Chương 14: - Thế giới 2 (2): Ma Trơi Đốt Đèn🎋
***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Truyện Bất Hủ - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Tiến vào phòng tổng cộng có bảy người.
Phòng sách rất lớn, kệ gỗ kê sách phủ kín vách tường cao bốn năm mét, nhìn ba mặt tường xung quanh toàn bộ đều là sách, bên phải năm người bọn họ là ghế sofa, bên trái là bàn làm việc gỗ lim, từ lúc tiến vào trò chơi số 10 vẫn luôn mê mang, lúc này lại ôm một bé gái ngồi trên ghế da trước bàn.
Tiểu cô nương lớn lên vô cùng đáng yêu, vai đeo chiếc cặp pikachu lẳng lặng ngồi trong lồng ngực người đàn ông, khuôn mặt có chút tròn vo, mũm mĩm, nét mặt xinh đẹp hồng hào khỏe mạnh, đôi mắt vừa to vừa sáng nhìn người đàn ông kia, đôi đồng tử trong suốt màu đen không thấy đáy, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Khuôn mặt của người đàn ông này cũng đẹp trai tuấn tú dị thường, một bộ mắt kính nhỏ gọn tinh tế, đôi mắt thâm thúy hẹp dài không lộ sơn thủy, lông mày cong nhẹ tao nhã thanh tú..
Hắn mang nụ cười ấm áp nho nhã, rũ mắt nhìn bé con đang ngồi trong lòng, một tay che chở cô, một tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt bé nhỏ, sau đó hắn khẽ cười nói gì đó bên tai cô bé.
Hình ảnh cha hiền con hiếu thật lay động lòng người.
Nhưng không ai biết rằng, chính người đàn ông kia lại nói vào tai cô bé những lời trơ trẽn như "Ta yêu trẻ con."
Số 9 là một người phụ nữ mang thai cũng đã được ba tháng, đang trong giai đoạn tình thương dạt dào của người mẹ, từ khi tiến vào trong trò chơi vẫn luôn căng thẳng, nhìn một màn này khiến cô khó khi được thả lỏng một chút, rất dịu dàng mở miệng hỏi, "Hai người là cha con sao?"
Người đàn ông này nhìn qua tuy khá trẻ, nhưng phong thái lại thành thục xuất chúng quá mức, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua mà quên đi vẻ kinh diễm bên ngoài của hắn, cho rằng hắn là một người thành đạt ở tuổi ba mươi.
Người đàn ông số 2 hình như là chồng số 9, hắn ta cẩn thận ôm vợ của mình đưa cô lùi lại về sau mấy bước, cảnh giác nén thấp giọng nhắc nhở vợ mình, "Trước đừng nói chuyện."
Bầu không khí lập tức trùng xuống.
"Chớ nên," người đàn ông số 12 từ thắt lưng móc ra bật lửa cùng thuốc lá chia cho người đàn ông số 2, giọng có chút cao, và lưu manh nói, "Khẩn trương như vậy làm gì? Bất quá mọi người đồng tâm hiệp lực tìm ra mật mã."
Người đàn ông số 2 cực kỳ lễ phép nhưng cũng rất cảnh giác mà từ chối: "Không cần, cám ơn."
Hắn ta trời sanh đã có tính cẩn thận, luôn suy nghĩ thấu đáo mọi vấn đề, hơn nữa vợ hắn ta đang mang thai, hắn so với những người khác càng suy nghĩ nhiều hơn, cũng phải đắn đo nhiều hơn.
Số 12 "chậc" một tiếng, cũng không biết nói gì thêm, đem thuốc lá đưa tới người đàn ông số 3 khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, ý bảo gã: "Anh có muốn lấy một điếu không?"
Người đàn ông số 3 là người lớn tuổi nhất, đầu có chút hói, tinh thần trên người dường như theo tóc rơi hết, có vẻ hơi nhát gan yếu đuối, bị người khác gọi liền liên tục xua tay, co rúm nói: "Cám ơn, tôi... tôi không hút thuốc lá."
Bị từ chối liên tiếp, số 12 có chút mất hứng, hắn cất bao thuốc lá lại, sau đó lại quơ quơ về phía Tần Trà, nhướng mày hỏi số 12, "Người anh em, có muốn lấy một điếu không?"
Người đàn ông mỉm cười, hắn dựng ngón tay dài thon nhỏ trắng noãn lắc lắc, giọng nói trầm thấp nồng đậm như rượu, là do từng trải mà lịch sự tao nhã bình thản: "Một điếu."
Số 3 nhìn sắc mặt người đàn ông nhịn không được nhắc nhở, "Trong người cậu có bệnh, nên ít động vào thuốc lá với rượu đi."
Nhìn vào nước da của người đàn ông này, số 3 có thể kết luận rằng người đàn ông này mắc bệnh mãn tính.
Thân hình người đàn ông số 10 cũng coi như cao to, nhưng áo sơ mi màu đen lại khiến cho hắn lộ ra làn da vô cùng tái nhợt, ngay cả sắc môi cũng tái nhạt, nhìn qua có chút ốm yếu.
Tần Trà híp mắt lại, quyết đoán kéo tay áo người đàn ông, "Chú ơi", đôi mắt to sáng ngời của cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt mềm mại của con nít hết sức nghiêm chỉnh, "Không nên hút thuốc uống rượu."
Trước khi nhiệm vụ kết thúc, thân thể của người này đều sẽ do cô quản lý.
Có lẽ là do con nít mới lớn quá đáng yêu, mặt giả vờ nghiêm túc cũng khiến cho người ta rất hài lòng, mọi người vẫn luôn căng thẳng cũng "haha" cười vài tiếng, bầu không khí có chút thả lỏng, chỉ còn lại duy nhất cô gái số 5 còn chưa mở miệng cũng cười nhận lấy một điếu thuốc.
"Tuy rằng tôi không hút," số 5 bất quá chỉ là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, lớn lên cũng thanh thuần xinh xắn, có hơi ngượng ngùng nghênh đón ánh mắt của mọi người, nhưng vẫn rất tự nhiên thoải mái đáp lại, "tôi vẫn còn."
Cô gái dừng một chút, có chút lém lỉnh bổ sung thêm, "Anh trai số 12, tôi vẫn còn một điếu chưa hút."
Số 12 mở miệng ngậm điếu thuốc, từ trên ghế salon đứng dậy dựa vào cạnh kệ sách, hắn lớn lên khá cao, cơ thể cũng vô cùng cường tráng, mặc áo ba lỗ cùng quần thể thao, cánh tay cơ bắp cong rõ nét, đầy sức lực...
"Tách" một tiếng hắn châm thuốc, nhướng mày nhìn số 5, cười toe toét, "Em gái thật lanh lẹ."
Đoạn giao lưu ngắn ngủi này, Tần Trà đã bất động thanh sắc quan sát từ đầu đến đuôi năm người khác một lần.
Số 2 - tuổi tác trên dưới ba mươi, là một người cẩn thận, cùng với người phụ nữ số 9 đang mang thai là vợ chồng, cô vợ tính tình dịu dàng, biết cách ăn nói.
Số 12 - tuổi khoảng hai sáu hai bảy, thân hình cao to cường tráng, bắp thịt rắn chắc, đoán chừng là vận động quanh năm, tính cách mạnh mẽ có chút lưu manh.
Số 3 - tuổi cũng bốn mươi năm mươi, tính cách thiên về mềm yếu, nhưng liên quan đến "lời dặn của bác sĩ" lại không tự chủ mà kiên cường, suy đoán có lẽ đã từng làm nghề liên quan đến chữa bệnh và chăm sóc.
Người cuối cùng là số 5 ước chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo thời thượng, đoán chừng đang là sinh viên.
Tần Trà ghi nhớ từng chi tiết mình phán đoán trong đầu, đột nhiên trên không trung trò chơi lại cho nhắc nhở mới:
[ Vui lòng chọn thẻ quyết định ]
[ Lần quyết định này tổng cộng có 14 thẻ, một người có thể chọn 2 thẻ ]
Sau đó 14 tấm thẻ màu bạc xuất hiện trong không trung, xếp hàng ngay ngắn ở trước mặt bọn họ.
Người đàn ông ở bên Tần Trà không chút do dự, ôm cô từ trên ghế da đứng lên, tùy tiện chọn cho mình hai tấm. Sau đó hắn nhìn gò má Tần Trà, cong khóe miệng khàn khàn hỏi, "Tiểu loli, muốn chọn không?"
Tần Trà vươn cánh tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình ra, chọc hai tấm ngẫu nhiên, chúng nó giữa không trung thu nhỏ lại, sau đó hóa thành hai tấm thẻ màu đen, rơi xuống tay của cô.
Những người khác đang do dự đứt quãng chọn các thẻ.
Tần Trà cẩn thận quan sát tấm thẻ mình chọn trong tay một hồi, bên trên viết một ít thông tin khiến người khác khó giải thích.
Tấm thứ nhất, hình chữ nhật dài 10cm rộng 6cm, chính giữa thẻ vẽ một nửa màu đen, phía bên trái có một từ tiếng Anh đơn giản: Focus.
Tấm thứ hai có hai hàng chữ: 1046-256; công lưu khởi - cổ cô đản phủ.
Ý gì đây?
Tần Trà cau mày, lúc này người phụ nữ số 9 có thai ngạc nhiên chỉ chỉ vào trong tay chồng mình một tấm thẻ, nghi ngờ nói: "Tấm thẻ này, không phải là tranh của Picasso [1] sao?"
Động tác lật xem tấm thẻ trên tay mọi người dừng lại.
Thai phụ số 9 rút ra tấm thẻ trong tay chồng mình, lật chính diện cho mọi người xem, ôn thanh mở miệng:
"Bức tranh này được Picasso vẽ vào năm 1949, tên bức tranh là <<Tình nhân mang thai>>."
"Ohhh", cô gái số 5 có chút sùng bái khẽ kêu một tiếng, cô nhìn chằm chằm tấm thể lại nhịn không được nói ra, "Tranh này vẽ phụ nữ có thai sao? Cũng quá trừu tượng rồi!"
Số 9 theo bản năng sờ bụng của mình, sau đó mỉm cười nói tiếp, "Lúc Picasso 62 tuổi gặp một nữ họa sĩ 21 tuổi, bức tranh này được vẽ trong lúc nữ họa sĩ này đang mang thai đứa con thứ hai."
Cô dừng một chút, giống như nghĩ đến cái gì, buồn cười mở miệng, "Nhắc tới cũng trùng hợp, hiện tại tôi cũng đang hoài thai đứa con thứ hai, hơn nữa tên của nữ hoạ sĩ này phiên âm lại còn có một phiên bản khác gọi là Francois - Jiluo, mà tên tôi lại là Chu Cát Lạc, cũng rất có duyên đấy."
Nhưng khi số 9 vừa nói xong, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, bọn họ mất tự nhiên chuyển dời ánh mắt, sau đó cấp tốc thu lại thẻ trong tay.
Số 2 vội vàng ôm lấy vợ vùi vào trong ngực, đoạt lại tấm thẻ, hắn ta quở trách cô, "Em đang nói bậy bạ cái gì đó?"
"Em không có nói bậy mà," số 9 nhẹ giọng nói, "Lúc lên lớp em thường cùng các học sinh bình luận về bức tranh này, sao lại..."
Lời còn chưa nói hết đã bị ngăn lại.
Mang thai, lại còn giống nhau đang hoài thai đứa con thứ hai, nữ họa sĩ, tên....
Tấm thẻ này ít nhiều đang chỉ thị cái gì, nó dường như đang biến đổi phương pháp truyền lại ___ tin tức thai phụ số 9 giấu trong tấm thẻ.
Thế nhưng, vì sao lại dùng phương thức "thẻ quyết định" để cho người khác suy đoán chứ?
Ánh mắt Chu Cát Lạc bắt đầu kinh hoảng, cô vô ý thức che chở bụng của mình, người chồng kéo cô lại trấn an, cô thấp thỏm nhìn những người xung quanh.
Số 12 vừa lúc hút xong điếu thuốc, tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, hắn nâng chân đạp vài cái cho tắt lửa.
"Mọi người tự mình cất thẻ quyết định đi" hắn đem tấm thẻ trong cất vào túi quần, "Trước khi có lời nhắc nhở mới, cái gì cũng đừng nói."
Số 9 Chu Cát Lạc nắm chặt góc áo chồng mình, khóc nức nở hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Trên thẻ mọi người viết cái gì?"
Không một ai trả lời, một mảnh trầm mặc.
Lúc này trong không trung xuất hiện nhắc nhở mới:
[ Mời đến phòng số 0 tìm kiếm mật mã ]
Số 12 vỗ vỗ tay, đưa mọi người từ cảm xúc khủng hoảng lờ mờ bừng tỉnh, hắn đứng thẳng người, thong thả ung dung mở miệng, "Chúng ta đi tìm mật mã."
Nữ sinh số 5 hỏi: "Tìm như thế nào?"
"Cứ tìm trước đã," số 2 ôm vợ, bắt đầu lật xem ngăn tủ phía sau hắn, "Chắn chắn sẽ có đồ vật đặc biệt nào khác, một giờ sau mọi người lại trao đổi một ít thứ tìm được rồi thảo luận tìm cách."
Tần Trà nhìn thoáng qua hai tấm thẻ, đem nó cất vào trong cặp sách, người đàn ông ôm cô quay trở lại ghế da mới buông cô xuống.
"Đợi một mình ở đây?"
Tần Trà gật đầu, cô ôm cặp sách ngoan ngoãn ở một bên ngồi trên cái thảm lông, cô nhìn mọi người tản ra trong phòng khách bắt đầu tìm kiếm, mà rất nổi bật là, với cái tuổi này của cô, tốt nhất vẫn nên không tham dự cái gì hết.
Vì vậy cô lại bắt đầu suy đoán ý nghĩa của hai tấm thẻ quyết định.
Tờ thứ nhất Focus, ngoại trừ có nghĩa là tập trung, tập hợp, cô tạm thời không có manh mối nào khác, nhưng tờ thứ hai là Công Lưu Khơi, Tần Trà quyết định lật lật sách lịch sử tìm kiếm manh mối.
Tần Trà rất may mắn phát hiện, sách hướng dẫn tra cứu lịch sử ở trên kệ sách ngay bên cạnh cô, nhưng mà nó lại nằm ở tầng cao nhất.
Kệ sách quá lớn quá cao, Tần Trà ngửa đầu đứng nhìn, có chút bất đắc dĩ.
"Đang tìm cái gì?"
Tần Trà có chút sửng sốt, quay đầu nhìn lại, người đàn ông quỳ một chân trên mặt đất ngang tầm mắt cô, giọng nói mềm mại dịu dàng hỏi cô.
Cô đột nhiên sững sờ nhớ đến cảnh tượng đổ nát hoang tàn của Bất Nhật Thành, hắn cũng quỳ một gối như thế, dùng ánh mắt nhìn thẳng rồi lại như ngửa mặt nhìn lên thần thánh.
Nhưng nếu hiện tại nhìn kỹ, trong ánh mắt của hắn có sự cưng chiều, coi cô như một đứa trẻ.
Cảm thấy hắn vẫn còn giữ ký ức Bất Nhật Thành, Tần Trà cười nhạo chính mình đa tâm, sau đó ngoan ngoãn trả lời, "Nhàm chán quá, cháu muốn xem sách ở trên tầng cao nhất kia."
Người đàn ông duỗi tay ôm cô vào lòng, đứng dậy, rút ra một quyển <<Hoa Sử>>, hắn đưa sách cho Tần Trà ôm, hôn nhẹ lên gò má, khuôn mặt của cô, dường như dỗ dành nói, "Thần đồng nhỏ, quyển này được không?"
Thấy Tần Trà gật đầu, hắn mới đặt Tần Trà lên trên thảm lông, "Cháu tự mình đọc sách."
Người đàn ông trở lại ngồi trên ghế da, Tần Trà bắt đầu lật lung tung lên.
Trước tiên cô suy đoán thời đại, 1046 - 256, thời gian trước 1046 đến trước 256, vừa đúng là một thời kỳ.
Mà Công Lưu Khởi___ Cổ Công Đản Phủ, đầy đủ chắc là: Tự Công Lưu Khơi, lại trải qua chín lần truyền ngôi, khi đến Cổ Công Đản Phủ là thủ lĩnh bộ tộc, bị người Chu tập kích bức bách, phải rời xa quê hương, dời tới khu vực sông Vị Hà ở phía nam Kỳ Sơn, là lúc sinh ra khái niệm "Chu."
Tần Trà thoáng chú ý tới "Chu" và "chín."
Mang thai, Cát Lạc, số 9, chu.
Số 9 Chu Cát Lạc.
Ngoại trừ thẻ quyết định <<Tình nhân mang thai>>, còn có một thẻ nhắc lên cái họ trong tấm thẻ đang ở trong tay cô.
Nói cách khác, giữa mỗi người bọn họ cũng có thể có khả năng giữ tên mình trong thẻ quyết định.
...Cái trò chơi này muốn làm gì?
Lúc Tần Trà đang ngây ngô, đột nhiên nghe thấy giọng nói người đàn ông số 10 lãnh đạm cất lên:
"Tôi đã tìm được mật mã."
***
Tranh " Người tình mang thai" nhé
Bình luận truyện