Nơi Nào Xuân Sinh
Chương 15
Ngày cuối cùng Hà Xuân Sinh bày hàng ở chợ đêm, cô gái từng theo đuổi hắn tìm được sạp hàng của hắn. Cô là sinh viên ngành giáo viên mầm non, năm cuối thực tập ở nhà trẻ, vừa khéo lại là nhà trẻ Hà Xuân Sinh làm bảo vệ.
Kỳ thực những giáo viên trong nhà trẻ cũng không để mắt đến Hà Xuân Sinh mấy. Địa vị của nhân viên bảo vệ nơi nào cũng không cao, trẻ như vậy mà làm bảo vệ, nghĩa là học lực kém, năng lực cũng có hạn, quả thực chính là viết lên mặt mấy chữ "bần cùng" hoặc là "cùng đường mạt lộ", những cô gái biết suy nghĩ một chút sẽ không nhìn đến.
Hà Xuân Sinh tuy ngoại hình anh tuấn, cao ráo, vóc dáng cũng đẹp, thế nhưng trước giờ chưa từng có cô gái nào có học thức theo đuổi hắn. Sau khi cô bé này đến thực tập, có lần tăng ca quá muộn không dám về nhà, đúng lúc gặp Hà Xuân Sinh, hắn đưa cô một đoạn đường.
Có lẽ là từ đó về sau, cô thường xuyên mang một ít thức ăn vặt cho Hà Xuân Sinh, trước đó một thời gian còn viết một phong thư cho hắn.
Bức thư vừa kín đáo vừa nồng nhiệt, bày tỏ lòng yêu mến với Hà Xuân Sinh, cũng hy vọng có thể cùng hắn phát triển cảm tình.
Hà Xuân Sinh đưa lại cho cô một bức thư, bảo rằng mình bây giờ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Sau đó không lâu thì đến nghỉ hè, Hà Xuân Sinh nhận lời Diệp Thanh Thanh, nghỉ việc.
Cô gái nhỏ chưa từ bỏ ý định, không biết làm cách nào mà hỏi thăm được Hà Xuân Sinh bày sạp ở chợ đêm, tối hôm đó liền chạy đến chỗ sạp hàng.
Cô gái tên Trần Khiết ngồi vào sạp hàng, bên cạnh Hà Xuân Sinh, giúp hắn bán đồ. Cô cảm thấy bọn họ chưa hẳn không thể bên nhau, Hà Xuân Sinh tuy từng từ chối cô, nhưng không vì thế mà cô không còn hy vọng, có lẽ hắn chỉ vì kinh tế chưa ổn định nên mới không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Trần Khiết da trắng, dáng cao, còn rất xinh đẹp. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy cô, Hà Xuân Sinh lại nhớ đến cô bé Tiêu Thệ từng hẹn hò.
Nhiều năm như vậy qua đi, hắn chưa từng nảy sinh cảm giác mà một người đàn ông bình thường nên có với bất kỳ một cô gái nào, hắn đại khái cũng nhận ra vấn đề của mình rồi.
Đêm đó Trần Khiết không nói thẳng, Hà Xuân Sinh cảm thấy không nên cứ thế làm lỡ thời gian của người khác. Sau khi thu sạp, Trần Khiết thấy quá muộn, muốn Hà Xuân Sinh đưa cô về nhà.
Lúc Trần Khiết vòng tay qua eo Hà Xuân Sinh, hắn phanh xe, dừng xe lại.
"Đừng đụng vào tôi."
Sau khi trưởng thành, hắn không cách nào chịu được cảm giác phụ nữ trẻ tuổi chạm vào người mình, chạm vào sẽ khiến toàn thân nổi da gà.
Trần Khiết yên lặng bỏ tay ra, một lát sau, yên sau có tiếng khóc lóc rất nhỏ truyền đến.
Hà Xuân Sinh không nói gì, lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Mặc dù có cô gái nhỏ ngồi sau xe khóc lóc, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác gì, không có hổ thẹn, không có thương tiếc, thậm chí phiền chán cũng không có.
"Cô đừng khóc, tôi đối xử với cô như vậy, đối xử với người khác cũng vậy. Tôi không quen người khác chạm vào người mình." Hà Xuân Sinh đưa Trần Khiết đến cửa nhà, dưới đèn đường, hắn nói với Trần Khiết vẫn còn lau nước mắt, "Tôi không muốn ở bên ai cả, tôi thích ở một mình."
Đôi mắt Trần Khiết tràn ngập vẻ khó tin, Hà Xuân Sinh lại nói: "Trần Khiết, yêu đương là bảo tôi chấp nhận một người khác biệt với tôi hoàn toàn, hôn nhân là phải dùng tính mạng và tương lai ràng buộc với một người xa lạ, tôi không có dũng khí này, cái này không liên quan đến cô, là vấn đề của tôi."
Trên cõi đời này, có người cần người ôm ấp, cần người sưởi ấm mới có dũng khí tồn tại; cũng có người vừa tiếp xúc gần gũi với người khác lập tức sẽ rơi vào phiền muộn vô biên, đánh mất tất cả dũng khí cùng sức mạnh. Hà Xuân Sinh biết rõ mình thuộc kiểu người sau, hắn không muốn để người khác gánh vác cuộc đời hắn, cũng không có ý định tiếp nhận cuộc đời ai. Hắn không tin mình còn đủ tình yêu và nhẫn nại để tiếp nhận một người rồi sẽ bỏ mình mà đi, bất kể là sinh ly hay là tử biệt.
Cô gái hai mươi tuổi đầu, từ nhỏ gia đình hạnh phúc, chỉ xem tình yêu như khởi nguồn vui sướng và đau khổ, có lẽ chưa biết cân nhắc đến tương lai. Hà Xuân Sinh biết Trần Khiết bây giờ căn bản không có cách nào hiểu được những lời hắn nói, thế nhưng tương lai, khi cô ngơ ngơ ngác ngác gả cho người ta, lúc đã nếm hết đau khổ của cuộc sống, cô sẽ nhớ tới những lời này của Hà Xuân Sinh.
Tối hôm ấy, dưới đèn đường, Trần Khiết khóc mãi không thôi. Hà Xuân Sinh nghĩ thầm, hắn có thể lý giải cảm giác của Trần Khiết đối với hắn, gần giống như nhiều năm trước đây, hắn cũng từng có những suy nghĩ và kích động của một thiếu niên. Loại kích động không cách nào giải thích được này, trong mắt đối phương có lẽ vô cùng bất kham —— Tiêu Thệ lúc đó, hẳn là trong lòng vô cùng xem thường và không thể lý giải nổi hắn nhỉ?
Hà Xuân Sinh cũng không cảm thấy Trần Khiết buồn cười, tình cảm của cô chân thành như vậy, không có cách nào kiềm chế, nhưng hắn cũng không cách nào đáp lại. Hắn không hy vọng gặp lại Trần Khiết, hắn chỉ hy vọng sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.
Hắn lại nghĩ tới, Tiêu Thệ lúc đó trong lòng đã có một cô bé khác, nhất định cũng có loại tâm trạng này.
Sau khi Trần Khiết vào nhà, Hà Xuân Sinh đạp xe về phòng trọ. Hôm sau hắn sẽ trả phòng, rời thành phố, về nông thôn ở, bắt đầu cuộc sống mới. Hắn như trút được gánh nặng, có lẽ nhờ buổi tối hôm ấy, trước mặt là một cô gái khóc nức nở, hắn rốt cuộc thông suốt tâm trạng của Tiêu Thệ, nỗi đau khó có thể chạm vào bỗng nhiên hơi đỡ hơn một chút. Quá khứ lẫn trong mùi máu và mùi mốc, bây giờ nghĩ lại chỉ là nỗi kích động hoang đường của tuổi mới lớn, trong lúc sắp mất đi tất cả. Dù cho cả đời này không cách nào lần nữa nhìn thấy cậu, Hà Xuân Sinh cũng cảm thấy không sao cả, bởi vì đối với Tiêu Thệ mà nói, Hà Xuân Sinh đại khái chỉ là một cục đá ven đường, chẳng mấy chốc cậu sẽ quên đi người này như đã quên đi họ tên và tướng mạo của đa số những bạn học khác vậy.
Không sao cả, hắn không cần hơi ấm của bất cứ ai, hắn có thể tự mình sống tốt cuộc đời mình. Con người khi chui ra khỏi bụng mẹ còn có người bên ngoài săn sóc, chờ mong; thế nhưng lúc rời đi, lại không ai có cách nào cứu giúp hay nâng đỡ, lúc nằm vào quan tài, ai cũng đều một thân một mình.
Kỳ thực những giáo viên trong nhà trẻ cũng không để mắt đến Hà Xuân Sinh mấy. Địa vị của nhân viên bảo vệ nơi nào cũng không cao, trẻ như vậy mà làm bảo vệ, nghĩa là học lực kém, năng lực cũng có hạn, quả thực chính là viết lên mặt mấy chữ "bần cùng" hoặc là "cùng đường mạt lộ", những cô gái biết suy nghĩ một chút sẽ không nhìn đến.
Hà Xuân Sinh tuy ngoại hình anh tuấn, cao ráo, vóc dáng cũng đẹp, thế nhưng trước giờ chưa từng có cô gái nào có học thức theo đuổi hắn. Sau khi cô bé này đến thực tập, có lần tăng ca quá muộn không dám về nhà, đúng lúc gặp Hà Xuân Sinh, hắn đưa cô một đoạn đường.
Có lẽ là từ đó về sau, cô thường xuyên mang một ít thức ăn vặt cho Hà Xuân Sinh, trước đó một thời gian còn viết một phong thư cho hắn.
Bức thư vừa kín đáo vừa nồng nhiệt, bày tỏ lòng yêu mến với Hà Xuân Sinh, cũng hy vọng có thể cùng hắn phát triển cảm tình.
Hà Xuân Sinh đưa lại cho cô một bức thư, bảo rằng mình bây giờ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Sau đó không lâu thì đến nghỉ hè, Hà Xuân Sinh nhận lời Diệp Thanh Thanh, nghỉ việc.
Cô gái nhỏ chưa từ bỏ ý định, không biết làm cách nào mà hỏi thăm được Hà Xuân Sinh bày sạp ở chợ đêm, tối hôm đó liền chạy đến chỗ sạp hàng.
Cô gái tên Trần Khiết ngồi vào sạp hàng, bên cạnh Hà Xuân Sinh, giúp hắn bán đồ. Cô cảm thấy bọn họ chưa hẳn không thể bên nhau, Hà Xuân Sinh tuy từng từ chối cô, nhưng không vì thế mà cô không còn hy vọng, có lẽ hắn chỉ vì kinh tế chưa ổn định nên mới không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Trần Khiết da trắng, dáng cao, còn rất xinh đẹp. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy cô, Hà Xuân Sinh lại nhớ đến cô bé Tiêu Thệ từng hẹn hò.
Nhiều năm như vậy qua đi, hắn chưa từng nảy sinh cảm giác mà một người đàn ông bình thường nên có với bất kỳ một cô gái nào, hắn đại khái cũng nhận ra vấn đề của mình rồi.
Đêm đó Trần Khiết không nói thẳng, Hà Xuân Sinh cảm thấy không nên cứ thế làm lỡ thời gian của người khác. Sau khi thu sạp, Trần Khiết thấy quá muộn, muốn Hà Xuân Sinh đưa cô về nhà.
Lúc Trần Khiết vòng tay qua eo Hà Xuân Sinh, hắn phanh xe, dừng xe lại.
"Đừng đụng vào tôi."
Sau khi trưởng thành, hắn không cách nào chịu được cảm giác phụ nữ trẻ tuổi chạm vào người mình, chạm vào sẽ khiến toàn thân nổi da gà.
Trần Khiết yên lặng bỏ tay ra, một lát sau, yên sau có tiếng khóc lóc rất nhỏ truyền đến.
Hà Xuân Sinh không nói gì, lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Mặc dù có cô gái nhỏ ngồi sau xe khóc lóc, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác gì, không có hổ thẹn, không có thương tiếc, thậm chí phiền chán cũng không có.
"Cô đừng khóc, tôi đối xử với cô như vậy, đối xử với người khác cũng vậy. Tôi không quen người khác chạm vào người mình." Hà Xuân Sinh đưa Trần Khiết đến cửa nhà, dưới đèn đường, hắn nói với Trần Khiết vẫn còn lau nước mắt, "Tôi không muốn ở bên ai cả, tôi thích ở một mình."
Đôi mắt Trần Khiết tràn ngập vẻ khó tin, Hà Xuân Sinh lại nói: "Trần Khiết, yêu đương là bảo tôi chấp nhận một người khác biệt với tôi hoàn toàn, hôn nhân là phải dùng tính mạng và tương lai ràng buộc với một người xa lạ, tôi không có dũng khí này, cái này không liên quan đến cô, là vấn đề của tôi."
Trên cõi đời này, có người cần người ôm ấp, cần người sưởi ấm mới có dũng khí tồn tại; cũng có người vừa tiếp xúc gần gũi với người khác lập tức sẽ rơi vào phiền muộn vô biên, đánh mất tất cả dũng khí cùng sức mạnh. Hà Xuân Sinh biết rõ mình thuộc kiểu người sau, hắn không muốn để người khác gánh vác cuộc đời hắn, cũng không có ý định tiếp nhận cuộc đời ai. Hắn không tin mình còn đủ tình yêu và nhẫn nại để tiếp nhận một người rồi sẽ bỏ mình mà đi, bất kể là sinh ly hay là tử biệt.
Cô gái hai mươi tuổi đầu, từ nhỏ gia đình hạnh phúc, chỉ xem tình yêu như khởi nguồn vui sướng và đau khổ, có lẽ chưa biết cân nhắc đến tương lai. Hà Xuân Sinh biết Trần Khiết bây giờ căn bản không có cách nào hiểu được những lời hắn nói, thế nhưng tương lai, khi cô ngơ ngơ ngác ngác gả cho người ta, lúc đã nếm hết đau khổ của cuộc sống, cô sẽ nhớ tới những lời này của Hà Xuân Sinh.
Tối hôm ấy, dưới đèn đường, Trần Khiết khóc mãi không thôi. Hà Xuân Sinh nghĩ thầm, hắn có thể lý giải cảm giác của Trần Khiết đối với hắn, gần giống như nhiều năm trước đây, hắn cũng từng có những suy nghĩ và kích động của một thiếu niên. Loại kích động không cách nào giải thích được này, trong mắt đối phương có lẽ vô cùng bất kham —— Tiêu Thệ lúc đó, hẳn là trong lòng vô cùng xem thường và không thể lý giải nổi hắn nhỉ?
Hà Xuân Sinh cũng không cảm thấy Trần Khiết buồn cười, tình cảm của cô chân thành như vậy, không có cách nào kiềm chế, nhưng hắn cũng không cách nào đáp lại. Hắn không hy vọng gặp lại Trần Khiết, hắn chỉ hy vọng sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.
Hắn lại nghĩ tới, Tiêu Thệ lúc đó trong lòng đã có một cô bé khác, nhất định cũng có loại tâm trạng này.
Sau khi Trần Khiết vào nhà, Hà Xuân Sinh đạp xe về phòng trọ. Hôm sau hắn sẽ trả phòng, rời thành phố, về nông thôn ở, bắt đầu cuộc sống mới. Hắn như trút được gánh nặng, có lẽ nhờ buổi tối hôm ấy, trước mặt là một cô gái khóc nức nở, hắn rốt cuộc thông suốt tâm trạng của Tiêu Thệ, nỗi đau khó có thể chạm vào bỗng nhiên hơi đỡ hơn một chút. Quá khứ lẫn trong mùi máu và mùi mốc, bây giờ nghĩ lại chỉ là nỗi kích động hoang đường của tuổi mới lớn, trong lúc sắp mất đi tất cả. Dù cho cả đời này không cách nào lần nữa nhìn thấy cậu, Hà Xuân Sinh cũng cảm thấy không sao cả, bởi vì đối với Tiêu Thệ mà nói, Hà Xuân Sinh đại khái chỉ là một cục đá ven đường, chẳng mấy chốc cậu sẽ quên đi người này như đã quên đi họ tên và tướng mạo của đa số những bạn học khác vậy.
Không sao cả, hắn không cần hơi ấm của bất cứ ai, hắn có thể tự mình sống tốt cuộc đời mình. Con người khi chui ra khỏi bụng mẹ còn có người bên ngoài săn sóc, chờ mong; thế nhưng lúc rời đi, lại không ai có cách nào cứu giúp hay nâng đỡ, lúc nằm vào quan tài, ai cũng đều một thân một mình.
Bình luận truyện