Trì nhíu lại: "Ngày sinh nhật của anh, em không ở bên cạnh?"
Lời nói khiến Tô Đường không thể phản bác.
Lúc này, Tô Đường đứng trong đại sảnh, trong lòng có chút không tự nhiên, xung quanh là những người mặc trên mình bộ quần áo xa xỉ, có không ít người đã hướng ánh mắt phức tạp về phía cô. Khương Ưng đã sớm giới thiệu thân phận của cô với một số người rồi: "Con gái của bạn cũ". Nhưng trong này còn một số người vẫn chưa biết, nên trong ánh mắt cũng có thêm vài phần dò xét.
Tô Đường cố gắng khiến dáng vẻ của mình tự nhiên ung dung nhất.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của Khương Trì, cô không thể cản trở anh, cũng không thể khiến cho người khác bàn tán, nói tại sao đứa con gái sống nhờ họ Khương lại kém cỏi như vậy, thật là vứt hết mặt mũi của nhà họ Khương đi rồi. Cô không thể lưu lại ấn tượng như vậy với người khác.
Vì vậy Tô Đường hơi cong khoé miệng, khiến bản thân cười vô cùng ngọt ngào. Xung quanh liền vang lên một loạt âm thanh hít khí, chẳng qua là cô không để ý.
Hôm nay, một vài người bạn ở nước ngoài của Khương Trì cũng đến, anh bị bọn họ quấn lấy không thể thoát ra. Lăng Lang cũng không biết đã đi đâu. Người xung quanh thì Tô Đường không biết ai cả, cô vừa chuẩn bị tìm một chỗ tương đối yên tĩnh để nghỉ ngơi một chút thì một người lại lọt vào tầm mắt của cô.
Ban đầu, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng sau khi quan sát kỹ lần nữa, cô thật sự xác định, bản thân không nhầm.
Là anh.
Người này đối với cô quen thuộc đến cực điểm, quen thuộc đến mức chỉ cần một hành động nhỏ khác thường của đối phương, cô cũng có thể đoán được tâm tình của anh.
Tô Đường không bao giờ nghĩ, ở nhà họ Khương, cô sẽ gặp được Quý Tử Khiêm! Tại sao lại là Quý Tử Khiêm?
Tại sao anh ta lại đến đây?
Trong trí nhớ của Tô Đường, Quý Tử Khiêm chưa bao giờ nói về thân thế của mình. Cô chỉ có thể từ tác phong hàng ngày, cùng lời người khác nói truyền đến tai đại khái đoán rằng thân thế của anh ta cũng không nhỏ. Tô Đường chỉ đoán được rằng Quý Tử Khiêm chỉ là một phú nhị đại bình thường thôi, dù sao bình thường anh ta tiêu tiền khá hào phóng, từ quần áo trên người cùng với xe hơi, có thể nhìn ra gia đình anh ta vô cùng giàu có.
Nhưng hôm nay, ở một nơi như vậy, chỉ sợ thân phận phú nhị đại cũng không đủ để cho anh ta tới đây.
Bởi vì Đường Thế Thành, người cha trên danh nghĩa của cô kiếp này, có xí nghiệp nổi tiếng cả nước, cũng không có tư cách được nhận thiệp mời của nhà họ Khương.
Quý Tử Khiêm đứng cách Tô Đường không xa.
Cô phát hiện dáng vẻ anh ta và trong trí nhớ rất khác biệt, gầy đi rất nhiều, nhưng cũng thành thục hơn nhiều. Rõ ràng anh ta hiện tại và thời điểm cô quen biết ở kiếp trước trẻ hơn, nhưng mà cô nhận ra, so với lúc hơn hai mươi tuổi, anh ta càng thêm thành thục.
Trên mặt vẫn luôn mang nụ cười không thể chê vào đâu được.
Mặc dù gầy, nhưng vẫn tuấn tú như kiếp trước.
Tô Đường biết rõ Quý Tử Khiêm lớn lên vô cùng đẹp trai, nhưng không cùng loại đẹp trai với Khương Trì. Nếu như Khương Trì mang theo vài phần cuồng dã thì Quý Tử Khiêm có vài phần lịch sự tao nhã. Khi đó, ở trường bọn họ có không ít cô gái theo đuổi anh ta, vì vậy kể từ khi làm bạn gái anh ta, cô vẫn cảm thấy rất hư ảo, không chút chân thực.
Tô Đường không khỏi nhớ đến chuyện kiếp trước của mình và Quý Tử Khiêm. Khi đó có một trò chơi điện tử cạnh tranh vô cùng khốc liệt thịnh hành cả nước, vô cùng hot, khi đó Quý Tử Khiêm cũng mê mẩn trò chơi này. Cô nhớ rõ, lúc đó bọn họ đã henh hò được mấy tháng, bình thường thời gian rảnh của cô rất ít, phải học, phải đi làm thêm, thời gian còn lại cô tận lực ở bên cạnh anh ta, sau khi biết anh ta thích trò chơi này, cô cũng tải về điện thoại, sau đó toàn bộ thời gian đều chơi cùng nhau.
Thời điểm hai người chơi trò chơi này với nhau, anh ta chỉ dùng một vị anh hùng, đó là Lữ Bố, mà lần nào anh ta cũng bắt cô chươi nhân vậy Điêu Thuyền. Nhưng mà Điêu Thuyền yêu cầu kỹ thuật rất cao, nhưng cô chơi quá kém, kỹ năng gì đó đều không có, luôn cản trở đến anh ta. Mặc dù thứ hạng luôn rớt xuống thảm hại, Quý Tử Khiêm cũng không quan tâm. Thật ra kỹ thuật của Quý Tử Khiêm rất tốt, nhưng mà một mình Lữ Bố không thể cân được tất cả, vì vậy số lần thắng của Lữ Bố vô cùng ít.
Tuyệt chiêu của Lữ Bố là Ma thần hàng thế, của Điêu Thuyền là Trán Phong Hoa, khi xuất chiêu đều vô cùng hiệu quả, phạm vi ảnh hưởng rất rộng, chỉ cần là kẻ địch trong phạm vi kia đều bị thương nặng.
Tuyệt chiêu của hai vị anh hùng này, nhìn rất đẹp.
Khi xuất chiêu, trên màn hình loé lên ánh sáng hồng nhạt.
Khi đó Quý Tử Khiêm nói với cô: "Em xem, chiêu này là để quy định phạm vi hoạt động, đời này, em không thoát khỏi anh được."
Lúc Tô Đường nghe thấy, nghĩ đây cũng coi như lời tỏ tình đi.
Ngay cả trò chơi yêu thích Quý Tử Khiêm cũng muốn dùng một đôi người yêu, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà khi đó cô không để ý hoặc cố ý không để ý, Lữ Bố và Điêu Thuyền không có một cái kết hậu.
Cuối cùng bọn họ không làm bạn đến già.
Tô Đường nhớ rõ lúc cuối kỳ, cô loay hoay sứt đầu mẻ trán vì thi cuối kỳ, không dám lãng phí một giây nào. Cô cần đạt điểm cao tất cả các môn, như vậy mới có thể lấy được học bổng tốt nhất. Học bổng quá quan trọng với cô. Vì vậy đến cuối kỳ, cô thật sự không có thời gian dành cho Quý Tử Khiêm. Khi đó, Quý Tử Khiêm đến thư việc trường tìm cô còn mang theo một túi lớn Vua mũi dài. Thật ra cô không thích đồ ăn vặt quá ngọt, mà nhân của Vua mũi dài là lòng đỏ trứng, vô cùng ngọt. Nhưng Quý Tử Khiêm luôn ăn chung với cô, vốn là đồ ăn ngọt đến phát ngán, mùi vị trở nên vừa vặn.
Quý Tử Khiêm nói: "Vua mũi dài còn gọi là thỏi thông minh, cuối kỳ có thể giúp em tai thính mắt linh, sáng mắt sáng lòng, buff tăng cường trí nhớ, cuối cùng sẽ đạt thành tích tốt."
Mặc dù biết là anh ta nói đùa, nhưng cô cảm thấy đầu mình trước nay vì đọc sách quá nhiều mà trở nên choáng váng đã tốt hơn rất nhiều.
Khi đó, anh ta sẽ ở thư viện với cô đến tận trưa.
Cô đọc sách của cô, anh ta chơi trò chơi của anh ta.
Bọn họ không làm phiền nhau. Nhưng nếu ngẫu nhiên chạm mắt, trên mặt sẽ lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Không ai có thể nghĩ, bọn họ có thể ở bên nhau, hoá ra chỉ xuất phát từ một trò đùa vô ý của bạn bè.
Cho nên việc ngay từ đầu khi ở bên nhau, anh ta đối xử tốt với cô như vậy, nhưng sau khi tình yêu đích thực Hứa Ngưng Đông kia xuất hiện, anh ta còn không đủ kiên nhẫn quan tâm cô nữa rồi. Trong lòng anh ta, cô vĩnh viễn không bằng Hứa Ngưng Đông.
Những lời nói của anh ta, hiện tại cô nhớ lại, lòng vẫn có chút chua xót khổ sở.
Tô Đường hít sâu một hơi, bất kể quan hệ kiếp trước của bọn họ như thế nào, cô sẽ tận lực không mang loại tình cảm yêu yêu hận hận theo suốt kiếp này.
Lúc này Quý Tử Khiêm vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Anh ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô. Cô không yêu, cũng không hận. Vì vậy làm người xa lạ là lựa chọn tốt nhất.
Tô Đường hít sâu một hơi, dừng việc nhớ lại. Lúc cô chuẩn bị rời đi, đúng lúc Quý Tử Khiêm nhìn qua bên này.
Rõ ràng biểu cảm trên mặt anh ta vô cùng hoàn mỹ, nhưng cô biết rõ, hiện tại anh ta đã có chút ít thiếu kiên nhẫn rồi, đôi mắt trong suốt như nước hồ không gợn sóng, không ấm áp, mặc dù lúc này anh ta đang cười.
Bình luận truyện