Nụ Hôn Của Nghịch Phong
Chương 61: Phiên ngoại: Em ở bờ đối diện dệt vải*(1)
Edit: Mi tần
Beta: Ca quý tần
*Một câu trong bài thơ Bích Đàm (碧潭) của tác giả Dư Quang Trung (余光中) Người Đài Loan.
Từ lúc bảy tuổi, Mạc Nam Kiêu thường xuyên mơ thấy cô ấy.
Nhắc đến rất buồn cười, bọn họ chỉ là người qua đường gặp thoáng qua nhau, cậu lại nhớ lời cô hơn mười năm.
Năm cậu năm tuổi rưỡi, công viên Happy Valley Bắc Kinh, có một cô bé tên Đóa Đóa nói … muốn gả cho cậu.
Có lẽ, nhân vật chính còn lại của câu chuyện xưa đã sớm quên mất đoạn quá khứ này rồi.
—–
“Nam Kiêu, ăn sáng nào.” Giọng nói của Thi Phong vang lên ngoài cửa.
Mạc Nam Kiêu vỗ nước lạnh lên mặt vài lần, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Khoảng khắc con người tuyệt vọng nhất, là khi ý thức được mơ cũng chỉ là mơ.
Giữa trời hè tháng tám Bắc Kinh bị mọi người gọi là ‘lồng hấp’.
Điều hòa trong nhà được chỉnh ở độ lạnh nhất, Nam Kiêu mặc áo mùa Thu tay dài xuống lầu ăn cơm.
Thi Phong và Mạc Nghịch đã ngồi trên bàn ăn, Mạc Nam Kiêu gật đầu với Thi Phong, xem như chào hỏi.
“Nam Kiêu, hôm nay con có bận không?” Thi Phong hỏi cậu.
Nam Kiêu lắc lắc đầu: “Không vội.”
Thi Phong: “Ừ, thế lát nữa mẹ và ba dẫn con ra ngoài mua một số đồ dùng đến trường nhé.”
Mạc Nam Kiêu “vâng” một tiếng, sau đó ăn cơm.
Nhà bọn họ là một nhà ba người bình thường, nhưng lại không giống như những gia đình ba người khác.
Mạc Nam Kiêu là trẻ tự kỉ, cha cậu có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt, mẹ thì từng bị trầm cảm.
Trước năm lớp 11, ước mơ lớn nhất của Mạc Nam Kiêu là làm phi công.
Sau được cho biết, tình huống của cậu cơ bản không thể làm phi công. Thế là Mạc Nam Kiêu không nhắc đến chuyện này nữa.
Thành tích học thập của Mạc Nam Kiêu không tệ lắm, tháng trước được đại học bưu điện Bắc Kinh nhận vào.
“Đêm qua mẹ đã liệt kê danh sách những đồ dùng con có thể cần ra Notepad trong điện thoại di động rồi, lát nữa con nhìn xem còn thiếu gì không nhé.” Thi Phong nói.
Mạc Nghịch liếc Mạc Nam Kiêu một cái, “Con trưởng thành rồi.”
Thi Phong: “Trưởng thành vẫn là con em.”
Mạc Nam Kiêu: “Mẹ, con muốn chuyển ra ngoài.”
Thi Phong: “Hả? Con lên đại học là đã chắc chắn chuyển ra ngoài rồi mà.”
Mạc Nam Kiêu: “Không muốn ở kí túc xá.”
Thi Phong: “Nhưng quy cho cùng con cần phải ở chung với người khác. Con không thể luôn khép mình. Lên đại học phải kết bạn, yêu đương, khiến mình có những trải nghiệm phong phú hơn.”
Mạc Nam Kiêu: “…”
Kỳ vọng của Thi Phong dành cho cậu, hình như hơi cao.
Bây giờ Mạc Nam Kiêu giao lưu với người khác không thành vấn đề, nhưng cậu không muốn kết thân với người khác.
Đến bây giờ, cậu chưa từng có một người bạn thân, cũng chưa trải qua mối tình nào.
Trừ bỏ mỗi buổi tối mơ tới một cô bé tên Đóa Đóa… thì không còn gì khác.
…
Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người ra ngoài, đến một trung tâm thương mại.
Qua nhiều năm như vậy, một trong những sở thích lớn nhất của Thi Phong là mua quần áo cho Mạc Nam Kiêu.
Khuôn mặt Mạc Nam Kiêu xuất chúng, thân hình cao lớn, gần như mặc loại quần áo nào cũng tôn dáng.
Mạc Nam Kiêu lại không kén chọn quần áo, Thi Phong mua gì thì cậu sẽ mặc nấy.
Nhiều năm qua, Thi Phong luôn ăn diện cho cậu rất lóa mắt.
Hôm nay, Mạc Nam Kiêu mặc một chiếc áo thun hiệu Polo màu hồng nhạt, bên dưới là một chiếc quần short ngang đầu gối màu xanh nhạt, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Kiểu phối đồ này chỉ có người nào cao mới có thể mặc được, nếu không sẽ rất ẻo lả.
Đi trong trung tâm thương mại, thỉnh thoảng sẽ có nữ sinh tầm tuổi quay đầu lại nhìn Mạc Nam Kiêu, có khi còn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Trong lòng Thi Phong hơi chút kiêu ngạo, “Nam Kiêu của chúng ta đúng là đẹp trai, dọc theo đường đi có rất nhiều cô gái quay đầu nhìn.”
Mạc Nam Kiêu mỉm cười, không nói gì.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong đến một bên, nghiêm túc nói: “Là nhìn anh.”
Thi Phong: “… Vâng, anh vui là được rồi.”
Mười mấy năm trôi qua, vị nghệ thuật gia nào đó vẫn tự kỉ như vậy.
**
Ngô Sương bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Cô vén chăn ra khỏi người, không kiên nhẫn cầm lấy di động.
Nhìn số điện thoại gọi đến, vẻ mặt của Ngô Sương lập tức liền lạnh lại. Không chút do dự bấm không nhận.
Yên lặng không đến ba giây, di động lại vang.
Vẫn là dãy số vừa rồi.
Ngô Sương tiếp tục bấm tắt.
Giằng co như vậy khoảng 10 phút, bên kia rốt cuộc không gọi nữa.
Một lát sau, có một tin nhắn được gửi đến điện thoại cô.
—– “Đóa Đóa, ba biết con hận ba. Bác sĩ nói, nhiều nhất ba chỉ còn có ba năm. Ba năm này, con ở cùng với ba đi.”
Ngô Sương châm chọc cười cười, nhanh chóng trả lời đối phương.
—– “Còn đến ba năm cơ à, ông trời tốt với ông thật.”
Nhắn xong, Ngô Sương ném điện thoại sang một bên, chân trần xuống giường.
Đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, trong nháy mắt phòng ngủ sáng ngời.
—–
Tiếng đập cửa chợt vang lên, Ngô Sương chạy ra phòng khách mở cửa.
Nhìn đến người tới, mặt cô lập tức lạnh xuống: “Sao anh lại tới đây.”
“Anh không thể tới sao.” Lộ Bắc bước vào phòng, một tay choàng qua eo Ngô Sương, ôm cô vào lòng.
Ngô Sương bị ép dán chặt với anh.
Lộ Bắc cúi đầu, chôn mặt vào mái tóc dài của cô ngửi một hồi, khàn khàn nói: “Nhớ em.”
“Tôi còn chưa rửa mặt, buông ra.” Ngô Sương đẩy vai anh.
“Em đồ không lương tâm này, nói nhớ anh khó như vậy sao.” Lộ Bắc nâng mặt cô, giọng điệu mang chút bất đắc dĩ.
“Được.” Ngô Sương cười thoải mái, “Tôi nhớ anh, nhớ đến buổi tối cũng không ngủ được. Vậy được chưa.”
Ánh mắt Lộ Bắc phức tạp nhìn cô: “Ngô Sương…”
“Lộ Bắc, anh hiểu tôi mà.” Ngô Sương ngắt lời anh, “Tôi không thể thích bất cứ ai. Nếu anh không muốn chơi, chúng ta có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.”
“Còn chưa chọc đã tức giận rồi. Anh thích chính là cái dáng vẻ này của em.” Thái độ của Lộ Bắc nháy mắt trở nên ngả ngớn, “Đi rửa mặt đi.”
Ngô Sương xoay người, nụ cười trên mặt Lộ Bắc dần cứng lại.
Anh và Ngô Sương bắt đầu từ hai năm trước.
Lộ Bắc lớn hơn Ngô Sương ba tuổi, mới đầu, anh nghĩ mình có thể khống chế toàn bộ trong tay.
Sau này anh mới phát hiện, trong cái mối quan hệ không thể gọi là quan hệ này, Ngô Sương vẫn là người điểu khiển.
Ngô Sương có thể nổi tiếng, là do Lộ Bắc nâng lên. Lộ Bắc mời đội chuyên môn lăng xê cho cô, bao gồm cả Weibo của Ngô Sương cũng luôn là người của Lộ Bắc vận hành.
Thời gian hai năm, Ngô Sương từ một tác giả lặng lẽ vô danh trên Internet trở thành huyền thoại bán chạy trong giới xuất bản.
Hoạt động kí tên, tọa đàm chưa từng dừng.
Đương nhiên, có người thích tất có người ghét.
Bản thân phong cách sáng tác của Ngô Sương liền rất cực đoan, làm người cũng rất cực đoan, cho nên, có người yêu cô thì yêu cô đến chết, cũng có người hận cô hận muốn chết.
Khách quan mà nói, tính cách của Ngô Sương đúng là không được người khác thích.
Qúa lạnh lùng, quá cao ngạo, cả người đều là gai.
Từ khi Lộ Bắc quen biết cô, cô vẫn luôn ở mình một, chưa từng nghe cô nhắc đến người nhà.
**
Sau khi Ngô Sương rửa mặt xong trang điểm rất đậm, rồi mặc một chiếc váy dài màu đen.
Lộ Bắc kéo Ngô Sương ngồi lên đùi mình, nắm cằm của cô, không nói lời nào bắt đầu hôn môi cô.
Ngô Sương không phản kháng cũng không đáp lại. Lúc buông ra, son môi đã bị Lộ Bắc ăn luôn một nửa.
“Em ăn diện như vầy, làm anh chỉ muốn mang em đến một chỗ.”
“Trên giường?” Ngô Sương bật bười, “Đàn ông các anh thật tùy tiện, lúc nào cũng động dục được.”
“Không, động dục cũng có lựa chọn. Nếu với em, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.” Lộ Bắc cười nịnh nọt.
Ngô Sương cười khẩy, ngồi dậy khỏi ngực Lộ Bắc, “Nghĩ lên thì lên, khỏi phải tìm nhiều lí do đường hoàng vậy làm gì.”
Lộ Bắc: “Anh chỉ nói giỡn thôi.”
Ngô Sương: “Tốt nhất là vậy.”
Lộ Bắc: “Tốt lắm, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa. Đã hẹn hôm nay đi hẹn hò rồi mà. Đi thôi.”
…
Ngô Sương và Lộ Bắc đi chơi một ngày, buổi tối, Lộ Bắc nhận một cú điện thoại, vội vã đi.
Một mình Ngô Sương về nhà, nhìn thấy người đứng trước cửa nhà, cảm xúc của cô nháy mắt trở nên kích động.
Ngô Minh nhìn thấy con gái, nước mắt đầy mặt: “Đóa Đóa…”
“Tôi là Ngô Sương.” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, “Đóa Đóa của ông đã chết.”
Ngô Minh bị Ngô Sương nói khiến khuôn mặt đầy sự hổ thẹn.
Đúng vậy, Đóa Đóa của ông đã chết rồi, bị ông tự tay giết chết.
“Ba có lỗi với con… Con có thể tha thứ cho ba không?”
Ngô Sương vẫn cười lạnh như cũ.
Khi còn bé, cuộc sống của Ngô Sương vẫn luôn không buồn không lo, tính cách cô vốn sáng sủa, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở.
Hồi đó, gia đình họ được bầu làm gia đình gương mẫu.
Tình cảm của Ngô Mình và vợ mình rất tốt, bạn bè thân thiết nhắc đến vợ chồng họ đều tỏ rõ vẻ hâm mộ.
Sau đó… Ngô Minh ngoại tình.
Đối tượng ngoại tình, giờ là vợ hiện tại của ông.
Chuyện như tình cảm, người ngoài đương nhiên không có tư cách phán xét.
Nhưng, khi đó Ngô Sương đã 10 tuổi rồi.
Cô nhớ rõ từng chi tiết nhỏ khi mình bị vứt bỏ, nhớ mẹ lấy cái chết giữ lại ông ta như thế nào, cũng nhớ ông ta ‘làm việc nghĩa chẳng từ nan’ cỡ nào đưa ra yêu cầu ly hôn.
Sau khi họ ly hôn, Ngô Sương được phán quyết cho mẹ chăm sóc, Ngô Minh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hai mẹ con.
Sau khi ly hôn, mẹ bị kích thích rất lớn, tính tình thay đổi hoàn toàn.
Từ 10 đến 18 tuổi, gần như mỗi ngày Ngô Sương đều bị bà mắng qua ngày.
Cô chưa từng cãi lại, cũng chưa từng hận bà. Cô chỉ hận một mình Ngô Minh.
18 tuổi, mẹ qua đời.
Trước khi đi, bà nắm tay Ngô Sương nói với cô một câu.
Bà nói: Đóa Đóa, đừng bao giờ tin tưởng tình yêu, đừng giống như mẹ, vì một tên đàn ông mà điên thành như vậy.
Ngô Sương khắc câu này vào lòng, mãi mãi không quên.
—–
“Về sau đừng tới nhà tôi nữa.” Thoát khỏi hồi ức, cách nói chuyện của Ngô Sương càng hung ác hơn. “Cho dù ông chết, tôi cũng không có nghĩa vụ mặc áo tang vì ông.”
Ngô Minh: “Ba là cha con…”
Ngô Sương: “A, sắp chết ông mới biết ông là cha tôi? Nhiều năm như vậy, những ngày không cha của tôi không phải vẫn trôi qua bình thường sao?”
Cô vòng qua Ngô Minh, sáp chìa khóa vào mở cửa.
Ầm một tiếng, Ngô Minh bị chặn bên ngoài.
Ngô Sương vô lực tựa trên ván cửa, thân thể dần trượt xuống.
Cuối cùng, cô ‘bùm’ một tiếng ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nước mắt không biết chảy xuống từ khi nào, nóng đến mức mu bàn tay đau rát. Cô hận Ngô Minh, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.
Ngô Sương ngẩng đầu nhìn trần nhà, bên tai không ngừng vang vọng những câu mẹ thường nói:
“Đàn ông, không có thứ nào tốt cả, nói yêu, thích gì đó cũng chỉ để lừa mày lên giường thôi.”
“Nếu không sinh mày ra, tao sợ cái gì. Tao vì mày mới không tái hôn, mày nghĩ rằng tao không tìm được người khác chắc?”
“Mày có chết ba mày cũng không biết! Đàn ông chỉ quan tâm tới niềm vui của mình, làm gì biết suy nghĩ đến sự sống chết của con cái. Chờ lúc hắn ta sắp chết tìm đến mày, mày cứ để hắn đi chết đi.”
“A ——” Ngô Sương hung hăng đập gáy vào ván cửa đằng sau vài cái.
Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Cô đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng ăn, mở cửa tủ rượu lấy một chai Vodka ra.
Sau khi mở chai ra, Ngô Sương trực tiếp uống một hớp lớn từ bình. Một hơi hết gần nửa bình.
Beta: Ca quý tần
*Một câu trong bài thơ Bích Đàm (碧潭) của tác giả Dư Quang Trung (余光中) Người Đài Loan.
Từ lúc bảy tuổi, Mạc Nam Kiêu thường xuyên mơ thấy cô ấy.
Nhắc đến rất buồn cười, bọn họ chỉ là người qua đường gặp thoáng qua nhau, cậu lại nhớ lời cô hơn mười năm.
Năm cậu năm tuổi rưỡi, công viên Happy Valley Bắc Kinh, có một cô bé tên Đóa Đóa nói … muốn gả cho cậu.
Có lẽ, nhân vật chính còn lại của câu chuyện xưa đã sớm quên mất đoạn quá khứ này rồi.
—–
“Nam Kiêu, ăn sáng nào.” Giọng nói của Thi Phong vang lên ngoài cửa.
Mạc Nam Kiêu vỗ nước lạnh lên mặt vài lần, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Khoảng khắc con người tuyệt vọng nhất, là khi ý thức được mơ cũng chỉ là mơ.
Giữa trời hè tháng tám Bắc Kinh bị mọi người gọi là ‘lồng hấp’.
Điều hòa trong nhà được chỉnh ở độ lạnh nhất, Nam Kiêu mặc áo mùa Thu tay dài xuống lầu ăn cơm.
Thi Phong và Mạc Nghịch đã ngồi trên bàn ăn, Mạc Nam Kiêu gật đầu với Thi Phong, xem như chào hỏi.
“Nam Kiêu, hôm nay con có bận không?” Thi Phong hỏi cậu.
Nam Kiêu lắc lắc đầu: “Không vội.”
Thi Phong: “Ừ, thế lát nữa mẹ và ba dẫn con ra ngoài mua một số đồ dùng đến trường nhé.”
Mạc Nam Kiêu “vâng” một tiếng, sau đó ăn cơm.
Nhà bọn họ là một nhà ba người bình thường, nhưng lại không giống như những gia đình ba người khác.
Mạc Nam Kiêu là trẻ tự kỉ, cha cậu có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt, mẹ thì từng bị trầm cảm.
Trước năm lớp 11, ước mơ lớn nhất của Mạc Nam Kiêu là làm phi công.
Sau được cho biết, tình huống của cậu cơ bản không thể làm phi công. Thế là Mạc Nam Kiêu không nhắc đến chuyện này nữa.
Thành tích học thập của Mạc Nam Kiêu không tệ lắm, tháng trước được đại học bưu điện Bắc Kinh nhận vào.
“Đêm qua mẹ đã liệt kê danh sách những đồ dùng con có thể cần ra Notepad trong điện thoại di động rồi, lát nữa con nhìn xem còn thiếu gì không nhé.” Thi Phong nói.
Mạc Nghịch liếc Mạc Nam Kiêu một cái, “Con trưởng thành rồi.”
Thi Phong: “Trưởng thành vẫn là con em.”
Mạc Nam Kiêu: “Mẹ, con muốn chuyển ra ngoài.”
Thi Phong: “Hả? Con lên đại học là đã chắc chắn chuyển ra ngoài rồi mà.”
Mạc Nam Kiêu: “Không muốn ở kí túc xá.”
Thi Phong: “Nhưng quy cho cùng con cần phải ở chung với người khác. Con không thể luôn khép mình. Lên đại học phải kết bạn, yêu đương, khiến mình có những trải nghiệm phong phú hơn.”
Mạc Nam Kiêu: “…”
Kỳ vọng của Thi Phong dành cho cậu, hình như hơi cao.
Bây giờ Mạc Nam Kiêu giao lưu với người khác không thành vấn đề, nhưng cậu không muốn kết thân với người khác.
Đến bây giờ, cậu chưa từng có một người bạn thân, cũng chưa trải qua mối tình nào.
Trừ bỏ mỗi buổi tối mơ tới một cô bé tên Đóa Đóa… thì không còn gì khác.
…
Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người ra ngoài, đến một trung tâm thương mại.
Qua nhiều năm như vậy, một trong những sở thích lớn nhất của Thi Phong là mua quần áo cho Mạc Nam Kiêu.
Khuôn mặt Mạc Nam Kiêu xuất chúng, thân hình cao lớn, gần như mặc loại quần áo nào cũng tôn dáng.
Mạc Nam Kiêu lại không kén chọn quần áo, Thi Phong mua gì thì cậu sẽ mặc nấy.
Nhiều năm qua, Thi Phong luôn ăn diện cho cậu rất lóa mắt.
Hôm nay, Mạc Nam Kiêu mặc một chiếc áo thun hiệu Polo màu hồng nhạt, bên dưới là một chiếc quần short ngang đầu gối màu xanh nhạt, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Kiểu phối đồ này chỉ có người nào cao mới có thể mặc được, nếu không sẽ rất ẻo lả.
Đi trong trung tâm thương mại, thỉnh thoảng sẽ có nữ sinh tầm tuổi quay đầu lại nhìn Mạc Nam Kiêu, có khi còn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Trong lòng Thi Phong hơi chút kiêu ngạo, “Nam Kiêu của chúng ta đúng là đẹp trai, dọc theo đường đi có rất nhiều cô gái quay đầu nhìn.”
Mạc Nam Kiêu mỉm cười, không nói gì.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong đến một bên, nghiêm túc nói: “Là nhìn anh.”
Thi Phong: “… Vâng, anh vui là được rồi.”
Mười mấy năm trôi qua, vị nghệ thuật gia nào đó vẫn tự kỉ như vậy.
**
Ngô Sương bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Cô vén chăn ra khỏi người, không kiên nhẫn cầm lấy di động.
Nhìn số điện thoại gọi đến, vẻ mặt của Ngô Sương lập tức liền lạnh lại. Không chút do dự bấm không nhận.
Yên lặng không đến ba giây, di động lại vang.
Vẫn là dãy số vừa rồi.
Ngô Sương tiếp tục bấm tắt.
Giằng co như vậy khoảng 10 phút, bên kia rốt cuộc không gọi nữa.
Một lát sau, có một tin nhắn được gửi đến điện thoại cô.
—– “Đóa Đóa, ba biết con hận ba. Bác sĩ nói, nhiều nhất ba chỉ còn có ba năm. Ba năm này, con ở cùng với ba đi.”
Ngô Sương châm chọc cười cười, nhanh chóng trả lời đối phương.
—– “Còn đến ba năm cơ à, ông trời tốt với ông thật.”
Nhắn xong, Ngô Sương ném điện thoại sang một bên, chân trần xuống giường.
Đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, trong nháy mắt phòng ngủ sáng ngời.
—–
Tiếng đập cửa chợt vang lên, Ngô Sương chạy ra phòng khách mở cửa.
Nhìn đến người tới, mặt cô lập tức lạnh xuống: “Sao anh lại tới đây.”
“Anh không thể tới sao.” Lộ Bắc bước vào phòng, một tay choàng qua eo Ngô Sương, ôm cô vào lòng.
Ngô Sương bị ép dán chặt với anh.
Lộ Bắc cúi đầu, chôn mặt vào mái tóc dài của cô ngửi một hồi, khàn khàn nói: “Nhớ em.”
“Tôi còn chưa rửa mặt, buông ra.” Ngô Sương đẩy vai anh.
“Em đồ không lương tâm này, nói nhớ anh khó như vậy sao.” Lộ Bắc nâng mặt cô, giọng điệu mang chút bất đắc dĩ.
“Được.” Ngô Sương cười thoải mái, “Tôi nhớ anh, nhớ đến buổi tối cũng không ngủ được. Vậy được chưa.”
Ánh mắt Lộ Bắc phức tạp nhìn cô: “Ngô Sương…”
“Lộ Bắc, anh hiểu tôi mà.” Ngô Sương ngắt lời anh, “Tôi không thể thích bất cứ ai. Nếu anh không muốn chơi, chúng ta có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.”
“Còn chưa chọc đã tức giận rồi. Anh thích chính là cái dáng vẻ này của em.” Thái độ của Lộ Bắc nháy mắt trở nên ngả ngớn, “Đi rửa mặt đi.”
Ngô Sương xoay người, nụ cười trên mặt Lộ Bắc dần cứng lại.
Anh và Ngô Sương bắt đầu từ hai năm trước.
Lộ Bắc lớn hơn Ngô Sương ba tuổi, mới đầu, anh nghĩ mình có thể khống chế toàn bộ trong tay.
Sau này anh mới phát hiện, trong cái mối quan hệ không thể gọi là quan hệ này, Ngô Sương vẫn là người điểu khiển.
Ngô Sương có thể nổi tiếng, là do Lộ Bắc nâng lên. Lộ Bắc mời đội chuyên môn lăng xê cho cô, bao gồm cả Weibo của Ngô Sương cũng luôn là người của Lộ Bắc vận hành.
Thời gian hai năm, Ngô Sương từ một tác giả lặng lẽ vô danh trên Internet trở thành huyền thoại bán chạy trong giới xuất bản.
Hoạt động kí tên, tọa đàm chưa từng dừng.
Đương nhiên, có người thích tất có người ghét.
Bản thân phong cách sáng tác của Ngô Sương liền rất cực đoan, làm người cũng rất cực đoan, cho nên, có người yêu cô thì yêu cô đến chết, cũng có người hận cô hận muốn chết.
Khách quan mà nói, tính cách của Ngô Sương đúng là không được người khác thích.
Qúa lạnh lùng, quá cao ngạo, cả người đều là gai.
Từ khi Lộ Bắc quen biết cô, cô vẫn luôn ở mình một, chưa từng nghe cô nhắc đến người nhà.
**
Sau khi Ngô Sương rửa mặt xong trang điểm rất đậm, rồi mặc một chiếc váy dài màu đen.
Lộ Bắc kéo Ngô Sương ngồi lên đùi mình, nắm cằm của cô, không nói lời nào bắt đầu hôn môi cô.
Ngô Sương không phản kháng cũng không đáp lại. Lúc buông ra, son môi đã bị Lộ Bắc ăn luôn một nửa.
“Em ăn diện như vầy, làm anh chỉ muốn mang em đến một chỗ.”
“Trên giường?” Ngô Sương bật bười, “Đàn ông các anh thật tùy tiện, lúc nào cũng động dục được.”
“Không, động dục cũng có lựa chọn. Nếu với em, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.” Lộ Bắc cười nịnh nọt.
Ngô Sương cười khẩy, ngồi dậy khỏi ngực Lộ Bắc, “Nghĩ lên thì lên, khỏi phải tìm nhiều lí do đường hoàng vậy làm gì.”
Lộ Bắc: “Anh chỉ nói giỡn thôi.”
Ngô Sương: “Tốt nhất là vậy.”
Lộ Bắc: “Tốt lắm, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa. Đã hẹn hôm nay đi hẹn hò rồi mà. Đi thôi.”
…
Ngô Sương và Lộ Bắc đi chơi một ngày, buổi tối, Lộ Bắc nhận một cú điện thoại, vội vã đi.
Một mình Ngô Sương về nhà, nhìn thấy người đứng trước cửa nhà, cảm xúc của cô nháy mắt trở nên kích động.
Ngô Minh nhìn thấy con gái, nước mắt đầy mặt: “Đóa Đóa…”
“Tôi là Ngô Sương.” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, “Đóa Đóa của ông đã chết.”
Ngô Minh bị Ngô Sương nói khiến khuôn mặt đầy sự hổ thẹn.
Đúng vậy, Đóa Đóa của ông đã chết rồi, bị ông tự tay giết chết.
“Ba có lỗi với con… Con có thể tha thứ cho ba không?”
Ngô Sương vẫn cười lạnh như cũ.
Khi còn bé, cuộc sống của Ngô Sương vẫn luôn không buồn không lo, tính cách cô vốn sáng sủa, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở.
Hồi đó, gia đình họ được bầu làm gia đình gương mẫu.
Tình cảm của Ngô Mình và vợ mình rất tốt, bạn bè thân thiết nhắc đến vợ chồng họ đều tỏ rõ vẻ hâm mộ.
Sau đó… Ngô Minh ngoại tình.
Đối tượng ngoại tình, giờ là vợ hiện tại của ông.
Chuyện như tình cảm, người ngoài đương nhiên không có tư cách phán xét.
Nhưng, khi đó Ngô Sương đã 10 tuổi rồi.
Cô nhớ rõ từng chi tiết nhỏ khi mình bị vứt bỏ, nhớ mẹ lấy cái chết giữ lại ông ta như thế nào, cũng nhớ ông ta ‘làm việc nghĩa chẳng từ nan’ cỡ nào đưa ra yêu cầu ly hôn.
Sau khi họ ly hôn, Ngô Sương được phán quyết cho mẹ chăm sóc, Ngô Minh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hai mẹ con.
Sau khi ly hôn, mẹ bị kích thích rất lớn, tính tình thay đổi hoàn toàn.
Từ 10 đến 18 tuổi, gần như mỗi ngày Ngô Sương đều bị bà mắng qua ngày.
Cô chưa từng cãi lại, cũng chưa từng hận bà. Cô chỉ hận một mình Ngô Minh.
18 tuổi, mẹ qua đời.
Trước khi đi, bà nắm tay Ngô Sương nói với cô một câu.
Bà nói: Đóa Đóa, đừng bao giờ tin tưởng tình yêu, đừng giống như mẹ, vì một tên đàn ông mà điên thành như vậy.
Ngô Sương khắc câu này vào lòng, mãi mãi không quên.
—–
“Về sau đừng tới nhà tôi nữa.” Thoát khỏi hồi ức, cách nói chuyện của Ngô Sương càng hung ác hơn. “Cho dù ông chết, tôi cũng không có nghĩa vụ mặc áo tang vì ông.”
Ngô Minh: “Ba là cha con…”
Ngô Sương: “A, sắp chết ông mới biết ông là cha tôi? Nhiều năm như vậy, những ngày không cha của tôi không phải vẫn trôi qua bình thường sao?”
Cô vòng qua Ngô Minh, sáp chìa khóa vào mở cửa.
Ầm một tiếng, Ngô Minh bị chặn bên ngoài.
Ngô Sương vô lực tựa trên ván cửa, thân thể dần trượt xuống.
Cuối cùng, cô ‘bùm’ một tiếng ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nước mắt không biết chảy xuống từ khi nào, nóng đến mức mu bàn tay đau rát. Cô hận Ngô Minh, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.
Ngô Sương ngẩng đầu nhìn trần nhà, bên tai không ngừng vang vọng những câu mẹ thường nói:
“Đàn ông, không có thứ nào tốt cả, nói yêu, thích gì đó cũng chỉ để lừa mày lên giường thôi.”
“Nếu không sinh mày ra, tao sợ cái gì. Tao vì mày mới không tái hôn, mày nghĩ rằng tao không tìm được người khác chắc?”
“Mày có chết ba mày cũng không biết! Đàn ông chỉ quan tâm tới niềm vui của mình, làm gì biết suy nghĩ đến sự sống chết của con cái. Chờ lúc hắn ta sắp chết tìm đến mày, mày cứ để hắn đi chết đi.”
“A ——” Ngô Sương hung hăng đập gáy vào ván cửa đằng sau vài cái.
Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Cô đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng ăn, mở cửa tủ rượu lấy một chai Vodka ra.
Sau khi mở chai ra, Ngô Sương trực tiếp uống một hớp lớn từ bình. Một hơi hết gần nửa bình.
Bình luận truyện