Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 3-6



Tuy rằng Smith tiên sinh đánh giá chiêu đãi của mình thực vi diệu, tuy rằng Smith tiên sinh cả buổi tối chỉ nói với mình một câu, nhưng là hắn vẫn cho mình cảm giác “bạn bè”.

Ánh mắt của đối phương trở nên ôn hòa, tiết lộ rằng hắn kỳ thật cũng có chút vui vẻ, không biết vì cái gì, Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân xem hiểu ánh mắt của đối phương.

Ánh mắt của Smith tiên sinh có chút giống chú chó nhỏ bản thân nuôi khi còn bé, kỳ thật cũng không tính nuôi, chỉ là mỗi ngày khi tan học cố định đến ngõ hẻm cho nó đồ ăn mà thôi. Mỗi ngày chỉ có một người tan học, chú chó nhỏ kia sẽ ở bên cạnh cậu, lẳng lặng cùng cậu, nó chưa bao giờ kêu, nhưng lại cho Hồ Bất Thích cảm giác “bạn bè”, cái loại cảm giác này, thật tốt.

Không lập tức dọ bàn, Hồ Bất Thích rót một chén rượu đỏ, như thế nào lại đem người so với chó đâu? Smith tiên sinh biết khả năng sẽ không quá cao hứng đi?

Mở cửa sổ, Hồ Bất Thích lẳng lặng nhìn về phía cây thông Nô-en ngoài cửa sổ.

Bên ngoài tuyết rơi, khi cậu đi ra ngoài trang trí cây thông Nô-en tuyết bắt đầu rơi rải rác, hiện tại lại là đại tuyết như lông ngỗng, màu trắng lãng mạn nhất giáng sinh.

Thân cây trụi lủi bị bóng đèn trang điểm đến hoa lệ, ánh đèn thấp thoáng trong bóng đêm, hoàn toàn nhìn không ra nó là một cây cổ thụ trụi lủi, Hồ Bất Thích có chút kiêu ngạo nghĩ bản thân đang ở cạnh cây thông Nô-en lớn nhất, bất quá đáng tiếc toà nhà này rất hẻo lánh, cây thông Nô-en xinh đẹp như vậy trừ mình ra, lại không có người thưởng thức.

Cậu nghĩ đại khái Liên sẽ không đến đây, đã trễ thế này.

Hồ Bất Thích cúi đầu, vì mình thêm một chén rượu nữa, gió đông lạnh thổi trên hai gò má bởi vì cảm giác say mà nóng rực của cậu, một mùi hương oánh nhiên lướt qua chóp mũi.

Ngay từ đầu cậu cho rằng đó là hương vị của rượu, bất quá rất nhanh, hương vị càng ngày càng đậm khiến cậu không thể nhận sai: đó là một loại… hương vị cực kỳ thơm mát, đặc biệt khiến người mê say, khiến người…

Mặt đỏ tim đập, Hồ Bất Thích nhịn không được hướng nơi toả ra hương vị nhìn lại, cậu ngây ngẩn cả người.

Tôi muốn làm một gốc cây nở ra bông hoa đẹp nhất, đặt ở trước mặt em.

Trong nháy mắt nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa sổ, Hồ Bất Thích cảm giác trong đầu mình chỉ còn lại có một câu nói kia.

Cậu rốt cục nhớ ra vì sao cái cây này lại quen mắt như vậy!

Liên! Nhất định là Liên! Anh ấy tới đây cùng mình đón giáng sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện