Nơi Ta An Lòng
Chương 1
Liêu Hành là một người vô cùng may mắn, hơn nữa ở trong giới giải trí, vận mệnh của cậu quả thực làm cho mấy phóng viên lá cải cố gắng tìm kiếm lịch sử đen tối xấu xa đều hâm mộ không thôi, thậm chí có phóng viên trong lúc phỏng vấn còn tặng cho cậu danh hiệu “Diễn viên được thần may mắn thiên vị.”
Liêu Hành đối với vấn đề này chỉ mỉm cười biểu đạt lời cảm ơn, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.
Liêu Hành vào nghề muộn, 23 tuổi, đối với giới diễn viên nghệ sĩ càng ngày càng trẻ hóa mà nói, cậu không phải xuất thân từ diễn viên chính quy, quả thực là may mắn khiến cho người ta để mắt. 23 tuổi được người đại diện Thân Việt từ trong cửa hàng bách hóa trực tiếp xách đến phim trường điện ảnh “Hắc Thủy”. Không rõ như thế nào lại trở thành nam diễn viên, đi theo tổ kịch tới vùng núi hẻo lánh hơn một tháng để quay phim, xoay người liền bị Thân Việt túm tới công ty Điện Ảnh Truyền Thông Vinh Thị kí hợp đồng. Lúc đó, Liêu Hành chỉ là một nghiên cứu sinh kiêm chức phát tờ rơi.
Bộ phim “Hắc thủy” kia là một phim điện ảnh khá thành công, Liêu Hành trong phim diễn vai một đại thiếu gia hư hỏng, bởi vì một vụ tai nạn xe cộ liền lạc đến nơi hoang vu. Ở trong núi chịu nhiều đau khổ, cuối cùng được một bà lão trong núi chăm sóc liền trở thành một thanh niên có trách nhiệm hiểu rõ sự đời. Phim nhựa có kẻ khen người chê, mơ hồ nhất chính là kết cục: thanh niên nhà giàu trở lại trong thành phố liền chứng nào tật nấy, chính là tùy tiện đón bà lão về nhà cho một khoản tiền, còn mình lại cùng hồ bằng cẩu hữu mỗi đêm sinh hoạt hỗn loạn.
Bộ phim điện ảnh này vào năm trước, cũng chính là lúc Liêu Hành được 27 tuổi, giúp cậu đạt được danh hiệu “Ảnh đế”.
Bộ phim điện ảnh thứ nhất khiến cậu trở thành ảnh đế, sau lưng rước lấy không ít người hâm mộ cùng ghen tị.
Nhưng mà Liêu Hành lại là người có may mắn không ngừng.
Liêu Hành gặp được một người đại diện thập phần cao tay – Thân Việt. Thân Việt gan to lại mạnh mẽ, vừa khéo léo lại giỏi nắm bắt cơ hội, ở trong giới giải trí ăn tươi nuốt sống này có thể nói là một tinh hoa, phong cách hành sự khó lường, nhưng đối nhân xử thế vẹn toàn, đều là nói đến y.
Năng lực kia kéo một tên nhóc phát tờ rơi trên đường đến thế giới diễn viên hỗn loạn, khiến cho người ta phải cảm thấy kì lạ, lại càng không nói đến y dẫn theo Liêu Hành liền cố gắng chăm sóc nghệ sĩ này. Trong vòng hai năm liền khiến cậu trở thành một nam diễn viên chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí.
Có thể gặp được Thân Việt, thật sự là một sự may mắn trong đời người của Liêu Hành.
Nhưng Liêu Hành may mắn nhất chính là ở chỗ, khi cậu gia nhập chọn đúng thời cơ với công ty.
Liêu Hành là người của công ty Điện Ảnh Truyền Thông Vinh Thị. Vinh Thị là một công ty truyền thông hàng đầu, chủ yếu ở mảng điện ảnh và phim truyền hình, ca nhạc, tính ra gồm 3 công ty con, thời gian thành lập ở trong giới giải trí cũng không lâu lắm, nhưng thực lực lại mạnh vô cùng, phát triển thần tốc. Liêu Hành năm ấy vào Vinh Thị, vừa lúc nội bộ Vinh Thị đã chỉnh đốn xong. Mấy người cấp cao ở trong Vinh Thị dựa vào chức vụ trước đây tiến hành quy tắc ngầm, tham ô nhận hối lộ bị dọn dẹp hầu như không còn, Vinh Thị một lần nữa được rửa sạch. Người con cả Vinh Mặc cũng chính là ông chủ của Vinh Thị thủ đoạn vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ làm cuộc cải cách, chỉnh đốn gọn gàng công ty Truyền Thông Vinh Thị, rất nhiều nghệ sĩ cùng cấp cao trong công ty một đêm bị đánh mất bát cơm. Vinh Mặc mới gia nhập công ty đã mang đến dòng màu mới, Thân Việt cũng chính làm người đại diện sau khi chỉnh đốn nội bộ đó.
Khi đó công ty Truyền Thông Vinh Thị hùng mạnh thu hút rất nhiều nhân tài mới đến tham gia, mà Vinh Mặc cũng không ngại người trẻ tuổi không hề có kinh nghiệm. Hắn ngăn chặn cấu kết của nghệ sĩ với cấp cao, quyền lợi của người đại diện được nâng cao, với phương châm nghệ sĩ phải được chọn lựa một cách nghiêm khắc, gây sức ép lên lính mới. Hai năm qua, nhóm người kia có người hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, cũng có người giống Thân Việt nhảy một cái trở thành một cao thủ người đại diện kim bài của Vinh Thị. Nội bộ Vinh Thị sau khi được chỉnh đốn, yêu cầu lựa chọn nghệ sĩ cực kỳ hà khắc, dựa vào cấp cao thực hiện quy tắc ngầm đã trở nên vô dụng, cuối cùng nghệ sĩ sau khi qua được vòng chọn lựa, toàn bộ đều là phái thực lực, cho nên công ty Truyền Thông Vinh Thị có tiếng là ”Doanh trại huấn luyên diễn viên phái thực lực.”
Vinh Mặc sau khi chỉnh đốn xong công ty Truyền Thông Vinh Thị, liền giao quyền lại cho cấp dưới, để cho nhị công tử Vinh Thác lúc ấy còn học đại học vào công ty thực tập, chuẩn bị tiếp nhận công ty Truyền Thông Vinh Thị, còn chính hắn từng bước tiếp nhận tập đoàn Vinh Thị. Vinh lão tiên sinh dần lui về phía sau màn. Vinh Thác tuổi nhỏ, thái độ làm người lãnh đạm cao ngạo, không hề gần gũi. Công ty cao thấp đều biết Vinh Mặc là một người cuồng em trai, đối với em trai yêu thương có thừa, huống chi Vinh Thác còn có một người bạn trai, trực tiếp vào làm trong Vinh Thị, địa vị không thể lay động. Vì thế những người muốn đạt lợi ích từ ông chủ mới đều lặng lẽ lui ra, thành thành thật thật tôi luyện diễn xuất cùng giọng hát.
Liêu Hành chính là gia nhập vào công ty Truyền Thông Vinh Thị lúc sau. Uy thế của Vinh Mặc vẫn còn, công ty chế độ vô cùng nghiêm minh, cậu tuy chỉ là một người không hề có khả năng diễn xuất, với gương mặt em trai nhỏ đẹp trai ven đường cả người vô hại thế nhưng lại không hề bị người khác xa lánh cười nhạo. Trải qua một loạt những bài kiểm tra xác định cậu có tiềm lực tạo giá trị cho công ty sau này, Thân Việt liền trở thành người đại diện của cậu. Liêu Hành mơ mơ màng màng kí hợp đồng trở thành diễn viên trong công ty Truyền Thông Vinh Thị, ký xong mới chợt nhớ ra mình còn đang học đi! Thầy hướng dẫn có giết cậu không đây a?
Ngành học của Liêu Hành chính là lịch sử, chuyên ngành văn hiến. Nghiên cứu học thuật rất nghèo nha, cả ngày chỉ ngâm mình nghiên cứu văn hiến trong thư viện, nếu không thì chính là cùng thầy hướng dẫn trong văn phòng nghiên cứu văn hiến, thật là vô cùng khổ sở a! Những nghiên cứu sinh bộ môn khác đều là cùng thầy hướng dẫn chạy dự án để kiếm tiền thế mà để kiếm một khoản thu nhập thêm, thầy hướng dẫn của cậu cả ngày phải bày sách lịch sử văn hiến ra bán, so với cậu còn nghèo hơn. Liêu Hành nghèo khổ chỉ có thể kiêm chức, sau đó chỉ bằng gương mặt đẹp trai vô hại được Thân Việt nhìn trúng, bắt đầu kiếp sống nghệ sĩ. Đương nhiên, cậu cũng là nghe theo lời thầy hướng dẫn của cậu. Nói cậu làm diễn viên có thể tài trợ kinh phí nghiên cứu sau này, bám một thời gian dài, khó khăn lắm cuối cùng cũng tống được đồ đệ nghiên cứu sinh này.
Con đường trở thành minh tinh của Liêu Hành bằng phẳng đến nỗi làm cho người ta phải ghen tị. Bộ phim truyền hình thứ nhất là một bộ hài kịch, diễn vai Thảo Hỉ, gom được rất nhiều fan. Bộ phim truyền hình thứ hai là một bộ cổ trang chính kịch, diễn một vai Vương gia tàn bạo cuồng bá, lại thu phục được lòng một đám thiếu nữ. Diễn bộ phim truyền hình thứ ba là một sinh viên nhút nhát hiếu thuận lại vô cùng chăm chỉ, thành công nắm giữ trái tim của đội ngũ các bác gái, bà ngoại bà nội. Bộ phim điện ảnh thứ hai là vai Huyền Nghi võ hiệp, cậu diễn chính là một vai phản diện nội gián ẩn nấp trong danh môn chính phái, chính nghĩa với gian trá giảo hoạt diễn vô cũng tinh tế, khả năng diễn xuất được ca tụng hàng vạn.
Liêu Hành cứ như vậy bắt được fan nữ tất cả các độ tuổi cùng fan nam, yên ổn ngồi lên ngai vàng diễn viên nam được yêu thích nhất.
Mỗi người đều nói cậu may mắn, gặp được công ty tốt, người đại diện tốt, đạo diễn tốt, nhận toàn kịch bản hàng đầu, fan thì yêu thích, cũng không có lịch sử đen tối, còn có nhiều tài nguyên (kịch bản) chất lượng được mọi diễn viên ước mơ cậu đều có, liền ngay cả chính bản thân cậu, cũng cảm thấy vận khí của mình thực tốt đến tàn bạo.
Có câu nói thế nào nhỉ? Vật cực tất phản đúng không? Người này đi, may mắn đến lúc nhất định, ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt đi, vì thế Liêu Hành gặp được đại Boss trong cuộc đời, từ nay về sau, vận may này nọ liền không thể cầu được.
Mùa xuân năm đó cậu được 28 tuổi, thanh minh, cậu đi mộ viên bái tế cha mẹ của mình, một đại minh tinh không hề có hình tượng ngồi trước mộ bia, vừa đặt bó hoa mình mang theo vừa liên miên cằn nhằn nói tình hình một năm qua của mình. Từ bảo mẫu vô cùng bá quyền Thân Việt nói đến trợ lý bà tám kinh khủng, từ mấy cái quảng cáo chụp ảnh nói đến chuyện vợ của thầy hướng dẫn mời cậu ăn thịt kho tàu cá trích, từ hợp tác diễn với diễn viên Giang Lan nói đến người đẹp vừa mới gia nhập công ty, từ bạn trai của nhị thiếu gia, người lãnh đạo trực tiếp của công ty Truyền Thông Vinh Thị nói đến người đang nắm quyền của tập đoàn Vinh Thị, Vinh đại thiếu gia cùng chuyện xấu của hai nữ minh tinh... Chính là nói tới tưng bừng, chợt nghe từ đó không xa truyền đến tiếng ho khan.
Liêu Hành dừng lại, nghi hoặc nhìn qua, chờ tới khi thấy rõ ràng người đang đứng từ lúc nào, Liêu Hành miệng biến thành hình chữ O.
Vinh Mặc mặc một thân tây trang màu đen, mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ kia, bên cạnh còn có một bé gái khoảng chừng ba bốn tuổi mặc một bộ váy liền kẻ ca rô trắng đen. Hai người đứng ở nơi đó liền nhìn thấy cậu, biểu tình không hề khác nhau.
Vợ của Vinh Mặc khó sanh mất sớm, chỉ lưu lại một đứa con gái, hiện giờ đã được bốn tuổi. Trong công ty trên dưới đều biết Vinh Mặc vì chăm sóc con gái, mấy năm gần đây vẫn chưa tái hôn. Liêu Hành đương nhiên sẽ không thể không biết ông chủ lớn này, trên thực tế, năm trước lúc nhận cúp ảnh đế, cũng là do Vinh Mặc trao cho cậu đó! Họp ban hằng năm của công ty, cậu cũng sẽ nhìn thấy Vinh Mặc, chỉ là không quen thôi.
Cậu nhớ tới chính mình vừa rồi có nhắc tới mấy chuyện linh tinh của hai anh em Vinh Thị, liền cảm thấy được trời sụp, từ trong bi thương mà cảm khái: vì cái vẹo gì mà mộ của vong thê ông chủ lại ở đây a! Cùng dân thường chúng ta đoạt 3m đất này, là có ý gì? Hả?
Cậu tất nhiên quên mất khi nhận được khoản tiền lương thứ nhất, cậu liền chuyển phần mộ của ba mẹ từ khu thê thảm của người thường đến “khu biệt thự” đồ sộ này.
Lúc này, cậu còn giữ tư thế ngồi xếp bằng, nhìn sếp lớn cười gượng: “Chủ tịch, tình cờ thật nha, ha ha...”
Vinh Mặc:...
Vinh Yên che mặt, không đành lòng nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của vị ảnh đế người gặp người thích này, không thấy ba bé đều chưa nói gì sao?
Cũng may chỉ số thông minh của Liêu Hành còn không quá thấp, lập tức đứng lên, nghiêm mặt nói: “Chào chủ tịch.”
Vinh Mặc gật gật đầu: “Chào.”
....
Liêu Hành xấu hổ, sếp lớn này còn không đi sao? Không khí rất quái dị, cậu không thể lại không mở miệng: “Chủ tịch đi tảo mộ?”
“Ừ.” Vinh Mặc cúi đầu nhìn con gái của mình, nói. “Con gái của tôi rất thích cậu, cậu có thể kí tặng bé không?”
“... A?” Liêu Hành 囧, ở nghĩa địa sao? Nhìn Vinh Yên hé ra mặt than, làm sao có thể thấy được biểu tình kích động khi gặp thần tượng? Liêu Hành run rẩy khóe miệng, “Được... Được.”
Vinh Mặc từ trong túi áo trước ngực lấy ra một cái bút máy, lại từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ, đưa cho con gái. Vinh Yên nhận lấy sổ cùng bút, chân ngắn đi tới trước mặt Liêu Hành, ngẩng mặt gọng gụi nói: “Hành Hành, cháu rất thích chú, chú có thể kí tặng cháu không?”
Liêu Hành thái độ làm người hòa đồng, khoảng cách tuổi của fan khá lớn, lớn tuổi hơn một chút đều thích gọi cậu là Hành Hành, sau nhóm fan trẻ cũng cứ thế mà gọi cậu. Không thể tưởng tượng được ngay cả một đứa bé 4 tuổi cũng gọi cậu như vậy. Thân là đại minh tinh uy nghiêm nay còn đâu QAQ.
“...” Liêu Hành không nói gì, hé ra gương mặt tươi cười, ngồi xổm xuống kí tên cho bé, “Được mà.”
Mở ra cuốn sổ của Vinh Mặc, trên cơ bản là một ít sự kiện, cậu không dắm xem nhiều, mở ra trang trống, xoát xoát ký tên của mình.
Vinh Yên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Viết thêm vài chữ đi.”
“Được, thêm cái gì?”
“Gửi tặng Mặc Mặc yêu dấu, em yêu anh! Yêu nhất yêu nhất anh!”
Liêu Hành ngẩng đầu nhìn con gái của đại Boss, tự xưng là “Mặc Mặc”, người phía sau vẫn mặt than như cũ nghiêm mặt, nhưng mà ánh mặt là trở nên ôn nhu, khác biệt với gương mặt hờ hững lạnh lùng bình thường. Liêu Hành sửng sốt một chút, thành thành thật thật ký. Ký xong mới phát hiện, những lời này cùng với tên của mình không phải chính là — thân gửi cho Mặc Mặc yêu dấu, em yêu anh! Yêu nhất yêu nhất em! — Liêu Hành.
Ai? Từ từ... Không đúng chỗ nào ta?
Liêu Hành đối với vấn đề này chỉ mỉm cười biểu đạt lời cảm ơn, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.
Liêu Hành vào nghề muộn, 23 tuổi, đối với giới diễn viên nghệ sĩ càng ngày càng trẻ hóa mà nói, cậu không phải xuất thân từ diễn viên chính quy, quả thực là may mắn khiến cho người ta để mắt. 23 tuổi được người đại diện Thân Việt từ trong cửa hàng bách hóa trực tiếp xách đến phim trường điện ảnh “Hắc Thủy”. Không rõ như thế nào lại trở thành nam diễn viên, đi theo tổ kịch tới vùng núi hẻo lánh hơn một tháng để quay phim, xoay người liền bị Thân Việt túm tới công ty Điện Ảnh Truyền Thông Vinh Thị kí hợp đồng. Lúc đó, Liêu Hành chỉ là một nghiên cứu sinh kiêm chức phát tờ rơi.
Bộ phim “Hắc thủy” kia là một phim điện ảnh khá thành công, Liêu Hành trong phim diễn vai một đại thiếu gia hư hỏng, bởi vì một vụ tai nạn xe cộ liền lạc đến nơi hoang vu. Ở trong núi chịu nhiều đau khổ, cuối cùng được một bà lão trong núi chăm sóc liền trở thành một thanh niên có trách nhiệm hiểu rõ sự đời. Phim nhựa có kẻ khen người chê, mơ hồ nhất chính là kết cục: thanh niên nhà giàu trở lại trong thành phố liền chứng nào tật nấy, chính là tùy tiện đón bà lão về nhà cho một khoản tiền, còn mình lại cùng hồ bằng cẩu hữu mỗi đêm sinh hoạt hỗn loạn.
Bộ phim điện ảnh này vào năm trước, cũng chính là lúc Liêu Hành được 27 tuổi, giúp cậu đạt được danh hiệu “Ảnh đế”.
Bộ phim điện ảnh thứ nhất khiến cậu trở thành ảnh đế, sau lưng rước lấy không ít người hâm mộ cùng ghen tị.
Nhưng mà Liêu Hành lại là người có may mắn không ngừng.
Liêu Hành gặp được một người đại diện thập phần cao tay – Thân Việt. Thân Việt gan to lại mạnh mẽ, vừa khéo léo lại giỏi nắm bắt cơ hội, ở trong giới giải trí ăn tươi nuốt sống này có thể nói là một tinh hoa, phong cách hành sự khó lường, nhưng đối nhân xử thế vẹn toàn, đều là nói đến y.
Năng lực kia kéo một tên nhóc phát tờ rơi trên đường đến thế giới diễn viên hỗn loạn, khiến cho người ta phải cảm thấy kì lạ, lại càng không nói đến y dẫn theo Liêu Hành liền cố gắng chăm sóc nghệ sĩ này. Trong vòng hai năm liền khiến cậu trở thành một nam diễn viên chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí.
Có thể gặp được Thân Việt, thật sự là một sự may mắn trong đời người của Liêu Hành.
Nhưng Liêu Hành may mắn nhất chính là ở chỗ, khi cậu gia nhập chọn đúng thời cơ với công ty.
Liêu Hành là người của công ty Điện Ảnh Truyền Thông Vinh Thị. Vinh Thị là một công ty truyền thông hàng đầu, chủ yếu ở mảng điện ảnh và phim truyền hình, ca nhạc, tính ra gồm 3 công ty con, thời gian thành lập ở trong giới giải trí cũng không lâu lắm, nhưng thực lực lại mạnh vô cùng, phát triển thần tốc. Liêu Hành năm ấy vào Vinh Thị, vừa lúc nội bộ Vinh Thị đã chỉnh đốn xong. Mấy người cấp cao ở trong Vinh Thị dựa vào chức vụ trước đây tiến hành quy tắc ngầm, tham ô nhận hối lộ bị dọn dẹp hầu như không còn, Vinh Thị một lần nữa được rửa sạch. Người con cả Vinh Mặc cũng chính là ông chủ của Vinh Thị thủ đoạn vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ làm cuộc cải cách, chỉnh đốn gọn gàng công ty Truyền Thông Vinh Thị, rất nhiều nghệ sĩ cùng cấp cao trong công ty một đêm bị đánh mất bát cơm. Vinh Mặc mới gia nhập công ty đã mang đến dòng màu mới, Thân Việt cũng chính làm người đại diện sau khi chỉnh đốn nội bộ đó.
Khi đó công ty Truyền Thông Vinh Thị hùng mạnh thu hút rất nhiều nhân tài mới đến tham gia, mà Vinh Mặc cũng không ngại người trẻ tuổi không hề có kinh nghiệm. Hắn ngăn chặn cấu kết của nghệ sĩ với cấp cao, quyền lợi của người đại diện được nâng cao, với phương châm nghệ sĩ phải được chọn lựa một cách nghiêm khắc, gây sức ép lên lính mới. Hai năm qua, nhóm người kia có người hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, cũng có người giống Thân Việt nhảy một cái trở thành một cao thủ người đại diện kim bài của Vinh Thị. Nội bộ Vinh Thị sau khi được chỉnh đốn, yêu cầu lựa chọn nghệ sĩ cực kỳ hà khắc, dựa vào cấp cao thực hiện quy tắc ngầm đã trở nên vô dụng, cuối cùng nghệ sĩ sau khi qua được vòng chọn lựa, toàn bộ đều là phái thực lực, cho nên công ty Truyền Thông Vinh Thị có tiếng là ”Doanh trại huấn luyên diễn viên phái thực lực.”
Vinh Mặc sau khi chỉnh đốn xong công ty Truyền Thông Vinh Thị, liền giao quyền lại cho cấp dưới, để cho nhị công tử Vinh Thác lúc ấy còn học đại học vào công ty thực tập, chuẩn bị tiếp nhận công ty Truyền Thông Vinh Thị, còn chính hắn từng bước tiếp nhận tập đoàn Vinh Thị. Vinh lão tiên sinh dần lui về phía sau màn. Vinh Thác tuổi nhỏ, thái độ làm người lãnh đạm cao ngạo, không hề gần gũi. Công ty cao thấp đều biết Vinh Mặc là một người cuồng em trai, đối với em trai yêu thương có thừa, huống chi Vinh Thác còn có một người bạn trai, trực tiếp vào làm trong Vinh Thị, địa vị không thể lay động. Vì thế những người muốn đạt lợi ích từ ông chủ mới đều lặng lẽ lui ra, thành thành thật thật tôi luyện diễn xuất cùng giọng hát.
Liêu Hành chính là gia nhập vào công ty Truyền Thông Vinh Thị lúc sau. Uy thế của Vinh Mặc vẫn còn, công ty chế độ vô cùng nghiêm minh, cậu tuy chỉ là một người không hề có khả năng diễn xuất, với gương mặt em trai nhỏ đẹp trai ven đường cả người vô hại thế nhưng lại không hề bị người khác xa lánh cười nhạo. Trải qua một loạt những bài kiểm tra xác định cậu có tiềm lực tạo giá trị cho công ty sau này, Thân Việt liền trở thành người đại diện của cậu. Liêu Hành mơ mơ màng màng kí hợp đồng trở thành diễn viên trong công ty Truyền Thông Vinh Thị, ký xong mới chợt nhớ ra mình còn đang học đi! Thầy hướng dẫn có giết cậu không đây a?
Ngành học của Liêu Hành chính là lịch sử, chuyên ngành văn hiến. Nghiên cứu học thuật rất nghèo nha, cả ngày chỉ ngâm mình nghiên cứu văn hiến trong thư viện, nếu không thì chính là cùng thầy hướng dẫn trong văn phòng nghiên cứu văn hiến, thật là vô cùng khổ sở a! Những nghiên cứu sinh bộ môn khác đều là cùng thầy hướng dẫn chạy dự án để kiếm tiền thế mà để kiếm một khoản thu nhập thêm, thầy hướng dẫn của cậu cả ngày phải bày sách lịch sử văn hiến ra bán, so với cậu còn nghèo hơn. Liêu Hành nghèo khổ chỉ có thể kiêm chức, sau đó chỉ bằng gương mặt đẹp trai vô hại được Thân Việt nhìn trúng, bắt đầu kiếp sống nghệ sĩ. Đương nhiên, cậu cũng là nghe theo lời thầy hướng dẫn của cậu. Nói cậu làm diễn viên có thể tài trợ kinh phí nghiên cứu sau này, bám một thời gian dài, khó khăn lắm cuối cùng cũng tống được đồ đệ nghiên cứu sinh này.
Con đường trở thành minh tinh của Liêu Hành bằng phẳng đến nỗi làm cho người ta phải ghen tị. Bộ phim truyền hình thứ nhất là một bộ hài kịch, diễn vai Thảo Hỉ, gom được rất nhiều fan. Bộ phim truyền hình thứ hai là một bộ cổ trang chính kịch, diễn một vai Vương gia tàn bạo cuồng bá, lại thu phục được lòng một đám thiếu nữ. Diễn bộ phim truyền hình thứ ba là một sinh viên nhút nhát hiếu thuận lại vô cùng chăm chỉ, thành công nắm giữ trái tim của đội ngũ các bác gái, bà ngoại bà nội. Bộ phim điện ảnh thứ hai là vai Huyền Nghi võ hiệp, cậu diễn chính là một vai phản diện nội gián ẩn nấp trong danh môn chính phái, chính nghĩa với gian trá giảo hoạt diễn vô cũng tinh tế, khả năng diễn xuất được ca tụng hàng vạn.
Liêu Hành cứ như vậy bắt được fan nữ tất cả các độ tuổi cùng fan nam, yên ổn ngồi lên ngai vàng diễn viên nam được yêu thích nhất.
Mỗi người đều nói cậu may mắn, gặp được công ty tốt, người đại diện tốt, đạo diễn tốt, nhận toàn kịch bản hàng đầu, fan thì yêu thích, cũng không có lịch sử đen tối, còn có nhiều tài nguyên (kịch bản) chất lượng được mọi diễn viên ước mơ cậu đều có, liền ngay cả chính bản thân cậu, cũng cảm thấy vận khí của mình thực tốt đến tàn bạo.
Có câu nói thế nào nhỉ? Vật cực tất phản đúng không? Người này đi, may mắn đến lúc nhất định, ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt đi, vì thế Liêu Hành gặp được đại Boss trong cuộc đời, từ nay về sau, vận may này nọ liền không thể cầu được.
Mùa xuân năm đó cậu được 28 tuổi, thanh minh, cậu đi mộ viên bái tế cha mẹ của mình, một đại minh tinh không hề có hình tượng ngồi trước mộ bia, vừa đặt bó hoa mình mang theo vừa liên miên cằn nhằn nói tình hình một năm qua của mình. Từ bảo mẫu vô cùng bá quyền Thân Việt nói đến trợ lý bà tám kinh khủng, từ mấy cái quảng cáo chụp ảnh nói đến chuyện vợ của thầy hướng dẫn mời cậu ăn thịt kho tàu cá trích, từ hợp tác diễn với diễn viên Giang Lan nói đến người đẹp vừa mới gia nhập công ty, từ bạn trai của nhị thiếu gia, người lãnh đạo trực tiếp của công ty Truyền Thông Vinh Thị nói đến người đang nắm quyền của tập đoàn Vinh Thị, Vinh đại thiếu gia cùng chuyện xấu của hai nữ minh tinh... Chính là nói tới tưng bừng, chợt nghe từ đó không xa truyền đến tiếng ho khan.
Liêu Hành dừng lại, nghi hoặc nhìn qua, chờ tới khi thấy rõ ràng người đang đứng từ lúc nào, Liêu Hành miệng biến thành hình chữ O.
Vinh Mặc mặc một thân tây trang màu đen, mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ kia, bên cạnh còn có một bé gái khoảng chừng ba bốn tuổi mặc một bộ váy liền kẻ ca rô trắng đen. Hai người đứng ở nơi đó liền nhìn thấy cậu, biểu tình không hề khác nhau.
Vợ của Vinh Mặc khó sanh mất sớm, chỉ lưu lại một đứa con gái, hiện giờ đã được bốn tuổi. Trong công ty trên dưới đều biết Vinh Mặc vì chăm sóc con gái, mấy năm gần đây vẫn chưa tái hôn. Liêu Hành đương nhiên sẽ không thể không biết ông chủ lớn này, trên thực tế, năm trước lúc nhận cúp ảnh đế, cũng là do Vinh Mặc trao cho cậu đó! Họp ban hằng năm của công ty, cậu cũng sẽ nhìn thấy Vinh Mặc, chỉ là không quen thôi.
Cậu nhớ tới chính mình vừa rồi có nhắc tới mấy chuyện linh tinh của hai anh em Vinh Thị, liền cảm thấy được trời sụp, từ trong bi thương mà cảm khái: vì cái vẹo gì mà mộ của vong thê ông chủ lại ở đây a! Cùng dân thường chúng ta đoạt 3m đất này, là có ý gì? Hả?
Cậu tất nhiên quên mất khi nhận được khoản tiền lương thứ nhất, cậu liền chuyển phần mộ của ba mẹ từ khu thê thảm của người thường đến “khu biệt thự” đồ sộ này.
Lúc này, cậu còn giữ tư thế ngồi xếp bằng, nhìn sếp lớn cười gượng: “Chủ tịch, tình cờ thật nha, ha ha...”
Vinh Mặc:...
Vinh Yên che mặt, không đành lòng nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của vị ảnh đế người gặp người thích này, không thấy ba bé đều chưa nói gì sao?
Cũng may chỉ số thông minh của Liêu Hành còn không quá thấp, lập tức đứng lên, nghiêm mặt nói: “Chào chủ tịch.”
Vinh Mặc gật gật đầu: “Chào.”
....
Liêu Hành xấu hổ, sếp lớn này còn không đi sao? Không khí rất quái dị, cậu không thể lại không mở miệng: “Chủ tịch đi tảo mộ?”
“Ừ.” Vinh Mặc cúi đầu nhìn con gái của mình, nói. “Con gái của tôi rất thích cậu, cậu có thể kí tặng bé không?”
“... A?” Liêu Hành 囧, ở nghĩa địa sao? Nhìn Vinh Yên hé ra mặt than, làm sao có thể thấy được biểu tình kích động khi gặp thần tượng? Liêu Hành run rẩy khóe miệng, “Được... Được.”
Vinh Mặc từ trong túi áo trước ngực lấy ra một cái bút máy, lại từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ, đưa cho con gái. Vinh Yên nhận lấy sổ cùng bút, chân ngắn đi tới trước mặt Liêu Hành, ngẩng mặt gọng gụi nói: “Hành Hành, cháu rất thích chú, chú có thể kí tặng cháu không?”
Liêu Hành thái độ làm người hòa đồng, khoảng cách tuổi của fan khá lớn, lớn tuổi hơn một chút đều thích gọi cậu là Hành Hành, sau nhóm fan trẻ cũng cứ thế mà gọi cậu. Không thể tưởng tượng được ngay cả một đứa bé 4 tuổi cũng gọi cậu như vậy. Thân là đại minh tinh uy nghiêm nay còn đâu QAQ.
“...” Liêu Hành không nói gì, hé ra gương mặt tươi cười, ngồi xổm xuống kí tên cho bé, “Được mà.”
Mở ra cuốn sổ của Vinh Mặc, trên cơ bản là một ít sự kiện, cậu không dắm xem nhiều, mở ra trang trống, xoát xoát ký tên của mình.
Vinh Yên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Viết thêm vài chữ đi.”
“Được, thêm cái gì?”
“Gửi tặng Mặc Mặc yêu dấu, em yêu anh! Yêu nhất yêu nhất anh!”
Liêu Hành ngẩng đầu nhìn con gái của đại Boss, tự xưng là “Mặc Mặc”, người phía sau vẫn mặt than như cũ nghiêm mặt, nhưng mà ánh mặt là trở nên ôn nhu, khác biệt với gương mặt hờ hững lạnh lùng bình thường. Liêu Hành sửng sốt một chút, thành thành thật thật ký. Ký xong mới phát hiện, những lời này cùng với tên của mình không phải chính là — thân gửi cho Mặc Mặc yêu dấu, em yêu anh! Yêu nhất yêu nhất em! — Liêu Hành.
Ai? Từ từ... Không đúng chỗ nào ta?
Bình luận truyện