Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 9: Jack Rose





Lương Hạnh cùng Tiểu Hoa ở cửa chơi một lúc lâu, cuối cùng Lâm Tứ và Ôn Túc An cũng cùng nhau đi ra.
"Xong chưa?"
Lâm Tứ đáp một tiếng.
Ôn Túc An mặc áo khoác, dùng tay phải ấn vào chỗ xăm đã được Lâm Tứ dùng một lớp màng bọc chống viêm quấn lại, tuy còn hơi đau nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được.

Lâm Tứ đưa cho Ôn Túc An thuốc mỡ tiêu viêm, Ôn Túc An hỏi giá, Lâm Tứ báo giá, Ôn Túc An có chút kinh ngạc.
"Không tính phí thiết kế sao?"
Lâm Tứ chống tay lên bàn, thản nhiên nói: "Không cần, em mời tôi uống nhiều lần như vậy, coi như bù qua sớt lại."
"Rượu của tôi cũng không có bao nhiêu tiền." Ôn Túc An cười nói.
"Vậy thì mời thêm vài lần là đủ."
Ôn Túc An không từ chối nữa, trả phí xăm hình, trước khi đi cô hỏi Lâm Tứ: "Bản vẽ kia, tôi mang theo được không?"
Lâm Tứ dừng một chút, sau đó nói: "Ừ."
Ôn Túc An ở lại【Khổ Tư】hơn hai tiếng, quán bar cũng sắp đóng cửa nên Ôn Túc An nói vài chuyện với Mai Túc rồi trở về nhà.

Vụ Thành chính thức bước vào mùa đông, do nằm ở phía bắc nên nhiệt độ xuống rất nhanh., Ôn Túc An không thích mặc nhiều quần áo, mùa đông cũng chỉ mặc thêm áo khoác ngoài.
Ôn Túc An đi ra khỏi nhà trước, trong sân nhỏ, chiếc mô tô hạng nặng đậu dưới giàn dây leo trụi lá, lớp vỏ sẫm màu phản chiếu ánh trăng sáng.
Thật ra Ôn Túc An từ nhỏ đã không phải là một cô gái ngoan, khi còn học cấp 2 đã yêu sớm, trốn học đi xem phim, lên cấp 3 thì đi đánh nhau với người khác.

Mãi cho tới năm lớp 12 cô mới dành toàn bộ thời gian cho việc học, may mắn là cô rất có thiên phú, cuối cùng cũng thi đậu một trường đại học trọng điểm.


Ôn Túc An kéo hành lý đi tới Vụ Thành, nơi cách rất xa nhà cô.
Ôn Túc An quen sống tự do, có một thời gian cô mê chơi ván trượt và mô tô phân khối lớn, người đẹp nóng bỏng đi mô tô phân khối lớn luôn thu hút đám đông, nhưng điều Ôn Túc An thích không phải là cảm giác được vây quanh mà là cảm giác thả mình vào tốc độ.

Cô là người thích tốc độ, chuyện này không có gì phải nghi ngờ.

Chỉ là sau khi gặp Cố Chính, Ôn Túc An dần dần từ bỏ những sở thích này, từ một cô gái nóng bỏng phóng túng trở thành một bà nội trợ sẵn sàng rửa rau nấu cơm.
Sau khi chia tay với Cố Chính, Ôn Túc An cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì một người đàn ông như vậy mà đánh mất bản thân mình, rất không đáng.
"Thích không?"
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Ôn Túc An quay đầu lại, thấy Lâm Tứ đang cầm áo khoác nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Túc An sửng sốt nửa giây, uyển chuyển nói: "Trước kia cũng từng chơi xe mô tô, hiện tại thì chắc không còn được như xưa."
Lâm Tứ trầm ngâm gật đầu, sau đó nói: "Vậy tối nay mang em đi chơi một chút."
Ôn Túc An nhướng mày.
"Mỗi lần đến đều nhìn chằm chằm nó thật lâu, đừng nói là em không thích." Lâm Tứ rất thẳng thắn, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng Ôn Túc An.

Lâm Tứ trực tiếp đẩy xe ra khỏi sân, không cho Ôn Túc An cơ hội từ chối.

Trong khoảng thời gian quen biết Lâm Tứ, Ôn Túc An dần phát hiện ra Lâm Tứ là một người vô cùng đặc biệt.

Anh là người phóng khoáng, tự tin, có thể dễ dàng đọc hiểu tâm tư người khác nhưng lại không làm họ thấy phản cảm.

Quan trọng nhất là Lâm Tứ không có tính khí nóng nảy như đại đa số đàn ông, chỉ xét từ góc độ bạn bè mà nói, Lâm Tứ là một người bạn rất đáng để kết giao, điều kiện tiên quyết là anh không được nuôi ý đồ gì khác.

Bởi vì Ôn Túc An có thể dự cảm, người như Lâm Tứ một khi đã giăng lưới thì không ai có thể thoát.

"Mẹ kiếp, A Tứ, anh lại muốn lợi dụng bạn gái của mình đi câu phụ nữ khác sao.

Không phải trước đây từng nói không ai được đụng vào bạn gái này của anh à?"
Lương Hạnh bất chợt bước ra ngoài, nghe nói Lâm Tứ sẽ lấy xe mô tô đưa Ôn Túc An đi dạo thì giật mình.
Ôn Túc An nhướng mày, "Bạn gái?"
Lương Hạnh nói: "Ừm, A Tứ nói chiếc xe này là bạn gái của anh ấy, không ai được đụng vào, nữ thần, cô là người đầu tiên được chạm bạn gái anh ấy đấy."
"..."
Ôn Túc An cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Lâm Tứ vỗ đầu Lương Hạnh một cái không thương tiếc, "Cậu làm sao, vào lấy mũ bảo hiểm ra giúp tôi."
Lương Hạnh hình như đã quen bị Lâm Tứ đánh, đưa tay vuốt tóc, "Lấy cái nhỏ?"
"Ừm."
Lương Hạnh chạy vào trong nhà, chỉ còn lại Lâm Tứ và Ôn Túc An ở ngoài.

Ôn Túc An bắt đầu trêu chọc anh: "Bạn gái anh quý giá như vậy, hôm nay sẽ không ghen chứ? "

Đối mặt với giễu cợt, Lâm Tứ nhướng mày thản nhiên cười cười, có chút không nghiêm túc nói: "Không có, tôi dù sao cũng muốn xem bạn gái tôi sẽ làm gì cô."
Ai mặt dày người đó thắng, Ôn Túc An không phải cô gái ngây thơ chỉ vì vài lời khó nghe mà đỏ mặt, cô nhếch môi cười, đang định nói thì Lương Hạnh đã đi ra.
Lương Hạnh cầm mũ bảo hiểm xe máy, một lớn một nhỏ, một đen một trắng, cậu ta ném cả hai chiếc mũ bảo hiểm cho Lâm Tứ.

Lâm Tứ đỡ lấy, sau đó bỏ chiếc màu đen lên xe, lấy chiếc màu trắng tiến lại phía Ôn Túc An.

Ôn Túc An nhìn mũ bảo hiểm rõ ràng là của nữ, thuận miệng hỏi: "Mũ bảo hiểm nữ này của bạn gái anh à?"
Lâm Tứ nhướng mắt, thâm ý nhìn Ôn Túc An một lúc rồi cười nói: "Nếu tôi nói phải thì sao?"
Ôn Túc An không biểu hiện, đáp, "Tôi không quan tâm bạn gái cũ, nhưng nếu là bạn gái hiện tại thì tôi sẽ không ngồi lên xe anh đâu, e rằng cô ấy sẽ hiểu lầm."
Ôn Túc An phản ứng quá thẳng thắn bình tĩnh, lời nào có ý tứ đều bị cô chặn lại.

Cô sẽ không cố ý giữ khoảng cách với đối phương tạo ra cục diện xấu hổ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng để cho đôi bên bước vào đời nhau.
Lâm Tứ cũng cho rằng Ôn Túc An là một người bạn rất đáng để kết giao, nhưng nếu muốn thân thiết với cô có lẽ còn khó hơn mời cô uống ly cocktail Sunrise, bởi vì cô không phải không hiểu mà là hiểu quá nhiều, cho nên sẽ không cho bất cứ ai cơ hội.

Có thể trong lòng nhất thời có chút thất vọng, nhưng Lâm Tứ ngoài mặt vẫn không mảy may biểu hiện.

Anh đội mũ bảo hiểm lên đầu Ôn Túc An, cài khuy rồi nói: "Mũ bảo hiểm này là của Lương Hạnh.

Lúc đó mua nhầm, trả lại phiền phức quá nên cô yên tâm đội đi."
Chiếc mũ bảo hiểm che nửa khuôn mặt Ôn Túc An, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp.

Đôi mắt Ôn Túc An rất đặc biệt, mảnh khảnh, không phải kiểu mắt đào hoa, thậm chí có chút lạnh lùng, đôi khi lại có chút tà mị, chỉ cần cô vô thức liếc ngang cũng sẽ khiến người khác bị cuốn vào đó.

Lâm Tứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồ ly của cô, trầm giọng nói: "Tôi không có bạn gái."
Không biết là tự thuật hay là giải thích, nói xong Lâm Tứ liền quay người đội mũ bảo hiểm của mình lên.
Xe của Lâm Tứ lớn hơn so với xe của Ôn Túc An trước kia, khi lên xe, Lâm Tứ nắm tay kéo cô lên, Ôn Túc An ngồi phía sau Lâm Tứ, vòng tay qua eo Lâm Tứ, cố gắng điều chỉnh chỗ ngồi.

Đây là khoảng cách gần nhất giữa bọn họ từ lúc quen nhau tới nay, nhưng dù vậy, giữa ngực Ôn Túc An và lưng Lâm Tứ vẫn có một khoảng cách nhỏ, Lâm Tứ không nói lời nào, sau khi Ôn Túc An chuẩn bị xong xuôi liền khởi động xe.
Trên con phố vắng lặng yên tĩnh, một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen lướt qua, giống như yêu tinh xuyên vào màn đêm.

Gió đêm gào thét thổi tung mái tóc dài lộ ra ngoài mũ bảo hiểm, Ôn Túc An cúi xuống trên lưng Lâm Tứ, cảm nhận được sự k1ch thích đã lâu không có.
Lâm Tứ lái xe không nhanh, nhưng Ôn Túc An cảm thấy rất hài lòng.

Đã lâu, rất lâu rồi cô không tự do như vậy, giây phút cảm nhận cơn gió lạnh lướt qua người như thế này đã là ký ức từ rất lâu rồi.

Thành phố Vụ Thành từ tây sang đông đi qua một con sông, con sông này chia Vụ Thành thành hai phần nam bắc.

Lâm Tứ lái xe dọc theo con sông này với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng Ôn Túc An khẽ thét ra tiếng, cô đụng phải lưng anh, hai người vô tình dán sát vào nhau.


Trên cây cầu bắc qua sông, ô tô dừng ở một bên, hai người dựa vào lan can hướng khác nhau.

Ôn Túc An nhìn về hướng sông, Lâm Tứ cảm nhận được gió từ phía sau mặt sông thổi qua.
Hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc dài mảnh, Lâm Tứ đã hút được một nửa, Ôn Túc An chỉ mới mồi đầu thuốc.
"Không nhìn ra em cũng hút thuốc."
Ôn Túc An đang khoác áo khoác của Lâm Tứ, vén tóc ra sau tai, "Hút thuốc có gì mà phải ngạc nhiên, chẳng qua mấy năm gần đây tôi ít hút hơn."
Vì bị người khác kiểm soát nên cô đã từ bỏ rất nhiều thứ.
Lâm Tứ rít một hơi thật sâu, khói thuốc thở ra nhanh chóng bị gió thổi bay đi, anh hơi nheo mắt lại, "Hút thuốc không phải chuyện tốt, chuyện này anh ta nói không sai."
Ôn Túc An cười cười, nhìn điếu thuốc trong tay Lâm Tứ nói: "Vậy sao anh còn hút."
Lâm Tứ gạt tàn thuốc, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi không bị ai quản."
Anh từ nhỏ đã bị bỏ rơi nên theo thời gian đã nảy sinh tính tình tùy tiện buông thả, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ vì người khác mà thay đổi bản thân, đã thế sao còn phải tự làm mình chịu bó buộc.

"Anh đã từng bị người xung quanh nói rằng anh làm những chuyện này là sai chưa?" Ôn Túc An đột nhiên hỏi.
Lâm Tứ quay đầu, nhìn Ôn Túc An nói: "Vậy em có cảm thấy sai không?"
Ôn Túc An giật mình, nhưng không có trực tiếp trả lời.
"Đời người từ trước đến giờ đều thuộc về một mình mình, ngoại trừ chính mình không ai có thể đánh giá, cho là đúng thì làm, kết quả tốt hay xấu đều do chính mình chịu trách nhiệm."
"Người khác sẽ không gánh hậu quả xấu từ sự thất bại của mình.

Khi đó, họ sẽ chỉ nói Nhìn xem, tôi nói đúng rồi hoặc là Trước kia tôi chỉ đưa ra ý kiến."
Điếu thuốc trong tay không ngừng cháy, Ôn Túc An hất tay, tàn thuốc rơi xuống dòng sông sóng sánh, cô cúi đầu, nhìn mặt sông đen như mực, giọng nói như bị gió thổi đi.
"Nhưng mà tôi cũng không biết liệu nó có đúng hay không."
Cả đời cô làm gì cũng bị phủ nhận, khi còn nhỏ bị cha phủ nhận, lớn lên lại bị nửa kia của mình phủ nhận, lâu dần cô cũng sẽ hoài nghi chính mình, liệu có phải do bản thân cô chưa đủ tốt.
"Vậy xem những chuyện đó có làm em vui vẻ hay không."
Lông mi run run, Ôn Túc An nhướng mắt.
Lâm Tứ xoay người, cùng Ôn Túc An dựa vào lan can, "Không thể thỏa mãn mọi người, cho nên trước tiên thỏa mãn chính mình đi."
"Ôn Túc An."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của cô.

"Trước khi yêu bất cứ ai, em phải học cách yêu chính mình.

Không ai xứng đáng để em đánh mất chính mình, cũng sẽ không ai yêu bản thân em hơn chính em.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện