Nông Trang Chủ Cổ Đại
Chương 54
Hôm nay Đoạn Dật Sơn tiếp Lý Phỉ và Nữu Nữu đi Đoạn phủ. Hôm nay là sinh
nhật lão thái thái, là cháu dâu tương lai, Lý Phỉ cũng đi qua đó.
Nếu mình và Đoạn Dật Sơn thành thân, Lý Phỉ quyết định cố gắng ở chung với người nhà của hắn, ít nhất đừng cho bọn họ chán ghét mình, như vậy Đoạn Dật Sơn ở bên trong sẽ bớt khó xử.
Đoạn phủ không mời người nào đến, đều là một ít thân bằng. Lý Phỉ là nữ quyến, được nha hoàn mang đi hậu viện, cũng chính là viện của lão thái thái.
Khi Lý Phỉ ôm Nữu Nữu vào nhà, bên trong đã có không ít người. Thấy Lý Phỉ tiến vào, đều nhất tề nhìn chằm chằm cao thấp đánh giá Lý Phỉ.
Lần này lão thái thái cũng không nói khó xử Lý Phỉ nữa, còn thưởng vài thứ cho Nữu Nữu làm lễ gặp mặt.
Lý Phỉ được an bài ngồi xuống, đang nghĩ tới ứng phó bọn họ như thế nào, hay là mình cứ ngồi không nói lời nào, để mọi người bỏ qua mình. Chợt nghe đến một thanh âm dễ nghe nói: “Lão thái thái, đây là biểu tẩu tương lai đi.”
Lý Phỉ nhìn qua, thấy một cô nương tuổi còn trẻ đang vô cùng thân thiết đứng ở bên cạnh Đoạn lão phu nhân, cười chỉ vào Lý Phỉ nói.
Đoạn lão phu nhân lôi kéo tay vị cô nương kia, nhìn thoáng qua Lý Phỉ, cười gật đầu, “Đúng vậy, Tư Nhu, cùng tuổi cháu đấy, trò chuyện với nàng nhiều làm quen một chút.”
Không biết có phải Lý Phỉ nhìn nhầm hay không, Lý Phỉ cảm thấy lão thái thái có hàm ý khác. Tư Nhu cô nương quả nhiên lại đây ngồi ở bên người Lý Phỉ.
“Oa, này tiểu cô nương thật đáng yêu! Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?” Tư Nhu đi tới, nhìn thấy Nữu Nữu trong lòng Lý Phỉ cười nói, tay còn muốn niết mặt nó, thấy Nữu Nữu nghiêng mặt đi, bĩu môi không để ý tới nàng.
Tư Nhu có chút xấu hổ cười cười.
“Thực xin lỗi, Nữu Nữu có chút sợ người lạ, ngươi đừng để ý.” Lý Phỉ nhìn Tư Nhu vẻ mặt có chút xấu hổ bèn nói giải vây.
“Tỷ tỷ, không sao đâu, tiểu hài tử đều là như thế này. Tỷ tỷ, ngươi lần đầu tiên đến Đoạn phủ đi, lần sau ta mang ngươi nơi nơi nhìn xem đi.”
Lý Phỉ nghe xong lời này không bình tĩnh, cái gì kêu lần sau nàng mang mình đi dạo? Một bộ dáng tự cho mình là chủ nhân.
“Ah, ta đã quên tỷ tỷ tương lai sẽ gả đến Đoạn phủ.” Cô nương gọi Tư Nhu kia giống như hiện tại mới phản ứng lại đây, che miệng ngượng ngùng cười.
Lý Phỉ nở nụ cười một chút đáp lại.
“Tỷ tỷ, ngươi và biểu ca quen nhau như thế nào?” Hạ Tư Nhu vẻ mặt tò mò hỏi.
“Hắn đã cứu ta.” Lý Phỉ không muốn nhiều lời với nàng ta về chuyện của bọn họ, tùy tiện ứng phó đáp.
“Thì ra là như vậy à, biểu ca là người thiện tâm, nếu nhìn thấy ai có nguy hiểm, khẳng định sẽ ra tay.” Hạ Tư Nhu giống như giải thích nói.
Lý Phỉ nghe lời của nàng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng toàn bộ yến hội, Hạ Tư Nhu đều ngồi bên cạnh mình.
Hạ Tư Nhu cử chỉ tao nhã, thường thường nói vài câu với lão thái thái, chọc lão thái thái cười mắng nàng, nhưng hai người rất thân mật, Đoạn lão phu nhân vẫn lãnh đạm với mình, không muốn nói với mình cái gì, toàn bộ quá trình là Hạ Tư Nhu sắm vai nhân vật chính.
Lý Phỉ không thèm để ý, nếu không được bà ta yêu thích, ít nhất chớ chọc bà chán ghét là tốt rồi. Lý Phỉ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thường thường gắp cho mình ăn một chút, lại đút cho Nữu Nữu mấy miếng, chuyên tâm làm nền của nàng.
Khi màn đêm buông xuống, yến hội tan đi, Lý Phỉ chuẩn bị rời đi, Hạ Tư Nhu khi cáo biệt nói: “Ta và tỷ tỷ rất hợp duyên, lần sau tỷ tỷ tới nhà ta chơi nha!”
Nhìn Hạ Tư Nhu vô cùng thân thiết, Lý Phỉ không khỏi nhíu mày, mình giống như không hợp ý với nàng ta mà. Lý Phỉ có lệ gật gật đầu, không đặt chuyện này ở trong lòng.
Đang chuẩn bị rời đi, lại bị Đoàn phu nhân gọi lại nói đã khuya, không an toàn, bảo bọn họ ở Đoạn phủ một đêm.
Lý Phỉ thấy Đoàn phu nhân thịnh tình giữ lại, không thể cự tuyệt được đành phải đáp ứng, ở lại trong khách phòng.
Đoàn phu nhân còn tự mình đưa Lý Phỉ đi khách phòng.
Nữu Nữu sớm đã ngủ, Lý Phỉ cẩn thận đặt nó trên giường, sau đó ra buồng ngoài.
Đoàn phu nhân ngồi ở chỗ kia, thấy Lý Phỉ đi ra, ngoắc bảo nàng ngồi ở bên cạnh.
“Lý cô nương, hôm nay thật sự là vất vả ngươi.”
Lý Phỉ vội vàng xua tay, “Không có việc gì, bá mẫu, ta căn bản không vất vả.” Mình căn bản không làm chuyện gì, chỉ là bồi bọn họ nói chuyện phiếm ăn cơm.
Đoàn phu nhân vô cùng thân thiết lôi kéo tay Lý Phỉ nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng gọi ta bá mẫu cái gì, ta biết Dật Sơn đã thỉnh chỉ muốn Thiên Tử tứ hôn, ngươi chính là con dâu Đoạn gia, vậy gọi ta là mẹ đi. Ta không gọi ngươi cô nương cái gì, vậy gọi Phỉ Nhi đi.”
Lý Phỉ thẹn thùng trạng cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng mẹ.
Đoạn phu nhân dường như thực vui mừng, lời nói thấm thía nói với Lý Phỉ nói: “Thiên Tử tứ hôn đó là thiên đại vinh quang, Phỉ Nhi, con cần phải quý trọng nha.”
Lý Phỉ gật gật đầu, nghĩ rằng không bởi vì Thiên Tử tứ hôn mà cảm thấy quý trọng, mà là vì người nọ là Đoạn Dật Sơn, mình nên quý trọng.
“Ai!” Đoàn phu nhân đột nhiên thở dài một hơi nói: “Sơn Nhi đứa nhỏ này từ nhỏ không thân cận với ta, nhưng ta là mẹ nó, là vì tốt cho nó. Phỉ Nhi ngươi về sau cùng với Dật Sơn làm vợ chồng, là thê tử Dật Sơn, cũng là thiếu phu nhân Đoạn phủ, tương lai lại làm chủ mẫu Đoạn phủ, làm một cái đương gia chủ mẫu đầu tiên nên có dung nhân độ lượng.”
Lý Phỉ nghe xong trong lòng trầm xuống, không nói gì, chợt nghe Đoàn phu nhân tiếp tục nói: “Phải biết rằng Đoạn phủ chỉ có Dật Sơn này là nam đinh, con nối dòng đơn bạc, khai chi tán diệp mới là quan trọng nhất, cho nên…”
Lý Phỉ nghe xong tâm trầm tới đáy cốc, trên mặt nàng lại mang theo thẹn thùng cười cúi đầu, ra vẻ nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên nói những lời này.” Lý Phỉ vùi đầu càng thấp, thanh âm cũng nhỏ đi, nhưng lại có thể để Đoàn phu nhân nghe được: “Mẹ, con nhất định sẽ cố gắng, cố gắng vì Đoạn phủ khai chi tán diệp, làm cho mẹ sớm được ôm tôn tử.”
Đoàn phu nhân nghe xong sắc mặt không khỏi cứng đờ, trong lòng nghĩ nàng sao lại không hiểu, nhưng nghe nàng nói như vậy, mình không thể nói không được đi, dù sao nếu nàng sinh ra được, đều là con trai trưởng. Nhưng Đoàn phu nhân lại không cam lòng, một người làm sao sinh được nhiều như vậy, muốn mở rộng Đoạn phủ, Dật Sơn khai chi tán diệp, phải nạp nhiều thiếp thất. Nhưng thấy Lý Phỉ vẻ mặt không hiểu ra, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng mà không thể nói lời thẳng thừng cho nàng hiểu được, ngươi nạp nhiều thiếp thất cho Đoạn Dật Sơn đi. Bọn họ bây giờ còn chưa thành thân, mình đã nói như vậy, chỉ sợ trong lòng hai người đều hận mình. Quên đi, vẫn là về sau rồi nói.
Sau khi Đoàn phu nhân rời đi, Lý Phỉ một mình ngồi ở bên giường.
Hiện tại Dật Sơn đang làm gì? Hôm nay mình chỉ thấy hắn một mặt, là lúc hắn tới đón mình, bởi vì chính mình là nữ quyến, cùng một chỗ với nhóm nữ quyến, không có cơ hội gặp mặt. Hiện tại mình ở khách phòng Đoạn phủ, Đoạn Dật Sơn không thể ban đêm tới gặp được, khẳng định sẽ bị người ta nói ba nói bốn.
Những người đó vốn không thích mình, nếu thực làm như vậy, chỉ sợ càng chán ghét.
Lý Phỉ đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hôm nay Đoàn phu nhân nói những lời này làm sao nàng không rõ, bà ta hy vọng mình có dung nhân độ lượng nạp thiếp cho Đoạn Dật Sơn. Lý Phỉ cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thật đáng buồn. Về chuyện Đoàn phu nhân, Lý Phỉ cũng biết một ít. Đoàn lão gia vốn cũng là có ba vợ bốn nàng hầu, đương nhiên đó là lão phu nhân yêu cầu. Không biết có phải mọi vị mẹ chồng đều có tâm tư như vậy với con dâu hay không.
Lúc đầu Đoàn phu nhân chỉ sinh nữ nhi, cho nên sau đó lão phu nhân an bài bắt đầu nạp thiếp, nhưng Đoàn lão gia không có phúc khí sinh con trai, không có người thiếp thất nào sinh được con, mãi sau này Đoàn phu nhân mang thai sinh con trai, mà không bao lâu sau Đoàn lão gia lâm bệnh qua đời. Cho nên Đoàn gia chỉ có Đoạn Dật Sơn là nam đinh.
Chắc bà ta cũng có cảm thụ phải nạp thiếp cho trượng phu, nhưng lòng người luôn ích kỷ, vì con mình, bà chỉ có thể lựa chọn đi làm người xấu. Cho nên hiện tại lựa chọn đến bức mình.
Lý Phỉ không nói cho Đoàn phu nhân biết Đoạn Dật Sơn nói với mình thế nào. Lý Phỉ cảm thấy không cần phải, nàng chưa từng muốn Đoạn Dật Sơn hứa hẹn không được nạp thiếp. Nàng biết hôn nhân không thể chỉ trông vào hứa hẹn đến duy trì, mà là cần hai người cùng nhau kinh doanh. Kỳ thật Lý Phỉ có thể nói chuyện này cho Đoạn Dật Sơn, cũng hy vọng hắn sẽ đi nói với Đoàn phu nhân không muốn. Đoạn Dật Sơn sẽ đáp ứng. Sau đó Đoàn phu nhân thấy là con mình chủ động yêu cầu như vậy, kết quả có thể là Đoàn phu nhân nghe theo lời con mình, tạm thời không nhắc tới chuyện nạp thiếp này. Nhưng đó chỉ là khả năng thôi, kết quả cũng chỉ là tạm thời.
Đây nhìn như là một hành động thông minh, chính mình không xuất mã, mà là trượng phu xuất mã con, đối phương đi chủ động nói, như vậy có vẻ mình không phải đố phụ: ta là nguyện ý nạp thiếp cho con ngươi, là con ngươi không muốn. Tuy rằng là như thế này, nhưng Đoàn phu nhân sẽ không nghĩ như vậy, bà ta sẽ cho rằng đây là con dâu ở sau lưng giựt giây, đối nghịch với mình. Như vậy quan hệ mẹ chồng nàng dâu chỉ sợ càng cứng ngắc hóa. Như vậy mình tương lai ở chung cùng Đoàn phu nhân sẽ không hòa hợp, mà Đoạn Dật Sơn ở giữa càng khó xử, một mặt là thê tử của mình, một mặt là mẹ mình.
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai gười, nó thậm chí là vấn đề của hai nhà. Lý Phỉ không có xa cầu Đoàn phu nhân, lão phu nhân và thân thích của hắn đều thích mình, chỉ hy vọng có thể ở chung hòa hợp một chút, nếu không hôn nhân của hai người bởi vì quan hệ gia đình mà sinh ra ngăn cách, chuyện này không hề nhỏ so với chuyện nạp thiếp.
Hiện tại Lý Phỉ chỉ có thể giả ngu sung lăng qua một đoạn ngày, dù sao mình còn chưa thành thân với Đoạn Dật Sơn, nói vậy Đoàn phu nhân sẽ không làm chặt. Chỉ có mình sinh hạ đứa nhỏ cho Đoạn Dật Sơn, sự tình sẽ hòa hoãn một chút. Lý Phỉ không có ý trọng nam khinh nữ, bởi vì đó đều là con mình, nhưng hiện tại Lý Phỉ lại muốn sinh một đứa nam hài, như vậy Đoạn Dật Sơn căn dòng độc đinh này mang tới áp lực cho mình sẽ giảm một chút, nếu đến lúc đó sinh nữ nhi, sẽ nghĩ biện pháp khác vậy.
Lý Phỉ cảm thấy đau đầu, hiện tại hai người còn chưa thành thân, vấn đề hôn nhân đã theo nhau mà đến. Đoàn phu nhân muốn mình có thể có dung nhân chi lượng, muốn mình nạp thiếp cho trượng phu, Đoạn lão phu nhân không thích mình, Đoàn gia biểu muội thái độ ái muội không rõ, còn có thân thích xem náo nhiệt, làm cho Lý Phỉ ứng phó không nổi.
Hôn nhân tựa như phần mộ, Lý Phỉ đã bước vào một chân, không có đường lui.
Nếu mình và Đoạn Dật Sơn thành thân, Lý Phỉ quyết định cố gắng ở chung với người nhà của hắn, ít nhất đừng cho bọn họ chán ghét mình, như vậy Đoạn Dật Sơn ở bên trong sẽ bớt khó xử.
Đoạn phủ không mời người nào đến, đều là một ít thân bằng. Lý Phỉ là nữ quyến, được nha hoàn mang đi hậu viện, cũng chính là viện của lão thái thái.
Khi Lý Phỉ ôm Nữu Nữu vào nhà, bên trong đã có không ít người. Thấy Lý Phỉ tiến vào, đều nhất tề nhìn chằm chằm cao thấp đánh giá Lý Phỉ.
Lần này lão thái thái cũng không nói khó xử Lý Phỉ nữa, còn thưởng vài thứ cho Nữu Nữu làm lễ gặp mặt.
Lý Phỉ được an bài ngồi xuống, đang nghĩ tới ứng phó bọn họ như thế nào, hay là mình cứ ngồi không nói lời nào, để mọi người bỏ qua mình. Chợt nghe đến một thanh âm dễ nghe nói: “Lão thái thái, đây là biểu tẩu tương lai đi.”
Lý Phỉ nhìn qua, thấy một cô nương tuổi còn trẻ đang vô cùng thân thiết đứng ở bên cạnh Đoạn lão phu nhân, cười chỉ vào Lý Phỉ nói.
Đoạn lão phu nhân lôi kéo tay vị cô nương kia, nhìn thoáng qua Lý Phỉ, cười gật đầu, “Đúng vậy, Tư Nhu, cùng tuổi cháu đấy, trò chuyện với nàng nhiều làm quen một chút.”
Không biết có phải Lý Phỉ nhìn nhầm hay không, Lý Phỉ cảm thấy lão thái thái có hàm ý khác. Tư Nhu cô nương quả nhiên lại đây ngồi ở bên người Lý Phỉ.
“Oa, này tiểu cô nương thật đáng yêu! Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?” Tư Nhu đi tới, nhìn thấy Nữu Nữu trong lòng Lý Phỉ cười nói, tay còn muốn niết mặt nó, thấy Nữu Nữu nghiêng mặt đi, bĩu môi không để ý tới nàng.
Tư Nhu có chút xấu hổ cười cười.
“Thực xin lỗi, Nữu Nữu có chút sợ người lạ, ngươi đừng để ý.” Lý Phỉ nhìn Tư Nhu vẻ mặt có chút xấu hổ bèn nói giải vây.
“Tỷ tỷ, không sao đâu, tiểu hài tử đều là như thế này. Tỷ tỷ, ngươi lần đầu tiên đến Đoạn phủ đi, lần sau ta mang ngươi nơi nơi nhìn xem đi.”
Lý Phỉ nghe xong lời này không bình tĩnh, cái gì kêu lần sau nàng mang mình đi dạo? Một bộ dáng tự cho mình là chủ nhân.
“Ah, ta đã quên tỷ tỷ tương lai sẽ gả đến Đoạn phủ.” Cô nương gọi Tư Nhu kia giống như hiện tại mới phản ứng lại đây, che miệng ngượng ngùng cười.
Lý Phỉ nở nụ cười một chút đáp lại.
“Tỷ tỷ, ngươi và biểu ca quen nhau như thế nào?” Hạ Tư Nhu vẻ mặt tò mò hỏi.
“Hắn đã cứu ta.” Lý Phỉ không muốn nhiều lời với nàng ta về chuyện của bọn họ, tùy tiện ứng phó đáp.
“Thì ra là như vậy à, biểu ca là người thiện tâm, nếu nhìn thấy ai có nguy hiểm, khẳng định sẽ ra tay.” Hạ Tư Nhu giống như giải thích nói.
Lý Phỉ nghe lời của nàng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng toàn bộ yến hội, Hạ Tư Nhu đều ngồi bên cạnh mình.
Hạ Tư Nhu cử chỉ tao nhã, thường thường nói vài câu với lão thái thái, chọc lão thái thái cười mắng nàng, nhưng hai người rất thân mật, Đoạn lão phu nhân vẫn lãnh đạm với mình, không muốn nói với mình cái gì, toàn bộ quá trình là Hạ Tư Nhu sắm vai nhân vật chính.
Lý Phỉ không thèm để ý, nếu không được bà ta yêu thích, ít nhất chớ chọc bà chán ghét là tốt rồi. Lý Phỉ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thường thường gắp cho mình ăn một chút, lại đút cho Nữu Nữu mấy miếng, chuyên tâm làm nền của nàng.
Khi màn đêm buông xuống, yến hội tan đi, Lý Phỉ chuẩn bị rời đi, Hạ Tư Nhu khi cáo biệt nói: “Ta và tỷ tỷ rất hợp duyên, lần sau tỷ tỷ tới nhà ta chơi nha!”
Nhìn Hạ Tư Nhu vô cùng thân thiết, Lý Phỉ không khỏi nhíu mày, mình giống như không hợp ý với nàng ta mà. Lý Phỉ có lệ gật gật đầu, không đặt chuyện này ở trong lòng.
Đang chuẩn bị rời đi, lại bị Đoàn phu nhân gọi lại nói đã khuya, không an toàn, bảo bọn họ ở Đoạn phủ một đêm.
Lý Phỉ thấy Đoàn phu nhân thịnh tình giữ lại, không thể cự tuyệt được đành phải đáp ứng, ở lại trong khách phòng.
Đoàn phu nhân còn tự mình đưa Lý Phỉ đi khách phòng.
Nữu Nữu sớm đã ngủ, Lý Phỉ cẩn thận đặt nó trên giường, sau đó ra buồng ngoài.
Đoàn phu nhân ngồi ở chỗ kia, thấy Lý Phỉ đi ra, ngoắc bảo nàng ngồi ở bên cạnh.
“Lý cô nương, hôm nay thật sự là vất vả ngươi.”
Lý Phỉ vội vàng xua tay, “Không có việc gì, bá mẫu, ta căn bản không vất vả.” Mình căn bản không làm chuyện gì, chỉ là bồi bọn họ nói chuyện phiếm ăn cơm.
Đoàn phu nhân vô cùng thân thiết lôi kéo tay Lý Phỉ nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng gọi ta bá mẫu cái gì, ta biết Dật Sơn đã thỉnh chỉ muốn Thiên Tử tứ hôn, ngươi chính là con dâu Đoạn gia, vậy gọi ta là mẹ đi. Ta không gọi ngươi cô nương cái gì, vậy gọi Phỉ Nhi đi.”
Lý Phỉ thẹn thùng trạng cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng mẹ.
Đoạn phu nhân dường như thực vui mừng, lời nói thấm thía nói với Lý Phỉ nói: “Thiên Tử tứ hôn đó là thiên đại vinh quang, Phỉ Nhi, con cần phải quý trọng nha.”
Lý Phỉ gật gật đầu, nghĩ rằng không bởi vì Thiên Tử tứ hôn mà cảm thấy quý trọng, mà là vì người nọ là Đoạn Dật Sơn, mình nên quý trọng.
“Ai!” Đoàn phu nhân đột nhiên thở dài một hơi nói: “Sơn Nhi đứa nhỏ này từ nhỏ không thân cận với ta, nhưng ta là mẹ nó, là vì tốt cho nó. Phỉ Nhi ngươi về sau cùng với Dật Sơn làm vợ chồng, là thê tử Dật Sơn, cũng là thiếu phu nhân Đoạn phủ, tương lai lại làm chủ mẫu Đoạn phủ, làm một cái đương gia chủ mẫu đầu tiên nên có dung nhân độ lượng.”
Lý Phỉ nghe xong trong lòng trầm xuống, không nói gì, chợt nghe Đoàn phu nhân tiếp tục nói: “Phải biết rằng Đoạn phủ chỉ có Dật Sơn này là nam đinh, con nối dòng đơn bạc, khai chi tán diệp mới là quan trọng nhất, cho nên…”
Lý Phỉ nghe xong tâm trầm tới đáy cốc, trên mặt nàng lại mang theo thẹn thùng cười cúi đầu, ra vẻ nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên nói những lời này.” Lý Phỉ vùi đầu càng thấp, thanh âm cũng nhỏ đi, nhưng lại có thể để Đoàn phu nhân nghe được: “Mẹ, con nhất định sẽ cố gắng, cố gắng vì Đoạn phủ khai chi tán diệp, làm cho mẹ sớm được ôm tôn tử.”
Đoàn phu nhân nghe xong sắc mặt không khỏi cứng đờ, trong lòng nghĩ nàng sao lại không hiểu, nhưng nghe nàng nói như vậy, mình không thể nói không được đi, dù sao nếu nàng sinh ra được, đều là con trai trưởng. Nhưng Đoàn phu nhân lại không cam lòng, một người làm sao sinh được nhiều như vậy, muốn mở rộng Đoạn phủ, Dật Sơn khai chi tán diệp, phải nạp nhiều thiếp thất. Nhưng thấy Lý Phỉ vẻ mặt không hiểu ra, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng mà không thể nói lời thẳng thừng cho nàng hiểu được, ngươi nạp nhiều thiếp thất cho Đoạn Dật Sơn đi. Bọn họ bây giờ còn chưa thành thân, mình đã nói như vậy, chỉ sợ trong lòng hai người đều hận mình. Quên đi, vẫn là về sau rồi nói.
Sau khi Đoàn phu nhân rời đi, Lý Phỉ một mình ngồi ở bên giường.
Hiện tại Dật Sơn đang làm gì? Hôm nay mình chỉ thấy hắn một mặt, là lúc hắn tới đón mình, bởi vì chính mình là nữ quyến, cùng một chỗ với nhóm nữ quyến, không có cơ hội gặp mặt. Hiện tại mình ở khách phòng Đoạn phủ, Đoạn Dật Sơn không thể ban đêm tới gặp được, khẳng định sẽ bị người ta nói ba nói bốn.
Những người đó vốn không thích mình, nếu thực làm như vậy, chỉ sợ càng chán ghét.
Lý Phỉ đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hôm nay Đoàn phu nhân nói những lời này làm sao nàng không rõ, bà ta hy vọng mình có dung nhân độ lượng nạp thiếp cho Đoạn Dật Sơn. Lý Phỉ cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thật đáng buồn. Về chuyện Đoàn phu nhân, Lý Phỉ cũng biết một ít. Đoàn lão gia vốn cũng là có ba vợ bốn nàng hầu, đương nhiên đó là lão phu nhân yêu cầu. Không biết có phải mọi vị mẹ chồng đều có tâm tư như vậy với con dâu hay không.
Lúc đầu Đoàn phu nhân chỉ sinh nữ nhi, cho nên sau đó lão phu nhân an bài bắt đầu nạp thiếp, nhưng Đoàn lão gia không có phúc khí sinh con trai, không có người thiếp thất nào sinh được con, mãi sau này Đoàn phu nhân mang thai sinh con trai, mà không bao lâu sau Đoàn lão gia lâm bệnh qua đời. Cho nên Đoàn gia chỉ có Đoạn Dật Sơn là nam đinh.
Chắc bà ta cũng có cảm thụ phải nạp thiếp cho trượng phu, nhưng lòng người luôn ích kỷ, vì con mình, bà chỉ có thể lựa chọn đi làm người xấu. Cho nên hiện tại lựa chọn đến bức mình.
Lý Phỉ không nói cho Đoàn phu nhân biết Đoạn Dật Sơn nói với mình thế nào. Lý Phỉ cảm thấy không cần phải, nàng chưa từng muốn Đoạn Dật Sơn hứa hẹn không được nạp thiếp. Nàng biết hôn nhân không thể chỉ trông vào hứa hẹn đến duy trì, mà là cần hai người cùng nhau kinh doanh. Kỳ thật Lý Phỉ có thể nói chuyện này cho Đoạn Dật Sơn, cũng hy vọng hắn sẽ đi nói với Đoàn phu nhân không muốn. Đoạn Dật Sơn sẽ đáp ứng. Sau đó Đoàn phu nhân thấy là con mình chủ động yêu cầu như vậy, kết quả có thể là Đoàn phu nhân nghe theo lời con mình, tạm thời không nhắc tới chuyện nạp thiếp này. Nhưng đó chỉ là khả năng thôi, kết quả cũng chỉ là tạm thời.
Đây nhìn như là một hành động thông minh, chính mình không xuất mã, mà là trượng phu xuất mã con, đối phương đi chủ động nói, như vậy có vẻ mình không phải đố phụ: ta là nguyện ý nạp thiếp cho con ngươi, là con ngươi không muốn. Tuy rằng là như thế này, nhưng Đoàn phu nhân sẽ không nghĩ như vậy, bà ta sẽ cho rằng đây là con dâu ở sau lưng giựt giây, đối nghịch với mình. Như vậy quan hệ mẹ chồng nàng dâu chỉ sợ càng cứng ngắc hóa. Như vậy mình tương lai ở chung cùng Đoàn phu nhân sẽ không hòa hợp, mà Đoạn Dật Sơn ở giữa càng khó xử, một mặt là thê tử của mình, một mặt là mẹ mình.
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai gười, nó thậm chí là vấn đề của hai nhà. Lý Phỉ không có xa cầu Đoàn phu nhân, lão phu nhân và thân thích của hắn đều thích mình, chỉ hy vọng có thể ở chung hòa hợp một chút, nếu không hôn nhân của hai người bởi vì quan hệ gia đình mà sinh ra ngăn cách, chuyện này không hề nhỏ so với chuyện nạp thiếp.
Hiện tại Lý Phỉ chỉ có thể giả ngu sung lăng qua một đoạn ngày, dù sao mình còn chưa thành thân với Đoạn Dật Sơn, nói vậy Đoàn phu nhân sẽ không làm chặt. Chỉ có mình sinh hạ đứa nhỏ cho Đoạn Dật Sơn, sự tình sẽ hòa hoãn một chút. Lý Phỉ không có ý trọng nam khinh nữ, bởi vì đó đều là con mình, nhưng hiện tại Lý Phỉ lại muốn sinh một đứa nam hài, như vậy Đoạn Dật Sơn căn dòng độc đinh này mang tới áp lực cho mình sẽ giảm một chút, nếu đến lúc đó sinh nữ nhi, sẽ nghĩ biện pháp khác vậy.
Lý Phỉ cảm thấy đau đầu, hiện tại hai người còn chưa thành thân, vấn đề hôn nhân đã theo nhau mà đến. Đoàn phu nhân muốn mình có thể có dung nhân chi lượng, muốn mình nạp thiếp cho trượng phu, Đoạn lão phu nhân không thích mình, Đoàn gia biểu muội thái độ ái muội không rõ, còn có thân thích xem náo nhiệt, làm cho Lý Phỉ ứng phó không nổi.
Hôn nhân tựa như phần mộ, Lý Phỉ đã bước vào một chân, không có đường lui.
Bình luận truyện