Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 58



Ra khỏi trung tâm thương mại, sắc trời bên ngoài vô cùng ảm đạm. Người từ bên trong cũng tốp năm tốp ba lũ lượt ra về.

Bên cạnh tòa nhà này là một bãi đất trống, người ta dựng tạm lên một cái rạp nhỏ để bán hàng rau củ quả tự trồng, phía trên còn được phun nước giúp rau quả tươi xanh. Trước gian hàng họ đặt bảng khuyến mãi "mua 2 tặng 1" khiến mấy bà nội trợ xông tới lựa chọn giành giật như điên.

Hòa Lam đẩy Bạch Tiềm nói: “Nhanh lên!”

Bạch Tiềm sửng sốt, sờ sờ chóp mũi mình với vẻ không tin, cậu lên giọng: “Chị muốn em lại đằng đó giành giật mua đồ rẻ sao?”

Hòa Lam gật đầu, vỗ lưng cậu đáp: “Ừ, đúng vậy! Nhanh lên!”

Bạch Tiềm làm sao hạ mình làm chuyện này được. Cậu nhăn nhó nhìn cô nói: “Chị không phải chơi em chứ? Vì mấy cọng rau mà chị để em đi giành với mấy mụ đàn bà...”

“Em không đi phải không?” Hòa Lam cười cười, “Vậy tối nay em đừng lên giường ngủ, ra phòng khách nằm sô pha đi!”

Bạch Tiềm không thể làm gì khác hơn ngoài việc lao vào tham gia vòng chiến. Tận dụng lợi thế vóc người cao lớn nên cậu có thể dễ dàng giành lấy đồ nhưng vấn đề là cậu ngại mặt mũi nên không dùng sức xông vào vòng trong. Cậu trông thấy mấy bà ba cô tám thấp người rững mỡ lại có năng lực chen lấn, các bà các cô vừa giành đồ còn vừa tranh thủ "đụng chạm" cậu nữa.

Bạch Tiềm bị người lấn tới lấn lui nản chí muốn bỏ ra ngoài.

Hòa Lam đứng cách gian hàng không xa nhìn cậu bối rối, trong lòng buồn cười không thôi. Chợt bên cạnh có xe múc chạy đến, công nhân công trình đi trước dọn đường kêu lên “Tránh ra! Tránh ra” làm Hòa Lam bị giật mình không kịp phản ứng. Cô vô tình đụng vào họ khiến chân đau nhức nhối.

Cô những tưởng mình sẽ ngã nhưng không ngờ có tay ai đó vừa kịp lúc đỡ cô từ phía sau.

“Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Nghe giọng nói của nam giới trẻ tuổi, Hòa Lam thấy ngại nên vội tránh qua một bên.

Kỷ Minh Vũ nói: “Đừng cử động!”

Hòa Lam gấp gáp nên khớp chân càng đau hơn, suýt chút nữa đã ngã chúi mặt.

“Tôi đã nói đừng động mà!” Anh ta cười cười đỡ lấy cô.

Lúc này Hòa Lam mới nhìn rõ người trước mắt: Là một thanh niên tuấn tú, mặt đồ hiệu Armani màu đen rất chất, hai hàng lông mi vì vui vẻ mà giãn ra. Anh ta nắm tay cô không chịu buông làm cô thấy không thoải mái.

“Phiền anh buông ra!”

Kỷ Minh Vũ nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Tôi giúp cô mà.”

Hòa Lam nói: “Vậy cảm ơn anh.”

Cô xoay người dợm chân muốn đi thì bị Kỷ Minh Vũ ngăn cô lại cười nói: “Chân cô chắc bị trật rồi, làm sao đi được? Để tôi đưa cô về nhé!”

“Không cần đâu.” Sắc mặt cô giờ đã trở nên khó coi.

Kỷ Minh Vũ còn muốn nói tiếp thì Bạch Tiềm đã trở lại. Cậu kéo cô vào lòng, ánh mắt sắc bén còn hơn dao. Kỷ Minh Vũ đã không còn phận sự liền tránh qua một bên nhìn Bạch Tiềm dẫn cô rời đi, ánh mắt có chút đùa giỡn.

Lúc ở Vân Thành hình như mình có gặp qua cô gái kia.

“Anh, một mình anh đứng cười khúc khích chuyện gì vậy?” Kỷ Thanh Sương đi từ trong tòa nhà ra giật giật cánh tay anh ta.

“Anh lại để ý đến con gái nhà ai rồi? Anh nghiêm túc một chút có được không? Chúng ta từ xa đến đây để bàn chuyện làm ăn lớn chứ không phải đi chơi đâu à nghe!”

“Trong mắt em anh lúc nào cũng chơi bời chứ có bao giờ nghiêm túc làm việc đâu?” Kỷ Minh Vũ liếc cô em gái một cái.

Kỷ Thanh Sương nói: “Thôi đừng nói chuyện này nữa. Để em giới thiệu cho anh biết...” Cô ta dẫn một người phụ nữ trung niên đến trước mặt anh ta rồi nói: “Đây là bà Diệp Hoa Nồng, chủ nhân của nhà họ Bạch.”

Hôm nay bà ta trang điểm đậm tinh xảo, mặc đầm dài màu đen, tóc uốn lọn to làm bà ta trông xinh đẹp quý phái khéo léo che đi vết tích của năm tháng.

Kỷ Minh Vũ lễ phép chào hỏi bà ta.

Diệp Hoa Nồng cúi đầu vỗ vào cái xách nhỏ trong tay nói: “ Lần này tôi cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là tôi muốn tìm đối tượng tốt cho thằng con trong nhà thay vì một con bé nhà quê. Cô Kỷ đây ưu tú như vậy tôi thấy rất hài lòng.”

Kỷ Minh Vũ chỉ nhíu mày không nói gì, xoa xoa giữa trán nhẹ giọng hỏi lại: “Bà đã nói qua với ba tôi chưa?”

Diệp Hoa Nồng nói: “Ông ấy mừng còn không hết ấy chứ.”

Kỷ Thanh Sương ngẩng đầu cao giọng ủy khuất: “Người tầm thường tôi sẽ không ưng đâu.”

Diệp Hoa Nồng giơ ngón tay lên môi khẽ nhắc cô ta khoan hãy nói. Bà chậm rãi dùng giọng điệu thần bí mập mờ nói với cô ta: “Cháu gặp rồi nhất định sẽ ưng ý!”

Kỷ Thanh Sương khẽ mỉm cười một tiếng nhưng còn lộ vẻ nghi hoặc chưa tin.

Trở lại biệt thự, Hòa Lam mệt lả người. Cô quăng đồ vào phòng bếp xong lảo đảo muốn đi về phòng nằm nghỉ. Bạch Tiềm bỗng ẵm cô lên băng qua hàng lang dài vừa đi vừa phóng.

“Nhanh không?”

Hòa Lam không ngừng đánh vào vai cậu: “Đừng giỡn nữa! Mau buông chị xuống! Chị mệt chết đi được, chị muốn nghỉ ngơi!”

“Nghỉ ngơi cái gì, cùng nhau nấu cơm tối đi, được không?” Bạch Tiềm đi chậm bước lại, cọ mặt mình vào mặt cô nài nỉ: “Nha! Nha! Nha!”

“Đừng nói là mình em đi nấu còn chị thì nằm trong đây chờ ăn à! Buồn chết!”

“Chị đâu có nói như vậy đâu?”

“Vậy thì cùng làm với em đi.” Bạch Tiềm cười vô lại đạp toang cửa phòng ngủ, quăng cô lên chiếc giường lớn êm ái rồi xấu xa chọt lét cô.

Hòa Lam nhột nên cười rũ rượi đẩy cậu ra năn nỉ: “Đừng mà! Đừng mà! Nhột quá!”

Bạch Tiềm nắm tay Hòa Lam dịu dàng đặt lên bụng cô rồi nghiêm mặt dặn: “Đừng nhúc nhích!”

Hòa Lam còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã buông cô ra, bay qua ngăn kéo bên cạnh lục tung đống đồ lôi ra một hộp thuốc y tế. Hòa Lam kinh ngạc nhìn cậu hỏi: “Em bị thương hả?”

Bạch Tiềm xỉ vào trán cô: “Chị đó! Có lúc ngu ngốc lại còn ngây ngô nữa!” Cậu khom lưng quỳ xuống nền nhà, kéo chân cô đến trước mặt rồi chậm rãi cởi vớ cô ra. Hòa Lam nhìn động tác của cậu mới chợt nhớ ra khi nãy bị trật chân nhưng giờ hết đau rồi. Cô mới nói với cậu: “Khỏi đi! Không cần đâu!”

Bạch Tiềm liếc cô, Hòa Lam biết nói nữa sẽ có chuyện nên liền im bặt. Từ trước tới nay Bạch Tiềm là người tương đối cứng rắn với những chuyện như thế này. Hòa Lam không thể làm gì khác hơn đành để cậu bôi thuốc, xoa bóp cho cô. Cậu rót thuốc vào lòng bàn tay rồi từ từ vỗ về chơi đùa với mắt cá chân của cô. Bạch Tiềm đã từng học qua xoa bóp, những lúc trước kia khi bị thương thì cậu đều tự mình làm lấy, dùng sức không mạnh không nhẹ, tê tê nóng nóng làm cho cô cảm thấy rất thoải mái. Hòa Lam ngửa đầu, xuýt xoa mấy tiếng như mèo nỉ non.

Bạch Tiềm suýt chút nữa cầm lòng không đậu. Cậu ghì lấy hai bên má cô cười ý vị sâu xa: “Tiểu yêu tinh.”

“Nói bậy không hà.” Mặt Hòa Lam đỏ ửng như ráng trời chiều. Chính cô cũng cảm nhận được hai bên má mình nóng phừng phừng.

“Em đâu có nói bậy, chính chị là người hiểu rõ nhất ấy chứ. Mỗi lần ấy ấy chị đều kẹp em chặt muốn chết, chắc chị yêu thích cái của em lắm đúng không?”

“Không biết xấu hổ!” Hòa Lam phang gối lên người cậu. Cậu liền bắt chéo tay che đầu.

Bạch Tiềm gỡ chiếc mền cô đang trùm kín vừa đủ lộ ra khuôn mặt hãy còn đỏ bừng, cậu vừa dịu dàng vuốt ve gò má cô vừa nói: “Chẳng lẽ em nói không đúng sao?”

Giọng điệu cậu giống như người vô tội khiến cô giận đến nghiến răng. Lòng thầm nghĩ da mặt cậu thật dày, dày hơn cả mấy lớp da trâu!!!

Cậu đùa giỡn cô một lúc thì người ngợm cô túa ra đầy mồ hôi. Thừa dịp cậu không để ý phòng bị, Hòa Lam lật người lấy chăn quấn cậu mấy vòng rồi thọt lét cậu, cậu phản ứng giãy giụa thì cô thẳng chân đạp cậu lọt xuống giường.

Bạch Tiềm phối hợp rên lên ư ử. Hòa Lam thấy thế liền bật cười sảng khoái, cô cũng đuối sức không giỡn được nữa nên quỳ xuống giúp cậu tháo chăn ra.

Bạch Tiềm nắm góc mền nháy mắt với cô: “Vui rồi nha! Mấy ngày nay thấy chị ỉu xìu chẳng có sức sống gì hết!”

Hòa Lam chợt nghẹn không nói nên lời.

“Trêu chị thôi.” Bạch Tiềm ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô rồi buông cô ra nói: “Em đi nấu cơm đây! Chị ngủ một chút đi, em thấy mấy ngày nay chị ngủ không ngon.”

Hòa Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Tiềm lại hôn nhẹ lên môi cô, sờ má cô rồi bước ra khỏi phòng.

Trong nhà bếp.

Bạch Tiềm lấy mấy loại rau củ vừa mua được đem lặt và rửa sạch. Cậu không quên phân loại ra và chuẩn bị gia vị, từng loại phù hợp với từng món được cậu cẩn thận cho vào chảo nóng.

Không bao lâu mùi thơm của thức ăn từ trong nhà bếp tản ra đầy quyến dụ.

Lúc Hòa Lam còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì Mục Lăng tới gọi cô ăn cơm. Mặt cô ta vẫn lạnh như băng vén chăn mền của Hòa Lam lên. Cô dụi dụi mắt vẫn còn ngáy ngủ.

Mục Lăng lạnh lùng nói: “Cậu chủ đang đợi cô.”

Hòa Lam kéo lê đôi dép nhung trong nhà, ngáp dài ngáp dắn đi ra khỏi phòng. Mục Lăng đi sau lưng cô, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lòng thầm nghĩ một cô gái yếu ớt như vậy thì có ích gì chứ?!

Nhìn cô yên ổn đi vòng qua hành lang vào đến phòng ăn cô ta mới thở phào nhẹ nhõm lui ra.

Lúc Hòa Lam bước vào, Bạch Tiềm đang tháo chiếc tạp dề ra, mặt cậu dính bụi bẩn bếp núc nhếch nhác, trên chân cậu là đôi dép mickey mang trong nhà!!! Nhìn bộ dáng này, Hòa Lam như trở lại những ngày còn sống ở Vân Thành. Cô cười hiền lành đi đến bên Bạch Tiềm xoa xoa gương mặt cậu, vừa lau bụi bẩn vừa nói: “Em nhìn em kìa, mặt mũi tèm lem như con mèo.”

Bạch Tiềm ôm cô nhấc lên xoay một vòng.

Hòa Lam thét lên đánh vào ngực cậu, tiếng cười lan tỏa khắp cả căn phòng. Thân người cô tưởng như muốn bay lên lại bỗng nhiên bị cậu thả xuống rồi đặt xuống ghế bàn ăn. Bạch Tiềm múc một muỗng canh đút cho cô, là canh cá tươi. Hòa Lam muốn tự cầm muỗng húp nhưng cậu kiên quyết đút nên cô chỉ còn cách ngoan ngoãn húp sạch. Canh vừa mới múc ra còn nóng lại thơm mà không tanh.

Bạch Tiềm cũng húp một hớp, thừa cơ Hòa Lam không phòng bị kề môi dùng lưỡi cạy môi cô đút canh vào miệng cô.

Hòa Lam khó chịu nổi loại kích thích này nên không tự chủ mà khoác hai tay lên vai cậu, để mặc cho cậu khuấy động đùa nghịch với môi lưỡi mình.

Qua một lúc lâu, cậu mới buông cô ra.

Hòa Lam cúi đầu, như giận như hờn nói: “Đừng đùa nữa! Con đâu rồi, chị muốn gặp chúng?”

“Ăn cơm xong chúng ta hãy đi nha! Em đã sai Mục Lăng và Chu Thất thay phiên chăm con rồi.”

Hòa Lam trừng mắt nhìn cậu: “Mục Lăng thì còn được chứ Chu Thất thô kệch như thế làm sao chăm em bé được? Để chị chăm vẫn hay hơn.”

Gần đây Hòa Lam ngủ không ngon giấc mà thể trạng cũng không tốt nên Bạch Tiềm không để cô chăm em bé thường xuyên, cậu chỉ đồng ý khi cô thật sự khỏe lại.

Mặt khác, trong lòng cậu vẫn còn nghĩ đến việc trau dồi quyển ‘Vú em giỏi’. Qua mấy ngày cọ sát thực tế, Nhất Hàm đã không còn bài xích cậu nữa nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó mà thôi, chưa có tiến bộ. Riêng Nhất Ngạn thì trông thấy cậu cứ như thấy kẻ thù, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ khinh thường và hay xoay đi quay mông về phía cậu. Bạch Tiềm giận dỗi cậu bé nên nhiều khi muốn nộp mấy phát vào cái mông đáng ghét đó.

Cũng không biết phong thủy thế nào mà cha con họ có vẻ như không hợp nhau, mới có bé tý như thế mà cả gan không thèm nhìn tới cậu!!!

"Không thể để tiếp tục như vậy", Bạch Tiềm tự nhủ. Cậu phải trừng trị tên nhóc con kia. Nếu không sau này cậu bị một đứa bé đè đầu thì còn uy nghiêm gì nữa chứ?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện