Nữ Hoàng La Hét
Chương 6
Edit: babynhox
Quả nhiên là nữ quỷ, tiếng thét thê lương thật sự có thể vang vọng chân trời, xé tan cả mặt đất, xứng với cái danh quỷ khóc sói gào.
Chúc Ương hơi lo lắng nó hét thảm thiết qúa sẽ làm cho mình bị đánh tan, dù sao thì hồn ma quỷ bình thường đều là vật khá yếu ớt mơ hồ.
Ngay cả người bị hoảng sợ còn hồn phi phách tán, huống chi quỷ này còn không có cơ thể thật.
Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, trước đây Chúc Ương đến cả quỷ cũng không biết là có thật không, cho nên những kiến thức bình thường kia cũng chưa chắc đã áp dụng được với tình huống thực tế ở ngay trước mặt mình, đã vượt qua lý giải sống rồi.
"Thôi, gào cái gì mà gào? Quỷ bây giờ đều không được đào tạo chuyên nghiệp sao? Mình cũng là quỷ mà cũng làm dáng cái rắm gì."
Nữ quỷ đang hét, đột nhiên nghe thấy giọng nói lười biếng truyền đến từ đằng sau cánh cửa.
Nó trợn trừng mắt quay đầu lại, liền thấy ngay con nhỏ kia chỉ mặc một chiếc quần lót khoanh tay đứng sau lưng mình.
Mặc dù nửa người trên không che đậy gì nhưng dường như cô cũng không thèm quan tâm, vẫn cực kỳ phách lối tùy tiện, không hề bị co rút. Hai cánh tay khoanh lại cũng vừa che chắn trước ngực, chân dài duỗi ra, còn nhịp nhàng gõ mũi chân xuống sàn nhà.
Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh này đều sẽ cảm thấy xấu hổ bối rối, nhưng đối với cô mà nói thì lại là một cảnh đẹp.
Giống như bức tranh nghệ thuật bán thỏa thân của nhiếp ảnh gia, căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, đơn sơ cũ kỹ, lúc này lại bởi vì có sự tồn tại của cô mà khiến cho cảnh vật lắng động đẹp đẽ.
Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, lòng ghen tỵ như có thể ngưng tụ thành kim châm, hơn nửa còn cảm thấy hoang mang vì lãnh địa của mình đang bị xâm chiếm.
Rõ ràng trước đây những kẻ bị kéo vào đây chỉ cảm thấy ngột ngạt tuyệt vọng, từ lúc đầu cho đến ngày gặp nạn đều mặc cho nó tàn phá trong mơ, từng bước từng bước hành hạ, cuối cùng tinh thần tuyệt vọng dễ dàng bị nó lấy mạng.
Chúc Ương thấy nữ quỷ trừng mắt nhìn cô trừng trừng nhưng không nói tiếng nào, nham hiểm trong ánh mắt còn giống như thật, nhưng đây cũng chỉ là mơ ——
Đoán chừng cái này được xây dựng khiến thị giác bị hãm sâu vào trong mơ, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng, cho nên Chúc Ương rất tỉnh táo vì biết rõ bản thân mình đang ở trong mơ, logic và tư duy hoàn toàn không bị đình trệ.
Cô không nhìn vẻ mặt đối phương: "Thế nào? Không thể nói chuyện sao? Hay tự biết giọng của mình quá khó nghe nên tự biết xấu hổ trươc mặt tao. Đến đây, lấy cái váy ngủ xuống trả cho tao trước, đấu nhau nhiều lần rồi nên cũng không phải là tao không biết vẻ mặt mày là đang ghen tỵ."
Nói xong còn uốn éo lắc eo: "Dáng người của tao đến cả ma quỷ nhìn cũng không dễ chịu đúng không?"
Sắc mặt nữ quỷ càng vặn vẹo hơn, Chúc Ương còn tiếp tục sai bảo: "Ngây người làm gì? Ở trên quạt trần kìa, bước lên cái ghế rồi lấy xuống —— A, thật xin lỗi, quên không để ý đến chân mày hơi ngắn, quên đi, để tao tự đi lấy."
Nói đến đây, nữ quỷ thẹn quá hóa giận, chỉ thấy nó há to miệng, hàm dưới liên tục mở to ra, càng lúc càng to, lộ ra cái miệng thối rửa cùng với hàm răng đen tối.
Không có đầu lưỡi, vậy mà cổ họng của nó vẫn phát ra được tiếng khanh khách giống như tiếng bị vặn cổ trước khi chết, con ngưoi cũng biến thành trắng dã.
Sau đó duỗi đôi tay ra, muốn bóp cổ Chúc Ương.
Lúc này Chúc Ương đang kéo áo xuống, vừa mặc vào đã thấy hai cánh tay trắng bệch duỗi đến, mười đầu ngón tay còn co quắp, móng tay thì thối rửa đầy tro bụi.
Theo bản năng cô lập tức đưa tay ra cản lại, một tay đặt trên đầu của nó, nữ quỷ liền vùng vẫy cánh tay nhưng vẫn không với tới cô.
Bởi vì so với Chúc Ương, cánh tay của nữ quỷ là quá ngắn.
Chúc Ương vội đẩy một cái, suýt chút nữa buồn nôn chết, cô xác định mình đã ấn vào thứ trơn tuột gì đó, về phần nó là thứ gì thì ngay cả nghĩ Chúc Ương cũng không muốn nghĩ tới.
Từ nhỏ cô vẫn luôn thích sạch sẽ, thích xinh đẹp, ngón tay dính dính khiến cho lý trí cô sụp đổ.
Chúc Ương ra sức đẩy một cái rồi nhanh chóng rút tay lại, thừa cơ hội nữ quỷ đang lảo đảo, cô lấy cái ghế trên mặt đất lên đánh thẳng vào đầu con quỷ kia——
"Con mẹ nó, này thì mày không rửa mặt, mặt dính đầy thứ bẩn thỉu ghê tởm, miệng to như thể còn thối rửa nửa, tao vừa không cẩn thận một chút đã chọc tay vào mồm mày rồi, vậy tay này còn dùng được nửa không?"
"Suốt ngày đóng giả Sadako, cũng không tự soi mặt trên nước tiểu xem mình có xứng không, tiểu thư Sadako người ta lúc còn sống là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp sạch sẽ, sau khi chết lại đứng đầu giới ma quỷ, bao nhiêu năm này đều ngồi trên cái ghế có sức ảnh hưởng cao nhất."
"Mày xứng để so sánh với người ta không? Mày xứng sao? Mày xứng cái rắm! Mày là trong núi thì người ta đã là người đẹp, khi còn sống thì người ta cũng đã nổi danh ở trong kịch phim rồi. Hmm, tao phát hiện mày ngu đần không chút tài năng nhưng mắt nhìn lại rất cao, sao mày không đi giả mạo Nhiếp Tiểu Thiến vậy?"
Cũng không biết có phải do đây là ở trong mơ nên tất cả đều dựa vào sự tức giận mà không cần lãng phí thể lực, với sức chiến đấu nhỏ nhặt như Chúc Ương mà có thể cầm ghế đánh uy vũ như vậy.
Đợi đến khi cô đánh nữ quỷ thoả mãn xong mới hất tóc đứng dậy, nữ quỷ đáng thương đã bị đánh dẹp thành tôm khô, vừa cong người lui về sau, trong miệng vừa phát ra tiếng ô ô giống như đang khóc.
Thật ra bản lĩnh kéo người khác vào mơ của nữ quỷ cũng không tệ đến vậy, chỉ là từ lúc bắt đầu đã bị cô giành cơ hội đánh đòn phủ đầu trước khiến nó bị dọa đến vỡ mật.
Cái gọi là kẻ thù không thể nhịn, người ra tay trước là người chiến thắng, đây lại là trong mơ, thế giới tinh thần bao phủ, ai chiếm thế chủ động trước thì người đó là chúa tể.
Ngay từ đầu nữ quỷ cứ làm trò hề khiến mình mất đi quyền chủ động, chẳng qua nó cho rằng con nhỏ này không hiểu quy tắc, nên mới ôm hi vọng muốn quyết đấu với Chúc Ương.
Đổi lại người khác, bị nữ quỷ kéo vào trong mơ đã bị sợ hãi khống chế, sau đó toàn bộ thế giới trong mơ sẽ bị nó thao túng, thậm chí nó còn có thể cho người đó trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết cả một đêm hoặc một vạn kiểu chết khác nhau.
Cũng tương tự, sau khi Chúc Ương nắm giữ được quyền chủ động, đã đạt được địa vị áp chế tuyệt đối, cho nên trong mơ nữ quỷ chỉ có thể bị cô đánh như gián mà không thể chống cự.
Nữ quỷ bị đánh sợ, thừa dịp con nhỏ này không để ý liền vội vàng thoát khỏi giấc mơ, nổi sỉ nhục này, trong lòng nó sẽ nhớ thật kỹ.
Nó đã cào sẵn móng tay đợi tới ngày thứ bảy, đến nhanh một chút để nó có được cơ thể thật, lúc đó nó phải làm thịt con nhỏ này.
Nữ quỷ vừa đi, Chúc Ương cũng lập tức tỉnh lại, lúc này bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng.
Cô bật dạy nhảy xuống giường, vội vã chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh liều mạng rửa sạch bàn tay phải của mình, dù đó chỉ là mơ nhưng lúc đó cô vô cùng tỉnh táo, cái cảm giác dính dính khiến cô khắc sâu.
Không biết Chúc Ương đã kì cọ bao lâu, đến khi không còn cảm giác đáng ghét mới thôi, ăn bữa sáng cũng không muốn dùng tay đáng ghét của chính mình.
Vì vậy là dì phải đút cho cô!
Tạ Dịch từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng, vừa thấy bộ dáng này của cô thì than thở "Lần trước tôi nhìn thấy cảnh đút cơm này đó là đứa cháu chưa đến ba tuổi của tôi và con gái bị chết não của một khách hàng."
Chúc Ương liếc anh ta một cái, nói chuyện trong mơ đêm qua cho anh ta nghe.
Sau khi Tạ Dịch nghe xong thì trịnh trọng nói: "Cô đã có định hướng nghề nghiệp tương lai chưa? Nếu chưa thì đi tìm hiểu về nghề thiên sư bắt quỷ một chút đi? Thu nhập nghề này cũng cực kỳ phong phú, dựa vào sự dứt khoát tay không xé xác quỷ sống, hai chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở."
Chúc Ương chỉ cười nhạo, há miệng nuốt trái dâu tây dì đút cho: "Anh có muốn đi thăm quan toà biệt thự của tôi để tỉnh táo lại chút không?"
"Hơn nửa, dù có một ngày tôi thật sự lưu lạc tới phải bắt quỷ kiếm ăn, thì tại sao tôi phải tìm một người cản trở tay chân mình?"
Tạ Dịch đúng là đã xem qua mọi nơi trong nhà, dựa theo giá nhà của thành phố này, ngôi biệt thự này ít nhất cũng phải có giá hai ngàn vạn.
Với lại đây cũng chỉ là cho con gái dùng lúc đi học, nếu Chúc gia này không phải gia đình giàu sang quyền thế, thì ít nhất cũng thuộc hàng gia đình dư giả có tiền.
Buổi trưa Chúc Ương đến trường học, bởi vì tối hôm qua bị nữ quỷ bẩn thỉu làm cho bây giờ cô vẫn còn buồn nôn, cho nên Chúc Ương cảm thấy cần phải làm cho nữ quỷ cảm nhận mùi vị giống như vậy ——
Nhìn xem, đánh người ta cả đêm, không ngờ vẫn nghĩ mình mới là người bị hại.
Chúc Ương gọi điện thoại cho Chu Lệ Na, Chu Lệ Na đã trải qua mấy chuyện này nên cũng biết rõ quy luật trong đó.
Lúc cô ta đến trường mà chân cũng còn run rẩy, chỉ sợ Chúc Ương bị dọa trong mơ xong sẽ đến tìm cô ta tính sổ.
Kết quả vừa đến Chúc Ương liền ném một xấp giấy vẽ ra: "Mình không biết vẽ tranh, cậu tới vẽ tất cả bộ dạng yếu kém của con nữ quỷ trong ấn tưởng của cậu ra đi. À, tối qua cô ta còn biến thành người đẹp trước mặt mình, chắc là cậu tưởng tượng ra được dáng vẻ xinh đẹp của cô ta là thế nào phải không? Đều vẽ ra hết đi."
"Động tác nhanh một chút, mình muốn dùng trước buổi chiều."
Chu Lệ Na sắp khóc, nếu được, ccả đời này cô ta cũng không muốn nhớ lại gương mặt của nữ quỷ kia, nhưng rõ ràng là Chúc Ương không cho phép cô ta từ chối.
Chu Lệ Na đành phải ôm trái tim run rẩy dựa vào ấn tượng vẽ ra, mà theo cách nói của Chúc Ương thì phải chọn lúc nữ quỷ kia vừa xấu vừa yếu nhất.
Tuy rằng dáng vẻ của nữ quỷ vốn không có gì đặc biệt.
Đến giờ ăn trưa, Chu Lệ Na hoảng hốt giao mấy tờ giấy vẽ cho Chúc Ương, chị em xung quanh thấy thế cũng hoài nghi không biết Chúc Ương có gặp ma thật không.
Chúc Ương cũng xem một chút, hài lòng gật đầu khen ngợi Chu Lệ Na: "Không hổ là cô gái tài giỏi của khoa mỹ thuật, giống y như bộ dáng chết yểu mà mình muốn."
Cô không khách khí cầm lấy rồi ném đống giấy vẽ vào trước mặt Lâm Xuyến, vênh váo đắc ý nói: "Cậu, cầm mấy bức vẽ này đi quét hình rồi đăng lên diễn đàn viết thành một chủ đề."
"Nội dung chủ đề là bình chọn mười nữ quỷ xấu nhất, gom hết tất cả nữ chính trong và ngoài nước trong phim kinh dị được xưng là nữ quỷ xấu xí, để mọi người bình chọn."
"Nhưng sau lưng thì phải khống chế được hướng gió, chủ yếu có hai phần, một là chế giễu con quỷ giả mạo Sadako này có tài đức gì mà lên được bảng xếp hạng, sau đó lại ngầm thúc đẩy cho cô ta lên bảng xếp hạng, cuối cùng kêu gọi mọi người photoshop, ai photoshop ra cô ta hoang đường gây cười mất đi hơi thở kinh khủng hơn, chọn ra 3 người có tiền thưởng từ 2000 đến 10000 tệ. Yên tâm, tiền này mình ra."
"Nhưng mà tất cả mấy thứ này phải hoàn thành trong ngày hôm nay, trưa mai hết hạn."
Lâm Xuyến mơ màng, lại thấy Chúc Ương vỗ vỗ vai cô ta: "Tóm lại mình muốn cậu đem đống này thổi phồng mọi việc lên tạo đề tài, trưa mai đợi mình thông báo sau."
"Không, không phải!" Lâm Xuyến vội vàng đẩy đống giấy vẽ ra: "Cái mớ lộn xộn này là sao? Chúc Ương, có phải cậu thật sự gặp quỷ hay không? Tài nguyên tin tức của mình dùng để làm loại trò đùa này sao?"
Chúc Ương cười như không cười nhìn cô ta: "Mình nghĩ rằng cậu nên dùng thời gian để triển khai và lan rộng đề tài ngay chứ không phải ở đây hỏi mình cài vấn đề này."
"Trừ khi cậu không muốn đến bữa tiệc vào chủ nhật này."
Lâm Xuyến ngẩn ra, không được mời đến hoạt động tập thể thì cũng không khác nào bị đuổi ra khỏi hội chị em, huống chi lúc đó học trưởng Trình cũng sẽ đến, cô ta còn phải đề phòng Chúc Ương có thể lén giở trò hay không.
Cho nên dù cô ta rất bất mãn nhưng vẫn phải đi làm việc cho Chúc Ương.
Chúc Ương đuổi Lâm Xuyến đi rồi tiếp tục ăn cơm, trên tay vẫn còn cái cảm giác đáng ghét kia nên dù đã giữa trưa nhưng vẫn cần người đút ăn.
Hôm nay, người ngồi bên phải cô vừa vặn là Chu Lệ Na, cho nên cô nàng lập tức bị biến thành nha hoàn đút cơm.
Trên đĩa salad có mấy quả nho căng mọng trong suốt, làm cho người xem có hứng thú muốn ăn.
Chúc Ương lập tức sai khiến: "Lấy nho cho mình."
"Được!" Không hiểu vì sao giọng nói của Chu Lệ Na bỗng nhiên hơi u ám khàn khàn.
Chúc Ương đang chuẩn bị há mồm ra thì thấy gương mặt của Chu Lệ Na, từ mái tóc dài lượn sóng màu nâu thời thượng biến thành từng sợi tóc thẳng đứng đen bóng.
Gương mặt xinh xắn cũng biến thành cứng ngắc tầm thường, khoé môi còn nhếch ra một nụ cười oán hận hiểm ác.
Quả nho trên nĩa mà cô ta đang cầm cũng biến thành một tròng mắt người.
Quả nhiên là nữ quỷ, tiếng thét thê lương thật sự có thể vang vọng chân trời, xé tan cả mặt đất, xứng với cái danh quỷ khóc sói gào.
Chúc Ương hơi lo lắng nó hét thảm thiết qúa sẽ làm cho mình bị đánh tan, dù sao thì hồn ma quỷ bình thường đều là vật khá yếu ớt mơ hồ.
Ngay cả người bị hoảng sợ còn hồn phi phách tán, huống chi quỷ này còn không có cơ thể thật.
Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, trước đây Chúc Ương đến cả quỷ cũng không biết là có thật không, cho nên những kiến thức bình thường kia cũng chưa chắc đã áp dụng được với tình huống thực tế ở ngay trước mặt mình, đã vượt qua lý giải sống rồi.
"Thôi, gào cái gì mà gào? Quỷ bây giờ đều không được đào tạo chuyên nghiệp sao? Mình cũng là quỷ mà cũng làm dáng cái rắm gì."
Nữ quỷ đang hét, đột nhiên nghe thấy giọng nói lười biếng truyền đến từ đằng sau cánh cửa.
Nó trợn trừng mắt quay đầu lại, liền thấy ngay con nhỏ kia chỉ mặc một chiếc quần lót khoanh tay đứng sau lưng mình.
Mặc dù nửa người trên không che đậy gì nhưng dường như cô cũng không thèm quan tâm, vẫn cực kỳ phách lối tùy tiện, không hề bị co rút. Hai cánh tay khoanh lại cũng vừa che chắn trước ngực, chân dài duỗi ra, còn nhịp nhàng gõ mũi chân xuống sàn nhà.
Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh này đều sẽ cảm thấy xấu hổ bối rối, nhưng đối với cô mà nói thì lại là một cảnh đẹp.
Giống như bức tranh nghệ thuật bán thỏa thân của nhiếp ảnh gia, căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, đơn sơ cũ kỹ, lúc này lại bởi vì có sự tồn tại của cô mà khiến cho cảnh vật lắng động đẹp đẽ.
Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, lòng ghen tỵ như có thể ngưng tụ thành kim châm, hơn nửa còn cảm thấy hoang mang vì lãnh địa của mình đang bị xâm chiếm.
Rõ ràng trước đây những kẻ bị kéo vào đây chỉ cảm thấy ngột ngạt tuyệt vọng, từ lúc đầu cho đến ngày gặp nạn đều mặc cho nó tàn phá trong mơ, từng bước từng bước hành hạ, cuối cùng tinh thần tuyệt vọng dễ dàng bị nó lấy mạng.
Chúc Ương thấy nữ quỷ trừng mắt nhìn cô trừng trừng nhưng không nói tiếng nào, nham hiểm trong ánh mắt còn giống như thật, nhưng đây cũng chỉ là mơ ——
Đoán chừng cái này được xây dựng khiến thị giác bị hãm sâu vào trong mơ, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng, cho nên Chúc Ương rất tỉnh táo vì biết rõ bản thân mình đang ở trong mơ, logic và tư duy hoàn toàn không bị đình trệ.
Cô không nhìn vẻ mặt đối phương: "Thế nào? Không thể nói chuyện sao? Hay tự biết giọng của mình quá khó nghe nên tự biết xấu hổ trươc mặt tao. Đến đây, lấy cái váy ngủ xuống trả cho tao trước, đấu nhau nhiều lần rồi nên cũng không phải là tao không biết vẻ mặt mày là đang ghen tỵ."
Nói xong còn uốn éo lắc eo: "Dáng người của tao đến cả ma quỷ nhìn cũng không dễ chịu đúng không?"
Sắc mặt nữ quỷ càng vặn vẹo hơn, Chúc Ương còn tiếp tục sai bảo: "Ngây người làm gì? Ở trên quạt trần kìa, bước lên cái ghế rồi lấy xuống —— A, thật xin lỗi, quên không để ý đến chân mày hơi ngắn, quên đi, để tao tự đi lấy."
Nói đến đây, nữ quỷ thẹn quá hóa giận, chỉ thấy nó há to miệng, hàm dưới liên tục mở to ra, càng lúc càng to, lộ ra cái miệng thối rửa cùng với hàm răng đen tối.
Không có đầu lưỡi, vậy mà cổ họng của nó vẫn phát ra được tiếng khanh khách giống như tiếng bị vặn cổ trước khi chết, con ngưoi cũng biến thành trắng dã.
Sau đó duỗi đôi tay ra, muốn bóp cổ Chúc Ương.
Lúc này Chúc Ương đang kéo áo xuống, vừa mặc vào đã thấy hai cánh tay trắng bệch duỗi đến, mười đầu ngón tay còn co quắp, móng tay thì thối rửa đầy tro bụi.
Theo bản năng cô lập tức đưa tay ra cản lại, một tay đặt trên đầu của nó, nữ quỷ liền vùng vẫy cánh tay nhưng vẫn không với tới cô.
Bởi vì so với Chúc Ương, cánh tay của nữ quỷ là quá ngắn.
Chúc Ương vội đẩy một cái, suýt chút nữa buồn nôn chết, cô xác định mình đã ấn vào thứ trơn tuột gì đó, về phần nó là thứ gì thì ngay cả nghĩ Chúc Ương cũng không muốn nghĩ tới.
Từ nhỏ cô vẫn luôn thích sạch sẽ, thích xinh đẹp, ngón tay dính dính khiến cho lý trí cô sụp đổ.
Chúc Ương ra sức đẩy một cái rồi nhanh chóng rút tay lại, thừa cơ hội nữ quỷ đang lảo đảo, cô lấy cái ghế trên mặt đất lên đánh thẳng vào đầu con quỷ kia——
"Con mẹ nó, này thì mày không rửa mặt, mặt dính đầy thứ bẩn thỉu ghê tởm, miệng to như thể còn thối rửa nửa, tao vừa không cẩn thận một chút đã chọc tay vào mồm mày rồi, vậy tay này còn dùng được nửa không?"
"Suốt ngày đóng giả Sadako, cũng không tự soi mặt trên nước tiểu xem mình có xứng không, tiểu thư Sadako người ta lúc còn sống là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp sạch sẽ, sau khi chết lại đứng đầu giới ma quỷ, bao nhiêu năm này đều ngồi trên cái ghế có sức ảnh hưởng cao nhất."
"Mày xứng để so sánh với người ta không? Mày xứng sao? Mày xứng cái rắm! Mày là trong núi thì người ta đã là người đẹp, khi còn sống thì người ta cũng đã nổi danh ở trong kịch phim rồi. Hmm, tao phát hiện mày ngu đần không chút tài năng nhưng mắt nhìn lại rất cao, sao mày không đi giả mạo Nhiếp Tiểu Thiến vậy?"
Cũng không biết có phải do đây là ở trong mơ nên tất cả đều dựa vào sự tức giận mà không cần lãng phí thể lực, với sức chiến đấu nhỏ nhặt như Chúc Ương mà có thể cầm ghế đánh uy vũ như vậy.
Đợi đến khi cô đánh nữ quỷ thoả mãn xong mới hất tóc đứng dậy, nữ quỷ đáng thương đã bị đánh dẹp thành tôm khô, vừa cong người lui về sau, trong miệng vừa phát ra tiếng ô ô giống như đang khóc.
Thật ra bản lĩnh kéo người khác vào mơ của nữ quỷ cũng không tệ đến vậy, chỉ là từ lúc bắt đầu đã bị cô giành cơ hội đánh đòn phủ đầu trước khiến nó bị dọa đến vỡ mật.
Cái gọi là kẻ thù không thể nhịn, người ra tay trước là người chiến thắng, đây lại là trong mơ, thế giới tinh thần bao phủ, ai chiếm thế chủ động trước thì người đó là chúa tể.
Ngay từ đầu nữ quỷ cứ làm trò hề khiến mình mất đi quyền chủ động, chẳng qua nó cho rằng con nhỏ này không hiểu quy tắc, nên mới ôm hi vọng muốn quyết đấu với Chúc Ương.
Đổi lại người khác, bị nữ quỷ kéo vào trong mơ đã bị sợ hãi khống chế, sau đó toàn bộ thế giới trong mơ sẽ bị nó thao túng, thậm chí nó còn có thể cho người đó trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết cả một đêm hoặc một vạn kiểu chết khác nhau.
Cũng tương tự, sau khi Chúc Ương nắm giữ được quyền chủ động, đã đạt được địa vị áp chế tuyệt đối, cho nên trong mơ nữ quỷ chỉ có thể bị cô đánh như gián mà không thể chống cự.
Nữ quỷ bị đánh sợ, thừa dịp con nhỏ này không để ý liền vội vàng thoát khỏi giấc mơ, nổi sỉ nhục này, trong lòng nó sẽ nhớ thật kỹ.
Nó đã cào sẵn móng tay đợi tới ngày thứ bảy, đến nhanh một chút để nó có được cơ thể thật, lúc đó nó phải làm thịt con nhỏ này.
Nữ quỷ vừa đi, Chúc Ương cũng lập tức tỉnh lại, lúc này bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng.
Cô bật dạy nhảy xuống giường, vội vã chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh liều mạng rửa sạch bàn tay phải của mình, dù đó chỉ là mơ nhưng lúc đó cô vô cùng tỉnh táo, cái cảm giác dính dính khiến cô khắc sâu.
Không biết Chúc Ương đã kì cọ bao lâu, đến khi không còn cảm giác đáng ghét mới thôi, ăn bữa sáng cũng không muốn dùng tay đáng ghét của chính mình.
Vì vậy là dì phải đút cho cô!
Tạ Dịch từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng, vừa thấy bộ dáng này của cô thì than thở "Lần trước tôi nhìn thấy cảnh đút cơm này đó là đứa cháu chưa đến ba tuổi của tôi và con gái bị chết não của một khách hàng."
Chúc Ương liếc anh ta một cái, nói chuyện trong mơ đêm qua cho anh ta nghe.
Sau khi Tạ Dịch nghe xong thì trịnh trọng nói: "Cô đã có định hướng nghề nghiệp tương lai chưa? Nếu chưa thì đi tìm hiểu về nghề thiên sư bắt quỷ một chút đi? Thu nhập nghề này cũng cực kỳ phong phú, dựa vào sự dứt khoát tay không xé xác quỷ sống, hai chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở."
Chúc Ương chỉ cười nhạo, há miệng nuốt trái dâu tây dì đút cho: "Anh có muốn đi thăm quan toà biệt thự của tôi để tỉnh táo lại chút không?"
"Hơn nửa, dù có một ngày tôi thật sự lưu lạc tới phải bắt quỷ kiếm ăn, thì tại sao tôi phải tìm một người cản trở tay chân mình?"
Tạ Dịch đúng là đã xem qua mọi nơi trong nhà, dựa theo giá nhà của thành phố này, ngôi biệt thự này ít nhất cũng phải có giá hai ngàn vạn.
Với lại đây cũng chỉ là cho con gái dùng lúc đi học, nếu Chúc gia này không phải gia đình giàu sang quyền thế, thì ít nhất cũng thuộc hàng gia đình dư giả có tiền.
Buổi trưa Chúc Ương đến trường học, bởi vì tối hôm qua bị nữ quỷ bẩn thỉu làm cho bây giờ cô vẫn còn buồn nôn, cho nên Chúc Ương cảm thấy cần phải làm cho nữ quỷ cảm nhận mùi vị giống như vậy ——
Nhìn xem, đánh người ta cả đêm, không ngờ vẫn nghĩ mình mới là người bị hại.
Chúc Ương gọi điện thoại cho Chu Lệ Na, Chu Lệ Na đã trải qua mấy chuyện này nên cũng biết rõ quy luật trong đó.
Lúc cô ta đến trường mà chân cũng còn run rẩy, chỉ sợ Chúc Ương bị dọa trong mơ xong sẽ đến tìm cô ta tính sổ.
Kết quả vừa đến Chúc Ương liền ném một xấp giấy vẽ ra: "Mình không biết vẽ tranh, cậu tới vẽ tất cả bộ dạng yếu kém của con nữ quỷ trong ấn tưởng của cậu ra đi. À, tối qua cô ta còn biến thành người đẹp trước mặt mình, chắc là cậu tưởng tượng ra được dáng vẻ xinh đẹp của cô ta là thế nào phải không? Đều vẽ ra hết đi."
"Động tác nhanh một chút, mình muốn dùng trước buổi chiều."
Chu Lệ Na sắp khóc, nếu được, ccả đời này cô ta cũng không muốn nhớ lại gương mặt của nữ quỷ kia, nhưng rõ ràng là Chúc Ương không cho phép cô ta từ chối.
Chu Lệ Na đành phải ôm trái tim run rẩy dựa vào ấn tượng vẽ ra, mà theo cách nói của Chúc Ương thì phải chọn lúc nữ quỷ kia vừa xấu vừa yếu nhất.
Tuy rằng dáng vẻ của nữ quỷ vốn không có gì đặc biệt.
Đến giờ ăn trưa, Chu Lệ Na hoảng hốt giao mấy tờ giấy vẽ cho Chúc Ương, chị em xung quanh thấy thế cũng hoài nghi không biết Chúc Ương có gặp ma thật không.
Chúc Ương cũng xem một chút, hài lòng gật đầu khen ngợi Chu Lệ Na: "Không hổ là cô gái tài giỏi của khoa mỹ thuật, giống y như bộ dáng chết yểu mà mình muốn."
Cô không khách khí cầm lấy rồi ném đống giấy vẽ vào trước mặt Lâm Xuyến, vênh váo đắc ý nói: "Cậu, cầm mấy bức vẽ này đi quét hình rồi đăng lên diễn đàn viết thành một chủ đề."
"Nội dung chủ đề là bình chọn mười nữ quỷ xấu nhất, gom hết tất cả nữ chính trong và ngoài nước trong phim kinh dị được xưng là nữ quỷ xấu xí, để mọi người bình chọn."
"Nhưng sau lưng thì phải khống chế được hướng gió, chủ yếu có hai phần, một là chế giễu con quỷ giả mạo Sadako này có tài đức gì mà lên được bảng xếp hạng, sau đó lại ngầm thúc đẩy cho cô ta lên bảng xếp hạng, cuối cùng kêu gọi mọi người photoshop, ai photoshop ra cô ta hoang đường gây cười mất đi hơi thở kinh khủng hơn, chọn ra 3 người có tiền thưởng từ 2000 đến 10000 tệ. Yên tâm, tiền này mình ra."
"Nhưng mà tất cả mấy thứ này phải hoàn thành trong ngày hôm nay, trưa mai hết hạn."
Lâm Xuyến mơ màng, lại thấy Chúc Ương vỗ vỗ vai cô ta: "Tóm lại mình muốn cậu đem đống này thổi phồng mọi việc lên tạo đề tài, trưa mai đợi mình thông báo sau."
"Không, không phải!" Lâm Xuyến vội vàng đẩy đống giấy vẽ ra: "Cái mớ lộn xộn này là sao? Chúc Ương, có phải cậu thật sự gặp quỷ hay không? Tài nguyên tin tức của mình dùng để làm loại trò đùa này sao?"
Chúc Ương cười như không cười nhìn cô ta: "Mình nghĩ rằng cậu nên dùng thời gian để triển khai và lan rộng đề tài ngay chứ không phải ở đây hỏi mình cài vấn đề này."
"Trừ khi cậu không muốn đến bữa tiệc vào chủ nhật này."
Lâm Xuyến ngẩn ra, không được mời đến hoạt động tập thể thì cũng không khác nào bị đuổi ra khỏi hội chị em, huống chi lúc đó học trưởng Trình cũng sẽ đến, cô ta còn phải đề phòng Chúc Ương có thể lén giở trò hay không.
Cho nên dù cô ta rất bất mãn nhưng vẫn phải đi làm việc cho Chúc Ương.
Chúc Ương đuổi Lâm Xuyến đi rồi tiếp tục ăn cơm, trên tay vẫn còn cái cảm giác đáng ghét kia nên dù đã giữa trưa nhưng vẫn cần người đút ăn.
Hôm nay, người ngồi bên phải cô vừa vặn là Chu Lệ Na, cho nên cô nàng lập tức bị biến thành nha hoàn đút cơm.
Trên đĩa salad có mấy quả nho căng mọng trong suốt, làm cho người xem có hứng thú muốn ăn.
Chúc Ương lập tức sai khiến: "Lấy nho cho mình."
"Được!" Không hiểu vì sao giọng nói của Chu Lệ Na bỗng nhiên hơi u ám khàn khàn.
Chúc Ương đang chuẩn bị há mồm ra thì thấy gương mặt của Chu Lệ Na, từ mái tóc dài lượn sóng màu nâu thời thượng biến thành từng sợi tóc thẳng đứng đen bóng.
Gương mặt xinh xắn cũng biến thành cứng ngắc tầm thường, khoé môi còn nhếch ra một nụ cười oán hận hiểm ác.
Quả nho trên nĩa mà cô ta đang cầm cũng biến thành một tròng mắt người.
Bình luận truyện