Nói Yêu Em 7 Lần
Chương 30
Tuấn Anh ở thì sao, chỉ cần anh ta im miệng là được thôi mà. Nhưng để anh ta im miệng phải giả vờ kết thân với anh ta mới được.
Ra về, nhỏ liền chờ Tuấn Anh ngoài cổng, vừa thấy Tuấn Anh, nhỏ liền mĩm cười nói:
- Anh. Dù sao cũng về chung, anh cho em quá giang với nha.
Tuấn Anh nhìn thái độ nhỏ có chút khác lạ với ban sáng, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu cho nhỏ ngồi lên xe chở về. Trên đường về, Tùng Linh hết lời ca tụng Tuấn Anh.
- trời ơi, em không ngờ anh lại giỏi đến thế nha. Nếu tụi bạn thân không nói, có lẽ em sẽ không biết anh giỏi đến như thế.
Tuấn Anh cứ nghĩ, cô nhóc này cũng giống như mấy cô gái cứ thấy trai đẹp học giỏi là sáp vào nịnh nọt nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tùng Linh thấy mình tâng bốc Tuấn Anh đủ rồi bèn chuyển sang hước khác.
- Anh biết ba mẹ em rất khó đúng hay không. Lần đó em phải làm như vậy mới đi xem ca nhạc được, vậy mà lại không được xem, em tiếc vô cùng. Hôm nay em được tặng vé đi xem, có lẽ phài bắc qua bang công phòng chú nữa, anh đừng kể với ba má em có được hay không.
- Ừ….Yên tâm đi, anh không có hứng đi thọc gậy người khác như thế đâu.
- Yeah!!!!!!!!! Cám ơn anh rất nhiều, anh thật là tốt bụng.
Tuấn Anh nhếch miệng cười bí ẩn không đáp.
Tùng Linh cuối cùng êm xuôi coi ca nhạc trở về, điện thoại cả buổi cũng không reo, có nghĩa là ba mẹ nhỏ không hề biết chuyện nhỏ bỏ trốn, tức là Tuấn Anh rất giữ lời. Tùng Linh hớn hở mở cửa nhà chú rồi đi lên căn phòng có ban công gần với ban công phòng nhỏ, định bụng từ đó đi qua về phòng ngủ ma không biết quỷ không hay là xong. Nào ngờ….
Trên đời không ai học được chữ ngờ cả. Cái tên khôn đó không nói ba mẹ nhỏ, nhưng lại chơi khâm nhỏ bằng cách khác. Hắn đóng kín cửa phòng lại không cho nhỏ vô. Dù nhỏ có kêu thế nào Tuấn Anh cũng ngủ không đáp, mà nhỏ cũng không dám la lớn. huhu, đúng là khổ mà. Ngày mai ba mẹ sẽ biết được chuyện nhỏ trốn nhà đi chơi à coi:
Ra về, nhỏ liền chờ Tuấn Anh ngoài cổng, vừa thấy Tuấn Anh, nhỏ liền mĩm cười nói:
- Anh. Dù sao cũng về chung, anh cho em quá giang với nha.
Tuấn Anh nhìn thái độ nhỏ có chút khác lạ với ban sáng, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu cho nhỏ ngồi lên xe chở về. Trên đường về, Tùng Linh hết lời ca tụng Tuấn Anh.
- trời ơi, em không ngờ anh lại giỏi đến thế nha. Nếu tụi bạn thân không nói, có lẽ em sẽ không biết anh giỏi đến như thế.
Tuấn Anh cứ nghĩ, cô nhóc này cũng giống như mấy cô gái cứ thấy trai đẹp học giỏi là sáp vào nịnh nọt nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tùng Linh thấy mình tâng bốc Tuấn Anh đủ rồi bèn chuyển sang hước khác.
- Anh biết ba mẹ em rất khó đúng hay không. Lần đó em phải làm như vậy mới đi xem ca nhạc được, vậy mà lại không được xem, em tiếc vô cùng. Hôm nay em được tặng vé đi xem, có lẽ phài bắc qua bang công phòng chú nữa, anh đừng kể với ba má em có được hay không.
- Ừ….Yên tâm đi, anh không có hứng đi thọc gậy người khác như thế đâu.
- Yeah!!!!!!!!! Cám ơn anh rất nhiều, anh thật là tốt bụng.
Tuấn Anh nhếch miệng cười bí ẩn không đáp.
Tùng Linh cuối cùng êm xuôi coi ca nhạc trở về, điện thoại cả buổi cũng không reo, có nghĩa là ba mẹ nhỏ không hề biết chuyện nhỏ bỏ trốn, tức là Tuấn Anh rất giữ lời. Tùng Linh hớn hở mở cửa nhà chú rồi đi lên căn phòng có ban công gần với ban công phòng nhỏ, định bụng từ đó đi qua về phòng ngủ ma không biết quỷ không hay là xong. Nào ngờ….
Trên đời không ai học được chữ ngờ cả. Cái tên khôn đó không nói ba mẹ nhỏ, nhưng lại chơi khâm nhỏ bằng cách khác. Hắn đóng kín cửa phòng lại không cho nhỏ vô. Dù nhỏ có kêu thế nào Tuấn Anh cũng ngủ không đáp, mà nhỏ cũng không dám la lớn. huhu, đúng là khổ mà. Ngày mai ba mẹ sẽ biết được chuyện nhỏ trốn nhà đi chơi à coi:
Bình luận truyện