Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia

Chương 38: Nốt chu sa của thế tử gia




Một đêm trôi qua, đến tận tảng sáng, thiên nhiên nghênh đón ánh sáng mặt trời nhưng Lữ Yên Hàn còn chưa thay quần áo, trong đầu luôn lặp đi lặp lại điểm kỳ quặc mà hắn bỏ lỡ kia, lưng hắn thẳng tắp, bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt cả một đêm, trong tay còn lại là một chiếc lược ngọc, ngón cái liên tục vuốt ve chiếc lược, hai mắt Lữ Yên Hàn trống rỗng, nhìn chằm chằm vào nơi xa.
 
Hắn nên cẩn thận hơn một chút.
 

Xúc động, lỗ mãng, không cẩn thận. Hắn nhắm nghiền hai mắt, coi bản thân như là tội đồ.
 
Hai người kia lúc đó có thể đã phát hiện bên ngoài có người mai phục cho nên mới tìm viện binh, đôi phu thê kia lúc thấy hắn còn trình diễn giống như thật, hoàn toàn biến bản thân thành người ngoài cuộc, như vậy không ai có thể trách bọn họ được.
 
Không ai biết bên trong vừa mới có một người bị mang đi, không có chứng cứ gì, cái gì cũng không có.
 
Có một giây, Lữ Yên Hàn muốn giết tất cả mọi người ở đó. Nhưng lại rõ ràng, như vậy không giải quyết được chuyện gì, vẫn cứ không cứu được Lý Kỳ Thù.
 
Toàn thân Lữ Yên Hàn như rơi vào trong băng lạnh, cả người hắn tỏa ra khí lạnh, mãi đến khi nghe được Ưng Quý trở về báo tin, Lữ Yên Hàn mới có chút ấm lại.
 
Sau một tiếng “Kẹt---”, ánh nắng ấm áp xuyên qua không trung chiếu thẳng vào phòng.
 
Giọng nói mang theo sự vui sướng truyền vào: “Lữ huynh! A không, Tần nhị gia, ngươi đoán xem ta phát hiện được gì này!” Mạc Tầm lộ ra nụ cười thần bí.
 
Nhưng nửa ngày qua cũng không có ai phản ứng hắn ta, Mạc Tầm lại nhìn thấy trên tay áo của Lữ Yên Hàn có dấu vết bị đao cắt qua, mặt mũi còn tiều tụy, mệt mỏi thì hắn ta mới phát hiện có chuyện.

 
“Đây là------ chuyện gì xảy ra?” Hắn ta ngơ ngác, hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
 
Vừa rồi khi Ưng Thời, Ưng Quý đưa hắn ta về, Mặc Tầm đã cảm thấy trạng thái của hai người không tốt, nhưng cũng chỉ cho là đi đường quá mệt mỏi nên không có nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Yên Hàn thì mới nhận ra, nhất định là có chuyện gì rồi.

 
Dưới ánh nắng mặt trời, Lữ Yên Hàn chậm rãi mở mắt ra: “Vào đi” Cả một đêm không uống thuốc, giọng nói của hắn đã khàn khàn.
 
“Đúng rồi, đây là Phong Kính” Mạc Tầm nghiêng người, sau đó lôi từ sau lưng ra một cô bé tầm mười bảy. mười tám tuổi.
 
“Xin chào Lữ Thế tử” Trên đường đi, Phong Kính nghe Mạc Tầm nhắc mãi chuyện tình yêu vui buồn đan xen của Lữ Yên Hàn cùng Lý Kỳ Thù, quả thật là cảm động tới chảy nước mắt như sông.
 
“Ừ, hạnh ngộ” Sắc mặt Lữ Yên Hàn nặng nề, tất cả suy nghĩ của hắn đều đặt trên chuyện của Lý Kỳ Thù.
 
Đoàn người tụ tập ở trong thư phòng, không gian nguyên bản cũng rộng lớn cũng trở nên chật chội hơn, hơn nữa không biết Lý Ngoan chạy tới đây từ khi nào.
 
“À…...ta đi phòng bếp lấy bánh bao, dù sao thì, cũng ăn trước đi.” Hắn có chút xấu hổ, vốn dĩ cho rằng chỉ có một người, không nghĩ tới cả Ưng Thời, Ưng Quý đồng loạt trở lại, còn dẫn về hai người xa lạ.
 
“Mọi người đi chính sảnh trước đi.” Lữ Yên Hàn mở miệng “Ta đi đổi quần áo trước, ăn sáng xong lại nói.” 
 
Chờ mười lăm phút sau, Lữ Yên Hàn thu dọn bản thân, ngay cả tay cũng băng bó cẩn thận, sau đó bước nhanh đến đại sảnh.
 
Lữ Yên Hàn vừa ngồi xuống, Mạc Tầm liền gấp không chờ nổi mà mở miệng nói: “Độc của Công chúa có thuốc giải rồi.” Chờ tuyên bố tin tức tốt này xong hắn ta mới dám ngồi xuống.
 
Chủ yến là vừa rồi hắn ta đã hỏi dò Ưng Quý, sau khi biết được chuyện Lý Kỳ Thù bị bắt xong, Mạc Tầm cảm thấy hắn ta nên nói nhanh chuyện này mới tốt, bởi vậy Mạc Tầm cũng không kéo dài thời gian. 
 
“Đạ tạ.”
 
Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng Mạc Tầm lại nghe ra được trong đó chứa đựng ngàn ân vạn ta.


 
“Vậy ngươi nói tình huống của ngươi đi.”
 
Chờ Lữ Yên Hàn nói xong, mọi người mới biết được vụ mạo hiểm ngày hôm qua.
 
Người đứng sau lưng chuyện bắt cóc nhất định không đơn giản, hôm qua nhóm người kia phải mười mấy người, còn thông đồng xong với chủ tiệm cùng với phu nhân, không rõ chủ tiệm cùng phu nhân cùng với đám người kia là chung một nhóm hay không, nhưng âm hiểm trong đó cũng phải làm người âm thầm tặc lưỡi.
 
Nghe xong trong mắt Lý Ngoan giống như có hơi nước, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật là vô dụng.
 
Rõ ràng khi còn nhỏ đều đứng sau lưng tỷ tỷ, được tỷ tỷ bảo vệ, những hoàng tử kia ở trong cung mới không dám khi dễ hắn, hiện tại bản thân đã trưởng thành rồi, lại vẫn không bảo vệ được tỷ tỷ.
 
Nhưng hắn vẫn nén lại nước mắt, sau đó nói: “Vậy, kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Dũng khí như dù phải chết muôn lần cũng không chối từ.
 
“Không có gì, còn chưa tới lúc bại lộ thân phận, hơn nữa...có lẽ bại lộ sẽ chỉ làm cho tình huống càng tệ hơn.” Lữ Yên Hàn tận lực làm cho mình bình tĩnh lại.
 
Vốn dĩ Lý Ngoan chuẩn bị bại lộ thân phận hoàng gia, khiến cho đám người vô pháp vô thiên kia thả tỷ tỷ, nhưng khi nghe thấy lời này liền ỉu xìu xuống. Ai cũng không biết, thân phận tôn quý sẽ làm cho đám người bắt cóc kia hạ đao hay là “hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho tới” mà dứt khoát giết người diệt khẩu.
 
Bọn họ không cược nổi.
 
“Vậy kế tiếp?” Mạc Tầm thử hỏi. Phong Kính ở bên cạnh cũng cực kỳ lo lắng, tuy rằng nàng chưa gặp Lý Kỳ Thù nhưng nàng nghe Lữ Yên Hàn nói cũng cảm thấy, nàng ấy rất quan trọng với hắn.
 
“Kéo tơ lột kén, lật tung Kim Thủy lên, ta phải tìm được nàng ra.” Rõ ràng là nói với mọi người nhưng lại càng giống như Lữ Yên Hàn đang thề với bản thân. Mặt mày hắn thâm trầm, rõ ràng chỉ có một người nhưng lại có khí thế thiên quân vạn mã cũng không cản nổi. 
 
Hắn cẩn thận lục soát tất cả mọi chuyện trong trí nhớ của mình, sau đó bất chợt đứng lên, hắn biết là ai rồi.

 
“Ưng Thời, Ưng Quý, đi theo ta, mọi người trước ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi.”
 
------
 
Bên ngoài ánh mắt trời chiếu rọi nhưng trong phòng lại âm u lạnh lẽo, đầu vật sắt nhọn phản xạ lại ánh sáng, càng làm cho hàn ý tăng cao.
 
“Hứ, xem ra không chỉ là đôi mắt mà toàn thân nàng đều là hàng thượng hạng nha……” Hắc Thủy không mang mặt nạ, một tay vén lên ống tay áo của Lý Kỳ Thù, chậm rãi vuốt qua cánh tay tinh tế, một đường đi lên dọc theo mạch máu, sau đó lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, từ hàm dưới, đến cổ, lại đến vùng phong cảnh to lớn kia, nhẹ nhàng kéo một cái, vũ khí sắc bén khẽ cong, nửa ống tay áo đã bị cắt toạc.
 
“Thật là đáng tiếc.” Đôi mắt Hắc Thủy như đầm sâu, hắn ta hơi nheo mắt lại, như là một con rắn máu lạnh đang ngắm thẳng con mồi của mình. Hắn chưa bao giờ thử qua nữ tử chưa được dạy dỗ, cũng không chơi với những nữ nhân không thanh tỉnh.
 
Đúng vậy, tất cả đạo cụ trong căn phòng này, cùng với các loại đùa nghịch hắn làm, trong mắt Hắc Thủy chẳng qua chỉ là một trò chơi. Nhưng Lý Kỳ Thù là một trường hợp đặc biệt. Nàng không chỉ có ý đồ chạy thoát mà còn chưa bị dạy dỗ đến cam tâm tình nguyện làm vật chơi cho Hắc Thủy, hơn nữa lại còn là vợ của người khác. Tất cả những việc này, chẳng qua là bởi vì Hắc Thủy nguyện ý như thế.
 
Có lẽ khởi điểm là bởi vì đôi mắt của Lý Kỳ Thù nhưng sau đó TN lại vội vàng tìm hắn ta nói người của Tần nhị gia còn ở bên ngoài, nên hắn mới cảm thấy trò chơi này càng thêm thú vị.
 
Môi đôi phu thê như sơn như keo, ân ân ái ái, lại chỉ có thể nhịn đau phân ly, trượng phu đau khổ tìm kiếm nhưng không có biện pháp tìm được.
 
Một vở diễn hay cỡ nào!
 
Hắn ta đã nhịn không được muốn vỗ tay khen bản thân.
 
Hơn nữa nữ tử nằm trên giường đá cũng không tồi, Hắc Thủy vừa nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui, chờ nàng tỉnh lại, nhất định phải chơi đùa cho tận hứng, kỳ thật hắn ta còn nghĩ hay là trói cả Lữ Yên Hàn tới, để cho Tần nhị gia tự mình nhìn thấy thê tử bị người khác đùa nghịch, như vậy…....nhất định rất là kích thích.
 
Nhưng lý trí đã ngăn hắn ta lại, rốt cuộc Tần gia cũng không phải tôm cua nhãi nhép, lỡ như chọc giận bọn họ thì có khi lại bị đuổi giết khắp thiên hạ. Hắn thật không muốn vô duyên vô cớ lại mất đi cuộc sống yên ả của mình.
 
Cuối cùng, Lý Kỳ Thù từ từ tỉnh lại.
 
Ánh đèn mờ nhạt, vách tường màu đen, Lý Kỳ Thù biết, bản thân lại bị chuyển đến một chỗ khác.
 
Không đợi nàng nhìn vài lần, trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam nhân có vẻ ngoài trẻ tuổi.
 
Hai tay Hắc Thủy chặn hai bên giường đá, sau đó trực tiếp xông vào tầm nhìn của Lý Kỳ Thù: “Mỹ nhân tỉnh rồi?” Giọng nói của hắn ta khàn khàn, kết hợp với khuôn mặt như lâm thời mới khâu lên, như là linh kiện không thích hợp.
 
Khóe mắt Lý Kỳ Thù đã ngó tới đủ loại các dụng cụ cắt gọt treo trên vách tường, nàng hít ngược vào một ngụm khí lạnh: “Ngươi, là ai?”
 
Hắc Thủy nhìn vẻ mặt Lý Kỳ Thù như thường, vẫn còn bình tĩnh đặt câu hỏi với mình, nhưng lại quét tới bàn tay đang run lên nhè nhẹ của nàng, trong lòng hắn ta vẫn rất vừa ý.
 
Sau đó cúi người xuống, ghé sát tai Lý Kỳ Thù, nhẹ nhàng nói: “Là người tới làm ngươi vui sướng.”
 
Giống như một ác ma từ dưới đáy vực gào rống lên trên, giọng nói của Hắc Thủy làm toàn thân Lý Kỳ Thù đều phát run.
 
Nhưng nàng không động đậy, tay chân đều bị dây da cột vào trên giường đá, dây trói rất chặt, xem ra Hắc Thủy cũng không yên tâm về nàng. Có tiền lệ trước đây, lúc này phòng ngừa vạn nhất mới càng quan trọng hơn.
 
“Ngươi là, người nâng giá hôm đó.” Trí nhớ Lý Kỳ Thù không tệ, huống hồ giọng nói này cũng rất dễ phân biệt, bởi vậy nàng ngay lập tức nhận ra là ai.
 
“Trí nhớ của mỹ nhân thật tốt” Hắc Thủy đứng dậy, từ trên nhìn xuống Lý Kỳ Thù, loại tư thế này càng làm người sợ hãi: “Vậy ngươi cũng nên thông minh một chút.”
 
Hắc Thủy không có nhiều thời gian như vậy để dạy dỗ một nữ nhân, cũng không thích lãng phí thời gian trên chuyện này.
 

Lý Kỳ Thù đại khái hiểu thông minh hắn nói là gì, nhưng chuyện này làm nàng quá khuất nhục, nàng là công chúa của Ly triều, đời này còn chưa gả đi, còn rất nhiều chuyện nàng chưa thực hiện được…...làm sao sẽ cam tâm ở chỗ này chịu người tra tấn.
 
Hơn nữa những vũ khí lạnh treo trên tường kia, vừa thấy liền biết là cho nam nhân này dùng, ống tay áo rũ xuống của hắn còn lộ ra một mũi đao lấp lóe hàn quang.
 
Bản thân chẳng sợ không chết thì cũng thành tàn phế.
 
“Hứ, ta thích ánh mắt của ngươi, một đôi mắt trong sáng, xinh đẹp còn hàm chứa ánh mắt quật cường như vậy…...thật là rất đẹp.”
 
Trong phòng nhỏ quanh quẩn tiếng cười khặc khặc quái dị, âm thanh va vào tường vang vọng lại vào trong lỗ tai Lý Kỳ Thù.
 
“Ngươi biết ta là ai không?”
 
Hắc Thủy ngừng lại, rất hứng thú mà chơi trò chơi với nàng.
 
“Tần thị.”
 
“Tần thị? Ngươi biết ta họ gì không?”
 
“Ngươi họ gì?” Hắc Thùy cười khinh miệt trong lòng, cũng không để bụng. Người có thể gả cho một ma ốm mới khỏi bệnh, có thể là người nhà nào chứ?
 
Lý Kỳ Thù nhìn bộ dáng Hắc Thủy như không hề để ý, cũng biết hắn là thật sự nghĩ mình là Thần thị, xem ra Tần gia che giấu tin tức rất tốt. Nhưng ở nơi ngoài vòng pháp luật, nàng cũng không muốn mạo hiểm quăng ra lá át chủ bài cuối cùng.
 
Lý Kỳ Thù không nói nữa, giống như vừa rồi chỉ là một trò chơi ngươi hỏi ta đáp.
 
Hắc Thủy cũng không có hứng thú, vốn đang nửa đêm, hắn ta nhìn Lý Kỳ Thù một cái, sau đó tiến lên xé rách váy dưới của nàng, lúc này, bộ quần áo trân quý nhất của Liêu tam nương ở trong tay hắn ta chẳng qua chỉ là một đống vải rách mà thôi.
 
Nhưng mà, cảm giác xé vải làm hắn cực kỳ sung sướng, hắn ta chậm rãi xé tất cả, còn luôn quan sát mỗi một sự biến hóa của Lý Kỳ Thù, bả vai run rẩy, hốc mắt đỏ, môi cũng bị cắn chặt.
 
Càng như vậy, Hắc Thủy cười càng tươi: “Đừng sợ” Sau đó hắn hất lên góc váy đã rách thành mảnh nhỏ của Lý Kỳ Thù, chạm đến bắp chân của Lý Kỳ Thù, nhưng tầm mắt của hắn lập tức bị đôi bàn chân trắng nõn hấp dẫn.
 
“Thật là…...hoàn mỹ” Hắn nắm chặt chân ngọc, đao nhọn trong tay cũng xoay tròn từng vòng từng vòng, để lại từng vệt đỏ trên bàn chân trắng nõn.
 
“Nếu có thể triển lãm ngươi với người ngoài, ta nhất định đặt bàn chân này ở chỗ cao nhất.”
 
Những lời này cực kỳ tàn nhẫn, Hắc Thủy cực kỳ yêu cái đẹp, càng thích cất chứa cái đẹp, lúc trước hắn là coi trọng đôi mắt mê đầy mê hoặc của Lý Kỳ Thù, hiện giờ lại vừa lòng cả cơ thể của nàng, nếu thật sự ở lại trong tay hắn ta, có lẽ kết cục chính là bị cắt ra thành tám miếng, sau đó bị bày triển lãm ở trong gian hàng của hắn ta.
 
Bỗng nhiên bên ngoài chợt vàng lên tiếng thùng thùng.



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện