Chương 32: Phi Lễ
Nông lịch ngày hai mươi bảy, hoàng gia tế thiên, phong bút, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an là việc qua trọng nhất.
Giờ mẹo ngày hai mươi bảy, Dạ An Thần rời khỏi Thừa Thiên cung, đứng trước long liễn, tiến đến tế đàn, nàng chỉ nhìn Tuyết Sương Linh một cái, một câu đều không kịp nói.
Việc tế thiên cực kỳ rườm rad, một tháng trước Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị, sữa chữa tế đàn, các kiến trúc cùng với các ngã tư, giết các loại súc vật làm tế phẩm, vì nữ đế bệ hạ cầu phúc, việc vụn vặc làm Lễ bộ bận sức đầu mẻ trán.
Sau nữa giờ, long liễn tới tế đàn.
Lúc này, các hoàng thân quốc thích và đại thần có tư cách đều đã đến tế đàn, im lặng quỳ gối hai bên, chờ đợi nữ đế bệ hạ đến.
Nghi thức Tế thiên, phong bút đến giờ Thân toàn bộ hoàn thành.
Các đại thần đứng phía dưới tế đàn đều nhanh không chống đỡ được, có vài vị thậm chí hôn mê, chỉ là nghi thức Tế thiên không cho bất kỳ đại thần nào rời đi, cũng chỉ các các đại thần bên cạnh giúp đỡ.
Chờ nghi thức chấm dứt, Dạ An Thần vội càng cho các vị đại thần đi cung điện bên ngoài, trong cung điện đã có bảy tám ngự y đang đợi. Đại điển Tế thiên chỉ có trọng thần triều đình cùng hoàng thân quốc thích tham gia, thị vệ cũng không được tiến vào.
"Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, các vị đại thần về nghĩ ngơi đi. Dương Đô Chỉ huy sứ, nhất định phải hộ tống các vị đại thần an toàn về phủ" Dạ An Thần lắc tay áo, mĩm cười nói "Các Đại thần hôn mê trẫm sẽ phái người đem các nàng về."
"Tạ bệ hạ ân điển" Các đại thần hành lễ, đứng cả ngày, một ít võ quan còn chịu không nỗi, đừng nói chi quan văn.
"Dạ, bệ hạ" Một nữ tử mặc quan phục võ tướng hành lễ, là muội muội Dương Thiên Lâm – Dương Thiên Nhu.
Các đại thần đều đi, chỉ còn Dạ An Từ, Dạ An Thần cùng một nữ tử.
"Hoàng di, A Từ" Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh đi qua, nhẹ giọng nói "Thân thể Hoàng di thế nào? Hôm này ngươi cùng A Từ ở đây nghĩ ngơi đi."
Dạ An Thần trong miệng Hoàng di, là muội muội nhỏ nhất của tiên đế tên Dạ Vị Nhiên, năm nay ba mươi hai tuổi, có một Vương phu, vô tử, vì sinh non nhiều bệnh, thuốc không rời miệng, sau khi thành niên, được tiên đế phong An Bình Vương gia, dời ra cung tịnh dưỡng, rất ít ra phủ, cảm giác tồn tại tại rất nhỏ, thậm chí một số Đại thần còn không biết tồn tại vị Vương gia này."
Đời trước quan hệ của Dạ An Thần cùng Dạ Vị Nhiên không mặn mà, dù sao cũng cách một thế hệ, thường ít gặp, sau đó Dạ An Từ lại phản loạn, cũng không nhận được tin tức của Dạ Vị Nhiên, cũng không biết mất tích hay tử vong, sau đó Dạ An Thần lại hồi cung, cũng từng tìm Dạ Vị Nhiên, nhưng lại không có tin tức, dần dần liền quên mất.
"Cơ thể của ta còn không yếu như vậy." Dạ vị nhiên nhẹ nhàng cười cười, "Ta đã tốt hơn nhiều, tạ bệ hạ quan tâm."
"Hoàng di không cần khách khí, chúng ta là người một nhà. Hoàng di phải bảo trọng thân thể, cần dược liệu liền phái người đến trong hoàng cung lấy." Dạ An Thần cười cười, quay đầu nhìn về phía Dạ An Từ, "A Từ, thân thể của ngươi thế nào?"
"Hoàng tỷ còn nhớ rõ ta? Ta còn nghĩ đến ngươi chỉ thấy Hoàng di?" Dạ An Từ ra vẻ ai oán nói.
"Ngươi nha!" Dạ An Thần hơi có chút bất đắc dĩ cười cười.
Dạ Vị Nhiên không muốn ở lại hoàng cung nghĩ ngơi, Dạ An Thần cũng không miễn cưỡng, cuối cùng chỉ có thể gọi Tuyết Sương Linh phái người đưa Dạ Vị Nhiên trở về.
Dạ An Từ thế nhưng giữ lại, Dạ An Thần lo lắng miệng vết thương của nàng, muốn nàng ở hoàng cung nghĩ ngơi, cho ngự y cẩn thận khám – Dạ An Từ còn không biết mình đã nghiện Cực Lạc Tán, dù sao độc vẫn chưa phát tán.
Trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần đã chuẩn bị đồ ăn, Tế thiên cử hành trong bao lâu, thì Dạ An Thần cũng không ăn gì bấy lâu.
"Bệ hạ, có nơi nào không thoải mái không?" Tuyết Sương Linh ngồi bên người Dạ An Thần, cấp nàng một chén canh gà.
"Ta không sao." Dạ An Thần hôn nhẹ nàng "A Linh nhớ ta không?"
An Tử Thuần rất nhanh cho thị nhân lui xuống, đóng cửa lại.
"Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh không biết nói gì mới tốt, mím môi nói "Chỉ là không gặp một ngày mà thôi."
Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, nhận chén nhỏ Tuyết Sương Linh đưa qua "Ngươi cũng chưa ăn gì đi, cùng ta ăn nào>"
Hai người im lặng dùng cơm, cũng không biết là ngọ thiện hay bữa tối.
Đơn giản rửa mặt, Dạ An Thần muốn Tuyết Sương Linh cùng nàng ngủ một chút, đem nàng ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.
Một mảnh im lặng, bên tai truyền đến tiếng tim đập thật rõ ràng.
Dạ An Thần nhắm hai mắt, rất nhanh liền ngủ, nàng đã có thói quen làm bạn, ở Thừa Thiên cung mặc dù có nghĩ ngơi, nhưng không có Tuyết Sương Linh bên người, nàng ngủ cũng không an ổn.
Tuyết Sương Linh dựa vào ngực Dạ An Thần, nàng vốn không muốn ngủ, nhưng nghe hô hấp cùng tiếng tim đập của Dạ An Thần, nàng cũng rất nhanh ngủ.
Lúc tỉnh là bị khát tỉnh.
Long Miên điện sưởi ấm, thật dễ làm khát nước.
Dạ An Thần còn ngủ say.
Tuyết Sương Linh nhẹ nhàng nắm tay Dạ An Thần đang đặt bên hông nàng, đặt xuống giường.
Đồng hồ nước phát ra tiếng vang rất nhỏ, bất quá vừa qua khỏi giờ tý.
Bếp lò nhỏ có nước ấm, nước trong chén trà đều lạnh.
Đổ vào chút nước nóng, cùng nước lạnh tạo thành nước ấm.
"A Linh..." âm thanh mang theo chút buồn ngủ truyền đến, Tuyết Sương Linh đem chén trà đi qua, chỉ thấy Dạ An Thần nhắm mắt ngồi dậy, tựa vào đầu giường, một tay xốc lên giường.
"Bệ hạ muốn uống nước?" Tuyết Sương Linh lại cầm lên chén trà, nhẹ giọng hỏi.
"Ân" Dạ An Thần mở mắt.
Tuyết Sương Linh rót một chén nước ấm, đưa cho Dạ An Thần.
Ánh sáng màu vàng lóe lên.
Dạ An Thần ôm Tuyết Sương Linh, đặt nàng lên bả vai, nàng đã không buồn ngủ.
"A Linh, thẩm vấn nam nhân kia có được gì không?" Dạ An Thần đột nhiên nhớ tới nam nhân kia bèn hỏi.
Tuyết Sương Linh đem kết quả thẩm vấn nói cho Dạ An Thần, bổ sung "Tuy nam nhân kia nói hợp tình hợp lý, nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng. Ta hoài nghi sau lưng hắn có người sai bảo, người thu dưỡng hắn rất khả nghi. Ta đã cho Lăng Xích đi thâm dò thân phận của người kia, rất nhanh sẽ có manh mối."
Dạ An Thần lầm vào trầm tư.
Kiếp này sự tình đã không giống kiếp trước, nàng tuy ba lần bốn lượt nói với bản thân không thể lấy sự tình kiếp trước nhìn nhận vào kiếp này, nhưng thủy chung không thể tránh khỏi.
Mà nam nhân trong miệng Tuyết Sương Linh, kiếp trước căn bản không xuất hiện, không, có lẽ cũng xuất hiện bên người Dạ An Từ, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Phục hồi tình thần, Dạ An Thần nói "Nếu hắn ở kinh thành lâu như vậy, tuyệt đối sẽ lưu lại dấu vết. Lăng Xích nhât định điều tra ra. Hiện tại đã muốn mừng năm mới, đừng nghĩ đến những việc không vui, biết không?"
Tuyết Sương Linh lên tiếng, "Ta đã biết."
Đại điển Tế thiên đã qua, Dạ An Thần cũng thoải mái.
Dạ An Thần cùng các đại thần không giống nhau, Tế thiên đi qua, trừ bỏ quốc sự thập phần khẩn cấp, nếu không nàng cũng không cần đi ngự thư phòng phê tấu chương, có thể cùng Tuyết Sương Linh oa ở Long Miên điện.
Hai mươi chín, Long Miên điện tiểu thư phòng
Tuyết Sương Linh bên phải Dạ An Thần mài mực, An Tử Thuần đứng bên trái, nhìn Dạ An Thần viết chứ "Phúc".
Lễ mừng năm mới hằng năm, Dạ An Thần đều viết chữ "Phúc" hoặc là câu đối ban thưởng đại thần, làm ân sủng, năm nay cũng không ngoại lệ.
Trên giấy đỏ lưu loát viết một chữ "Phúc", đưa An Tử Thuần đang đứng phía sau, cho nàng đặt các chữ "Phúc" này cùng nhau.
Đến giờ ngọ, thời gian đều lãng phí trong này.
"Bệ hạ, đủ" Thấy đã không sai biệt lắm, An Tử Thuần vội vàng nói.
Dạ An Thần lập tức dừng bút lông, tiếp nhận khăn do Tuyết Sương Linh đưa tới, lau lau tay.
Viết nhiều chứ như vậy, Dạ An Thần đều sắp nhận không ra chữ này.
Tuyết Sương Linh nắm tay nàng, xoa bóp giúp nàng "Đau không bệ hạ?"
Dạ An Thần thoải mái thở dài một tiếng, nói với An Tử Thuần "An Tử Thuần, đem các chữ này đi đi".
"Dạ, Bệ hạ!" An Tử Thuần khom mình hành lễ, lui xuống.
Đem Tuyết Sương Linh kéo đến trong lòng, hôn thân khóe miệng của nàng.
Tuyết Sương Linh hơi mở miệng, hùa theo nụ hôn của nàng.
Hồi lâu sau, hai người mới tách ra kéo theo một cái mỹ sợi tơ, Dạ An Thần ôm Tuyết Sương Linh, cười nói "A Linh, đây là lần đầu chúng ta cùng qua tân niên."
Tuyết Sương Linh ôm bả vai nàng "Bệ hạ, về sau chúng ta sẽ cùng qua rất nhiều tân niên."
Dạ An Thần nhẹ giọng nở nụ cười.
Dùng ngọ thiện, Dạ An Thần nắm tay Tuyết Sương Linh về thư phòng nghĩ ngơi, chợt nghe thanh âm của An Tử Thuần "Khải tấu bệ hạ, Thuy Đoan vương gia cùng Thần quý quân xô xác tại ngự hoa viên."
Dạ An Thần cau mày ngồi dậy "Tiến vào nói rõ."
Tuyết Sương Linh cũng tỉnh lại, sửa sang quần áo xuống cẩm tháp.
An Tử Thuần đầy cửa đi đến.
"Sao lại như vậy? Thần quý quân cùng Dạ An Thần sao lại xô xác?" Dạ An Thần hỏi.
"Hồi bệ hạ, nô tỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì" An Tử Thuần thần sắc không đổi "Là đại thị nhân bên người Thần quý quân vội vàng chạy tới, nói Thần quý quân cùng Vương gia xô xác".
Khi Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần tới ngự hoa viên, Dạ An Từ cùng Lạc Tuyết vẫn đang giương cung bạc kiếm, song phương không khí đông lại, giống như lập tức sẽ đánh tới.
Thị nhân cũng không biết làm thế nào.
Một người là nổi bậc Thần quý quân, một người là nữ đế muội muội Thụy Đoan vương gia, thánh sủng vô song, bọn họ cũng không biết làm thế nào cho phải – hai người này nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định phải chết.
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Dạ An Thần thản nhiên hỏi.
"Tham kiến bệ hạ." Mọi người hành lễ.
"Đứng lên nói." Dạ An Thần đững giữa Dạ An Từ cùng Lạc Tuyết "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Thị nhân nói các ngươi đánh tới?"
"Bệ hạ......"Lạc Tuyết lập tức nói, ánh mắt hồng hồng, bộ dáng thập phần đáng thương, "Là ThụyĐoan Vương gia có ý đồ đối nô tì gây rối."
----------------------------
Bình luận truyện