Nụ Hôn Dâu Tây
Chương 29
Khi Tô Mặc Yên đi vào phòng ăn, liếc mắt một cái thì thoáng nhìn thấy Lục Cẩm Bạch và Hứa Nhuận An đang ở vị trí bên góc cửa sổ.
Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, cô hạ mí mắt xuống giống như không nhìn thấy anh.
Lý Khánh hỏi một số câu hỏi về việc nếu dạ dày chó không tốt thì phải chăm sóc thế nào.
Tô Mặc Yên nghiêm túc trả lời, cả hai người đều trao đổi sôi nổi từ lúc lấy đồ ăn đến bữa ăn kết thúc.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng ăn bao lâu, thì Hứa Nhuận An cùng Lục Cẩm Bạch cũng ngồi xổm ở trong góc đó bấy lâu.
Cuối cùng là do Hứa Nhuận An thật sự nhìn không nổi nữa, mới tìm cớ kéo Lý Khánh đi. Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Lục Cẩm Bạch mới sáng lên được chút ít.
Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch một người trước một người sau đến địa điểm quay phim số 1,Trường trung học cơ sở số 1 của Thành phố Hồ.
Bộ phim ” Secret Love “có xen lẫn một số phân cảnh trong khuôn viên trường, cảnh đầu tiên do đạo diễn Phương sắp xếp chính là lần đầu tiên gặp nhau trong khuôn viên trường của nam và nữ chính.
Theo như kịch bản, nhân vật Giang Cẩm lúc còn nhỏ bị suy dinh dưỡng, sức khỏe yếu.
Cùng nam chính Cố Bạch gặp nhau là ở một con hẻm dài gần trường học.
Giang Cẩm là sinh viên chuyển trường mới đến, bắt gặp hai nhóm nam sinh đang đánh nhau.
Lúc đó cô sợ hãi, muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn.
Sau đó nam chủ Cố Bạch phát hiện ra cô, sai một đàn em đi qua xem xét tình hình.
Nhưng do vẻ mặt đàn em ấy quá hung dữ, hơn nữa Giang Cẩm lại bị hạ đường huyết, cho nên hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tô Mặc Yên ngoài phim và Giang Cẩm trong phim, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cảm giác nhập vai của cô không cũng tệ, đại loại là bởi vì nhân vật Giang Cẩm có chút tương tự với Lục Cẩm Bạch khi còn trẻ.
Tất cả đều thuộc dạng bệnh tật ốm yếu, mềm mại, khiến người ta thương tiếc.
Có đối tượng để tham khảo, Tô Mặc Yên phân tích nhân vật, khi nhập tâm làm nhân vật truyện này lai có cảm giác đặc biệt thuận tay.
Khi quay phim, cảm giác lạnh lùng của bản thân cô đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cảm giác yếu ớt.
Lục Cẩm Bạch bị cô làm cho sững sờ một giây, từ đáy lòng dâng lên khao khát mãnh liệt được bảo vệ cô.
Nói thật, anh vẫn rất biết ơn Hứa Nhuận An, ít nhất trong kịch bản của anh ấy, anh có thể nhìn thấy một Tô Mặc Yên khác.
Một cô gái nhỏ bé yếu đuối.
Trong phim, Giang Cẩm té xỉu trước mặt mọi người.
Hai nhóm đang chiến đấu một cách nhiệt huyết bỗng trở nên im lặng, những người thù địch với Cố Bạch toàn bộ đều rút lui, không muốn gánh vác trách nhiệm.
Cuối cùng vẫn là Cố Bạch đưa người đến bệnh viện, đợi đến khi Giang Cẩm tỉnh lại, hắn chào hỏi mới rời đi.
Giang Cẩm cũng vì vậy mà yêu Cố Bạch ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt cô nhìn anh là ánh mắt đầy tình ý, vừa thẳng thắn, vừa ấm áp.
Đáng tiếc Cố Bạch lại không có phát hiện điều đó, điều mà trong đầu hắn nghĩ chính là hôm nào phải chọn một ngày khác để đấu lại một trận với bọn chó kia ở trường bên cạnh mới được.
Nhất quyết phải giành được quyền sử dụng sân ngoài trời.
Sau ba ngày quay cảnh ở trong khuôn viên trường, Tô Mặc Yên gặp phải khó khăn đầu tiên.
– Một cảnh đêm sắp tới phải quay.
Nội dung phim được sắp xếp chính là nữ chính đã yêu thầm nam chính ba năm, bọn họ sắp đường ái nấy đi trong kỳ thi đại học.
Cô cuối cùng tranh thủ lúc mất điện ở trong buổi tối tự học, lấy hết cam đảm, trộm hôn nam chính đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Nói cách khác, Tô Mặc Yên muốn hôn trộm Lục Cẩm Bạch.
Cảnh tượng này đối với cô mà nói rất dễ nhầm lẫn, bởi vì cô cũng giống như Giang Cẩm, cô đã yêu thầm một người nào đó rất nhiều năm.
Lúc quay phim, trạng thái của Tô Mặc Yên vẫn luôn không tốt lắm.
Mỗi lần tới gần Lục Cẩm Bạch, đi trộm hôn mặt anh, cô sẽ khó có thể kiềm chế sự căng thẳng, đỏ mặt, sau đó bị trở nên mắc kẹt.
Thế cho nên đạo diễn Phương đã phải giơ loa lớn liên tiếp hô ngừng ba lần.
- “ Tô Mặc Yên cô tới đây! ”Phương Đạo nổi nóng.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, bởi vì lúc trước Giang Vũ Nguyệt bị NG làm cho thời gian bị chậm trễ, mọi người đến nay vẫn chưa ăn cơm tối.
Bất kể là đạo diễn Phương hay là nhân viên công tác khác, lúc này đều đã đói bụng.
Cho nên Tô Mặc Yên tại thời điểm này NG, không thể nghi ngờ đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Ngoại trừ Lục Cẩm Bạch, ánh mắt mọi người nhìn về phía cô đều mang theo vài phần khó chịu.
Phương Đạo lại mắng thêm một trận, “Không phải chỉ là hôn mặt một cái sao, sao cô cái này cũng hôn không nổi thế? ”
“Tôi nói với cô trước, phía sau đoạn này cô và cùng thầy Lục còn có cảnh hôn với cảnh giường chiếu vô cùng kịch liệt nữa.”
“Cô phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt cho tôi có nghe thấy không hả?”
– “Nếu thật sự không được thì cô cứ đem khuôn mặt đẹp trai của thầy Lục tưởng tượng thành người cô thích đi, hoặc là món ăn mà cô thích, hôm nay cho dù Ông Trời có sập xuống, thì cô cũng phải hôn cho xong cho tôi!”
Tô Mặc Yên hít sâu một hơi, lại không để ý đến mấy lời tức giận của Đạo diễn Phương ở trong lòng.
Thái độ nhận sai rất đứng đắn, “Xin lỗi Đạo diễn Phương, đây là vấn đề của tôi, xin ngài cho tôi một cơ hội cuối cùng. ”
Lời nói của cô làm cho bước chân chuẩn bị bước tới của Lục Cẩm Bạch phải thu lại.
Trái tim đang treo rơi trở lại vị trí cũ, trong lòng người đàn ông nặng trịch, chỉ cho rằng Tô Mặc Yên cực kỳ chán ghét mình, cho nên không xuống buông xuống được.
Dù sao cô thà rằng nợ Phó Tri Yến cũng không chịu nợ anh.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Đại khái cũng là bởi vì thái độ Tô Mặc Yên rất nghiêm túc, cho nên đạo diễn Phương mới cố nén nỗi tức giận.
Nghỉ ngơi mười phút, nhân tiện nhờ chuyên gia trang điểm sửa sang lại trang điểm.
Mười phút sau, ánh sáng trong lớp học đột nhiên tắt.
Lục Cẩm Bạch dưới ống kính gối nghiêng lên cánh tay ngủ, lộ ra nửa gương mặt đẹp trai.
Tô Mặc Yên ngồi ở vị trí bên cạnh anh, lúc này theo tiết tấu kịch bản từng chút một tới gần nam sinh.
Nín thở, cô cẩn thận hôn lên mặt nam sinh.
Khi cánh môi mềm mại dán lên mặt Lục Cẩm Bạch, trong đầu Tô Mặc Yên hiện lên chính là hình ảnh anh thời niên thiếu, mặc áo sơ mi trắng, khóe môi hiện lên ý cười nhẹ.
Tim cô đập nhanh hơn, sau khi hôn xuống, nhanh chóng chạy trốn, nội tâm trống rỗng được thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Phương Đạo không có kêu dừng, sợi dây căng thẳng trong lòngTô Mặc Yên rốt cục cũng có thể thả lỏng xuống.
Cô thoáng nhớ lại kịch bản đoạn sau ở trong đầu.
Lục Cẩm Bạch phản ứng nhanh hơn cô, đã dựa theo kịch bản, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô.
Ngay lúc đó, tất cả các đèn trong lớp học bỗng sáng lên.
Bóng tối bị ánh sáng xua tan hoàn toàn, tim Tô Mặc Yên đập loạn xạ, vẻ mặt viết rõ mấy chữ “Có tật giật mình”.
Chờ ánh mắt Tô Mặc Yên rơi xuống trên mặt Lục Cẩm Bạch, hắn đã xốc mí mắt lên, con ngươi tối tăm không rõ ràng đang nhìn cô
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mặc Yên có thể cảm nhận một cách chân thật được tâm tình của Giang Cẩm trong kịch bản.
Thấp thỏm cùng ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe dưới đất để chui vào, trái tim phảng phất như muốn từ cổ họng nhảy ra.
Cũng may Lục Cẩm Bạch dựa theo đoạn sau của kịch bản.
Chỉ yên lặng thu liễm lại thần thái, đè xuống nội tâm đang gợn sóng, buông tay Tô Mặc Yên ra.
Anh lười biếng duỗi lưng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ: “Hình như lúc nãy mình đã có một giấc mơ. ”
“Giấc mơ gì?”
“Giấc mơ đẹp.”
“Ngừng!” Phương Đạo hô ngừng, trên mặt cuối cùng cũng ấm lại, vui vẻ hớn hở.
“- Rất tốt, hôm nay chỉ đến đoạn này, kết thúc công việc!”
ửng đỏ trên mặt Tô Mặc Yên còn chưa phai, nhịp tim còn chưa trở lại như bình thường.
Trước khi rời đi, đạo diễn Phương một mình tìm Tô Mặc Yên cùng Lục Cẩm Bạch nói chuyện một chút về vở kịch ngày mai.
Cảnh tiếp theo của hai người bọn họ là một cảnh hôn thật.
Theo kịch bản là sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, đêm đó ở KTV cũng bị mất điện một lát.
Lúc Giang Cẩm đang từ toilet đi ra, trong phòng bỗng nhiên trở nên tối đen, cô bị người ta đưa vào trong toilet, hôn môi ở trong bóng tối.
Sau nụ hôn kia, Cố Bạch thở hổn hển ở một bên tai cô, hẹn cô ba ngày sau gặp mặt ở công viên giải trí.
Anh không nói thêm một chữ nào, chỉ là hôn Giang Cẩm, không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cũng bởi vì loại bầu không khí mập mờ không rõ này, làm cho tim cô không khống chế phải đập nhanh hơn, mong chờ vào những ngày hẹn hò tiếp theo.
Tô Mặc Yên trở lại phòng khách sạn, sau khi tắm rửa xong, liền cầm kịch bản nghiên cứu tình tiết này.
Tô Mặc Yên có chút không rõ về biểu cảm của Giang Cẩm Bạch cùng với nụ hôn đó.
Cũng do cô không xuất thân chính quy,nên kỹ năng diễn xuất của cô luôn bất thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mặc Yên vẫn mang theo kịch bản gõ cửa phòng Lục Cẩm Bạch ở đối diện.
Lúc đó người đàn ông vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu xám nhạt cùng với một nút đơn giản ở thắt lưng.
Ngực hơi lộ ra, những giọt nước lăn lăn trên da nhìn rất quyến rũ.
Tô Mặc Yên chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, vành tai lặng lẽ nóng lên.
Lục Cẩm Bạch đứng cửa nhìn cô, ngạc nhiên trong hai giây, giọng nói trầm thấp: “Tìm tôi có việc? ”
Trong giọng nói của anh cũng không có chút cảm xúc nào, thật giống như giữa bọn họ không có trải qua chuyện nhỏ đó.
Điều này làm cho tâm trạng của Tô Mặc Yên an ổn hơn rất nhiều.
“Anh Lục có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh về kịch bản ngày mai. ”
Tô Mặc Yên sợ ngày mai mình lại làm chậm tiến trình quay, bị Phương đạo diễn dạy dỗ thêm lần nữa.
Cô giống như một học sinh đang ôm chân Phật, chỉ muốn giành giật từng giây từng phút để xem lại bài tập.
Lục Cẩm Bạch nhướng mày, có chút ngạc nhiên vì cô đã chủ động tới cửa.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút về phân cảnh của ngày mai, anh mím môi, cố gắng nén cười.
Lặng lẽ nghiêng người sang một bên nhường đường cho cô: “Vào đi. ”
–
Trong phòng Lục Cẩm Bạch không bật đèn chính.
Chỉ có ngọn đèn tường màu ấm ở đầu giường tản ra ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng trong phòng hơi mờ.
Trong đầu Tô Mặc Yên nghĩ ra một kịch bản ở trong đầu.
Cho đến khi người đàn ông đóng cửa phòng lại, cô nhìn xung quanh cảm thấy bầu không khí có chút mập mờ này, lúc này mới bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong chốc lát cô có chút hối hận, cô đáng lẽ ra không nên hơn nửa đêm lại chạy tới gõ cửa phòng anh.
Hơn nữa kịch bản kế tiếp chính là cảnh hôn…
Lục Cẩm Bạch có thể hiểu lầm cô có ý đồ không tốt không?
Ngay khi Tô Mặc Yên suy nghĩ lung tung, người đàn ông đã tiến gần cô từ phía sau.
Anh ngượng ngùng mở miệng: “Yên Yên, xin lỗi…”
“Tối hôm qua anh quá lỗ mãng.”
Lục Cẩm Bạch phải chịu tra tấn trong suốt cả ngày nay.
Bởi vì Tô Mặc Yên ngoại trừ quay phim, một chữ cũng không chịu cùng anh nói chuyện.
Lục Cẩm Bạch cũng biết mình hơi hèn.
Nhưng Tô Mặc Yên phớt lờ anh, trong lòng anh thật sự giống như phá một ổ kiến rồi bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Vừa ngứa vừa đau, không thể chịu nổi.
Người đàn ông khép nép cúi đầu xin lỗi đã xoa diu tâm trạng của Tô Mặc Yên
Cô có thể cảm giác được người đàn ông đang ở gần sau lưng mình, mặc dù anh không làm gì cả, anh chỉ đứng rất gần cô, như gần như xa.
Nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh.
Tô Mặc Yên cắn chặt môi, đi về phía trước nửa bước, sau quay đầu nhìn về phía Lục Cẩm Bạch.
Rất phối hợp đem chuyện tối qua kết thúc: “Phải là tôi xin lỗi mới đúng. ”
“Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi đã ký hợp đồng với truyền thông Tri Ngữ rồi.”
“Số tiền này tự mình tôi có thể trả lại, tôi muốn tự dựa vào chính mình.”
Tô Mặc Yên dứt lời, không cho Lục Cẩm Bạch cơ hội tiếp tục đề tài này.
Cô nghiêng người hướng về phía toilet ở phía bên kia, thản nhiên nói: “Đi tới bên kia tập diễn có phải sẽ tốt hơn một chút không? ”
Cảm thấy địa điểm rất giống với nhà vệ sinh của KTV được mô tả trong kịch bản.
Người đàn ông muốn nói lại thôi, sau đó đem lời muốn nói nuốt trở lại.
Anh theo ánh mắt Tô Mặc Yên nhìn về phía toilet, giọng nói hơi khàn khàn một chút: “ừ…”
Bởi vì trong kịch bản viết, Cố Bạch mò mẫm đưa Giang Cẩm vào toilet.
Giang Cẩm không chút chuẩn bị ép đến bên cạnh bồn rửa mặt, Cố Bạch dựa vào cô, trong bóng tối, duỗi tay lại không thấy rõ năm ngón, hôn cô.
Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, cô hạ mí mắt xuống giống như không nhìn thấy anh.
Lý Khánh hỏi một số câu hỏi về việc nếu dạ dày chó không tốt thì phải chăm sóc thế nào.
Tô Mặc Yên nghiêm túc trả lời, cả hai người đều trao đổi sôi nổi từ lúc lấy đồ ăn đến bữa ăn kết thúc.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng ăn bao lâu, thì Hứa Nhuận An cùng Lục Cẩm Bạch cũng ngồi xổm ở trong góc đó bấy lâu.
Cuối cùng là do Hứa Nhuận An thật sự nhìn không nổi nữa, mới tìm cớ kéo Lý Khánh đi. Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Lục Cẩm Bạch mới sáng lên được chút ít.
Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch một người trước một người sau đến địa điểm quay phim số 1,Trường trung học cơ sở số 1 của Thành phố Hồ.
Bộ phim ” Secret Love “có xen lẫn một số phân cảnh trong khuôn viên trường, cảnh đầu tiên do đạo diễn Phương sắp xếp chính là lần đầu tiên gặp nhau trong khuôn viên trường của nam và nữ chính.
Theo như kịch bản, nhân vật Giang Cẩm lúc còn nhỏ bị suy dinh dưỡng, sức khỏe yếu.
Cùng nam chính Cố Bạch gặp nhau là ở một con hẻm dài gần trường học.
Giang Cẩm là sinh viên chuyển trường mới đến, bắt gặp hai nhóm nam sinh đang đánh nhau.
Lúc đó cô sợ hãi, muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn.
Sau đó nam chủ Cố Bạch phát hiện ra cô, sai một đàn em đi qua xem xét tình hình.
Nhưng do vẻ mặt đàn em ấy quá hung dữ, hơn nữa Giang Cẩm lại bị hạ đường huyết, cho nên hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tô Mặc Yên ngoài phim và Giang Cẩm trong phim, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cảm giác nhập vai của cô không cũng tệ, đại loại là bởi vì nhân vật Giang Cẩm có chút tương tự với Lục Cẩm Bạch khi còn trẻ.
Tất cả đều thuộc dạng bệnh tật ốm yếu, mềm mại, khiến người ta thương tiếc.
Có đối tượng để tham khảo, Tô Mặc Yên phân tích nhân vật, khi nhập tâm làm nhân vật truyện này lai có cảm giác đặc biệt thuận tay.
Khi quay phim, cảm giác lạnh lùng của bản thân cô đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cảm giác yếu ớt.
Lục Cẩm Bạch bị cô làm cho sững sờ một giây, từ đáy lòng dâng lên khao khát mãnh liệt được bảo vệ cô.
Nói thật, anh vẫn rất biết ơn Hứa Nhuận An, ít nhất trong kịch bản của anh ấy, anh có thể nhìn thấy một Tô Mặc Yên khác.
Một cô gái nhỏ bé yếu đuối.
Trong phim, Giang Cẩm té xỉu trước mặt mọi người.
Hai nhóm đang chiến đấu một cách nhiệt huyết bỗng trở nên im lặng, những người thù địch với Cố Bạch toàn bộ đều rút lui, không muốn gánh vác trách nhiệm.
Cuối cùng vẫn là Cố Bạch đưa người đến bệnh viện, đợi đến khi Giang Cẩm tỉnh lại, hắn chào hỏi mới rời đi.
Giang Cẩm cũng vì vậy mà yêu Cố Bạch ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt cô nhìn anh là ánh mắt đầy tình ý, vừa thẳng thắn, vừa ấm áp.
Đáng tiếc Cố Bạch lại không có phát hiện điều đó, điều mà trong đầu hắn nghĩ chính là hôm nào phải chọn một ngày khác để đấu lại một trận với bọn chó kia ở trường bên cạnh mới được.
Nhất quyết phải giành được quyền sử dụng sân ngoài trời.
Sau ba ngày quay cảnh ở trong khuôn viên trường, Tô Mặc Yên gặp phải khó khăn đầu tiên.
– Một cảnh đêm sắp tới phải quay.
Nội dung phim được sắp xếp chính là nữ chính đã yêu thầm nam chính ba năm, bọn họ sắp đường ái nấy đi trong kỳ thi đại học.
Cô cuối cùng tranh thủ lúc mất điện ở trong buổi tối tự học, lấy hết cam đảm, trộm hôn nam chính đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Nói cách khác, Tô Mặc Yên muốn hôn trộm Lục Cẩm Bạch.
Cảnh tượng này đối với cô mà nói rất dễ nhầm lẫn, bởi vì cô cũng giống như Giang Cẩm, cô đã yêu thầm một người nào đó rất nhiều năm.
Lúc quay phim, trạng thái của Tô Mặc Yên vẫn luôn không tốt lắm.
Mỗi lần tới gần Lục Cẩm Bạch, đi trộm hôn mặt anh, cô sẽ khó có thể kiềm chế sự căng thẳng, đỏ mặt, sau đó bị trở nên mắc kẹt.
Thế cho nên đạo diễn Phương đã phải giơ loa lớn liên tiếp hô ngừng ba lần.
- “ Tô Mặc Yên cô tới đây! ”Phương Đạo nổi nóng.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, bởi vì lúc trước Giang Vũ Nguyệt bị NG làm cho thời gian bị chậm trễ, mọi người đến nay vẫn chưa ăn cơm tối.
Bất kể là đạo diễn Phương hay là nhân viên công tác khác, lúc này đều đã đói bụng.
Cho nên Tô Mặc Yên tại thời điểm này NG, không thể nghi ngờ đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Ngoại trừ Lục Cẩm Bạch, ánh mắt mọi người nhìn về phía cô đều mang theo vài phần khó chịu.
Phương Đạo lại mắng thêm một trận, “Không phải chỉ là hôn mặt một cái sao, sao cô cái này cũng hôn không nổi thế? ”
“Tôi nói với cô trước, phía sau đoạn này cô và cùng thầy Lục còn có cảnh hôn với cảnh giường chiếu vô cùng kịch liệt nữa.”
“Cô phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt cho tôi có nghe thấy không hả?”
– “Nếu thật sự không được thì cô cứ đem khuôn mặt đẹp trai của thầy Lục tưởng tượng thành người cô thích đi, hoặc là món ăn mà cô thích, hôm nay cho dù Ông Trời có sập xuống, thì cô cũng phải hôn cho xong cho tôi!”
Tô Mặc Yên hít sâu một hơi, lại không để ý đến mấy lời tức giận của Đạo diễn Phương ở trong lòng.
Thái độ nhận sai rất đứng đắn, “Xin lỗi Đạo diễn Phương, đây là vấn đề của tôi, xin ngài cho tôi một cơ hội cuối cùng. ”
Lời nói của cô làm cho bước chân chuẩn bị bước tới của Lục Cẩm Bạch phải thu lại.
Trái tim đang treo rơi trở lại vị trí cũ, trong lòng người đàn ông nặng trịch, chỉ cho rằng Tô Mặc Yên cực kỳ chán ghét mình, cho nên không xuống buông xuống được.
Dù sao cô thà rằng nợ Phó Tri Yến cũng không chịu nợ anh.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Đại khái cũng là bởi vì thái độ Tô Mặc Yên rất nghiêm túc, cho nên đạo diễn Phương mới cố nén nỗi tức giận.
Nghỉ ngơi mười phút, nhân tiện nhờ chuyên gia trang điểm sửa sang lại trang điểm.
Mười phút sau, ánh sáng trong lớp học đột nhiên tắt.
Lục Cẩm Bạch dưới ống kính gối nghiêng lên cánh tay ngủ, lộ ra nửa gương mặt đẹp trai.
Tô Mặc Yên ngồi ở vị trí bên cạnh anh, lúc này theo tiết tấu kịch bản từng chút một tới gần nam sinh.
Nín thở, cô cẩn thận hôn lên mặt nam sinh.
Khi cánh môi mềm mại dán lên mặt Lục Cẩm Bạch, trong đầu Tô Mặc Yên hiện lên chính là hình ảnh anh thời niên thiếu, mặc áo sơ mi trắng, khóe môi hiện lên ý cười nhẹ.
Tim cô đập nhanh hơn, sau khi hôn xuống, nhanh chóng chạy trốn, nội tâm trống rỗng được thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Phương Đạo không có kêu dừng, sợi dây căng thẳng trong lòngTô Mặc Yên rốt cục cũng có thể thả lỏng xuống.
Cô thoáng nhớ lại kịch bản đoạn sau ở trong đầu.
Lục Cẩm Bạch phản ứng nhanh hơn cô, đã dựa theo kịch bản, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô.
Ngay lúc đó, tất cả các đèn trong lớp học bỗng sáng lên.
Bóng tối bị ánh sáng xua tan hoàn toàn, tim Tô Mặc Yên đập loạn xạ, vẻ mặt viết rõ mấy chữ “Có tật giật mình”.
Chờ ánh mắt Tô Mặc Yên rơi xuống trên mặt Lục Cẩm Bạch, hắn đã xốc mí mắt lên, con ngươi tối tăm không rõ ràng đang nhìn cô
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mặc Yên có thể cảm nhận một cách chân thật được tâm tình của Giang Cẩm trong kịch bản.
Thấp thỏm cùng ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe dưới đất để chui vào, trái tim phảng phất như muốn từ cổ họng nhảy ra.
Cũng may Lục Cẩm Bạch dựa theo đoạn sau của kịch bản.
Chỉ yên lặng thu liễm lại thần thái, đè xuống nội tâm đang gợn sóng, buông tay Tô Mặc Yên ra.
Anh lười biếng duỗi lưng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ: “Hình như lúc nãy mình đã có một giấc mơ. ”
“Giấc mơ gì?”
“Giấc mơ đẹp.”
“Ngừng!” Phương Đạo hô ngừng, trên mặt cuối cùng cũng ấm lại, vui vẻ hớn hở.
“- Rất tốt, hôm nay chỉ đến đoạn này, kết thúc công việc!”
ửng đỏ trên mặt Tô Mặc Yên còn chưa phai, nhịp tim còn chưa trở lại như bình thường.
Trước khi rời đi, đạo diễn Phương một mình tìm Tô Mặc Yên cùng Lục Cẩm Bạch nói chuyện một chút về vở kịch ngày mai.
Cảnh tiếp theo của hai người bọn họ là một cảnh hôn thật.
Theo kịch bản là sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, đêm đó ở KTV cũng bị mất điện một lát.
Lúc Giang Cẩm đang từ toilet đi ra, trong phòng bỗng nhiên trở nên tối đen, cô bị người ta đưa vào trong toilet, hôn môi ở trong bóng tối.
Sau nụ hôn kia, Cố Bạch thở hổn hển ở một bên tai cô, hẹn cô ba ngày sau gặp mặt ở công viên giải trí.
Anh không nói thêm một chữ nào, chỉ là hôn Giang Cẩm, không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cũng bởi vì loại bầu không khí mập mờ không rõ này, làm cho tim cô không khống chế phải đập nhanh hơn, mong chờ vào những ngày hẹn hò tiếp theo.
Tô Mặc Yên trở lại phòng khách sạn, sau khi tắm rửa xong, liền cầm kịch bản nghiên cứu tình tiết này.
Tô Mặc Yên có chút không rõ về biểu cảm của Giang Cẩm Bạch cùng với nụ hôn đó.
Cũng do cô không xuất thân chính quy,nên kỹ năng diễn xuất của cô luôn bất thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mặc Yên vẫn mang theo kịch bản gõ cửa phòng Lục Cẩm Bạch ở đối diện.
Lúc đó người đàn ông vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu xám nhạt cùng với một nút đơn giản ở thắt lưng.
Ngực hơi lộ ra, những giọt nước lăn lăn trên da nhìn rất quyến rũ.
Tô Mặc Yên chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, vành tai lặng lẽ nóng lên.
Lục Cẩm Bạch đứng cửa nhìn cô, ngạc nhiên trong hai giây, giọng nói trầm thấp: “Tìm tôi có việc? ”
Trong giọng nói của anh cũng không có chút cảm xúc nào, thật giống như giữa bọn họ không có trải qua chuyện nhỏ đó.
Điều này làm cho tâm trạng của Tô Mặc Yên an ổn hơn rất nhiều.
“Anh Lục có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh về kịch bản ngày mai. ”
Tô Mặc Yên sợ ngày mai mình lại làm chậm tiến trình quay, bị Phương đạo diễn dạy dỗ thêm lần nữa.
Cô giống như một học sinh đang ôm chân Phật, chỉ muốn giành giật từng giây từng phút để xem lại bài tập.
Lục Cẩm Bạch nhướng mày, có chút ngạc nhiên vì cô đã chủ động tới cửa.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút về phân cảnh của ngày mai, anh mím môi, cố gắng nén cười.
Lặng lẽ nghiêng người sang một bên nhường đường cho cô: “Vào đi. ”
–
Trong phòng Lục Cẩm Bạch không bật đèn chính.
Chỉ có ngọn đèn tường màu ấm ở đầu giường tản ra ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng trong phòng hơi mờ.
Trong đầu Tô Mặc Yên nghĩ ra một kịch bản ở trong đầu.
Cho đến khi người đàn ông đóng cửa phòng lại, cô nhìn xung quanh cảm thấy bầu không khí có chút mập mờ này, lúc này mới bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong chốc lát cô có chút hối hận, cô đáng lẽ ra không nên hơn nửa đêm lại chạy tới gõ cửa phòng anh.
Hơn nữa kịch bản kế tiếp chính là cảnh hôn…
Lục Cẩm Bạch có thể hiểu lầm cô có ý đồ không tốt không?
Ngay khi Tô Mặc Yên suy nghĩ lung tung, người đàn ông đã tiến gần cô từ phía sau.
Anh ngượng ngùng mở miệng: “Yên Yên, xin lỗi…”
“Tối hôm qua anh quá lỗ mãng.”
Lục Cẩm Bạch phải chịu tra tấn trong suốt cả ngày nay.
Bởi vì Tô Mặc Yên ngoại trừ quay phim, một chữ cũng không chịu cùng anh nói chuyện.
Lục Cẩm Bạch cũng biết mình hơi hèn.
Nhưng Tô Mặc Yên phớt lờ anh, trong lòng anh thật sự giống như phá một ổ kiến rồi bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Vừa ngứa vừa đau, không thể chịu nổi.
Người đàn ông khép nép cúi đầu xin lỗi đã xoa diu tâm trạng của Tô Mặc Yên
Cô có thể cảm giác được người đàn ông đang ở gần sau lưng mình, mặc dù anh không làm gì cả, anh chỉ đứng rất gần cô, như gần như xa.
Nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh.
Tô Mặc Yên cắn chặt môi, đi về phía trước nửa bước, sau quay đầu nhìn về phía Lục Cẩm Bạch.
Rất phối hợp đem chuyện tối qua kết thúc: “Phải là tôi xin lỗi mới đúng. ”
“Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi đã ký hợp đồng với truyền thông Tri Ngữ rồi.”
“Số tiền này tự mình tôi có thể trả lại, tôi muốn tự dựa vào chính mình.”
Tô Mặc Yên dứt lời, không cho Lục Cẩm Bạch cơ hội tiếp tục đề tài này.
Cô nghiêng người hướng về phía toilet ở phía bên kia, thản nhiên nói: “Đi tới bên kia tập diễn có phải sẽ tốt hơn một chút không? ”
Cảm thấy địa điểm rất giống với nhà vệ sinh của KTV được mô tả trong kịch bản.
Người đàn ông muốn nói lại thôi, sau đó đem lời muốn nói nuốt trở lại.
Anh theo ánh mắt Tô Mặc Yên nhìn về phía toilet, giọng nói hơi khàn khàn một chút: “ừ…”
Bởi vì trong kịch bản viết, Cố Bạch mò mẫm đưa Giang Cẩm vào toilet.
Giang Cẩm không chút chuẩn bị ép đến bên cạnh bồn rửa mặt, Cố Bạch dựa vào cô, trong bóng tối, duỗi tay lại không thấy rõ năm ngón, hôn cô.
Bình luận truyện