Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 65
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần mái của biệt thự được lát bằng sàn gỗ chắc chắn, đồng thời xây một bể bơi lộ thiên một nửa bằng gỗ, một nửa bằng pha lê màu xanh da trời. Ánh sáng phản chiếu từ mặt nước dập dờn theo, hai người cứ như đang đứng trong làn nước, mát lạnh vô cùng.
Huyên Hiểu Đông rời khỏi thành bể, chân trần giẫm lên sàn gỗ, khom lưng mở vòi hoa sen xả nước, cảm giác được gió lạnh thấm đẫm hương hoa xuân thiên nhiên đang lướt qua da thịt mình, làm tăng thêm cảm giác lạ lẫm.
Dù sao biệt thự này chỉ có hai tầng mà thôi, ngay cả khi tầng nào cũng rất cao, xung quanh cũng không có tòa nhà nào cao hơn thì y vẫn có cảm giác bị người ta nhìn thấy——Nếu như từ góc nhìn của một tay bắn tỉa mà nói… Y vô thức nhìn về phía ngọn núi phía sau biệt thự, nhớ đến phương hướng trong kế hoạch vừa thảo luận, ngọn núi đã được vây lại bảo vệ bằng hệ thống tia hồng ngoại và sóng âm, không có sơ hở nào.
Tổng thể mà nói, trang viên này đã được bố trí phòng vệ rất kỹ lưỡng.
Y quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung cũng đang cởi quần áo, tới đỡ anh từ từ đi qua, bế anh vào bồn tắm rồi giúp anh đeo đai bảo vệ thắt lưng vào.
Sau đó bản thân y cũng ngồi xuống, vốn dĩ bể rất rộng, hai người cùng vào ngồi, chân dài dán vào nhau, dường như lại có cảm giác chật chội.
Thịnh Vô Ngung hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác đắm mình trong làn nước ấm áp. Bên dưới có vài máy sục nước ùng ục ùng ục khiến sóng nước mát-xa không ngừng tràn lên, thư giãn da thịt toàn thân.
Huyên Hiểu Đông nhìn hai chân Thịnh Vô Ngung bị sóng cuộn cứ lơ lửng tự nhiên trong nước, hỏi: “Bây giờ chân anh có cảm giác thế nào?”
Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại, nói: “Cũng ổn, giống như bị thứ gì đó ngăn cách vậy, hơi giống bị tiêm thuốc tê, cứ tê tê, nhưng cũng không thể nói là không có cảm giác gì.”
Huyên Hiểu Đông hỏi: “Có sữa đậu nành lạnh, nước bưởi mật ong, còn có cả sữa chua, nước táo, nước dâu anh đào, nước quýt, anh uống loại nào?”
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra buồn cười nói: “Sữa chua và nước hoa quả đều có thể hiểu được, nhưng sữa đậu nành lạnh với nước bưởi mật ong là từ đâu ra vậy?”
Huyên Hiểu Đông nói: “… Sau bữa tối em có ngâm đậu, ban đầu định để anh uống vào sáng sớm, dạ dày anh không tốt, bây giờ sữa bò cũng không được uống nhiều đâu, sữa đậu nành dinh dưỡng sẽ tốt hơn một chút. Siro mật ong cùi bưởi là em làm sẵn mang tới, ban nãy pha với một ly nước lạnh, nếu anh không uống thì em sẽ uống.”
Thịnh Vô Ngung nhìn y, “Tôi muốn uống cùng em.”
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, bỗng nhiên kịp phản ứng theo, cầm ly thủy tinh đẫm giọt nước trên thành ly qua nhấp môi, sau đó tới gần hôn Thịnh Vô Ngung.
Nụ hôn này đượm vị chua chua ngọt ngọt của bưởi, bọt khí ùng ục ùng ục vỡ ra từ trong nước, đập lên da thịt có hơi ngứa ngáy. Sóng nước ấm áp dập dờn, tinh dầu tắm ngâm hương cam quýt mộc hương(*) thơm nức mũi bốc lên theo hơi nước nóng.
(*)
Mà phía trên cao là bầu trời đêm xuân nơi đất khách quê người, gió xuân thổi qua, bỗng nhiên có hạt mưa nhỏ lạnh lẽo rơi xuống rồi dần dần dày đặc hơn.
Hai người ôm hôn một lúc lâu, chóp mũi cả hai gần như đè lên nhau, họ ở trong nước nhìn nhau chốc lát, bỗng nhiên bật cười. Huyên Hiểu Đông khẽ giọng nói: “Trời mưa rồi.”
Cả cơ thể ấm áp của Thịnh Vô Ngung được Huyên Hiểu Đông giam vào lồng ngực, anh tựa lên thành bồn tắm, hết sức mãn nguyện, “Ừm, có một năm tôi từng đi ngâm suối nước nóng vào đợt Đại tuyết(*), thật sự rất tuyệt. Lúc nào chúng ta lựa hôm mưa xối xả đi tắm trên này, nhất định cũng sẽ rất sảng khoái.”
(*)
Huyên Hiểu Đông nghĩ rồi nói: “Em từng gặp phải cơn mưa như trút nước lúc đang bơi dưới sông.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cảm giác thế nào?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Cũng không tuyệt lắm đâu, hạt mưa vừa nặng vừa dày đập xuống suýt không thở nổi cơ, nhất là bất cứ lúc nào cũng có thể bị đất đá trôi từ thượng nguồn ập xuống bên dưới. Lúc đó em lên bờ chưa được một phút mà đất đá đục ngầu đã lao ầm ầm xuống từ thượng nguồn, suýt chút nữa em chết dưới sông.” Khi ấy Nghiêm Duệ Phong ở trên bờ, mặt mũi lẫn giọng nói đều nghiêm khắc lớn tiếng gọi y lập tức lên bờ, y cũng không nhận thức được nguy cơ nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, cố gắng bơi lên bờ.
Trong màn mưa mênh mông xối xả, Nghiêm Duệ Phong kéo y chạy lên vị trí cao, vừa mới rời khỏi nơi đó được một lúc thì một dòng nước lũ màu vàng đất hung mãnh ôm theo giông tố vọt xuống, nhanh chóng lấp mất bờ sông trước đó còn ở đây.
Thịnh Vô Ngung kinh ngạc, “Ở đâu mà có con sông dữ dội như thế?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Là rừng rậm Asan.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đấy là rừng nguyên sinh, sao em lại đến nơi đó? Huấn luyện sinh tồn ngoài trời à? Hay là chấp hành nhiệm vụ?”
Huyên Hiểu Đông có phần hoài niệm, “Huấn luyện.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Vậy khi trời mưa em đang làm gì dưới sông vậy?”
Huyên Hiểu Đông cười tinh nghịch, “Em đang bắt cá dở thì trời mưa, dã ngoại sinh tồn không có đồ ăn đâu. Kỹ năng bơi của em giỏi nên xuống bắt cá cho đồng đội. Anh nhớ cá sơn động em từng bắt cho anh không? Em là cao thủ bắt cá đó.”
Rõ ràng Nghiêm Duệ Phong là một đội trưởng nghiêm khắc, tất cả các hạng mục huấn luyện hắn đều thực hiện rất hoàn hảo. Chỉ có đúng một việc, đó là cho dù hắn có gắng gượng ăn thịt rắn hoặc thịt ếch thế nào đi chăng nữa thì chẳng mấy chốc lại nôn ra hết. Dù y từng giấu hắn băm nát hết thịt ra rồi làm thịt viên nấu canh thịt, hắn vẫn có thể phát hiện ra chuẩn xác bên trong có thịt rắn hoặc thịt ếch, sau đó lại nôn ra toàn bộ.
Nghiêm Duệ Phong không phải người lập dị, thế nhưng cơ thể hắn không phối hợp với ý chí sắt thép đó. Loại thịt dễ tìm thấy nhất trong rừng rậm luôn là hai loài này, còn dã thú trong rừng nguyên sinh thì bọn họ không dám trêu chọc bừa bãi, không cẩn thận lại biến bản thân thành con mồi. Vậy nên hắn quyết định ăn chay, vẫn luôn là Hiểu Đông nghĩ biện pháp làm thịt chuột và cá cho hắn nên mới duy trì được thể lực.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Lần đầu tiên đến nông trường, em nấu cho tôi canh dê cá, hẳn là rất tốn công sức, nhưng lúc ấy tôi vừa trải qua trị liệu nên ăn gì cũng không vào, chắc hôm đó em thất vọng lắm phải không?”
Huyên Hiểu Đông: “Đúng đó, Chử Nhược Chuyết rất nhạy cảm với mùi vị, em đoán chắc là lúc ấy anh đang uống thuốc gì làm ảnh hưởng tới nụ vị giác và dạ dày. Thật ra với tình hình hôm ấy nếu em làm một vài món ăn nặng vị thì chắc anh sẽ khen ngon, nhưng nó không tốt cho cơ thể.”
Hạt mưa càng ngày càng dày, rơi tí tách đập lên mặt nước, Huyên Hiểu Đông xòe bàn tay ra đón mưa bụi, lẩm bẩm: “Mưa xuân quý như dầu(*), phải tranh thủ thời gian gieo giống, sáng mai em dậy sớm một chút…”
(*)
Thịnh Vô Ngung vòng cánh tay ôm chặt lấy y, “Tôi cũng thấy thế, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, nên gieo giống.” Nói xong anh mỉm cười hôn y.
Thịnh Vô Ngung luôn kín đáo uyển chuyển, tác phong nhẹ nhàng, bỗng nhiên ý định nóng lòng dứt khoát như vậy chợt lóe lên, ấy vậy mà Huyên Hiểu Đông lại hơi sửng sốt chưa kịp định hình, hai người lại thở hồng hộc hôn nhau.
Đêm xuân man mát, nhưng hai người họ đều nóng như lửa. Huyên Hiểu Đông bế Thịnh Vô Ngung đứng dậy bước ra khỏi bồn, vững vàng đi xuyên qua hành lang sân thượng, xuống cầu thang về phòng ngủ. Nước mưa cứ nhỏ giọt ướt sườn sượt theo từng bước đi.
Bọn họ trải qua đêm xuân mỹ mãn vào ngày đầu tiên tới trang viên Gió Hát.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, quả nhiên Huyên Hiểu Đông dậy rất sớm, hẳn là vì nơi này còn lạ lẫm. Nhưng Thịnh Vô Ngung vẫn còn ngủ rất say, y khẽ sờ lên vầng trán anh, nhiệt độ bình thường, sau đó xuống giường thay quần áo rồi xuống tầng.
Quản gia Bố Lôi đã chờ ở dưới tầng, nhìn thấy y xuống, ông cung kính khom lưng, “Huyên tiên sinh, bữa sáng có trứng cá tầm muối kết hợp với bánh mỳ vụn dừa nướng sữa chua, bánh tart trứng mặn, bánh quy nướng, ngoài ra còn có bít tết bò măng tây và cháo hải sản. Xin hỏi bây giờ ngài có muốn dùng bữa sáng luôn không ạ?”
(*)
Người quản gia này nói tiếng Hiên Viên vô cùng lưu loát, Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên gật đầu, “Lấy giúp tôi một ổ bánh mỳ và một hộp sữa bò là được, tôi ra ngoài trang viên đi dạo, còn bữa sáng thì đợi ngài Thịnh rời giường rồi dùng cũng được.”
Bố Lôi vội vàng nói: “Đợi chút, có cần chúng tôi sắp xếp tài xế và xe điện không?”
Huyên Hiểu Đông sốt ruột, y nghĩ trang viên này rộng như vậy, bản thân mình cứ đi trước một vòng xem sao. Nhưng sức khỏe Thịnh Vô Ngung không tốt, đợi lát nữa cùng anh từ từ đi thêm một vòng cũng được, bèn lắc đầu nói: “Không cần, có xe mô-tô không? Có thì để tôi tự lái cũng được.”
Bố Lôi cười nói: “Trước đó ngài Thịnh đã dặn dò phải chuẩn bị một chiếc xe mô-tô, hóa ra là chuẩn bị cho Huyên tiên sinh. Tôi sẽ bảo người lái tới ngay, xin ngài cứ dùng qua bữa sáng đi.”
Huyên Hiểu Đông nghĩ thấy cũng hợp lý, bèn ngồi vào bàn ăn, cầm miếng bánh mỳ sữa chua cuộn với trứng cá muối nhét vào trong miệng, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị chua của sữa chua, vị tươi mặn của trứng cá muối cùng vị ngọt nhẹ của bánh mỳ hòa quyện rất vừa miệng với nhau, đúng là món ngon.
Y ăn vội để ra ngoài, ăn xong vài miếng bánh mỳ thì lại ăn thêm một bát cháo hải sản nữa, nghe thấy tiếng xe mô-tô vọng vào từ bên ngoài hiên thì biết xe đã đến, tiện tay nhặt thêm một chiếc bánh tart trứng nhét vào miệng, ăn xong lau miệng bằng khăn rồi đứng dậy nhấc chân đi.
Y chân dài, đi vài bước đã ra đến ngoài cửa, sải bước tới xe mô-tô, phi ra nhanh như chớp.
Mưa xuân rơi suốt một đêm, không khí ẩm ướt và tươi mát, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa tiếp. Màu cỏ xung quanh nhạt như khói, mây trên trời cũng đậm màu, lá cây ven đường đều là lá mới, xanh non tươi tắn, trông sạch sẽ sáng láng vì vừa được nước mưa gột rửa.
Huyên Hiểu Đông luôn thấy gần gũi với thiên nhiên, lái xe mô-tô trên đường nhanh như chớp, khiến gió nhẹ sà vào lồng ngực, quả thực cảm giác rất đã đời. Y nhanh chóng đi hết một vòng xung quanh rừng ô liu và rừng sung ngọt, dừng lại để quan sát kỹ tình trạng đất đai, xem tình hình của từng khu rừng, lại nhìn thấy một ruộng bí đỏ nên xoay người đi xuống, quyết định hái một quả bí non rồi buộc vào yên sau, sau đó di chuyển ra ngọn núi phía sau.
Núi non dạt dào sức sống, cả không gian khoác lên mình lớp vỏ xanh um, bờ cỏ bên hồ còn xanh rì mơn mởn hơn, y nhìn thấy mặt hồ tựa như gương, bên trong loáng thoáng thấy có cá, mép nước có một đàn vịt bơi, có lẽ được nuôi ở trang viên. Huyên Hiểu Đông thong thả đi tới mép hồ, bụi cỏ hẹp dài lướt qua cọ nhẹ lên cẳng chân y, hương cỏ thơm khắp nơi. Bỗng nhiên y dừng lại, mép nước có mọc một bụi hoa bách hợp dại rất lớn, tất cả đều nở hoa, những đóa hoa màu trắng sữa lẳng lặng khoe mình trong gió, phong thái thướt tha duyên dáng, mùi hương tập kích khứu giác người ta.
Thịnh Vô Ngung nhất định sẽ thích, Huyên Hiểu Đông mỉm cười. Y tiến đến hái vài cành bách hợp tươi tắn cầm trong tay, quay lại xe mô-tô cắm vào quả bí đỏ, về nhà chính. Không biết Thịnh Vô Ngung đã rời giường chưa, anh còn chưa dậy thì y sẽ nhét hoa bách hợp này vào giường của mỹ nhân ngư.
Thịnh Vô Ngung đã dậy, hôm nay lại đến ngày anh phải châm cứu, anh chỉ uống qua loa ít sữa bò rồi mời La Yến tới châm cứu giúp mình.
La Yến cầm cây kim mảnh châm cứu cho anh, Thịnh Vô Ngung thấy cô rõ ràng sở hữu gương mặt non nớt ngọt ngào nhưng thủ pháp châm cứu lại hết sức thành thạo, cười tán gẫu với cô, “Cô học y rất nhiều năm rồi sao? Học lên tiến sĩ thì hẳn là phải học rất nhiều năm rồi.”
La Yến châm hết kim xong, cười nói: “Nhảy lớp đấy, tôi là thiên tài mà.” Cô vô cùng tự hào ưỡn ngực, Thịnh Vô Ngung gật đầu cười nói: “Đúng là thiên tài.”
La Yến quan sát màu sắc và độ hồng hào trên hai chân của Thịnh Vô Ngung, không có gì bất thường, chỉ cần đợi đến giờ là được, bèn đứng thẳng người dậy, “Ổn rồi, anh đợi thêm mười phút nữa nhé.” Cô đứng bên cửa sổ trước phòng khách nhìn ra ngoài, thấy một con suối uốn lượn thì hơi ngỡ ngàng, “Hóa ra phong cảnh nơi này đẹp thế cơ, ngọn núi phía sau có cả suối chảy xuống, mùa xuân đến rồi, đẹp quá.”
Thịnh Vô Ngung dựa lên đệm mềm sau lưng, vừa cầm màn hình điện tử lướt xem tình hình dự án, vừa thuận miệng nói: “Đúng rồi, phía trên có hồ nước, bình thường được tu sửa để dẫn nước xuống tưới ruộng bí đỏ, nước mưa dồi dào thế này nên chắc tràn xuống đây, dòng suối tương đối nhiều nước, mọi người cũng có thể đi dạo xem sao.”
La Yến thuận miệng nói: “Mấy ngày gần đây có mưa, đi suối vẫn phải cẩn thận, đôi khi rất có thể trên ngọn núi này có đất đá trôi xuống… Trang viên ở đây vẫn nên có phòng hộ.”
Thịnh Vô Ngung vốn đang định cầm bút điện tử ghi chép, bỗng nhiên anh khựng lại, nhìn sang La Yến. Cô gái trẻ này đang mắt sáng như sao ngắm phong cảnh bên ngoài, vóc dáng cô mảnh mai, bờ lưng thẳng tắp, bàn tay với những ngón tay trắng ngần vừa cầm kim ban nãy cũng có vết chai của súng. Anh không nghi ngờ chút nào, thoạt nhìn cô gái này có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng thật ra cô giống Nghiêm Duệ Phong, chắc hẳn đã trải qua huấn luyện gian khổ toàn diện, đối chiến với một người đàn ông trưởng thành chưa qua huấn luyện không thành vấn đề.
Ngữ điệu của anh dường như mang theo chút hứng thú, hỏi: “Tôi không biết những kiến thức then chốt của sinh tồn dã ngoại, bác sĩ La từng gặp rồi sao?”
La Yến cười nói: “Đúng vậy, trước đây tôi bọn tôi từng tận mắt thấy một lần ở rừng rậm Asan, đáng sợ lắm, chỉ vài phút thôi mà bờ sông nơi chúng tôi vừa đứng đã bị nhấn chìm. May mà lúc đó đội trưởng phản ứng nhanh, bảo chúng tôi kịp thời rút lui…”
Thịnh Vô Ngung siết chặt bút, giọng điệu hết sức tự nhiên, “Đội trưởng… chính là đội trưởng Nghiêm sao?”
La Yến nói: “Đúng vậy, tôi đã đi theo đội trưởng rất nhiều năm rồi.”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Phần mái của biệt thự được lát bằng sàn gỗ chắc chắn, đồng thời xây một bể bơi lộ thiên một nửa bằng gỗ, một nửa bằng pha lê màu xanh da trời. Ánh sáng phản chiếu từ mặt nước dập dờn theo, hai người cứ như đang đứng trong làn nước, mát lạnh vô cùng.
Huyên Hiểu Đông rời khỏi thành bể, chân trần giẫm lên sàn gỗ, khom lưng mở vòi hoa sen xả nước, cảm giác được gió lạnh thấm đẫm hương hoa xuân thiên nhiên đang lướt qua da thịt mình, làm tăng thêm cảm giác lạ lẫm.
Dù sao biệt thự này chỉ có hai tầng mà thôi, ngay cả khi tầng nào cũng rất cao, xung quanh cũng không có tòa nhà nào cao hơn thì y vẫn có cảm giác bị người ta nhìn thấy——Nếu như từ góc nhìn của một tay bắn tỉa mà nói… Y vô thức nhìn về phía ngọn núi phía sau biệt thự, nhớ đến phương hướng trong kế hoạch vừa thảo luận, ngọn núi đã được vây lại bảo vệ bằng hệ thống tia hồng ngoại và sóng âm, không có sơ hở nào.
Tổng thể mà nói, trang viên này đã được bố trí phòng vệ rất kỹ lưỡng.
Y quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung cũng đang cởi quần áo, tới đỡ anh từ từ đi qua, bế anh vào bồn tắm rồi giúp anh đeo đai bảo vệ thắt lưng vào.
Sau đó bản thân y cũng ngồi xuống, vốn dĩ bể rất rộng, hai người cùng vào ngồi, chân dài dán vào nhau, dường như lại có cảm giác chật chội.
Thịnh Vô Ngung hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác đắm mình trong làn nước ấm áp. Bên dưới có vài máy sục nước ùng ục ùng ục khiến sóng nước mát-xa không ngừng tràn lên, thư giãn da thịt toàn thân.
Huyên Hiểu Đông nhìn hai chân Thịnh Vô Ngung bị sóng cuộn cứ lơ lửng tự nhiên trong nước, hỏi: “Bây giờ chân anh có cảm giác thế nào?”
Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại, nói: “Cũng ổn, giống như bị thứ gì đó ngăn cách vậy, hơi giống bị tiêm thuốc tê, cứ tê tê, nhưng cũng không thể nói là không có cảm giác gì.”
Huyên Hiểu Đông hỏi: “Có sữa đậu nành lạnh, nước bưởi mật ong, còn có cả sữa chua, nước táo, nước dâu anh đào, nước quýt, anh uống loại nào?”
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra buồn cười nói: “Sữa chua và nước hoa quả đều có thể hiểu được, nhưng sữa đậu nành lạnh với nước bưởi mật ong là từ đâu ra vậy?”
Huyên Hiểu Đông nói: “… Sau bữa tối em có ngâm đậu, ban đầu định để anh uống vào sáng sớm, dạ dày anh không tốt, bây giờ sữa bò cũng không được uống nhiều đâu, sữa đậu nành dinh dưỡng sẽ tốt hơn một chút. Siro mật ong cùi bưởi là em làm sẵn mang tới, ban nãy pha với một ly nước lạnh, nếu anh không uống thì em sẽ uống.”
Thịnh Vô Ngung nhìn y, “Tôi muốn uống cùng em.”
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, bỗng nhiên kịp phản ứng theo, cầm ly thủy tinh đẫm giọt nước trên thành ly qua nhấp môi, sau đó tới gần hôn Thịnh Vô Ngung.
Nụ hôn này đượm vị chua chua ngọt ngọt của bưởi, bọt khí ùng ục ùng ục vỡ ra từ trong nước, đập lên da thịt có hơi ngứa ngáy. Sóng nước ấm áp dập dờn, tinh dầu tắm ngâm hương cam quýt mộc hương(*) thơm nức mũi bốc lên theo hơi nước nóng.
(*)
Mà phía trên cao là bầu trời đêm xuân nơi đất khách quê người, gió xuân thổi qua, bỗng nhiên có hạt mưa nhỏ lạnh lẽo rơi xuống rồi dần dần dày đặc hơn.
Hai người ôm hôn một lúc lâu, chóp mũi cả hai gần như đè lên nhau, họ ở trong nước nhìn nhau chốc lát, bỗng nhiên bật cười. Huyên Hiểu Đông khẽ giọng nói: “Trời mưa rồi.”
Cả cơ thể ấm áp của Thịnh Vô Ngung được Huyên Hiểu Đông giam vào lồng ngực, anh tựa lên thành bồn tắm, hết sức mãn nguyện, “Ừm, có một năm tôi từng đi ngâm suối nước nóng vào đợt Đại tuyết(*), thật sự rất tuyệt. Lúc nào chúng ta lựa hôm mưa xối xả đi tắm trên này, nhất định cũng sẽ rất sảng khoái.”
(*)
Huyên Hiểu Đông nghĩ rồi nói: “Em từng gặp phải cơn mưa như trút nước lúc đang bơi dưới sông.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cảm giác thế nào?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Cũng không tuyệt lắm đâu, hạt mưa vừa nặng vừa dày đập xuống suýt không thở nổi cơ, nhất là bất cứ lúc nào cũng có thể bị đất đá trôi từ thượng nguồn ập xuống bên dưới. Lúc đó em lên bờ chưa được một phút mà đất đá đục ngầu đã lao ầm ầm xuống từ thượng nguồn, suýt chút nữa em chết dưới sông.” Khi ấy Nghiêm Duệ Phong ở trên bờ, mặt mũi lẫn giọng nói đều nghiêm khắc lớn tiếng gọi y lập tức lên bờ, y cũng không nhận thức được nguy cơ nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, cố gắng bơi lên bờ.
Trong màn mưa mênh mông xối xả, Nghiêm Duệ Phong kéo y chạy lên vị trí cao, vừa mới rời khỏi nơi đó được một lúc thì một dòng nước lũ màu vàng đất hung mãnh ôm theo giông tố vọt xuống, nhanh chóng lấp mất bờ sông trước đó còn ở đây.
Thịnh Vô Ngung kinh ngạc, “Ở đâu mà có con sông dữ dội như thế?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Là rừng rậm Asan.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Đấy là rừng nguyên sinh, sao em lại đến nơi đó? Huấn luyện sinh tồn ngoài trời à? Hay là chấp hành nhiệm vụ?”
Huyên Hiểu Đông có phần hoài niệm, “Huấn luyện.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Vậy khi trời mưa em đang làm gì dưới sông vậy?”
Huyên Hiểu Đông cười tinh nghịch, “Em đang bắt cá dở thì trời mưa, dã ngoại sinh tồn không có đồ ăn đâu. Kỹ năng bơi của em giỏi nên xuống bắt cá cho đồng đội. Anh nhớ cá sơn động em từng bắt cho anh không? Em là cao thủ bắt cá đó.”
Rõ ràng Nghiêm Duệ Phong là một đội trưởng nghiêm khắc, tất cả các hạng mục huấn luyện hắn đều thực hiện rất hoàn hảo. Chỉ có đúng một việc, đó là cho dù hắn có gắng gượng ăn thịt rắn hoặc thịt ếch thế nào đi chăng nữa thì chẳng mấy chốc lại nôn ra hết. Dù y từng giấu hắn băm nát hết thịt ra rồi làm thịt viên nấu canh thịt, hắn vẫn có thể phát hiện ra chuẩn xác bên trong có thịt rắn hoặc thịt ếch, sau đó lại nôn ra toàn bộ.
Nghiêm Duệ Phong không phải người lập dị, thế nhưng cơ thể hắn không phối hợp với ý chí sắt thép đó. Loại thịt dễ tìm thấy nhất trong rừng rậm luôn là hai loài này, còn dã thú trong rừng nguyên sinh thì bọn họ không dám trêu chọc bừa bãi, không cẩn thận lại biến bản thân thành con mồi. Vậy nên hắn quyết định ăn chay, vẫn luôn là Hiểu Đông nghĩ biện pháp làm thịt chuột và cá cho hắn nên mới duy trì được thể lực.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Lần đầu tiên đến nông trường, em nấu cho tôi canh dê cá, hẳn là rất tốn công sức, nhưng lúc ấy tôi vừa trải qua trị liệu nên ăn gì cũng không vào, chắc hôm đó em thất vọng lắm phải không?”
Huyên Hiểu Đông: “Đúng đó, Chử Nhược Chuyết rất nhạy cảm với mùi vị, em đoán chắc là lúc ấy anh đang uống thuốc gì làm ảnh hưởng tới nụ vị giác và dạ dày. Thật ra với tình hình hôm ấy nếu em làm một vài món ăn nặng vị thì chắc anh sẽ khen ngon, nhưng nó không tốt cho cơ thể.”
Hạt mưa càng ngày càng dày, rơi tí tách đập lên mặt nước, Huyên Hiểu Đông xòe bàn tay ra đón mưa bụi, lẩm bẩm: “Mưa xuân quý như dầu(*), phải tranh thủ thời gian gieo giống, sáng mai em dậy sớm một chút…”
(*)
Thịnh Vô Ngung vòng cánh tay ôm chặt lấy y, “Tôi cũng thấy thế, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, nên gieo giống.” Nói xong anh mỉm cười hôn y.
Thịnh Vô Ngung luôn kín đáo uyển chuyển, tác phong nhẹ nhàng, bỗng nhiên ý định nóng lòng dứt khoát như vậy chợt lóe lên, ấy vậy mà Huyên Hiểu Đông lại hơi sửng sốt chưa kịp định hình, hai người lại thở hồng hộc hôn nhau.
Đêm xuân man mát, nhưng hai người họ đều nóng như lửa. Huyên Hiểu Đông bế Thịnh Vô Ngung đứng dậy bước ra khỏi bồn, vững vàng đi xuyên qua hành lang sân thượng, xuống cầu thang về phòng ngủ. Nước mưa cứ nhỏ giọt ướt sườn sượt theo từng bước đi.
Bọn họ trải qua đêm xuân mỹ mãn vào ngày đầu tiên tới trang viên Gió Hát.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, quả nhiên Huyên Hiểu Đông dậy rất sớm, hẳn là vì nơi này còn lạ lẫm. Nhưng Thịnh Vô Ngung vẫn còn ngủ rất say, y khẽ sờ lên vầng trán anh, nhiệt độ bình thường, sau đó xuống giường thay quần áo rồi xuống tầng.
Quản gia Bố Lôi đã chờ ở dưới tầng, nhìn thấy y xuống, ông cung kính khom lưng, “Huyên tiên sinh, bữa sáng có trứng cá tầm muối kết hợp với bánh mỳ vụn dừa nướng sữa chua, bánh tart trứng mặn, bánh quy nướng, ngoài ra còn có bít tết bò măng tây và cháo hải sản. Xin hỏi bây giờ ngài có muốn dùng bữa sáng luôn không ạ?”
(*)
Người quản gia này nói tiếng Hiên Viên vô cùng lưu loát, Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên gật đầu, “Lấy giúp tôi một ổ bánh mỳ và một hộp sữa bò là được, tôi ra ngoài trang viên đi dạo, còn bữa sáng thì đợi ngài Thịnh rời giường rồi dùng cũng được.”
Bố Lôi vội vàng nói: “Đợi chút, có cần chúng tôi sắp xếp tài xế và xe điện không?”
Huyên Hiểu Đông sốt ruột, y nghĩ trang viên này rộng như vậy, bản thân mình cứ đi trước một vòng xem sao. Nhưng sức khỏe Thịnh Vô Ngung không tốt, đợi lát nữa cùng anh từ từ đi thêm một vòng cũng được, bèn lắc đầu nói: “Không cần, có xe mô-tô không? Có thì để tôi tự lái cũng được.”
Bố Lôi cười nói: “Trước đó ngài Thịnh đã dặn dò phải chuẩn bị một chiếc xe mô-tô, hóa ra là chuẩn bị cho Huyên tiên sinh. Tôi sẽ bảo người lái tới ngay, xin ngài cứ dùng qua bữa sáng đi.”
Huyên Hiểu Đông nghĩ thấy cũng hợp lý, bèn ngồi vào bàn ăn, cầm miếng bánh mỳ sữa chua cuộn với trứng cá muối nhét vào trong miệng, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị chua của sữa chua, vị tươi mặn của trứng cá muối cùng vị ngọt nhẹ của bánh mỳ hòa quyện rất vừa miệng với nhau, đúng là món ngon.
Y ăn vội để ra ngoài, ăn xong vài miếng bánh mỳ thì lại ăn thêm một bát cháo hải sản nữa, nghe thấy tiếng xe mô-tô vọng vào từ bên ngoài hiên thì biết xe đã đến, tiện tay nhặt thêm một chiếc bánh tart trứng nhét vào miệng, ăn xong lau miệng bằng khăn rồi đứng dậy nhấc chân đi.
Y chân dài, đi vài bước đã ra đến ngoài cửa, sải bước tới xe mô-tô, phi ra nhanh như chớp.
Mưa xuân rơi suốt một đêm, không khí ẩm ướt và tươi mát, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa tiếp. Màu cỏ xung quanh nhạt như khói, mây trên trời cũng đậm màu, lá cây ven đường đều là lá mới, xanh non tươi tắn, trông sạch sẽ sáng láng vì vừa được nước mưa gột rửa.
Huyên Hiểu Đông luôn thấy gần gũi với thiên nhiên, lái xe mô-tô trên đường nhanh như chớp, khiến gió nhẹ sà vào lồng ngực, quả thực cảm giác rất đã đời. Y nhanh chóng đi hết một vòng xung quanh rừng ô liu và rừng sung ngọt, dừng lại để quan sát kỹ tình trạng đất đai, xem tình hình của từng khu rừng, lại nhìn thấy một ruộng bí đỏ nên xoay người đi xuống, quyết định hái một quả bí non rồi buộc vào yên sau, sau đó di chuyển ra ngọn núi phía sau.
Núi non dạt dào sức sống, cả không gian khoác lên mình lớp vỏ xanh um, bờ cỏ bên hồ còn xanh rì mơn mởn hơn, y nhìn thấy mặt hồ tựa như gương, bên trong loáng thoáng thấy có cá, mép nước có một đàn vịt bơi, có lẽ được nuôi ở trang viên. Huyên Hiểu Đông thong thả đi tới mép hồ, bụi cỏ hẹp dài lướt qua cọ nhẹ lên cẳng chân y, hương cỏ thơm khắp nơi. Bỗng nhiên y dừng lại, mép nước có mọc một bụi hoa bách hợp dại rất lớn, tất cả đều nở hoa, những đóa hoa màu trắng sữa lẳng lặng khoe mình trong gió, phong thái thướt tha duyên dáng, mùi hương tập kích khứu giác người ta.
Thịnh Vô Ngung nhất định sẽ thích, Huyên Hiểu Đông mỉm cười. Y tiến đến hái vài cành bách hợp tươi tắn cầm trong tay, quay lại xe mô-tô cắm vào quả bí đỏ, về nhà chính. Không biết Thịnh Vô Ngung đã rời giường chưa, anh còn chưa dậy thì y sẽ nhét hoa bách hợp này vào giường của mỹ nhân ngư.
Thịnh Vô Ngung đã dậy, hôm nay lại đến ngày anh phải châm cứu, anh chỉ uống qua loa ít sữa bò rồi mời La Yến tới châm cứu giúp mình.
La Yến cầm cây kim mảnh châm cứu cho anh, Thịnh Vô Ngung thấy cô rõ ràng sở hữu gương mặt non nớt ngọt ngào nhưng thủ pháp châm cứu lại hết sức thành thạo, cười tán gẫu với cô, “Cô học y rất nhiều năm rồi sao? Học lên tiến sĩ thì hẳn là phải học rất nhiều năm rồi.”
La Yến châm hết kim xong, cười nói: “Nhảy lớp đấy, tôi là thiên tài mà.” Cô vô cùng tự hào ưỡn ngực, Thịnh Vô Ngung gật đầu cười nói: “Đúng là thiên tài.”
La Yến quan sát màu sắc và độ hồng hào trên hai chân của Thịnh Vô Ngung, không có gì bất thường, chỉ cần đợi đến giờ là được, bèn đứng thẳng người dậy, “Ổn rồi, anh đợi thêm mười phút nữa nhé.” Cô đứng bên cửa sổ trước phòng khách nhìn ra ngoài, thấy một con suối uốn lượn thì hơi ngỡ ngàng, “Hóa ra phong cảnh nơi này đẹp thế cơ, ngọn núi phía sau có cả suối chảy xuống, mùa xuân đến rồi, đẹp quá.”
Thịnh Vô Ngung dựa lên đệm mềm sau lưng, vừa cầm màn hình điện tử lướt xem tình hình dự án, vừa thuận miệng nói: “Đúng rồi, phía trên có hồ nước, bình thường được tu sửa để dẫn nước xuống tưới ruộng bí đỏ, nước mưa dồi dào thế này nên chắc tràn xuống đây, dòng suối tương đối nhiều nước, mọi người cũng có thể đi dạo xem sao.”
La Yến thuận miệng nói: “Mấy ngày gần đây có mưa, đi suối vẫn phải cẩn thận, đôi khi rất có thể trên ngọn núi này có đất đá trôi xuống… Trang viên ở đây vẫn nên có phòng hộ.”
Thịnh Vô Ngung vốn đang định cầm bút điện tử ghi chép, bỗng nhiên anh khựng lại, nhìn sang La Yến. Cô gái trẻ này đang mắt sáng như sao ngắm phong cảnh bên ngoài, vóc dáng cô mảnh mai, bờ lưng thẳng tắp, bàn tay với những ngón tay trắng ngần vừa cầm kim ban nãy cũng có vết chai của súng. Anh không nghi ngờ chút nào, thoạt nhìn cô gái này có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng thật ra cô giống Nghiêm Duệ Phong, chắc hẳn đã trải qua huấn luyện gian khổ toàn diện, đối chiến với một người đàn ông trưởng thành chưa qua huấn luyện không thành vấn đề.
Ngữ điệu của anh dường như mang theo chút hứng thú, hỏi: “Tôi không biết những kiến thức then chốt của sinh tồn dã ngoại, bác sĩ La từng gặp rồi sao?”
La Yến cười nói: “Đúng vậy, trước đây tôi bọn tôi từng tận mắt thấy một lần ở rừng rậm Asan, đáng sợ lắm, chỉ vài phút thôi mà bờ sông nơi chúng tôi vừa đứng đã bị nhấn chìm. May mà lúc đó đội trưởng phản ứng nhanh, bảo chúng tôi kịp thời rút lui…”
Thịnh Vô Ngung siết chặt bút, giọng điệu hết sức tự nhiên, “Đội trưởng… chính là đội trưởng Nghiêm sao?”
La Yến nói: “Đúng vậy, tôi đã đi theo đội trưởng rất nhiều năm rồi.”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Bình luận truyện