Chương 23: 23: Tắm Ngâm Lá Ngải Cứu
Thịnh Vô Ngung gần như trải qua nguyên một ngày ở trên giường, thỉnh thoảng anh sẽ đọc sách ngoại văn, đôi khi thì nhắm mắt nghe nhạc dưỡng thần.
Khi mưa thu ngoài cửa sổ tạnh, lúc tinh thần tốt, anh sẽ chơi dương cầm một lúc.
Huyên Hiểu Đông đang nhổ cỏ ngoài vườn rau cũng có thể nghe thấy tiếng đàn tinh tinh tang tang như nước chảy, nhưng rất ngắn ngủi, tựa như chỉ đang cố gắng thể hiện mình bình thường.
Bữa trưa và tối Thịnh Vô Ngung cũng không ăn được bao nhiêu, có đo nhiệt độ, vẫn chỉ là sốt nhẹ, nhưng Huyên Hiểu Đông nhận ra được thật ra anh rất khó chịu.
Lúc lấy bữa tối ra đĩa, y nhìn thấy Thịnh Vô Ngung nhắm mắt cau mày, nằm nghiêng trên giường không nhúc nhích, có lẽ cực kỳ mệt mỏi.
Tóc trên trán anh ướt nhẹp, toát nhiều mồ hôi, làn da trắng nhợt gần như trong suốt, có thể nhìn thấy các mạch máu trên da đậm màu hơn.
Hàng mi dài và dày che khuất đôi mắt, hô hấp cực kỳ nhẹ nhàng, cổ tay đặt lên trên, phần xương gầy gò nhô lên, phơi bày dáng vẻ yếu ớt.
Huyên Hiểu Đông cúi đầu gọi anh: "Ngài Thịnh."
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra nhìn y, không đáp lại, có lẽ phản ứng này đã dùng cạn sức lực toàn thân anh.
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng: "Tôi hái lá ngải cứu nấu với nước, để anh ngâm mình tắm nhé? Ở nông thôn chúng tôi, trẻ con phát sốt sẽ tắm bằng lá ngải cứu, anh thử xem sao.
Sẽ rất dễ chịu, có thể hóa giải sự đau nhức cơ bắp.
Cơ thể anh khó chịu không tiện, tôi bế anh qua."
Thịnh Vô Ngung luôn luôn từ chối trợ lý sinh hoạt và trợ lý chăm sóc, với điều kiện kinh tế gia đình anh mà nói, vốn dĩ anh có thể nhận được sự chăm sóc và bảo vệ tốt nhất, nhưng anh từ chối tất cả sự hỗ trợ từ người thân gia đình và trợ lý.
Đúng như Thái Trung Lâm nói vậy, anh khước từ việc phơi bày nhược điểm hai chân không thể đi lại của mình trước mặt bất cứ một ai, anh đều tự hoàn thành tất cả, anh cố gắng chứng minh cho cả thế giới rằng, anh có thể giống như trước khi mình bị bại liệt.
Đúng là anh có thể dựa vào giường hộ lý và xe lăn, cùng với thiết bị tiên tiến trong phòng tắm, tự túc thực hiện được việc xuống giường rửa mặt và tất cả những hành động khác.
Sốt nhẹ khiến anh ra không ít mồ hôi, da thịt nhớp nháp, anh cần nước ấm tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, đồng thời đổi toàn bộ ga nệm trên giường, bỏ vào máy giặt tự động giặt sạch và sấy khô.
Anh có thể tự mình làm, thế nhưng bây giờ anh mệt rồi.
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh nhìn Huyên Hiểu Đông, đôi mắt y trong veo như suối nước, vừa dè dặt vừa lo lắng nhìn anh.
Ánh mắt lo lắng kiểu này là sự thương hại đến từ bạn bè thân thích và người lạ, từ trước đến nay đối với anh mà nói đều là gai, anh căm ghét ánh mắt này.
Thế nhưng lúc này đây, anh lại không hề cảm thấy khó chịu.
Hoàng hôn đã hiện lên ngoài cửa sổ, mưa thu lại bắt đầu rơi, rào rào rào, cả thế giới tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng mưa, núi xa và cây cối đều ướt nhẹp.
Thế gian này tựa như chỉ còn lại anh và người đối diện, không gì có thể giấu giếm.
Sốt nhẹ khiến anh trở nên mềm yếu, giờ phút này anh không muốn làm gì, anh muốn có người chăm sóc, mà ở trước mặt người này, tư thái từ bỏ làm kẻ mạnh mẽ cũng không khiến anh chống cự, bởi vì anh biết có lẽ trong lòng đối phương ngập tràn sự áy náy, từng câu từng chữ dịu dàng đều cẩn thận dồn hết lên người anh, vì y không biết cảm giác chuộc tội ra sao.
Đối phương có thể chăm sóc anh rất tốt, anh biết điều đó, chỉ cần anh đón nhận nó.
Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng mở miệng: "Được."
Huyên Hiểu Đông ra ngoài, không bao lâu sau một tay xách hai thùng nước lớn vào thẳng phòng tắm.
Thịnh Vô Ngung nghe thấy tiếng nước rào rào, sau đó ngửi được mùi lá thoang thoảng mịt mờ trong nhà vệ sinh, khiến những suy nghĩ khó chịu trong lòng anh không khỏi chợt cảm thấy phấn chấn.
Huyên Hiểu Đông đi vào, hỏi anh: "Nước được rồi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Làm phiền cậu rồi." Rồi tự giơ tay cởi áo, da thịt nhợt nhạt lộ ra, thật ra cũng không gầy yếu, dù sao chính anh đã từng có thời gian tập luyện liên tục, nhưng lộ da thịt trước mặt người ngoài, dù ít hay nhiều vẫn khiến thâm tâm anh không thoải mái.
Huyên Hiểu Đông im lặng tiến đến giúp anh cởi quần, sau đó bế anh dậy, cánh tay y thật sự rất rắn rỏi, sự vững chắc khiến Thịnh Vô Ngung tựa trong lồng ngực y hoàn toàn không cảm thấy bất an một chút nào, cả bước đi cũng rất vững vàng——Điều này làm giảm bớt gánh nặng trong lòng anh rất nhiều, từ chối sự trợ giúp của người khác cũng là không muốn gây thêm phiền toái cho họ, nhưng đối phương có kinh nghiệm huấn luyện lâu năm, lực cánh tay kinh người, làm những động tác này quá dễ dàng, cứ như đây chẳng qua chỉ là một việc dễ như ăn kẹo.
Trần truồng trong ngực người ta, còn bị bế qua bế lại như trẻ con vốn là chuyện xấu hố lúng túng, nhưng động tác của đối phương quá nhanh quá vững, anh còn chưa kịp cảm thấy ngại ngùng thì cơ thể đã được ngâm vào màu nước xanh thẫm của lá ngải cứu.
Trên mặt nước nổi lềnh bềnh một ít lá tía tô và lá bạc hà, nước sẫm màu che khuất được da thịt anh, không đến nỗi hiện rõ từng đường nét, điều này khiến anh cảm thấy an tâm và thả lỏng.
Hóa ra đón nhận sự chăm sóc cũng không khiến Thịnh Vô Ngung thấy quẫn bách và xấu hổ đến vậy.
Bồn tắm lớn có phần đai cố định eo để bảo vệ thắt lưng, anh đeo bảo vệ lên eo, hai tay đặt lên hai bên mép bồn, lùi ra sau, đầu cũng thoải mái dựa lên bồn tắm.
Huyên Hiểu Đông nói: "Thêm một ít tía tô và bạc hà nữa, càng thơm càng dễ chịu, tôi giúp anh gội đầu."
Y bê ghế gỗ nhỏ ra ngồi sau bồn tắm, một bàn tay nâng gáy anh lên, tay còn lại vò rối mái tóc anh.
Da đầu Thịnh Vô Ngung tiếp xúc với ngón tay y, lập tức cảm nhận được sự tê dại xộc lên từ lưng, cơ thể anh hơi run, Huyên Hiểu Đông lại không chú ý, chỉ cầm gáo múc nước ấm từ thùng bên cạnh từ từ đổ lên đầu anh, làm ướt sũng mái tóc.
Nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống, thấm đẫm cả mái tóc, cả người Thịnh Vô Ngung cũng thoải mái đến gần như rùng mình.
Huyên Hiểu Đông lấy một thìa dầu gội từ bên cạnh, giúp anh vò tóc, "Là dầu hạt sơn trà tôi tự làm, ông nội tôi nói cái này có thể chống rụng tóc, hơn nữa cũng có tác dụng chữa cảm mạo đau đầu."
Bàn tay y rất lớn, giúp Thịnh Vô Ngung gội đầu, sau khi gội xong thì lại giúp anh múc nước ngải xả sạch sẽ, rồi cầm khăn lông chu đáo lau khô tóc giúp anh.
Thịnh Vô Ngung vẫn luôn nhắm mắt không nói gì, toàn thân ửng hồng, dường như tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra, ngâm mình trong bồn tắm vô cùng thư giãn và thoải mái.
Ngâm khoảng hai mươi phút, Huyên Hiểu Đông xả nước trong bồn tắm, dùng khăn lông to lau khô người cho Thịnh Vô Ngung rồi bế anh về giường, nhanh nhẹn giúp anh thay một bộ áo ngủ sạch sẽ, phủ chăn lên và sấy khô tóc giúp anh, sau đó quay trở lại phòng tắm thu dọn sạch sẽ.
Thật ra phòng tắm có thiết bị tự làm sạch, nhưng Thịnh Vô Ngung ấm áp cả người, mí mắt gần như không mở nổi nữa, nằm lên giường là gần như ngủ ngay tức khắc.
Anh mơ mơ màng màng, hình như Huyên Hiểu Đông còn đi tới đo nhiệt độ giúp anh, nhiệt kế được áp lên trán anh.
Một tiếng "tích" vang lên khiến anh tỉnh táo ra đôi chút, nhưng cơn buồn ngủ lại nhanh chóng dâng lên lần nữa, mùi thơm ngát của lá ngải cứu dịu dàng ôm lấy anh, khiến anh khoan khoái chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Thịnh Vô Ngung đã tỉnh, mở mắt ra thấy bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, chim non nhảy nhót trên tàng cây.
Cả người anh dễ chịu, có lẽ đã hết sốt rồi——Chẳng những vậy, anh cảm thấy bây giờ mình dồi dào tinh lực, từ trước đến nay chưa từng thoải mái như vậy.
Cửa phòng bị gõ nhẹ, bỗng nhiên anh nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên đối phương hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn đẩy cửa vào.
Huyên Hiểu Đông sang đây xem thấy anh vẫn nhắm mắt thì sờ tay lên trán anh, lòng bàn tay còn vương mùi cỏ cây, sáng nay y lại đi hái lá ngải cứu sao?
Đúng là sáng sớm Huyên Hiểu Đông đã lên núi hái một sọt lá ngải cứu về rửa sạch để dự trữ sẵn.
Y tới kiểm tra, cảm giác trán Thịnh Vô Ngung đã hạ sốt, giúp anh dém chăn lại rồi nhét tay anh vào trong chăn, đi qua kéo lại rèm cửa sổ đã mở tự động, phòng ngủ lại chìm vào bóng tối lần nữa.
Như vậy có lẽ sẽ khiến Thịnh Vô Ngung ngủ ngon hơn.
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi rồi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại, đi làm bữa sáng——Chỉ là trong không khí tươi mát của mưa thu, vẫn còn thoang thoảng hương hoa.
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra trong bóng tối, quay đầu nhìn tủ thấp, quả nhiên nơi đó đổi thành hoa dành dành.
Anh không nhịn được cười, cảm giác được người ta quan tâm và chăm sóc...!cũng không tệ lắm.
______________________
Bình luận trên Tấn Giang:
"Cái gì? Tôi thật sự muốn đảo CP...!woo woo (crazy talk.jpg)"
"Quay lại văn án để xác nhận lại công.".
Bình luận truyện