Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 8: - Thế giới 1 (7): Bất Nhật Thành🌻



***


Editor : Thị Hân.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Truyện Bất Hủ - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


Trường Hi không quá hy vọng việc Tần Trà ra ngoài.


"Nơi này là khu vực bị bỏ hoang, những người ở đây đều rất bài ngoại*," Trương Hi đã nói như vậy với Tần Trà, "Bọn họ sẽ phớt lờ ngài và không vui khi nhìn thấy ngài."


*Bài ngoại là sợ hãi hoặc không tin tưởng những người thuộc sắc tộc, dân tộc khác với mình.


Trên người Tần Trà còn đang mang thương tích, chính cô cũng không muốn chạy loạn lung tung. Mặc dù vậy, Trương Hi vẫn lo cô ở nhà một mình sinh ra nhàm chán, nên hắn lúc nào cũng về sớm bồi Tần Trà nói chuyện.


Phần lớn thời gian của Tần Trà đều phân ra từng tuyến cụ thể, kết hợp với các manh mối đáng ngờ mà cô thu thập được.


Vốn dĩ cô muốn tìm ra điểm đột phá của thế giới để mau chóng kết thúc nhiệm vụ, nhưng cô càng nghĩ nhiều thì càng loạn hết lên. Tần Trà đưa ra quyết định đơn giản chính là - bảo đảm sự an toàn cho bệnh nhân, đến khi thời hạn nhiệm vụ kết thúc, bình tĩnh chờ đợi thế giới này tự động sụp đổ.


Chỉ mong rằng thế giới khó khăn như vầy, bản thân người bệnh sẽ sớm bỏ cuộc.


Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi Tân Trà sẽ dùng khúc gỗ mà Trương Hi chất đống ở góc nhà, đẽo ra vài thứ nho nhỏ linh tinh. Khi Trường Hi về nhà, Tần Trà đem đồ mình mới làm ra khoe với hắn, ra vẻ tùy ý mà nói: "Cầm chơi đi."


Trong tích tắc, Trương Hi hoàn toàn ngây dại, hắn nhìn chằm chằm vào khúc gỗ điêu khắc trong tay Tần Trà, hồi lâu mới tiếp nhận bằng hai tay, ánh mắt hắn tỏa sáng, lời nói cực kỳ thành kính: "Cảm ơn ngài."


Hình như cảm thấy lời nói đơn bạc kia không đủ để biểu đạt sự kích động của mình, hắn lại nhỏ giọng bổ sung: "Lần đầu tiên ta được nhận quà đấy."


Nắm chú chim gỗ thô ráp, sâu trong ánh mắt sạch sẽ trong veo là chất chứa hình bóng của cô.


Tần Trà khụ vài tiếng trầm thấp, sắc mặt có hơi xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh tổ lái sang chuyện khác, "Hôm nay ở bên ngoài làm được cái gì rồi."


"Hái được chút trái cây", Trường Hi đặt trái cây đã được rửa sạch sẽ lên bàn, sau đó hắn ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn miệng vết thương của Tần Trà, rất lo lắng hỏi cô, "Còn đau không?"


"Cũng không đau mấy", Ngữ điệu Tần Trà trầm đạm mà an ủi thiếu niên, "Chẳng qua có chút dọa người."


Trên thực tế, cái cảm giác da thịt bị cắn xé đi vô cùng đau đớn. Cả đời Tần Trà không muốn cảm nhận thêm lần nào, hơn nữa bởi vì thuốc không đủ ngấm mà tốc độ miệng vết thương khép lại chậm hơn so với dự tính của cô.


Tần Trà cảm thấy mình nên tự vào thành một chuyến, bên cạnh việc tìm hiểu tin tức của người mù ra thì cô cũng nên tranh thủ tìm ít việc làm, cô không có nhu cầu làm một đứa nít ranh choai choai không thể nuôi nổi bản thân.


"Các ngươi không thể đi vào trong thành sao?"


"Mỗi lần tới ngày trăng tròn, hai ngày sau có thể vào." Trường Hi hơi nhíu mày, "Ngài muốn vào thành à?"


Tuy Tần Trà không trả lời, nhưng Trường Hi đã lộ ra thần sắc vô cùng không vui và chẳng đồng tình chút nào:


"Bên trong thành không có gì tốt đẹp cả, người trong đấy vừa ích kỷ vừa dối trá."


Tần Trà nhìn biểu tình ủ rũ của thiếu niên, cô sửng sốt một chút, nhưng thiếu niên rất nhanh đã nhận ra mình thất thố, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn nói:


"Ta bị đuổi khỏi đó nên có hơi không thích."


"........Tại sao......lại bị đuổi đi?"


Những người dân ở đây toàn là người bị trục xuất khỏi thành, bọn họ hoặc phạm tội, hoặc là kẻ xúc phạm quý tộc, hoặc là người quá mức nghèo khổ, chỉ có hắn là khác với những người kia.


Bởi vì hắn là kẻ mù, trên lưng đeo bám lời nguyền rủa.


Thiếu niên cong khóe môi, mỉm cười ngượng ngùng, hắn thẹn thùng mà trả lời, "Bởi vì ta nghèo, lại còn là đứa mồ côi, không có ai thèm đứng ra chịu thu dưỡng."


Tần Trà trầm mặc trong chốc lát, vươn tay sờ sờ đầu hắn nhưng bị hắn tránh đi.


"Thật xin lỗi, ta không thích bị người khác chạm vào người", Trường Hi sờ vào đám tóc con mới nhú, hắn biết cô không biết được thân thể dị trạng của bản thân, kỳ lạ là hắn cũng không muốn để cô biết vì thế chỉ có thể kìm nén bản thân tránh né sự đụng chạm của cô, cẩn trọng hỏi, "Ngài sẽ vì chuyện này mà mất hứng chứ?"


"Sẽ không", Tần Trà thu tay về, nhẹ nhàng lắc đầu, "Cậu là một đứa trẻ ngoan, về sau cậu sẽ càng tốt hơn."


Dù sao hắn cũng là phụ tá của cô. Bất luận là tình huống như thế nào, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ chức vụ phó quan ưu tú của thành trì.


Trương Hi vì sự khích lệ của nàng mà đôi mắt cong thành đường lưỡi liềm, bằng thái độ ngây thơ thành kính mà cô thích nhất, hắn nghiêm túc nói, "Ngài luôn ở bên ta, và sẽ luôn đối xử thật tốt với ta."


Dù ta có phải bò ra từ địa ngục.


Tần Trà nhìn chằm chằm cậu thanh niên đã cao tới vai mình, ánh mắt cậu sáng như sao trời, khi nhìn cô luôn là một bộ dáng ỷ lại và quý trọng, Tần Trà đột nhiên ma xui quỷ khiến nói, "Ta dạy cho cậu võ công nhé."


Lời vừa ra khỏi miệng Tần Trà đã thấy có chút hối hận, nhưng khi nhìn thấy biểu tình mừng như điên và mong muốn của Trương Hi, cô lại cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.
Cứ như vậy, Tần Trà đã ở chỗ này gần nửa tháng.


Trường Hi là một đứa trẻ hiếu học và có thể chịu được khổ cực, Tần Trà luôn cầm trường côn đánh hắn giúp hắn sửa đúng động tác, biến đổi phương pháp huấn luyện tốc độ và lực đạo cho hắn. Ngay cả lúc ăn cơm, trên cổ tay hắn sẽ treo lủng lẳng bao cát, cô không cách nào ở đây lâu dài, chỉ có thể tận lực giúp hắn bồi dưỡng huấn luyện.


Thời điểm mặt trời lên cao nhất Trương Hi đang đứng trước cửa, đôi khi Tần Trà thấy hắn một thân mồ hôi nhễ nhại, lâu lâu lại giễu cợt hắn vài câu: "Cậu cởi áo ra đi, cũng có gì đẹp đâu."


Nhưng thiếu niên có đánh chết cũng không chịu.


Lúc sau Tần Trà bị chọc giận, Trương Hi bật thốt lên: "Muốn nhìn thì phải thành thân với ta!"


Tần Trà: "......"


Bộ dạng gầy gò như vậy, nhìn thì có mất miếng thịt nào đâu.


"Chậc chậc", Tần Trà dựa vào nhánh cây ngồi thẳng dậy, khuôn mặt không còn lạnh lẽo, sắc bén như hồi mới gặp, cô hơi ngửa đầu phơi nắng, sắc mặt an nhàn khó thấy, khi nói chuyện vẫn như cũ dứt khoát lưu loát, "Ta không xem là được."


Trường Hi gục đầu xuống, đột nhiên rất muốn cởi phăng cái áo ra.


Ừm, thành thân à, nếu có thể thành thân với cô...


Ý niệm ấy xẹt qua trong nháy mắt, chưa kịp thành hình đã bị Tần Trà một phát bóp nát từ trong trứng nước.


"Ngẩng đầu lên," Tần Trà chỉ hơi nghiêng người nhìn một cái, cầm một quả dại ném trúng đầu Trường Hi, cô nghiêm túc nói "Cậu dám lười biếng à?"


Trường Hi lập tức thu lại tạp niệm, ngẩng đầu giả vờ đoan chính.


Buổi tối hôm đó, Tân Trà cảm thấy thân thể không có gì bất ổn, vì thế nhân lúc Trường Hi đang say giấc nồng thì lẻn ra ngoài. Điều cô không biết đó là khoảnh khắc cô rời khỏi nhà, Trường Hi vốn ngủ say chậm rãi mở mắt.


"Thật không vui."


Giọng hắn khàn khàn vô cùng, nhưng lại mang theo chút sạch sẽ của thiếu niên, khuôn mặt không chút gợn sóng đứng dậy, ánh mắt dừng ở giường bên cạnh, đáy mắt một mảnh hắc ám trống trải.


Trường Hi lặp lại lần nữa, âm trầm mà nói: "Không vui chút nào."


"Rất không vui."


"Thật muốn đem ngài khóa lại", khuôn mặt Trường Hi vốn khô gầy, giờ phút này trong nhà không có một bóng người, sắc mặt hắn càng kém có một chút ảo não không rõ, "Ta như thể không níu kéo được ngài ấy."


Một lát sau hắn lại nhếch môi cười rộ lên.


" Chẳng sao cả, ta không nỡ làm ngài bị thương", hắn mỉm cười lầm bầm lầu bầu, "Vậy ta giết hết những kẻ hấp dẫn sự chú ý của ngài ấy là được rồi."


Mà Tần Trà vốn dĩ chỉ định thăm dò tình hình ở cửa thành như thế nào, thử xem cô có thể vào thành được hay không. Thế nhưng số trời đã định, cô gặp được người mù.


Cuộc chạm mặt vẫn như cũ "thú zị vô cùng", bởi vì tên kia... Lại bị một đám Kiêu Điểu VÂY! QUANH! MẸ! NÓ! RỒI!


Thật vi diệu vãi lúa.


Tần Trà sống không còn gì luyến tiếc nhìn hắn ta bị vài người che chở lui ra phía cửa thành, nhưng Kiêu Điểu đã đuổi đến sát đít. Mắt thấy người che chở hắn càng lúc càng giảm bớt, mà cửa thành còn cách rất xa, Tần Trà trầm mặc.


Thấy chết không sờn mà đổ một vài mật hoa chất lượng đã chuẩn bị từ trước lên người, Kiêu Điểu thấy Tân Trà, lập tức quay đầu lại, từ bỏ việc đánh đuổi đám người người mù mà quay sang đuổi theo cô, cô cất bước chạy như điên về hướng bờ sông.


Lúc cô trở về nhà, nghe thấy âm thanh rống to của người mù phía sau: "Này! Ngươi cẩn thận một chút! Đa tạ chị gái xinh đẹp!"


...... Chị gái xinh đẹp?


Dưới chân Tần Trà thiếu chút nữa lảo đảo một cái.


Cơ mà từ từ.......! Người mù đó thấy được mình? Bây giờ hắn ta hết mù rồi à?


Tần Trà mệt mỏi chạy trốn, không thể nghĩ suy quá nhiều, khi Kiêu Điểu sắp đuổi kịp cô, cô quyết đoán nhảy xuống sông.


Kiêu Điểu sợ nước, ở trên bờ kêu hơn nửa đêm, mắt thấy mặt trời chuẩn bị mọc, mới nhe răng trợn mắt hí vang rời đi.


Tần Trà ngâm ở trong nước rất lâu, miệng vết thương đau muốn chết, độ ấm trong nước lại thấp. Sau khi cô run run rẩy rẩy từ trong mặt nước bò ra, mới thấy Trương Hi cầm ngọn đèn dầu trong tay, cúi đầu đứng cạnh gốc cây.


Yên tĩnh, giống như u linh ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có ánh lửa mỏng manh chiếu sáng một góc nhỏ cằm hắn, khóe miệng hắn cắn chặt.


"Sao cậu lại ra đây?" Tần Trà bước tới, "Ban đêm rất nguy hiểm, một đứa nhỏ như cậu lại chạy ra đây làm cái gì."


Ngữ khí của cô không có chút trách mắng, âm thanh bình tĩnh mang theo một chút lo lắng không dễ phát hiện.


Trường Hi đang cầm ngọn đèn dầu sắp cháy hết, khuôn mặt gầy gò mờ mịt, không thèm ngẩng lên, Tần Trá thậm chí còn không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của người thiếu niên có vẻ không vui này, chỉ nghe thấy cậu ta đờ đẫn hỏi:


"Ngài thích hắn ta đến thế sao?"


Giọng nói của Trường Hi mang theo chút mất mát, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt đen sâu thẳm, giấu giếm hắc ám như vết mực đợi chờ tràn ra.


"Không phải ngài đã đồng ý ở bên ta sao?" Giọng điệu của hắn càng thêm buồn bã, "Ngài thích hắn ta nhiều như vậy sao? Tại sao lại thích hắn ta chứ?"


Thuộc tính nhan khống của Tàn Trà bật lên: "Chắc tại cái mặt."


Lời nói thốt ra rồi, cô mới lập tức phản ứng lại, sửa miệng, "Không có," cô thay đổi lại phương thức giải thích, châm chước nói, "Vì chức trách của ta là bảo vệ hắn."


Bảo vệ.


Hai từ này thật tốt đẹp biết mấy... cũng như tàn nhẫn dường nào.


Trường Hi cố gắng thu liễm điên cuồng cùng phẫn nộ mà bản thân sắp không khống chế được lại, hơi nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Tần Trà hỏi:


"Ngài có thể bảo vệ ta không?"


Đây là ân nhân cứu mạng, Tần Trà nghiêm túc gật đầu, "Ta sẽ cố gắng hết sức."


Trường Hi nhếch môi, lộ ra tươi cười không rõ ý vị, "Ồ," tiếng nói hắn an an tĩnh tĩnh, "Ta cũng sẽ bảo vệ ngài."


Dọn dẹp mọi thứ xung quanh ngài.


Hoặc là chiếm lấy vị trí bên cạnh ngài.


Ngày hôm sau Tần Trà buồn phiền phát hiện thương thế của mình lại tăng thêm, còn bị sốt cao nữa chứ. Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Trường Hi không thấy đâu.


Tần Trà lết thân thể bệnh trạng của mình, cảm thấy vẫn nên vào thành một chuyến, vì thế để đại một tờ giấy cho Trương Hi.


Đi tới cửa thành, vừa vặn đụng phải người mù.


Hoặc là nói, người mù cố ý chờ ở nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện