Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 270: Tiểu Tiên Nữ Của Tô Thiếu (55)



Trà Trà: Chuyện xưa có cái gì dễ nghe?

Có thể có ngọt hơn kẹo của cô sao?

Có thể có ăn ngon hơn tiểu bánh kem sao?

Không có!

Tô Hoán đưa một bàn tay sờ sờ đầu cô, " Trước kia có một con sói xám, còn có một con tiểu bạch thỏ vừa ngoan lại vừa mềm."

Trà Trà đưa lưng về phía hắn, trở mình, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trong mắt đều là ghét bỏ.

"Sau đó thì sao?" Cô hỏi.

Câu chuyện này vừa nghe liền biết không thú vị, làm khó hắn còn như vậy nghiêm túc nói cho cô nghe.

Tô Hoán thần sắc bình tĩnh xoa bóp lỗ tai nhỏ của cô.

Giọng nói trầm thấp.

"Sau đó, tiểu bạch thỏ không ngoan, sói xám ngao ô một ngụm, đem tiểu bạch thỏ ăn sạch."

Trà Trà, "???"

Cô ngốc ngốc nhìn hắn, đợi vài giây.

Có chút không xác định dò hỏi, "Chuyện xưa nói xong rồi?"

Tô Hoán gật gật đầu, ngón tay hơi cuộn búng vào cái trán của cô, động tác thực nhẹ thực nhu.

Hắn nói, "Nói xong, tiểu bạch thỏ vừa mềm lại vừa ngoan bị ăn sạch sẽ."

Trà Trà, "............"

Ngươi thành công khiến cho ta chú ý.

Cô duỗi tay giật nhẹ góc áo của hắn, "Anh nói tiếp một chuyện khác đi."

Để ta nhìn xem ngươi kể chuyện xưa có thể dở tệ tới trình độ nào.

Tô Hoán cười nói, "Được, lại kể một chuyện khác!"

"Trước kia có một tiểu bạch thỏ, vẫn luôn ăn kẹo, sau đó, ăn kẹo quá nhiều, tiểu bạch thỏ biến thành kẹo, lại bị sói xám ngao ô một ngụm ăn sạch."

Tô Hoán vừa nói vừa há to miệng, làm một bộ dáng ngao ô.

Trà Trà, "............"

Tiểu bạch thỏ đắc tội ngươi sao?

Sau một lúc lâu, Trà Trà từ trong lòng ngực hắn chui ra tới, đem Tô Hoán đẩy đẩy qua bên cạnh, rõ ràng là muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.

Tiểu cô nương đôi mắt ngập nước chuyển a chuyển, quay tròn vài vòng, nghiêm túc nhìn Tô Hoán.

"Anh kể chuyện xưa không dễ nghe, để em kể cho anh nghe đi!"

Đêm khuya, giọng nói mềm mụp, phá lệ liêu nhân.

Tô Hoán gật gật đầu, "Trà Trà còn biết kể chuyện xưa, giỏi quá!"

Trà Trà không phản ứng khích lệ của hắn.

"Trước kia có một con sói xám, còn có một con vừa ngoan lại vừa mềm tiểu bạch thỏ, sau đó, sói xám muốn ăn tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ phát hiện, tiểu bạch thỏ ngao ô một ngụm, đem sói xám cắn chết!"

Tô Hoán, "......" Em vẫn là tiểu khả ái mềm mại kia của anh sao?

Đem sói xám cắn chết? Là nghiêm túc sao?

Trà Trà liếc hắn một cái, phi thường vừa lòng biểu tình có chút dại ra của hắn, cô tiếp tục nói.

"Bây giờ, đến chuyện xưa thứ hai, anh kể hai cái, em cũng kể hai cái.

Trước kia có một tiểu bạch thỏ, vẫn luôn ăn đường, sau đó, ăn kẹo quá nhiều, tiểu bạch thỏ liền biến thành kẹo, có một ngày tiểu bạch thỏ bị sói xám theo dõi, vì thế, tiểu bạch thỏ biến thành kẹo, đem sói xám đập chết!!!"

Nói đến chỗ này, Trà Trà biểu tình đặc biệt hung tàn!

Không có kẹo, ta siêu hung!

Tô Hoán, "......"

Bỗng nhiên ngực đặc biệt đau.

Tiểu khả ái em là đang kể chuyện xưa khủng bố cho anh nghe sao?

Đang là buổi tối......

Thật lâu sau, hắn thở dài nói, "Tiểu bạch thỏ liền không thể buông tha cho sói xám sao?"

Trà Trà bị phản ứng này của hắn suýt chút nữa bật cười, bất quá, biểu tình cần phải ổn định, không thể đem nụ cười xấu xa biểu hiện quá rõ ràng.

Cô vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Tiểu bạch thỏ vì cái gì phải buông tha sói xám? Nói không buông tha liền không buông tha!"

Tô Hoán, "......" Tâm tình phức tạp.

Ngay sau đó, Trà Trà tiến đến bên tai Tô Hoán, buồn bã nói, "Em lại kể cho anh chuyện ma được không?"

Tô Hoán, "!!!"

Trà Trà, "Lần sau sói xám lại muốn ăn tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ liền một chân đem sói xám đá xuống giường, để sói xám đi ngủ ở đường cái!!!"

Cho ngươi mỗi ngày luôn nghĩ muốn ăn ta, không biết xấu hổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện