Nữ Hoàng Không Dễ Làm
Chương 16: Cái gọi là gia đình
Editor: Triêu Nhan Nhi
Nghe vậy ta lập tức đứng lên, mặt mũi không khỏi đỏ bừng, trên thực tế, đoán được đây là khăn tay nữ tử đưa cho Đồng Vũ cũng không khó.
Theo ta thấy, thể trạng của ba người bọn họ cung không giống như nữ tôn quốc trong truyền thuyết, mảnh mai yếu đuối, công việc hằng ngày là se chỉ luồn kim, may áo cho thê chủ, để thê chủ an tâm xuất môn làm ăn, cònbọn họ thì ở nhà lo liệu hết thảy, không để thê chủ mình vì chuyện hậu viên mà ưu phiền, làm việc giống như một bà chủ.
Nhìn khí chất trên ba người, sợ là bọn họ ai cũng có sở trường riêng, không phải việc gì cũng dựa vào thê chủ.
Xem ra thế giới này cũng không tệ lắm, mặc dù nói là lấy nữ tử vi tôn, nhưng nữ tử cũng không phải cần phải khỏe mạnh tráng kiện, ở bên ngoài mưu sinh.
Cũng như phu quân của các nàng có thể theo hiệp trợ, giảm bớt các nàng gánh nặng.
Nghĩ đến, nam tử mà mảnh mai nhu nhược, động một chút liền khóc sướt mướt, nước mắt lưng tròng, thì ngày ấy ta xuyên qua đến đây chi bằng lấy đá đập đầu chết cho rồi.
Ngô~, nếu mà mỗi ngày đều có nam tử vây quanh quấn quýt, ta chỉ sợ chịu không nổi, trốn đi mất, làm cho bọn họ tìm không ra ta.
Thước Thanh ca ca, ngươi cũng nên trả lại khăn tay cho ta."
Đồng Vũ ngẩng cao đầu, cao ngạo đi đến trước mặt Thước Thanh, bừng bừng khí thế nói, đồng thời ở dưới đáy lòng hừ một tiếng.
Hiện tại hắn đã có mẫu hoàng cùng hoàng tỷ lnf chỗ dựa, hắn còn sợ Thước Thanh làm gì?! Còn không mau ngoan ngoãn giao ra khăn tay cho hắn.
Mắt thấy tiểu tử kia có người làm chỗ dựa mà đắc ý, lo lắng một chút, Thước Thanh cũng không nói gì, chính là lạnh nhạt trả lại khăn tay cho tiểu tử.
"Ha ha ha!" Nhìn bộ dạng Đồng Vũ bĩu môi cười tít mắt, dáng vẻ đáng yêu, ta không khỏi khì cười ra tiếng.
Một nam nhân lãnh ngạo vô tình, cư nhiên bị bại trong tay một tiểu tử ngắn chỉ đến ngang hông hắn, thật đúng là nghẹn khuất.
Nghe thấy tiếng Thanh Thanh cười, khóe mắt Thước thanh nhịn không được nổi lên tí tò mò.
"Hoàng tỷ cười cái gì?" Nghe được tiếng cười to từ sau lưng truyền đến, tiểu nãi bao chậm rãi quay đầu, mặt mày hơi nhăn, tựa hồ rất khó hiểu.
Lấy tay áo chà xát khóe mắt đã cười ra nước mắt, giọng nói đứt quãng: "Không, không có gì, chỉ là hoàng tỷ cảm thấy, cảm thấy đệ thực đáng yêu."
Diendanlequydon
Nghe vậy, mặt tiểu nãi bao bỗng nhiên đỏ lên, đồng thời dưới đáy lòng oán thầm: 'Hoàng tỷ cũng thực là, cho dù là ta thật đáng yêu, cũng không cần phải khoa trương như vậy nha, nơi này nhiều người như vậy, làm cho người ta thật ngượng ngùng'
"Ha ha! tỷ nói thật mà, đệ đệ của ta thật sự rất đáng yêu, trên đời này độc nhất vô nhị." Thấy hắn ở đằng kia mặt mày nhăn nhó, ta nhịn không được tiến lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ hồng hồng.
Ân! xúc cảm trên da mặt thật không phải bình thường, mềm mềm nộn nộn, co dãn rất tốt, haizz....nam tử bọn họ da mặt thật đẹp, thực làm người ta ghen tỵ.
"hoàng tỷ..." Đồng Vũ động động hòng muốn tránh thoát bàn tay kia ở trên mặt mình làm loạn, nhưng mà hắn có động đến như thế nào đều không tránh thoát, chỉ có thể phát ra vài tiếng hừ hừ, âm thanh lộ vẻ bất mãn cùng thẹn thùng.
Biết hắn muốn phản kháng, ta lưu luyến thu hồi tay.
"Đồng Vũ đệ đệ, ngươi có biết lịch sử văn hóa của Huyễn Tích vương triều không?"
Không cam lòng, tiểu bạch thỏ đến tay còn phải thả đi, ta quyết định tạo một ít cơ hội bấu víu tình thân, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của hắn.
Hắc hắc! không nghĩ tới, nguyên lai ta cũng gian trá như vậy.
"Ân?" Đồng Vũ hoang mang nói: "Đồng Vũ biết một ít chuyện xưa trên phố, hoàng tỷ hỏi cái này làm chi?"
"Bởi vì hoàng tỷ muốn đệ nói cho tỷ biết sự tình của Huyễn Tích vương triều, ngoài mặt, hoàng tỷ cái gì cũng không biết."
Yên nhi đáng thương , đều do lỗi của mẫu hoàng ta, ngày đó ngươi rơi xuống nước , nếu mẫu hoàng có thể gạt hết công việc chạy sang Ngọc Lam cung nhìn một cái, Lệ thị quân cũng sẽ không thể muq chuộc ngự y, khiến hắn không thể chữa bệnh cho con, ta có lỗi với con suốt mười bảy năm qua, mà, Ngữ Lam cũng vì thế mà rời bỏ ta.
Nghe nàng nơi, Ngải Thi Mã ở một bên vụng trộm áy náy.
Lý Văn Sắc trong lòng chợt nổi lên gợn sóng, nàng...sống như thế nào trong mười bảy năm qua.
Ha ha! Hắn hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Vì một vị công chúa mới gặp lần đầu mà tâm dao động? Lắc đầu, hắn nhịn không được cười khổ.
Hoàng tỷ...nghe Thanh Thanh nói, Đồng Vũ vốn đang vui sướng chợt không khỏi mắt phiếm lệ quang, bọn hắn có thể tưởng tượng được mười baảy năm qua, nàng sống trong thế giới cô độc thê lương.
Tuy rrằng trên gương mặt lãnh khốc không có biến hóa gì nhiều, nhưng khóe mắt Thước Thanh cũng lóe lên ánh nước.
Nhận thấy bầu không khí xung quanh, ta hoang mang giương mắt lên nhìn bốn phía.
Má ơi! Biểu tình kia là căi gì? Nữ hoàng trên mặt là tự trách cùng áy náy, băng sơn mỹ nhân kia thì không có gì biến hóa, cái kia ôn nhuận công tử thì vùi đầu cúi thấp, ta không thấy được biểu cảm của hắn.
A! Ta như thế nào lại quên mất, vị công chúa kia 17 năm cũng chưa từng ra khỏi Ngọc Lam cung, lời nói vừa rồi của ta không phải làm bọn họ khổ sở sao? Thật là ta có lỗi a.
Vì muốn bọn họ gạt qua chuyện đau buồn, ta liền mở miệng đề nghị: "Mẫu hoàng, đêm nay người một nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."
Hoàng cung này không phải lớn bình thường, vừa lúc nãy đi dạo với nữ hoàng cũng mất hết hơn một canh giờ, giờ ngẫm lại ta cũng thấy có điểm đói bụng.
Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lời vừa nói ra, Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ đều ngây ngẩn cả người, bởi vì chỉ khi lễ tết, bọn họ mới có thể cùng nhau ăn cơm, vì nữ hoàng đa số đều bận xử lí chính vụ, mỗi bữa cơm, bọn họ đều ở trong tẩm cung chính mình dùng, chưa bao giờ cùng các huynh đệ cùng nhau dùng cơm.
Thanh Thanh vừa nói lời người một nhà kia, không khỏi làm cho tâm bọn họ nổi lên dao động.
Ngải Thi Mã cũng thất thần thật lâu, lâu rồi, nàng chưa nghe đến từ gia đình, ở trong trí nhớ của nàng, đó đã là chuyện lâu lắm rồi, lâu đến mức, nàng cũng đã quên mất.
Khi đó, nàng nghĩ cùng Ngữ Lam sống chung một nhà, vui vẻ hạnh phúc cả đời, nhưng là, Ngữ Lam đã rời bỏ nàngmà đi, nữ nhi trở nên si ngốc,hai từ "gia đình" kia liền vỡ vụn thành mảnh nhỏ, không còn tồn tại...
Nhà sao? Hắn cùng phụ thân chưa bao giờ được hưởng sự ấm áp từ gia đình, cũng chưa từng được mẫu thân coi trọng, đối với mẫu thân, bọn họ chỉ như người ngoài, hay là nói, ngay cả người ngoài cũng không bằng, bởi vì nếu là người ngoài, nàng ít nhất cũng sẽ mở miệng cười đối đãi, mà với bọn họ, nàng chỉ dùng mắt lạnh mà nhìn, chưa từng có một tia hòa nhã ôn nhu ~ ha ha, thật buồn cười.
Bất giác, khóe miệng Lý Văn Sắc tràn ra một tia cười khổ.
Nghe vậy ta lập tức đứng lên, mặt mũi không khỏi đỏ bừng, trên thực tế, đoán được đây là khăn tay nữ tử đưa cho Đồng Vũ cũng không khó.
Theo ta thấy, thể trạng của ba người bọn họ cung không giống như nữ tôn quốc trong truyền thuyết, mảnh mai yếu đuối, công việc hằng ngày là se chỉ luồn kim, may áo cho thê chủ, để thê chủ an tâm xuất môn làm ăn, cònbọn họ thì ở nhà lo liệu hết thảy, không để thê chủ mình vì chuyện hậu viên mà ưu phiền, làm việc giống như một bà chủ.
Nhìn khí chất trên ba người, sợ là bọn họ ai cũng có sở trường riêng, không phải việc gì cũng dựa vào thê chủ.
Xem ra thế giới này cũng không tệ lắm, mặc dù nói là lấy nữ tử vi tôn, nhưng nữ tử cũng không phải cần phải khỏe mạnh tráng kiện, ở bên ngoài mưu sinh.
Cũng như phu quân của các nàng có thể theo hiệp trợ, giảm bớt các nàng gánh nặng.
Nghĩ đến, nam tử mà mảnh mai nhu nhược, động một chút liền khóc sướt mướt, nước mắt lưng tròng, thì ngày ấy ta xuyên qua đến đây chi bằng lấy đá đập đầu chết cho rồi.
Ngô~, nếu mà mỗi ngày đều có nam tử vây quanh quấn quýt, ta chỉ sợ chịu không nổi, trốn đi mất, làm cho bọn họ tìm không ra ta.
Thước Thanh ca ca, ngươi cũng nên trả lại khăn tay cho ta."
Đồng Vũ ngẩng cao đầu, cao ngạo đi đến trước mặt Thước Thanh, bừng bừng khí thế nói, đồng thời ở dưới đáy lòng hừ một tiếng.
Hiện tại hắn đã có mẫu hoàng cùng hoàng tỷ lnf chỗ dựa, hắn còn sợ Thước Thanh làm gì?! Còn không mau ngoan ngoãn giao ra khăn tay cho hắn.
Mắt thấy tiểu tử kia có người làm chỗ dựa mà đắc ý, lo lắng một chút, Thước Thanh cũng không nói gì, chính là lạnh nhạt trả lại khăn tay cho tiểu tử.
"Ha ha ha!" Nhìn bộ dạng Đồng Vũ bĩu môi cười tít mắt, dáng vẻ đáng yêu, ta không khỏi khì cười ra tiếng.
Một nam nhân lãnh ngạo vô tình, cư nhiên bị bại trong tay một tiểu tử ngắn chỉ đến ngang hông hắn, thật đúng là nghẹn khuất.
Nghe thấy tiếng Thanh Thanh cười, khóe mắt Thước thanh nhịn không được nổi lên tí tò mò.
"Hoàng tỷ cười cái gì?" Nghe được tiếng cười to từ sau lưng truyền đến, tiểu nãi bao chậm rãi quay đầu, mặt mày hơi nhăn, tựa hồ rất khó hiểu.
Lấy tay áo chà xát khóe mắt đã cười ra nước mắt, giọng nói đứt quãng: "Không, không có gì, chỉ là hoàng tỷ cảm thấy, cảm thấy đệ thực đáng yêu."
Diendanlequydon
Nghe vậy, mặt tiểu nãi bao bỗng nhiên đỏ lên, đồng thời dưới đáy lòng oán thầm: 'Hoàng tỷ cũng thực là, cho dù là ta thật đáng yêu, cũng không cần phải khoa trương như vậy nha, nơi này nhiều người như vậy, làm cho người ta thật ngượng ngùng'
"Ha ha! tỷ nói thật mà, đệ đệ của ta thật sự rất đáng yêu, trên đời này độc nhất vô nhị." Thấy hắn ở đằng kia mặt mày nhăn nhó, ta nhịn không được tiến lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ hồng hồng.
Ân! xúc cảm trên da mặt thật không phải bình thường, mềm mềm nộn nộn, co dãn rất tốt, haizz....nam tử bọn họ da mặt thật đẹp, thực làm người ta ghen tỵ.
"hoàng tỷ..." Đồng Vũ động động hòng muốn tránh thoát bàn tay kia ở trên mặt mình làm loạn, nhưng mà hắn có động đến như thế nào đều không tránh thoát, chỉ có thể phát ra vài tiếng hừ hừ, âm thanh lộ vẻ bất mãn cùng thẹn thùng.
Biết hắn muốn phản kháng, ta lưu luyến thu hồi tay.
"Đồng Vũ đệ đệ, ngươi có biết lịch sử văn hóa của Huyễn Tích vương triều không?"
Không cam lòng, tiểu bạch thỏ đến tay còn phải thả đi, ta quyết định tạo một ít cơ hội bấu víu tình thân, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của hắn.
Hắc hắc! không nghĩ tới, nguyên lai ta cũng gian trá như vậy.
"Ân?" Đồng Vũ hoang mang nói: "Đồng Vũ biết một ít chuyện xưa trên phố, hoàng tỷ hỏi cái này làm chi?"
"Bởi vì hoàng tỷ muốn đệ nói cho tỷ biết sự tình của Huyễn Tích vương triều, ngoài mặt, hoàng tỷ cái gì cũng không biết."
Yên nhi đáng thương , đều do lỗi của mẫu hoàng ta, ngày đó ngươi rơi xuống nước , nếu mẫu hoàng có thể gạt hết công việc chạy sang Ngọc Lam cung nhìn một cái, Lệ thị quân cũng sẽ không thể muq chuộc ngự y, khiến hắn không thể chữa bệnh cho con, ta có lỗi với con suốt mười bảy năm qua, mà, Ngữ Lam cũng vì thế mà rời bỏ ta.
Nghe nàng nơi, Ngải Thi Mã ở một bên vụng trộm áy náy.
Lý Văn Sắc trong lòng chợt nổi lên gợn sóng, nàng...sống như thế nào trong mười bảy năm qua.
Ha ha! Hắn hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Vì một vị công chúa mới gặp lần đầu mà tâm dao động? Lắc đầu, hắn nhịn không được cười khổ.
Hoàng tỷ...nghe Thanh Thanh nói, Đồng Vũ vốn đang vui sướng chợt không khỏi mắt phiếm lệ quang, bọn hắn có thể tưởng tượng được mười baảy năm qua, nàng sống trong thế giới cô độc thê lương.
Tuy rrằng trên gương mặt lãnh khốc không có biến hóa gì nhiều, nhưng khóe mắt Thước Thanh cũng lóe lên ánh nước.
Nhận thấy bầu không khí xung quanh, ta hoang mang giương mắt lên nhìn bốn phía.
Má ơi! Biểu tình kia là căi gì? Nữ hoàng trên mặt là tự trách cùng áy náy, băng sơn mỹ nhân kia thì không có gì biến hóa, cái kia ôn nhuận công tử thì vùi đầu cúi thấp, ta không thấy được biểu cảm của hắn.
A! Ta như thế nào lại quên mất, vị công chúa kia 17 năm cũng chưa từng ra khỏi Ngọc Lam cung, lời nói vừa rồi của ta không phải làm bọn họ khổ sở sao? Thật là ta có lỗi a.
Vì muốn bọn họ gạt qua chuyện đau buồn, ta liền mở miệng đề nghị: "Mẫu hoàng, đêm nay người một nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."
Hoàng cung này không phải lớn bình thường, vừa lúc nãy đi dạo với nữ hoàng cũng mất hết hơn một canh giờ, giờ ngẫm lại ta cũng thấy có điểm đói bụng.
Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lời vừa nói ra, Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ đều ngây ngẩn cả người, bởi vì chỉ khi lễ tết, bọn họ mới có thể cùng nhau ăn cơm, vì nữ hoàng đa số đều bận xử lí chính vụ, mỗi bữa cơm, bọn họ đều ở trong tẩm cung chính mình dùng, chưa bao giờ cùng các huynh đệ cùng nhau dùng cơm.
Thanh Thanh vừa nói lời người một nhà kia, không khỏi làm cho tâm bọn họ nổi lên dao động.
Ngải Thi Mã cũng thất thần thật lâu, lâu rồi, nàng chưa nghe đến từ gia đình, ở trong trí nhớ của nàng, đó đã là chuyện lâu lắm rồi, lâu đến mức, nàng cũng đã quên mất.
Khi đó, nàng nghĩ cùng Ngữ Lam sống chung một nhà, vui vẻ hạnh phúc cả đời, nhưng là, Ngữ Lam đã rời bỏ nàngmà đi, nữ nhi trở nên si ngốc,hai từ "gia đình" kia liền vỡ vụn thành mảnh nhỏ, không còn tồn tại...
Nhà sao? Hắn cùng phụ thân chưa bao giờ được hưởng sự ấm áp từ gia đình, cũng chưa từng được mẫu thân coi trọng, đối với mẫu thân, bọn họ chỉ như người ngoài, hay là nói, ngay cả người ngoài cũng không bằng, bởi vì nếu là người ngoài, nàng ít nhất cũng sẽ mở miệng cười đối đãi, mà với bọn họ, nàng chỉ dùng mắt lạnh mà nhìn, chưa từng có một tia hòa nhã ôn nhu ~ ha ha, thật buồn cười.
Bất giác, khóe miệng Lý Văn Sắc tràn ra một tia cười khổ.
Bình luận truyện