Nụ Hôn Cùng Cướp Biển
Chương 3: Ngây thơ ngọt ngào
Dịch giả: 링meosky
Biên: Nozomi
_ KẺ VÔ DANH _
Tôi chậm rãi ngắm nhìn thị trấn, cẩn thận chú ý sự thiếu vắng của những tên vệ sĩ ở bến tàu trước khi gập lại cái kính thiên văn với một tiếng vang dội lại.
Hobbs lên tiếng, giọng nói cộc cằn vang lên tự tin và hào hứng. "Có vẻ như anh ta đã dính vào giao kèo của chúng ta rồi phải không thưa Thuyền Trưởng?"
"Aye, bây giờ có lẽ là như vậy" tôi lẩm bẩm, trầm tư gãi hàng râu lổm chổm trên cằm. "Dù vậy thì ông cũng không bao giờ được tin bọn chúng." Tôi hào hứng vỗ lưng Hobbs khiến cho ông ta ho.
"Rất tốt thưa Thuyền Trưởng", ông ta ấp úng."Vậy mệnh lệnh của Ngài là gì ạ?"
Đưa mắt lần cuối nhìn lâu ở bến tàu, tôi đảo mắt nhìn qua ngọn tháp đá ghê rợn to lớn trước mắt. "Tiến vào phía vách đá," tôi nhẹ nhàng nói. "Chúng ta sẽ giấu cô ấy chỗ mà chúng ta đã làm vào hai năm trước, nhưng lần này thì, không được có đại bác. Nếu như Dodger dám làm trái mệnh lệnh của tôi một lần nữa, thì thề với Chúa tôi sẽ-"
Hobbs hắng giọng."Nhưng anh ta là Bậc thầy về vũ khí giỏi nhất vùng Caribbean thưa Thuyền Trưởng."
Tôi dựa đầu về phía sau, véo một bên sống mũi trong sự thất vọng. "Tôi không quan tâm anh ta có phải là bậc thầy đẫm máu của thế giới ngầm hay không, Hobbs, điều tôi muốn là –"
Ông ta nhanh chóng giơ tay lên, ngăn chặn trước khi tâm trạng tôi vượt ra khỏi tầm kiểm soát. "Vâng thưa, Thuyền trưởng không muốn có đại bác, vậy thì tôi sẽ đưa ra chỉ thị."
Tôi thở ra."Tốt. Tôi mong là chúng ta sẽ cho những người bạn cũ biết rằng Hải tặc không là gì nhưng rất dễ đoán được." Hobbs hoàn toàn đồng ý, nụ cười trở nên hiểm ác."Vậy thì ai sẽ là người lên bờ với Ngài đây ạ?"
Tôi xoay cái bánh lái nặng nề lại, dõi mắt theo đoàn thủy thủ đang chạy hỗn lộn trên boong tàu, giăng những chiếc buồm chính để tăng tốc. Họ không cần phải đợi mệnh lệnh của tôi vì đây là quá trình mà chúng tôi đã làm rất nhiều.
"Chỉ tôi và ông thôi" tôi đáp, híp mắt lại nhìn những vách đá ngày càng hiện to hơn.
"Vậy còn đám thủy thủ?" tôi hiển nhiên có thể thấy lông mày của Hobbs nhướng lên bởi câu trả lời của mình.
"Với nhiều người để lại như vậy, ngài không sợ nổi loạn sao?"
Không nói lời nào, tôi nhướn người lên, để chiếc mặt dây chuyền treo lơ lửng trên sợi dây quanh cổ rơi ra phía trước. Viên đá quý bằng vàng chính giữa bắt lấy những tia mặt trời sắp tàn, tạo nên những vệt sáng thiên đường bập bùng trên bề mặt con thuyền. Ngay lập tức, mọi ánh nhìn đổ về phía tôi, tôi nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Không bao giờ được để vẻ đẹp đánh lừa bạn, bởi vì những thứ gì quá đẹp có thể chứa đựng đầy rẫy tội ác kinh hoàng.
"Họ đều biết chuyện gì sẽ xảy đến với những ai dám phản tội tôi." Tôi tự nhủ. Tôi ít khi lên giọng nhưng tôi biết là nó đã truyền đến tai mọi người trên tàu. Cả con tàu dường như rùng mình vì sợ hãi.
"CÁC NGƯỜI ĐỨNG YÊN ĐÓ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?" Tôi gầm lên, cảm thấy cơn thịnh nộ đang chạy trong người khi đôi mắt chuyển sang màu vàng ghê sợ như món trang sức quanh cổ "ĐỂ LÀM VIỆC ĐÓ BỌN CHÓ LƯỜI BIẾNG, CON TÀU NÀY KHÔNG THỂ TỰ MÌNH LÁI ĐÂU!"
Mọi người ngay lập tức ngoảnh đi, chạy gấp gáp như đám chuột cố thoát khỏi một con mèo gầy gò đói khát. Tôi cười khúc khích, chỉ đạo con thuyền hướng thẳng vào vách đá.
* * *
_ CIRCE _
Tôi ngắm nhìn mặt trời đang hạ dần xuống chân trời, phóng to hơn ít nhất bốn lần kích thước bình thường. Nó đan màu máu đỏ vào trong mặt nước nơi đáy của nó chạm mặt biển, và chậm rãi, như một quả cầu lửa mất hút bởi những cơn sóng từ tốn, màu đỏ ấy tỏa ra xung quanh, mờ dần thành màu vàng nhạt. Tôi thắc mắc liệu sẽ như thế nào nếu được bơi trong màu vàng như thế nhỉ. Chắc hẳn nó sẽ vô cùng kì ảo đây.
Nó nghe có vẻ khá nực cười, bởi vì mặc dù tôi sống ngay bên cạnh đại dương nhưng chưa bao giờ trong đời tôi được đặt chân xuống nước. Nhìn ngắm những con tàu và đến thăm những tên hải tặc trong tù là cách gần nhất để tôi có thể lại gần hơn với biển khơi hoang dã. Tôi cho là Cha chưa bao giờ tìm ra một lí do để dạy tôi bơi trước khi ông hoàn toàn phớt lờ tôi. Dù sao thì, con tàu cũng không phải là nơi cho phụ nữ, một số thủy thủ còn thậm chí cho rằng điều đó mang lại xui xẻo.
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi đảo mặt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc dựng ở góc phòng. Sắp đến tám giờ rồi.
"Mời vào!" Tôi lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý vào dòng xe ngựa đang tiến vào cổng.
"Thưa tiểu thư", một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, "tôi được gọi đến để giúp cô chuẩn bị."
"Rất tốt," Tôi nói, không ngoảnh lại mà nhìn những người phụ nữ chưng diện rời khỏi chiếc xe ngựa của họ trong bộ váy dạ hội xinh đẹp, lủng lẳng những món trang sức.Nhìn xuống chiếc váy đơn giản của mình, nó rất đẹp, đương nhiên rồi, nhưng Cha có thực sự nghĩ rằng nó phù hợp cho một buổi tiệc khiêu vũ?
"Cha của cô đã yêu cầu chúng tôi mang thứ này đến cho cô, thưa Tiều Thư." Tôi quay lại, nhận ra có thêm hai người hầu nữa cũng đến và họ đang khiêng một chiếc hộp các-tông lớn ở giữa. Họ mỉm cười với tôi, đặt nó xuống giường rồi nhún đầu gối chào.
"Ngài ấy muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ, và nhắc cô phải có mặt trước mọi người vào lúc chín giờ đúng." Cô gái nhỏ tóc đỏ thì thầm, mắt cúi xuống sàn.
Tôi nhẹ bước về phía trước, cởi chiếc nơ màu xanh xinh xắn bọc quanh chiếc hộp, nhẹ nhàng trượt nắp hộp ra, thở hổn hển. Nhướn người, nhấc lên chiếc váy ngang bằng vai, cẩn thận đặt lên giường.
Nó thật hoàn hảo.
Tôi cá chắc là tất thảy mọi cô gái đều nói điều đó ít nhất một lần trong đời, mà nếu như cô ấy chưa... thì thực sự cô ấy chưa biết mình đang bỏ lỡ điều gì đâu. Đó quả là niềm hạnh phúc tột cùng khi biết bạn đã tìm thấy chiếc váy hoàn hảo nhất trên thế giới, mà bạn thậm chí còn chưa mặc nó lên người.
Về màu sắc, đó là một màu vàng óng ánh đẹp tuyệt trần, nó ngỡ như đã lấy hết ánh sáng ấy từ thiên đường vậy.
"Thưa tiểu thư, có một mảnh giấy...."
Sự chú ý của tôi chuyển dần từ chiếc váy sang nơi mà cô hầu gái đang chỉ. Một khe giấy nhỏ trong chiếc hộp, tôi nhặt nó lên, mở ra.
Con sẽ không nghĩ cha sẽ để con đến bữa tiệc khiêu vũ của chính mình mà ăn mặc trông còn xấu hơn cả bản thân con đấy chứ? Chiếc váy này là của mẹ con, với một ít sự thay đổi.
-Cha của con,
Jacob
Nó là của Mẹ con...
Những giọt nước mắt đang chờ chực rơi ở khóe mắt, cô hầu gái liền khoác qua tay tôi, dẫn đến chiếc bàn trang điểm. Một hầu gái khác lớn tuổi hơn, tôi nhớ tên cô ấy là Isabelle, nhẹ nhàng ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế, hai tay cô đặt trên vai tôi xoay mình nhìn vào gương, mặt ghé sát mặt tôi.
"Đêm nay là đêm của cô, thưa Tiểu thư Circe. Nếu không phải nói rõ ra thì, là những người hầu của cô, chúng tôi đều không phải làm gì nhiều, bởi vì cô đều thường tự chăm sóc cho bản thân mình-"
"Không giống như những người hư hỏng, phá phách dưới lầu." Tôi nghe thấy cô gái tóc đỏ càu nhàu, và cố nhịn cười khi Isabelle ném cho cô ấy một cái nhìn quở trách. "Annie, im lặng."
Cô ấy quay lại nhìn tôi, ngón tay chải dọc mái tóc dài. "Vậy thì vì tối nay, hãy để chúng tôi làm cô trở nên thật xinh đẹp, Tiểu thư."
Những lời của cô ấy thật ngắn gọn và đơn giản nhưng tôi hiểu ý của cô ấy là gì. Tôi gật đầu và mỉm cười với cô trước khi nhắm mắt mình lại.
* * * *
Tôi nín thở khi Isablle thặt chặt lại cái áo nịt ngực, chợt hiểu ra vì sao Cha lại muốn tôi mặc chiếc đầm nịt ngực cả ngày. Nếu như không có khoảng thời gian làm quen với chiếc áo nịt ngực ấy, tôi chắc hẳn đã ngất xỉu trước khi kịp tới phòng khiêu vũ.
"Những phụ nữ Anh quốc," tôi gắt gỏng giữa những lần thít chặt, "chắc hẳn phải hi sinh nhiều lắm để có thể xinh đẹp đấy nhỉ,thậm chí cả không khí."
Isabelle cười."Lần cuối cùng!" cô ấy nói, một lần nữa giật mạnh, và tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn xuống dưới ngực, khúc khích cười. "Giờ thì tôi đã nhận ra nơi mà tất cả mọi thứ biến mất ở eo đã đi đâu rồi." tôi nói, lại cười khúc khích.
"Chỗ nào ạ?" Isabelle hỏi, nụ cười trên môi.
"Chỗ này này", tôi cười, tay chỉ vào ngực nơi mà to lên một cách nhiệm màu. "Tôi cảm thấy như chúng đã lên tới tai tôi luôn vậy!" Tôi thốt lên, khi Isabelle cười phá lên.
"Thực ra thì, thưa Tiểu thư, cô chỉ gần đúng thôi ạ," cô cười, lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt."Bây giờ, cô có muốn ngắm nhìn mình trước khi bước vào buổi tiệc khiêu vũ không ạ? Đã là chín giờ kém năm rồi thưa cô."
Bụng tôi cồn cào, rồi đột nhiên cảm thấy lo lắng khi cô gái hầu đẩy chiếc gương chiếu toàn thân trên bánh lăn về phía trước, nhưng trước khi tôi kịp bảo họ hãy đợi thì chiếc gương đã được quay lại, tôi đứng nhìn chằm chằm trong sự thắc mắc vào người phụ nữ trước gương kia.
Cô ấy chắc chắc là một người phụ nữ trẻ trung chứ không còn là một cô thiếu niên nữa, mái tóc vàng óng đã được chải qua một bên, giữ chắc tại một nơi bởi kẹp.
Tóc mái ôm sát khuôn mặt tạo nên một đường cong hoàn mĩ, tạo nên góc cạnh khuôn mặt hơn là che dấu nó.
Đeo bông tai màu đỏ tuyệt đẹp nhỏ giọt từ đôi tay tựa như những giọt máu đông, cổ để trống càng nổi bật hơn làn da màu mật ong sữa của cô. Đôi mắt sắc sảo với hàng lông mi đen dày, má ửng hồng như thể cô luôn
Về chiếc váy ư, nó thật phù hợp với cô làm sao, đóng khuôn vừa vặn thân hình trên tựa như chiếc váy này được làm riêng cho cô vậy, khoe vòng eo nhỏ xíu của cô trước khi xòe ra một vòng tròn lớn xung quanh cô ở dưới váy.Tay áo rơi khỏi váy, vắt ngang giữa khuỷu tay và cổ tay, to dần hơn rồi vuốt thon lại kẹp ở ngón tay trỏ.
Cô ấy tiến tới vài bước về phía tôi và một đường hở của váy chẻ ra, để lộ màu máu đỏ như món trang sức trên tai cô ấy.
"Đó thực sự là tôi sao?", tôi thì thầm, cô gái trong gương cũng mấp máy theo, nhưng tôi cũng hoàn toàn tin đến khi chạm vào chiếc gương thay vì người bằng xương bằng thịt."Ôi Chúa ơi, nó thực sự là tôi!" tôi kêu lên, mắt cô ấy mở to bất ngờ, đôi môi đỏ mở ra.
Tôi quay về phía Isabelle,ngay lập tức ôm chặt cô ấy, cô mỉm cười, ôm tôi rồi nhẹ nhàng quay đẩy tôi ra. "Thôi nào cô gái, cô không muốn phá hỏng trang điểm của mình đấy chứ."
Tôi cười trước giọng quở trách của cô ấy, rồi theo sau đến chỗ nắp cửa nơi cô ấy xuống trước, dẫn dắt tôi khi đang đặt tay lên cô gái hầu tóc đỏ, cố giữ vững thăng bằng. Tôi mỉm cười khi nghĩ về biểu cảm của mọi người nếu như tôi ngã xuống và lăn nhào cho đến hết đường đến phòng khiêu vũ. Theo một kiểu không nữ tính nhất.
Nơi dưới cùng của ngọn tháp, chúng tôi được chào bởi hai người lính và một người đàn ông trẻ trong bộ vest lịch lãm, người mà đã quay lại ngay khi tôi chạm bậc thang cuối cùng.
Tôi cười trong niềm vui mừng. "Naddy!"
Hàm cậu rơi xuống vì ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng ngay khi nói ra cái tên thú cưng đặc biệt dành cho cậu khi chúng tôi còn nhỏ,cậu liền đỏ mặt và cau mày, liếc lại nhìn qua vai hai người lính đang phì cười sau lưng.
"Đừng gọi mình như thế mà," cậu rít lên, đưa tay làm cử chỉ im lặng. "Nó sẽ hủy hoại danh tiếng của mình mất."
Tôi đặt tay lên hông. "Mà danh tiếng của cậu chính xác là gì cơ?" Tôi hỏi, hào hứng với biểu cảm bối rối ấy.
"Ừ...thì, cậu thấy đấy, mình –
Đột nhiên, một trong những người lính canh lên tiếng, thu hút sự chú ý của chúng tôi. "Thưa Tiểu thư Circe," cậu ta nói, cúi thấp, đặt bàn tay tôi vào tay rồi nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn. "Cô hoàn toàn đẹp đến mê hồn vào tối hôm nay đấy, nếu như tôi có thể nói như vậy với chính mình." Cậu ta đứng thẳng người, nháy mắt với tôi.
"Không hề, cậu chắc sẽ không thể nói như thế với bản thân cậu đâ-" Nate bắt đầu khó chịu nhưng trước khi cậu ấy kịp kết thúc thì tôi đã cắt lời.
"Cảm ơn ngài," tôi thân mật nói,"Ngài quả thật rất có một cách cư xử đẹp." Tôi ho, đá Nate vào chân khi cậu ấy chuẩn bị mở miệng lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ nói với người lính bạn mình về nơi có thể dùng cái cách cư xử ấy."Bây giờ tôi tin là chúng ta nên hướng vào bữa dạ hội thì hơn, sắp đến chín giờ rồi."
"Đương nhiên rồi thưa Quý cô, lối này," Người lính nói, đưa tay mời tôi, nhưng trước khi tôi kịp di chuyển thì Nate đã luồn tay cậu vào tay tôi mà kéo đi trước. Tôi quay người, vẫy tay chào tạm biệt những cô gái hầu, nở nụ cười khi thấy biểu cảm trên mặt người lính ấy rồi họ cũng nhanh chóng đuổi theo chúng tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa rằng Nate sẽ "nói chuyện" với cậu ta sau.
"Mình sẽ đi "nói chuyện" với cậu ta sau," Nate bắt đầu, mặt đầy sự cau có rồi dẫn tôi lên một bậc thang và xuống hành lang ở tầng một.
Tôi không thể nhịn mà phì cười trước giọng nói không chủ ý của cậu trong suy nghĩ. Cậu nhìn tôi hơi lạ lẫm nhưng cũng không hỏi gì và khi nhìn lên, tôi đã hiểu vì sao.
Tôi rên rỉ, nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu.
"Đừng trách mình mà Công Chúa, cha của cậu muốn mình đưa cậu vào bằng lối này mà." Cậu nói, nắm tay lên.
"Mình không phải là Công Chúa." Tôi càu nhàu." Mình có nhất thiết phải làm điều này không?"
Cậu ấy cười tôi."Trông cậu có vẻ như sắp dậm phải chân với nhau rồi đấy"cậu chọc."Và vâng, cậu phải làm, đừng lo, mình đã được giao nhiệm vụ để bước vào cùng với cậu."
"Vậy sao?" Tôi vui mừng quay lại nhìn cậu, cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
"Sao nào, bộ cậu nghĩ mình sẽ để cậu vào căn phòng to lớn đáng sợ đó một mình sao?" Cậu cười với tôi. "Đó quả thực rất nguy hiểm, cậu có thể sẽ vấp phải váy và phá hủy mọi thứ khi cậu lộ quần lót của mình trước toàn bộ mọi người! Và người nào đó cần phải ở đó để đứng trước bạn và che đi sự ngại ngùng của cậu." Mặt cậu ấy nghiêm túc đến đáng sợ trong ba giây nhưng rồi đột nhiên bật cười.
"AHAHAHAHA MẶT của cậu kìa!"
"Im lặng nào!" Tôi càu nhàu, đánh cậu một cái vào đầu làm cậu la toát lên, trước khi tôi lại gần những người thông báo đang đứng hai bên chiếc màn dài đỏ. Tôi có thể nghe thấy những tiếng ồn ào đằng sau nó khi lại gần, nhón chân để có thể thì thầm bên tai ông ấy. Ông mỉm cười khúc khỉnh rồi lọt qua khoảng trống trên màn khi Nate đến bên cạnh tôi.
Tôi cười ngọt ngào với cậu.
Cậu nghi ngờ nhìn tôi. "Tại sao cậu lại cười như thế chứ?"
"À, không có gì đâu." Tôi cười điệu đà.
"Circe, cái-
Đột nhiên một giọng nói to và rõ vang ra, ngay lập tức có thể làm cho tất cả mọi người im lặng.
"Xin giới thiệu, Người phụ nữ đẹp nhất của Buổi khiêu vũ, xin mọi người cho tràng pháo tay chào mừng Quý cô Circe Fallon cùng –
Tôi bước mau qua tấm rèm, đứng trên đỉnh cầu thang, mọi đôi mắt trong căn phòng đổ dồn về phía chúng tôi khi người thông báo hoàn thành xong công việc của ông.
"-người bạn khiêu vũ của mình, Naddy Forest."
Tôi bật cười. Trả thù quả là một việc vô cùng thú vị.
Biên: Nozomi
_ KẺ VÔ DANH _
Tôi chậm rãi ngắm nhìn thị trấn, cẩn thận chú ý sự thiếu vắng của những tên vệ sĩ ở bến tàu trước khi gập lại cái kính thiên văn với một tiếng vang dội lại.
Hobbs lên tiếng, giọng nói cộc cằn vang lên tự tin và hào hứng. "Có vẻ như anh ta đã dính vào giao kèo của chúng ta rồi phải không thưa Thuyền Trưởng?"
"Aye, bây giờ có lẽ là như vậy" tôi lẩm bẩm, trầm tư gãi hàng râu lổm chổm trên cằm. "Dù vậy thì ông cũng không bao giờ được tin bọn chúng." Tôi hào hứng vỗ lưng Hobbs khiến cho ông ta ho.
"Rất tốt thưa Thuyền Trưởng", ông ta ấp úng."Vậy mệnh lệnh của Ngài là gì ạ?"
Đưa mắt lần cuối nhìn lâu ở bến tàu, tôi đảo mắt nhìn qua ngọn tháp đá ghê rợn to lớn trước mắt. "Tiến vào phía vách đá," tôi nhẹ nhàng nói. "Chúng ta sẽ giấu cô ấy chỗ mà chúng ta đã làm vào hai năm trước, nhưng lần này thì, không được có đại bác. Nếu như Dodger dám làm trái mệnh lệnh của tôi một lần nữa, thì thề với Chúa tôi sẽ-"
Hobbs hắng giọng."Nhưng anh ta là Bậc thầy về vũ khí giỏi nhất vùng Caribbean thưa Thuyền Trưởng."
Tôi dựa đầu về phía sau, véo một bên sống mũi trong sự thất vọng. "Tôi không quan tâm anh ta có phải là bậc thầy đẫm máu của thế giới ngầm hay không, Hobbs, điều tôi muốn là –"
Ông ta nhanh chóng giơ tay lên, ngăn chặn trước khi tâm trạng tôi vượt ra khỏi tầm kiểm soát. "Vâng thưa, Thuyền trưởng không muốn có đại bác, vậy thì tôi sẽ đưa ra chỉ thị."
Tôi thở ra."Tốt. Tôi mong là chúng ta sẽ cho những người bạn cũ biết rằng Hải tặc không là gì nhưng rất dễ đoán được." Hobbs hoàn toàn đồng ý, nụ cười trở nên hiểm ác."Vậy thì ai sẽ là người lên bờ với Ngài đây ạ?"
Tôi xoay cái bánh lái nặng nề lại, dõi mắt theo đoàn thủy thủ đang chạy hỗn lộn trên boong tàu, giăng những chiếc buồm chính để tăng tốc. Họ không cần phải đợi mệnh lệnh của tôi vì đây là quá trình mà chúng tôi đã làm rất nhiều.
"Chỉ tôi và ông thôi" tôi đáp, híp mắt lại nhìn những vách đá ngày càng hiện to hơn.
"Vậy còn đám thủy thủ?" tôi hiển nhiên có thể thấy lông mày của Hobbs nhướng lên bởi câu trả lời của mình.
"Với nhiều người để lại như vậy, ngài không sợ nổi loạn sao?"
Không nói lời nào, tôi nhướn người lên, để chiếc mặt dây chuyền treo lơ lửng trên sợi dây quanh cổ rơi ra phía trước. Viên đá quý bằng vàng chính giữa bắt lấy những tia mặt trời sắp tàn, tạo nên những vệt sáng thiên đường bập bùng trên bề mặt con thuyền. Ngay lập tức, mọi ánh nhìn đổ về phía tôi, tôi nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Không bao giờ được để vẻ đẹp đánh lừa bạn, bởi vì những thứ gì quá đẹp có thể chứa đựng đầy rẫy tội ác kinh hoàng.
"Họ đều biết chuyện gì sẽ xảy đến với những ai dám phản tội tôi." Tôi tự nhủ. Tôi ít khi lên giọng nhưng tôi biết là nó đã truyền đến tai mọi người trên tàu. Cả con tàu dường như rùng mình vì sợ hãi.
"CÁC NGƯỜI ĐỨNG YÊN ĐÓ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?" Tôi gầm lên, cảm thấy cơn thịnh nộ đang chạy trong người khi đôi mắt chuyển sang màu vàng ghê sợ như món trang sức quanh cổ "ĐỂ LÀM VIỆC ĐÓ BỌN CHÓ LƯỜI BIẾNG, CON TÀU NÀY KHÔNG THỂ TỰ MÌNH LÁI ĐÂU!"
Mọi người ngay lập tức ngoảnh đi, chạy gấp gáp như đám chuột cố thoát khỏi một con mèo gầy gò đói khát. Tôi cười khúc khích, chỉ đạo con thuyền hướng thẳng vào vách đá.
* * *
_ CIRCE _
Tôi ngắm nhìn mặt trời đang hạ dần xuống chân trời, phóng to hơn ít nhất bốn lần kích thước bình thường. Nó đan màu máu đỏ vào trong mặt nước nơi đáy của nó chạm mặt biển, và chậm rãi, như một quả cầu lửa mất hút bởi những cơn sóng từ tốn, màu đỏ ấy tỏa ra xung quanh, mờ dần thành màu vàng nhạt. Tôi thắc mắc liệu sẽ như thế nào nếu được bơi trong màu vàng như thế nhỉ. Chắc hẳn nó sẽ vô cùng kì ảo đây.
Nó nghe có vẻ khá nực cười, bởi vì mặc dù tôi sống ngay bên cạnh đại dương nhưng chưa bao giờ trong đời tôi được đặt chân xuống nước. Nhìn ngắm những con tàu và đến thăm những tên hải tặc trong tù là cách gần nhất để tôi có thể lại gần hơn với biển khơi hoang dã. Tôi cho là Cha chưa bao giờ tìm ra một lí do để dạy tôi bơi trước khi ông hoàn toàn phớt lờ tôi. Dù sao thì, con tàu cũng không phải là nơi cho phụ nữ, một số thủy thủ còn thậm chí cho rằng điều đó mang lại xui xẻo.
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi đảo mặt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc dựng ở góc phòng. Sắp đến tám giờ rồi.
"Mời vào!" Tôi lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý vào dòng xe ngựa đang tiến vào cổng.
"Thưa tiểu thư", một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, "tôi được gọi đến để giúp cô chuẩn bị."
"Rất tốt," Tôi nói, không ngoảnh lại mà nhìn những người phụ nữ chưng diện rời khỏi chiếc xe ngựa của họ trong bộ váy dạ hội xinh đẹp, lủng lẳng những món trang sức.Nhìn xuống chiếc váy đơn giản của mình, nó rất đẹp, đương nhiên rồi, nhưng Cha có thực sự nghĩ rằng nó phù hợp cho một buổi tiệc khiêu vũ?
"Cha của cô đã yêu cầu chúng tôi mang thứ này đến cho cô, thưa Tiều Thư." Tôi quay lại, nhận ra có thêm hai người hầu nữa cũng đến và họ đang khiêng một chiếc hộp các-tông lớn ở giữa. Họ mỉm cười với tôi, đặt nó xuống giường rồi nhún đầu gối chào.
"Ngài ấy muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ, và nhắc cô phải có mặt trước mọi người vào lúc chín giờ đúng." Cô gái nhỏ tóc đỏ thì thầm, mắt cúi xuống sàn.
Tôi nhẹ bước về phía trước, cởi chiếc nơ màu xanh xinh xắn bọc quanh chiếc hộp, nhẹ nhàng trượt nắp hộp ra, thở hổn hển. Nhướn người, nhấc lên chiếc váy ngang bằng vai, cẩn thận đặt lên giường.
Nó thật hoàn hảo.
Tôi cá chắc là tất thảy mọi cô gái đều nói điều đó ít nhất một lần trong đời, mà nếu như cô ấy chưa... thì thực sự cô ấy chưa biết mình đang bỏ lỡ điều gì đâu. Đó quả là niềm hạnh phúc tột cùng khi biết bạn đã tìm thấy chiếc váy hoàn hảo nhất trên thế giới, mà bạn thậm chí còn chưa mặc nó lên người.
Về màu sắc, đó là một màu vàng óng ánh đẹp tuyệt trần, nó ngỡ như đã lấy hết ánh sáng ấy từ thiên đường vậy.
"Thưa tiểu thư, có một mảnh giấy...."
Sự chú ý của tôi chuyển dần từ chiếc váy sang nơi mà cô hầu gái đang chỉ. Một khe giấy nhỏ trong chiếc hộp, tôi nhặt nó lên, mở ra.
Con sẽ không nghĩ cha sẽ để con đến bữa tiệc khiêu vũ của chính mình mà ăn mặc trông còn xấu hơn cả bản thân con đấy chứ? Chiếc váy này là của mẹ con, với một ít sự thay đổi.
-Cha của con,
Jacob
Nó là của Mẹ con...
Những giọt nước mắt đang chờ chực rơi ở khóe mắt, cô hầu gái liền khoác qua tay tôi, dẫn đến chiếc bàn trang điểm. Một hầu gái khác lớn tuổi hơn, tôi nhớ tên cô ấy là Isabelle, nhẹ nhàng ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế, hai tay cô đặt trên vai tôi xoay mình nhìn vào gương, mặt ghé sát mặt tôi.
"Đêm nay là đêm của cô, thưa Tiểu thư Circe. Nếu không phải nói rõ ra thì, là những người hầu của cô, chúng tôi đều không phải làm gì nhiều, bởi vì cô đều thường tự chăm sóc cho bản thân mình-"
"Không giống như những người hư hỏng, phá phách dưới lầu." Tôi nghe thấy cô gái tóc đỏ càu nhàu, và cố nhịn cười khi Isabelle ném cho cô ấy một cái nhìn quở trách. "Annie, im lặng."
Cô ấy quay lại nhìn tôi, ngón tay chải dọc mái tóc dài. "Vậy thì vì tối nay, hãy để chúng tôi làm cô trở nên thật xinh đẹp, Tiểu thư."
Những lời của cô ấy thật ngắn gọn và đơn giản nhưng tôi hiểu ý của cô ấy là gì. Tôi gật đầu và mỉm cười với cô trước khi nhắm mắt mình lại.
* * * *
Tôi nín thở khi Isablle thặt chặt lại cái áo nịt ngực, chợt hiểu ra vì sao Cha lại muốn tôi mặc chiếc đầm nịt ngực cả ngày. Nếu như không có khoảng thời gian làm quen với chiếc áo nịt ngực ấy, tôi chắc hẳn đã ngất xỉu trước khi kịp tới phòng khiêu vũ.
"Những phụ nữ Anh quốc," tôi gắt gỏng giữa những lần thít chặt, "chắc hẳn phải hi sinh nhiều lắm để có thể xinh đẹp đấy nhỉ,thậm chí cả không khí."
Isabelle cười."Lần cuối cùng!" cô ấy nói, một lần nữa giật mạnh, và tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn xuống dưới ngực, khúc khích cười. "Giờ thì tôi đã nhận ra nơi mà tất cả mọi thứ biến mất ở eo đã đi đâu rồi." tôi nói, lại cười khúc khích.
"Chỗ nào ạ?" Isabelle hỏi, nụ cười trên môi.
"Chỗ này này", tôi cười, tay chỉ vào ngực nơi mà to lên một cách nhiệm màu. "Tôi cảm thấy như chúng đã lên tới tai tôi luôn vậy!" Tôi thốt lên, khi Isabelle cười phá lên.
"Thực ra thì, thưa Tiểu thư, cô chỉ gần đúng thôi ạ," cô cười, lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt."Bây giờ, cô có muốn ngắm nhìn mình trước khi bước vào buổi tiệc khiêu vũ không ạ? Đã là chín giờ kém năm rồi thưa cô."
Bụng tôi cồn cào, rồi đột nhiên cảm thấy lo lắng khi cô gái hầu đẩy chiếc gương chiếu toàn thân trên bánh lăn về phía trước, nhưng trước khi tôi kịp bảo họ hãy đợi thì chiếc gương đã được quay lại, tôi đứng nhìn chằm chằm trong sự thắc mắc vào người phụ nữ trước gương kia.
Cô ấy chắc chắc là một người phụ nữ trẻ trung chứ không còn là một cô thiếu niên nữa, mái tóc vàng óng đã được chải qua một bên, giữ chắc tại một nơi bởi kẹp.
Tóc mái ôm sát khuôn mặt tạo nên một đường cong hoàn mĩ, tạo nên góc cạnh khuôn mặt hơn là che dấu nó.
Đeo bông tai màu đỏ tuyệt đẹp nhỏ giọt từ đôi tay tựa như những giọt máu đông, cổ để trống càng nổi bật hơn làn da màu mật ong sữa của cô. Đôi mắt sắc sảo với hàng lông mi đen dày, má ửng hồng như thể cô luôn
Về chiếc váy ư, nó thật phù hợp với cô làm sao, đóng khuôn vừa vặn thân hình trên tựa như chiếc váy này được làm riêng cho cô vậy, khoe vòng eo nhỏ xíu của cô trước khi xòe ra một vòng tròn lớn xung quanh cô ở dưới váy.Tay áo rơi khỏi váy, vắt ngang giữa khuỷu tay và cổ tay, to dần hơn rồi vuốt thon lại kẹp ở ngón tay trỏ.
Cô ấy tiến tới vài bước về phía tôi và một đường hở của váy chẻ ra, để lộ màu máu đỏ như món trang sức trên tai cô ấy.
"Đó thực sự là tôi sao?", tôi thì thầm, cô gái trong gương cũng mấp máy theo, nhưng tôi cũng hoàn toàn tin đến khi chạm vào chiếc gương thay vì người bằng xương bằng thịt."Ôi Chúa ơi, nó thực sự là tôi!" tôi kêu lên, mắt cô ấy mở to bất ngờ, đôi môi đỏ mở ra.
Tôi quay về phía Isabelle,ngay lập tức ôm chặt cô ấy, cô mỉm cười, ôm tôi rồi nhẹ nhàng quay đẩy tôi ra. "Thôi nào cô gái, cô không muốn phá hỏng trang điểm của mình đấy chứ."
Tôi cười trước giọng quở trách của cô ấy, rồi theo sau đến chỗ nắp cửa nơi cô ấy xuống trước, dẫn dắt tôi khi đang đặt tay lên cô gái hầu tóc đỏ, cố giữ vững thăng bằng. Tôi mỉm cười khi nghĩ về biểu cảm của mọi người nếu như tôi ngã xuống và lăn nhào cho đến hết đường đến phòng khiêu vũ. Theo một kiểu không nữ tính nhất.
Nơi dưới cùng của ngọn tháp, chúng tôi được chào bởi hai người lính và một người đàn ông trẻ trong bộ vest lịch lãm, người mà đã quay lại ngay khi tôi chạm bậc thang cuối cùng.
Tôi cười trong niềm vui mừng. "Naddy!"
Hàm cậu rơi xuống vì ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng ngay khi nói ra cái tên thú cưng đặc biệt dành cho cậu khi chúng tôi còn nhỏ,cậu liền đỏ mặt và cau mày, liếc lại nhìn qua vai hai người lính đang phì cười sau lưng.
"Đừng gọi mình như thế mà," cậu rít lên, đưa tay làm cử chỉ im lặng. "Nó sẽ hủy hoại danh tiếng của mình mất."
Tôi đặt tay lên hông. "Mà danh tiếng của cậu chính xác là gì cơ?" Tôi hỏi, hào hứng với biểu cảm bối rối ấy.
"Ừ...thì, cậu thấy đấy, mình –
Đột nhiên, một trong những người lính canh lên tiếng, thu hút sự chú ý của chúng tôi. "Thưa Tiểu thư Circe," cậu ta nói, cúi thấp, đặt bàn tay tôi vào tay rồi nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn. "Cô hoàn toàn đẹp đến mê hồn vào tối hôm nay đấy, nếu như tôi có thể nói như vậy với chính mình." Cậu ta đứng thẳng người, nháy mắt với tôi.
"Không hề, cậu chắc sẽ không thể nói như thế với bản thân cậu đâ-" Nate bắt đầu khó chịu nhưng trước khi cậu ấy kịp kết thúc thì tôi đã cắt lời.
"Cảm ơn ngài," tôi thân mật nói,"Ngài quả thật rất có một cách cư xử đẹp." Tôi ho, đá Nate vào chân khi cậu ấy chuẩn bị mở miệng lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ nói với người lính bạn mình về nơi có thể dùng cái cách cư xử ấy."Bây giờ tôi tin là chúng ta nên hướng vào bữa dạ hội thì hơn, sắp đến chín giờ rồi."
"Đương nhiên rồi thưa Quý cô, lối này," Người lính nói, đưa tay mời tôi, nhưng trước khi tôi kịp di chuyển thì Nate đã luồn tay cậu vào tay tôi mà kéo đi trước. Tôi quay người, vẫy tay chào tạm biệt những cô gái hầu, nở nụ cười khi thấy biểu cảm trên mặt người lính ấy rồi họ cũng nhanh chóng đuổi theo chúng tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa rằng Nate sẽ "nói chuyện" với cậu ta sau.
"Mình sẽ đi "nói chuyện" với cậu ta sau," Nate bắt đầu, mặt đầy sự cau có rồi dẫn tôi lên một bậc thang và xuống hành lang ở tầng một.
Tôi không thể nhịn mà phì cười trước giọng nói không chủ ý của cậu trong suy nghĩ. Cậu nhìn tôi hơi lạ lẫm nhưng cũng không hỏi gì và khi nhìn lên, tôi đã hiểu vì sao.
Tôi rên rỉ, nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu.
"Đừng trách mình mà Công Chúa, cha của cậu muốn mình đưa cậu vào bằng lối này mà." Cậu nói, nắm tay lên.
"Mình không phải là Công Chúa." Tôi càu nhàu." Mình có nhất thiết phải làm điều này không?"
Cậu ấy cười tôi."Trông cậu có vẻ như sắp dậm phải chân với nhau rồi đấy"cậu chọc."Và vâng, cậu phải làm, đừng lo, mình đã được giao nhiệm vụ để bước vào cùng với cậu."
"Vậy sao?" Tôi vui mừng quay lại nhìn cậu, cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
"Sao nào, bộ cậu nghĩ mình sẽ để cậu vào căn phòng to lớn đáng sợ đó một mình sao?" Cậu cười với tôi. "Đó quả thực rất nguy hiểm, cậu có thể sẽ vấp phải váy và phá hủy mọi thứ khi cậu lộ quần lót của mình trước toàn bộ mọi người! Và người nào đó cần phải ở đó để đứng trước bạn và che đi sự ngại ngùng của cậu." Mặt cậu ấy nghiêm túc đến đáng sợ trong ba giây nhưng rồi đột nhiên bật cười.
"AHAHAHAHA MẶT của cậu kìa!"
"Im lặng nào!" Tôi càu nhàu, đánh cậu một cái vào đầu làm cậu la toát lên, trước khi tôi lại gần những người thông báo đang đứng hai bên chiếc màn dài đỏ. Tôi có thể nghe thấy những tiếng ồn ào đằng sau nó khi lại gần, nhón chân để có thể thì thầm bên tai ông ấy. Ông mỉm cười khúc khỉnh rồi lọt qua khoảng trống trên màn khi Nate đến bên cạnh tôi.
Tôi cười ngọt ngào với cậu.
Cậu nghi ngờ nhìn tôi. "Tại sao cậu lại cười như thế chứ?"
"À, không có gì đâu." Tôi cười điệu đà.
"Circe, cái-
Đột nhiên một giọng nói to và rõ vang ra, ngay lập tức có thể làm cho tất cả mọi người im lặng.
"Xin giới thiệu, Người phụ nữ đẹp nhất của Buổi khiêu vũ, xin mọi người cho tràng pháo tay chào mừng Quý cô Circe Fallon cùng –
Tôi bước mau qua tấm rèm, đứng trên đỉnh cầu thang, mọi đôi mắt trong căn phòng đổ dồn về phía chúng tôi khi người thông báo hoàn thành xong công việc của ông.
"-người bạn khiêu vũ của mình, Naddy Forest."
Tôi bật cười. Trả thù quả là một việc vô cùng thú vị.
Bình luận truyện