Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt
Chương 69
Vào ngày 3 tháng 6, sáng sớm chị dâu của Phó Thuấn đã nhờ trợ lý của mình tạo kiểu tóc, trang điểm và mặc quần áo cho Tống Địch.
Vào buổi sáng, Phó Thuấn đang phỏng vấn một kỹ sư thuật toán từ Bắc Kinh bằng cách gián tiếp thông qua màn hình, được chuyển từ chỗ Mã Chính Viễn sang.
Từ phòng làm việc đi vào phòng Tống Địch, anh thấy Yoda, nhà tạo mẫu tóc bước ra và tự mình nhắc nhở: “Anh Phó, chị dâu của anh đã cố ý dặn dò cho tôi rồi. Khi anh gặp cô ấy thì việc đầu tiên là phải khen ngợi.”
“…”
Phó Thuấn thầm hỏi, anh là người vô tâm như thế sao? Anh ân cần gật đầu: “Được rồi, cám ơn.”
Yoda cười: “Vậy thì tôi về trước đi. Chị dâu anh đang cần người.”
Thì ra là chị dâu cho trợ lí đến đây trước, Phó Thuấn nói: “Vất vả rồi.”
Phó Thuấn gõ cửa phòng Tống Địch, nghe cô nói: “Mời vào.”
Anh nhẹ nhàng mở cửa, nhắm mắt nói: “Có thể gặp tiểu công chúa của anh không?”
Hôm nay Phó Thuấn mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng và quần tây đen, một tay đút vào túi quần, mắt nhắm nghiền và khóe miệng nhếch lên trông khá sang trọng và gọn gàng.
Tống Địch bước đến gần anh nói: “Sao anh không xem, sợ em xấu à?”
Phó Thuấn còn chưa mở mắt đã cảm thấy có mùi thơm thoang thoảng, cô lúc này có vẻ cao hơn, anh đột nhiên mở mắt ra: “Mang giày cao gót?”
Vì không chuẩn bị trước nên đã bị vẻ đẹp của cô làm cho choáng ngợp.
Chiếc váy đen nhỏ nhắn đó vốn được thiết kế với phần vai rộng, được cắt may khéo léo tôn lên phần ngực, eo và đường cong hoàn mỹ một cách duyên dáng, phần đuôi váy cao trên đầu gối.
Từ góc nhìn của Phó Thuấn, anh chỉ cảm thấy bộ ngực trắng kết hợp cùng lớp vải ren đen tạo nên một tác động rất lớn đến thị giác, trên cổ cô đeo một chiếc vòng ngọc trai.
Hai tai đeo hoa tai ngọc trai nhỏ, da dẻ cô như được phủ một lớp ngọc lưu ly.
Phó Thuấn sững sờ hồi lâu mới nói: “Em muốn mặc như thế này đi chơi sao?”
Hoàn toàn quên lời nhắc nhở đầy thiện ý của người tạo mẫu khi nãy.
Tống Địch khóe môi đỏ mọng, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Này, không đẹp sao?”
“Đẹp.” Phó Thuấn nói xong, anh thực sự hối hận khi để cô Trình đến nhà, ngày nào anh cũng tặng quần áo và dây chuyền.
“Chị stylist này trang điểm đẹp lắm. Em cũng nên học hỏi cách kẻ mày này từ chị ấy. Anh nghĩ thế nào?” Tống Địch nhướng mày về phía Phó Thuấn nhưng lại thấy được sắc mặt khó có thể nói của anh.
“Anh không biết.” Làm sao Phó Thuấn lại có thể phân biệt được một thứ sâu xa chẳng hạn như là hình dáng mày, khó hơn nhiều so với cấu tạo của động cơ ô tô, “Không phải… em cứ thế này mà đi?
“Phong cách này khá hay, cũng không khoa trương đúng không?” Tống Địch chớp mắt, mái tóc dài vén ra sau đầu, lộ ra vầng trán mịn màng.
Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Em nói riêng với chị stylist là muốn trưởng thành hơn để có thể đi cùng với anh. Anh à, anh có vẻ không vui?” Tống Địch kéo tay anh.
Phó Thuấn không chỉ không vui, mà bây giờ anh nóng lòng muốn giấu cô với tất cả mọi người.
Phó Thuấn hơi cúi người xuống: “Hôm nay em không được phép nói chuyện với những người đàn ông khác, nghe chưa?”
“Có ai quen biết em đâu?” Tống Địch đẩy anh: “Còn có một đôi găng tay lụa đi cùng với váy. Chờ em mang xong là có thể rời đi.”
Trên bàn thực sự có một đôi găng tay ren màu đen, Tống Địch cầm lấy rồi bước về phía trước.
Phó Thuấn đưa tay ra và lấy chiếc găng tay lại.
“Làm sao vậy?” Tống Địch nhìn anh.
Phó Thuấn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng rút một chiếc găng tay ra, tay kia nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé mỏng manh của cô lên, từ từ đưa chiếc găng tay vào cho cô.
Tống Địch cũng theo dõi nhất cử nhất động của anh, luôn cảm thấy anh nhẹ nhàng, cẩn thận làm người ta cảm thấy mềm lòng.
Sau khi đã đeo tất cả găng tay vào, Phó Thuấn cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Hôm nay em giống như một nữ vương nhỏ xinh, nên anh sẽ miễn cưỡng để người khác thấy.”
“Anh.” Tống Địch giữ lấy tay anh.
Phó Thuấn mỉm cười, buông tay cô ra, lấy cánh tay trái của cô vòng qua tay anh: “Đi thôi.”
Tống Địch đưa hai tay qua, ôm lấy anh và ngước nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều cười.
Phó Thuấn mặc một chiếc áo vét và khuy măng sét được tráng bằng men mà Tống Địch đã tặng trước đó, rất hợp với bộ trang phục đen tinh tế của cô hôm nay.
Khi hai người đi ra ngoài, tài xế của nhà cũ đã đợi sẵn ở bên ngoài: “Anh Phó, bà chủ gọi tôi đến đây.”
Cánh cửa Bentley màu xám bạc đã mở ra.
Phó Thuấn bảo vệ Tống Địch bước vào trong xe, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Wechat cho bà Thành: ‘Mẹ, mẹ sai người lái xe đến đây làm gì? Con có xe rồi mà.’
Bà Thành trả lời rất nhanh: ‘Không có cô gái xinh đẹp nào sẵn sàng đi bằng Santana tới đây cả.’
‘……’
Chết tiệt, chiếc xe của anh rất có tính kỷ niệm đó!
Phó Thuấn cứng họng, không tiếp tục tranh luận với bà Thành.
Tống Địch hỏi: “Một lát nữa gặp lại người nhà của anh, xưng hô là gì thì anh nhớ nhắc em nhé, nếu người quá đông chưa chào hỏi kịp thì anh nhớ cũng phải nói với em, nếu không thì sẽ rất là vô phép.”
Phó Thuấn gật đầu: “Được. Anh sẽ không đi xa.”
Xét cho cùng đây cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, chủ yếu là cho những người thân ở nhà, ngoài ra còn là tận hai cái sinh nhật nên mời bạn bè và đồng nghiệp cũng như cha mẹ của nhau.
Bữa tiệc được tổ chức trên bãi cỏ ở sân sau của dinh thự nhà họ Phó, giống như những bữa tiệc kiểu phương Tây.
Xe chạy vào qua cánh cửa sắt lớn màu đen, Phó Thuấn chỉ ra ngoài cửa xe và giới thiệu ngắn gọn.
Tống Địch hỏi: “Vậy là nhà anh ở giữa lưng núi?”
“Ừm. Đứng trong phòng anh có thể thấy hồ nước phía sau.”
“Thật không?” Tống Địch ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vẻ: “Đứng ở nhà em cũng có thể nhìn thấy biển.”
Phó Thuấn cười: “Ừm, bởi vì phong cảnh quanh nhà em rất đẹp.”
Phó Thuấn và Tống Địch đi gặp bố mẹ và anh rể trước, vừa bước vào nhà chính đã nghe thấy chị dâu cởi mở nói: “Ồ, cuối cùng cũng đến rồi, làm mẹ chờ mệt chết rồi.”
Tống Địch hơi đỏ mặt, nắm chặt tay Phó Thuấn ngay lập tức.
Phó Thuấn nhẹ nhàng vỗ về tay cô: “Không sao đâu, có anh đây rồi mà.”
“Ừm.”
Phó Thuấn đưa Tống Địch vào, thấy mọi người đang nhìn mình, anh nói: “Sao vậy? Có muốn đưa bao lì xì cho bạn gái em không?”
Anh hai của anh đang ngồi uống trà đạo: “Bây giờ đã vội vàng lấy bao lì xì rồi à? Đến khi em kết hôn thì làm phải làm sao đây?”
Mọi người đều cười.
Hiếm khi gia đình tụ tập đầy đủ vui vẻ như vậy, ngoại trừ một vài em nhỏ đang chơi đùa bên ngoài.
Bà Thành nhắc nhở Phó Thuấn: “Mau giới thiệu đi.”
Phó Thuấn hắng giọng và trịnh trọng giới thiệu Tống Địch với mọi người trước, sau đó để Tống Địch nhận biết từng người một.
Tống Địch lúng túng ngồi, chào hỏi mọi người.
Chị dâu cả của Phó Thuấn hơn bọn họ rất nhiều tuổi, nhìn Tống Địch nói: “Em dâu trẻ như thế, đúng là ghen tị thật.”
Chị dâu thứ hai nói: “Đừng nói chị dâu cả, đến em cũng ghen tị, da dẻ mềm mại đẹp đẽ như vậy.” Cô ta nhìn Phó Thuấn: “Thuấn, cậu giấu lâu như vậy không đưa về nhà, cũng thật là.”
Phó Thuấn ngồi trên tay vịn ghế sô pha, bên cạnh là Tống Địch, khoác vai cô nói: “Ánh mắt của mọi người thật đáng sợ, rất dọa người, bạn gái của em rất rụt rè.”
Chưa kịp nói thêm câu thứ ba, bà Thành đã thuận miệng nói: “Đi thôi, đi dạo với dì.”
Tống Địch sửng sốt, thấy bà Thành đưa tay ra, cô vội vàng cầm lấy, liếc Phó Thuấn.
Bà Thành phản ứng nhanh hơn Phó Thuấn: “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhóc con, có bạn gái là lại quên mất mẹ?”
Tống Địch cũng chỉ có thể nói: “Vậy con đi dạo một vòng cùng dì.”
Mặt khác, chị dâu cũng nói: “Chị dâu cả, đi dạo một chút đi, hôm nay thời tiết rất tốt.”
Vì vậy, trong chốc lát, mấy người phụ nữ đều đi ra ngoài, để lại Phó Vân Tụng và ba người con trai đang nhìn nhau.
Anh hai thấy Phó Thuấn không yên, lập tức nói: “Thuấn, gần đây mỗi ngày em đều bận sao?”
Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha và nói: “Dự án thử nghiệm với Viện nghiên cứu Công Lộ sẽ chính thức bắt đầu vào tháng 8, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm chạy thử.”
Anh cả nói: “Công ty của em thì sao? Khi nào thì cho bọn anh cơ hội gia nhập?”
Phó Thuấn nói: “Tạm thời thì vẫn chưa có công việc kinh doanh nào. Đợi khi dự án hoàn thành, viện nghiên cứu sẽ chủ trì tích hợp công nghệ lắp đặt với một nhà sản xuất xe, nhưng vẫn sẽ có những khả năng khác. Em tạm thời không muốn làm sửa sang lại xe. Rủi ro quá lớn, chính sách không ổn định. Đặc biệt trong lĩnh vực trợ giá năng lượng mới, hướng đi của hai năm qua là không ổn. “
Anh cả lắc đầu nói: “Mẹ đã chuẩn bị tiền vốn khởi động, em không nói chuyện này với bà ấy. Mẹ sẽ buồn lắm, ba nói gì đi ba?” Anh quay sang người có quyền nhất trong nhà Phó Vân Tụng hỏi.
Phó Vân Tụng đang uống trà, nghe xong liền nói: “Cho nên bây giờ bà ấy cũng không mong con làm nên sự nghiệp, bà ấy hy vọng sẽ có cháu trai.”
“…” Chẳng trách nhìn chằm chằm Tống Địch, Phó Thuấn cứng họng, “Con còn chưa định kết hôn.”
“Vậy thì khi nào thì con mới định kết hôn? Bốn mươi tuổi?” Phó Vân Tụng hỏi một cách điềm đạm.
Phó Thuấn cũng rất ngạc nhiên, anh đã ngoài 30 tuổi.
Nhưng câu hỏi này khó trả lời, dù sao Tống Địch vẫn còn trẻ.
Khi Phó Thuấn ra khỏi sảnh, đứng trên bãi cỏ, anh có thể thấy con trai của anh trai cả là Phó Cảnh Nhiên đang nói chuyện với Tống Địch từ xa.
Không biết họ đang nói về cái gì, cả hai đều đang cười.
Phó Thuấn nhướng mày, không ngờ thằng bé này đã cao như thế rồi, chỉ là hơi gầy, giống như vừa mới phát triển, vẫ còn nhỏ.
Ngay khi Phó Thuấn bước tới, anh nghe thấy Phó Cảnh Nhiên chào anh: “Chú ba! Chị ấy thật dễ thương.”
Tống Địch quay đầu bước tới giữ lấy Phó Thuấn.
Phó Thuấn nhắc nhở: “Gọi là thím.”
Tống Địch bên cạnh nghe mà đỏ mặt.
Phó Cảnh Nhiên nhìn sang trái và sau đó nói: “Tại sao, chị còn trẻ, gọi thím rất già.”
Tống Địch mỉm cười nhìn cậu nhóc mặc vest thắt nơ: “Không sao đâu, em thích gọi thế nào cũng được.”
Khi Phó Thuấn nghe thấy, anh không vui: “Không được.”
Phó Cảnh Nhiên mỉm cười: “Vậy gọi là thím đi, chú bađừng giận.” Nói xong, cậu đi lấy nước hoa quả, đi trò chuyện với những người khác.
Tống Địch ôm Phó Thuấn, nhìn đôi nam nữ đang trò chuyện, hỏi: “Không còn người thân nào nữa sao?”
“Ừm. Ban đầu vốn chỉ là ăn cơm với gia đình.” Phó Thuấn dẫn cô ra ngoài: “Đi xem hồ nước phía sau.”
Đi được hai bước, Phó Thuấn lại hỏi: “Mẹ anh có phải nói với em điều gì không?”
“Ừm.”
Sau đó Tống Địch không nói gì nữa.
Hai người chậm rãi đi đến cuối biệt thự, quả nhiên có một toà tháp đặc biệt được xây dựng, Phó Thuấn nói: “Đi giày cao gót không dễ dàng chút nào. Để anh cõng em.”
Tống Địch nhìn lại mọi người ở đằng xa: “Được không?”
Phó Thuấn mỉm cười: “Sao lại không thể, em là bạn gái của anh mà.”
Tống Địch chủ động leo lên vai anh: “Vậy thì anh giữ chắc nhé.”
“Vâng, công chúa nhỏ.”
Đây là nơi Phó Thuấn thường luôn lui tới, từ đây phóng tầm mắt ra có thể thấy toàn cảnh hồ.
Mặt hồ lung linh sáng ngời trong ánh mắt, Phó Thuấn ôm Tống Địch nói: “Ở đây thư giãn là tốt nhất.”
Tống Địch ngã người xuống đất, cùng anh ở tại chỗ đưa mắt nhìn ra phía xa xa, làn gió từ từ thổi qua, cô lạnh nhạt nói: “Mẹ anh nói…”
“Hả?” Trái tim Phó Thuấn đột nhiên thắt lại: “Nói cái gì?”
“Nói gia đình anh là như thế, nói rằng anh sinh ra ở đây, không có lựa chọn nào khác. Em phải thích nghi. Dì ấy nói rằng anh cũng phải thích nghi, còn nói hy vọng cũng đừng vì em mà làm cho anh về nhà ít hơn.”
Phó Thuấn không ngờ bà Thành lại nói điều này: Em khó chịu sao?”
“Em không có.” Tống Địch nói: “Dì ấy nói đúng. Cũng đừng khách khí như thế, tất cả đều là sự thật.”
“Chỉ là em không ngờ rằng, dì ấy nói anh cũng đang thích ứng. Dì ấy nói…” Tống Địch quay đầu lại ngẩng đầu nhìn Phó Thuấn: “Anh à, mẹ anh nói, anh vẫn luôn miễn cưỡng thừa nhận đây là gia đình của anh, cũng không muốn làm gánh vác công việc của gia đình.”
“Không có.” Phó Thuấn chạm vào vai cô: “Không có việc đó đâu.”
“Anh, em muốn biết không được sao?” Tống Địch nhìn anh chằm chằm: “Anh cho rằng em còn quá nhỏ nên không muốn cùng em nói chuyện đó sao?
Phó Thuấn thu lại ánh mắt từ xa, sau đó nhìn khuôn mặt non nớt dễ thương ở giữa có cặp mày xinh đẹp, anh khẽ nói nói: “Anh không thể nói.”
Ngập ngừng, Phó Thuấn nói: “Mẹ anh nói rất đúng, anh thực sự không muốn về nhà. Anh không thể nói rõ ràng, cũng không thể tự nó ra miệng được. Có lẽ anh đã bỏ đi khi còn quá nhỏ, đã ở nước ngoài. Có lẽ anh chưa bao giờ học được cách hòa nhập với nhiều người cùng lúc mỗi ngày. “
Tống Địch khẽ nắm lấy lòng bàn tay anh, “Anh, anh có buồn không?”
“Không buồn.” Phó Thuấn nói: “Anh cũng đã nói với em rồi, sinh ra trong một gia đình như thế nào, đó không phải lý do để sống hay cái cớ. Những câu này là nói cho em nghe, cũng đang tự nói cho chính anh nghe.”
Tống Địch nói: “Vậy thì anh có yêu ba mẹ anh không?”
“Anh rất quan tâm nhưng không biết đó có phải là tình yêu không.” Phó Thuấn nhún vai: “Được rồi, em còn có câu hỏi nào muốn hỏi không?”
Tống Địch nói: “Em đang làm cho anh không vui sao?”
Phó Thuấn chạm vào tóc trên má cô: “Không có, là nghĩa đe. Nếu em vẫn còn muốn hỏi, anh sẽ tiếp tục giải đáp cho em.”
“Anh à, em thấy em chẳng hiểu gì về anh hết.” Tống Địch lẩm bẩm: “Có phải em quá ngốc không?”
Phó Thuấn hơi cúi xuống nhìn cô: “Em không ngốc chút nào, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, đúng không? Đừng lo lắng.”
“Nhưng em không muốn anh suốt ngày chăm sóc em, cứ như em không thể làm được gì cho anh cả.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn nói: “Em luôn ở bên cạnh anh. Đối với anh đó là điều tốt nhất.” Anh ôm Tống Địch thật chặt: “Trước đây cuộc sống của anh chỉ có công việc, bây giờ anh có em rồi, nhiều thứ cũng từ từ thay đổi. Điều đó không thể thấy bằng mắt thường nhưng sự thay đổi này đang theo hướng ngày càng êm dịu hơn. Điều đó thật tuyệt phải không? “
Tống Địch cẩn thận không để phấn trang điểm dính lên áo anh, vòng tay ôm chặt lấy anh: “Thật ra lúc nãy em cảm thấy rất buồn khi mẹ anh nói những lời như vậy, em cảm thấy rất buồn. Em nhớ mẹ lắm, đã lâu rồi em chưa gặp lại.”
“Vậy đi thăm bọn họ.”
“Em gọi cho mẹ, bà ấy bảo em để bà ấy yên, bà ấy nói sau này đó không phải chuyện của em nữa.” Tống Địch nói: “Mỗi lần thím gọi điện thoại đều là mượn tiền… “
Cô cười khổ: “Em như một con hamster cứ chạy qua chạy lại, không biết phải làm sao.”
“Vậy thì hãy thuận theo tự nhiên. Nhiều việc phải dùng thời gian để giải quyết. Em không cần phải giữ nó trong lòng.” Phó Thuấn nói: “Hãy nhìn cái hồ này. Khi còn nhỏ anh thấy nó rất lớn. Đợi anh lớn lên thấy được biển và trời xanh sẽ cảm thấy rằng thực ra nó không rộng “.
“Anh à, chúng ta còn nhiều thời gian và còn làm được rất nhiều việc phải không?” Tống Địch hỏi.
Phó Thuấn nói: “Đúng thế.”
Trong nắng và gió.
Một lúc lâu sau, Phó Thuấn hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn trở thành những người mà em thích và ngưỡng mộ, giống như Juliet, như…mẹ của anh…” Tống Địch hơi ngại ngùng nói: “Nhưng nó vẫn còn xa, rất xa, ngoài tầm với.”
Phó Thuấn không nói gì, ôm cô, nhìn về phía ngoài xa.
Đôi khi, anh luôn ảo tưởng – giống như anh ôm Tống Địch là ôm được cả thế giới.
Không rõ nhận thức này đến từ đâu.
Thậm chí nửa đêm anh còn mơ thấy những điều anh nghĩ, nếu như không phải Tống Địch tự dâng đến cửa, anh sẽ gặp cô gái như thế nào và sẽ bắt đầu câu chuyện gì.
Nhưng cuộc sống không có nếu như.
Mọi người đều vụng về thực hiện vai trò của mình, vụng về va chạm vào người khác, bắt đầu một cuộc hành trình hoặc… một cuộc tình một cách ngờ nghệch.
TOÀN VĂN HOÀN
Vào buổi sáng, Phó Thuấn đang phỏng vấn một kỹ sư thuật toán từ Bắc Kinh bằng cách gián tiếp thông qua màn hình, được chuyển từ chỗ Mã Chính Viễn sang.
Từ phòng làm việc đi vào phòng Tống Địch, anh thấy Yoda, nhà tạo mẫu tóc bước ra và tự mình nhắc nhở: “Anh Phó, chị dâu của anh đã cố ý dặn dò cho tôi rồi. Khi anh gặp cô ấy thì việc đầu tiên là phải khen ngợi.”
“…”
Phó Thuấn thầm hỏi, anh là người vô tâm như thế sao? Anh ân cần gật đầu: “Được rồi, cám ơn.”
Yoda cười: “Vậy thì tôi về trước đi. Chị dâu anh đang cần người.”
Thì ra là chị dâu cho trợ lí đến đây trước, Phó Thuấn nói: “Vất vả rồi.”
Phó Thuấn gõ cửa phòng Tống Địch, nghe cô nói: “Mời vào.”
Anh nhẹ nhàng mở cửa, nhắm mắt nói: “Có thể gặp tiểu công chúa của anh không?”
Hôm nay Phó Thuấn mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng và quần tây đen, một tay đút vào túi quần, mắt nhắm nghiền và khóe miệng nhếch lên trông khá sang trọng và gọn gàng.
Tống Địch bước đến gần anh nói: “Sao anh không xem, sợ em xấu à?”
Phó Thuấn còn chưa mở mắt đã cảm thấy có mùi thơm thoang thoảng, cô lúc này có vẻ cao hơn, anh đột nhiên mở mắt ra: “Mang giày cao gót?”
Vì không chuẩn bị trước nên đã bị vẻ đẹp của cô làm cho choáng ngợp.
Chiếc váy đen nhỏ nhắn đó vốn được thiết kế với phần vai rộng, được cắt may khéo léo tôn lên phần ngực, eo và đường cong hoàn mỹ một cách duyên dáng, phần đuôi váy cao trên đầu gối.
Từ góc nhìn của Phó Thuấn, anh chỉ cảm thấy bộ ngực trắng kết hợp cùng lớp vải ren đen tạo nên một tác động rất lớn đến thị giác, trên cổ cô đeo một chiếc vòng ngọc trai.
Hai tai đeo hoa tai ngọc trai nhỏ, da dẻ cô như được phủ một lớp ngọc lưu ly.
Phó Thuấn sững sờ hồi lâu mới nói: “Em muốn mặc như thế này đi chơi sao?”
Hoàn toàn quên lời nhắc nhở đầy thiện ý của người tạo mẫu khi nãy.
Tống Địch khóe môi đỏ mọng, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Này, không đẹp sao?”
“Đẹp.” Phó Thuấn nói xong, anh thực sự hối hận khi để cô Trình đến nhà, ngày nào anh cũng tặng quần áo và dây chuyền.
“Chị stylist này trang điểm đẹp lắm. Em cũng nên học hỏi cách kẻ mày này từ chị ấy. Anh nghĩ thế nào?” Tống Địch nhướng mày về phía Phó Thuấn nhưng lại thấy được sắc mặt khó có thể nói của anh.
“Anh không biết.” Làm sao Phó Thuấn lại có thể phân biệt được một thứ sâu xa chẳng hạn như là hình dáng mày, khó hơn nhiều so với cấu tạo của động cơ ô tô, “Không phải… em cứ thế này mà đi?
“Phong cách này khá hay, cũng không khoa trương đúng không?” Tống Địch chớp mắt, mái tóc dài vén ra sau đầu, lộ ra vầng trán mịn màng.
Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Em nói riêng với chị stylist là muốn trưởng thành hơn để có thể đi cùng với anh. Anh à, anh có vẻ không vui?” Tống Địch kéo tay anh.
Phó Thuấn không chỉ không vui, mà bây giờ anh nóng lòng muốn giấu cô với tất cả mọi người.
Phó Thuấn hơi cúi người xuống: “Hôm nay em không được phép nói chuyện với những người đàn ông khác, nghe chưa?”
“Có ai quen biết em đâu?” Tống Địch đẩy anh: “Còn có một đôi găng tay lụa đi cùng với váy. Chờ em mang xong là có thể rời đi.”
Trên bàn thực sự có một đôi găng tay ren màu đen, Tống Địch cầm lấy rồi bước về phía trước.
Phó Thuấn đưa tay ra và lấy chiếc găng tay lại.
“Làm sao vậy?” Tống Địch nhìn anh.
Phó Thuấn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng rút một chiếc găng tay ra, tay kia nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé mỏng manh của cô lên, từ từ đưa chiếc găng tay vào cho cô.
Tống Địch cũng theo dõi nhất cử nhất động của anh, luôn cảm thấy anh nhẹ nhàng, cẩn thận làm người ta cảm thấy mềm lòng.
Sau khi đã đeo tất cả găng tay vào, Phó Thuấn cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Hôm nay em giống như một nữ vương nhỏ xinh, nên anh sẽ miễn cưỡng để người khác thấy.”
“Anh.” Tống Địch giữ lấy tay anh.
Phó Thuấn mỉm cười, buông tay cô ra, lấy cánh tay trái của cô vòng qua tay anh: “Đi thôi.”
Tống Địch đưa hai tay qua, ôm lấy anh và ngước nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều cười.
Phó Thuấn mặc một chiếc áo vét và khuy măng sét được tráng bằng men mà Tống Địch đã tặng trước đó, rất hợp với bộ trang phục đen tinh tế của cô hôm nay.
Khi hai người đi ra ngoài, tài xế của nhà cũ đã đợi sẵn ở bên ngoài: “Anh Phó, bà chủ gọi tôi đến đây.”
Cánh cửa Bentley màu xám bạc đã mở ra.
Phó Thuấn bảo vệ Tống Địch bước vào trong xe, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Wechat cho bà Thành: ‘Mẹ, mẹ sai người lái xe đến đây làm gì? Con có xe rồi mà.’
Bà Thành trả lời rất nhanh: ‘Không có cô gái xinh đẹp nào sẵn sàng đi bằng Santana tới đây cả.’
‘……’
Chết tiệt, chiếc xe của anh rất có tính kỷ niệm đó!
Phó Thuấn cứng họng, không tiếp tục tranh luận với bà Thành.
Tống Địch hỏi: “Một lát nữa gặp lại người nhà của anh, xưng hô là gì thì anh nhớ nhắc em nhé, nếu người quá đông chưa chào hỏi kịp thì anh nhớ cũng phải nói với em, nếu không thì sẽ rất là vô phép.”
Phó Thuấn gật đầu: “Được. Anh sẽ không đi xa.”
Xét cho cùng đây cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, chủ yếu là cho những người thân ở nhà, ngoài ra còn là tận hai cái sinh nhật nên mời bạn bè và đồng nghiệp cũng như cha mẹ của nhau.
Bữa tiệc được tổ chức trên bãi cỏ ở sân sau của dinh thự nhà họ Phó, giống như những bữa tiệc kiểu phương Tây.
Xe chạy vào qua cánh cửa sắt lớn màu đen, Phó Thuấn chỉ ra ngoài cửa xe và giới thiệu ngắn gọn.
Tống Địch hỏi: “Vậy là nhà anh ở giữa lưng núi?”
“Ừm. Đứng trong phòng anh có thể thấy hồ nước phía sau.”
“Thật không?” Tống Địch ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vẻ: “Đứng ở nhà em cũng có thể nhìn thấy biển.”
Phó Thuấn cười: “Ừm, bởi vì phong cảnh quanh nhà em rất đẹp.”
Phó Thuấn và Tống Địch đi gặp bố mẹ và anh rể trước, vừa bước vào nhà chính đã nghe thấy chị dâu cởi mở nói: “Ồ, cuối cùng cũng đến rồi, làm mẹ chờ mệt chết rồi.”
Tống Địch hơi đỏ mặt, nắm chặt tay Phó Thuấn ngay lập tức.
Phó Thuấn nhẹ nhàng vỗ về tay cô: “Không sao đâu, có anh đây rồi mà.”
“Ừm.”
Phó Thuấn đưa Tống Địch vào, thấy mọi người đang nhìn mình, anh nói: “Sao vậy? Có muốn đưa bao lì xì cho bạn gái em không?”
Anh hai của anh đang ngồi uống trà đạo: “Bây giờ đã vội vàng lấy bao lì xì rồi à? Đến khi em kết hôn thì làm phải làm sao đây?”
Mọi người đều cười.
Hiếm khi gia đình tụ tập đầy đủ vui vẻ như vậy, ngoại trừ một vài em nhỏ đang chơi đùa bên ngoài.
Bà Thành nhắc nhở Phó Thuấn: “Mau giới thiệu đi.”
Phó Thuấn hắng giọng và trịnh trọng giới thiệu Tống Địch với mọi người trước, sau đó để Tống Địch nhận biết từng người một.
Tống Địch lúng túng ngồi, chào hỏi mọi người.
Chị dâu cả của Phó Thuấn hơn bọn họ rất nhiều tuổi, nhìn Tống Địch nói: “Em dâu trẻ như thế, đúng là ghen tị thật.”
Chị dâu thứ hai nói: “Đừng nói chị dâu cả, đến em cũng ghen tị, da dẻ mềm mại đẹp đẽ như vậy.” Cô ta nhìn Phó Thuấn: “Thuấn, cậu giấu lâu như vậy không đưa về nhà, cũng thật là.”
Phó Thuấn ngồi trên tay vịn ghế sô pha, bên cạnh là Tống Địch, khoác vai cô nói: “Ánh mắt của mọi người thật đáng sợ, rất dọa người, bạn gái của em rất rụt rè.”
Chưa kịp nói thêm câu thứ ba, bà Thành đã thuận miệng nói: “Đi thôi, đi dạo với dì.”
Tống Địch sửng sốt, thấy bà Thành đưa tay ra, cô vội vàng cầm lấy, liếc Phó Thuấn.
Bà Thành phản ứng nhanh hơn Phó Thuấn: “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhóc con, có bạn gái là lại quên mất mẹ?”
Tống Địch cũng chỉ có thể nói: “Vậy con đi dạo một vòng cùng dì.”
Mặt khác, chị dâu cũng nói: “Chị dâu cả, đi dạo một chút đi, hôm nay thời tiết rất tốt.”
Vì vậy, trong chốc lát, mấy người phụ nữ đều đi ra ngoài, để lại Phó Vân Tụng và ba người con trai đang nhìn nhau.
Anh hai thấy Phó Thuấn không yên, lập tức nói: “Thuấn, gần đây mỗi ngày em đều bận sao?”
Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha và nói: “Dự án thử nghiệm với Viện nghiên cứu Công Lộ sẽ chính thức bắt đầu vào tháng 8, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm chạy thử.”
Anh cả nói: “Công ty của em thì sao? Khi nào thì cho bọn anh cơ hội gia nhập?”
Phó Thuấn nói: “Tạm thời thì vẫn chưa có công việc kinh doanh nào. Đợi khi dự án hoàn thành, viện nghiên cứu sẽ chủ trì tích hợp công nghệ lắp đặt với một nhà sản xuất xe, nhưng vẫn sẽ có những khả năng khác. Em tạm thời không muốn làm sửa sang lại xe. Rủi ro quá lớn, chính sách không ổn định. Đặc biệt trong lĩnh vực trợ giá năng lượng mới, hướng đi của hai năm qua là không ổn. “
Anh cả lắc đầu nói: “Mẹ đã chuẩn bị tiền vốn khởi động, em không nói chuyện này với bà ấy. Mẹ sẽ buồn lắm, ba nói gì đi ba?” Anh quay sang người có quyền nhất trong nhà Phó Vân Tụng hỏi.
Phó Vân Tụng đang uống trà, nghe xong liền nói: “Cho nên bây giờ bà ấy cũng không mong con làm nên sự nghiệp, bà ấy hy vọng sẽ có cháu trai.”
“…” Chẳng trách nhìn chằm chằm Tống Địch, Phó Thuấn cứng họng, “Con còn chưa định kết hôn.”
“Vậy thì khi nào thì con mới định kết hôn? Bốn mươi tuổi?” Phó Vân Tụng hỏi một cách điềm đạm.
Phó Thuấn cũng rất ngạc nhiên, anh đã ngoài 30 tuổi.
Nhưng câu hỏi này khó trả lời, dù sao Tống Địch vẫn còn trẻ.
Khi Phó Thuấn ra khỏi sảnh, đứng trên bãi cỏ, anh có thể thấy con trai của anh trai cả là Phó Cảnh Nhiên đang nói chuyện với Tống Địch từ xa.
Không biết họ đang nói về cái gì, cả hai đều đang cười.
Phó Thuấn nhướng mày, không ngờ thằng bé này đã cao như thế rồi, chỉ là hơi gầy, giống như vừa mới phát triển, vẫ còn nhỏ.
Ngay khi Phó Thuấn bước tới, anh nghe thấy Phó Cảnh Nhiên chào anh: “Chú ba! Chị ấy thật dễ thương.”
Tống Địch quay đầu bước tới giữ lấy Phó Thuấn.
Phó Thuấn nhắc nhở: “Gọi là thím.”
Tống Địch bên cạnh nghe mà đỏ mặt.
Phó Cảnh Nhiên nhìn sang trái và sau đó nói: “Tại sao, chị còn trẻ, gọi thím rất già.”
Tống Địch mỉm cười nhìn cậu nhóc mặc vest thắt nơ: “Không sao đâu, em thích gọi thế nào cũng được.”
Khi Phó Thuấn nghe thấy, anh không vui: “Không được.”
Phó Cảnh Nhiên mỉm cười: “Vậy gọi là thím đi, chú bađừng giận.” Nói xong, cậu đi lấy nước hoa quả, đi trò chuyện với những người khác.
Tống Địch ôm Phó Thuấn, nhìn đôi nam nữ đang trò chuyện, hỏi: “Không còn người thân nào nữa sao?”
“Ừm. Ban đầu vốn chỉ là ăn cơm với gia đình.” Phó Thuấn dẫn cô ra ngoài: “Đi xem hồ nước phía sau.”
Đi được hai bước, Phó Thuấn lại hỏi: “Mẹ anh có phải nói với em điều gì không?”
“Ừm.”
Sau đó Tống Địch không nói gì nữa.
Hai người chậm rãi đi đến cuối biệt thự, quả nhiên có một toà tháp đặc biệt được xây dựng, Phó Thuấn nói: “Đi giày cao gót không dễ dàng chút nào. Để anh cõng em.”
Tống Địch nhìn lại mọi người ở đằng xa: “Được không?”
Phó Thuấn mỉm cười: “Sao lại không thể, em là bạn gái của anh mà.”
Tống Địch chủ động leo lên vai anh: “Vậy thì anh giữ chắc nhé.”
“Vâng, công chúa nhỏ.”
Đây là nơi Phó Thuấn thường luôn lui tới, từ đây phóng tầm mắt ra có thể thấy toàn cảnh hồ.
Mặt hồ lung linh sáng ngời trong ánh mắt, Phó Thuấn ôm Tống Địch nói: “Ở đây thư giãn là tốt nhất.”
Tống Địch ngã người xuống đất, cùng anh ở tại chỗ đưa mắt nhìn ra phía xa xa, làn gió từ từ thổi qua, cô lạnh nhạt nói: “Mẹ anh nói…”
“Hả?” Trái tim Phó Thuấn đột nhiên thắt lại: “Nói cái gì?”
“Nói gia đình anh là như thế, nói rằng anh sinh ra ở đây, không có lựa chọn nào khác. Em phải thích nghi. Dì ấy nói rằng anh cũng phải thích nghi, còn nói hy vọng cũng đừng vì em mà làm cho anh về nhà ít hơn.”
Phó Thuấn không ngờ bà Thành lại nói điều này: Em khó chịu sao?”
“Em không có.” Tống Địch nói: “Dì ấy nói đúng. Cũng đừng khách khí như thế, tất cả đều là sự thật.”
“Chỉ là em không ngờ rằng, dì ấy nói anh cũng đang thích ứng. Dì ấy nói…” Tống Địch quay đầu lại ngẩng đầu nhìn Phó Thuấn: “Anh à, mẹ anh nói, anh vẫn luôn miễn cưỡng thừa nhận đây là gia đình của anh, cũng không muốn làm gánh vác công việc của gia đình.”
“Không có.” Phó Thuấn chạm vào vai cô: “Không có việc đó đâu.”
“Anh, em muốn biết không được sao?” Tống Địch nhìn anh chằm chằm: “Anh cho rằng em còn quá nhỏ nên không muốn cùng em nói chuyện đó sao?
Phó Thuấn thu lại ánh mắt từ xa, sau đó nhìn khuôn mặt non nớt dễ thương ở giữa có cặp mày xinh đẹp, anh khẽ nói nói: “Anh không thể nói.”
Ngập ngừng, Phó Thuấn nói: “Mẹ anh nói rất đúng, anh thực sự không muốn về nhà. Anh không thể nói rõ ràng, cũng không thể tự nó ra miệng được. Có lẽ anh đã bỏ đi khi còn quá nhỏ, đã ở nước ngoài. Có lẽ anh chưa bao giờ học được cách hòa nhập với nhiều người cùng lúc mỗi ngày. “
Tống Địch khẽ nắm lấy lòng bàn tay anh, “Anh, anh có buồn không?”
“Không buồn.” Phó Thuấn nói: “Anh cũng đã nói với em rồi, sinh ra trong một gia đình như thế nào, đó không phải lý do để sống hay cái cớ. Những câu này là nói cho em nghe, cũng đang tự nói cho chính anh nghe.”
Tống Địch nói: “Vậy thì anh có yêu ba mẹ anh không?”
“Anh rất quan tâm nhưng không biết đó có phải là tình yêu không.” Phó Thuấn nhún vai: “Được rồi, em còn có câu hỏi nào muốn hỏi không?”
Tống Địch nói: “Em đang làm cho anh không vui sao?”
Phó Thuấn chạm vào tóc trên má cô: “Không có, là nghĩa đe. Nếu em vẫn còn muốn hỏi, anh sẽ tiếp tục giải đáp cho em.”
“Anh à, em thấy em chẳng hiểu gì về anh hết.” Tống Địch lẩm bẩm: “Có phải em quá ngốc không?”
Phó Thuấn hơi cúi xuống nhìn cô: “Em không ngốc chút nào, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, đúng không? Đừng lo lắng.”
“Nhưng em không muốn anh suốt ngày chăm sóc em, cứ như em không thể làm được gì cho anh cả.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn nói: “Em luôn ở bên cạnh anh. Đối với anh đó là điều tốt nhất.” Anh ôm Tống Địch thật chặt: “Trước đây cuộc sống của anh chỉ có công việc, bây giờ anh có em rồi, nhiều thứ cũng từ từ thay đổi. Điều đó không thể thấy bằng mắt thường nhưng sự thay đổi này đang theo hướng ngày càng êm dịu hơn. Điều đó thật tuyệt phải không? “
Tống Địch cẩn thận không để phấn trang điểm dính lên áo anh, vòng tay ôm chặt lấy anh: “Thật ra lúc nãy em cảm thấy rất buồn khi mẹ anh nói những lời như vậy, em cảm thấy rất buồn. Em nhớ mẹ lắm, đã lâu rồi em chưa gặp lại.”
“Vậy đi thăm bọn họ.”
“Em gọi cho mẹ, bà ấy bảo em để bà ấy yên, bà ấy nói sau này đó không phải chuyện của em nữa.” Tống Địch nói: “Mỗi lần thím gọi điện thoại đều là mượn tiền… “
Cô cười khổ: “Em như một con hamster cứ chạy qua chạy lại, không biết phải làm sao.”
“Vậy thì hãy thuận theo tự nhiên. Nhiều việc phải dùng thời gian để giải quyết. Em không cần phải giữ nó trong lòng.” Phó Thuấn nói: “Hãy nhìn cái hồ này. Khi còn nhỏ anh thấy nó rất lớn. Đợi anh lớn lên thấy được biển và trời xanh sẽ cảm thấy rằng thực ra nó không rộng “.
“Anh à, chúng ta còn nhiều thời gian và còn làm được rất nhiều việc phải không?” Tống Địch hỏi.
Phó Thuấn nói: “Đúng thế.”
Trong nắng và gió.
Một lúc lâu sau, Phó Thuấn hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn trở thành những người mà em thích và ngưỡng mộ, giống như Juliet, như…mẹ của anh…” Tống Địch hơi ngại ngùng nói: “Nhưng nó vẫn còn xa, rất xa, ngoài tầm với.”
Phó Thuấn không nói gì, ôm cô, nhìn về phía ngoài xa.
Đôi khi, anh luôn ảo tưởng – giống như anh ôm Tống Địch là ôm được cả thế giới.
Không rõ nhận thức này đến từ đâu.
Thậm chí nửa đêm anh còn mơ thấy những điều anh nghĩ, nếu như không phải Tống Địch tự dâng đến cửa, anh sẽ gặp cô gái như thế nào và sẽ bắt đầu câu chuyện gì.
Nhưng cuộc sống không có nếu như.
Mọi người đều vụng về thực hiện vai trò của mình, vụng về va chạm vào người khác, bắt đầu một cuộc hành trình hoặc… một cuộc tình một cách ngờ nghệch.
TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận truyện