Nữ Chính. Biến! Để Nữ Phụ Tôi Cướp Các Nam Chính
Chương 8
Phó Thanh Thiên bỏ tay ra khỏi ngực cô, đẩy cô xuống, rồi lấy khăn lau tay của mình xong vứt xuống đất. Anh liếc nhìn cô một cái rồi quay lại ghế ngồi của mình. “Tôi muốn gặp cô nói về chuyện buổi sáng.”
“Chuyện đó...tôi không có gì để nói.” Cô đứng dậy phủi bụi quanh mình, quay người chuẩn bị ra ngoài.
“Cô đứng lại đó cho tôi, cô xem đi, học kì này cô xếp cuối lớp, nếu cô tiếp tục học tập như vậy, sẽ bị trượt tốt nghiệp.” Phó Thanh Thiên đặt trên bàn một tờ giấy trong đó là danh sách học lực của lớp rồi nói.
Giang Sắc Ân quay người lại, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Vậy thì sao?”
“Tôi đã quyết định rồi, mỗi ngày tôi sẽ dạy thêm cho cô vào buổi tối tại nhà của cô.”
“Tôi không muốn.”
“Tôi đã nói với cha mẹ cô, họ đã đồng ý, không bàn cãi, tôi chỉ thông báo cho cô biết thôi.” Vẻ mặt bây giờ của Phó Thanh Thiên thật làm cho Giang Sắc Ân muốn đấm một phát.
“Vậy tôi đi đây, dù gì thì tôi cũng không được ý kiến.” Cô đi ra khỏi phòng. Trước khi đi cô cũng không quên quay lại lè lưỡi với anh.
Phó Thanh Thiên không nói gì, anh thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, “Phen này cô chết chắc!”
------Tôi là đường phân cách lạnh nhạt---- ---
Vào buổi tối, sau khi Giang Sắc Ân lái xe về nhà, vừa mới bước vào cửa, cô đã nhìn thấy hai khuôn mặt mà cô không muốn thấy nhất đó là Giang Hắc Phong và Giang Mị Nương, hai người đang ngồi trên chiếc ghế sô-fa da màu đen, vẻ mặt của Giang Hắc Phong khá nghiêm túc.
“Tiểu Ân! Em đi đâu mà giờ mới về?” Giọng điệu của Giang Hắc Phong rất không vui, vừa mới thấy mặt cô thì đã nhanh chóng hỏi.
“Tiểu Ân? Anh gọi tôi sao?” Giang Sắc Ân quay qua quay lại, tìm kiếm người được anh gọi là ‘Tiểu Ân’.
“Đúng vậy, không phải em thì là ai? Không được đánh trống lãng, anh hỏi em đi đâu?”
“Tôi...tôi đi mua quần áo.” Cô không quen với cách gọi này nên lắp bắp mà trả lời.
“Ồ! Vậy sao. Vậy quần áo đâu?” Giang Hắc Phong nhìn cô thật kĩ cuối cùng kết luận, “Cô không đi mua quần áo.”
“Tôi...tôi để quên ở Shop rồi, mai tôi lấy.” Bị nói trúng tim đen, mặt của cô càng ngày càng xanh, đầu cúi xuống.
“Vậy tiền đâu mà em trả?” Ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho Giang Sắc Ân đổ mồ hôi hột.
“Tôi...tôi...tôi.” Cô không biết nói gì nữa chỉ có cách không trả lời cho qua chuyện, đầu cô cúi thấp xuống hơn.
“Khi nào ăn tối xong thì vào phòng gặp anh, ngay và luôn.” Giang Hắc Phong nói rồi đi một mạch không để cho Giang Sắc Ân có cơ hội ‘ý kiến’.
Giang Mị Nương nghe cuộc nói chuyện của hai người mà tức muốn ‘lũng ruột’, cô ta không thể chen một tiếng vào cuộc nói chuyện của hai người, cứ như xem cô ta là người vô hình, không thèm quan tâm đến, cô ta nhìn Giang Sắc Ân đang đứng như trời trồng rồi liếc một cái, đứng dậy bỏ đi.
Người Giang Sắc Ân đổ mồ hôi lạnh, “Anh ta kêu mình vào phòng anh ta không lẽ...” Cô càng nghĩ càng đen, khuôn mặt trắng xanh đỏ có đủ, giờ cô như một con tắc kè hoa.
Cô bỏ chạy vào phòng thật nhanh, đóng sập cửa lại, khóa cửa chính cẩn thận, khóa luôn cả cửa sổ, đề phòng bất trắc cho mình. Khi khóa xong cô mới thở phào nhẹ nhòm, “Thật hú hồn, cứ tưởng gặp anh ta ở đây.”
Khi cô trấn tĩnh lại thì lại nghe có tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, cô rón rén chân đi đến chỗ phòng tắm, đập vào mắt cô là một bóng hình khá cao lớn, cô hoảng loạn quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy mấy bước thì đã bị vấp chân mà té.
“Ầm.” Tiếng động lớn phát ra, cùng lúc đó tiếng nước chảy biến mất, “Két.” Tiếng cửa phòng tắm mở, một bóng dáng cao lớn từ bên trong bước ra.
Hồi lâu, “A.....a....a.” Tiếng kêu của Giang Sắc Ân vang lên khắp phòng.
-----Tôi là đường phân cách trước vài phút----
Khi nhìn thấy bóng dáng của người đó hiện ra trước mắt, không ai khác chính là Giang Hắc Phong, trên người độc duy nhất một cái khăn ngắn quấn quanh hông.
Giang Hắc Phong nhìn thấy Giang Sắc Ân, khóe môi anh nhếch lên, như là biết trước vụ việc này.
----Tôi là đường phân cánh như cũ----
“Anh...tại sao anh lại ở trong phòng tôi?” Trong ánh mắt của Giang Sắc Ân đầy hoang mang.
“Em nói tôi ở trong phòng em? Em nhìn kĩ chưa.” Vẻ mặt của Giang Hắc Phong có thể gọi là rất ‘đểu’.
Cô quan sát khắp căn phòng, căn phòng thiết kế giống phòng cô, chỗ đặt đồ nội thất cũng rất giống nhưng khác một thứ là chiếc giường này không giồng giường cô, mà lại giống giường mà cô và anh đã từng...
“Xin...xin lỗi, tôi lộn phòng!” Cô cười hề hề rồi chạy về phía cửa.
Chưa chạy được ba bước, thì đã bị Giang Hắc Phong túm lại, quăng lên giường. Bị quăng bằng một lực khá mạnh nên cô bị ê ẩm khắp người, váy áo đi học bị tốc lên, làm lộ áo ngực với quần nhỏ.
Nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, máu trong người Giang Hắc Phong sôi lên, anh nằm đè lên người Giang Sắc Ân, tay sờ soạng khắp nơi trên người cô.
“Chuyện đó...tôi không có gì để nói.” Cô đứng dậy phủi bụi quanh mình, quay người chuẩn bị ra ngoài.
“Cô đứng lại đó cho tôi, cô xem đi, học kì này cô xếp cuối lớp, nếu cô tiếp tục học tập như vậy, sẽ bị trượt tốt nghiệp.” Phó Thanh Thiên đặt trên bàn một tờ giấy trong đó là danh sách học lực của lớp rồi nói.
Giang Sắc Ân quay người lại, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Vậy thì sao?”
“Tôi đã quyết định rồi, mỗi ngày tôi sẽ dạy thêm cho cô vào buổi tối tại nhà của cô.”
“Tôi không muốn.”
“Tôi đã nói với cha mẹ cô, họ đã đồng ý, không bàn cãi, tôi chỉ thông báo cho cô biết thôi.” Vẻ mặt bây giờ của Phó Thanh Thiên thật làm cho Giang Sắc Ân muốn đấm một phát.
“Vậy tôi đi đây, dù gì thì tôi cũng không được ý kiến.” Cô đi ra khỏi phòng. Trước khi đi cô cũng không quên quay lại lè lưỡi với anh.
Phó Thanh Thiên không nói gì, anh thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, “Phen này cô chết chắc!”
------Tôi là đường phân cách lạnh nhạt---- ---
Vào buổi tối, sau khi Giang Sắc Ân lái xe về nhà, vừa mới bước vào cửa, cô đã nhìn thấy hai khuôn mặt mà cô không muốn thấy nhất đó là Giang Hắc Phong và Giang Mị Nương, hai người đang ngồi trên chiếc ghế sô-fa da màu đen, vẻ mặt của Giang Hắc Phong khá nghiêm túc.
“Tiểu Ân! Em đi đâu mà giờ mới về?” Giọng điệu của Giang Hắc Phong rất không vui, vừa mới thấy mặt cô thì đã nhanh chóng hỏi.
“Tiểu Ân? Anh gọi tôi sao?” Giang Sắc Ân quay qua quay lại, tìm kiếm người được anh gọi là ‘Tiểu Ân’.
“Đúng vậy, không phải em thì là ai? Không được đánh trống lãng, anh hỏi em đi đâu?”
“Tôi...tôi đi mua quần áo.” Cô không quen với cách gọi này nên lắp bắp mà trả lời.
“Ồ! Vậy sao. Vậy quần áo đâu?” Giang Hắc Phong nhìn cô thật kĩ cuối cùng kết luận, “Cô không đi mua quần áo.”
“Tôi...tôi để quên ở Shop rồi, mai tôi lấy.” Bị nói trúng tim đen, mặt của cô càng ngày càng xanh, đầu cúi xuống.
“Vậy tiền đâu mà em trả?” Ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho Giang Sắc Ân đổ mồ hôi hột.
“Tôi...tôi...tôi.” Cô không biết nói gì nữa chỉ có cách không trả lời cho qua chuyện, đầu cô cúi thấp xuống hơn.
“Khi nào ăn tối xong thì vào phòng gặp anh, ngay và luôn.” Giang Hắc Phong nói rồi đi một mạch không để cho Giang Sắc Ân có cơ hội ‘ý kiến’.
Giang Mị Nương nghe cuộc nói chuyện của hai người mà tức muốn ‘lũng ruột’, cô ta không thể chen một tiếng vào cuộc nói chuyện của hai người, cứ như xem cô ta là người vô hình, không thèm quan tâm đến, cô ta nhìn Giang Sắc Ân đang đứng như trời trồng rồi liếc một cái, đứng dậy bỏ đi.
Người Giang Sắc Ân đổ mồ hôi lạnh, “Anh ta kêu mình vào phòng anh ta không lẽ...” Cô càng nghĩ càng đen, khuôn mặt trắng xanh đỏ có đủ, giờ cô như một con tắc kè hoa.
Cô bỏ chạy vào phòng thật nhanh, đóng sập cửa lại, khóa cửa chính cẩn thận, khóa luôn cả cửa sổ, đề phòng bất trắc cho mình. Khi khóa xong cô mới thở phào nhẹ nhòm, “Thật hú hồn, cứ tưởng gặp anh ta ở đây.”
Khi cô trấn tĩnh lại thì lại nghe có tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, cô rón rén chân đi đến chỗ phòng tắm, đập vào mắt cô là một bóng hình khá cao lớn, cô hoảng loạn quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy mấy bước thì đã bị vấp chân mà té.
“Ầm.” Tiếng động lớn phát ra, cùng lúc đó tiếng nước chảy biến mất, “Két.” Tiếng cửa phòng tắm mở, một bóng dáng cao lớn từ bên trong bước ra.
Hồi lâu, “A.....a....a.” Tiếng kêu của Giang Sắc Ân vang lên khắp phòng.
-----Tôi là đường phân cách trước vài phút----
Khi nhìn thấy bóng dáng của người đó hiện ra trước mắt, không ai khác chính là Giang Hắc Phong, trên người độc duy nhất một cái khăn ngắn quấn quanh hông.
Giang Hắc Phong nhìn thấy Giang Sắc Ân, khóe môi anh nhếch lên, như là biết trước vụ việc này.
----Tôi là đường phân cánh như cũ----
“Anh...tại sao anh lại ở trong phòng tôi?” Trong ánh mắt của Giang Sắc Ân đầy hoang mang.
“Em nói tôi ở trong phòng em? Em nhìn kĩ chưa.” Vẻ mặt của Giang Hắc Phong có thể gọi là rất ‘đểu’.
Cô quan sát khắp căn phòng, căn phòng thiết kế giống phòng cô, chỗ đặt đồ nội thất cũng rất giống nhưng khác một thứ là chiếc giường này không giồng giường cô, mà lại giống giường mà cô và anh đã từng...
“Xin...xin lỗi, tôi lộn phòng!” Cô cười hề hề rồi chạy về phía cửa.
Chưa chạy được ba bước, thì đã bị Giang Hắc Phong túm lại, quăng lên giường. Bị quăng bằng một lực khá mạnh nên cô bị ê ẩm khắp người, váy áo đi học bị tốc lên, làm lộ áo ngực với quần nhỏ.
Nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, máu trong người Giang Hắc Phong sôi lên, anh nằm đè lên người Giang Sắc Ân, tay sờ soạng khắp nơi trên người cô.
Bình luận truyện