Now You See Her
Chương 14
Cô cuộn mình trong chăn một cốc cà phê nóng hổi trong tay khi Richard đến. cô lạnh, nhưng hơi lạnh ấy không phải không chịu nổi, ít nhất cũng chưa tới mức đó. Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhanh lên môi cô, sau đó bắt đầu ôm cô giúp cô chiến đấu với hơi lạnh.
“Đợi đã,” cô nói. “Em muốn anh nhìn thấy bức tranh trước tiên.”
Anh đi cùng cô vào xưởng vẽ và quan sát bức tranh trong im lặng. khung cảnh là một cảnh bạo lực. Thi thể người phụ nữ nằm trong vũng máu, đã chuyển sang màu xanh xám. Chiếc váy đen sang trọng bị mất một mảnh, và một cánh tay, Sweeny mới vẽ xong một cánh tay thôi, cánh tay ấy bị thương nặng.
Người đàn ông đứng phía trên trông khá thoải mái, hắn ta dùng tay phải cầm dao, và vẫn đang để lủng lẳng ở một bên. Từ chỗ đôi giày của hắn ta, cô đã hoàn thành hình ảnh chỉ đến trên eo một chút. Hắn ta mặc quần đen, có lẽ là quần jean, dù quần jean không hợp với những vết tích trên cánh tay lắm. cô còn vẽ những chi tiết đầu của chiếc áo màu đen.
“Có lẽ là một tên cướp,” Richard nói, giọng nói xa với như thể nói lên rằng anh đã có những mẫu phân tích rồi. “Cả hai đều mặc đồ đen, nhưng cô ấy trông như thể sắp đi dự tiệc. dù đôi giày không ở đúng vị trí, tên cướp cũng đi giày để lại dấu vết, hay có gì đó với cái đế mềm mại.”
“Em nghĩ là có gì cũng khác lạ về đôi giày. Trông chúng rất lạ.” cô không thích cách cô vẽ đôi chân, trông chúng không hợp gì cả. nhưng khi cô bắt đầu xem xét làm thế nào để chỉnh lại, những hình ảnh tâm lý từ chối xuất hiện. có lẽ cô chỉ kiệt sức và cô có thể nghĩ tốt hơn sau khi cô nghỉ ngơi.
“Em cần phải hoàn thành bức tranh này,” cô nói và thậm chí cô nghe rõ giọng nói cáu kỉnh của mình, cô cũng không thể làm gì khác. Cô gần rên rỉ. “Em phải biết cô ấy là ai.”
“Em yêu,” anh siết chặt vai cô và xoay cô về phía mình. “Em phải khẳng định với bản thân là em sẽ không biết được điều đó cho đến khi nó thành hiện thực. Đó là việc đã xảy ra với Elijah Stokes-“
“Nhưng điều này, dù nó là gì thì nó cũng lớn dần lên cùng thời gian. Hay có lẽ em chỉ đang làm tốt hơn. Cái mà em đang vẽ sẽ xảy ra trong tương lai, vậy tại sao không làm cho cơ hội này lớn hơn và để em có thể nhận ra cô ấy trước khi quá muộn?”
“Đây có lẽ là một vụ cướp đang được dàn dựng. đây có lẽ là một vụ giết người sắp đặt từ trước.”
Cô không nghe theo anh. “Có gì khác biệt chứ?”
“Kế hoạch có thể đã được hoàn thiện. Nếu anh sắp đi giết người, anh sẽ phải thực thi nó. Vậy thứ mà em đang vẽ có thể là một bản kế hoạch đã tồn tại lúc này, hoặc không tồn tại trong tương lai.”
Cô nhìn anh kinh ngạc, không chí ít cũng kinh ngạc như có thể khi cô run lên như một chiếc lá nhỏ. “Đừng quá có lý vậy chứ,” cô nói dù biết chắc là anh đúng.
“Hợp lý mọi chuyện là cách anh làm giàu. Tiếp tục nào, giờ em cũng không thể làm gì được. Ít nhất khi bức tranh hoàn thành, em sẽ có thể nhìn thấy gương mặt của tên sát nhân. Có lẽ em không thể cứu cô ấy nhưng em cũng có thể giúp bằng nhiều cách khác.” Cô dựa sát vào anh, anh bắt đầu dẫn cô tới bên cửa.
“Anh đang điều khiển em à? Em ghét bị điều khiển. em không phải là một họa sỹ dễ kích động những người dễ dàng mất kiểm soát nếu việc nhỏ nhất xảy ra.”
“Anh biết,” anh nói an ủi cô, và cười vì cái nhìn dữ tợn cô ném cho anh.
Anh đưa cô đến ghế bành, ngồi trong lòng anh, chiếc chăn bao quanh họ. anh không định cửi áo vào hôm nay, cô nghĩ và thấy thất vọng. Giờ anh cũng không nằm xuống cùng với cô. Cô hiểu, dục vọng quá lớn. Việc truyền nhiệt không hiệu quả lắm vì họ vẫn mặc đồ, nhưng nhu cầu hơi ấm của cô cũng không lớn lắm.
Anh khóa chặt cô bên anh, cảm nhận được sức mạnh run rẩy của cô. “Em không nghĩ là chuyện đó lại xảy ra vào lần này,” cô nói, mặt vùi trong ngực anh. “Em vẫn tỉnh. Em vẽ suốt đêm qua và cảm thấy vẫn tốt, vậy tại sao sáng nay em lại thấy lạnh chứ?”
“Có lẽ là do em dấn sâu vào công việc hoặc là do khoảng thời gian làm việc quá lâu.”
Cô nghĩ mình nên tin Richard để tìm ra một câu giải thích hợp lý chính xác cho những điều vốn đã vô lý rồi. ít nhất anh cũng nghiêm túc nhìn nhận cô và không khẳng định là cô đang bị hoảng lạn hoặc kích động. anh tin cô tin vào cả những điều mà tự cô cũng thấy khó tin.
Cô nằm im một lúc để hơi ấm của cô thấm dần vào da thịt, và cảm thấy buồn ngủ khi người đã ấm hơn. Lần này, cô bắt đầu nghĩ là những cơn lạnh khủng khiếp không hẳn là một chuyện xấu. Nhớ đến lần anh cởi đồ của cả hai người chỉ để lại đồ lót làm cho ngực cô cứng lại và gây lên một nỗi đau sâu tận bên trong. Có lẽ cô bướng bỉnh nghĩ nếu cô hoãn việc gọi điện thoại cho anh đến tận khi cô thật sự thật sự rất lạnh anh sẽ lại làm như vậy cũng nên. Toàn cơ thể cô nóng lên khi cô nhớ đến lần bùng nổ cảm xúc mà cô đã trải qua cùng anh. Cô muốn anh lại làm thế. Thường xuyên làm vậy.
Cô khám phá ra ngồi trong lòng anh cũng không tốt hơn nằm bên cạnh anh là mấy, xét theo góc độ cám dỗ. cô đau đớn vì nhu cầu sinh lý mạnh mẽ đang rung chuyển bên trong cô. Tình trạng cương cứng của anh giống như hòn đá cứng duới hông cô, và chỉ có một quyết tâm mong manh mới buộc cô nằm im cho đến khi anh cưỡi lên cô. “Mong manh” là từ hợp nhất để miêu tả quyết tâm của cô. Nó là tấm tơ nhện mỏng manh, và mỗi ngày nó lại càng mỏng đi.
Anh vuốt mái tóc trên trán cô và đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. “Tin tốt đây,” anh thì thầm. “Candra có hẹn ký vào chỗ giấy tờ vào sáng mai. Đáng ra hôm nay cô ấy làm vậy, nhưng còn một số điều khoản và sai sót cần được sửa chữa. Anh đã sắp xếp vụ kiện trước khi ra tòa vào tuần sau rồi.”
Cô quay đầu lại một chút, nhìn anh chằm chằm. Cô căn nhắc đến một việc tồn đọng nổi tiếng ở tòa án dân sự của New York thấy kinh ngạc. anh đã “sắp xếp” một phép màu nho nhỏ. “Sao anh có thể làm được vậy?”
“Tiền.” Giọng nói của anh khá bất cẩn. “Anh có tiền, nên mọi người đều làm việc cho anh. Anh kiếm được nhiều từ các khoản nợ.” Tay anh đặt sau gáy cô, anh đặt cô ở trên mình một lần nữa. Môi anh nhẹ nhàng lướt trên trán cô, rồi qua mi mắt cô. “Sau tuần tới, khi em bị lạnh anh có thể sưởi ấm cho em từ trong ra ngoài.”
Trời đất giờ thì anh đã làm được rôi. Tim cô nhảy lên và nhịp tim tăng gắp đôi. “Anh đang làm tốt như vậy,” cô thở hổn hển.
“Nhìn em run lên như thế, anh thậm chí không phải làm gì cả. Anh chỉ đặt em vào đúng chỗ, sau đó nằm xuống và tận hưởng chuyến đi.”
Cô bật cười. cánh tay cô đã bị chiếc chăn anh quấn quanh trói chặt lai, nhưng cô cũng đấm anh hết sức có thể. anh cười, chinh phục cô bằng cách đơn giản là hôn cô.
Cô nghĩ mình chưa từng thấy vui vẻ nhiều đến như thế này khi cô nằm thư giãn trong vòng tay anh, đầu cô gối lên vai anh. Thậm chí trong lúc này cô cũng tận hưởng từng giây phút bên cạnh anh. Cô có thể cử động một tay và quấn quanh đằng sau cổ anh, rồi đưa những ngón tay luồn vào tóc anh. Cảm giác thật ngọt ngào; tóc anh, thật mềm mượt và bên trong thì ấm áp bên ngoài thì mát mẻ. rõ ràng anh đã phát hiện ra dấu tích của vụ nổi loạn vì anh liên tục hôn cô.
Cô uống anh hôn sâu hơn. Cô đợi anh làm thế. nhưng anh lại rút lại với một tiếng thở dài, gương mặt anh cứng lại, và cô biết quyết tâm của anh cũng giống của cô. Đôi mắt đen của anh nặng nề cụp xuống, và một vệt đỏ mở hằn lên trên xương gò má cao của anh. “Nếu chuyện này tiếp tục, anh sẽ không thể chỉ hôn em không,” anh nói thô lỗ.
“Tiếp tục hay dừng lại?” cô có ý trêu đùa anh, nhưng giọng nói lại quá khàn nên không thể hiện được điều đó.
Tiếng anh phát ra giống tiếng rên rỉ hơn là tiếng cười. “Không phải. Cả hai.” Anh khó khăn khi thở bằng mũi. “hãy nói chuyên. Để làm anh quên đi.”
“Anh muốn nói gì nào?” lý trí của cô đã yếu đuối rồi.
Cô không biết liệu cô có thể tập trung nói chuyện được không, hay ít nhất không phải là một câu chuyện cụ thể.
“Bất cứ điều gì. Em sinh ra ở Ý sao?”
“Vâng. Chính xác là ở Florence. Mẹ em cảm thấy cần có một vài chuyến hành hương, anh biết đó vì nghệ thuật của bà. Em ra đời sớm hơn 2 tuần, điều này rõ ràng ngăn cản hành trình của bà. Em không thể thực hiện theo công thức và bị gầy đi, nên em phải ở trong bệnh viện trong khi bà cố gắng cứu chuyến đi càng nhiều càng tốt. Mẹ em là một người phụ nữ táo bạo. Bà lên đường ngay sau khi sinh em hai ngày. Khi bà sẵn sàng về nhà, bà chạy tới bệnh viện đón em, nhưng khi bà cố gắng rời khỏi đất nước ấy, lại có một vấn đề với giấy tờ – bà đã không làm được gì- nên em tiếp tục ở lại đó thêm một tuần nữa tận đến khi mọi việc thuận lợi.”
Cô nói một cách vui vẻ, vì cô đã có một khoảng thời gian dài trước khi quen với việc thiếu sự chăm sóc của người mẹ cô dành cho con cái không chỉ với Sweeny, mà còn với cả người em trai của cô nữa. Richard không cười to, anh cũng không mỉm cười. Ánh mắt của anh như có lửa. Anh nói giọng lạnh lùng “Ý em là mẹ em để đứa con ốm yếu trong bệnh viện trong khi tiếp tục chuyến du lịch của mình sao?”
“Vâng, đó chính là Mẹ em.” Sweeny cố gắng làm mình vui lên bằng một nụ cười ngốc nghếch. Nhưng nó không có tác dụng.
“Cha em đâu?”
“Làm việc trong một đoàn làm phim ở đâu đó, em đoán vậy. Em không nghĩ là mình từng nghe tới chuyện này.”
Cô quan sát quai hàm của anh cứng lại trông thật quyến rũ. Nếu nó còn cừng hơn nữa nó có thể sẽ vỡ vụn dưới áp lực. Phản ứng của anh làm cô bất ngờ. Đã lâu rồi cô không còn lo lắng tới cách cư xử của cha mẹ nữa; cô cũng không đánh giá hay phân tích gì cả. Cô dịu dàng nói. “Này, họ đâu có đánh em. Họ không quan tâm tới chúng em, nhưng còn những chuyện tồi tệ hơn nữa.”
“Em có cậu em ruột, và những người anh chị cùng cha khác mẹ từ những cuộc hôn nhân của cha em. Có thể con số ấy còn tăng thêm tình từ lần cuối cùng em nghe tin tức về ông.”
“Em có thân thiết với em trai em không?”
“Không. Cậu ấy sống với triết lý “ nếu ta không thể đánh bại chúng”. Mục tiêu trong cuộc sống của cậu ấy là sáng chói và hợp thời trang. Em đã không nghe tin gì từ cậu ấy trong khoàng… ồ em đoán chắc cũng khoảng ba năm hoặc hơn thế.”
“Chúa ơi,” anh thì thầm.
“Em đã gửi cho mọi người bưu thiếp khi em chuyển đi, nên họ đều có điện thoại và địa chỉ mới của em, nhưng em không nhận được tin gì từ tất cả mọi người. Em không biết địa chỉ hiện giờ của họ. Gia đình anh thì sao?”
“Anh không có bất cứ gia đình nào nữa. Cha anh mất khi anh lên ba, và mẹ anh và anh sống cùng với ông. Tám năm trước ông đã mất, và mẹ anh cũng mất năm năm trước. anh có hai người bác và một người gì họ về phía cha, và nhiều anh em họ, đa phần họ đều sống ở Virginia. Anh về nhà vào các cuộc họp gia đình và Giáng sinh hàng năm và rồi Candra hét ở gần họ hàng của anh, nên anh luôn ở một mình.”
Theo cách mà anh nói, cô có thể nói anh thích ở cùng với họ hàng. Cô cố tưởng tượng tới một buổi họp mặt họ hàng lớn ầm ĩ khi mọi người đều vui mừng vì được gặp mặt nhau. “Thứ lỗi vì em không biết đến điều này,” cô nói. “Em không thể tưởng tượng được một buồi họp mặt gia đình lớn thế nào.”
“Em làm gì trong ngày Lễ Tạ ơn và Giáng sinh?”
“Không làm gì cả.” Cô nhún vai. “Làm việc, bọn em không có kỳ nghỉ lớn nào.”
“Chúng ta sẽ sử dụng ngày nghỉ ở Virginia,” anh nói.
Cô ngồi thằng dậy, ngạc nhiên. “Ý anh là anh muốn đưa em đi cùng phải không?”
“Anh chắc là anh không có ý định để em lại một mình.”
Giờ cô còn hơn cả ngạc nhiê; cô đang hết sức sửng sốt. cô đã không nghĩ tới mối quan hệ của họ trong tương lai. Cô thấy quá lạ lẫm với mối quan hệ công việc này đến mức cô không biết những chuyện bình thường xảy ra sẽ thế nào; cô chắc chắn không nghĩ tới việc sẽ đi nghỉ ở đâu.
“Anh có nghĩ chúng ta sẽ…anh biết mà?” cô do dự nói.
“Oh, ừ.” Giọng anh tự tin như giọng cô lúc do dự. “Ồ” cô sờ mũi. “Được.”
Anh cười. “Đừng chôn vùi anh bằng nhiệt tình của em chứ.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Anh có một cuộc hẹn cần phải hủy bỏ nếu-“
“Không, anh cứ đi làm việc đi,” cô nói nhanh rồi ngồi dậy. “Em hoàn toán ấm áp rồi, em chỉ thích ngồi đây thôi.”
Anh nhìn cô, đánh giá sắc mặt của cô. Anh cầm tay cô để cảm nhận xem ngón tay còn lạnh không. chúng không lạnh, và anh hôn nhanh lên chúng. “Được. Em biết làm thế nào để liên lạc với anh nếu cần. Anh có một bữa tối hợp tác tối nay và tối mai, nhưng sau đó tuần này anh được tự do.” Anh nháy mắt với cô. “Anh nghĩ là đến lúc cho lần hẹn hò thứ hai rồi.”
Lúc 11 giờ 30 đêm hôm đó, Candra đi vào trong căn hộ. cô thường thích tiệc tùng, nhưng cô không thể tận hưởng nó vào tối nay, thậm chí dù có rất nhiều người cô quý mến tham dự bữa tiệc này. Cô không thể không nghĩ đến ngày mai. Ngày mai cô sẽ ký vào chỗ giấy tờ liên quan đến vụ ly hôn, và cô không thể không nghĩ thằng chương đẹp nhất của cuộc đời cô đã kết thúc. Có thể không bao giờ cô gặp lại Richard nữa. có lẽ một ngày nào đó cô sẽ gặp một người đàn ông khác có thể sánh bằng anh, nhưng cô không thật sự nghĩ như vậy.
Anh đã thắng. nếu cần có một người thắng cuộc thì chắc chắn có một người thua cuộc, và cô chính là kẻ đó. Cô đã làm sai tất cả, vì lỗi lầm cố gắng tiếp tục chơi với anh. Nếu cô chỉ đơn giản trả lại tự do cho anh với ít sự ồn ào nhất có thể, và cố gắng cứu lấy nhân phẩm cho chính mình, có lẽ anh sẽ hào phóng hơn. Richard không thể bị cưỡng chế; và đó là một điều dễ hiểu.
Cô cảm thấy mệt không tả nổi. Thậm chí cô biết rõ Carson sẽ phải đưa tiền ra, lúc này cô cũng không kiếm được nhiều nhiệt huyết cho tương lai.
Cô đã để đèn trong phòng khách và tiền sảnh sáng vì cô không thích bước vào một căn hộ tối đen. Cô từng không phải lo lắng bất cứ điều gì vì Richard ở bên cô. Thi thoàng, cô không thể chịu được cảm giác cô đơn, cô sẽ ở bên Kai vào ban đêm, nhưng tối nay cô thích ở một mình hơn là ở cùng anh ta. Dường như anh ta thích thú khi nhìn Richard bắt chẹt cô. Cô thầm nghĩ mình sẽ đuổi việc anh ta. Vẻ ngoài của anh ta đúng là một tài sản của phòng tranh, nhưng ở New York này còn có nhiều chàng trai trẻ đẹp trai muốn tìm đường đến với thế giới nghệ thuật, và một cánh cửa kế bên cũng tốt như cửa trước mặt.
Cô quẳng ví nhỏ bé có đính cườm lên bàn và khóa cửa lại. gót giày in hình trên đá hoa cương giả khi cô bước qua tiền sảnh và dẵm lên tấm thảm nhãn hiệu Berber màu lúa mạch ở phòng khác. Cô bắt gặp một chuyển động nhỏ và quay đầu lại, hoảng loạn trong giây lát và không biết nói gì. ấn tay lên ngực như thể cô có thể làm nhịp tim ổn định, cô nói. “Làm sao mày vào được tòa nhà này chứ?”
“Tao có chìa khóa. Thật thuận tiện phải không?”
“Chìa khóa! Tao không tin. Làm thế nào mày có thể lấy được chìa khóa căn hộ của tao?”
“Mày biết một câu nói cũ mà, không phải bạn biết gì mà bạn biết ai.”
“Tao không quan tâm mày biết ai; không ai có được chìa khóa tòa nhà này ngoài tao ra.”
“Em thân yêu, rõ ràng em đã sai rồi.”
Nhịp đập yếu ớt xuất hiện trong mạch máu của Candra. Cô nhìn về phía sau, và cố gắng nói. “Mày định tới bữa tiệc hóa trang có phải không hay mày nhầm tưởng hôm nay là Halloween.”
“Tao không phải là người có thể mắc sai lầm. người đó là mày.”
Dường như không có ích gì khi giả vờ lờ đi. Candra quá mệt mỏi và quá giận để có thử làm thế. “Chuyện này là vì tiền. Hãy xem, đây không phải là chuyện cá nhân. Tao cần tiền, rất nhiều tiền, và đây là cách duy nhất tao có thể nghĩ đến. đây là chuyện chỉ xảy ra một lần thôi.”
Việc cô khẳng định dường như vô hiệu. “Mày thật sự nghĩ tao sẽ để mày làm việc chăm chỉ như thế vì cái gì?”
“Mày biết mày sẽ thế nào, vậy nên đừng đùa với nạn nhân.”
“Cái mà tao biết là sẽ có một nạn nhân, và người đó không phải là tao.” Từ ngữ thật dịu dàng, gần như thanh bình vậy. Cách tiếp cận thì không phải vậy.
Bất ngờ nhận thấy nguy hiểm, Candra lùi lại. “Tránh xa tao ra! cút ra khỏi nhà của tao.”
“Mày không phải là người có thể đưa ra quy định vào lúc này.” Một bàn tay đeo găng đưa lên, và đó là một con dao nhà bếp cán dài.
Candra đưa ra một quyết định ngay lập tức, giả vờ bỏ đi như thể cô sẽ phá cửa. ngay lập tức cô quay lại bên phải và chạy tới bên điện thoại. nó đã bị tháo ra, cô đã nghĩ đến một thứ thuận tiện hơn và chọn cái bàn trang trí công phu kiểu châu Âu. Cô có thời gian ấn xuống số 9 trước khi lưỡi dao đi xuống, chém vào cánh tay cô. Cô la hét và lùi lại, cầm lấy cái giầy cao gót bên phài của bàn điện thoại và ngã ra. cô cuộn người lại tiếp tục la hét và xoay sở đứng lên trước khi con dao lao tới lưng cô. Cơn đau vừa lạnh lẽo vừa bỏng rát dâng lên trong cô, làm mắt cô mờ đi.
Tuyệt vọng, tầm nhìn mờ đi Candra cố lùi lại, tránh xa lưỡi dao sắc bén kia. Cô lắp bắp nói “Không, không không,.” cô lùi sang một bên, cố gắng lết tới đằng sau ghế sô fa để có thêm chút thời gian, nhưng cô vụng về vì sốc. cái giày cao gót thanh lịch của cô ở trên thảm và mắt cá chân vặn mạnh đau đớn còn đau hơn cả vết thương ở lưng. Cái giầy bị tuột ra, cô tỳ người lên tay và đầu gối. Một nhát đâm lạnh lùng xuyên vào cô, ngay dưới bên vai phải. và một lần nữa sâu hơn vào một bên người.
Vết thương khiến cô cô giật, cơ thể cứng lại vì đau đớn. thậm chí cô không thể rên la. Miệng cô há hốc im lặng để thở, nhưng phổi cô từ chối hoạtd động. cô phần nào có thể cuộn người lại, dùng tay và đầu gôi để bò. Cố gắng như một siêu nhân, tuy nhiên cô biết thế vẫn chưa đủ. Cô biết rõ.
Cô ngã nhào lên tấm thảm dày và bị đá ra ngoài không thương tiếc. qua cái nhìn tối tăm cô nhận ra lưỡi dao tiếp tục lao xuống, và cô đã nâng tay lên được. cô cảm nhận cơn sốc vì cú đánh nhưng lại không thấy đau. Sau đó có một tiếng uỵch khác, lần này là trong ngực cô, xương sườn đã bị ảnh hưởng. một cú đánh khác vào trong bụng cô.
Cô thở hổn hển, lết trên thảm như một con cá bị mắc cạn. thời gian trôi qua bằng những lần lê lết yếu ớt, hay có lẽ chỉ dường như thời gian đã trôi qua lâu rồi. cơn đau khủng khiếp kéo đến, được thay thế bằng sự mệt nhọc đang lớn dần. có chuyện gì đó chắc hẳn đã xảy ra với những cái bóng đèn, cô chỉ có thể nhìn thấy ảnh sáng lấp lánh mờ ảo qua bóng tối. cô cần phải cử động… con dao… nhưng con dao không còn ở đây nữa. cô chỉ có thể nằm ở đó trong bóng tôi, cảm nhận cái lạnh khủng khiếp xuyên thấu vào cơ thể, cảm nhận nhịp tim chậm… chậm dần… chậm dần… chậm hơn nữa.
Kẻ tấn công đã quan sát những giây phút cô chết. Việc thả lỏng ghê tởm của bàng quang và ruột già phần nào làm cô hài lòng; đồ chó đó xứng đáng bị phát hiện trong chỗ giác gây bối rối của riêng cô.
Cảnh tượng đã được dàn dựng. căn hộ đã bị lục soát kỹ, nhưng không có mẩu tin thú vị nào hé lộ, chết tiệt. đó là một vấn đề, một vấn đề lớn. nếu họ đủ thông minh để chú ý tới thì thật là tốt.
Tạ ơn Chúa vì cuộc gọi cảnh báo rằng Candra rời khỏi bữa tiệc sớm và đang trên đường về nhà, nếu không kết quả có thể rất khác. Những thứ mà Candra để trong căn hộ cũng như trang sức quý giá của cô ta đều bị thu lại. cánh cửa tủ lạnh vẫn mở, việc này sẽ gợi mở chuyện một tên cướp xuất hiện trong nhà bếp và hắn làm Candra hốt hoảng. điều đó sẽ giải thích việc dùng một trong những con dao trong chỗ dao đắt tiền mà Candra để ở ngay cạnh thớt: một vụ khí tình cờ.
Những ngón tay đeo găng mở cửa, để con dao rơi ở sàn nhà bên cạnh xác chết. con dao thuộc về nơi đây; nó có thể không liên quan tới ai ngoài nạn nhân.
Một cái chìa vít được lấy từ túi quần. một vài phút cánh cửa được ngụy trang như thể nó bị phá cẩn thận. không có hư hại thật sự nào, chỉ đủ để cho một người phụ nữ đến nhà trong một hành lang đèn mờ không chú ý tới, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ để ý. Một lối vào không mất chút sức lực nào sẽ có nghĩa cô ấy không tự mở cửa, điều đó sẽ ngụ ý cô ấy biết người đó, hay chiếc chìa khóa đó đã được sử dụng. một lối vào tốn sức sẽ ám chỉ một người lạ.
Tiền và trang sức có giá trị, rất ít tiền mặt nằm trong chiếc túi màu đen. Cái túi đó sẽ được đặt ở một nơi rất rất an toàn- chỉ đề phòng trường hợp cần dùng đến.
“Đợi đã,” cô nói. “Em muốn anh nhìn thấy bức tranh trước tiên.”
Anh đi cùng cô vào xưởng vẽ và quan sát bức tranh trong im lặng. khung cảnh là một cảnh bạo lực. Thi thể người phụ nữ nằm trong vũng máu, đã chuyển sang màu xanh xám. Chiếc váy đen sang trọng bị mất một mảnh, và một cánh tay, Sweeny mới vẽ xong một cánh tay thôi, cánh tay ấy bị thương nặng.
Người đàn ông đứng phía trên trông khá thoải mái, hắn ta dùng tay phải cầm dao, và vẫn đang để lủng lẳng ở một bên. Từ chỗ đôi giày của hắn ta, cô đã hoàn thành hình ảnh chỉ đến trên eo một chút. Hắn ta mặc quần đen, có lẽ là quần jean, dù quần jean không hợp với những vết tích trên cánh tay lắm. cô còn vẽ những chi tiết đầu của chiếc áo màu đen.
“Có lẽ là một tên cướp,” Richard nói, giọng nói xa với như thể nói lên rằng anh đã có những mẫu phân tích rồi. “Cả hai đều mặc đồ đen, nhưng cô ấy trông như thể sắp đi dự tiệc. dù đôi giày không ở đúng vị trí, tên cướp cũng đi giày để lại dấu vết, hay có gì đó với cái đế mềm mại.”
“Em nghĩ là có gì cũng khác lạ về đôi giày. Trông chúng rất lạ.” cô không thích cách cô vẽ đôi chân, trông chúng không hợp gì cả. nhưng khi cô bắt đầu xem xét làm thế nào để chỉnh lại, những hình ảnh tâm lý từ chối xuất hiện. có lẽ cô chỉ kiệt sức và cô có thể nghĩ tốt hơn sau khi cô nghỉ ngơi.
“Em cần phải hoàn thành bức tranh này,” cô nói và thậm chí cô nghe rõ giọng nói cáu kỉnh của mình, cô cũng không thể làm gì khác. Cô gần rên rỉ. “Em phải biết cô ấy là ai.”
“Em yêu,” anh siết chặt vai cô và xoay cô về phía mình. “Em phải khẳng định với bản thân là em sẽ không biết được điều đó cho đến khi nó thành hiện thực. Đó là việc đã xảy ra với Elijah Stokes-“
“Nhưng điều này, dù nó là gì thì nó cũng lớn dần lên cùng thời gian. Hay có lẽ em chỉ đang làm tốt hơn. Cái mà em đang vẽ sẽ xảy ra trong tương lai, vậy tại sao không làm cho cơ hội này lớn hơn và để em có thể nhận ra cô ấy trước khi quá muộn?”
“Đây có lẽ là một vụ cướp đang được dàn dựng. đây có lẽ là một vụ giết người sắp đặt từ trước.”
Cô không nghe theo anh. “Có gì khác biệt chứ?”
“Kế hoạch có thể đã được hoàn thiện. Nếu anh sắp đi giết người, anh sẽ phải thực thi nó. Vậy thứ mà em đang vẽ có thể là một bản kế hoạch đã tồn tại lúc này, hoặc không tồn tại trong tương lai.”
Cô nhìn anh kinh ngạc, không chí ít cũng kinh ngạc như có thể khi cô run lên như một chiếc lá nhỏ. “Đừng quá có lý vậy chứ,” cô nói dù biết chắc là anh đúng.
“Hợp lý mọi chuyện là cách anh làm giàu. Tiếp tục nào, giờ em cũng không thể làm gì được. Ít nhất khi bức tranh hoàn thành, em sẽ có thể nhìn thấy gương mặt của tên sát nhân. Có lẽ em không thể cứu cô ấy nhưng em cũng có thể giúp bằng nhiều cách khác.” Cô dựa sát vào anh, anh bắt đầu dẫn cô tới bên cửa.
“Anh đang điều khiển em à? Em ghét bị điều khiển. em không phải là một họa sỹ dễ kích động những người dễ dàng mất kiểm soát nếu việc nhỏ nhất xảy ra.”
“Anh biết,” anh nói an ủi cô, và cười vì cái nhìn dữ tợn cô ném cho anh.
Anh đưa cô đến ghế bành, ngồi trong lòng anh, chiếc chăn bao quanh họ. anh không định cửi áo vào hôm nay, cô nghĩ và thấy thất vọng. Giờ anh cũng không nằm xuống cùng với cô. Cô hiểu, dục vọng quá lớn. Việc truyền nhiệt không hiệu quả lắm vì họ vẫn mặc đồ, nhưng nhu cầu hơi ấm của cô cũng không lớn lắm.
Anh khóa chặt cô bên anh, cảm nhận được sức mạnh run rẩy của cô. “Em không nghĩ là chuyện đó lại xảy ra vào lần này,” cô nói, mặt vùi trong ngực anh. “Em vẫn tỉnh. Em vẽ suốt đêm qua và cảm thấy vẫn tốt, vậy tại sao sáng nay em lại thấy lạnh chứ?”
“Có lẽ là do em dấn sâu vào công việc hoặc là do khoảng thời gian làm việc quá lâu.”
Cô nghĩ mình nên tin Richard để tìm ra một câu giải thích hợp lý chính xác cho những điều vốn đã vô lý rồi. ít nhất anh cũng nghiêm túc nhìn nhận cô và không khẳng định là cô đang bị hoảng lạn hoặc kích động. anh tin cô tin vào cả những điều mà tự cô cũng thấy khó tin.
Cô nằm im một lúc để hơi ấm của cô thấm dần vào da thịt, và cảm thấy buồn ngủ khi người đã ấm hơn. Lần này, cô bắt đầu nghĩ là những cơn lạnh khủng khiếp không hẳn là một chuyện xấu. Nhớ đến lần anh cởi đồ của cả hai người chỉ để lại đồ lót làm cho ngực cô cứng lại và gây lên một nỗi đau sâu tận bên trong. Có lẽ cô bướng bỉnh nghĩ nếu cô hoãn việc gọi điện thoại cho anh đến tận khi cô thật sự thật sự rất lạnh anh sẽ lại làm như vậy cũng nên. Toàn cơ thể cô nóng lên khi cô nhớ đến lần bùng nổ cảm xúc mà cô đã trải qua cùng anh. Cô muốn anh lại làm thế. Thường xuyên làm vậy.
Cô khám phá ra ngồi trong lòng anh cũng không tốt hơn nằm bên cạnh anh là mấy, xét theo góc độ cám dỗ. cô đau đớn vì nhu cầu sinh lý mạnh mẽ đang rung chuyển bên trong cô. Tình trạng cương cứng của anh giống như hòn đá cứng duới hông cô, và chỉ có một quyết tâm mong manh mới buộc cô nằm im cho đến khi anh cưỡi lên cô. “Mong manh” là từ hợp nhất để miêu tả quyết tâm của cô. Nó là tấm tơ nhện mỏng manh, và mỗi ngày nó lại càng mỏng đi.
Anh vuốt mái tóc trên trán cô và đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. “Tin tốt đây,” anh thì thầm. “Candra có hẹn ký vào chỗ giấy tờ vào sáng mai. Đáng ra hôm nay cô ấy làm vậy, nhưng còn một số điều khoản và sai sót cần được sửa chữa. Anh đã sắp xếp vụ kiện trước khi ra tòa vào tuần sau rồi.”
Cô quay đầu lại một chút, nhìn anh chằm chằm. Cô căn nhắc đến một việc tồn đọng nổi tiếng ở tòa án dân sự của New York thấy kinh ngạc. anh đã “sắp xếp” một phép màu nho nhỏ. “Sao anh có thể làm được vậy?”
“Tiền.” Giọng nói của anh khá bất cẩn. “Anh có tiền, nên mọi người đều làm việc cho anh. Anh kiếm được nhiều từ các khoản nợ.” Tay anh đặt sau gáy cô, anh đặt cô ở trên mình một lần nữa. Môi anh nhẹ nhàng lướt trên trán cô, rồi qua mi mắt cô. “Sau tuần tới, khi em bị lạnh anh có thể sưởi ấm cho em từ trong ra ngoài.”
Trời đất giờ thì anh đã làm được rôi. Tim cô nhảy lên và nhịp tim tăng gắp đôi. “Anh đang làm tốt như vậy,” cô thở hổn hển.
“Nhìn em run lên như thế, anh thậm chí không phải làm gì cả. Anh chỉ đặt em vào đúng chỗ, sau đó nằm xuống và tận hưởng chuyến đi.”
Cô bật cười. cánh tay cô đã bị chiếc chăn anh quấn quanh trói chặt lai, nhưng cô cũng đấm anh hết sức có thể. anh cười, chinh phục cô bằng cách đơn giản là hôn cô.
Cô nghĩ mình chưa từng thấy vui vẻ nhiều đến như thế này khi cô nằm thư giãn trong vòng tay anh, đầu cô gối lên vai anh. Thậm chí trong lúc này cô cũng tận hưởng từng giây phút bên cạnh anh. Cô có thể cử động một tay và quấn quanh đằng sau cổ anh, rồi đưa những ngón tay luồn vào tóc anh. Cảm giác thật ngọt ngào; tóc anh, thật mềm mượt và bên trong thì ấm áp bên ngoài thì mát mẻ. rõ ràng anh đã phát hiện ra dấu tích của vụ nổi loạn vì anh liên tục hôn cô.
Cô uống anh hôn sâu hơn. Cô đợi anh làm thế. nhưng anh lại rút lại với một tiếng thở dài, gương mặt anh cứng lại, và cô biết quyết tâm của anh cũng giống của cô. Đôi mắt đen của anh nặng nề cụp xuống, và một vệt đỏ mở hằn lên trên xương gò má cao của anh. “Nếu chuyện này tiếp tục, anh sẽ không thể chỉ hôn em không,” anh nói thô lỗ.
“Tiếp tục hay dừng lại?” cô có ý trêu đùa anh, nhưng giọng nói lại quá khàn nên không thể hiện được điều đó.
Tiếng anh phát ra giống tiếng rên rỉ hơn là tiếng cười. “Không phải. Cả hai.” Anh khó khăn khi thở bằng mũi. “hãy nói chuyên. Để làm anh quên đi.”
“Anh muốn nói gì nào?” lý trí của cô đã yếu đuối rồi.
Cô không biết liệu cô có thể tập trung nói chuyện được không, hay ít nhất không phải là một câu chuyện cụ thể.
“Bất cứ điều gì. Em sinh ra ở Ý sao?”
“Vâng. Chính xác là ở Florence. Mẹ em cảm thấy cần có một vài chuyến hành hương, anh biết đó vì nghệ thuật của bà. Em ra đời sớm hơn 2 tuần, điều này rõ ràng ngăn cản hành trình của bà. Em không thể thực hiện theo công thức và bị gầy đi, nên em phải ở trong bệnh viện trong khi bà cố gắng cứu chuyến đi càng nhiều càng tốt. Mẹ em là một người phụ nữ táo bạo. Bà lên đường ngay sau khi sinh em hai ngày. Khi bà sẵn sàng về nhà, bà chạy tới bệnh viện đón em, nhưng khi bà cố gắng rời khỏi đất nước ấy, lại có một vấn đề với giấy tờ – bà đã không làm được gì- nên em tiếp tục ở lại đó thêm một tuần nữa tận đến khi mọi việc thuận lợi.”
Cô nói một cách vui vẻ, vì cô đã có một khoảng thời gian dài trước khi quen với việc thiếu sự chăm sóc của người mẹ cô dành cho con cái không chỉ với Sweeny, mà còn với cả người em trai của cô nữa. Richard không cười to, anh cũng không mỉm cười. Ánh mắt của anh như có lửa. Anh nói giọng lạnh lùng “Ý em là mẹ em để đứa con ốm yếu trong bệnh viện trong khi tiếp tục chuyến du lịch của mình sao?”
“Vâng, đó chính là Mẹ em.” Sweeny cố gắng làm mình vui lên bằng một nụ cười ngốc nghếch. Nhưng nó không có tác dụng.
“Cha em đâu?”
“Làm việc trong một đoàn làm phim ở đâu đó, em đoán vậy. Em không nghĩ là mình từng nghe tới chuyện này.”
Cô quan sát quai hàm của anh cứng lại trông thật quyến rũ. Nếu nó còn cừng hơn nữa nó có thể sẽ vỡ vụn dưới áp lực. Phản ứng của anh làm cô bất ngờ. Đã lâu rồi cô không còn lo lắng tới cách cư xử của cha mẹ nữa; cô cũng không đánh giá hay phân tích gì cả. Cô dịu dàng nói. “Này, họ đâu có đánh em. Họ không quan tâm tới chúng em, nhưng còn những chuyện tồi tệ hơn nữa.”
“Em có cậu em ruột, và những người anh chị cùng cha khác mẹ từ những cuộc hôn nhân của cha em. Có thể con số ấy còn tăng thêm tình từ lần cuối cùng em nghe tin tức về ông.”
“Em có thân thiết với em trai em không?”
“Không. Cậu ấy sống với triết lý “ nếu ta không thể đánh bại chúng”. Mục tiêu trong cuộc sống của cậu ấy là sáng chói và hợp thời trang. Em đã không nghe tin gì từ cậu ấy trong khoàng… ồ em đoán chắc cũng khoảng ba năm hoặc hơn thế.”
“Chúa ơi,” anh thì thầm.
“Em đã gửi cho mọi người bưu thiếp khi em chuyển đi, nên họ đều có điện thoại và địa chỉ mới của em, nhưng em không nhận được tin gì từ tất cả mọi người. Em không biết địa chỉ hiện giờ của họ. Gia đình anh thì sao?”
“Anh không có bất cứ gia đình nào nữa. Cha anh mất khi anh lên ba, và mẹ anh và anh sống cùng với ông. Tám năm trước ông đã mất, và mẹ anh cũng mất năm năm trước. anh có hai người bác và một người gì họ về phía cha, và nhiều anh em họ, đa phần họ đều sống ở Virginia. Anh về nhà vào các cuộc họp gia đình và Giáng sinh hàng năm và rồi Candra hét ở gần họ hàng của anh, nên anh luôn ở một mình.”
Theo cách mà anh nói, cô có thể nói anh thích ở cùng với họ hàng. Cô cố tưởng tượng tới một buổi họp mặt họ hàng lớn ầm ĩ khi mọi người đều vui mừng vì được gặp mặt nhau. “Thứ lỗi vì em không biết đến điều này,” cô nói. “Em không thể tưởng tượng được một buồi họp mặt gia đình lớn thế nào.”
“Em làm gì trong ngày Lễ Tạ ơn và Giáng sinh?”
“Không làm gì cả.” Cô nhún vai. “Làm việc, bọn em không có kỳ nghỉ lớn nào.”
“Chúng ta sẽ sử dụng ngày nghỉ ở Virginia,” anh nói.
Cô ngồi thằng dậy, ngạc nhiên. “Ý anh là anh muốn đưa em đi cùng phải không?”
“Anh chắc là anh không có ý định để em lại một mình.”
Giờ cô còn hơn cả ngạc nhiê; cô đang hết sức sửng sốt. cô đã không nghĩ tới mối quan hệ của họ trong tương lai. Cô thấy quá lạ lẫm với mối quan hệ công việc này đến mức cô không biết những chuyện bình thường xảy ra sẽ thế nào; cô chắc chắn không nghĩ tới việc sẽ đi nghỉ ở đâu.
“Anh có nghĩ chúng ta sẽ…anh biết mà?” cô do dự nói.
“Oh, ừ.” Giọng anh tự tin như giọng cô lúc do dự. “Ồ” cô sờ mũi. “Được.”
Anh cười. “Đừng chôn vùi anh bằng nhiệt tình của em chứ.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Anh có một cuộc hẹn cần phải hủy bỏ nếu-“
“Không, anh cứ đi làm việc đi,” cô nói nhanh rồi ngồi dậy. “Em hoàn toán ấm áp rồi, em chỉ thích ngồi đây thôi.”
Anh nhìn cô, đánh giá sắc mặt của cô. Anh cầm tay cô để cảm nhận xem ngón tay còn lạnh không. chúng không lạnh, và anh hôn nhanh lên chúng. “Được. Em biết làm thế nào để liên lạc với anh nếu cần. Anh có một bữa tối hợp tác tối nay và tối mai, nhưng sau đó tuần này anh được tự do.” Anh nháy mắt với cô. “Anh nghĩ là đến lúc cho lần hẹn hò thứ hai rồi.”
Lúc 11 giờ 30 đêm hôm đó, Candra đi vào trong căn hộ. cô thường thích tiệc tùng, nhưng cô không thể tận hưởng nó vào tối nay, thậm chí dù có rất nhiều người cô quý mến tham dự bữa tiệc này. Cô không thể không nghĩ đến ngày mai. Ngày mai cô sẽ ký vào chỗ giấy tờ liên quan đến vụ ly hôn, và cô không thể không nghĩ thằng chương đẹp nhất của cuộc đời cô đã kết thúc. Có thể không bao giờ cô gặp lại Richard nữa. có lẽ một ngày nào đó cô sẽ gặp một người đàn ông khác có thể sánh bằng anh, nhưng cô không thật sự nghĩ như vậy.
Anh đã thắng. nếu cần có một người thắng cuộc thì chắc chắn có một người thua cuộc, và cô chính là kẻ đó. Cô đã làm sai tất cả, vì lỗi lầm cố gắng tiếp tục chơi với anh. Nếu cô chỉ đơn giản trả lại tự do cho anh với ít sự ồn ào nhất có thể, và cố gắng cứu lấy nhân phẩm cho chính mình, có lẽ anh sẽ hào phóng hơn. Richard không thể bị cưỡng chế; và đó là một điều dễ hiểu.
Cô cảm thấy mệt không tả nổi. Thậm chí cô biết rõ Carson sẽ phải đưa tiền ra, lúc này cô cũng không kiếm được nhiều nhiệt huyết cho tương lai.
Cô đã để đèn trong phòng khách và tiền sảnh sáng vì cô không thích bước vào một căn hộ tối đen. Cô từng không phải lo lắng bất cứ điều gì vì Richard ở bên cô. Thi thoàng, cô không thể chịu được cảm giác cô đơn, cô sẽ ở bên Kai vào ban đêm, nhưng tối nay cô thích ở một mình hơn là ở cùng anh ta. Dường như anh ta thích thú khi nhìn Richard bắt chẹt cô. Cô thầm nghĩ mình sẽ đuổi việc anh ta. Vẻ ngoài của anh ta đúng là một tài sản của phòng tranh, nhưng ở New York này còn có nhiều chàng trai trẻ đẹp trai muốn tìm đường đến với thế giới nghệ thuật, và một cánh cửa kế bên cũng tốt như cửa trước mặt.
Cô quẳng ví nhỏ bé có đính cườm lên bàn và khóa cửa lại. gót giày in hình trên đá hoa cương giả khi cô bước qua tiền sảnh và dẵm lên tấm thảm nhãn hiệu Berber màu lúa mạch ở phòng khác. Cô bắt gặp một chuyển động nhỏ và quay đầu lại, hoảng loạn trong giây lát và không biết nói gì. ấn tay lên ngực như thể cô có thể làm nhịp tim ổn định, cô nói. “Làm sao mày vào được tòa nhà này chứ?”
“Tao có chìa khóa. Thật thuận tiện phải không?”
“Chìa khóa! Tao không tin. Làm thế nào mày có thể lấy được chìa khóa căn hộ của tao?”
“Mày biết một câu nói cũ mà, không phải bạn biết gì mà bạn biết ai.”
“Tao không quan tâm mày biết ai; không ai có được chìa khóa tòa nhà này ngoài tao ra.”
“Em thân yêu, rõ ràng em đã sai rồi.”
Nhịp đập yếu ớt xuất hiện trong mạch máu của Candra. Cô nhìn về phía sau, và cố gắng nói. “Mày định tới bữa tiệc hóa trang có phải không hay mày nhầm tưởng hôm nay là Halloween.”
“Tao không phải là người có thể mắc sai lầm. người đó là mày.”
Dường như không có ích gì khi giả vờ lờ đi. Candra quá mệt mỏi và quá giận để có thử làm thế. “Chuyện này là vì tiền. Hãy xem, đây không phải là chuyện cá nhân. Tao cần tiền, rất nhiều tiền, và đây là cách duy nhất tao có thể nghĩ đến. đây là chuyện chỉ xảy ra một lần thôi.”
Việc cô khẳng định dường như vô hiệu. “Mày thật sự nghĩ tao sẽ để mày làm việc chăm chỉ như thế vì cái gì?”
“Mày biết mày sẽ thế nào, vậy nên đừng đùa với nạn nhân.”
“Cái mà tao biết là sẽ có một nạn nhân, và người đó không phải là tao.” Từ ngữ thật dịu dàng, gần như thanh bình vậy. Cách tiếp cận thì không phải vậy.
Bất ngờ nhận thấy nguy hiểm, Candra lùi lại. “Tránh xa tao ra! cút ra khỏi nhà của tao.”
“Mày không phải là người có thể đưa ra quy định vào lúc này.” Một bàn tay đeo găng đưa lên, và đó là một con dao nhà bếp cán dài.
Candra đưa ra một quyết định ngay lập tức, giả vờ bỏ đi như thể cô sẽ phá cửa. ngay lập tức cô quay lại bên phải và chạy tới bên điện thoại. nó đã bị tháo ra, cô đã nghĩ đến một thứ thuận tiện hơn và chọn cái bàn trang trí công phu kiểu châu Âu. Cô có thời gian ấn xuống số 9 trước khi lưỡi dao đi xuống, chém vào cánh tay cô. Cô la hét và lùi lại, cầm lấy cái giầy cao gót bên phài của bàn điện thoại và ngã ra. cô cuộn người lại tiếp tục la hét và xoay sở đứng lên trước khi con dao lao tới lưng cô. Cơn đau vừa lạnh lẽo vừa bỏng rát dâng lên trong cô, làm mắt cô mờ đi.
Tuyệt vọng, tầm nhìn mờ đi Candra cố lùi lại, tránh xa lưỡi dao sắc bén kia. Cô lắp bắp nói “Không, không không,.” cô lùi sang một bên, cố gắng lết tới đằng sau ghế sô fa để có thêm chút thời gian, nhưng cô vụng về vì sốc. cái giày cao gót thanh lịch của cô ở trên thảm và mắt cá chân vặn mạnh đau đớn còn đau hơn cả vết thương ở lưng. Cái giầy bị tuột ra, cô tỳ người lên tay và đầu gối. Một nhát đâm lạnh lùng xuyên vào cô, ngay dưới bên vai phải. và một lần nữa sâu hơn vào một bên người.
Vết thương khiến cô cô giật, cơ thể cứng lại vì đau đớn. thậm chí cô không thể rên la. Miệng cô há hốc im lặng để thở, nhưng phổi cô từ chối hoạtd động. cô phần nào có thể cuộn người lại, dùng tay và đầu gôi để bò. Cố gắng như một siêu nhân, tuy nhiên cô biết thế vẫn chưa đủ. Cô biết rõ.
Cô ngã nhào lên tấm thảm dày và bị đá ra ngoài không thương tiếc. qua cái nhìn tối tăm cô nhận ra lưỡi dao tiếp tục lao xuống, và cô đã nâng tay lên được. cô cảm nhận cơn sốc vì cú đánh nhưng lại không thấy đau. Sau đó có một tiếng uỵch khác, lần này là trong ngực cô, xương sườn đã bị ảnh hưởng. một cú đánh khác vào trong bụng cô.
Cô thở hổn hển, lết trên thảm như một con cá bị mắc cạn. thời gian trôi qua bằng những lần lê lết yếu ớt, hay có lẽ chỉ dường như thời gian đã trôi qua lâu rồi. cơn đau khủng khiếp kéo đến, được thay thế bằng sự mệt nhọc đang lớn dần. có chuyện gì đó chắc hẳn đã xảy ra với những cái bóng đèn, cô chỉ có thể nhìn thấy ảnh sáng lấp lánh mờ ảo qua bóng tối. cô cần phải cử động… con dao… nhưng con dao không còn ở đây nữa. cô chỉ có thể nằm ở đó trong bóng tôi, cảm nhận cái lạnh khủng khiếp xuyên thấu vào cơ thể, cảm nhận nhịp tim chậm… chậm dần… chậm dần… chậm hơn nữa.
Kẻ tấn công đã quan sát những giây phút cô chết. Việc thả lỏng ghê tởm của bàng quang và ruột già phần nào làm cô hài lòng; đồ chó đó xứng đáng bị phát hiện trong chỗ giác gây bối rối của riêng cô.
Cảnh tượng đã được dàn dựng. căn hộ đã bị lục soát kỹ, nhưng không có mẩu tin thú vị nào hé lộ, chết tiệt. đó là một vấn đề, một vấn đề lớn. nếu họ đủ thông minh để chú ý tới thì thật là tốt.
Tạ ơn Chúa vì cuộc gọi cảnh báo rằng Candra rời khỏi bữa tiệc sớm và đang trên đường về nhà, nếu không kết quả có thể rất khác. Những thứ mà Candra để trong căn hộ cũng như trang sức quý giá của cô ta đều bị thu lại. cánh cửa tủ lạnh vẫn mở, việc này sẽ gợi mở chuyện một tên cướp xuất hiện trong nhà bếp và hắn làm Candra hốt hoảng. điều đó sẽ giải thích việc dùng một trong những con dao trong chỗ dao đắt tiền mà Candra để ở ngay cạnh thớt: một vụ khí tình cờ.
Những ngón tay đeo găng mở cửa, để con dao rơi ở sàn nhà bên cạnh xác chết. con dao thuộc về nơi đây; nó có thể không liên quan tới ai ngoài nạn nhân.
Một cái chìa vít được lấy từ túi quần. một vài phút cánh cửa được ngụy trang như thể nó bị phá cẩn thận. không có hư hại thật sự nào, chỉ đủ để cho một người phụ nữ đến nhà trong một hành lang đèn mờ không chú ý tới, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ để ý. Một lối vào không mất chút sức lực nào sẽ có nghĩa cô ấy không tự mở cửa, điều đó sẽ ngụ ý cô ấy biết người đó, hay chiếc chìa khóa đó đã được sử dụng. một lối vào tốn sức sẽ ám chỉ một người lạ.
Tiền và trang sức có giá trị, rất ít tiền mặt nằm trong chiếc túi màu đen. Cái túi đó sẽ được đặt ở một nơi rất rất an toàn- chỉ đề phòng trường hợp cần dùng đến.
Bình luận truyện