Nụ Hôn Của Nghịch Phong
Chương 55
Edit: Mi tần
Beta: Ca quý tần
Mạc Nghịch vốn đang tựa đầu vào ghế, Thi Phong vừa đưa đầu lại gần chưa đầy 3 giây, anh đã ngồi dậy, cố ý né tránh cô.
Đây rõ ràng là đang giận dỗi. Thi Phong kiên nhẫn hỏi lại một lần.
“Sao anh không vui?”
Mạc Nghịch có lệ “Ừ” một tiếng, dặn cô: “Ngồi im.”
Lúc lái xe mà đưa đầu ra ghế trước quả thật rất nguy hiểm, vì thế, Thi Phong nghe lời Mạc Nghịch, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất ngồi trở lại.
Cũng không phải chỉ có cơ hội này, có chuyện gì xuống xe nói sau cũng được.
Hai câu quan tâm vừa rồi của Thi Phong khiến tâm trạng của Mạc Nghịch đã khá hơn nhiều.
Hôm nay họ muốn đi Happy Valley [1], vì Nam Kiêu lớn như vậy còn chưa từng đi đến khu vơi chơi thiếu nhi nào cả.
[1] Một công viên giải trí lớn có nhiều chi nhánh như ở Bắc Kinh, Thượng Hải,…
Những hoạt động như vậy rất cần thiết với cậu.
Trước khi ra ngoài Thi Phong đã đặt vé trên mạng, tiết kiệm được thời gian xếp hàng mua vé.
…
Thời gian đi xe đến Happy Valley là một tiếng, Mạc Nghịch dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó, ba người nắm tay cùng đi.
Lúc xếp hàng đi vào, một cô bé phía trước đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, anh trai này đẹp trai quá. Con muốn gả cho anh ấy.”
Cô bé đang nói thấp hơn Nam Kiêu 1 cái đầu.
Tóc ngắn ngang tai, mái ngang, trên đầu kẹp một chiếc vương miện nhỏ, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng.
“Đóa Đóa, xấu hổ chết được.”
Mẹ cô bé kéo cô ra phía sau, áy náy nhìn về phía Thi Phong.
“Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, hay nói lung tung.”
Thi Phong cười lắc đầu, “Không sao. Con gái của chị đáng yêu quá. Bé năm nay mấy tuổi?”
“Nó à, bảy tuổi rưỡi.” Mẹ cô bé đáp, “Thấp quá, nhìn không ra. Mà cậu bé đẹp trai nhà chị rất cao đó nha.”
Thi Phong gật gật đầu, “Con nhà em giống bố nó ấy.”
Người kia ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch một cái, đối diện với khuôn mặt anh không chút thay đổi, cười gượng hai tiếng, “A ha ha, bố thằng bé cao thật.”
Nam Kiêu không thả lỏng trước mặt người lạ, Thi Phong không yêu cầu cậu nói chuyện với đôi mẹ con này.
Buông mình và tiếp nhận thế giới đều cần thời gian, giờ Nam Kiêu chịu giao lưu với họ đã không dễ rồi.
Sau này, từ từ tiến hành là được.
***
Nơi đầu tiên cả nhà ba người tới là khu trò chơi, Thi Phong dừng bước trước tàu lượn siêu tốc.
Cô ngồi xổm xuống nhìn Mạc Nam Kiêu, “Muốn chơi trò này không? Rất vui đó.”
Mạc Nam Kiêu cúi đầu vân vê ngón tay, không nói gì.
Loại trò chơi mạo hiểm này với người trưởng thành cũng là sự khiêu chiến lớn lao, huống chi cậu chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 6 tuổi.
Trong lòng Mạc Nam Kiêu sợ hãi, nhưng cậu từ chối thể hiện.
“Không sợ. Mẹ và bố sẽ lên cùng con.”
Thi Phong kéo tay Nam Kiêu nắm trong lòng bàn tay, dùng động tác cho cậu ấm áp.
“Giống như bây giờ.”
Mạc Nam Kiêu nhìn tay Thi Phong, khẽ gật đầu.
Từ sau khi xuống xe Mạc Nghịch luôn trong trạng thái không tập trung, anh cũng không chú ý nghe nội dung nói chuyện của Thi Phong và Mạc Nam Kiêu.
Lúc Thi Phong kéo anh đến chỗ tàu lượn, anh mới lấy lại tinh thần.
“Làm gì.”
Thi Phong: “Chúng ta cùng nhau đi tàu lượn đi.”
Mạc Nghịch rút tay về: “Không đi.”
Thi Phong: “Làm sao vậy? Anh không thích hả?”
Mạc Nghịch: “Không đi.”
Thi Phong: “Đi đi mà. Cái này chơi vui lắm.”
Mạc Nghịch: “Không đi.”
Thi Phong: “Có phải anh sợ độ cao không?”
Mạc Nghịch: “Không.”
Thật ra Thi Phong nói đúng rồi, Mạc Nghịch thật sự sợ độ cao.
Anh đứng trên cao sẽ run lên, vậy nên nhà chưa bao giờ ở trên những khu nhà cao tầng.
Chuyện sợ độ cao nghe không được đàn ông cho lắm, Mạc Nghịch không muốn Thi Phong biết.
Khuyết điểm trên người anh đã nhiều lắm rồi.
“Vậy thì không sao. Chúng ta lên đi.” Thi Phong không nghe phân bua kéo Mạc Nghịch lên tàu lượn.
Tất nhiên Nam Kiêu ngồi ở giữa, Thi Phong bên phải, Mạc Nghịch bên trái.
Thi Phong không sợ độ cao, khi cô học đại học trên cơ bản đã thử hết các trò mạo hiểm một lượt.
Tàu lượn trên không, bungee, đều là chuyện nhỏ.
Cô thích cảm giác đột nhiên từ trên cao rơi xuống, tim vọt lên, lại hạ xuống, cho người ta cảm giác sảng khoái không tên.
Thi Phong kiểm tra đi kiểm tra lại dây an toàn của Nam Kiêu, xác nhận không sao mới kiểm tra cho Mạc Nghịch rồi mới đến mình.
Từ sau khi ngồi lên Mạc Nghịch cứ đanh mặt, dùng một câu thành ngữ để hình dung, chắc là mặt xám như tro tàn.
…
Tàu lượn siêu tốc từ từ khởi động, Thi Phong nắm chặt tay Mạc Nam Kiêu, nhẹ nhàng siết lòng bàn tay của cậu.
Mạc Nghịch nắm chặt thanh ngang trước ngực, thấy chết không sờn nhắm mắt lại.
Chuyến tàu lượn trong Happy Valley Bắc Kinh gần như không có chỗ nào bằng phẳng, lộn lại, dốc liên tiếp.
Thi Phong cứ tưởng Mạc Nam Kiêu sẽ sợ hãi hét ầm lên hoặc khóc, nhưng biểu hiện của cậu lại tốt bất ngờ, rất bình tĩnh, có mỗi tay là ra mồ hôi suốt chuyến đi.
Bên cạnh, tình hình của Mạc Nghịch không lạc quan như vậy.
Toàn bộ quá trình anh đều nhắm chặt mắt, hai mày nhíu lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Tay bám chặt vào thanh ngang, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên hết.
Mười phút này với Mạc Nghịch còn lâu hơn 10 tiếng.
Sau khi tàu lượn siêu tốc dừng hẳn trên đất, Thi Phong cởi dây an toàn trên người, giúp Nam Kiêu ra ngoài.
Vì bị gió thổi, khuôn mặt Nam Kiêu đã đỏ bừng bừng.
Thi Phong nhẹ nhàng véo mặt cậu một cái, “Chơi vui không?”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, ánh mắt cậu phát ra ánh sáng, cảm xúc cũng lên cao hơn.
Thi Phong vui vẻ cười, “Chờ chút sẽ còn rất nhiều trò vui nha.”
Thi Phong nhìn sang bên Mạc Nghịch, bị bộ dáng của anh dọa sợ.
“Sao sắc mặt anh khó coi thế?” Thi Phong đi qua Mạc Nam Kiêu kéo lấy cổ tay Mạc Nghịch, người anh lạnh như băng.
Thi Phong: “Có phải anh bị cảm không? Hay chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Mạc Nghịch lắc đầu: “Không có việc gì.”
Thi Phong: “Nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm.”
Mạc Nghịch: “Sợ độ cao.”
Thi Phong nghe xong hơi ảo não, “Em hỏi mà anh không thừa nhận.”
Mạc Nghịch: “Chơi cùng Nam Kiêu. Không sao.”
***
Thi Phong và Mạc Nam Kiêu cùng đỡ Mạc Nghịch xuống khỏi tàu lượn siêu tốc.
Mạc Nghịch đứng trên mặt đất đi cũng không vững, như uống say.
Thi Phong tìm băng ghế đỡ Mạc Nghịch ngồi xuống, sau đó vòng ra phía sau anh.
Thi Phong đưa tay đặt trên huyệt thái dương của Mạc Nghịch, hai bên cùng dùng sức, ấn xuống, day day.
Giờ Thi Phong rất hối hận, nếu sớm biết Mạc Nghịch sợ độ cao, chắc chắn cô sẽ không khăng khăng kéo anh lên chơi.
Mạc Nghịch nhắm mắt hưởng thụ Thi Phong mát xa, ngón tay cô vừa nhỏ vừa mềm, lúc chuyển động mang theo mùi hương đặc hữu của cô.
Mạc Nghịch hít sâu, anh không muốn bỏ qua hương vị trên người Thi Phong.
Hơn 20 phút sau, tình trạng của Mạc Nghịch cuối cùng cũng bình thường. Một nhà ba người tiếp tục đi.
Vì Mạc Nghịch sợ độ cao, Thi Phong bỏ qua rất nhiều trò chơi.
Cô biết, chắc chắn trong lòng Nam Kiêu hi vọng bố mẹ đều có thể ở cạnh cậu.
Trong Happy Valley có quá nhiều chỗ để chơi, cả nhà 3 người chơi đến 5 giờ chiều mới ra ngoài.
Bởi vì Lâm Yến Phương gọi điện thoại tới nói tìm được nhà, nói cô dẫn Nam Kiêu qua cho quen nhà.
Thi Phong tưởng hôm qua họ chỉ nói bâng quơ thôi, không ngờ hiệu suất cao như vậy.
Từ khi nào tìm nhà ở Bắc Kinh lại thế?
Ôm bụng đầy thắc mắc, Thi Phong đưa địa chỉ cho Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch nhìn qua, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Trên đường, Thi Phong lấy di động nhắn WeChat cho Thi Vũ.
—— Bố mẹ tìm được phòng thật à?
Thi Vũ: Nhanh miễn bàn, em sắp điên rồi. Tính của bố nói gió là mưa, suýt thì hành chết mẹ với em.
Thi Phong: Bệnh mãn kinh của bố càng ngày càng rõ rồi.
Thi Vũ: Giờ ông ấy đang nói về chị đấy, nói cái gì mà tối nay phải giáo dục lại chị với thầy Mạc, hai người tự cầu phúc đi. Còn nữa, chị nhớ dạy thầy cách nói chuyện với bố một chút. Lần trước anh ấy suýt làm bố nghẹn chết, chẳng trách bố không thích anh ấy.
Nhắc đến chuyện này, Thi Phong cũng đau đầu dã man.
Cô cất di động, cùng Mạc Nghịch nhìn qua kính chiếu hậu.
“Lát nữa nhìn thấy bố em, anh phải nói ngọt một chút. Giống hôm qua em dạy anh ấy.”
Mạc Nghịch cẩn thận nhớ lại, đáp: “Biết rồi.”
Thi Phong: “Đến lức đó anh nhớ chú ý đến ánh mắt em, em không cho thì không được nói.”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Thi Phong: “Còn nữa, ngàn lần vạn lần không được nói bố em già, cũng không được cãi lại ý kiến của ông.”
Mạc Nghịch: “Bác còn trẻ, anh nhớ rồi.”
Thi Phong vui mừng gật gật đầu, “Ừm… Anh nhớ được thì tốt rồi.”
***
Phải nói Thi Trù rất may mắn, hôm nay ra ngoài nhìn nhà đầu tiên đã trúng, thuê một tháng.
Ký xong hợp đồng, ông lập tức giao tiền, sau đó về khách sạn chuyển đồ đạc.
Là một căn nhà trọ gồm ba phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc bên trong rất đầy đủ, chỉ cần mua vài đồ dùng hàng ngày là được.
Ông kéo Lâm Yến Phương và Thi Vũ đi siêu thị gần đó mua sắm, chỉnh lý lại trong nhà một lần.
Sau khi kết thúc, Thi Trù ngồi xuống sofa, “Haiz, nhà này cũng không tệ. Nên mua cho hai con gái một cái.”
Lâm Yến Phương lườm ông một cái: “Cũng không biết là ai nói đánh chết cũng không mua nhà ở Bắc Kinh.”
Thi Trù: “Ai nói? Bà nói hả? Bắc Kinh tốt như thế, hai đứa con gái của tôi đều ở đây, hai cái tôi mua không nổi, nhưng một cái vẫn mua được.”
Lâm Yến Phương: “…”
Chuyện mua nhà cho hai chị em Lâm Yến Phương đã sớm nhắc đến, Thi Trù chết sống không chịu, nói không khí ở Bắc Kinh không tốt, nhà lại đắt, còn không bằng mua nhà ở quê cho con. Còn nói gì mà cùng số tiền đó ở quê có thể mua được hai căn nhà mái bằng to.
Hiện tại trở mặt không nhận, cũng hay thật.
Đúng lúc này, Thi Phong dẫn Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu cùng vào.
Vốn Thi Trù đang cười, nhìn thấy họ xong lập tức thu nụ cười lại.
Mạc Nam Kiêu ngẩng đầu nhìn bà ngoại và ông ngoại, cậu nắm chặt nắm tay, đi lên ngồi giữa Thi Trù và Lâm Yến Phương.
Thi Trù thụ sủng nhược kinh, cười không khép miệng lại được.
Phải biết rằng, từ ngày đầu tiên gặp mặt ông đã thèm được tiếp xúc thân mật với đứa cháu ngoại này một lần.
Bất đắc dĩ Mạc Nam Kiêu sợ người lạ, lại là tình huống đặc biệt làm ông chỉ có thể nhìn từ xa.
Hôm nay cậu chủ động thân cận, làm Thi Trù mừng quá chừng.
Thi Phong thấy thế, quay đầu đưa mắt nhìn Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch khẽ nhếch môi, nụ cười không rõ lắm.
Xem ra con không là nuôi không, thời khắc mấu chốt, con trai vẫn biết điều đi ra trợ giúp.
***
“Bố, ở đây hơi lạnh.” Thi Phong chủ động tìm đề tài, cùng nói chuyện với Thi Trù, “Mọi người không lạnh à?”
Thi Trù: “Không lạnh, bố cảm thấy bình thường.”
Mạc Nghịch tiếp lời: “Nhà cháu ấm.”
Anh muốn nhân cơ hội này mời bố mẹ Thi Phong đến ở nhà anh.
Nụ cười lập tức biến mất trên mặt Thi Trù, ông hừ một tiếng, nói với Mạc Nghịch: “Nhà cậu ấm thì về nhà cậu đi, tôi cũng chỉ muốn gặp con gái với cháu ngoại trai thôi.”
Mạc Nghịch: “Bác cũng đến nhà cháu đi.”
Thi Trù: “Đừng tưởng rằng lấy lòng tôi thì tôi sẽ gả con gái cho. Nằm mơ. Không bao giờ.”
Nói xong, ông còn dùng hết sức trừng Mạc Nghịch một cái.
Lâm Yến Phương với Thi Phong liếc nhau, hai người ăn ý cười.
Mạc Nghịch im lặng vài giây, bắt đầu cãi lại Thi Trù: “Là tự cô ấy gả cho cháu.”
Tác giả:
N năm sau, Mạc Nghịch xuất bản một quyển sách tên _____ ( Tháng ngày đấu đá với bố vợ)
Beta: Ca quý tần
Mạc Nghịch vốn đang tựa đầu vào ghế, Thi Phong vừa đưa đầu lại gần chưa đầy 3 giây, anh đã ngồi dậy, cố ý né tránh cô.
Đây rõ ràng là đang giận dỗi. Thi Phong kiên nhẫn hỏi lại một lần.
“Sao anh không vui?”
Mạc Nghịch có lệ “Ừ” một tiếng, dặn cô: “Ngồi im.”
Lúc lái xe mà đưa đầu ra ghế trước quả thật rất nguy hiểm, vì thế, Thi Phong nghe lời Mạc Nghịch, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất ngồi trở lại.
Cũng không phải chỉ có cơ hội này, có chuyện gì xuống xe nói sau cũng được.
Hai câu quan tâm vừa rồi của Thi Phong khiến tâm trạng của Mạc Nghịch đã khá hơn nhiều.
Hôm nay họ muốn đi Happy Valley [1], vì Nam Kiêu lớn như vậy còn chưa từng đi đến khu vơi chơi thiếu nhi nào cả.
[1] Một công viên giải trí lớn có nhiều chi nhánh như ở Bắc Kinh, Thượng Hải,…
Những hoạt động như vậy rất cần thiết với cậu.
Trước khi ra ngoài Thi Phong đã đặt vé trên mạng, tiết kiệm được thời gian xếp hàng mua vé.
…
Thời gian đi xe đến Happy Valley là một tiếng, Mạc Nghịch dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó, ba người nắm tay cùng đi.
Lúc xếp hàng đi vào, một cô bé phía trước đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, anh trai này đẹp trai quá. Con muốn gả cho anh ấy.”
Cô bé đang nói thấp hơn Nam Kiêu 1 cái đầu.
Tóc ngắn ngang tai, mái ngang, trên đầu kẹp một chiếc vương miện nhỏ, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng.
“Đóa Đóa, xấu hổ chết được.”
Mẹ cô bé kéo cô ra phía sau, áy náy nhìn về phía Thi Phong.
“Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, hay nói lung tung.”
Thi Phong cười lắc đầu, “Không sao. Con gái của chị đáng yêu quá. Bé năm nay mấy tuổi?”
“Nó à, bảy tuổi rưỡi.” Mẹ cô bé đáp, “Thấp quá, nhìn không ra. Mà cậu bé đẹp trai nhà chị rất cao đó nha.”
Thi Phong gật gật đầu, “Con nhà em giống bố nó ấy.”
Người kia ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch một cái, đối diện với khuôn mặt anh không chút thay đổi, cười gượng hai tiếng, “A ha ha, bố thằng bé cao thật.”
Nam Kiêu không thả lỏng trước mặt người lạ, Thi Phong không yêu cầu cậu nói chuyện với đôi mẹ con này.
Buông mình và tiếp nhận thế giới đều cần thời gian, giờ Nam Kiêu chịu giao lưu với họ đã không dễ rồi.
Sau này, từ từ tiến hành là được.
***
Nơi đầu tiên cả nhà ba người tới là khu trò chơi, Thi Phong dừng bước trước tàu lượn siêu tốc.
Cô ngồi xổm xuống nhìn Mạc Nam Kiêu, “Muốn chơi trò này không? Rất vui đó.”
Mạc Nam Kiêu cúi đầu vân vê ngón tay, không nói gì.
Loại trò chơi mạo hiểm này với người trưởng thành cũng là sự khiêu chiến lớn lao, huống chi cậu chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 6 tuổi.
Trong lòng Mạc Nam Kiêu sợ hãi, nhưng cậu từ chối thể hiện.
“Không sợ. Mẹ và bố sẽ lên cùng con.”
Thi Phong kéo tay Nam Kiêu nắm trong lòng bàn tay, dùng động tác cho cậu ấm áp.
“Giống như bây giờ.”
Mạc Nam Kiêu nhìn tay Thi Phong, khẽ gật đầu.
Từ sau khi xuống xe Mạc Nghịch luôn trong trạng thái không tập trung, anh cũng không chú ý nghe nội dung nói chuyện của Thi Phong và Mạc Nam Kiêu.
Lúc Thi Phong kéo anh đến chỗ tàu lượn, anh mới lấy lại tinh thần.
“Làm gì.”
Thi Phong: “Chúng ta cùng nhau đi tàu lượn đi.”
Mạc Nghịch rút tay về: “Không đi.”
Thi Phong: “Làm sao vậy? Anh không thích hả?”
Mạc Nghịch: “Không đi.”
Thi Phong: “Đi đi mà. Cái này chơi vui lắm.”
Mạc Nghịch: “Không đi.”
Thi Phong: “Có phải anh sợ độ cao không?”
Mạc Nghịch: “Không.”
Thật ra Thi Phong nói đúng rồi, Mạc Nghịch thật sự sợ độ cao.
Anh đứng trên cao sẽ run lên, vậy nên nhà chưa bao giờ ở trên những khu nhà cao tầng.
Chuyện sợ độ cao nghe không được đàn ông cho lắm, Mạc Nghịch không muốn Thi Phong biết.
Khuyết điểm trên người anh đã nhiều lắm rồi.
“Vậy thì không sao. Chúng ta lên đi.” Thi Phong không nghe phân bua kéo Mạc Nghịch lên tàu lượn.
Tất nhiên Nam Kiêu ngồi ở giữa, Thi Phong bên phải, Mạc Nghịch bên trái.
Thi Phong không sợ độ cao, khi cô học đại học trên cơ bản đã thử hết các trò mạo hiểm một lượt.
Tàu lượn trên không, bungee, đều là chuyện nhỏ.
Cô thích cảm giác đột nhiên từ trên cao rơi xuống, tim vọt lên, lại hạ xuống, cho người ta cảm giác sảng khoái không tên.
Thi Phong kiểm tra đi kiểm tra lại dây an toàn của Nam Kiêu, xác nhận không sao mới kiểm tra cho Mạc Nghịch rồi mới đến mình.
Từ sau khi ngồi lên Mạc Nghịch cứ đanh mặt, dùng một câu thành ngữ để hình dung, chắc là mặt xám như tro tàn.
…
Tàu lượn siêu tốc từ từ khởi động, Thi Phong nắm chặt tay Mạc Nam Kiêu, nhẹ nhàng siết lòng bàn tay của cậu.
Mạc Nghịch nắm chặt thanh ngang trước ngực, thấy chết không sờn nhắm mắt lại.
Chuyến tàu lượn trong Happy Valley Bắc Kinh gần như không có chỗ nào bằng phẳng, lộn lại, dốc liên tiếp.
Thi Phong cứ tưởng Mạc Nam Kiêu sẽ sợ hãi hét ầm lên hoặc khóc, nhưng biểu hiện của cậu lại tốt bất ngờ, rất bình tĩnh, có mỗi tay là ra mồ hôi suốt chuyến đi.
Bên cạnh, tình hình của Mạc Nghịch không lạc quan như vậy.
Toàn bộ quá trình anh đều nhắm chặt mắt, hai mày nhíu lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Tay bám chặt vào thanh ngang, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên hết.
Mười phút này với Mạc Nghịch còn lâu hơn 10 tiếng.
Sau khi tàu lượn siêu tốc dừng hẳn trên đất, Thi Phong cởi dây an toàn trên người, giúp Nam Kiêu ra ngoài.
Vì bị gió thổi, khuôn mặt Nam Kiêu đã đỏ bừng bừng.
Thi Phong nhẹ nhàng véo mặt cậu một cái, “Chơi vui không?”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, ánh mắt cậu phát ra ánh sáng, cảm xúc cũng lên cao hơn.
Thi Phong vui vẻ cười, “Chờ chút sẽ còn rất nhiều trò vui nha.”
Thi Phong nhìn sang bên Mạc Nghịch, bị bộ dáng của anh dọa sợ.
“Sao sắc mặt anh khó coi thế?” Thi Phong đi qua Mạc Nam Kiêu kéo lấy cổ tay Mạc Nghịch, người anh lạnh như băng.
Thi Phong: “Có phải anh bị cảm không? Hay chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Mạc Nghịch lắc đầu: “Không có việc gì.”
Thi Phong: “Nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm.”
Mạc Nghịch: “Sợ độ cao.”
Thi Phong nghe xong hơi ảo não, “Em hỏi mà anh không thừa nhận.”
Mạc Nghịch: “Chơi cùng Nam Kiêu. Không sao.”
***
Thi Phong và Mạc Nam Kiêu cùng đỡ Mạc Nghịch xuống khỏi tàu lượn siêu tốc.
Mạc Nghịch đứng trên mặt đất đi cũng không vững, như uống say.
Thi Phong tìm băng ghế đỡ Mạc Nghịch ngồi xuống, sau đó vòng ra phía sau anh.
Thi Phong đưa tay đặt trên huyệt thái dương của Mạc Nghịch, hai bên cùng dùng sức, ấn xuống, day day.
Giờ Thi Phong rất hối hận, nếu sớm biết Mạc Nghịch sợ độ cao, chắc chắn cô sẽ không khăng khăng kéo anh lên chơi.
Mạc Nghịch nhắm mắt hưởng thụ Thi Phong mát xa, ngón tay cô vừa nhỏ vừa mềm, lúc chuyển động mang theo mùi hương đặc hữu của cô.
Mạc Nghịch hít sâu, anh không muốn bỏ qua hương vị trên người Thi Phong.
Hơn 20 phút sau, tình trạng của Mạc Nghịch cuối cùng cũng bình thường. Một nhà ba người tiếp tục đi.
Vì Mạc Nghịch sợ độ cao, Thi Phong bỏ qua rất nhiều trò chơi.
Cô biết, chắc chắn trong lòng Nam Kiêu hi vọng bố mẹ đều có thể ở cạnh cậu.
Trong Happy Valley có quá nhiều chỗ để chơi, cả nhà 3 người chơi đến 5 giờ chiều mới ra ngoài.
Bởi vì Lâm Yến Phương gọi điện thoại tới nói tìm được nhà, nói cô dẫn Nam Kiêu qua cho quen nhà.
Thi Phong tưởng hôm qua họ chỉ nói bâng quơ thôi, không ngờ hiệu suất cao như vậy.
Từ khi nào tìm nhà ở Bắc Kinh lại thế?
Ôm bụng đầy thắc mắc, Thi Phong đưa địa chỉ cho Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch nhìn qua, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Trên đường, Thi Phong lấy di động nhắn WeChat cho Thi Vũ.
—— Bố mẹ tìm được phòng thật à?
Thi Vũ: Nhanh miễn bàn, em sắp điên rồi. Tính của bố nói gió là mưa, suýt thì hành chết mẹ với em.
Thi Phong: Bệnh mãn kinh của bố càng ngày càng rõ rồi.
Thi Vũ: Giờ ông ấy đang nói về chị đấy, nói cái gì mà tối nay phải giáo dục lại chị với thầy Mạc, hai người tự cầu phúc đi. Còn nữa, chị nhớ dạy thầy cách nói chuyện với bố một chút. Lần trước anh ấy suýt làm bố nghẹn chết, chẳng trách bố không thích anh ấy.
Nhắc đến chuyện này, Thi Phong cũng đau đầu dã man.
Cô cất di động, cùng Mạc Nghịch nhìn qua kính chiếu hậu.
“Lát nữa nhìn thấy bố em, anh phải nói ngọt một chút. Giống hôm qua em dạy anh ấy.”
Mạc Nghịch cẩn thận nhớ lại, đáp: “Biết rồi.”
Thi Phong: “Đến lức đó anh nhớ chú ý đến ánh mắt em, em không cho thì không được nói.”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Thi Phong: “Còn nữa, ngàn lần vạn lần không được nói bố em già, cũng không được cãi lại ý kiến của ông.”
Mạc Nghịch: “Bác còn trẻ, anh nhớ rồi.”
Thi Phong vui mừng gật gật đầu, “Ừm… Anh nhớ được thì tốt rồi.”
***
Phải nói Thi Trù rất may mắn, hôm nay ra ngoài nhìn nhà đầu tiên đã trúng, thuê một tháng.
Ký xong hợp đồng, ông lập tức giao tiền, sau đó về khách sạn chuyển đồ đạc.
Là một căn nhà trọ gồm ba phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc bên trong rất đầy đủ, chỉ cần mua vài đồ dùng hàng ngày là được.
Ông kéo Lâm Yến Phương và Thi Vũ đi siêu thị gần đó mua sắm, chỉnh lý lại trong nhà một lần.
Sau khi kết thúc, Thi Trù ngồi xuống sofa, “Haiz, nhà này cũng không tệ. Nên mua cho hai con gái một cái.”
Lâm Yến Phương lườm ông một cái: “Cũng không biết là ai nói đánh chết cũng không mua nhà ở Bắc Kinh.”
Thi Trù: “Ai nói? Bà nói hả? Bắc Kinh tốt như thế, hai đứa con gái của tôi đều ở đây, hai cái tôi mua không nổi, nhưng một cái vẫn mua được.”
Lâm Yến Phương: “…”
Chuyện mua nhà cho hai chị em Lâm Yến Phương đã sớm nhắc đến, Thi Trù chết sống không chịu, nói không khí ở Bắc Kinh không tốt, nhà lại đắt, còn không bằng mua nhà ở quê cho con. Còn nói gì mà cùng số tiền đó ở quê có thể mua được hai căn nhà mái bằng to.
Hiện tại trở mặt không nhận, cũng hay thật.
Đúng lúc này, Thi Phong dẫn Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu cùng vào.
Vốn Thi Trù đang cười, nhìn thấy họ xong lập tức thu nụ cười lại.
Mạc Nam Kiêu ngẩng đầu nhìn bà ngoại và ông ngoại, cậu nắm chặt nắm tay, đi lên ngồi giữa Thi Trù và Lâm Yến Phương.
Thi Trù thụ sủng nhược kinh, cười không khép miệng lại được.
Phải biết rằng, từ ngày đầu tiên gặp mặt ông đã thèm được tiếp xúc thân mật với đứa cháu ngoại này một lần.
Bất đắc dĩ Mạc Nam Kiêu sợ người lạ, lại là tình huống đặc biệt làm ông chỉ có thể nhìn từ xa.
Hôm nay cậu chủ động thân cận, làm Thi Trù mừng quá chừng.
Thi Phong thấy thế, quay đầu đưa mắt nhìn Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch khẽ nhếch môi, nụ cười không rõ lắm.
Xem ra con không là nuôi không, thời khắc mấu chốt, con trai vẫn biết điều đi ra trợ giúp.
***
“Bố, ở đây hơi lạnh.” Thi Phong chủ động tìm đề tài, cùng nói chuyện với Thi Trù, “Mọi người không lạnh à?”
Thi Trù: “Không lạnh, bố cảm thấy bình thường.”
Mạc Nghịch tiếp lời: “Nhà cháu ấm.”
Anh muốn nhân cơ hội này mời bố mẹ Thi Phong đến ở nhà anh.
Nụ cười lập tức biến mất trên mặt Thi Trù, ông hừ một tiếng, nói với Mạc Nghịch: “Nhà cậu ấm thì về nhà cậu đi, tôi cũng chỉ muốn gặp con gái với cháu ngoại trai thôi.”
Mạc Nghịch: “Bác cũng đến nhà cháu đi.”
Thi Trù: “Đừng tưởng rằng lấy lòng tôi thì tôi sẽ gả con gái cho. Nằm mơ. Không bao giờ.”
Nói xong, ông còn dùng hết sức trừng Mạc Nghịch một cái.
Lâm Yến Phương với Thi Phong liếc nhau, hai người ăn ý cười.
Mạc Nghịch im lặng vài giây, bắt đầu cãi lại Thi Trù: “Là tự cô ấy gả cho cháu.”
Tác giả:
N năm sau, Mạc Nghịch xuất bản một quyển sách tên _____ ( Tháng ngày đấu đá với bố vợ)
Bình luận truyện