Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 1084: Anh và em gặp nhau vào lúc thơ ấu (1)
Editor: May
Thời gian trôi qua cùng em, là tỏ tình tốt nhất tôi dành cho em.
-
Tô Ức Đình, nhũ danh: Tiểu hạt vừng.
Lục Kiều Sâm, nhũ danh: Tiểu bánh mật.
-
-
Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm quen biết trên tiệc sinh nhật của ba bào thai nhà họ Đường, là Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành.
Lục Kiều Sâm sáu tuổi, Tô Ức Đình năm tuổi.
Lục Kiều Sâm và Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành là bạn học cùng lớp nhà trẻ, đã sớm quen biết, cho nên khi Tô Ức Đình đến, không khí bốn người chung đụng rất hòa hợp.
Trong bốn người, chỉ có Đường Niệm Khuynh là bé gái, nhìn thấy Tô Ức Đình, đặc biệt cao hứng, lập tức ngọt ngào chào hỏi với Tô Ức Đình.
Tô Ức Đình có Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân theo, tuy rằng có chút sợ người lạ, nhưng nhìn thấy Đường Niệm Khuynh hoạt bát đáng yêu luôn cầm lấy đồ chơi chia cho mình, vẫn rất nhanh làm bạn tốt với cô.
Trong ba bào thai nhà họ Đường, tính khí lão đại Đường Niệm Cố trầm ổn nhất, ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng trò chơi gần năm mươi mét vuông, chơi trò chơi chạy bằng điện, lúc mẹ Cố Khuynh Thành gọi mình chào hỏi, ngẩng đầu, khách khí cười một cái với Tô Ức Đình, thân sĩ mở miệng nói: “Hoan nghênh cậu tới nhà tớ làm khách.”
Tô Ức Đình lễ phép trả lời câu: “Cám ơn.”
Đường Niệm Cố lại cười một tiếng, không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục đắm chìm ở trong trò chơi của mình.
Bốn người bạn nhỏ, hai người thân thiện, Tô Ức Đình rất nhanh liền dung nhập vào cuộc sống của mọi người.
Đường Niệm Thành nghịch ngợm gây chuyện nhất, bắt nạt không ít bạn nhỏ ở trong nhà trẻ, bị giáo viên nhà trẻ nói cho phụ huynh.
Chơi đến gần buổi trưa, Đường Niệm Thành bắt đầu hư hỏng, không ngừng trêu chọc Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh.
Đều là đứa bé mấy tuổi, không có phân chia nam nữ quá khắc sâu, trêu chọc tới trêu chọc đi, Tô Ức Đình, Đường Niệm Khuynh và Đường Niệm Thành đánh nhau.
Cho dù Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh là hai người, nhưng lại bù không được lực đạo của Đường Niệm Thành, vào lúc Đường Niệm Thành không nhẹ không nặng cầm lấy xếp gỗ đập hai bé, lão đại Đường Niệm Cố đang chơi trò chơi liền quăng máy chơi game ra, nhanh chóng đứng dậy bảo vệ em gái Đường Niệm Khuynh ở phía sau, mà Lục Kiều Sâm từ khi Tô Ức Đình vào phòng đồ chơi, chưa từng nói chuyện cũng không chuyển động, luôn ngồi ở trước cửa sổ sát đất đọc sách cũng bỗng nhiên ném sách cầm trong tay tới đây, đúng lúc đập vào xếp gỗ Đường Niệm Thành ném về phía mặt Tô Ức Đình bay sang một bên.
Tô Ức Đình sợ hãi không thôi bị dọa đến đặt mông ngồi lên thảm trải sàn bên cạnh, tức giận trừng mắt nhìn Đường Niệm Thành một cái, sau đó cô liền nghiêng đầu nhìn về phía sách rơi ở trước mặt mình, cô còn chưa kịp xem rõ chữ trên bìa sách, liền có một cái tay nhặt nó từ trên mặt đất lên, cô thuận theo cái tay nhìn theo một đường đi lên, nhìn thấy một khuôn mặt như vẽ, khi bé trai tiếp xúc đến tầm mắt của cô, vẻ mặt trên mặt không biến hóa quá lớn, chỉ là động tác cầm lấy sách chuẩn bị xoay người đi liền dừng lại một chút, giống như là đang do dự cái gì, sau một lát, lên tiếng hỏi: “Không bị dọa chứ?”
Tô Ức Đình lắc đầu, nói “Cám ơn”.
Lục Kiều Sâm khẽ gật đầu, đứng tại chỗ một lát, sau đó liền đi trở về phía trước cửa sổ, mở sách ra, tiếp tục xem.
Tô Ức Đình thuận theo bước chân Lục Kiều Sâm, tầm mắt chuyển động theo.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ đến một màn kia, ánh nắng yên tĩnh, chiếu lên người bé trai non nớt, dung nhan tuấn mỹ của anh giống như là vương tử trong truyện cổ tích, yên tĩnh ngồi ở phía trước cửa sổ sáng ngời xem một quyển sách.
Quyển sách kia, ba chữ tên sách, trước đây cô chỉ nhận thức hai chữ, là 《 tây X ký 》.
Truyện Hot nhất được đề cử 2016 cùng Tác giả DIỆP PHI DẠ:
- 2.-3.-4.
Thời gian trôi qua cùng em, là tỏ tình tốt nhất tôi dành cho em.
-
Tô Ức Đình, nhũ danh: Tiểu hạt vừng.
Lục Kiều Sâm, nhũ danh: Tiểu bánh mật.
-
-
Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm quen biết trên tiệc sinh nhật của ba bào thai nhà họ Đường, là Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành.
Lục Kiều Sâm sáu tuổi, Tô Ức Đình năm tuổi.
Lục Kiều Sâm và Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành là bạn học cùng lớp nhà trẻ, đã sớm quen biết, cho nên khi Tô Ức Đình đến, không khí bốn người chung đụng rất hòa hợp.
Trong bốn người, chỉ có Đường Niệm Khuynh là bé gái, nhìn thấy Tô Ức Đình, đặc biệt cao hứng, lập tức ngọt ngào chào hỏi với Tô Ức Đình.
Tô Ức Đình có Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân theo, tuy rằng có chút sợ người lạ, nhưng nhìn thấy Đường Niệm Khuynh hoạt bát đáng yêu luôn cầm lấy đồ chơi chia cho mình, vẫn rất nhanh làm bạn tốt với cô.
Trong ba bào thai nhà họ Đường, tính khí lão đại Đường Niệm Cố trầm ổn nhất, ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng trò chơi gần năm mươi mét vuông, chơi trò chơi chạy bằng điện, lúc mẹ Cố Khuynh Thành gọi mình chào hỏi, ngẩng đầu, khách khí cười một cái với Tô Ức Đình, thân sĩ mở miệng nói: “Hoan nghênh cậu tới nhà tớ làm khách.”
Tô Ức Đình lễ phép trả lời câu: “Cám ơn.”
Đường Niệm Cố lại cười một tiếng, không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục đắm chìm ở trong trò chơi của mình.
Bốn người bạn nhỏ, hai người thân thiện, Tô Ức Đình rất nhanh liền dung nhập vào cuộc sống của mọi người.
Đường Niệm Thành nghịch ngợm gây chuyện nhất, bắt nạt không ít bạn nhỏ ở trong nhà trẻ, bị giáo viên nhà trẻ nói cho phụ huynh.
Chơi đến gần buổi trưa, Đường Niệm Thành bắt đầu hư hỏng, không ngừng trêu chọc Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh.
Đều là đứa bé mấy tuổi, không có phân chia nam nữ quá khắc sâu, trêu chọc tới trêu chọc đi, Tô Ức Đình, Đường Niệm Khuynh và Đường Niệm Thành đánh nhau.
Cho dù Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh là hai người, nhưng lại bù không được lực đạo của Đường Niệm Thành, vào lúc Đường Niệm Thành không nhẹ không nặng cầm lấy xếp gỗ đập hai bé, lão đại Đường Niệm Cố đang chơi trò chơi liền quăng máy chơi game ra, nhanh chóng đứng dậy bảo vệ em gái Đường Niệm Khuynh ở phía sau, mà Lục Kiều Sâm từ khi Tô Ức Đình vào phòng đồ chơi, chưa từng nói chuyện cũng không chuyển động, luôn ngồi ở trước cửa sổ sát đất đọc sách cũng bỗng nhiên ném sách cầm trong tay tới đây, đúng lúc đập vào xếp gỗ Đường Niệm Thành ném về phía mặt Tô Ức Đình bay sang một bên.
Tô Ức Đình sợ hãi không thôi bị dọa đến đặt mông ngồi lên thảm trải sàn bên cạnh, tức giận trừng mắt nhìn Đường Niệm Thành một cái, sau đó cô liền nghiêng đầu nhìn về phía sách rơi ở trước mặt mình, cô còn chưa kịp xem rõ chữ trên bìa sách, liền có một cái tay nhặt nó từ trên mặt đất lên, cô thuận theo cái tay nhìn theo một đường đi lên, nhìn thấy một khuôn mặt như vẽ, khi bé trai tiếp xúc đến tầm mắt của cô, vẻ mặt trên mặt không biến hóa quá lớn, chỉ là động tác cầm lấy sách chuẩn bị xoay người đi liền dừng lại một chút, giống như là đang do dự cái gì, sau một lát, lên tiếng hỏi: “Không bị dọa chứ?”
Tô Ức Đình lắc đầu, nói “Cám ơn”.
Lục Kiều Sâm khẽ gật đầu, đứng tại chỗ một lát, sau đó liền đi trở về phía trước cửa sổ, mở sách ra, tiếp tục xem.
Tô Ức Đình thuận theo bước chân Lục Kiều Sâm, tầm mắt chuyển động theo.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ đến một màn kia, ánh nắng yên tĩnh, chiếu lên người bé trai non nớt, dung nhan tuấn mỹ của anh giống như là vương tử trong truyện cổ tích, yên tĩnh ngồi ở phía trước cửa sổ sáng ngời xem một quyển sách.
Quyển sách kia, ba chữ tên sách, trước đây cô chỉ nhận thức hai chữ, là 《 tây X ký 》.
Truyện Hot nhất được đề cử 2016 cùng Tác giả DIỆP PHI DẠ:
- 2.-3.-4.
Bình luận truyện