Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ

Chương 7: Hoàn



15.

"Cô biết tám đại môn trên giang hồ không?"

"Giang hồ có tám đại môn, chia làm Kinh, Bì, Phiêu, Sách, Phong, Hỏa, Tước, Yêu, Phong Môn chuyên nghiên cứu địa lý núi sống, phần lớn các thầy địa lý đều là Phong Môn, tôi là môn chủ Phong Môn."

"Trời, còn môn chủ Phong Môn nữa, cô quay phim truyền hình đó à?"

"Cho dù có thể bắt quỷ cũng không cần phô trương như vậy chứ?"

Phó Yến Chu khinh thường bĩu môi, tôi nguýt cho anh ta một cái, anh ta bèn giơ tay lên.

"Được rồi, cô nói tiếp đi."

Kiều Mặc Vũ nói tiếp, trong đó Kinh Môn lại chia làm chín Kinh, mười tám Bì, bảy mươi hai môn, nếu nói Kinh Môn có chín loại thì bao gồm tính mệnh, xem tướng, đoán chữ, lên đồng, viên quang, đi âm, tinh tượng, pháp sư và đoan công.

"Coi bói là Kinh Môn đứng đầu, môn chủ hiện tại là họ Lưu, hậu nhân của Lưu Bá Ôn."

Tôi nghe đến mê mẩn.

"Vậy nhà tôi mà loại nào trong chín kinh này, ông nội tôi không coi số mạng hay xem tướng gì mà."

"Các cô là đi âm, đi âm là tìm âm h ộ, giao tiếp với người chết. Lúc đó trên phố có câu châm ngôn, nói nghề chuyên đi âm là giữ đao Đao phủ, là con mắt của khám nghiệm tử thi, tay nghề làm người giấy, may vá của thợ giày."

"Tổ tiên nhà họ Đặng của cô là giữ Đao phủ, thời nhà Thanh có một đao phủ nổi tiếng gọi là Đặng khoái đao, cũng chính là ông cố nội của cô."

"Cái nghề này giết quá nhiều người, tổn hại âm đức, cho nên sau khi triều Thanh mất thì nghề này cũng biến mất, vì cơm áo gạo tiền, người nhà họ Đặng quy về làm môn hạ Chu gia, Chu gia chuyên làm hình nhân giấy, họ và các cô lại không giống nhau, hiện tại họ mở chi nhánh ở thủ đô, kiếm được tiền, lần trước tôi đi Trùng Khánh còn tới cửa hàng Chu gia đấy."

"Một cái chú dẫn hồn hương mà bán 2800 đồng, mẹ kiếp, cướp tiền à."

"À đúng rồi, hai người giấy lần này cũng là Chu gia đưa tới, 6000 đồng một con, mai cô trả tiền đi nhé."

Kiều Mặc Vũ mắng Chu gia mười mấy phút, xe nhanh chóng tới bệnh viện.

Lúc này đã gần một giờ sáng, Trần Dao xảy ra chuyện ở công ty, tiền chữa bệnh đều do công ty chi trả, người nhà họ tìm quan hệ kiếm cho Trần Dao một phòng đơn.

Lúc chúng tôi tìm tới, y tá vừa mới kiểm tra xong, rời khỏi phòng.

pyv đẩy Trần Dao rồi gọi mấy tiếng, Trần Dao cũng không phản ứng.

"Kiều đại sư, sao cô ấy bất tỉnh vậy?"

Kiều Mặc Vũ đi tới mở mí mắt của cô ta ra.

"Không cần vội, sáu ngày sau cô ta sẽ trở lại tìm anh."

Phó Yến Chu không hiểu.

"Là sao, sáu ngày là có thể xuất viện à?"

"Không phải, là sáu ngày đầu thất đấy, tôi thấy quan hệ giữa hai người tốt như vậy, đầu thất của Trần Dao nhất định sẽ tới tìm anh, anh cứ yên tâm."

Phó Yến Chu hét lên một tiếng, đột ngột lùi về sau một bước, vội vàng hất tay ra.

"Cái cái gì đầu thất, cô nói... cô ta chết rồi?"

16.

Trần Dao chết rồi, máy móc bên cạnh cũng hỏng hết nên không phát ra tín hiệu cảnh báo.

Kiều Mặc Vũ đi tới bên cửa sổ liếc nhìn.

"Thằng quỷ nhỏ này trốn nhanh thật."

"Lúc Triệu Mỹ Quyên tự sát thì đứa bé ít nhất cũng tám tháng, đã thành hình rồi. Đứa bé này chết trong bụng cô ta, oán khí trùng thiên nên biến thành sát, có thể rạch bụng Triệu Mỹ Quyên chui ra."

"Chẳng trách cô ta mặc bộ áo hồng nhưng lại yếu như vậy, bởi vì hơn nửa sát khí của cô ta đã bị đứa bé này hấp thu.

"Phó Yến Chu, anh ở lại đây đi, kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ rồi hẵng gọi bác sĩ, nếu không mấy người chúng ta khó giải thích rõ được."

"Để Phó Yến Chu ở lại xử lý mấy chuyện khác, Kiều Mặc Vũ dẫn tôi đi tìm tiểu quỷ kia.

Lúc đi ra khỏi phòng, cô ta tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu chơi Tiêu Tiêu Nhạc.

Tôi cuống lên.

"Không phải đi tìm tên quỷ nhỏ kia sao?"

Kiều Mặc Vũ không ngẩng đầu lên.

"Không cần tìm, nó còn ở trong phòng."

Tôi giật mình.

"Cái gì, vậy mà cô còn để Phó Yến Chu ở đó?"

"Không được sao, tôi không thích anh ta, hù dọa anh ta một chút."

Kiều Mặc Vũ trừng mắt nhìn tôi.

"Hậu nhân Đặng gia không có tiền đồ thì thôi đi, sao còn tìm được một tên bạn trai trong đống rác như thế, cô không chịu chia tay à? Không chia tay thì tôi lái xe tới xé cô ra."

Tôi xấu hổ cúi đầu.

"Thật ra anh ta cũng không tệ đến vậy, chỉ là thích trêu hoa ghẹo nguyệt chút thôi, cũng hơi ích kỉ, nhát gan, sợ phiền phức, miệng thì hèn, hay tranh cãi với người ta thôi."

Kiều Mặc Vũ đờ đẫn nhìn tôi.

"Tám đời cô chưa yêu ai à? Cô nghe thử mà xem, cái đó không phải là tệ lắm sao?"

"Ôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chia tay với anh ta."

Tôi ngồi xổm bên cạnh Kiều Mặc Vũ nhìn cô ấy chơi game, Kiều Mặc Vũ đi tới đi lui ngoài phòng bệnh, bố trí thêm một trận pháp mà tôi nhìn không hiểu.

17.

Chúng tôi cách một tấm cửa kính, nhìn vào trong thì thấy Trần Dao vốn đang nằm trên giường bệnh ngồi dậy, làm Phó Yến Chu sợ đến mức lùi về sau vài bước.

"Trần Dao, không phải em chết rồi sao?"

"Anh biết là em không sao mà, chắc Kiều môn chủ gì đó nhìn lầm rồi."

Trần Dao không lên tiếng mà ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc "hức hức" giống như tiếng trẻ con.

Phó Yến Chu đi tới an ủi cô ta.

Anh ta vỗ vai Trần Dao, Trần Dao cũng tựa đầu lên vai Phó Yến Chu, cười hạnh phúc.

"Chúng ta sinh em bé này ra được không."

Cô ta vừa nói vừa vuốt bụng mình.

Vẻ mặt Phó Yến Chu sợ hải.

"Đứa bé? Trần Dao, em đang nói cái gì vậy, anh có chạm vào em đâu."

Trần Dao biến sắc, nhìn chằm chằm Phó Yến Chu đầy ác độc.

"Anh không phải là một người cha tốt, không phải là một người cha tốt, ai cũng muốn hại chết tôi, không ai muốn tôi sống cả."

Bụng của cô ta từ từ nhô lên, Trần Dao hét lên một tiếng rồi ngã ra giường, một tay dùng sức nắm chặt thành giường.

"Tôi muốn sinh, tôi muốn sinh ra..."

Phó Yến Chu sợ đến choáng váng, ngã ngồi xuống đất, dùng cả tay chân lùi về sau.

Tiếng động trong phòng rất lớn, nhưng ngoài tôi và Kiều Mặc Vũ ra, hình như những người khác không nghe thấy âm thanh trong phòng.

Rất nhanh sau đó, có một bàn tay nhỏ bỗng chui ra khỏi bụng Trần Dao.

Tôi không dám nhìn, vội vàng che mắt lại.

Phó Yến Chu hét lên, lao về phía cửa phòng.

"Kiều môn chủ, Kiều đại sư, nhanh cứu tôi với."

Kiều Mặc Vũ liếc một cái: "Tôi không phải là môn chủ gì đâu, khoác lác mà anh cũng tin à."

Phó Yến Chu bật khóc.

"Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, xin cô đừng chấp nhặt với tôi, xin cô nhanh cứu tôi... Tinh Nhiễm, Tinh Nhiễm à, xin em cầu xin cô ta đi..."

Phó Yến Chu bị con quỷ nhỏ cản chân, hét lên một tiếng đau thảm thiết.

Kiều Mặc Vũ để tôi đứng bên ngoài rồi đeo túi xách vào phòng.

Qua mấy phút, cửa phòng lại mở ra.

18.

Sau khi mọi chuyện đều bình ổn, tôi mới phát hiện ra tất cả giống như là ảo giác.

Trần Dao vẫn nằm trên giường bệnh như trước, bụng cũng không bị toác ra, ngực cô ta phập phồng như còn thở.

Kiều Mặc Vũ nhún vai.

"Hồn phách của cô ta mới bị con quỷ nhỏ kia hút ra, tôi nhét lại rồi, nhưng ba hồn bảy vía tản đi hơn nửa, có tỉnh lại cũng thành kẻ ngốc."

"Đều là nhân quả, chính cô ta tạo nghiệt thì phải tự trả thôi."

Sau khi chúng tôi rời bệnh viện, Kiều Mặc Vũ bảo tôi tới Trùng Khánh tìm người nhà họ Chu.

"Trời sinh cô có mắt âm dương, lại là mạng tụ âm hoàn toàn, cho dù cô không làm gì thì những thứ đó cũng sẽ tới kiếm cô."

"Theo ý của ông nội cô muốn cô làm con rùa đen rúc đầu, bình yên đến già, nhưng tôi tính mệnh cho cô rồi, cô có ba kiếm nạn lớn liên quan tới sinh tử, giờ mới qua kiếp nạn đầu tiên thôi."

"Nhà họ Kiều tôi nợ ân tình của cô đã trả rồi, hai kiếm nạn tiếp theo phải do chính cô vượt qua, cô tới nhà họ Chu học ít bản lĩnh, làm hình nhân cũng được, cái khác thì không nói, nhưng làm hình nhân thế mạng cho mình cũng rất hữu dụng."

Tôi rất nhát gan, không biết đi trêu trọc những thứ này nữa, nhưng nghe Kiều Mặc Vũ nói xong, tôi lại đứng yên do dự.

"Đường là do cô đi, cô không muốn đi thì cũng không sao cả."

Kiều Mặc Vũ vỗ lên vai tôi.

"Chúng ta cũng là bạn bè mà, hai kiếp nạn sau, cô cứ gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ đến."

"Thật không?"

Mắt tôi sáng lên.

Kiều Mặc Vũ bỗng đưa tay ra, ngón cái chà xát ngón trỏ.

"Lúc đó bớt cho cô hai mươi phần trăm, khoảng bảy tám trăm ngàn gì đó, cô cố gắng kiếm tiền đi."

Bảy tám trăm ngàn?

Tôi hít một hơi lạnh.

Sau khi trở lại, tôi nhanh chóng chia tay với Phó Yến Chu, rời khỏi nhà anh ta.

Phó Yến Chu lại không chịu, mặt dày mày dạn tới tìm tôi.

"Tinh Nhiễm à, trước kia là tại anh không tốt, sau này anh sẽ giữ khoảng cách với những cô gái khác, ai biết sau lưng bọn họ có có quỷ hay không, làm anh sợ muốn chết."

"Tinh Nhiễm, xin em đấy, anh không muốn rời xa em đâu."

"Cút ngay."

Tôi nổi điên lên.

Tôi vội vàng kiếm tiền, nào có tâm tư mà yêu đương hò hẹn.

Huống hồ Kiều Mặc Vũ cũng nói rồi, Phó Yến Chu từng bị hai con quỷ ám, ít nhất cũng xui xẻo mười năm, tiền cũng sạch sành sanh.

Tự mình xui xẻo thì thôi đi, đừng liên lụy tới tôi.

Tôi block Phó Yến Chu, đổi việc sang một công ty ở thành phố khác.

Trước khi đi, tôi về nhà tảo mộ cho ông nội.

Lúc quét dọn nhà cũ, tôi tìm thấy một cái hộp sắt loang lổ rỉ rét dưới đáy giường ông nội.

Tôi mở hộp sắt ra, bên trong có một quyển sách mỏn, viết bốn chữ.

"Giấy thông âm dương."

Dưới góc phải của sách còn đóng con dấu của Chu gia.

Đây chính là một con đường khác mà Kiều Mặc Vũ từng nói.

Tôi nắm chặt quyển sách kia, bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện